Hàn Liệt nghe Liễu Tố Tố nói xong liền bật cười, anh không nghĩ tới một đối tượng mà anh ngẫu nhiên gặp được lại có tính cách sảng khoái như vậy.

“Được, vậy tôi đưa cô về trước, thuận tiện cũng tới nhà cô cầu hôn, ngày mai chúng ta sẽ làm tiệc rượu.”

Tuy giấy đăng ký kết hôn không làm được rồi, nhưng những công đoạn khác nhất định không được thiếu, đây cũng là lời bảo đảm của anh dành cho Liễu Tố Tố.

Hơn nữa Hàn Liệt cũng hiểu, hiện giờ có rất nhiều khu trong vùng nông thôn căn bản chẳng có giấy chứng nhận, bọn họ chỉ cần làm tiệc rượu, ra mắt cha mẹ, vậy coi như đã gả ra ngoài rồi.

“Được.” Liễu Tố Tố gật gật đầu, hai người lại nắm tay mấy đứa nhỏ, cùng nhau trở về nhà.

Chờ khi tới nhà cô, Liễu Thục Vinh đã ngất đi từ lâu rồi, hôm nay là ngày kết hôn của cháu trai nhà anh cả Vu Đại Trụ, người nhà họ Vu đều phải đi. Vốn dĩ Liễu Thục Vinh đã định đưa nguyên chủ đi, nhưng nguyên chủ lại lén lút muốn thực hiện ý định của mình, cô ấy lừa Liễu Thục Vinh, nói mình muốn ở nhà làm một bộ quần áo mới, chờ đến khi tiệc rượu sẽ lấy ra mặc.

Lúc này Liễu Thục Vinh mới đồng ý, nhưng chờ mấy người nhà bọn họ vừa đi, nguyên chủ lập tức chạy trốn.

Sau khi người nhà họ Vu trở về, trong phòng không một bóng người, chỉ còn lại một phong thơ trên giường, nguyên chủ hùng hồn nói mình muốn theo đuổi tình yêu, bảo Liễu Thục Vinh cứ coi như không có cô con gái này nữa.

Liễu Thục Vinh nhìn một hàng chữ kia, thiếu chút nữa bà ấy đã ngất đi rồi, Vu Đại Trụ và hai đứa con trai nhanh chóng chạy đi tìm.

Nhưng bọn họ không dám gây ra xôn xao quá lớn, nếu để cho người khác biết, không chỉ có thanh danh của nguyên chủ hoàn toàn bị hủy hoại, ngay cả bên Hàn Liệt cũng không dễ giải quyết êm xuôi.

Đúng lúc này, Liễu Tố Tố bỗng dưng trở lại.

Liễu Thục Vinh vội vàng xông lên, ngày thường bà ấy vẫn luôn dịu dàng, nhưng ngay lúc này lại không nhịn được muốn đánh vài cái lên người cô con gái bất hiếu này, nhưng bà ấy còn chưa kịp mở miệng, đã phát hiện phía sau Liễu Tố Tố không chỉ có hai đứa cháu ngoại của mình, mà còn có cả Hàn Liệt mặc một thân quân trang.

Hai mắt Liễu Thục Vinh choáng váng.

Chẳng lẽ…con gái bà nửa đường muốn chạy, đã bị Hàn Liệt bắt đã trở lại?

Ý tưởng này xuất hiện, rốt cuộc Liễu Thục Vinh cũng không chịu đựng nổi nữa, toàn thân như thoát lực ngã xuống mặt đất.

Thấy tình hình không ổn, Liễu Tố Tố nhanh chóng xông lên phía trước ôm lấy Liễu Thục Vinh: “Mẹ, con lên huyện thành cắt vải, nhưng người bán hàng nói hết hàng rồi, nửa đường bị té ngã một cái, may mà gặp đồng chí Hàn Liệt, bằng không con cũng không về nhà được.”

Cô cứ lấy một lý do xoa dịu cơn giận của Liễu Thục Vinh cái đã, mọi chuyện để sau rồi tính tiếp.

Tiếng “Mẹ” này, Liễu Tố Tố gọi cực kỳ tự nhiên, đời trước cô không cha không mẹ, lẻ loi hiu quạnh lớn lên, nhưng khi tiếp thu ký ức của nguyên chủ, cô đã biết Liễu Thục Vinh đối xử với nguyên chủ tốt tới mức nào, còn những chuyện nguyên chủ làm lại khiến bà ấy đau lòng… nghĩ tới đây, cô cũng không nhịn được mà thở dài.

Nếu để cô nhận xét, vậy Liễu Thục Vinh này làm mẹ không có gì đáng để chê trách hết, đáng tiếc trong lòng nguyên chủ chỉ có tình yêu, cô ấy không hề có một chút nào suy nghĩ cho người trong nhà mình.

Nếu lần này chuyện cô ấy bỏ trốn bị người bên ngoài biết, chỉ sợ cả đời này Liễu Thục Vinh cũng không dám ngẩng đầu lên mà sống trong thôn.

Nhưng nếu Liễu Tố Tố đã nhận lời với nguyên chủ vậy cô nhất định sẽ thực hiện hứa hẹn, và cố gắng hết sức để đối xử tốt với mẹ của cô ấy.

Nghe được lời này, đột nhiên Liễu Thục Vinh phản ứng lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương