Thập Niên 60: Đại Viện Dưỡng Oa Ký
-
Chương 34
Liễu Tố Tố đang viết danh sách, ngày mai sẽ đi họp chợ, dứt khoát mua một lần hết tất cả những thứ còn thiếu, miễn cho đến lúc cần dùng lại khó khăn: "Có đến đây, bảo em hai ngày nữa đến nhà ăn cơm, còn giới thiệu việc làm ở nhà ăn cho em nữa, nhưng em đã uyển chuyển từ chối rồi."
Nếu là trước đây, Hàn Liệt nhất định sẽ hỏi lý do mà cô từ chối, nhưng bây giờ, sau khi đã biết cô là sinh viên đại học, thì nghĩ rằng cô ghét công việc ở nhà ăn. Cũng đúng, thế này thì rõ ràng là dao trâu mổ gà mà.
Vì vậy anh nói: "Anh còn chưa nói học vấn của em cho người khác, vì thế nên thím Dư cũng không biết, đợi đến ngày mai anh sẽ qua nói một tiếng, thì em có thể vào trường."
Trong trường không thiếu giáo viên, những một người có học vấn cao như Liễu Tố Tố, cho dù không thiếu giáo viên cũng sẽ dịch chuyển một chỗ trống cho cô.
Liễu Tố Tố cũng không ngẩng đầu lên: "Em không đi đâu, em không muốn làm giáo viên."
"Không muốn làm giáo viên? Vậy em..." Hàn Liệt phản ứng lại: "Em muốn làm việc liên quan đến xây dựng, kiến trúc sao?" Anh đột nhiên nhớ ra chuyên ngành của Liễu Tố Tố chính là cái này.
Liễu Tố Tố nhướng mày: "Không hổ là phó đoàn trưởng, thông minh!"
Hàn Liệt đột nhiên được khen có chút không biết phải làm sao: "Quân khu cũng không có công việc này, em đừng làm bậy, bằng không đến lúc đó em sẽ bị chuyển đến Tây Bắc."
Lúc này đúng là Tây Bắc đang cần được xây dựng, cái này đổi thành người khác Hàn Liệt sẽ không có ý kiến gì, nhưng Liễu Tố Tố là một đồng chí nữ, làm sao có thể tồn tại trong điều kiện như thế chứ? Hơn nữa nếu cô đi, gia đình bọn họ sẽ bị chia cắt.
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Hàn Liệt lập tức cảm thấy khó chịu, anh không biết là tại sao, chỉ nghĩ là chính mình không muốn bọn nhỏ sống một cuộc sống như hồi trước.
Liễu Tố Tố không biết suy nghĩ của anh, ngẩng đầu nói: "Nếu quân khu không có, vậy thì tìm cách để có, cái này gọi là trên thế giới này vốn dĩ không có đường đi, nhiều người đi thì sẽ trở thành đường."
Cái gì gọi là tìm cách để cho có?
Hàn Liệt không thấy được an ủi chút nào, trái lại càng thêm lo lắng: "Em cũng đừng làm liều!"
"Yên tâm đi." Nói xong, thấy Hàn Liệt vẫn còn nhìn mình chằm chằm: "Em là một nữ đồng chí, lại cả ngày bị bọn nhỏ làm vướng chân, thế này làm sao có thể làm liều được đâu. Em chỉ nói đùa cho vui vậy thôi."
Quả thực Hàn Liệt cũng không nghĩ ra cô có thể làm gì, cho rằng cô thật sự đang nói đùa, khi chuẩn bị ra ngoài, lại nghĩ: "Hôm nay anh đã hỏi sư đoàn trưởng, ông ấy nói việc thẩm tra chính trị của em còn phải mất thêm một chút thời gian nữa mới có thể điều xuống được…"
"Được."
Nếu gấp gáp thì hai ngày sau anh sẽ lại đi thúc giục.
Nửa câu sau còn chưa nói ra thì đã bị câu trả lời thiếu suy nghĩ của Liễu Tố Tố chặn lại.
Liễu Tố Tố nhìn Hàn Liệt đang đứng hình: "Làm sao vậy?"
Cô thật sự cũng không lo lắng một chút nào, ngược lại còn hy vọng việc thẩm tra chính trị càng chậm càng tốt. Nếu thẩm tra chính trị kết thúc, hai người đăng ký, ngộ nhỡ Hàn Liệt có ý kiến gì, thì cô sẽ không biết phải từ chối thế nào mới tốt.
Hàn Liệt không ngốc, tự nhiên có thể nhìn ra Liễu Tố Tố hoàn toàn không nóng vội, nghĩ đến hôm nay mình mong đợi mà chạy đi tìm sư đoàn trưởng, trong lòng tức khắc cảm thấy có chút ngột ngạt, nhưng lại không rõ là vì sao.
Cuối cùng chỉ có thể lắc đầu: "Không sao."
Quay người bước đi.
Liễu Tố Tố không phát hiện ra sự kỳ lạ của Hàn Liệt, vừa viết xong danh sách, quay lại thì nhìn thấy Hàn Tú Tú đang chui vào chăn, đang nhìn chằm chằm cô với đôi mắt long lanh, bị cô nhìn thấy thì lập tức chui vào trong chăn, chỉ để lại một cái đầu nhỏ bông xù xù.
"Sao vẫn chưa ngủ hả?"
Hàn Tú Tú để lộ ra đôi mắt, âm thanh non nớt còn vương mùi sữa của trẻ con nói: "Muốn chờ dì rồi cùng ngủ."
Dáng vẻ ngoan ngoãn của cô bé quá mềm mại, Liễu Tố Tố cảm thấy tim mình đều sắp tan ra vì sự dễ thương này rồi, lên giường nằm cạnh cô bé, cười nói: "Dì kể chuyện cho cháu nghe nhé?"
Trước đây Hàn Tú Tú bị suy dinh dưỡng, không chỉ mặt mày xanh sao, tóc cũng như rơm, rạ, ngày đầu tiên Liễu Tố Tố đến đã cắt cho cô bé kiểu tóc bob, cắt hết những nơi tóc bị xơ vàng đi, bây giờ không chỉ tóc trông đẹp hơn mà cả người cũng hoạt bát hơn hẳn.
"Vâng!"
Bây giờ tuy rằng kiểm soát không được chặt chẽ, nhưng những truyện thiếu nhi đó nhất định không thể kể được, chỉ có điều Liễu Tố Tố lại biết rất nhiều câu chuyện dân gian nên ôm Hàn Tú Tú, nhẹ nhàng mà kể.
Cách một bức tường, Hàn Tiền đang áp tai vào tường, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc ấy Hàn Trình cực kỳ nghi hoặc: "Anh à, anh đang làm gì thế, đừng có cọ hết hương liệu!"
Nếu là trước đây, Hàn Liệt nhất định sẽ hỏi lý do mà cô từ chối, nhưng bây giờ, sau khi đã biết cô là sinh viên đại học, thì nghĩ rằng cô ghét công việc ở nhà ăn. Cũng đúng, thế này thì rõ ràng là dao trâu mổ gà mà.
Vì vậy anh nói: "Anh còn chưa nói học vấn của em cho người khác, vì thế nên thím Dư cũng không biết, đợi đến ngày mai anh sẽ qua nói một tiếng, thì em có thể vào trường."
Trong trường không thiếu giáo viên, những một người có học vấn cao như Liễu Tố Tố, cho dù không thiếu giáo viên cũng sẽ dịch chuyển một chỗ trống cho cô.
Liễu Tố Tố cũng không ngẩng đầu lên: "Em không đi đâu, em không muốn làm giáo viên."
"Không muốn làm giáo viên? Vậy em..." Hàn Liệt phản ứng lại: "Em muốn làm việc liên quan đến xây dựng, kiến trúc sao?" Anh đột nhiên nhớ ra chuyên ngành của Liễu Tố Tố chính là cái này.
Liễu Tố Tố nhướng mày: "Không hổ là phó đoàn trưởng, thông minh!"
Hàn Liệt đột nhiên được khen có chút không biết phải làm sao: "Quân khu cũng không có công việc này, em đừng làm bậy, bằng không đến lúc đó em sẽ bị chuyển đến Tây Bắc."
Lúc này đúng là Tây Bắc đang cần được xây dựng, cái này đổi thành người khác Hàn Liệt sẽ không có ý kiến gì, nhưng Liễu Tố Tố là một đồng chí nữ, làm sao có thể tồn tại trong điều kiện như thế chứ? Hơn nữa nếu cô đi, gia đình bọn họ sẽ bị chia cắt.
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Hàn Liệt lập tức cảm thấy khó chịu, anh không biết là tại sao, chỉ nghĩ là chính mình không muốn bọn nhỏ sống một cuộc sống như hồi trước.
Liễu Tố Tố không biết suy nghĩ của anh, ngẩng đầu nói: "Nếu quân khu không có, vậy thì tìm cách để có, cái này gọi là trên thế giới này vốn dĩ không có đường đi, nhiều người đi thì sẽ trở thành đường."
Cái gì gọi là tìm cách để cho có?
Hàn Liệt không thấy được an ủi chút nào, trái lại càng thêm lo lắng: "Em cũng đừng làm liều!"
"Yên tâm đi." Nói xong, thấy Hàn Liệt vẫn còn nhìn mình chằm chằm: "Em là một nữ đồng chí, lại cả ngày bị bọn nhỏ làm vướng chân, thế này làm sao có thể làm liều được đâu. Em chỉ nói đùa cho vui vậy thôi."
Quả thực Hàn Liệt cũng không nghĩ ra cô có thể làm gì, cho rằng cô thật sự đang nói đùa, khi chuẩn bị ra ngoài, lại nghĩ: "Hôm nay anh đã hỏi sư đoàn trưởng, ông ấy nói việc thẩm tra chính trị của em còn phải mất thêm một chút thời gian nữa mới có thể điều xuống được…"
"Được."
Nếu gấp gáp thì hai ngày sau anh sẽ lại đi thúc giục.
Nửa câu sau còn chưa nói ra thì đã bị câu trả lời thiếu suy nghĩ của Liễu Tố Tố chặn lại.
Liễu Tố Tố nhìn Hàn Liệt đang đứng hình: "Làm sao vậy?"
Cô thật sự cũng không lo lắng một chút nào, ngược lại còn hy vọng việc thẩm tra chính trị càng chậm càng tốt. Nếu thẩm tra chính trị kết thúc, hai người đăng ký, ngộ nhỡ Hàn Liệt có ý kiến gì, thì cô sẽ không biết phải từ chối thế nào mới tốt.
Hàn Liệt không ngốc, tự nhiên có thể nhìn ra Liễu Tố Tố hoàn toàn không nóng vội, nghĩ đến hôm nay mình mong đợi mà chạy đi tìm sư đoàn trưởng, trong lòng tức khắc cảm thấy có chút ngột ngạt, nhưng lại không rõ là vì sao.
Cuối cùng chỉ có thể lắc đầu: "Không sao."
Quay người bước đi.
Liễu Tố Tố không phát hiện ra sự kỳ lạ của Hàn Liệt, vừa viết xong danh sách, quay lại thì nhìn thấy Hàn Tú Tú đang chui vào chăn, đang nhìn chằm chằm cô với đôi mắt long lanh, bị cô nhìn thấy thì lập tức chui vào trong chăn, chỉ để lại một cái đầu nhỏ bông xù xù.
"Sao vẫn chưa ngủ hả?"
Hàn Tú Tú để lộ ra đôi mắt, âm thanh non nớt còn vương mùi sữa của trẻ con nói: "Muốn chờ dì rồi cùng ngủ."
Dáng vẻ ngoan ngoãn của cô bé quá mềm mại, Liễu Tố Tố cảm thấy tim mình đều sắp tan ra vì sự dễ thương này rồi, lên giường nằm cạnh cô bé, cười nói: "Dì kể chuyện cho cháu nghe nhé?"
Trước đây Hàn Tú Tú bị suy dinh dưỡng, không chỉ mặt mày xanh sao, tóc cũng như rơm, rạ, ngày đầu tiên Liễu Tố Tố đến đã cắt cho cô bé kiểu tóc bob, cắt hết những nơi tóc bị xơ vàng đi, bây giờ không chỉ tóc trông đẹp hơn mà cả người cũng hoạt bát hơn hẳn.
"Vâng!"
Bây giờ tuy rằng kiểm soát không được chặt chẽ, nhưng những truyện thiếu nhi đó nhất định không thể kể được, chỉ có điều Liễu Tố Tố lại biết rất nhiều câu chuyện dân gian nên ôm Hàn Tú Tú, nhẹ nhàng mà kể.
Cách một bức tường, Hàn Tiền đang áp tai vào tường, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc ấy Hàn Trình cực kỳ nghi hoặc: "Anh à, anh đang làm gì thế, đừng có cọ hết hương liệu!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook