Bà nội Tiêu nói: "Đâu chỉ có cháu nó về, Đại Nha cũng được đón về."

Tần Hương Cúc bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ đến mượn thức ăn: "Đại Nha tới?" Trong nhà cũng có chút lương thực dự trữ, nhưng đó là lương thực để cứu mạng, ngay bọn họ còn không nỡ ăn. Hiện tại bọn họ đều ăn rau dại, quả dại. Xung quanh thôn với trên núi sớm đã không còn rau dại quả dại, người một nhà bọn họ tìm kiếm rất lâu, lên đỉnh núi không có người ở hái rau dại quả dại, sáng sớm ra ngoài, chạng vạng tối mới trở về. Cho nên đối với lương thực bọn họ cũng không nỡ.

Tiêu Vũ nói: "Đại Nha xảy ra chút chuyện, con mới đưa cô ấy về..." Sau đó, anh kể lại chuyện đã xảy ra một lần.

Tần Hương Cúc lập tức cao giọng: "Cái gì? Bán máu? Tên khốn nạn Lâm Nhị Quân này vậy mà mê hoặc Đại Nha đi bán máu, Đại Nha cũng thật là ngốc."

Tần Hương Cúc lớn hơn Tiêu Đại Cường ba tuổi, là con dâu mà bà nội Tiêu đã tỉ mỉ lựa chọn, sở dĩ chọn bà, một là vì nhà họ Tần có nhiều con trai, bà nội Tiêu hi vọng Tần Hương Cúc có thể giống như mẹ của bà, sinh được con trai nối dõi cho nhà bọn họ. Hai là bởi vì Tần Hương Cúc nhanh nhẹn tháo vát, Tiêu Đại Cường không có anh chị em gì cả, cần một người vợ tốt đảm đương việc quản gia. Ba là bởi vì trong nhà Tần Hương Cúc có nhiều anh chị em, nếu nhà họ Tiêu có việc cần giúp đỡ, họ cũng có thể đến hỗ trợ đôi phần. Bốn là bởi vì người xưa có câu: nữ đại tam bão kim chuyên(1).

(1)Nữ đại tam bão kim chuyên: ý nói phụ nữ lớn tuổi hơn càng biết cách yêu thương, chăm sóc chồng.

Sau khi Tần Hương Cúc gả vào nhà họ Tiê, cũng không phụ sự kỳ vọng của bà nội Tiêu, liên tiếp sinh ba trai một gái, trong đó còn có một đôi long phượng thai, từ xưa đến nay, long phượng thai đều mang ý nghĩa phú quý cát tường, cho nên bà nội Tiêu đối với cô con dâu này càng thêm vừa lòng.

Thời điểm Tiêu Vũ tám tuổi, lại mắc phải một căn bệnh lạ, nhà họ Tiêu nghe theo lời của tên Trương mù nói, tìm được Lâm Đại Nha, sau đó hai người liền bàn chuyện cưới xin.



Vì thế, nhà họ Tiêu đối Đại Nha vẫn luôn vô cùng cảm kích, khi Đại Nha lớn lên, cha mẹ Lâm đưa cô đi học, bản thân Đại Nha cũng là một cô gái chăm chỉ, đối với cuộc hôn nhân này nhà họ Tiêu càng thêm vừa ý. Nhưng mà bây giờ…… cha mẹ Lâm đã chết trong nạn đói.

Tần Hương Cúc là một người khôn khéo, nghĩ đến tình huống hiện tại của Lâm gia, bà nảy ra một ý tưởng: "Mẹ, Tiểu Ngư Nhi, con có ý này, hai người nghe xem ổn không nhé." Thật ra trong lòng Tần Hương Cúc đã cân nhắc ý tưởng này rất lâu, nhưng vẫn chưa nói ra, hôm nay vừa hay Tiêu Vũ trở về, đây đúng là một cơ hội tốt.

Bà nội Tiêu và Tiêu Vũ đi theo Tần Hương Cúc vào phòng. Tần Hương Cúc nói: "Mẹ, Tiểu Ngư Nhi, bây giờ nhà họ Lâm thành ra như thế, mà Tiểu Ngư Nhi nhà chúng ta đã đính hôn với Đại Nha rồi, nếu như chúng ta không ra tay giúp đỡ thì mặt mũi nào mà nhìn đám nhỏ, chúng ta cũng không yên lòng, hơn nữa, cũng sẽ bị người đời dè bỉu dèm pha. Nhưng nếu giúp đỡ thì, cứu nguy không cứu nghèo, hoàn cảnh hiện tại, nhà nào cũng nghèo khó khổ sở như nhau."

Bà nội Tiêu: "Còn không phải sao, ai, hai vợ chồng nhà họ Lâm đang yên đang lành sao lại….?"

Tiêu Vũ nói thẳng: “Mẹ muốn nói gì?”

Tần Hương Cúc: “Tiểu Ngư Nhi, ý của mẹ là, con và Đại Nha cứ trực tiếp kết hôn, chúng ta đưa nhà họ Lâm năm mươi cân ngũ cốc làm sính lễ, như vậy có thể tạm thời giải quyết vấn đề lương thực của nhà họ Lâm, chúng ta cũng không cần phải đem lương thực cho không bọn họ." Nếu con trai mình không kết hôn với Đại Nha, như vậy nhà họ chắc chắn phải xuất lương thực ra cứu tế nhà họ Lâm, rồi tới lúc con trai mình và Đại Nha kết hôn, lại phải chuẩn bị thêm một phần sính lễ nữa à, cho nên chi bằng bây giờ trực tiếp kết hôn luôn đi, nhà họ đưa năm mươi cân ngũ cốc này coi như vừa là sính lễ vừa là lương thực cứu tế, “Năm mươi cân lương thực làm sính lễ, nhà chúng ta cũng không cần của hồi môn của Đại Nha, chỗ lương thực này cứ để lại cho mấy đứa trẻ của nhà họ Lâm ăn, tiết kiệm một chút, có lẽ sẽ ăn được hai tháng."

Tiêu Vũ trầm mặc, lý trí nói rằng anh nên đồng ý với chuyện này, hiện tại nhà nhà đều thiếu thốn lương thực, mẹ anh nói như vậy cũng là vì suy nghĩ cho cái gia đình này, đồng thời cũng là suy nghĩ cho nhà họ Lâm. Nhưng mà, nghĩ đến cô gái nho nhỏ gầy yếu kia, nghĩ đến cô ấy sắc mặt tái nhợt dựa vào lòng anh, nghĩ đến lúc hai người nói chuyện với nhau, đôi con ngươi đen bóng linh động của cô chăm chú nhìn vào anh, anh lại không muốn thấy cô ủy khuất dù chỉ một chút.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương