Lần gặp mặt đầu tiên, Hàn Liệt đã nói anh cần phải chăm lo cho hai đứa bé năm tuổi.

“Đó là lúc trước, nhưng bây giờ tôi đã nghĩ kỹ rồi. Tôi là một hoàng hoa khuê nữ, không thể gả cho người ta làm mẹ kế được!” Ánh mắt nữ đồng chí kia đảo loạn lung tung, vừa thấy đã biết cô ta không nói thật suy nghĩ trong lòng mình.

Nói như vậy có nghĩa là bây giờ đã nghĩ kỹ rồi ư?

Thế tại sao trước khi làm tiệc rượu, trước khi anh gửi báo cáo kết hôn, lại trước khi đi lĩnh giấy chứng nhận, cô ta không suy nghĩ rõ ràng đi?!

Nhưng Hàn Liệt cũng không muốn cưỡng cầu người khác. Vốn dĩ người anh cần tìm phải là một người phụ nữ chịu đối xử tốt với con của anh, hiện giờ đã thành ra như vậy, kể cả khi miễn cưỡng cũng có thể xong xuôi, nhưng anh lại không yên tâm giao con của mình cho cô ta. Bởi vậy anh cũng trực tiếp chấp nhận.

Tới đây, vốn dĩ Hàn Liệt đã định bỏ cuộc rồi trở về quân đội, nhưng dì hai anh lại không chịu. Bà ấy nói: “Cháu là một người đàn ông, bản thân mình còn lo không nổi, sao chăm sóc chu đáo cho hai đứa bé được? Cháu đã quên lần trước cháu phát sốt khi làm nhiệm vụ, thiếu chút nữa đã ngã xuống từ trên núi sao? Vô luận như thế nào, trong nhà cũng cần phải có một bàn tay phụ nữ lo liệu. Cháu đừng vội, dì hai sẽ tìm cho cháu một người khác!”

Hàn Liệt nghĩ một lát, lại đồng ý với bà, nhưng anh không quên dặn dò với bà, lần này cần phải tìm một nữ đồng chí cũng cùng cảnh ngộ ly hôn giống anh.

Suy cho cùng thời gian của anh không còn nhiều lắm, thật sự không còn tinh lực mà đối mặt với một lần hối hôn nữa.

Cũng vì như vậy, anh mới tìm được nguyên chủ là người phụ nữ cũng ly hôn như anh.

Nhưng nguyên chủ lại một lòng một dạ đặt hết lên người chồng trước, cô ấy lại kéo dài thêm hai ngày, khiến anh đã chậm trễ lại càng thêm chậm trễ hơn.

Được nghỉ phép nửa tháng, nhưng trên thực tế Hàn Liệt đi đi lại lại cũng tốn một khoảng thời gian trên đường rồi, hiện giờ cũng chỉ có ba ngày, ngày kia anh lập tức phải đi về bộ đội.

Lại thêm một chuyện nữa, báo cáo kết hôn đã gửi lên rồi, dựa theo tốc độ thẩm tra chính trị, hai ngày này là có thể đi lĩnh giấy chứng nhận.

Liễu Tố Tố không biết chuyện Hàn Liệt vừa kết hôn xong đã “Bị” ly hôn cùng ngày hôm đó, cô còn tưởng rằng anh và vợ trước ở chung một đoạn thời gian, đã xảy ra chuyện gì đó mới ly hôn, cho nên cô nói chuyện chẳng hề kiêng kỵ gì hết, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Đồng chí Hàn, anh thấy như thế đã được chưa? Cho tôi một lời khẳng định xem nào.”

Hàn Liệt nhìn hai đứa nhỏ trong tầm tay mình, gật gật đầu: “Được, vậy cô về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta đi nhé?”

Anh nghĩ Liễu Tố Tố đụng phải đầu không thoải mái, vẫn nên về nghỉ ngơi trước một chút, kết quả Liễu Tố Tố người ta lại làm như chẳng có chuyện gì, lúc đứng lên cô còn run run cánh tay: “Không cần nghỉ ngơi, bây giờ chúng ta đi luôn!”

Hàn Liệt sửng sốt: “Bây giờ ư?”

“Đúng vậy, giờ này Cục Dân Chính vẫn chưa tan tầm.” Liễu Tố Tố có khá nhiều chuyện cần phải làm, cô không muốn chậm trễ thêm nữa.

Hàn Liệt cũng không phải người thích dông dài, nghe vậy anh lập tức gật đầu: “Được, vậy chúng ta đi thôi.”

Nhưng chờ tới lúc cô đến Cục Dân Chính đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, nguyên chủ chuẩn bị chạy trốn cùng Trang Bạch Vũ, cho nên giấy chứng nhận đã ở sẵn trong tay rồi, Hàn Liệt tự nhiên cũng là trường hợp ngoại lệ. Bởi vậy, vừa tới nơi, hai người đều đưa văn kiện chứng nhận qua, nhân viên công tác tra xét một chút, lại nói: “Tôi không làm được, đồng chí Liễu vẫn chưa hoàn tất thủ tục thẩm tra chính trị.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương