Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng
-
Chương 25: Gián Điệp 2
Ai ngờ vừa quay đầu lại lại trông thấy khuôn mặt cười trên nỗi đau của người khác của lão Thái, ông ta thở không nổi, thiếu chút nữa chết ngay tại chỗ.
Mặt trời lặn sau chân núi, Nguyễn Bảo Vinh mang theo một trận lửa giận đi về nhà.
Cùng lúc đó, Nguyễn Thanh Thanh cũng mang theo một người toàn mùi phân về nhà.
Nguyễn Thanh Thanh vừa bước vào cửa chính, Nguyễn Bảo Kim bảo đã bịt chặt mũi kêu lên: "Chị hai chị thối chết mất! Đừng nói chị rơi vào hố phân đấy nhé?"
Trong lòng Nguyễn Thanh Thanh vốn đang cực kỳ uất ức, nghe được lời này, nhịn không được khóc "Oa" lên một tiếng.
Tâm tình Nguyễn Bảo Vinh đang buồn bực, đập bàn một cái: "Câm miệng cho tao, ầm ĩ quá."
Tiếng khóc của Nguyễn Thanh Thanh đột nhiên im bặt, một giọt nước mắt dừng ngay ở trên mí mắt, giống như bị dọa đến đông cứng.
Vương Phân cau mày đi đến, giọng điệu mang theo một chút sốt ruột, nói: "Xảy ra chuyện gì? Ông làm gì tức giận với con như thế?
Hôm nay bà ta ở công xưởng chịu nhiều oan ức.
Bởi vì chuyện thơ khiêu dâm, mọi người ngoài mặt không nói gì, nhưng sau lưng lại chỉ trò bà ta.
Ngoài ra còn có một hoặc hai bà già không biết xấu hổ, cố ý làm trò trước mặt mọi người hỏi bà ta thơ khiêu dâm của Nguyễn Bảo Vinh có phải viết cho bà ta hay không, bà ta tức giận cả người phát run.
Đều do Lão Nguyễn!
Kết hôn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bà ta sinh ra bất mãn với chồng.
Nguyễn Bảo Vinh đen mặt nói: "Xưởng trưởng bảo tôi tạm thời không cần đi làm."
Những lời này giống như đất bằng nổi sóng.
Khiến cả Nguyễn gia đều kinh hãi.
Rốt cuộc Vương Phân cũng không rảnh màng đến sự bất mãn của mình, vội hỏi: "Sao lại thế, sao xưởng trưởng bảo ông không cần đi làm?"
Một tia bối rối thoáng qua trên mặt Nguyễn Bảo Vinh: "Bà đừng hỏi nhiều, nhanh chóng tìm trong nhà có thứ gì tốt, sau khi trời tối, tôi sẽ đến gặp chủ nhiệm Hoàng.”
Vương Phân đoán rằng là về thơ khiêu dâm, trong lòng không khỏi oán giận trách ông ta rảnh quá làm gì không làm, lại đi viết những thứ như vậy để làm gì?
Nguyễn Bảo Vinh thấy bà ta không nhúc nhích, lông mày cau lại: "Sao bà vẫn còn đứng đấy? Vẻ mặt của bà là sao đây, hay bà còn muốn nói thơ khiêu dâm là do tôi viết à?"
Cục tức của Vương Phân lập tức cũng bị khơi dậy: "Ông cáu giận với tôi có ích gì? Nếu không phải do ông viết, tại sao trên đó là chữ viết của ông?"
Người khác nghĩ oan cho ông ta thì thôi đi, ngay cả người nhà ai cũng có thái độ như vậy.
Nguyễn Bảo Vinh chịu không nổi, hung hăng đập vỡ bình men xuống đất rồi giận dữ hét lên: "Ông đây nói cho chúng mày một lần cuối cùng, ông đây không! Có! Viết! Thơ! Khiêu dâm! Chúng mày ai dám nói thêm một câu nữa, cút ra khỏi nhà ông!"
"Oa-"
Nguyễn Kim Bảo bị dọa đến phát khóc.
Ngay sau đó Nguyễn Thanh Thanh cũng khóc lên.
Tình cảnh Nguyễn gia trở nên hỗn loạn, một loạt tiếng khóc.
Ban đầu Nguyễn Thanh Thanh muốn nói cho gia đình biết việc cô ta bị đổi chức vụ, nhưng hai Vương Phân với Nguyễn Bảo Vinh lại cãi nhau, hơn nữa Nguyễn Bảo Vinh thất nghiệp, không ai để ý đến cô ta cả.
Chuyện của cô ta cứ như vậy tiếp tục bị trì hoãn.
Mãi cho tới tận vài ngày sau, em của Vương Phân là Vương Phương tìm tới cửa, nói Nguyễn Thanh Thanh cầm hai trăm nguyên của bà ấy đi mua chức vụ làm việc, lúc này sự việc mới được bại lộ.
"Mày là heo sao? Nói mày là heo thì xúc phạm heo rồi!"
Vương Phân tức giận run người.
Nguyễn Thanh Thanh ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, hu hu khóc lớn: "Con đâu biết chị ta lại dám gạt con?"
Chủ yếu là trước kia ấn tượng của mọi người về nguyên chủ là quá mức yếu đuối, quá mức nhẫn nhục chịu đựng, cho nên không ai dám nghĩ cô dám to gan lớn mật như vậy.
Không chỉ bị đổi chức vụ, còn lừa được hai trăm nguyên từ Nguyễn Thanh Thanh.
Càng đáng giận hơn là, thanh niên trí thức không ai tin tưởng lời bọn họ nói, còn nói nếu có chứng cứ phải đi đến cục công an báo cáo.
Nếu bọn họ có bằng chứng, bọn họ còn đi tìm văn phòng thanh niên trí thức làm gì?
Bây giờ Nguyễn Dao chạy tới biên giới, bọn họ không bắt được người, tiền cũng không trở lại.
Đúng là suốt ngày đánh chim nhạn, có ngày nhạn mổ mắt!
Ngày Nguyễn Bảo Vinh quay lại đi làm còn xa, Nguyễn gia lại không thể lấy đâu ra hai trăm nguyên bồi thường cho Vương Phương, cuối cùng hết cách, đành phải lấy chức vụ của Nguyễn Bảo Vinh ở xưởng sắt thép ra chống đỡ.
Việc này Nguyễn gia âm thầm chịu đựng nuốt ngược cục tức vào vào, ai ai cũng hận đến mức muốn ăn sống nuốt tươi Nguyễn Dao.
"Đồ ăn cháo đá bát, chúng tôi nuôi lớn cô, cô lại lấy oán trả ơn, tại sao ông trời không đánh chết cô đi!"
"Hồ ly tinh Nguyễn Dao kia, tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy cô, nếu không tôi sẽ đập nát miệng cô!"
Sau ngày hôm đó, Nguyễn gia thường xuyên vang lên những tiếng chửi rủa.
Sau đó, Vương Phân cũng đã nghĩ ra cách để trừng trị Nguyễn Dao.
Mặt trời lặn sau chân núi, Nguyễn Bảo Vinh mang theo một trận lửa giận đi về nhà.
Cùng lúc đó, Nguyễn Thanh Thanh cũng mang theo một người toàn mùi phân về nhà.
Nguyễn Thanh Thanh vừa bước vào cửa chính, Nguyễn Bảo Kim bảo đã bịt chặt mũi kêu lên: "Chị hai chị thối chết mất! Đừng nói chị rơi vào hố phân đấy nhé?"
Trong lòng Nguyễn Thanh Thanh vốn đang cực kỳ uất ức, nghe được lời này, nhịn không được khóc "Oa" lên một tiếng.
Tâm tình Nguyễn Bảo Vinh đang buồn bực, đập bàn một cái: "Câm miệng cho tao, ầm ĩ quá."
Tiếng khóc của Nguyễn Thanh Thanh đột nhiên im bặt, một giọt nước mắt dừng ngay ở trên mí mắt, giống như bị dọa đến đông cứng.
Vương Phân cau mày đi đến, giọng điệu mang theo một chút sốt ruột, nói: "Xảy ra chuyện gì? Ông làm gì tức giận với con như thế?
Hôm nay bà ta ở công xưởng chịu nhiều oan ức.
Bởi vì chuyện thơ khiêu dâm, mọi người ngoài mặt không nói gì, nhưng sau lưng lại chỉ trò bà ta.
Ngoài ra còn có một hoặc hai bà già không biết xấu hổ, cố ý làm trò trước mặt mọi người hỏi bà ta thơ khiêu dâm của Nguyễn Bảo Vinh có phải viết cho bà ta hay không, bà ta tức giận cả người phát run.
Đều do Lão Nguyễn!
Kết hôn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bà ta sinh ra bất mãn với chồng.
Nguyễn Bảo Vinh đen mặt nói: "Xưởng trưởng bảo tôi tạm thời không cần đi làm."
Những lời này giống như đất bằng nổi sóng.
Khiến cả Nguyễn gia đều kinh hãi.
Rốt cuộc Vương Phân cũng không rảnh màng đến sự bất mãn của mình, vội hỏi: "Sao lại thế, sao xưởng trưởng bảo ông không cần đi làm?"
Một tia bối rối thoáng qua trên mặt Nguyễn Bảo Vinh: "Bà đừng hỏi nhiều, nhanh chóng tìm trong nhà có thứ gì tốt, sau khi trời tối, tôi sẽ đến gặp chủ nhiệm Hoàng.”
Vương Phân đoán rằng là về thơ khiêu dâm, trong lòng không khỏi oán giận trách ông ta rảnh quá làm gì không làm, lại đi viết những thứ như vậy để làm gì?
Nguyễn Bảo Vinh thấy bà ta không nhúc nhích, lông mày cau lại: "Sao bà vẫn còn đứng đấy? Vẻ mặt của bà là sao đây, hay bà còn muốn nói thơ khiêu dâm là do tôi viết à?"
Cục tức của Vương Phân lập tức cũng bị khơi dậy: "Ông cáu giận với tôi có ích gì? Nếu không phải do ông viết, tại sao trên đó là chữ viết của ông?"
Người khác nghĩ oan cho ông ta thì thôi đi, ngay cả người nhà ai cũng có thái độ như vậy.
Nguyễn Bảo Vinh chịu không nổi, hung hăng đập vỡ bình men xuống đất rồi giận dữ hét lên: "Ông đây nói cho chúng mày một lần cuối cùng, ông đây không! Có! Viết! Thơ! Khiêu dâm! Chúng mày ai dám nói thêm một câu nữa, cút ra khỏi nhà ông!"
"Oa-"
Nguyễn Kim Bảo bị dọa đến phát khóc.
Ngay sau đó Nguyễn Thanh Thanh cũng khóc lên.
Tình cảnh Nguyễn gia trở nên hỗn loạn, một loạt tiếng khóc.
Ban đầu Nguyễn Thanh Thanh muốn nói cho gia đình biết việc cô ta bị đổi chức vụ, nhưng hai Vương Phân với Nguyễn Bảo Vinh lại cãi nhau, hơn nữa Nguyễn Bảo Vinh thất nghiệp, không ai để ý đến cô ta cả.
Chuyện của cô ta cứ như vậy tiếp tục bị trì hoãn.
Mãi cho tới tận vài ngày sau, em của Vương Phân là Vương Phương tìm tới cửa, nói Nguyễn Thanh Thanh cầm hai trăm nguyên của bà ấy đi mua chức vụ làm việc, lúc này sự việc mới được bại lộ.
"Mày là heo sao? Nói mày là heo thì xúc phạm heo rồi!"
Vương Phân tức giận run người.
Nguyễn Thanh Thanh ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, hu hu khóc lớn: "Con đâu biết chị ta lại dám gạt con?"
Chủ yếu là trước kia ấn tượng của mọi người về nguyên chủ là quá mức yếu đuối, quá mức nhẫn nhục chịu đựng, cho nên không ai dám nghĩ cô dám to gan lớn mật như vậy.
Không chỉ bị đổi chức vụ, còn lừa được hai trăm nguyên từ Nguyễn Thanh Thanh.
Càng đáng giận hơn là, thanh niên trí thức không ai tin tưởng lời bọn họ nói, còn nói nếu có chứng cứ phải đi đến cục công an báo cáo.
Nếu bọn họ có bằng chứng, bọn họ còn đi tìm văn phòng thanh niên trí thức làm gì?
Bây giờ Nguyễn Dao chạy tới biên giới, bọn họ không bắt được người, tiền cũng không trở lại.
Đúng là suốt ngày đánh chim nhạn, có ngày nhạn mổ mắt!
Ngày Nguyễn Bảo Vinh quay lại đi làm còn xa, Nguyễn gia lại không thể lấy đâu ra hai trăm nguyên bồi thường cho Vương Phương, cuối cùng hết cách, đành phải lấy chức vụ của Nguyễn Bảo Vinh ở xưởng sắt thép ra chống đỡ.
Việc này Nguyễn gia âm thầm chịu đựng nuốt ngược cục tức vào vào, ai ai cũng hận đến mức muốn ăn sống nuốt tươi Nguyễn Dao.
"Đồ ăn cháo đá bát, chúng tôi nuôi lớn cô, cô lại lấy oán trả ơn, tại sao ông trời không đánh chết cô đi!"
"Hồ ly tinh Nguyễn Dao kia, tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy cô, nếu không tôi sẽ đập nát miệng cô!"
Sau ngày hôm đó, Nguyễn gia thường xuyên vang lên những tiếng chửi rủa.
Sau đó, Vương Phân cũng đã nghĩ ra cách để trừng trị Nguyễn Dao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook