[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Tình Trọng
-
Chương 11
“Hắc hùng tinh ngươi nhịn một chút a.” Dư Khinh hô to, trấn định hạ quyết tâm, không nghĩ đến có thành công hay không nữa, giờ không phải lúc suy nghĩ loại chuyện này, một kiếm đi xuống, kéo xuống phía đưới, quả nhiên, như chém một quả dưa, bụng hắc hùng bị mổ một lỗ lớn đến mấy tấc, máu tươi lập tức phun ra.
Hồng Y đã cảm thấy thân mình một trận run run, hắn chưa từng xem qua cảnh máu me đầm đìa như vậy mà. Lo lắng nhìn về phía Dư Khinh, rất sợ y bị hình ảnh bụng máu chảy đầm cùng mùi máu tanh mà bị dọa xỉu. Nhưng mà chỉ nhìn thoáng qua, hắn lại ngạc nhiên phát hiện, Dư Khinh dường như hoàn toàn đổi người, nào còn có khẩn trương cùng bối rối như vừa rồi.
Chỉ thấy ánh mắt y ngưng trọng động tác nhanh chóng lưu loát, một đôi tay tuyết trắng vói vào trong bụng hắc hùng lục loi moi móc, nhìn hình dáng, như là đang cố gắng tìm kiếm nguyên nhân.
Hồng Y nhìn từng miếng lớn từng miếng lớn vải bông dính đầy mủ cùng máu bị Dư Khinh lấy ra, cảnh tượng kia thật ghê người, Dư Khinh không nói láo, nhiều máu mủ như thế, hắc hùng tinh nếu không phải yêu, đích xác đã sớm chết.
Hồng Y truyền miếng vải ngày đến miếng vải khác, nhìn máu dần trở nên đỏ tươi, mủ càng ngày càng ít, trong lòng hắn cuối cùng cũng thả lỏng một ít. Chợt nghe Dư Khinh kinh hỉ kêu lên: “A, tìm được rồi, nguyên lai là một đoạn ruột bị hư. Hồng Y, đi tìm Vô Biên lấy ngân tuyến, ta muốn đem ruột cắt bỏ, rồi mới khâu lại.”
“Nga, hảo…” Biện pháp như thế Hồng Y nghe đều chưa từng nghe qua. Dưới sự kinh ngạc chỉ có thể nghe theo mà xoay người, hướng Vô Biên vươn tay muốn ngân tuyến.
Ngân tuyến của Vô Biên là từ trên phất trần gở xuống, trên mặt có pháp lực của hắn, sau khi dùng chẳng những sẽ không bị nhiễm trùng, còn có thể trợ giúp miệng vết thương khép lại rất nhanh. Nghe thấy tiếng kêu của Hồng Y, hắn đem một đống ngân tuyến so với tóc còn nhuyễn hơn kia đưa cho đối phương, một bên chòm cổ qua nhìn vợ, nhìn đến đôi bay tuyết bạch ngọc kia nhuộm đầy máu tươi, trong lòng hắn đau lòng a.
Rất nhanh, đoạn ruột thới rửa kia đã bị Dư Khinh cắt bỏ, rồi y mới lấy ngân tuyến, Vô Biên đã nói với hắn, ngân tuyến này có thể dùng làm kim, không cần chuẩn bị kim châm.
Thuần thục khâu ruột lại, kiểm tra máu mủ trong ruột hết rồi chưa một chút, nhìn xem còn xót vải bông ở trong bụng hay không, sau khi tất cả các công tác đã xong xuôi, Dư Khinh bắt đầu khâu bụng hắc hùng tinh lại.
Lỗ hỏng lớn mấy tấc dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất. Chỉ thấy ngân tuyến kia lóe ra một chút ngân quang, rồi miệng vết thương liền biến mất, ngân tuyến cũng hóa thành hư ảo. Biến hóa này kiến Dư Khinh kinh hỉ muốn chết, quay đầu lại hỏi Vô Biên nói: “Đây là chuyện thế nào?”
“Nói cho ngươi biết ngân tuyến có pháp lực, cây phất trần của ta chính là thượng cổ kỳ vật, nếu không có chút bản lĩnh ấy, sao xứng với danh trảm yêu trừ ma chứ.” Vô Biên kiêu ngạo lấy phất trần của nhà mình ra triển lãm. TBD: ngu =))
Ngay sau đó, phất trần liền vị Dư Khinh đoạt đi, nghe y vui rạo rực nói: “Thật tốt quá, trải qua lần này, ta cảm thấy được giải phẫu cũng không phải rất khó, hẳn là nên thử nhiều hơn chút, phất trần này của ngươi mà nói với ta là một bảo vật lớn, Vô Biên, cho ta đi.”
“Không… Không phải a Khinh Khinh, này… Này phất trần này theo ta nhiều năm… Theo ta nhiều năm… Nó đã theo ta nhiều năm…” Vô Biên ta tay thật mau lẹ, ở trước tiên muốn đoạt lại phất trần, nhưng nhìn Dư Khinh bĩu môi, nửa phần khí lực trên tay cũng sử không được.
“Ai nha, chính là theo ngươi nhiều năm ta mới chịu, bằng không ta muốn nó làm gì chứ.” Dư Khinh lại nhẹ nhàng quăng qua một câu, một thanh kỳ bảo phất trần liền bị y chiếm làm của tiêng, lại nhìn móng vuốt của Vô Biên để giữa không trung, ánh mắt khẽ đảo: “Ân, nếu hiện tại ngươi muốn rời khỏi ta, ta lập tức sẽ trả lại.”
Móng vuốt Vô Biên liền rụt trở về nhanh như chóp, hắc hắc cười làm lành nói: “Không… Sẽ không, cái kia… Hắc hắc, ở trên người của ngươi hay ở trên người của ta không phải giống nhau sao? Dù sao… Dù sao ta là không có khả năng rời khỏi Khinh Khinh ngươi nửa bước.”
Dư Khinh vừa lòng gật đầu, xoay người nói chuyện cùng Hồng Y. A Giang ở tại chỗ liền tiến gần lại, đồng tình nhìn Vô Biên, rồi mới yên lặng từ trong lòng lấy ra khăn tay: “Huynh đệ, muốn khóc liền khóc lên đi.” =))
“Ai… Ai nói ta muốn khóc, Kinh Kinh nói như thế, giống như là đáp ứng cho ta ở bên cạnh y, ta cao hứng còn không kịp mà.” Vô Biên khụ hai tiếng, nghiêm túc nhìn A Giang: “Ngươi đây là phỉ báng, cho Khinh Khinh nghe được, ta là chịu không nổi đâu.”
“Thôi đi huynh đệ, ngươi thế mà cao hứng à, so với khóc còn khó coi.” A Giang bĩu môi, một tiếng phá vỡ lớp ngụy trang không cứng rắn của Vô Biên.
Ngay sau đó, hắn nhìn Vô Biên lấy khăn xoa xoa lệ quang nơi khóe mắt biên, thì thào lẩm bẩm: “Ai, ta cũng xót co phất trần a, cũng may ngươi có công năng tái sinh, mặc kệ Khinh Khinh làm bao nhiêu lần mổ bụng phá bụng, ngươi chung qui vẫn dùng không hết. Ngươi coi như làm việc thiện tích phúc tốt lắm.”
A Giang giận dữ nói: “Đủ rồu, laoị người tu đạo các ngươi, kỳ trân dị bảo có rất nhiều, một cây phất trần tính cái gì a. Dù xui xẻo như thế nào, ngươi có thể xui xẻo ta không? Nhớ ngày đó, ta cửu tử nhất sinh ở trong tay đạo phỉ đoạt được cậy tồi kim đoạn ngọc* đao, vốn định đem đi thay binh khí bình thường này bên người. Kết quả sau khi trở về Hồng Y dám nói ta có mới nới cũ, không dám cùng ta ở nhau, rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể đưa đao cho hắn. Nào biết, ngày hôm sau, cây đao kia liền hương tàng ngọc nát, ai, hiện tại nhớ tới, ta cũng đau lòng vậy a.”
_tồi kim đoạn ngọc: bẻ sắt chặt đá.
Vô Biên ngạc nhiên nói: “Cái gì? Hương tàng ngọc nát? Chẳng lẽ Hồng Y nhà ngươi ngay cả bả đao cũng ghen tị, cố tình phá huỷ sao? Ông trời, phần này ghen tị cũng thật là đáng sợ đi? Yêu nghiệt Hương Xá đều phải cam bái hạ phong* a.”
_cam bái hạ phong: cúi đầu chào thua.
A Giang uể oải lắc đầu: “Lòng ghen tị của hắn còn chưa tới trình độ này. Gia khỏa kia chính là nhìn trúng cây đao, mới muốn lấy đi, hưng trí bừng bừng nói cái gì mà người tu đạo đều có phi kiếm, hắn phải luyện thành một phi đao, kết quả công lực không đủ, mới đem đao kia chặt thành trăm mảnh.”
Vô Biên sợ run một chút, bỗng nhiên cười ha ha, lắc đầu nói: “Ý nghĩ của hắn cũng quá kỳ lạ, từ xưa đến nay, kiếm xem trọng nhẹ nhàng linh động, đao lại là lấy khí thế vừa nặng vừa đày làm chủ đạo. Người tu đạo có thể luyện thành phi kiếm, lại chưa nghe qua ai luyện thành phi đao. Huống chi đao kia dù tốt, cũng là sắt thường, mà Hồng Y, luyện khí cũng là tất dùng tam muội chân hỏa, như vậy, làm sao có thể không vợ? Vỡ là còn may nha, nếu là phàm đao, chỉ sợ liền hóa thành nước ngay tại chỗ, tưới lên diện mạo hắn rồi.”
“Đúng vậy, nói như thế, cho nên sau này, ta không bao giờ nữa thu thập binh khí kỳ dị nữa.” A Giang thở dài: “Ta chỉ sợ lại có không rắn chắc mà hóa thành nước, đem đầu hắn biến thành tương, vậy sau này làm sao thở chứ?”
Vừa dứt lời, chợt nghe bên kia vang lên một tiếng kêu sợ hãi thay phiên nhau, hai người nghĩ đã xảy ra chuyện gì, vội vàng nhảy lên chạy nhanh về phía trước, lại thấy không có chuyện gì khác, nguyên lai là đầu hắc hùng kia đã tỉnh lại.
“Sao mau như thế?” Vô Biên kinh ngạc: “Trước kia nghe nói tác dụng của ma phí tán phải liên tục vài cái canh giờ a.”
Mới vừa nói xong, trên cánh tay lại đau một trận, vừa cúi đầu liền thấy, là bị Dư Khinh nhéo một cái.
“Ngu ngốc.” Dư Khinh tiến đến bên tai hắn cúi đầu mắng một câu: “Ngươi đã quên sao? Ta không dùng ma phí tán, chỉ dùng cây gậy quánh hắn hôn mê, ngươi không phải còn giúp ta làm chút pháp thuật sao?”
Vừa nói ra, Vô Biên nhớ lại, chợt nghe bên cạnh lại là một trận hoan hô, tiếp theo hắc hùng tinh kia lại đứng lên, Dư Khinh hoảng sợ vội vã lại bước lên phía trước ôm lấy chân nó ấn xuống, la lớn: “Muốn chết sao? Ai cho ngươi động?”
Hắc hùng tinh ủy khuất mở ra một đôi mắt to vô tội, nột nột nói: “Đạo trưởng… Ta… Ta chỉ là muốn dập đầu cảm tạ ân cứu mạng của ngươi, hiện tại bớt đau hơn, ngươi… Ngươi chính là cha mẹ tái sinh của ta a.”
Dư Khinh bị dọa một cú sốc, vội vàng nhảy ra nói: “Đừng đừng đừng, đừng kêu cái gì mà tái sinh phụ mẫu, ta là người, sao có khả năng sinh ra đứa con là gấu chó a. Ngươi… Nhanh chóng nằm xuống, hảo hảo nghỉ ngơi một chút, tuy rằng nói khí lực của loài gấu các ngươi rất cường tráng, sinh mệnh lực cũng tràn đầy, nhưng cũng không thể đứng lên vào lúc này a, ruột kia mới may lại không lâu, cẩn thận lại bị ngươi làm đứt.”
Hắc hùng tinh vừa nghe lời này, sợ tới mức vội vàng nằm xuống, lẩm bẩm nói: “Không động, ta nhất định không động, ta liền ở chỗ này nằm, nhưng, khi nào ruột mới có thể lành chứ?”
“Dù sao ngươi cũng phải nằm ba bốn ngày, mấy ngày nay đừng ăn cái gì, đợi ba ngày sau, đứng lên đi chậm rãi một chút, uống chút nước trái cây nước gì đó, phỏng chừng qua thêm một thời gian, cũng tốt rồi, dù sao ngươi là gấu, còn thành tinh, thể chất nên so với loài người cường hơn rất nhiều.”
Hắc hùng tinh gật đầu như gà, mới vừa nằm xuống, liền phát giác trên người có một cỗ sóng nhiệt đánh úp lại, trong phút chốc, lá cây đều héo, hoa cỏ cũng ngã xuống một vùng.
“A? Nơi này có tinh quái lợi hại nào sao?” Vô Biên hướng phía đông nhìn nhìn, cau mày nói: “Hình như là một hỏa long, chính là nơi tu yêu thấp kém như thế, nó sao lại ở chỗ này.”
Lời Vô Biên vừa thốt ra, các yêu tinh lập tức nước mũi một phen nước mắt một phen khai báo làm nổi lên đại hội kể khổ. Nguyên lai ngay lúc Hồng Y cùng đạo sĩ rời đi, tu yêu nơi này liền tới một con hỏa kỳ lân, chiếm cứ ở chỗ này không chịu rời đi, nó thu liễm hơi thở, ai cũng không biết nó nơi nào trong này, chính là mỗi ngày phun lửa mấy lần, khiến cho các yêu tinh khổ không thể tả, chẳng những không dám đi trêu chọc, còn hao phí linh lực duy trì sinh mệnh cho cây cối hoa cỏ, bằng không các thực vật này đã bị nướng chết từ lâu.
Hiện giờ mọi người mắt tận thấy Dư Khinh có bản lĩnh phi thường, lại nhìn đến Vô Biên là một đạo sĩ, phất trần kia đều là kỳ bảo, đạo sĩ kia còn có thể là người thường sao? Bởi vậy mọi người lại thêm mắm thêm muối, nói tình hình có beo nhiêu thê thảm a, thật sự là người thấy thương tâm người nghe rơi lệ, đôi mắt Hồng Y đều đỏ, kêu sẽ đi cùng kia hỏa kỳ lân liều mạng.
Hồng Y đã cảm thấy thân mình một trận run run, hắn chưa từng xem qua cảnh máu me đầm đìa như vậy mà. Lo lắng nhìn về phía Dư Khinh, rất sợ y bị hình ảnh bụng máu chảy đầm cùng mùi máu tanh mà bị dọa xỉu. Nhưng mà chỉ nhìn thoáng qua, hắn lại ngạc nhiên phát hiện, Dư Khinh dường như hoàn toàn đổi người, nào còn có khẩn trương cùng bối rối như vừa rồi.
Chỉ thấy ánh mắt y ngưng trọng động tác nhanh chóng lưu loát, một đôi tay tuyết trắng vói vào trong bụng hắc hùng lục loi moi móc, nhìn hình dáng, như là đang cố gắng tìm kiếm nguyên nhân.
Hồng Y nhìn từng miếng lớn từng miếng lớn vải bông dính đầy mủ cùng máu bị Dư Khinh lấy ra, cảnh tượng kia thật ghê người, Dư Khinh không nói láo, nhiều máu mủ như thế, hắc hùng tinh nếu không phải yêu, đích xác đã sớm chết.
Hồng Y truyền miếng vải ngày đến miếng vải khác, nhìn máu dần trở nên đỏ tươi, mủ càng ngày càng ít, trong lòng hắn cuối cùng cũng thả lỏng một ít. Chợt nghe Dư Khinh kinh hỉ kêu lên: “A, tìm được rồi, nguyên lai là một đoạn ruột bị hư. Hồng Y, đi tìm Vô Biên lấy ngân tuyến, ta muốn đem ruột cắt bỏ, rồi mới khâu lại.”
“Nga, hảo…” Biện pháp như thế Hồng Y nghe đều chưa từng nghe qua. Dưới sự kinh ngạc chỉ có thể nghe theo mà xoay người, hướng Vô Biên vươn tay muốn ngân tuyến.
Ngân tuyến của Vô Biên là từ trên phất trần gở xuống, trên mặt có pháp lực của hắn, sau khi dùng chẳng những sẽ không bị nhiễm trùng, còn có thể trợ giúp miệng vết thương khép lại rất nhanh. Nghe thấy tiếng kêu của Hồng Y, hắn đem một đống ngân tuyến so với tóc còn nhuyễn hơn kia đưa cho đối phương, một bên chòm cổ qua nhìn vợ, nhìn đến đôi bay tuyết bạch ngọc kia nhuộm đầy máu tươi, trong lòng hắn đau lòng a.
Rất nhanh, đoạn ruột thới rửa kia đã bị Dư Khinh cắt bỏ, rồi y mới lấy ngân tuyến, Vô Biên đã nói với hắn, ngân tuyến này có thể dùng làm kim, không cần chuẩn bị kim châm.
Thuần thục khâu ruột lại, kiểm tra máu mủ trong ruột hết rồi chưa một chút, nhìn xem còn xót vải bông ở trong bụng hay không, sau khi tất cả các công tác đã xong xuôi, Dư Khinh bắt đầu khâu bụng hắc hùng tinh lại.
Lỗ hỏng lớn mấy tấc dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất. Chỉ thấy ngân tuyến kia lóe ra một chút ngân quang, rồi miệng vết thương liền biến mất, ngân tuyến cũng hóa thành hư ảo. Biến hóa này kiến Dư Khinh kinh hỉ muốn chết, quay đầu lại hỏi Vô Biên nói: “Đây là chuyện thế nào?”
“Nói cho ngươi biết ngân tuyến có pháp lực, cây phất trần của ta chính là thượng cổ kỳ vật, nếu không có chút bản lĩnh ấy, sao xứng với danh trảm yêu trừ ma chứ.” Vô Biên kiêu ngạo lấy phất trần của nhà mình ra triển lãm. TBD: ngu =))
Ngay sau đó, phất trần liền vị Dư Khinh đoạt đi, nghe y vui rạo rực nói: “Thật tốt quá, trải qua lần này, ta cảm thấy được giải phẫu cũng không phải rất khó, hẳn là nên thử nhiều hơn chút, phất trần này của ngươi mà nói với ta là một bảo vật lớn, Vô Biên, cho ta đi.”
“Không… Không phải a Khinh Khinh, này… Này phất trần này theo ta nhiều năm… Theo ta nhiều năm… Nó đã theo ta nhiều năm…” Vô Biên ta tay thật mau lẹ, ở trước tiên muốn đoạt lại phất trần, nhưng nhìn Dư Khinh bĩu môi, nửa phần khí lực trên tay cũng sử không được.
“Ai nha, chính là theo ngươi nhiều năm ta mới chịu, bằng không ta muốn nó làm gì chứ.” Dư Khinh lại nhẹ nhàng quăng qua một câu, một thanh kỳ bảo phất trần liền bị y chiếm làm của tiêng, lại nhìn móng vuốt của Vô Biên để giữa không trung, ánh mắt khẽ đảo: “Ân, nếu hiện tại ngươi muốn rời khỏi ta, ta lập tức sẽ trả lại.”
Móng vuốt Vô Biên liền rụt trở về nhanh như chóp, hắc hắc cười làm lành nói: “Không… Sẽ không, cái kia… Hắc hắc, ở trên người của ngươi hay ở trên người của ta không phải giống nhau sao? Dù sao… Dù sao ta là không có khả năng rời khỏi Khinh Khinh ngươi nửa bước.”
Dư Khinh vừa lòng gật đầu, xoay người nói chuyện cùng Hồng Y. A Giang ở tại chỗ liền tiến gần lại, đồng tình nhìn Vô Biên, rồi mới yên lặng từ trong lòng lấy ra khăn tay: “Huynh đệ, muốn khóc liền khóc lên đi.” =))
“Ai… Ai nói ta muốn khóc, Kinh Kinh nói như thế, giống như là đáp ứng cho ta ở bên cạnh y, ta cao hứng còn không kịp mà.” Vô Biên khụ hai tiếng, nghiêm túc nhìn A Giang: “Ngươi đây là phỉ báng, cho Khinh Khinh nghe được, ta là chịu không nổi đâu.”
“Thôi đi huynh đệ, ngươi thế mà cao hứng à, so với khóc còn khó coi.” A Giang bĩu môi, một tiếng phá vỡ lớp ngụy trang không cứng rắn của Vô Biên.
Ngay sau đó, hắn nhìn Vô Biên lấy khăn xoa xoa lệ quang nơi khóe mắt biên, thì thào lẩm bẩm: “Ai, ta cũng xót co phất trần a, cũng may ngươi có công năng tái sinh, mặc kệ Khinh Khinh làm bao nhiêu lần mổ bụng phá bụng, ngươi chung qui vẫn dùng không hết. Ngươi coi như làm việc thiện tích phúc tốt lắm.”
A Giang giận dữ nói: “Đủ rồu, laoị người tu đạo các ngươi, kỳ trân dị bảo có rất nhiều, một cây phất trần tính cái gì a. Dù xui xẻo như thế nào, ngươi có thể xui xẻo ta không? Nhớ ngày đó, ta cửu tử nhất sinh ở trong tay đạo phỉ đoạt được cậy tồi kim đoạn ngọc* đao, vốn định đem đi thay binh khí bình thường này bên người. Kết quả sau khi trở về Hồng Y dám nói ta có mới nới cũ, không dám cùng ta ở nhau, rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể đưa đao cho hắn. Nào biết, ngày hôm sau, cây đao kia liền hương tàng ngọc nát, ai, hiện tại nhớ tới, ta cũng đau lòng vậy a.”
_tồi kim đoạn ngọc: bẻ sắt chặt đá.
Vô Biên ngạc nhiên nói: “Cái gì? Hương tàng ngọc nát? Chẳng lẽ Hồng Y nhà ngươi ngay cả bả đao cũng ghen tị, cố tình phá huỷ sao? Ông trời, phần này ghen tị cũng thật là đáng sợ đi? Yêu nghiệt Hương Xá đều phải cam bái hạ phong* a.”
_cam bái hạ phong: cúi đầu chào thua.
A Giang uể oải lắc đầu: “Lòng ghen tị của hắn còn chưa tới trình độ này. Gia khỏa kia chính là nhìn trúng cây đao, mới muốn lấy đi, hưng trí bừng bừng nói cái gì mà người tu đạo đều có phi kiếm, hắn phải luyện thành một phi đao, kết quả công lực không đủ, mới đem đao kia chặt thành trăm mảnh.”
Vô Biên sợ run một chút, bỗng nhiên cười ha ha, lắc đầu nói: “Ý nghĩ của hắn cũng quá kỳ lạ, từ xưa đến nay, kiếm xem trọng nhẹ nhàng linh động, đao lại là lấy khí thế vừa nặng vừa đày làm chủ đạo. Người tu đạo có thể luyện thành phi kiếm, lại chưa nghe qua ai luyện thành phi đao. Huống chi đao kia dù tốt, cũng là sắt thường, mà Hồng Y, luyện khí cũng là tất dùng tam muội chân hỏa, như vậy, làm sao có thể không vợ? Vỡ là còn may nha, nếu là phàm đao, chỉ sợ liền hóa thành nước ngay tại chỗ, tưới lên diện mạo hắn rồi.”
“Đúng vậy, nói như thế, cho nên sau này, ta không bao giờ nữa thu thập binh khí kỳ dị nữa.” A Giang thở dài: “Ta chỉ sợ lại có không rắn chắc mà hóa thành nước, đem đầu hắn biến thành tương, vậy sau này làm sao thở chứ?”
Vừa dứt lời, chợt nghe bên kia vang lên một tiếng kêu sợ hãi thay phiên nhau, hai người nghĩ đã xảy ra chuyện gì, vội vàng nhảy lên chạy nhanh về phía trước, lại thấy không có chuyện gì khác, nguyên lai là đầu hắc hùng kia đã tỉnh lại.
“Sao mau như thế?” Vô Biên kinh ngạc: “Trước kia nghe nói tác dụng của ma phí tán phải liên tục vài cái canh giờ a.”
Mới vừa nói xong, trên cánh tay lại đau một trận, vừa cúi đầu liền thấy, là bị Dư Khinh nhéo một cái.
“Ngu ngốc.” Dư Khinh tiến đến bên tai hắn cúi đầu mắng một câu: “Ngươi đã quên sao? Ta không dùng ma phí tán, chỉ dùng cây gậy quánh hắn hôn mê, ngươi không phải còn giúp ta làm chút pháp thuật sao?”
Vừa nói ra, Vô Biên nhớ lại, chợt nghe bên cạnh lại là một trận hoan hô, tiếp theo hắc hùng tinh kia lại đứng lên, Dư Khinh hoảng sợ vội vã lại bước lên phía trước ôm lấy chân nó ấn xuống, la lớn: “Muốn chết sao? Ai cho ngươi động?”
Hắc hùng tinh ủy khuất mở ra một đôi mắt to vô tội, nột nột nói: “Đạo trưởng… Ta… Ta chỉ là muốn dập đầu cảm tạ ân cứu mạng của ngươi, hiện tại bớt đau hơn, ngươi… Ngươi chính là cha mẹ tái sinh của ta a.”
Dư Khinh bị dọa một cú sốc, vội vàng nhảy ra nói: “Đừng đừng đừng, đừng kêu cái gì mà tái sinh phụ mẫu, ta là người, sao có khả năng sinh ra đứa con là gấu chó a. Ngươi… Nhanh chóng nằm xuống, hảo hảo nghỉ ngơi một chút, tuy rằng nói khí lực của loài gấu các ngươi rất cường tráng, sinh mệnh lực cũng tràn đầy, nhưng cũng không thể đứng lên vào lúc này a, ruột kia mới may lại không lâu, cẩn thận lại bị ngươi làm đứt.”
Hắc hùng tinh vừa nghe lời này, sợ tới mức vội vàng nằm xuống, lẩm bẩm nói: “Không động, ta nhất định không động, ta liền ở chỗ này nằm, nhưng, khi nào ruột mới có thể lành chứ?”
“Dù sao ngươi cũng phải nằm ba bốn ngày, mấy ngày nay đừng ăn cái gì, đợi ba ngày sau, đứng lên đi chậm rãi một chút, uống chút nước trái cây nước gì đó, phỏng chừng qua thêm một thời gian, cũng tốt rồi, dù sao ngươi là gấu, còn thành tinh, thể chất nên so với loài người cường hơn rất nhiều.”
Hắc hùng tinh gật đầu như gà, mới vừa nằm xuống, liền phát giác trên người có một cỗ sóng nhiệt đánh úp lại, trong phút chốc, lá cây đều héo, hoa cỏ cũng ngã xuống một vùng.
“A? Nơi này có tinh quái lợi hại nào sao?” Vô Biên hướng phía đông nhìn nhìn, cau mày nói: “Hình như là một hỏa long, chính là nơi tu yêu thấp kém như thế, nó sao lại ở chỗ này.”
Lời Vô Biên vừa thốt ra, các yêu tinh lập tức nước mũi một phen nước mắt một phen khai báo làm nổi lên đại hội kể khổ. Nguyên lai ngay lúc Hồng Y cùng đạo sĩ rời đi, tu yêu nơi này liền tới một con hỏa kỳ lân, chiếm cứ ở chỗ này không chịu rời đi, nó thu liễm hơi thở, ai cũng không biết nó nơi nào trong này, chính là mỗi ngày phun lửa mấy lần, khiến cho các yêu tinh khổ không thể tả, chẳng những không dám đi trêu chọc, còn hao phí linh lực duy trì sinh mệnh cho cây cối hoa cỏ, bằng không các thực vật này đã bị nướng chết từ lâu.
Hiện giờ mọi người mắt tận thấy Dư Khinh có bản lĩnh phi thường, lại nhìn đến Vô Biên là một đạo sĩ, phất trần kia đều là kỳ bảo, đạo sĩ kia còn có thể là người thường sao? Bởi vậy mọi người lại thêm mắm thêm muối, nói tình hình có beo nhiêu thê thảm a, thật sự là người thấy thương tâm người nghe rơi lệ, đôi mắt Hồng Y đều đỏ, kêu sẽ đi cùng kia hỏa kỳ lân liều mạng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook