Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng
-
Chương 29: Đến Nơi 3
Lâu Tuấn Lỗi đột nhiên hạ giọng nói: "Anh giúp nữ đồng chí kia như vậy, anh có phải là có ý với nữ đồng chí người ta không?"
Tần Lãng lạnh lùng nhìn cậu một cái: "Cậu bao nhiêu tuổi đầu rồi, cái gì nên nói cái gì không nên nói cậu đều biết, sau này đừng có cư xử không đúng mực như vậy nữa."
Lâu Tuấn Lỗi: "..."
Bao nhiêu tuổi đầu?
Cư xử không đúng mực?
Cậu mới 24 tuổi mà.
Nhìn dáng vẻ nghi ngờ nhân sinh của Lâu Tuấn Lỗi, khóe miệng Tần Lãng nhếch nhẹ.
**
Chờ một lúc, xe của chính phủ đến đón thanh niên tri thức vẫn chưa tới, xe của căn cứ dầu mỏ lại đến trước.
Xe của căn cứ dầu mỏ vừa tới, ánh mắt của Nguyễn Dao liền không dời đi được.
Xe Jeep đó.
Chiếc xe jeep trông rách nát, bên ngoài được bao phủ bởi một lớp bụi dày, nhưng có hỏng nữa thì nó cũng là một chiếc xe hơi.
Những chiếc xe hơi mấy năm này có thể còn làm mưa làm gió hơn cả việc sở hữu một chiếc xe thể thao giới hạn ở đời sau.
Cô biết Tần Lãng muốn đi làm việc ở mỏ dầu Thái Lợi, nhưng cô không biết thân phận của đối phương lại không đơn giản như thế.
Mạng giao thiệp như này, làm sao cô có thể bỏ qua được?
Vì vậy, cô nhếch khóe miệng lên, vội vàng chạy về phía xe jeep: "Đồng chí Tần, xin hãy đợi chút."
Tần Lãng yêu cầu tài xế dừng xe, đầu nhô ra khỏi cửa sổ, đôi mắt hoa đào nhìn cô.
"Đồng chí Nguyễn có chuyện gì không?"
Nguyễn Dao cười nói: "Là thế này, căn cứ dầu khí không thể tùy tiện đi vào, nên phần thưởng tám chín phần mười sẽ đưa đến chỗ tôi, lúc đó tôi làm sao để liên lạc với đồng chí Tần?"
Tần Lãng chậm rãi: "Đồng chí Nguyễn không biết rồi, căn cứ có bưu điện, đồ đạc khắp cả nước đều có thể gửi đến đó."
"..."
Khóe miệng Nguyễn Dao giật giật: "Thì ra là như vậy, đúng rồi, trong đội ngũ thanh niên tri thức có không ít người tò mò về kiến thức dầu khí, hay là đồng chí
Tần để lại phương thức liên lạc đi, sau này nếu không hiểu cái gì thì chúng tôi có thể hỏi đồng chí Tần."
Ánh mắt Tần Lãng lướt qua đỉnh đầu cô, rơi vào trên người một đống thanh niên tri thức kia: "Hiếu học là chuyện tốt, nhưng tôi rất tò mò là thanh niên tri thức nào, không thì để cho bọn họ tới đây, làm quen nhau một chút."
Nguyễn Dao: "…"
Sao người này lại để ý tiểu tiết như vậy?
Đó chỉ là cô thuận miệng nói ra, nếu để người tới đây thì không phải sẽ lộ tẩy sao.
Đôi mắt cánh đào của Tần Lãng đảo qua khuôn mặt đỏ bừng của cô, khóe miệng nhếch lên, lấy bút và giấy từ túi ra, viết một dòng chữ trên đó rồi đưa qua.
"Thông tin liên lạc của tôi, nếu đồng chí Nguyễn muốn tìm tôi, gọi số điện thoại ở trên."
Ngòi bút mạnh mẽ, thanh thoát và hùng hồn, rất có phong cách quý phái.
Người ta có câu nét chữ nết người, nhưng chữ này không giống với vẻ ngoài tao nhã của anh ta chút nào.
"Đồng chí Nguyễn còn chuyện gì khác không?"
"Không có."
"Chúng ta đi được rồi." Tần Lãng nói với tài xế một câu, lại quay lại nhìn Nguyễn Dao "Hẹn gặp lại, đồng chí Nguyễn."
"Hẹn gặp lại, đồng chí Tần."
Một cơn gió thổi tới, trộn lẫn với sự tươi mát của bùn đất và cỏ xanh, Nguyễn Dao rất thích hương vị này.
Thẩm Văn Thiến mệt mỏi thở hổn hển, xách theo rất nhiều đồ đi ra từ ga xe lửa, nhìn thấy một màn này thì trợn to hai mắt.
Không ngờ Nguyễn Dao lại phản bội anh trai cô!
Nhưng cô ta còn chưa kịp nổi giận, xe ngựa của đại đội sản xuất đã đến.
Taratu có tổng cộng 10 công xã.
Bây giờ là những năm 60, không có nhiều người lên núi, xuống nông thôn, đối với rất nhiều công xã mà nói thanh niên tri thức không chỉ là biểu tượng của văn hóa tri thức, mà còn là một vinh quang.
Vì vậy, lần này để cướp được nhiều thanh niên tri thức đến đội sản xuất của mình, vài bí thư xã đã đích thân đến.
Xe ngựa của mười công xã đến, cộng thêm rất nhiều người đến, ngay lập tức chen chúc ở bãi đất trống bên ngoài nhà ga xe lửa.
Náo nhiệt đến kỳ lạ.
Ôn Bảo Châu đôi hạt châu đảo vòng quanh: "Nguyễn Dao, cô muốn đi công xã nào, tôi đi cùng với cô."
Nguyễn Dao xinh đẹp lại có bản lĩnh, đi theo cô ấy chắc chắn sẽ rất tốt.
Nguyễn Dao lắc đầu: "Tạm thời tôi vẫn chưa có ý định gì."
Thật ra trong lòng cô đã có công xã mục tiêu, đó chính là công xã Thiết Nhân, chỉ là bây giờ trực tiếp nói ra thì có vẻ như có tính mục đích rất lớn.
Tại sao cô lại chọn công xã Thiết Nhân, đó là bởi vì công xã Thiết Nhân gần căn cứ dầu mỏ nhất, một khi thập kỷ đó bắt đầu, công xã Thiết Nhân vì chịu ơn của căn cứ dầu mỏ mà bị ảnh hưởng ít nhất.
Đúng lúc này, một giọng nói the thé vang lên: "Nguyễn Dao! Ở đây ai tên là Nguyễn Dao?"
???
Vẻ mặt Nguyễn Dao nghi hoặc, nhưng vẫn giơ tay lên: "Là tôi."
Vừa dứt lời, một người phụ nữ trung niên gầy gò và đen sầm chen ra khỏi đám đông, nắm lấy cổ tay của cô kêu khóc nói: "Cháu gái tốt của tôi, cuối cùng bác gái cũng tìm thấy con rồi."
Bác gái?
Tần Lãng lạnh lùng nhìn cậu một cái: "Cậu bao nhiêu tuổi đầu rồi, cái gì nên nói cái gì không nên nói cậu đều biết, sau này đừng có cư xử không đúng mực như vậy nữa."
Lâu Tuấn Lỗi: "..."
Bao nhiêu tuổi đầu?
Cư xử không đúng mực?
Cậu mới 24 tuổi mà.
Nhìn dáng vẻ nghi ngờ nhân sinh của Lâu Tuấn Lỗi, khóe miệng Tần Lãng nhếch nhẹ.
**
Chờ một lúc, xe của chính phủ đến đón thanh niên tri thức vẫn chưa tới, xe của căn cứ dầu mỏ lại đến trước.
Xe của căn cứ dầu mỏ vừa tới, ánh mắt của Nguyễn Dao liền không dời đi được.
Xe Jeep đó.
Chiếc xe jeep trông rách nát, bên ngoài được bao phủ bởi một lớp bụi dày, nhưng có hỏng nữa thì nó cũng là một chiếc xe hơi.
Những chiếc xe hơi mấy năm này có thể còn làm mưa làm gió hơn cả việc sở hữu một chiếc xe thể thao giới hạn ở đời sau.
Cô biết Tần Lãng muốn đi làm việc ở mỏ dầu Thái Lợi, nhưng cô không biết thân phận của đối phương lại không đơn giản như thế.
Mạng giao thiệp như này, làm sao cô có thể bỏ qua được?
Vì vậy, cô nhếch khóe miệng lên, vội vàng chạy về phía xe jeep: "Đồng chí Tần, xin hãy đợi chút."
Tần Lãng yêu cầu tài xế dừng xe, đầu nhô ra khỏi cửa sổ, đôi mắt hoa đào nhìn cô.
"Đồng chí Nguyễn có chuyện gì không?"
Nguyễn Dao cười nói: "Là thế này, căn cứ dầu khí không thể tùy tiện đi vào, nên phần thưởng tám chín phần mười sẽ đưa đến chỗ tôi, lúc đó tôi làm sao để liên lạc với đồng chí Tần?"
Tần Lãng chậm rãi: "Đồng chí Nguyễn không biết rồi, căn cứ có bưu điện, đồ đạc khắp cả nước đều có thể gửi đến đó."
"..."
Khóe miệng Nguyễn Dao giật giật: "Thì ra là như vậy, đúng rồi, trong đội ngũ thanh niên tri thức có không ít người tò mò về kiến thức dầu khí, hay là đồng chí
Tần để lại phương thức liên lạc đi, sau này nếu không hiểu cái gì thì chúng tôi có thể hỏi đồng chí Tần."
Ánh mắt Tần Lãng lướt qua đỉnh đầu cô, rơi vào trên người một đống thanh niên tri thức kia: "Hiếu học là chuyện tốt, nhưng tôi rất tò mò là thanh niên tri thức nào, không thì để cho bọn họ tới đây, làm quen nhau một chút."
Nguyễn Dao: "…"
Sao người này lại để ý tiểu tiết như vậy?
Đó chỉ là cô thuận miệng nói ra, nếu để người tới đây thì không phải sẽ lộ tẩy sao.
Đôi mắt cánh đào của Tần Lãng đảo qua khuôn mặt đỏ bừng của cô, khóe miệng nhếch lên, lấy bút và giấy từ túi ra, viết một dòng chữ trên đó rồi đưa qua.
"Thông tin liên lạc của tôi, nếu đồng chí Nguyễn muốn tìm tôi, gọi số điện thoại ở trên."
Ngòi bút mạnh mẽ, thanh thoát và hùng hồn, rất có phong cách quý phái.
Người ta có câu nét chữ nết người, nhưng chữ này không giống với vẻ ngoài tao nhã của anh ta chút nào.
"Đồng chí Nguyễn còn chuyện gì khác không?"
"Không có."
"Chúng ta đi được rồi." Tần Lãng nói với tài xế một câu, lại quay lại nhìn Nguyễn Dao "Hẹn gặp lại, đồng chí Nguyễn."
"Hẹn gặp lại, đồng chí Tần."
Một cơn gió thổi tới, trộn lẫn với sự tươi mát của bùn đất và cỏ xanh, Nguyễn Dao rất thích hương vị này.
Thẩm Văn Thiến mệt mỏi thở hổn hển, xách theo rất nhiều đồ đi ra từ ga xe lửa, nhìn thấy một màn này thì trợn to hai mắt.
Không ngờ Nguyễn Dao lại phản bội anh trai cô!
Nhưng cô ta còn chưa kịp nổi giận, xe ngựa của đại đội sản xuất đã đến.
Taratu có tổng cộng 10 công xã.
Bây giờ là những năm 60, không có nhiều người lên núi, xuống nông thôn, đối với rất nhiều công xã mà nói thanh niên tri thức không chỉ là biểu tượng của văn hóa tri thức, mà còn là một vinh quang.
Vì vậy, lần này để cướp được nhiều thanh niên tri thức đến đội sản xuất của mình, vài bí thư xã đã đích thân đến.
Xe ngựa của mười công xã đến, cộng thêm rất nhiều người đến, ngay lập tức chen chúc ở bãi đất trống bên ngoài nhà ga xe lửa.
Náo nhiệt đến kỳ lạ.
Ôn Bảo Châu đôi hạt châu đảo vòng quanh: "Nguyễn Dao, cô muốn đi công xã nào, tôi đi cùng với cô."
Nguyễn Dao xinh đẹp lại có bản lĩnh, đi theo cô ấy chắc chắn sẽ rất tốt.
Nguyễn Dao lắc đầu: "Tạm thời tôi vẫn chưa có ý định gì."
Thật ra trong lòng cô đã có công xã mục tiêu, đó chính là công xã Thiết Nhân, chỉ là bây giờ trực tiếp nói ra thì có vẻ như có tính mục đích rất lớn.
Tại sao cô lại chọn công xã Thiết Nhân, đó là bởi vì công xã Thiết Nhân gần căn cứ dầu mỏ nhất, một khi thập kỷ đó bắt đầu, công xã Thiết Nhân vì chịu ơn của căn cứ dầu mỏ mà bị ảnh hưởng ít nhất.
Đúng lúc này, một giọng nói the thé vang lên: "Nguyễn Dao! Ở đây ai tên là Nguyễn Dao?"
???
Vẻ mặt Nguyễn Dao nghi hoặc, nhưng vẫn giơ tay lên: "Là tôi."
Vừa dứt lời, một người phụ nữ trung niên gầy gò và đen sầm chen ra khỏi đám đông, nắm lấy cổ tay của cô kêu khóc nói: "Cháu gái tốt của tôi, cuối cùng bác gái cũng tìm thấy con rồi."
Bác gái?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook