[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Tình Trọng
-
Chương 18
TBD: nói một chút, ở chương này ta không biết tác giả viết ngắt đoạn hay là bản raw không đủ nữa vì ta tìm trên mạng cũng có nhiêu đây nên mạn phép giới thiệu chút. Ở chương trước dừng lại đoạn Hồng Y kêu mọi người nghỉ ngơi và chương này sẽ nói đến đoạn đối thoại sau khi 2 vợ chồng Khinh Khinh quay về phòng. Bắt đầu bằng câu than thở của Vô Biên đạo sĩ….
“Ai, những cái khác thật cũng không tệ, chỉ có đường tình thật nhấp nhô a.” Vô Biên lại thở dài một tiếng: “Mắt thấy cùng vợ tâm ý tương thông, phải nên cá nước vui vẻ với nhau, lúc tình ý đang dạt dào, lại gặp phải kỳ lân sinh con…”
Không đợi Vô Biên nói xong, Dư Khinh vừa tức vừa cười nhẹ nhàng nhéo hắn một chút, oán hận nói: “Đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, trước kia ta có khi nào nằm ở bên cạnh ngươi hiền thục như vậy, ngươi còn không biết đủ, quang tưởng đến chuyện chưa xong tối hôm qua chứ. Chuyện kia lúc nào mà không thể làm? Ta đã thẳng thắn bộc lộ tâm ý, thì tuyệt không hối hận.”
Vô Biên liếc nhìn Dư Khinh: “Thật sự không hối hận sao? Ta nhớ rõ lúc ở sát thủ cốc, rõ ràng người nào đã đáp ứng lời cầu hôn của ta, kết quả lại đổi ý đào tẩu, làm hại ta cũng không thể không theo hắn lưu lạc thiên nhai mà.”
“Ta lúc trước không phải là còn chưa xác định được tâm ý sao? Làm gì chứ? Hối hận?” Dư Khinh xoay người, cùng Vô Biên mặt đối mặt, lấy ánh mắt khiêu khích nhìn hắn.
“Hối hận chính là đầu đất.” Vô Biên cười hắc hắc, ôm cái eo nhỏ nhắn của Dư Khinh, vẻ mặt thèm chảy đãi tiến lên nói: “Bằng không, Khinh Khinh, chúng ta lại tiến hành một lần đi, tục ngữ nói, phải rèn sắt khi còn nóng…”
Lời còn chưa dứt, đã bị Dư Khinh đá một cước té vào trong giường, nghe y giận kêu lên: “Câm miệng, Vô Biên, ngươi gia khỏa này càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước, ta hiện tại mệt đến xương cốt đều tan rã, huống chi chính ngươi cũng bị nội thương, nói cho ngươi biết, nội thương chưa lành, ngươi đừng mơ tưởng gần người ta một bước.”
“Không… Không thể như vậy a, tối thiểu ngươi nên cho ta quyền hạn ôm hôn nhẹ một cái. Tân tân khổ khổ đã nhiều năm, lập tức lấy cái đạo lý mà trước khi biết ngươi ta không hề biết tới đánh ta? Không có thiên lý không nhân tính a…”
Ánh mắt của Dư Khinh đã muốn khép lại, phất tay giống như đuổi ruồi bọ nói: “Ta chính là không có thiên lý không nhân tính, Vô Biên đạo trưởng, ngươi cũng nhận mệnh đi.” Đang nói giữ chừng, hô hấp đã đều đặn.
Vô Biên trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới ôm đầu mình khóc ròng nói: “Sớm biết như thế, ta nên đem viên thiên nam châu của Yên Lung nhận lấy, bằng không y theo yêu cầu không có thiên lý không nhân tính này của Khinh Khinh, ta lúc nào có thể chân chánh có được y chứ? Rồi đến khi nào mới có thể dẫn y đi gặp các sư trưởng a? Càng phải đến lúc nào mới có thể cùng y lập gia đình đây? A a a, Yên Lung a, ngươi đem ngàn nam châu cho ta đi.”
Trong một gian phòng khác, Yên Lung đang ngưng thần nhìn hai người con trai cảm thấy lỗ tai có chút nóng lên, hắn nghi hoặc sờ sờ lỗ tai, hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, lẩm bẩm: “Kỳ quái, là ai đang tới ta a?”
Bởi vì khách *** dù sao cũng không ai, tửu quán cũng đơn giản đóng cửa, Hồng Y cùng Dư Khinh đều ngủ một ngày. Sau bữa trưa A Giang liền đi đến các nhà dân chăn nuôi ở trong ngoài ba mươi dặm mua về hơn mười con dê sữa. Lại ở hậu viện xây một cái chuồng dê, rồi mới mua hai xe cỏ khô lớn của dân chăn nuôi để ở trong sân, tất cả mọi việc đều xong xuôi, Hồng Y cùng Dư Khinh mới tỉnh lại.
Dư Khinh cùng Hồng Y xem cục cưng xong, liền cùng Vô Biên đi tới hậu viện xem dê sữa, tới tới lui lui nhìn vài lần, Hồng Y bỗng nhiên giận dữ, kéo A Giang qua nói: “Ngươi tên ngu ngốc này, không phát hiện trong bày dê này chỉ có một con có sữa sao? Còn lại hơn mười con đều là dê không sữa, ngươi mua về làm gì chứ?”
A Giang cười nói: “Này các ngươi sẽ không hiểu đi? Dê sữa chỉ có khi sinh dê con sau mấy tháng thì mới có sữa, một khi vắt hết rồi, đứa nhỏ chẳng phải phải cai sữa, cho nên ta mua chút công dương mẫu dương* về, tới lúc cho bọn hắn ***, như vậy một con thay một con, cục cưng sẽ không cần cai sữa.”
_công dương mẫu dương: dê đực dê cái.
Hồng Y cùng Dư Khinh nghĩ qua nghĩ lại, A Giang nói xác thực rất đúng, không khỏi đều bội phục tính cẩn thận của hắn. Hồng Y thở dài nói: “Ai, chúng ta chu đáo như vậy có ích gì? Tương lai, một ngày nào đó, Yên Lung sẽ cùng các cục cưng rời đi. Hiện tại càng thích bọn họ, tương lai chẳng phải càng luyến tiếc?”
“Thích đứa nhỏ a, thích ngươi cũng có thể sinh một cái a.”
Dư Khinh cắn một cây táo, vỗ vỗ bả vai Hồng Y: “Ngươi là yêu tinh, mặc dù là chỉ công yêu tinh, nhưng có thể sinh đứa nhỏ a, bằng hữu xa tinh kia của ta đã sinh một đứa con rất lợi hại, nga, bất quá hắn trước là tiên sinh ra một quả trứng, rồi mới từ chính hắn ấp trứng, ngươi là con tê tê, hẳn là sẽ không đẻ trứng đi?”
“Ý của ngươi là nói? Ta có năng lực mang thai sao?” Hồng Y nghi hoặc nhìn Dư Khinh, lắc đầu nói: “Điều này sao có thể chứ? Ta cùng A Giang cùng một chỗ vài năm, thí* cũng chưa sinh ra một cái đến, sao vậy có thể sinh ra đứa nhỏ chứ?”
_thí:shit. Hồng Y ngươi nói chuyện =.=
“Khinh Khinh, ngươi nghĩ sai rồi, Hương Xá có thể sinh con, đó là bởi vì, hắn đã là yêu tinh sắp phi tiên, ngươi xem con tê tê này, cái đuôi của hắn đến bây giờ còn chưa khôi phục thành chân mà, tu vi thấp muốn chết, sao có thể sinh đứa nhỏ chứ?”
Vô Biên nhịn không được bật cười, chợt thấy sắc mặt Hồng Y uể oải, lại vội vàng an ủi: “Được rồi, không sinh thì không sinh, sinh cái loại này tiểu ma đầu có gì thú vị chứ? Hướng Tiểu Xá kia a, toàn bộ sát thủ bĩu môi cũng kém khiến hắn trở mình…” Hắn nhớ tới tiểu ma tinh kia, nhịn không được run hai cái.
Dư Khinh lại cười ha ha lên, rồi mới lại cô đơn nói: “Ai, thật là có chút nhớ bọn họ, Vô Biên, chờ sau khi kỳ lân cục cưng lớn hơn một chút, bớt thời giờ mà quay về sát thủ cốc một chuyến đi, đem Hồng Y A Giang đưa qua đi, Yên Lung nếu muốn đi, cũng có thể đi a, hơn nữa có hai cái cục cưng, sát thủ cốc nhất định sẽ càng náo nhiệt.
“Ai, những cái khác thật cũng không tệ, chỉ có đường tình thật nhấp nhô a.” Vô Biên lại thở dài một tiếng: “Mắt thấy cùng vợ tâm ý tương thông, phải nên cá nước vui vẻ với nhau, lúc tình ý đang dạt dào, lại gặp phải kỳ lân sinh con…”
Không đợi Vô Biên nói xong, Dư Khinh vừa tức vừa cười nhẹ nhàng nhéo hắn một chút, oán hận nói: “Đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, trước kia ta có khi nào nằm ở bên cạnh ngươi hiền thục như vậy, ngươi còn không biết đủ, quang tưởng đến chuyện chưa xong tối hôm qua chứ. Chuyện kia lúc nào mà không thể làm? Ta đã thẳng thắn bộc lộ tâm ý, thì tuyệt không hối hận.”
Vô Biên liếc nhìn Dư Khinh: “Thật sự không hối hận sao? Ta nhớ rõ lúc ở sát thủ cốc, rõ ràng người nào đã đáp ứng lời cầu hôn của ta, kết quả lại đổi ý đào tẩu, làm hại ta cũng không thể không theo hắn lưu lạc thiên nhai mà.”
“Ta lúc trước không phải là còn chưa xác định được tâm ý sao? Làm gì chứ? Hối hận?” Dư Khinh xoay người, cùng Vô Biên mặt đối mặt, lấy ánh mắt khiêu khích nhìn hắn.
“Hối hận chính là đầu đất.” Vô Biên cười hắc hắc, ôm cái eo nhỏ nhắn của Dư Khinh, vẻ mặt thèm chảy đãi tiến lên nói: “Bằng không, Khinh Khinh, chúng ta lại tiến hành một lần đi, tục ngữ nói, phải rèn sắt khi còn nóng…”
Lời còn chưa dứt, đã bị Dư Khinh đá một cước té vào trong giường, nghe y giận kêu lên: “Câm miệng, Vô Biên, ngươi gia khỏa này càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước, ta hiện tại mệt đến xương cốt đều tan rã, huống chi chính ngươi cũng bị nội thương, nói cho ngươi biết, nội thương chưa lành, ngươi đừng mơ tưởng gần người ta một bước.”
“Không… Không thể như vậy a, tối thiểu ngươi nên cho ta quyền hạn ôm hôn nhẹ một cái. Tân tân khổ khổ đã nhiều năm, lập tức lấy cái đạo lý mà trước khi biết ngươi ta không hề biết tới đánh ta? Không có thiên lý không nhân tính a…”
Ánh mắt của Dư Khinh đã muốn khép lại, phất tay giống như đuổi ruồi bọ nói: “Ta chính là không có thiên lý không nhân tính, Vô Biên đạo trưởng, ngươi cũng nhận mệnh đi.” Đang nói giữ chừng, hô hấp đã đều đặn.
Vô Biên trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới ôm đầu mình khóc ròng nói: “Sớm biết như thế, ta nên đem viên thiên nam châu của Yên Lung nhận lấy, bằng không y theo yêu cầu không có thiên lý không nhân tính này của Khinh Khinh, ta lúc nào có thể chân chánh có được y chứ? Rồi đến khi nào mới có thể dẫn y đi gặp các sư trưởng a? Càng phải đến lúc nào mới có thể cùng y lập gia đình đây? A a a, Yên Lung a, ngươi đem ngàn nam châu cho ta đi.”
Trong một gian phòng khác, Yên Lung đang ngưng thần nhìn hai người con trai cảm thấy lỗ tai có chút nóng lên, hắn nghi hoặc sờ sờ lỗ tai, hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, lẩm bẩm: “Kỳ quái, là ai đang tới ta a?”
Bởi vì khách *** dù sao cũng không ai, tửu quán cũng đơn giản đóng cửa, Hồng Y cùng Dư Khinh đều ngủ một ngày. Sau bữa trưa A Giang liền đi đến các nhà dân chăn nuôi ở trong ngoài ba mươi dặm mua về hơn mười con dê sữa. Lại ở hậu viện xây một cái chuồng dê, rồi mới mua hai xe cỏ khô lớn của dân chăn nuôi để ở trong sân, tất cả mọi việc đều xong xuôi, Hồng Y cùng Dư Khinh mới tỉnh lại.
Dư Khinh cùng Hồng Y xem cục cưng xong, liền cùng Vô Biên đi tới hậu viện xem dê sữa, tới tới lui lui nhìn vài lần, Hồng Y bỗng nhiên giận dữ, kéo A Giang qua nói: “Ngươi tên ngu ngốc này, không phát hiện trong bày dê này chỉ có một con có sữa sao? Còn lại hơn mười con đều là dê không sữa, ngươi mua về làm gì chứ?”
A Giang cười nói: “Này các ngươi sẽ không hiểu đi? Dê sữa chỉ có khi sinh dê con sau mấy tháng thì mới có sữa, một khi vắt hết rồi, đứa nhỏ chẳng phải phải cai sữa, cho nên ta mua chút công dương mẫu dương* về, tới lúc cho bọn hắn ***, như vậy một con thay một con, cục cưng sẽ không cần cai sữa.”
_công dương mẫu dương: dê đực dê cái.
Hồng Y cùng Dư Khinh nghĩ qua nghĩ lại, A Giang nói xác thực rất đúng, không khỏi đều bội phục tính cẩn thận của hắn. Hồng Y thở dài nói: “Ai, chúng ta chu đáo như vậy có ích gì? Tương lai, một ngày nào đó, Yên Lung sẽ cùng các cục cưng rời đi. Hiện tại càng thích bọn họ, tương lai chẳng phải càng luyến tiếc?”
“Thích đứa nhỏ a, thích ngươi cũng có thể sinh một cái a.”
Dư Khinh cắn một cây táo, vỗ vỗ bả vai Hồng Y: “Ngươi là yêu tinh, mặc dù là chỉ công yêu tinh, nhưng có thể sinh đứa nhỏ a, bằng hữu xa tinh kia của ta đã sinh một đứa con rất lợi hại, nga, bất quá hắn trước là tiên sinh ra một quả trứng, rồi mới từ chính hắn ấp trứng, ngươi là con tê tê, hẳn là sẽ không đẻ trứng đi?”
“Ý của ngươi là nói? Ta có năng lực mang thai sao?” Hồng Y nghi hoặc nhìn Dư Khinh, lắc đầu nói: “Điều này sao có thể chứ? Ta cùng A Giang cùng một chỗ vài năm, thí* cũng chưa sinh ra một cái đến, sao vậy có thể sinh ra đứa nhỏ chứ?”
_thí:shit. Hồng Y ngươi nói chuyện =.=
“Khinh Khinh, ngươi nghĩ sai rồi, Hương Xá có thể sinh con, đó là bởi vì, hắn đã là yêu tinh sắp phi tiên, ngươi xem con tê tê này, cái đuôi của hắn đến bây giờ còn chưa khôi phục thành chân mà, tu vi thấp muốn chết, sao có thể sinh đứa nhỏ chứ?”
Vô Biên nhịn không được bật cười, chợt thấy sắc mặt Hồng Y uể oải, lại vội vàng an ủi: “Được rồi, không sinh thì không sinh, sinh cái loại này tiểu ma đầu có gì thú vị chứ? Hướng Tiểu Xá kia a, toàn bộ sát thủ bĩu môi cũng kém khiến hắn trở mình…” Hắn nhớ tới tiểu ma tinh kia, nhịn không được run hai cái.
Dư Khinh lại cười ha ha lên, rồi mới lại cô đơn nói: “Ai, thật là có chút nhớ bọn họ, Vô Biên, chờ sau khi kỳ lân cục cưng lớn hơn một chút, bớt thời giờ mà quay về sát thủ cốc một chuyến đi, đem Hồng Y A Giang đưa qua đi, Yên Lung nếu muốn đi, cũng có thể đi a, hơn nữa có hai cái cục cưng, sát thủ cốc nhất định sẽ càng náo nhiệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook