Thập Niên 50 Đại Viện Quân Công
-
3: Năm 1956 3
Nghe thấy tin tức này, cả nhà họ Diệp đều kinh ngạc nhìn cô con gái đang lén lút làm trò.
Đặc biệt là Thường Nguyệt Nga, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, bà chỉ thấy con gái mình gan dạ, thông minh hơn nhiều so với ông Diệp lúc nào cũng lo trước lo sau.
Nhà mình chỉ nhận may đồ ngoài giờ, làm quần áo cũng chỉ là nghề thủ công nhỏ lẻ.
Còn nếu nhà họ Từ có giấy phép kinh doanh thì đó chính là nghề thủ công thực sự!
Bản thân Diệp Mãn Chi vẫn khá bình tĩnh, cô hỏi với vẻ khó hiểu: "Bác gái, cháu giúp nhà bác một việc lớn như vậy, bác không cảm ơn cháu thì thôi, sao còn vu oan cho cháu nữa chứ? Nói nghiêm túc thì đây là do cháu được bức thư tố cáo của nhà bác gợi ý!"
"Bác xem này, nhà bác có máy khâu, tay nghề cũng tốt, sau khi có giấy phép kinh doanh, chắc chắn sẽ bị phường yêu cầu cải tạo, đi làm ở 'Hợp tác xã sản xuất may mặc'! Như vậy chẳng phải nhà bác có thêm một suất việc làm sao!"
Bà Từ nheo đôi mắt tam giác xụp xuống, tức giận khạc nước miếng: "Đồ khốn! Suất việc chó má gì!"
Hợp tác xã đó tuyển người cũng có tiêu chuẩn.
Nhà bà ta chỉ có một mình con dâu cả biết may nhưng lương ở đơn vị của con dâu cao hơn lương thợ may ở hợp tác xã, sao có thể vứt dưa hấu nhặt vừng?
Ban đầu, mỗi tháng nhà bà ta có thể kiếm được khoản thu nhập thêm bảy tám đồng nhưng bị Diệp Mãn Chi phá đám như vậy, coi như nhà bà ta đã bị Sở Công thương và phường để mắt tới, dù không đi lấy giấy phép kinh doanh thì trong thời gian ngắn cũng đừng hòng nhận may đồ ngoài giờ nữa!
Thấy bà ta tức giận đến nỗi mặt mày méo mó, Diệp Mãn Chi vừa hả hê vừa có phần sợ hãi.
Cô lặng lẽ nhích chân, từng bước một trốn ra phía sau ba mình, tự thấy đã an toàn, cô lại đổ thêm dầu vào lửa.
"Bác gái, chị cháu không đi được thì còn có bác mà! Hợp tác xã đó, ngoài thợ may, còn cần cả những công nhân khác.
Cháu thấy bác khá giỏi trong việc tìm kiếm việc làm.
Chị cháu đang mang bụng mang dạ chửa, bác còn có thể giúp chị ấy tìm được hơn chục công việc thủ công! Một người tài giỏi như bác, đến hợp tác xã chắc chắn sẽ có đất dụng võ!"
Bị lột trần bộ mặt, bà Từ tức giận đến đỏ mặt.
Bà để con dâu làm việc thì sao?
Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, nếu không phải nhà họ Diệp nhiều chuyện thì làm sao có thể xảy ra tình cảnh như bây giờ?
Nghĩ đến những tổn thất của gia đình mình, bà Từ càng đau lòng, vừa hét lên bắt nhà họ Diệp đền tiền, vừa vung tay tát vào mặt con nhóc kia.
Diệp Thủ Tín vội vàng dang rộng cánh tay che trước mặt con gái, bày ra vẻ mặt lợn chết cũng không sợ nước sôi: "Con gái tôi còn nhỏ như vậy, nó biết gì về đăng ký kinh doanh chứ! Giấy phép kinh doanh của nhà bà là tôi giúp bà làm, bà muốn cảm ơn thì cảm ơn tôi đi!"
"Bắt nạt người khác! Quá đáng quá rồi, tôi liều mạng với các người!"
!
Nhà họ Diệp gà bay chó sủa, khiến hàng xóm láng giềng đều chạy ra cửa xem náo nhiệt.
Thường Nguyệt Nga nhỏ giọng hỏi con gái: "Con thật sự đăng ký nhà họ thành tiệm may rồi à? Giấy giới thiệu lấy ở đâu ra? Đồng chí Sở công thương sao lại tin con?"
"Con nói anh rể không biết chữ, con làm hộ thôi.
" Diệp Mãn Chi trả thù xong thì tinh thần sảng khoái: "Chi tiết cụ thể thì bảo mật, mẹ đừng hỏi nữa!"
"! " Thường Nguyệt Nga không khỏi lo lắng nói: "Bên phía Nhị Nha, e là phải chịu khổ rồi.
"
"Nếu nhà mình không cứng rắn một chút, bọn họ càng được đà bắt nạt chị hai con! Yên tâm đi, nếu bà Từ thật sự giận cá chém thớt chị hai thì để anh ba, anh tư, anh năm đi đánh Từ Đại Quân!"
"! "
Thường Nguyệt Nga lo lắng trong lòng, sợ rằng tiếng xấu của con gái mình sẽ bị người ta truyền ra ngoài, đành phải nhét cho cô một cái bình rỗng.
"Ở đây không có việc gì của con nữa, thay mẹ đến hợp tác xã mua một chai nước tương! "
Diệp Mãn Chi vui vẻ đồng ý, chào hỏi những người hàng xóm đang đứng xem, xách bình nước tương xuống lầu.
*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook