[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Thử Thê
-
Chương 9
Đời là như thế đó, người càng thân cận, nếu bị người thương tổn thì sẽ càng nặng. Khi Bạch Thự gặp Lưu Song như thế, cũng không vội vàng tiến qua, cố hết sức ngồi xổm xuống, đem các mảnh vải từng mảnh từng mảnh nhặt lên, một bên than thở khóc lóc:” Lưu Song tỷ tỷ, ta….ta mặc dù là yêu tinh, nhưng chưa từng làm chuyện gì xấu với ngươi, ta thực sự không làm chuyện gì xấu xa a, ô ô, Phùng Dạ Bạch cũng không phải do ta câu dẫn, hai chúng ta là thật tâm, là thật đó Lưu Song tỷ tỷ.”
Lưu Song hừ một tiếng, cười lạnh:” yêu tinh còn không phải hại người sao? Nông thôn lúc trước ta ở, là bị dịch chuột, cha mẹ huynh mội ta đều chết hết, chỉ còn ta vất vả lắm mới vượt qua được, lưu lạc trăn trở, nếu không có gia thu lưu, hừ, ta hôm nay chính là vì gia, phải thay hắn trừ đi cái tai họa là ngươi này.”
Vương thị mừng rỡ giữa chặt tay Lưu Song nói:”hảo, đây mới là là hài tử ngoan, hiểu lý lẽ, cha mẹ ngươi là do chuột hại chết, đối với chuột căm thù tận xương tủy, vì vậy nên mới dễ tỉnh ngộ, yêu tinh kia không mê hoặc được ngươi, nếu không cũng cùng bọn chúng giống nhau nhỉ? Có thể thấy ông trời cũng có mắt a.”
Lưu Song đối với Bạch Thựhung tợn xì một hơi, quay đầu lại nói:” phu nhân, bây giờ yêu tinh kia vì nguyên do thụ thai, đại khái không thể sử dụng được pháp thuật, nêu không vì sao không phản kháng lại? Cho nên ta nghĩ, chúng ta thừa lúc này, hết sức tra tấn y, chính là có một việc, tất yếu là để y hạ sanh thai nhi, vật kia đã hút đạo hạnh và khí huyết của yêu tinh ngàn năm, đối với người bình thường sẽ có lợi ích lớn. Phu nhân hận y, có thể sai người đem y nhốt ở trên đài, để hắn chịu một chút khổ sở, vạn lần không thể để người quyền đấm cước đá. Việc bào thai kia ta cũng là do người ngoài nước nói mà học được, còn phải trở về thay phu nhân thăm hỏi rõ ràng, phu nhân ngươi thấy như thế nào?”
Vương thị gật đầu:” ân, đây cũng là biện pháp tốt. Cứ làm như thế đi.” Lại nghe Hồng Liên cười lạnh:” may mà treo hắn cũng có chút nếm mùi đau khổ, nếu không phải vì cái thai nhi kia phải hảo hảo đợi y, ta dù không nên, cũng muốn chữi rủa y một hơi.”
Lưu Song nhìn nàng một cái, cười lạnh nói:”ta sớm biết tiểu thư có tâm tư này, biện pháp này đề ra là muốn ngài hết giận.” Nàng vừa nói, trong mắt thần sắc càng phát ra thâm thúy đứng lên, chính là đêm tối bên trong, cũng không ai chú ý.
Lập tức sai người bắt BT, đem hắn trói ở ngoài cái đình phía sau viên, lại đem chúng hạ nhân cá loại đều nhốt lại. Thầy thuốc kia cùng Phùng Thanh thấy Lưu Song trở mặt vô tình, không khỏi tức giận cao giộng chữi bậy, tiếc rằng Lưu Song căn bản không đề ý tới, bọn họ cũng là không thể nề hà.
Đảo mắt một ngày qua đi, tiểu Bạch Thự bị treo ở trên đài cao, căn bản không có người cho y cơm ăn cho y nước uống, thân thể y lúc này hư tổn lợi hại, có lẽ tư thế kia làm cho cục cưng ở trong bụng khó chịu, làm ầm ĩ lợi hại, đông đá một cước tây đấm một quyền, làm cho y cực kỳ đau.
Nhưng càng đau lòng chính là, thầm nghĩ nân loại quả nhiên là vô tình nhất, y vẫn đem Lưu Song đối đãi như tỷ tỷ, sớm biết nàng rất hận chuột, chính là nàng bề ngoài tuy mạnh mẽ, nhưng không giấu được sự quan tâm cùng trân trọng đối với mình. Ai có thể nghĩ tới hôm nay vừa biết mình là con chuột, lại có thể đối xử vô tình, quăn hết tất cả tình nghĩa ngày thường của hai người.
Người vừa đới vừa lạnh, không khỏi nghĩ đến Phùng Dạ Bạch, chắc hắn đang ở trên đường nào đó, cùng bọn thái giám sống phóng túng, nào biết mình hiện tại phải chịu khổ, có lẽ hắn căn bản chỉ đùa bỡn mình, hiện tại thấy mình mang thai, lại đem người Phùng tộc tới bắt mình, hảo đến ngày lấy thai nhi ra, sẽ giết mình. Lưu song không phải đã nói sao?
Chính là nghĩ rồi lại nghĩ, ở trong bụng, dù sao cũng là cục cưng của mình a. Bạch Thựnghĩ đến bộ dáng của đứa nhỏ ở trong cái bụng nhỏ bị đói tới oa oa khóc lớn, tâm lại vô cùng đau đớn, đành phải đối với cái bụng tròn vo nói:” cục cưng ngươi đừng nháo, ta sẽ uy ngươi ăn no.” Nói xong, y nhắm mắt lại, vận dùng chút xíu pháp lực còn xót lại thúc dục nội đan, xíu pháp lực ấy tuy rằng không đủ để y có thể tự bảo vệ mình, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng thúc dục nội đan uy cho thai nhi ăn.
Nội đan kia là một thứ rất quan trọng đối với yêu tinh, tiêu phí vô số năm tháng mà luyện thành, một viên nội đan này có bao nhiêu lợi ích thì không cần phải nói, chính là nội đan này nếu như bị cục cưng trong bụng tiêu hóa từ từ theo từng ngày như lời nói, toàn bộ pháp lực của Bạch Thựsẽ bị biến mất, trừ bỏ bởi vì mang thai của người mà miễn cường có thể duy trì nguyên hình bên ngoài, liền không còn một chút pháp thuật nào, con đường phi tiên cũng xa xôi không thể thành công.
Cảm giác tiểu đông tay trong bụng không hề náo lọan, Bạch Thự thở dài xả giận, thái dương trên trán sớm là mồ hôi đầm đìa.
Y càng nghĩ rồi càng bi phẫn, rồi hướng cục cưng trong bụng nói:” “Cục cưng a, cha biết dùng này nội đan cứu được ngươi nhất thời, cứu không được ngươi một đời, tương lai ngày ngươi sinh ra, đó cũng là lúc phụ thân thân sinh cùng đám cầm thú kia ăn ngươi, ai kêu ta là cha của ngươi chứ? Không thể trơ mắt nhìn hơi thở của ngươi tắt a. Đáng thương, cha hiện tại nửa điểm pháp lực cũng không, nếu không có thể gọi nhóm thúc thúc của ngươi tới, đem hai người chúng ta cứu ra khỏi vực sâu ăn tươi nuốt sống này….. Nhưng hôm nay cố tình lại không thể đủ, ô ô ô, hiện tại ngẫm lại, cần gì phải xuống đây thể nghiệm tình là vật chi gì, đó là không thể phi tiên, trên Vu Ẩn Sơn sống tiêu dao qua ngày tháng cũng tốt a.”
Càng nói lại càng cảm thấy được mình không đáng giá, càng cảm thấy Phùng Dạ Bạch là đại hổn đản nhất trên trời dươi đất, như thế ai ai khóc, thẳng đến bình minh ngày thứ hai, y thực sự khốn khổ lợi hại, liền bất tri bất giác ngủ.
Đang lúc mông lung bổng cảm thấy có người nào đó uy nước cho mình uống, y vội mở mắt ra, liền gặp ngay người trước mắt đúng là Lưu Song.
Nhìn hắn đã tỉnh, liền cười lạnh nói:” đông tây không phân biệt tốt xấu kia, ngươi bị đói khát như thế, đứa nhỏ chưa sinh ra liền chết trong bụng, lợi ích là ai cũng đều muốn.” nói xong lại bưng một chén thuốc bổ cho y uống.
Bạch Thựvừa hận vừa tức, uống ngay một hơi, lại ”phốc” một cái, phun hết lên mặt Lưu Song, đem nàng thở hổn hển,” ba” một tiếng cho y cái tát. Bỗng nhiên bốn phía có mấy người đi ra, cười hì hì nói:” cô nương đừng vội, không phải muốn y uống một chút canh bổ dưỡng sao? Yên tâm, giao cho chúng ta.”
Lưu Song vui vẻ nói:” các ngươi đến thật đúng lúc, mau mở miệng y ra, ta đem canh rót vô.” Nói xong mấy người kia quả nhiên làm theo, Bạch Thựbị ép buộc nuốt mất thứ này, trong bụng không giống lúc trước đói khát như vậy, chính là càng bi thống, trừng mắt đối với Lưu Song mắng to không ngớt. Đáng tiếc Lưu Song căn bản không để ý, thu bát xong liền nhanh chóng rờ đi, những người đó thấy đáng đi của nàng thướt tha, tư thế dong đưa, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống, đều như ong vỡ tổ mà bu lại lấy lòng, chỉ trong chốc lát liền đi không còn một bóng.
Như thế thẳng qua một ngày, lúc gần tối, bỗng nhiên Hồng Liên cùng một dám người đến dem Bạch Thựkéo xuống, bỏ vào trong một cái phòng, nói:” vài người các người bắt đầu từ ngày hôm nay theo canh chừng y, Lưu Song nói, trước khi nàng thỉnh đạo sĩ trở về thai nhi này không thể sanh hạ, nế không chúng ta không hiểu phương pháp, công dụng liền tổn thức lớn. Thật là, không nghĩ đến một nha hoàn, thế nhưng lại có một bộ sách quý như vậy, vả lại nguyên lại thế gian thật sự là có sự tình này, nói cái gì yêu thai nếu bị người ăn, liền có thể có trăm năm chi thọ. Nói lầm bầm, xem phần ưu đãi trên, để yêu tinh kia sống thêm một ít ngày cũng được.”
Đãi Hồng Liên đi rồi, Bạch Thự vuốt ve bụng của mình, nghĩ đến vận mệnh đứa nhỏ vừa sinh ra, liền nhịn không được đau thương, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống, y liền một phen lau đi, ngữ khí cũng trở nên kiên định trước nay chưa từng có, lẩm bẩm nói:” cục cưng yên tâm, phụ thân tuyệt sẽ không để cho cả đời ngươi vừa mới sinh ra đã bị cái loại không bằng cầm thú này ăn luôn, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, trong nội đan của nương có đạo hạnh một ngàn năm, đợi đến khi xuất thế mặc dù không có bản lĩnh khác, vẫn có thể sử dụng thuật độn thổ để chạy trốn là được. Ngươi là người chứ không phải chuột, khi luyện có thể gặp chút khó khăn, nhưng phụ thân sẽ cùng ngươi cố gắng có được không?”
Tính cách Bạch Thựvốn lương thiện hoạt bát, tuy rằng cùng Phùng Dạ Bạch ở chung một chỗ sau này nơi chốn ý lại hắn, nhưng bản tính của y cũng thập phần kiên cường, nếu không thì làm sao một con chuột bình thường có thể tu luyện thành tinh được?
Từ này hôm đó, ở trong đầu ngày ngày suy tưởng bí quyết tu luyện này, nhất là phương pháp độn thổ, kỳ vọng mượn mẫu tử liên tâm đem phần tư tấn này truyền đến trong đầu hài nhi, một bên thúc dục nội đan, đem nó thành nguồn dinh dưỡng cường đại truyền vào cơ thể hài nhi, kể từ đó, hài nhi kia cũng được dinh dưỡng đầy đủ, mau chóng lớn lên, vừa qua tháng thứ tám, bụng kia liền lớn một vòng.
Thời gian qua nhanh, thoáng cái lại qua thêm một tháng, trong khoảng thời gian này, người trong phủ Phùng Dạ Bạch đều bị nhốt ở phòng hạ nhân, đặc biệt Vô Song lúc trước chạy đi đem Phùng Dạ Bạch trở về, bị Hồng Liên cùng Vương Thị gắt gao trông coi.
Người quen của Bạch Thựmột cái cũng không thấy được, thấy đều là khuôn mặt đáng ghét của người Phùng tộc. Trong lòng y phẫn hận, tính cách vô tư lự vì cục cưng trong bụng mà trở nên kiên nghị trước nay chưa từng có, chính là nội đan đã không còn, đứa bé kia hấp thu dinh dưỡng lại mau, liền đem người Bạch Thựgầy như da bọc xương, làm sao vẫn là bộ dáng cố nhục đều đều như trước kia.
Một buổi sáng nọ, Bạch Thựvừa mới rửa mặt chảy đầu, bỗng nhiên hai người của Phùng tộc vọt vào, không khỏi phân trần liền bắt y đi, một bên hùng hổ nói:” nươi không yêu nghiệt này nhiều ngày, Lưu Song kia thật là đê tiện.” vân vân.
Bạch Thựngày từ đầu cũng chỉ nghe nói Lưu Song đi thỉnh đạo trưởng về, muốn lấy hài nhi trong bụng mình ra, nhưng hôm nay xe ra không phải như vậy, còn đang nghi hoặc, đã bị người kéo dài tới trong viện, chỉ thấy một đạo sĩ đầu trâu mặt ngựa cùng Vương thi và tộc trưởng còn có một người trẻ tuổi đứng chung một chỗ, thao thao bất tuyệt nói:” chưa bao giờ nghe nói yêu thai đối với thường nhân có chỗ nào tốt, nhị vị đã bị nha đầu kia gạt, hiện giờ thừa dịp yêu tinh kia chưa sinh hết sức, đưa y cả người lẫn thai nhi đánh chết, mới có thể tuyệt hậu hoạn.” nói xong người trẻ tuổi kia cũng reo lên:” me nó, đồ đê tiện này, lừa chúng ta thật khổ, nếu không có ta hôm qua gặp đạo trưởng, lợi dụng lời lẽ, thỉnh hắn về đến nhà, lại trong lúc vô ý nói lên việc này, chỉ sợ chúng ta củi ba năm thiêu trong một giờ.”
Đừng nói tộc trưởng cùng Vương thị giật mình không nhỏ, mà ngay cả Bạch Thự đều bị lần này cả kinh trợn mắt há hốc mồm, y nhớn tới Lưu Song kia bỗng nhiên trở mặt, lại liên hệ với lần này, bỗng nhiên hiểu được, Lưu Song nhất định là vì bảo vệ mình, sau đó mưu đồ tìm cơ hội ra ngoài tim Phùng Dạ Bạch trở về cứu mình, nhất định đúng là như vậy. Nghĩ đến đây, tâm tình vốn đã lạnh như băng liền nhiệt tình dâng trào, hận không thể khóc lớn lên một hồi, mới có thể đem trăm tư vị trong lòng phát tiết ra.
Bỗng nhiên Hồng Liên giơ cao lên một quyển sách chạy tới, Vương thi trở mình vừa lật, trên mặt liền biến sắc, oán hận mắng:” Tiện nhân này lừa chúng ta thật khổ, tam thúc, ta nói nàng như thế nào ban đêm mới lấy cho chúng ta xem, nguyên lai chính là sợ chúng ta nhìn ra đây là làm bộ.” Nói xong thở phì phì đem thư ném, chính ném ở bên chân Bạch Thự.
Y vội vàng liếc mắt xuống dưới, sớm thấy rõ trong thư có một từ, nói đúng là chữ gì đó ăn yêu thai có khả năng tăng trăm nam chi thọ, đó là làm giả, trước đem thư trung nguyên có hai trăm chữ giữa lại, trước sau cắt mỗi nơi một ít, dùng màu giấy tuyên thành cực mỏng dán ở đáy, đem các chữ ở trong thư khác dán trên mặt, lần này nếu không có người có trình độ khéo tay làm, nhất định sẽ không thể giống thật như vậy, tuy như thế, cũng có thể thấy được hao phí công phu thật lớn, không khỏi càng thêm cảm động và nhớ nhung bội phục Lưu Song.
Lập tức người trong Phùng tộc liền ồn ào, muốn đánh Bạch Thự, lại bị đạo trưởng kia ngăn lại, mỉm cười nói:” y có nội đan, các ngươi đối với hắn quyền cước gậy gỗ cũng vô dụng. Chỗ này của ta có pháp khí, tuy rằng so với luyện yêu võng kém hơn một chút, nhưng trong vòng hai ngày, có thể đem yêu nghiệt cùng cái nghiệt chủng kia đánh hồn phi phách tán hôi phi thiên diệt.” nói xong lấy ra một cái xích tử, xoát xoát xoát ở chung quanh Bạch Thựtìm vài cái, sau đó dem thước tử ném ở trên mặt đất, trong khoảnh khắc chí thấy trên mặt đất xuống hiện một cái hình vuông hồng lấp lánh, Bạch Thự nhất thời đứng thẳng không được, liền ngồi xuống.
Lại nói tiếp cái xích tử của đạo sĩ kia cũng là một pháp bảo, do hắn cũng ấp ủ tâm tư của chính mình, nếu đem hồn phi phách tán của Bạch Thựđi luyện, oán linh kia khi rót vào Cửu Thiên Xích này sẽ hóa thành năng lực cường đại, đến lúc đó nhất định không hề thua kém pháp khí Luyện Yêu Võng. Cũng bởi vì như vậy, đạo sĩ mới cố ý nói chỉ dựa vào nhân lực không thể giết chết BT, mà muốn dùng Cửu Thiên Xích luyện y.
Ai ngờ lần này, qua ba ngày, Bạch Thựchẵng những không hồn phi phách tán, thậm chí ngay cả nhân hình cũng hoàn hảo không hao tổn gì. Bọn người tộc trưởng đạo sĩ đều cảm thấy thực kỳ lạ.
Chỉ có Bạch Thự hiểu được, bởi vì y biết được Lưu Song cùng Phùng Dạ Bạch nhất định quay về cứu mình, cũng bởi vì phần hy vọng này cùng với tiểu sinh mạng là huyết mạnh của Phùng Dạ Bạch trong bụng, y mới buông tha mệnh cắn răng đau khổ chống đỡ.
Nhưng hôm nay đã qua ba ngày, y cảm thấy nếu mình lại kiên trì, cũng không thể kéo dài hơn được nữa, ý nghĩ cũng dần dần hôn mê, y biết đây là điềm báo trước của hồn phi phách tán, chính mình không có khả năng duy trì thêm hai canh giờ, trong lòng không khỏi đau khổ vô cùng: chung quy… Vẫn là không còn kịp rồi sao? Phùng Dạ Bạch… Ngươi… Như thế nào vẫn chưa trở lại? Như thế nào… Vẫn chưa trở lại cứu cục cưng chúng ta a…
Lưu Song hừ một tiếng, cười lạnh:” yêu tinh còn không phải hại người sao? Nông thôn lúc trước ta ở, là bị dịch chuột, cha mẹ huynh mội ta đều chết hết, chỉ còn ta vất vả lắm mới vượt qua được, lưu lạc trăn trở, nếu không có gia thu lưu, hừ, ta hôm nay chính là vì gia, phải thay hắn trừ đi cái tai họa là ngươi này.”
Vương thị mừng rỡ giữa chặt tay Lưu Song nói:”hảo, đây mới là là hài tử ngoan, hiểu lý lẽ, cha mẹ ngươi là do chuột hại chết, đối với chuột căm thù tận xương tủy, vì vậy nên mới dễ tỉnh ngộ, yêu tinh kia không mê hoặc được ngươi, nếu không cũng cùng bọn chúng giống nhau nhỉ? Có thể thấy ông trời cũng có mắt a.”
Lưu Song đối với Bạch Thựhung tợn xì một hơi, quay đầu lại nói:” phu nhân, bây giờ yêu tinh kia vì nguyên do thụ thai, đại khái không thể sử dụng được pháp thuật, nêu không vì sao không phản kháng lại? Cho nên ta nghĩ, chúng ta thừa lúc này, hết sức tra tấn y, chính là có một việc, tất yếu là để y hạ sanh thai nhi, vật kia đã hút đạo hạnh và khí huyết của yêu tinh ngàn năm, đối với người bình thường sẽ có lợi ích lớn. Phu nhân hận y, có thể sai người đem y nhốt ở trên đài, để hắn chịu một chút khổ sở, vạn lần không thể để người quyền đấm cước đá. Việc bào thai kia ta cũng là do người ngoài nước nói mà học được, còn phải trở về thay phu nhân thăm hỏi rõ ràng, phu nhân ngươi thấy như thế nào?”
Vương thị gật đầu:” ân, đây cũng là biện pháp tốt. Cứ làm như thế đi.” Lại nghe Hồng Liên cười lạnh:” may mà treo hắn cũng có chút nếm mùi đau khổ, nếu không phải vì cái thai nhi kia phải hảo hảo đợi y, ta dù không nên, cũng muốn chữi rủa y một hơi.”
Lưu Song nhìn nàng một cái, cười lạnh nói:”ta sớm biết tiểu thư có tâm tư này, biện pháp này đề ra là muốn ngài hết giận.” Nàng vừa nói, trong mắt thần sắc càng phát ra thâm thúy đứng lên, chính là đêm tối bên trong, cũng không ai chú ý.
Lập tức sai người bắt BT, đem hắn trói ở ngoài cái đình phía sau viên, lại đem chúng hạ nhân cá loại đều nhốt lại. Thầy thuốc kia cùng Phùng Thanh thấy Lưu Song trở mặt vô tình, không khỏi tức giận cao giộng chữi bậy, tiếc rằng Lưu Song căn bản không đề ý tới, bọn họ cũng là không thể nề hà.
Đảo mắt một ngày qua đi, tiểu Bạch Thự bị treo ở trên đài cao, căn bản không có người cho y cơm ăn cho y nước uống, thân thể y lúc này hư tổn lợi hại, có lẽ tư thế kia làm cho cục cưng ở trong bụng khó chịu, làm ầm ĩ lợi hại, đông đá một cước tây đấm một quyền, làm cho y cực kỳ đau.
Nhưng càng đau lòng chính là, thầm nghĩ nân loại quả nhiên là vô tình nhất, y vẫn đem Lưu Song đối đãi như tỷ tỷ, sớm biết nàng rất hận chuột, chính là nàng bề ngoài tuy mạnh mẽ, nhưng không giấu được sự quan tâm cùng trân trọng đối với mình. Ai có thể nghĩ tới hôm nay vừa biết mình là con chuột, lại có thể đối xử vô tình, quăn hết tất cả tình nghĩa ngày thường của hai người.
Người vừa đới vừa lạnh, không khỏi nghĩ đến Phùng Dạ Bạch, chắc hắn đang ở trên đường nào đó, cùng bọn thái giám sống phóng túng, nào biết mình hiện tại phải chịu khổ, có lẽ hắn căn bản chỉ đùa bỡn mình, hiện tại thấy mình mang thai, lại đem người Phùng tộc tới bắt mình, hảo đến ngày lấy thai nhi ra, sẽ giết mình. Lưu song không phải đã nói sao?
Chính là nghĩ rồi lại nghĩ, ở trong bụng, dù sao cũng là cục cưng của mình a. Bạch Thựnghĩ đến bộ dáng của đứa nhỏ ở trong cái bụng nhỏ bị đói tới oa oa khóc lớn, tâm lại vô cùng đau đớn, đành phải đối với cái bụng tròn vo nói:” cục cưng ngươi đừng nháo, ta sẽ uy ngươi ăn no.” Nói xong, y nhắm mắt lại, vận dùng chút xíu pháp lực còn xót lại thúc dục nội đan, xíu pháp lực ấy tuy rằng không đủ để y có thể tự bảo vệ mình, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng thúc dục nội đan uy cho thai nhi ăn.
Nội đan kia là một thứ rất quan trọng đối với yêu tinh, tiêu phí vô số năm tháng mà luyện thành, một viên nội đan này có bao nhiêu lợi ích thì không cần phải nói, chính là nội đan này nếu như bị cục cưng trong bụng tiêu hóa từ từ theo từng ngày như lời nói, toàn bộ pháp lực của Bạch Thựsẽ bị biến mất, trừ bỏ bởi vì mang thai của người mà miễn cường có thể duy trì nguyên hình bên ngoài, liền không còn một chút pháp thuật nào, con đường phi tiên cũng xa xôi không thể thành công.
Cảm giác tiểu đông tay trong bụng không hề náo lọan, Bạch Thự thở dài xả giận, thái dương trên trán sớm là mồ hôi đầm đìa.
Y càng nghĩ rồi càng bi phẫn, rồi hướng cục cưng trong bụng nói:” “Cục cưng a, cha biết dùng này nội đan cứu được ngươi nhất thời, cứu không được ngươi một đời, tương lai ngày ngươi sinh ra, đó cũng là lúc phụ thân thân sinh cùng đám cầm thú kia ăn ngươi, ai kêu ta là cha của ngươi chứ? Không thể trơ mắt nhìn hơi thở của ngươi tắt a. Đáng thương, cha hiện tại nửa điểm pháp lực cũng không, nếu không có thể gọi nhóm thúc thúc của ngươi tới, đem hai người chúng ta cứu ra khỏi vực sâu ăn tươi nuốt sống này….. Nhưng hôm nay cố tình lại không thể đủ, ô ô ô, hiện tại ngẫm lại, cần gì phải xuống đây thể nghiệm tình là vật chi gì, đó là không thể phi tiên, trên Vu Ẩn Sơn sống tiêu dao qua ngày tháng cũng tốt a.”
Càng nói lại càng cảm thấy được mình không đáng giá, càng cảm thấy Phùng Dạ Bạch là đại hổn đản nhất trên trời dươi đất, như thế ai ai khóc, thẳng đến bình minh ngày thứ hai, y thực sự khốn khổ lợi hại, liền bất tri bất giác ngủ.
Đang lúc mông lung bổng cảm thấy có người nào đó uy nước cho mình uống, y vội mở mắt ra, liền gặp ngay người trước mắt đúng là Lưu Song.
Nhìn hắn đã tỉnh, liền cười lạnh nói:” đông tây không phân biệt tốt xấu kia, ngươi bị đói khát như thế, đứa nhỏ chưa sinh ra liền chết trong bụng, lợi ích là ai cũng đều muốn.” nói xong lại bưng một chén thuốc bổ cho y uống.
Bạch Thựvừa hận vừa tức, uống ngay một hơi, lại ”phốc” một cái, phun hết lên mặt Lưu Song, đem nàng thở hổn hển,” ba” một tiếng cho y cái tát. Bỗng nhiên bốn phía có mấy người đi ra, cười hì hì nói:” cô nương đừng vội, không phải muốn y uống một chút canh bổ dưỡng sao? Yên tâm, giao cho chúng ta.”
Lưu Song vui vẻ nói:” các ngươi đến thật đúng lúc, mau mở miệng y ra, ta đem canh rót vô.” Nói xong mấy người kia quả nhiên làm theo, Bạch Thựbị ép buộc nuốt mất thứ này, trong bụng không giống lúc trước đói khát như vậy, chính là càng bi thống, trừng mắt đối với Lưu Song mắng to không ngớt. Đáng tiếc Lưu Song căn bản không để ý, thu bát xong liền nhanh chóng rờ đi, những người đó thấy đáng đi của nàng thướt tha, tư thế dong đưa, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống, đều như ong vỡ tổ mà bu lại lấy lòng, chỉ trong chốc lát liền đi không còn một bóng.
Như thế thẳng qua một ngày, lúc gần tối, bỗng nhiên Hồng Liên cùng một dám người đến dem Bạch Thựkéo xuống, bỏ vào trong một cái phòng, nói:” vài người các người bắt đầu từ ngày hôm nay theo canh chừng y, Lưu Song nói, trước khi nàng thỉnh đạo sĩ trở về thai nhi này không thể sanh hạ, nế không chúng ta không hiểu phương pháp, công dụng liền tổn thức lớn. Thật là, không nghĩ đến một nha hoàn, thế nhưng lại có một bộ sách quý như vậy, vả lại nguyên lại thế gian thật sự là có sự tình này, nói cái gì yêu thai nếu bị người ăn, liền có thể có trăm năm chi thọ. Nói lầm bầm, xem phần ưu đãi trên, để yêu tinh kia sống thêm một ít ngày cũng được.”
Đãi Hồng Liên đi rồi, Bạch Thự vuốt ve bụng của mình, nghĩ đến vận mệnh đứa nhỏ vừa sinh ra, liền nhịn không được đau thương, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống, y liền một phen lau đi, ngữ khí cũng trở nên kiên định trước nay chưa từng có, lẩm bẩm nói:” cục cưng yên tâm, phụ thân tuyệt sẽ không để cho cả đời ngươi vừa mới sinh ra đã bị cái loại không bằng cầm thú này ăn luôn, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, trong nội đan của nương có đạo hạnh một ngàn năm, đợi đến khi xuất thế mặc dù không có bản lĩnh khác, vẫn có thể sử dụng thuật độn thổ để chạy trốn là được. Ngươi là người chứ không phải chuột, khi luyện có thể gặp chút khó khăn, nhưng phụ thân sẽ cùng ngươi cố gắng có được không?”
Tính cách Bạch Thựvốn lương thiện hoạt bát, tuy rằng cùng Phùng Dạ Bạch ở chung một chỗ sau này nơi chốn ý lại hắn, nhưng bản tính của y cũng thập phần kiên cường, nếu không thì làm sao một con chuột bình thường có thể tu luyện thành tinh được?
Từ này hôm đó, ở trong đầu ngày ngày suy tưởng bí quyết tu luyện này, nhất là phương pháp độn thổ, kỳ vọng mượn mẫu tử liên tâm đem phần tư tấn này truyền đến trong đầu hài nhi, một bên thúc dục nội đan, đem nó thành nguồn dinh dưỡng cường đại truyền vào cơ thể hài nhi, kể từ đó, hài nhi kia cũng được dinh dưỡng đầy đủ, mau chóng lớn lên, vừa qua tháng thứ tám, bụng kia liền lớn một vòng.
Thời gian qua nhanh, thoáng cái lại qua thêm một tháng, trong khoảng thời gian này, người trong phủ Phùng Dạ Bạch đều bị nhốt ở phòng hạ nhân, đặc biệt Vô Song lúc trước chạy đi đem Phùng Dạ Bạch trở về, bị Hồng Liên cùng Vương Thị gắt gao trông coi.
Người quen của Bạch Thựmột cái cũng không thấy được, thấy đều là khuôn mặt đáng ghét của người Phùng tộc. Trong lòng y phẫn hận, tính cách vô tư lự vì cục cưng trong bụng mà trở nên kiên nghị trước nay chưa từng có, chính là nội đan đã không còn, đứa bé kia hấp thu dinh dưỡng lại mau, liền đem người Bạch Thựgầy như da bọc xương, làm sao vẫn là bộ dáng cố nhục đều đều như trước kia.
Một buổi sáng nọ, Bạch Thựvừa mới rửa mặt chảy đầu, bỗng nhiên hai người của Phùng tộc vọt vào, không khỏi phân trần liền bắt y đi, một bên hùng hổ nói:” nươi không yêu nghiệt này nhiều ngày, Lưu Song kia thật là đê tiện.” vân vân.
Bạch Thựngày từ đầu cũng chỉ nghe nói Lưu Song đi thỉnh đạo trưởng về, muốn lấy hài nhi trong bụng mình ra, nhưng hôm nay xe ra không phải như vậy, còn đang nghi hoặc, đã bị người kéo dài tới trong viện, chỉ thấy một đạo sĩ đầu trâu mặt ngựa cùng Vương thi và tộc trưởng còn có một người trẻ tuổi đứng chung một chỗ, thao thao bất tuyệt nói:” chưa bao giờ nghe nói yêu thai đối với thường nhân có chỗ nào tốt, nhị vị đã bị nha đầu kia gạt, hiện giờ thừa dịp yêu tinh kia chưa sinh hết sức, đưa y cả người lẫn thai nhi đánh chết, mới có thể tuyệt hậu hoạn.” nói xong người trẻ tuổi kia cũng reo lên:” me nó, đồ đê tiện này, lừa chúng ta thật khổ, nếu không có ta hôm qua gặp đạo trưởng, lợi dụng lời lẽ, thỉnh hắn về đến nhà, lại trong lúc vô ý nói lên việc này, chỉ sợ chúng ta củi ba năm thiêu trong một giờ.”
Đừng nói tộc trưởng cùng Vương thị giật mình không nhỏ, mà ngay cả Bạch Thự đều bị lần này cả kinh trợn mắt há hốc mồm, y nhớn tới Lưu Song kia bỗng nhiên trở mặt, lại liên hệ với lần này, bỗng nhiên hiểu được, Lưu Song nhất định là vì bảo vệ mình, sau đó mưu đồ tìm cơ hội ra ngoài tim Phùng Dạ Bạch trở về cứu mình, nhất định đúng là như vậy. Nghĩ đến đây, tâm tình vốn đã lạnh như băng liền nhiệt tình dâng trào, hận không thể khóc lớn lên một hồi, mới có thể đem trăm tư vị trong lòng phát tiết ra.
Bỗng nhiên Hồng Liên giơ cao lên một quyển sách chạy tới, Vương thi trở mình vừa lật, trên mặt liền biến sắc, oán hận mắng:” Tiện nhân này lừa chúng ta thật khổ, tam thúc, ta nói nàng như thế nào ban đêm mới lấy cho chúng ta xem, nguyên lai chính là sợ chúng ta nhìn ra đây là làm bộ.” Nói xong thở phì phì đem thư ném, chính ném ở bên chân Bạch Thự.
Y vội vàng liếc mắt xuống dưới, sớm thấy rõ trong thư có một từ, nói đúng là chữ gì đó ăn yêu thai có khả năng tăng trăm nam chi thọ, đó là làm giả, trước đem thư trung nguyên có hai trăm chữ giữa lại, trước sau cắt mỗi nơi một ít, dùng màu giấy tuyên thành cực mỏng dán ở đáy, đem các chữ ở trong thư khác dán trên mặt, lần này nếu không có người có trình độ khéo tay làm, nhất định sẽ không thể giống thật như vậy, tuy như thế, cũng có thể thấy được hao phí công phu thật lớn, không khỏi càng thêm cảm động và nhớ nhung bội phục Lưu Song.
Lập tức người trong Phùng tộc liền ồn ào, muốn đánh Bạch Thự, lại bị đạo trưởng kia ngăn lại, mỉm cười nói:” y có nội đan, các ngươi đối với hắn quyền cước gậy gỗ cũng vô dụng. Chỗ này của ta có pháp khí, tuy rằng so với luyện yêu võng kém hơn một chút, nhưng trong vòng hai ngày, có thể đem yêu nghiệt cùng cái nghiệt chủng kia đánh hồn phi phách tán hôi phi thiên diệt.” nói xong lấy ra một cái xích tử, xoát xoát xoát ở chung quanh Bạch Thựtìm vài cái, sau đó dem thước tử ném ở trên mặt đất, trong khoảnh khắc chí thấy trên mặt đất xuống hiện một cái hình vuông hồng lấp lánh, Bạch Thự nhất thời đứng thẳng không được, liền ngồi xuống.
Lại nói tiếp cái xích tử của đạo sĩ kia cũng là một pháp bảo, do hắn cũng ấp ủ tâm tư của chính mình, nếu đem hồn phi phách tán của Bạch Thựđi luyện, oán linh kia khi rót vào Cửu Thiên Xích này sẽ hóa thành năng lực cường đại, đến lúc đó nhất định không hề thua kém pháp khí Luyện Yêu Võng. Cũng bởi vì như vậy, đạo sĩ mới cố ý nói chỉ dựa vào nhân lực không thể giết chết BT, mà muốn dùng Cửu Thiên Xích luyện y.
Ai ngờ lần này, qua ba ngày, Bạch Thựchẵng những không hồn phi phách tán, thậm chí ngay cả nhân hình cũng hoàn hảo không hao tổn gì. Bọn người tộc trưởng đạo sĩ đều cảm thấy thực kỳ lạ.
Chỉ có Bạch Thự hiểu được, bởi vì y biết được Lưu Song cùng Phùng Dạ Bạch nhất định quay về cứu mình, cũng bởi vì phần hy vọng này cùng với tiểu sinh mạng là huyết mạnh của Phùng Dạ Bạch trong bụng, y mới buông tha mệnh cắn răng đau khổ chống đỡ.
Nhưng hôm nay đã qua ba ngày, y cảm thấy nếu mình lại kiên trì, cũng không thể kéo dài hơn được nữa, ý nghĩ cũng dần dần hôn mê, y biết đây là điềm báo trước của hồn phi phách tán, chính mình không có khả năng duy trì thêm hai canh giờ, trong lòng không khỏi đau khổ vô cùng: chung quy… Vẫn là không còn kịp rồi sao? Phùng Dạ Bạch… Ngươi… Như thế nào vẫn chưa trở lại? Như thế nào… Vẫn chưa trở lại cứu cục cưng chúng ta a…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook