[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Thử Thê
-
Chương 5
Đi vào phòng ngoại Bạch Thự, Vô Song đã đem hoa miêu đuổi ra sân, chính ngồi ở chỗ kia giễu cợt hắn.
Hồng Liên vốn định để hòa thượng, đạo sĩ đi vào cùng Bạch Thự nói chuyện, ai ngờ bọn họ chỉ ở ngoài cửa nhìn thoáng qua, trên mặt liền biến sắc, nhìn nhau liếc mắt một cái, đối với Hồng Liến nháy mắt, ba người lặng lẽ lui ra ngoài.
Hồng Liên cũng chẳng biết tại sao, hỏi thăm bọn họ ba người cũng không đáp, vội vàng đi vào trong phòng Vương thị, lúc này mới ra lệnh người đóng cửa phòng.
Vô niệm đại sư nhỏ giọng đối Vương thị nói: “Thí chủ, có câu lão nạp không biết có nên nói hay không, chính là chuyện này thập phần trọng đại, cho dù lệnh thí chủ không vui, ít nhất cũng muốn nói sáng tỏ.”
Vương thị nghe hắn nói trịnh trọng như thế, vội hỏi chuyện gì.
Vô niệm đại sư mới nói: “A di đà phật, vừa mới ta cùng với đạo trưởng đi vào phủ ngoại, dưới trời đất sáng sủa, nhưng lại phát hiện một cỗ yêu khí bên trong phủ, ở nơi này trước kia chưa từng có. Lão nạp không dám lỗ mãng, bởi vậy mới tiến vào hỏi thí chủ gần đây có hay không người lạ tới đây, vừa hỏi tới quả nhiên có, vừa rồi chúng ta cùng đi theo Hồng Liên tiểu thư vào sân của tiểu ca nhi kia, ở ngoài cửa lén nhìn thoát qua, liền kết luận đó là yêu nghiệt ngàn năm.”
”cái gì? Yêu nghiệt ngàn năm?” Vương thị đồng thời sợ hãi kêu ra tiếng, song song đối nhìn thoáng qua, ngoài bất ngờ cũng nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.
“Đạo trưởng, ngươi cẩn thận nói lại, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cái kia... Bạch Thự, nga, chính là tiểu ca nhi kia, ngươi nói hắn là một con yêu nghiệt ngàn năm?”
Vương thị trong lòng mặc dù kinh ngạc cực điểm, nhưng nghĩ lại, lại có một tia vui sướng, Bạch Thự nếu là yêu tinh, nhất định không thể ở lại nhân thế, như thế, Phùng Dạ Bạch cũng không có lý do gì lại che chở hắn, chỉ cần trừ đi Bạch Thự, còn sợ địa vị thiếu nãi nãi phùng gia này không phải của Hồng Liên sao?
“Phu nhân, sự thật đúng là như thế, bần đạo cùng đại sư cũng có thể khẳng định, tên nam tử kia là một yêu nghiệt ngàn năm, về phần nguyên hình hắn, phải thi pháp lúc sau mới có thể thấy được...”
Nói còn chưa dứt lời, Hồng Liên đã cả kinh kêu lên: “A, căn bản không cần chờ đến sau khi thi pháp, ta đã biết rồi, cái kia Bạch Thự chỉ là con chuột tinh.” Nàng chuyển hướng Vương thị: “Dì ngươi nghĩ muốn a, hắn gọi Bạch Thự, này từ khoai chẳng phải chính là từ thử cùng âm tự sao? Hơn nữa ta vẫn kỳ quái, lúc ăn cơm, hắn không dùng ăn
, lại có thể bái hai đại bát cơm, người bình thường làm sao như vậy a. Còn có còn có, hắn bình thường không gặp sợ quá cái gì, nhưng vừa mới thấy cách vách đích hoa miêu, liền sợ tới mức muốn chạy trốn đi, còn bị miêu phác ngã xuống đất, nếu không phải con chuột tinh, như thế nào hội như thế sợ miêu?”
Vương thị trầm ngâm gật đầu, Vô Niệm đại sư, Hữu Cực Đạo Trường cũng vuốt râu cười nói: “Nói như thế đến, tất là con chuột tinh không thể nghi ngờ.”
Vương thị vội vàng hỏi: “Đại sư có thể có biện pháp bỏ yêu nghiệt này sao? Nếu không chẳng phải là làm cho hợp trạch chúng ta bất an? Cho dù thả ra đi, sao biết hắn sẽ không gây họa cho người khác?”
Vô Niệm gật đầu nói: “Thí chủ nói không sai, người xuất gia vốn là nên từ bi vi hoài,con thử yêu như thế há không để ý diệt trừ. Bọn họ vốn phải ở tiên sơn động phủ của riêng mình, cũng không xen vào việc của người khác,nhưng bọn hắn không nên tới đến nhân gian làm hại, chính là có một việc, yêu nghiệt này nếu là do Phùng thí chủ mang về, có hay không cùng với hắn nói một tiếng động thủ lần nữa, nếu không bị hắn trách tội...”
Không đợi nói xong, Vương thị đã quả quyết nói:” không cần, đến lúc đó chúng ta đánh ra nguyên hình của yêu nghiệt này, hắn vừa thấy chỉ có cảm tạ hai vị đại sư, như thế nào lại trách tội? Huống chi hắn tuy là người có quyền tối cao ở gia tộc Phùng gia, nhưng lúc này nơi này còn có tộc trưởng cùng ta ở, nói vậy việc chúng ta quyết định làm, hắn cũng không đến mức phản đối.”
Một phen nói cho hết lời, Vô Niệm cùng Hữu Cực đều lộ ra tươi cười, gật đầu nói: “Như thế rất tốt, hiện giờ là giữa ban ngày, bên trong bầu trời sáng sủa,đã có phu nhân làm chủ, chúng ta thông báo cho tộc trưởng cái này, lập tức động thủ, nếu không tới buổi chiều, âm thịnh dương suy, liền không đổi bắt được hắn.”
Vương thị nghe xong, vội đứng lên nói: “Chúng ta muốn nhanh chóng bắt hắn, lúc này đúng là buổi trưa, thời gian thích hợp, nhưng không biết đại sư cùng đạo trưởng có tiên khí hàng hắn không?”
Hữu Cực Đạo Trường nói: “Lúc này thật đúng dịp, vốn chủ trì hiến tế đại điển không có pháp khí, nhưng lúc bần đạo xuống núi, nghe nói Lưu gia trang có chuyện ma quái, liền nghĩ sau khihiến tế xong thuận tiện đi trừ hại, bởi vậy có mang ở trên người. Phát khi của đại sư Oan Thiên Bát từ trước đến nay đều là mang ở trên người, bởi vậy vừa rồi ta hai người thương lượng, trước lấy Oanh Thiên Bát thần kỳ bất ngờ đánh hắn, thừa dịp hắn bị đại pháp lực tổn thương đến ngốc lăng thì tung ra luyện yêu võng của bần đạo, chỉ cần yêu tinh kia bị bắt ở trong võng, tựa như tiến vào du oa hỏa hải biển (chảo biển bàn lửa)không đến nửa ngày công phu phải hiện ra nguyên hình, lại trải qua hai canh giờ, sẽ hồn phi phách tán (hồn vía lên mây) từ nay về sau cũng không thể làm hại nhân gian.”
Vương thị nghe xong mừng rỡ, chế giễu thầm nghĩ như vậy rốt cuộc không cần tự mình động thủ có thể trừ bỏ tai họa này, bởi vậy vội vã vui vẻ ra mặt, bái tạ Vô Niệm đại sư cùng Hữu Cực Đạo Trường, thỉnh bọn họ ra tay trừ yêu.
Vương thị vẫn lệnh Hồng Liên dẫn bọn hắn qua đi, chính mình lại phái người tìm đến tộc trưởng, nói cho hắn biết chân tướng của sự tình, tộc trưởng lập tức chấn động thì không cần phải nói, ý niệm trong đầu cũng giống với Vương thị, vừa lúc thừa dịp này loại bỏ Bạch Thự,, tránh Phùng Dạ Bạch vì hắn mê muội, cũng vỗ bộ ngực để Vương thị cứ việc hành động, xảy ra sự tình hắn một mình gánh chịu. Vương thị đạt tới mục đích, tất nhiên là càng thêm đắc ý, hai người ra sân uống trà nói chuyện phiếm, chỉ chờ Hồng Liên báo lại cáo tin tức tốt.
Lại nói tới Hồng Liên, khi nàng mang theo một tăng một đạo đi vào trong viện Bạch Thự, thì Vô Song vẫn chưa trở về, Hồng Liên khụ hai tiếng, vẫy tay đem Vô Song gọi lại, chờ Vô Song đi đến phụ cận.
Vô Niệm đại sư gặp Bạch Thự không hề phòng bị, bỗng nhiên ra tay sử dụng Oánh Thiên pháp khí, chỉ thấy một đạo quang đỏ sẫm hiện lên, trên đầu Bạch Thự bị trúng một cái, đau đến hắn quát to một tiếng, hai tay ôm đầu liên tục kêu la, làm hắn sợ hãi nhất chính là hắn phát hiện trên người mình dường như có một luồng điện lưu chạy qua, nhất thời vô cùng bủn rủn, nghĩ muốn sử dụng phép thuật để giảm bớt đau đớn, nhưng chút xíu cũng không sử dụng được, hắn hoảng hốt quay đầu lại, chỉ thấy một cao nhân cùng một đạo sĩ đứng trước cửa, mà trên đầu xuất hiện một cái lưới bằng tơ tằm rực rõ vô cùng đang sụp xuống, sự việc diễn ra đột nhiên, Bạch Thự tránh né không kịp, nhất thời vừa vặn bị bắt.
Vô Song trơ mắt nhìn một màn này, không khỏi kinh sợ ngây dại, cầm lấy tay Hồng Liên hét chói tai hỏi:” Hồng Liên, ngươi làm gì? Ngươi muốn đối với Bạch Thự làm cái gì? Còn không mau dừng lại, biểu ca trở về sẽ không tha cho người.” Nói xong lại còn hướng về phía Vô Niệm Hữu Cực hô lớn:”Các ngươi còn không mau….” Một câu còn chưa nói xong, sớm thấy rõ mặt đối phương, không khỏi kinh sợ trợn mắt há mồm, nói lắp:”Đại… Đại sư? Đạo trưởng? Các ngươi tại sao lại ở chỗ này? Này… Đây là có chuyện gì a?”
Hồng Liên cười lạnh nói:” còn không rõ chuyện gì xảy ra sao? Nói cho ngươi biết, Bạch Thự cùng ngươi chơi đùa ngày đêm diễn nhạc này, hắn là một yêu tinh, hơn nữa chính là một con chuột tinh, đã biết chưa? Hắn sở dĩ sợ mèo như vậy, cũng bởi vì hắn chính là con chuột tinh, đại sư cùng đạo trưởng lần này chính là đặc biệt đến để trừ yêu.”
Vô song vẫn không thể tin được, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Thự trong chiếc lưới kia cao thấp quay cuồng, tình trạng thống khổ kêu gào thê thảm này, làm cho người ta không dành lòng thấy, lệ của nàng nhịn không được rơi xuống, khóc ròng nói:” “Đại sư, đạo trưởng, ở đây là có phải có hiểu lầm, Bạch Thự thiện lương chân thành, tuyệt không phải là yêu tinh.”
Hồng Liên cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi còn nằm mơ ư, chờ thêm một lát đem nguyên hình hắn cho hiện ra, khi đó liền không cho phép ngươi không tin.”
Vô Niệm lại cười nói:” Thí chủ đã nói quá nhẹ nhàng, cần biết đây là yêu tinh ngàn năm tu luyện thành người, ít nhất cũng cần qua hai canh giờ, mới có thể đem nguyên hình hắn hiện ra. Tiếng kêu thê thảm của yêu tinh kia, hai vị thí chủ nghe thấy không đành lòng, xin mời dời bước trở về phòng, đợi cho đưa hắn hiện ra, lão nạp lại thỉnh thí chủ lại đây xem.”
Trong mắt Hồng Liên nổi lên một vẻ ngoan độc nói:” không, ta vẫn ở trong này, ta muốn tận mắt chứng kiến hắn bị đánh về nguyên hình, hồn phi phách tán, bằng không mối hận trong lòng ta khó tiêu.”
Vô Song cũng không nhẫn tâm xem, cắn răng đành phải không quản Bạch Thự ở trong lưới đang kêu thảm giãy giụa, run giọng nói:”Ta… Ta về phòng trước.” Nói xong cũng chạy như bay ra ngoài.
Nơi này Hồng Liên cười nhạo nàng nhát gan, một bên lại vui vẻ ra mặt nhìn Bạch Thự thống khổ không chịu nổi nhưng tạm thời không đề cập tới.
Lại nói Vô Song vừa khóc vừa chạy, dần dần chạy bất động, ngồi trên khối núi đá trong vườn khóc rống, cô ta tự suy nghĩ nói:”Bạch Thự cho dù là một yêu tinh, nhưng hắn chưa bao giờ có lòng hại người, chỉ là ham ăn một chút, thường xuyên trộm một ít điểm tâm một chút cơm đến ăn, vì sao lại gặp loại khổ hình này, chẳng lẽ không phải quá tàn nhẫn sao? Chẳng lẽ cũng bởi vì hắn là yêu tinh, liền nhất định phải từ bỏ sao? Người cũng có loại tốt loại xấu, chã lẽ yêu tinh thì không có sao? Huống hồ không biết là biểu ca có biết chuyện không, nếu biểu ca biết thân phận thực sự của Bạch Thự, chờ thấy hắn trở về thấy vợ chết thảm, chẳng phải cực kỳ bi thương? Việc Bạch nương tử cùng Hứa Tiên, thế nhân thường nói Pháp Hải nhiều chuyện, sao biết Bạch Thự cùng biểu ca không phải giống như bọn họ yêu nhau.” Nguyên nhân càng nghĩ càng có lý, lại thấy chính mình chỉ có một người không thể ngăn được cơn sóng dữ, nghĩ trước nghĩ sau, nữ hài tử thường ngày ôn nhu yêu đuối này bỗn nhiên đứng lên, lẩm bẩm:”đúng vậy, ta ra ngoài thỉnh biểu ca trở về, đêm qua hắn từng nói qua hôm nay phải thỉnh mấy vị bằng hữu ở [Thính Vũ Hiên ] uống trà.” Nàng nói xong không do dự nữa, thừa dịp mọi người không chú ý, từ cửa sau chạy ra ngoài, kính tự đến nghe vũ hiên tìm Phùng Dạ Bạch đi. Thẳng một đường đến Thính Vũ Hiên tìm Phùng Dạ Bạch.
Lúc đó, Phùng Dạ Bạch ở Thính Vũ Hiên cùng ba năm bạn hữu uống trà, trong lòng vừa vặn âm thầm sốt ruột, thầm nghĩ mấy tên này cũng quá nhiều lời, cũng không biết tiểu Bạch Thự đang ở nhà làm cái gì, có hay không bị người khi dễ? Hơn nữa Hồng Liên kia, từ ánh mắt tới trên đầu, là hạng người thích bắt nạt kẻ yếu nhất.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên vị tiểu nhị tiến vào nói:”Phùng gia, có vị cô nương tìm ngài.” Hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ sau khi mình có Bạch Thự, vô cùng an phận, cũng không gặp phải nợ phong lưu nào, gọi tiểu nhị dẫn người tiến vào, mặt khác lại cùng bằng hữu cười ha ha.
Chợt nghe trong tiếng cười truyền đến một tiếng khóc hô: “Biểu ca, ngươi mau trở về cứu cứu Bạch Thự đi, chậm chỉ sợ cũng không còn kịp nữa.”
Một câu nói kia làm Dạ Bạch sợ tới mức ba hồn đi hết hai hồn, vài bước ra phòng, chỉ thấy Vô Song trốn tránh ở ngoài cửa, thê thê khóc rống.
Hắn vộn vã bước lên phía trước, lạnh lùng nói: “Vô song, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ai muốn gia hại Bạch Thự?” Vừa nói, trong lòng không khỏi hỏa nộ trung thiên (giận dữ) thầm nghĩ thúc thúc cùng đại nương là càng ngày càng làm càn, chính mình đã trước mặt mọi người cho thấy thân phận Bạch Thự, bọn họ còn dám gia hại, xem ra những năm gần đây mình thật sự là dễ dàng tha thứ bọn họ quá mức. Lòng hắn nóng như lửa đốt, cũng không kịp cùng các bằng hữu chào hỏi, liền mang theo Vô Song vội vàng đi trở về, một bên nghe nàng kể rõ ngọn nguồn.
Đợi lúc nghe được Vô Niệm cùng Hữu Cực lại nhận ra Bạch Thự là con chuột tinh, hắn cảm thấy trầm xuống, trong thanh âm thêm một tia run rẩy, cước bộ cũng do dự mà ngừng một chút, trầm giọng hỏi: “Vô Song, ngươi rõ ràng nghe được sao? Bọn họ… Thực nói Bạch Thự là con chuột tinh?”
Vô Song không rõ thái độ của biểu ca, gật đầu nói:” đúng vậy a. bọn họ nhận định. Kỳ thật ta cũng cảm thấy có lẽ bọn họ đúng, vung cái lưới kia đi một cái, Bạch Thự trong đó liền giãy giụa như điên, phút chốc liền ủy thân dưới đất, quay cuồng khóc thét, tình huống rất thê thảm này, ta thấy cũng chưa hề thấy nghe cũng chưa từng nghe. Các vị đại sư đều là người đắc dạo, pháp khí trên người sao có khả năng sẽ đối với người tạo thành tổn thương chứ? Bọn họ còn nói sau hai canh giờ, có thể đem nguyên hình của Bạch Thự hiện ra mà.” Nói tới đây nàng sợ hãi nhìn sắc mặt Bạch Dạ trầm ngầm: “Biểu ca, ngươi… Ngươi không biết Bạch Thự là yêu tinh sao? Ngươi có phải hay không nghe nói hắn là yêu tinh, sẽ không muốn cứu hắn?”
Phùng Dạ Bạch cắn chặt răng, bỗng nhiên nói: “Không phải, ngươi không cần nghĩ nhiều, đi, chúng ta về nhà.”
Nguyên lai hắn sớm từ trong hành động đủ loại dị thường hằng ngày của Bạch Thự phát giác manh mối, sau sự kiện con chuột lần đó, Bạch Thự khác hẳn với người thường đối con chuột bảo vệ càng làm hắn nổi lên lòng nghi ngờ, sau đó hắn chậm rãi quan sát, càng ngày càng cảm thấy được Tiểu Đông Tây này không giống người, lại giống một con con chuột. Nhưng mà loại cố sự chuột tinh này, thật là quá mức không thể tưởng tượng, cho nên hắn vẫn tự nói với mình là đa tâm, đa tâm.
Hiện giờ theo miệng Vô Song nghe nói Vô Niệm cùng Hữu Cực đã chứng thật Bạch Thự là một con thử tinh, hai người kia đều là cao tăng đã đắc đạo, tuyệt đối sẽ không nói bậy, bởi vậy cho dù thường ngày có chút nghi hoặc, lúc này đột nhiên nghe thấy chân tướng, bất giác tâm thần đại chấn, người cùng yêu tinh vốn không giống nhau, há lại có thể kết hợp? Phùng Dạ Bạch túng yêu Bạch Thự, cũng biết đạo lý kia, bước chân dưới chân cũng liền do dự một chút.
Nhưng sau khi hắn nghe Vô Song nói thảm trạng của Bạch Thự trong Luyện Yêu Võng giãy gụa kêu khóc, trong nháy mắt phần đau lòng thấu xương kia liền che dấu sự lo dự trong lòng. Đó chính là tiểu thân nhi mình một lòng yêu thương a, bình thường hắn tham ăn, hắn thiện lương, hắn mơ hồ, nào có nhất ti nhất lũ (= câu nhất cử nhất động) không tác động tới mình, cho dù hắn là con chuột tinh thì như thế nào? Phải biết Hứa Tiên cùng Bạch nương tử cũng mến nhau a!
Phùng Bạch Dạ một bên vội vàng về nhà, một bên còn lại trong lòng nộ hỏa thao thiên (lửa giận ngập trời).Hắn hận Vô Niệm cùng Hữu Cực kia xen vào việc của người khác, cũng hận tộc trưởng cùng đại nương tự tiện chủ trương. Cho dù muốn giết Bạch Thự, dù sao cũng phải cùng mình nói một tiếng!
Hiện giờ Bạch Thự sinh tử chưa biết, hắn thực là lòng nóng như lửa đốt, nhưng Thính Vũ Hiên ở vùng ngoại ô Tô Châu, nữ nhân gia Vô Song tam thốn kim liên* (ở đây ý chỉ VS cô nương bước đi rất chậm), có thể đến nơi đây đã hap phí rất nhiều thời gian, lại chạy trở về, sợ chỉ có thể tới kịp để nhặt xác Bạch Thự, vừa nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy trong lồng ngực một cỗ đau bén nhọn đánh úp lại, nhưng lại giống như tê tâm liệt phế.
Khó khăn đi vào trong thành, Phùng Dạ Bạch vội đến cửa hàng quen biết mướn một con ngựa xe, đem Vô Song dàn xếp ở bên trong, để cho nàng chậm rãi về nhà, chính mình thì cưỡi con khoái mã tốt nhất, ở trên đường lớn lại chạy như điên.
Lúc đó trên đường lớn đám người rộn ràng nhốn nháo, cũng may hắn cưỡi ngựa không tồi, vài lần đều hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ nhưng ko có nguy hiểm), như thế qua hai ba khắc (khắc đơn vị đo giờ thời xưa) đồng hồ, rốt cục đi tớ trước cửa phủ nhà mình.
Vừa tiến vào cửa, liền nghe thấy trong nội viện phía đống truyền đến một trận cười sảng khoái, nghe thấy một người nói:” Tộc trưởng cùng phu nhân đừng vội tán thưởng, yêu tinh kia tu luyện ngàn năm, vốn không phải hạng người dễ dàng, cũng may hắn lơ là phòng bị, mới có thể để cho bần đạo cùng đại sư dễ dàng đắc thủ. Hiện giờ hắn đã hiện nguyên hình một thời gian dài rồi, tiếp qua một canh giờ, liền khả hồn phi phách tán -.” Nói xong lại cười ha hả.
Phùng Dạ Bạch chỉ hận đích nghiến răng nghiến lợi, thi triển khinh công vài bước túng nhảy tới đó, tuyên bố đoạn tuyệt quát: “Ai nếu dám hại Bạch Thự, đừng trách ta không khách khí.” Lời còn chưa dứt, người cũng đã rơi xuống trong viện.
Chỉ thấy trong cái lưới lớn ánh sáng đang lưu chuyển, một con chuột lớn bị thương nằm ngửa mặt hướng lên trời tại đó, tứ chi trắng như tuyết co quắp tê liệt trên mặt đất, lộ vẻ là đã bị trọng thương, chỉ nghe thấy âm thanh của Phùng Da Bạch, mới miễn cưỡng xoay đầu lại, một đôi mắt chuột vừa phải nhìn hắn,vừa có sự sợ hãi, lại có hổ thẹn, thương tâm muốn chết, đủ loại cảm xúc phức tạp đều tập trung vào con mắt đen láy kia.
Phùng Dạ Bạch chỉ cảm thấy ruột gan đứt từng khúc, liều mạng bổ nhào tới, hét lớn: “Bạch Thự, kiên trì trong chốc lát nữa, ta tới cứu ngươi.”
Lúc này tộc trưởng cùng với Vô Niệm đại sư vân vân cũng kéo hắn lại, đại nương kia cười lạnh nói: “Dạ Bạch, ngươi cũng chớ hồ nháo, chẳng lẽ còn không thấy rõ trong lưới kia không phải Bạch Thự vợ ngươi gì, mà là một con con chuột tinh? Con chuột tinh ngàn năm a, nếu không hai vị đại sư, nguyên khí của ngươi sớm hay muộn đều phải bị hút đi, ngươi còn không mau tạ ơn bọn họ, lại còn muốn đi cứu nó ra? Ta xem ngươi thật sự là đầu óc mê muội rồi.”
Phùng Dạ Bạch hung tợn liếc mắt tộc trưởng cùng đại nương một cái, còn có hai vị cao nhân đắc đạo kia, trong ánh mắt là hàn khí lạnh thấu xương làm cho vài người không tự chủ được liền rùng mình một cái.
Chợt thấy hắn một phen ném ba người, nhưng lần này dùng tới nội công, hoàn hảo một tăng một đạo, tộc trưởng và đại nương kia cũng bị chi lực này đánh văng ra ngoài, kết kết thực thực té xuống đất, nhất thời kêu thảm một tiếng.
Đã thấy Dạ Bạch sớm chạy vào trong sân viện, một phen xé lưới tơ tằm sáng lạn rực rỡ vô cùng kia, sau đó đem Bạch Thự trong lưới gắt gao ôm vào trong ngực, một lần lại một lần vuốt ve bạch mao trên người nó sớm bị mồ hôi làm ướt dẫm, miệng an ủi không ngừng:”Bạch Thự chớ sợ, chớ sợ, ta đến đây, ta tuyệt sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn của ngươi, không phải sợ a.”
Lập tức tộc trưởng cùng đại nương kia cũng liền xông vào trong sân viện, đối với Phụng Dạ Bạch quát lớn:”Lá gan của ngươi cũng quá lớn, loại yêu tinh ngàn năm này, ngươi cũng dám muốn, ngươi còn không chạy nhanh thả nó xuống, nó thừa dịp pháp lực hiện tại chưa thu phục hết ra sức nhanh chóng bỏ chạy, hay là ngươi còn muốn lưu trữ nó làm họa nhân gian sao? Đến lúc đó chớ nói chúng ta không ta thứ cho ngươi, chính là bá tánh trong thiên hạ, các vị triều thần trên triều đình, còn có vị hoàng đế nơi cửu ngũ kia, cũng sẽ không ta cho ngươi, ngươi phải chính mắt thấy sản nghiệp của Phùng gia bị hủy trong tay ngươi sao?”
Tộc trưởng kia một bên quát mắng, một bên tiến lại gần đoạt đi Bạch Thự kia, chỉ thấy trong mắt con chuột lớn kia bắn ra vẻ sợ hãi mãnh liệt, liều mạng hướng trong lòng ngực Dạ Bạch co rút thân mình.
Phùng Dạ Bạch lạnh lùng nhìn bọn họ liếc mắt một cái, một bên vỗ về bạch mao Bạch Thự, một bên lạnh giọng nói: “Làm hại nhân gian? Các ngươi đảo lộn sự thật mà nói, Bạch Thự y như thế nào lại có thể làm hại dân gian? Hắn tuy là yêu tinh, nhưng trời sanh tính thiện lương, dọc theo đường đi này quản bao nhiêu chuyện bất bình không đếm được, bao nhiều người đều phải theo hắn lập bài vị trường sinh, so với hạng người làm chuyện xằng vậy kia, mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu. Bốn chữ làm hại dân gian này, há lại chỉ bằng miệng của hai người các ngươi liền có thể khẳng định.
Ta nói thiệt cho các ngươi biết, Bạch Thự là con chuột tinh, ta đã sớm biết, ta chín là thích y thì thế nào? Ta thích bộ dáng y lén lút bỏ điểm tâm vào miệng, sau đó vừa thấy ta liền nhanh chóng ngậm miệng lại, hai gò má phồng phồng, ta thích bộ dáng đáng yêu kia của y khi lục lọi tìm kiếm trái cây rơi rớt trên núi chất đầy căn phòng nhỏ của mình, ta thích bộ dáng y vừa nhìn thấy cơm tẻ hai mắt liền tỏa sáng nhìn thấy cái gì không thích ăn con ngươi bắt đầu chuyển động suy nghĩ lý do muốn trốn tránh, ta thích bộ dáng y thay người bênh vực kẻ yếu sẵn tiện hãm hại kẻ hỗn đản làm giàu bất nhân một chút khiến ta thay y ra mặt. Mỗi một mặt của y ta điều thích, vô luận ta có bao nhiêu chuyện phiền lòng, chỉ cần vừa nghĩ tới hắn, trong tâm mắt ta sẽ nổi lên sự vui sướng.
Ta sẽ nói cho hai người các ngươi biết một lần nữa, y là thê tử tương lai của ta, việc này không cần hoài nghi, ta sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào phá hoại tình cảm của ta với y, nếu các ngươi không thể cùng đồng ý, có thể đem ta đuổi ra khỏi nhất tộc Phùng thị, nhưng, ta tuyệt đối không cho phép các ngươi làm tổn thương đến cọng tóc gáy của Bạch Thự.”
Hắn lại chuyển hướng Vô Niệm cùng Hữu Cực, trầm giọng nói: “Hai vị đại sư mới đến, không rõ đạo lý trong việc này, lần này tạm thời quên đi, nhưng mà về sau, nếu nhị vị đại sư nhất định phải cùng con chuột tinh thiện lương này là địch, chớ trách Phùng mỗ không khách khí, ta tuy là thương nhân, nhưng lại có chút không lưu thủ đoạn nham hiểm nhưng vẫn có thể, vạn mong hai vị đại sư chớ để bức ta đi đến bước này.”
Vô Niệm tụng một tiếng phật hiệu nói:”nếu nếu như theo lời của thí chủ, con chuột tinh này thực không đáng tội chết, chính là thí chủ là người, nó là yêu, các ngươi thực sự không thể thành thân sinh hoạt vợ chồng, bằng không như vậy đi, thí chủ cùng bần đạo đem nó đuổi về tiên sơn động phủ của mình, như thế, đối với hắn cũng là hết lòng quan tâm giúp đỡ, thí chủ nếu không nhất định...”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe Phùng Dạ Bạch giận la lên: “Ta nói tiểu Bạch Thự nhất định là thê tử tương lai của ta, hai người các người còn không có nghe rõ ư? cái gì yêu nhân nào? Ta một mực mặt kệ, chữ tình là lớn nhất trong thiên địa, Tam Thánh Mẫu cùng Lưu Ngạn Xương, Bạch nương tử cùng Hứa Tiên, những chuyện xưa thiên cổ lưu truyền này, ai không lâm vào cảm động? Người thì như thế nào? Tiên thì như thế nào? Yêu lại như thế nào? Thế gian này tối cảm động thiên địa nhất là tình yêu, thân phận này đó sao có thể câu nệ được?” Hắn hừ mạnh một tiếng, rồi hướng tộc trưởng cùng đại nương nói:”ta đã không phải là người trong Phùng tộc, liền không cần tham gia tế tổ gì đó nữa, các ngươi yên tâm, ta đây trở về phòng thu dọn đồ đạc cùng Bạch Thự rời đi, sẽ không tổn hại các ngươi một chút ít.” Nói xong hắn liền xoay người rời đi.
Phía sau truyền đến tiếng kêu gào của đại nương:”Phùng Da Bạch, ngươi là tiểu ranh con vong ân bội nghĩa, ngươi cũng không nghĩ lại, hồ ly tinh nương của ngươi chết sớm, là ai đem ngươi nuôi nấng? Ngươi hiện tại thế nhưng vì một con con chuột tinh...”
Nói còn chưa dứt lời, chợt thấy Phùng Dạ Bạch xoay người lại, trong mắt lộ vẻ âm hàn vô cùng, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Đúng vậy, mẹ ta là hồ ly tinh, ta đây tự nhiên là tiểu hồ ly tinh, tiểu hồ ly tinh này sánh đôi với tiểu chuột tinh, lúc đó chẳng phải thực thích hợp sao? Về phần ngươi đối với ta nuôi nấng, đại nương, ta sẽ không quên, vĩnh viễn đều sẽ không quên.”
Đúng vậy, hắn sẽ không quên mất đi mẹ của mình như thế nào ở trong cái đại gia tộc to lớn tàn khốc này, nếu không phải mình ở trong lúc Phùng thị nhất tộc sắp sụp đổ xoay chuyển tình thế, hắn hiện tại còn không biết ở nơi nào xin cơm mà.
Ngươi ngươi ngươi...” Tộc trưởng cũng tức giận nói không ra lời, hắn cùng đại nương đều rất hiểu được Phùng Dạ Bạch đối gia tộc Phùng thị bọn họ ý vị như thế nào, bọn họ là vô luận như thế nào cũng không dám phóng Phùng Dạ Bạch đi, tộc gồm có vài trăm người, đều phải dựa vào tiền hắn kiếm được ăn chơi đàng điếm muốn làm gì thì làm. Cho dù không cam lòng, bọn họ không thừa nhận cũng không được,Phùng thị nhất tộc mất đi Phùng Dạ Bạch, rất nhanh liền tọa cật sơn không (mỏ vàng cũng cạn), đại hạ khuynh đảo (lâu đài nghiêng đổ).
Những năm gần đây, không phải không phái các đệ tử khác ra cửa hàng gạo buôn bán, nhưng vô luận bọn hắn có bao nhiêu tiền gạo nhiều ít, cuối cùng chung qui vẫn hết sạch lỗ vốn trở về, bộ dáng còn vênh váo tự đắc, thậm chí ngay cả một chút bộ dáng cảm thấy thẹn cũng không có, một cái gia tộc như vậy, mất đi Phụng Dạ Bạch, còn có thể tồn tại sống sót sao? Càng miễn bàn sống trong cảnh phú quý giống như hiện tại.
Không nói tộc trưởng cùng đại nương ở nơi nào đó thở phì phì rồi lại không thể không tính toán làm sao giữ lại Phùng Dạ Bạch, lại nói hắn ôm Bạch Thự đi vào trong phòng, đưa y đặt vào áo ngủ bằng gấm rồi ôm lấy, không ngừng vuốt ve an ủi, cuối cùng thân mình tiểu đông tay kia cũng đình chỉ run rẩy, hắn mới tiến lại gầm khuông mặt lão thử của Bạch Thự thở dài:” Tiểu Bạch Thự, ngươi cuối cùng cũng nhặt được cái mạng trở về, ngươi có biết hay không vừa rồi ta thật sự suýt nữa bị hù chết,
những người đó nếu dám hại ngươi, ta thề để bọn họ không được chết tử tế. Ân, từ nay về sau ta phải thì thì khắc khắc(luôn luôn) đem ngươi mang theo, đỡ phải cho bọn hắn có dịp thừa cơ hội.”
“Không phải nói, phải rời khỏi nơi này sao?” Ngoài ý muốn đích, Bạch Thự lại bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, dọa Phùng Dạ Bạch một cú sốc, vội đứng dậy xem.
Chỉ thấy một đôi mắt đen láy nhỏ nhắn của Bạch Thự nhìn chằm chằm hắn, mặc dù là mắt chuột, nhưng trong đó lại lấp đầy tình cảm con người, còn cái vài tia nghi ngoặc, nó vươn chân trước mặt gãi gãi, Phùng Dạ Bạch lập tức nhớ tới lúc bình thường Bạch Thự gặp được sự tình gì nghĩ không rõ, bộ dáng trầm tư vẫn là đưa tay dán lên nghiêm mặt, không thể tưởng tượng được khi hắn trở về nguyên hình, nhưng lại vẫn không thay đổi thói quen này, hơn nữa vẫn là đáng yêu như thế.
Vì thế nhịn không được nằm xuống ôm nó cười nói: “Rời đi? Hừ hừ, ta vẫn chờ tộc trưởng cùng đại nương đến đây giải thích mà, Bạch Thự, ngươi không rõ, bọn họ là sẽ không thả ta rời đi, ta ly khai, bọn họ làm sao bây giờ? Bại gia tử của nhất đại tộc này cũng chờ đang sống chết đói sao? Kỳ thật nói thật, nếu không phải có tổ tông ở Phùng thị, hài cốt cha nương ta còn ở trong này, ta đã sớm thoát ly gia tộc thối rữa này. Ân, bất quá lần này, ta là tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ, tin tưởng ta tiểu Bạch Thự, ta nhất định sẽ không để cho bọn họ sống khá giả.”
Hồng Liên vốn định để hòa thượng, đạo sĩ đi vào cùng Bạch Thự nói chuyện, ai ngờ bọn họ chỉ ở ngoài cửa nhìn thoáng qua, trên mặt liền biến sắc, nhìn nhau liếc mắt một cái, đối với Hồng Liến nháy mắt, ba người lặng lẽ lui ra ngoài.
Hồng Liên cũng chẳng biết tại sao, hỏi thăm bọn họ ba người cũng không đáp, vội vàng đi vào trong phòng Vương thị, lúc này mới ra lệnh người đóng cửa phòng.
Vô niệm đại sư nhỏ giọng đối Vương thị nói: “Thí chủ, có câu lão nạp không biết có nên nói hay không, chính là chuyện này thập phần trọng đại, cho dù lệnh thí chủ không vui, ít nhất cũng muốn nói sáng tỏ.”
Vương thị nghe hắn nói trịnh trọng như thế, vội hỏi chuyện gì.
Vô niệm đại sư mới nói: “A di đà phật, vừa mới ta cùng với đạo trưởng đi vào phủ ngoại, dưới trời đất sáng sủa, nhưng lại phát hiện một cỗ yêu khí bên trong phủ, ở nơi này trước kia chưa từng có. Lão nạp không dám lỗ mãng, bởi vậy mới tiến vào hỏi thí chủ gần đây có hay không người lạ tới đây, vừa hỏi tới quả nhiên có, vừa rồi chúng ta cùng đi theo Hồng Liên tiểu thư vào sân của tiểu ca nhi kia, ở ngoài cửa lén nhìn thoát qua, liền kết luận đó là yêu nghiệt ngàn năm.”
”cái gì? Yêu nghiệt ngàn năm?” Vương thị đồng thời sợ hãi kêu ra tiếng, song song đối nhìn thoáng qua, ngoài bất ngờ cũng nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.
“Đạo trưởng, ngươi cẩn thận nói lại, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cái kia... Bạch Thự, nga, chính là tiểu ca nhi kia, ngươi nói hắn là một con yêu nghiệt ngàn năm?”
Vương thị trong lòng mặc dù kinh ngạc cực điểm, nhưng nghĩ lại, lại có một tia vui sướng, Bạch Thự nếu là yêu tinh, nhất định không thể ở lại nhân thế, như thế, Phùng Dạ Bạch cũng không có lý do gì lại che chở hắn, chỉ cần trừ đi Bạch Thự, còn sợ địa vị thiếu nãi nãi phùng gia này không phải của Hồng Liên sao?
“Phu nhân, sự thật đúng là như thế, bần đạo cùng đại sư cũng có thể khẳng định, tên nam tử kia là một yêu nghiệt ngàn năm, về phần nguyên hình hắn, phải thi pháp lúc sau mới có thể thấy được...”
Nói còn chưa dứt lời, Hồng Liên đã cả kinh kêu lên: “A, căn bản không cần chờ đến sau khi thi pháp, ta đã biết rồi, cái kia Bạch Thự chỉ là con chuột tinh.” Nàng chuyển hướng Vương thị: “Dì ngươi nghĩ muốn a, hắn gọi Bạch Thự, này từ khoai chẳng phải chính là từ thử cùng âm tự sao? Hơn nữa ta vẫn kỳ quái, lúc ăn cơm, hắn không dùng ăn
, lại có thể bái hai đại bát cơm, người bình thường làm sao như vậy a. Còn có còn có, hắn bình thường không gặp sợ quá cái gì, nhưng vừa mới thấy cách vách đích hoa miêu, liền sợ tới mức muốn chạy trốn đi, còn bị miêu phác ngã xuống đất, nếu không phải con chuột tinh, như thế nào hội như thế sợ miêu?”
Vương thị trầm ngâm gật đầu, Vô Niệm đại sư, Hữu Cực Đạo Trường cũng vuốt râu cười nói: “Nói như thế đến, tất là con chuột tinh không thể nghi ngờ.”
Vương thị vội vàng hỏi: “Đại sư có thể có biện pháp bỏ yêu nghiệt này sao? Nếu không chẳng phải là làm cho hợp trạch chúng ta bất an? Cho dù thả ra đi, sao biết hắn sẽ không gây họa cho người khác?”
Vô Niệm gật đầu nói: “Thí chủ nói không sai, người xuất gia vốn là nên từ bi vi hoài,con thử yêu như thế há không để ý diệt trừ. Bọn họ vốn phải ở tiên sơn động phủ của riêng mình, cũng không xen vào việc của người khác,nhưng bọn hắn không nên tới đến nhân gian làm hại, chính là có một việc, yêu nghiệt này nếu là do Phùng thí chủ mang về, có hay không cùng với hắn nói một tiếng động thủ lần nữa, nếu không bị hắn trách tội...”
Không đợi nói xong, Vương thị đã quả quyết nói:” không cần, đến lúc đó chúng ta đánh ra nguyên hình của yêu nghiệt này, hắn vừa thấy chỉ có cảm tạ hai vị đại sư, như thế nào lại trách tội? Huống chi hắn tuy là người có quyền tối cao ở gia tộc Phùng gia, nhưng lúc này nơi này còn có tộc trưởng cùng ta ở, nói vậy việc chúng ta quyết định làm, hắn cũng không đến mức phản đối.”
Một phen nói cho hết lời, Vô Niệm cùng Hữu Cực đều lộ ra tươi cười, gật đầu nói: “Như thế rất tốt, hiện giờ là giữa ban ngày, bên trong bầu trời sáng sủa,đã có phu nhân làm chủ, chúng ta thông báo cho tộc trưởng cái này, lập tức động thủ, nếu không tới buổi chiều, âm thịnh dương suy, liền không đổi bắt được hắn.”
Vương thị nghe xong, vội đứng lên nói: “Chúng ta muốn nhanh chóng bắt hắn, lúc này đúng là buổi trưa, thời gian thích hợp, nhưng không biết đại sư cùng đạo trưởng có tiên khí hàng hắn không?”
Hữu Cực Đạo Trường nói: “Lúc này thật đúng dịp, vốn chủ trì hiến tế đại điển không có pháp khí, nhưng lúc bần đạo xuống núi, nghe nói Lưu gia trang có chuyện ma quái, liền nghĩ sau khihiến tế xong thuận tiện đi trừ hại, bởi vậy có mang ở trên người. Phát khi của đại sư Oan Thiên Bát từ trước đến nay đều là mang ở trên người, bởi vậy vừa rồi ta hai người thương lượng, trước lấy Oanh Thiên Bát thần kỳ bất ngờ đánh hắn, thừa dịp hắn bị đại pháp lực tổn thương đến ngốc lăng thì tung ra luyện yêu võng của bần đạo, chỉ cần yêu tinh kia bị bắt ở trong võng, tựa như tiến vào du oa hỏa hải biển (chảo biển bàn lửa)không đến nửa ngày công phu phải hiện ra nguyên hình, lại trải qua hai canh giờ, sẽ hồn phi phách tán (hồn vía lên mây) từ nay về sau cũng không thể làm hại nhân gian.”
Vương thị nghe xong mừng rỡ, chế giễu thầm nghĩ như vậy rốt cuộc không cần tự mình động thủ có thể trừ bỏ tai họa này, bởi vậy vội vã vui vẻ ra mặt, bái tạ Vô Niệm đại sư cùng Hữu Cực Đạo Trường, thỉnh bọn họ ra tay trừ yêu.
Vương thị vẫn lệnh Hồng Liên dẫn bọn hắn qua đi, chính mình lại phái người tìm đến tộc trưởng, nói cho hắn biết chân tướng của sự tình, tộc trưởng lập tức chấn động thì không cần phải nói, ý niệm trong đầu cũng giống với Vương thị, vừa lúc thừa dịp này loại bỏ Bạch Thự,, tránh Phùng Dạ Bạch vì hắn mê muội, cũng vỗ bộ ngực để Vương thị cứ việc hành động, xảy ra sự tình hắn một mình gánh chịu. Vương thị đạt tới mục đích, tất nhiên là càng thêm đắc ý, hai người ra sân uống trà nói chuyện phiếm, chỉ chờ Hồng Liên báo lại cáo tin tức tốt.
Lại nói tới Hồng Liên, khi nàng mang theo một tăng một đạo đi vào trong viện Bạch Thự, thì Vô Song vẫn chưa trở về, Hồng Liên khụ hai tiếng, vẫy tay đem Vô Song gọi lại, chờ Vô Song đi đến phụ cận.
Vô Niệm đại sư gặp Bạch Thự không hề phòng bị, bỗng nhiên ra tay sử dụng Oánh Thiên pháp khí, chỉ thấy một đạo quang đỏ sẫm hiện lên, trên đầu Bạch Thự bị trúng một cái, đau đến hắn quát to một tiếng, hai tay ôm đầu liên tục kêu la, làm hắn sợ hãi nhất chính là hắn phát hiện trên người mình dường như có một luồng điện lưu chạy qua, nhất thời vô cùng bủn rủn, nghĩ muốn sử dụng phép thuật để giảm bớt đau đớn, nhưng chút xíu cũng không sử dụng được, hắn hoảng hốt quay đầu lại, chỉ thấy một cao nhân cùng một đạo sĩ đứng trước cửa, mà trên đầu xuất hiện một cái lưới bằng tơ tằm rực rõ vô cùng đang sụp xuống, sự việc diễn ra đột nhiên, Bạch Thự tránh né không kịp, nhất thời vừa vặn bị bắt.
Vô Song trơ mắt nhìn một màn này, không khỏi kinh sợ ngây dại, cầm lấy tay Hồng Liên hét chói tai hỏi:” Hồng Liên, ngươi làm gì? Ngươi muốn đối với Bạch Thự làm cái gì? Còn không mau dừng lại, biểu ca trở về sẽ không tha cho người.” Nói xong lại còn hướng về phía Vô Niệm Hữu Cực hô lớn:”Các ngươi còn không mau….” Một câu còn chưa nói xong, sớm thấy rõ mặt đối phương, không khỏi kinh sợ trợn mắt há mồm, nói lắp:”Đại… Đại sư? Đạo trưởng? Các ngươi tại sao lại ở chỗ này? Này… Đây là có chuyện gì a?”
Hồng Liên cười lạnh nói:” còn không rõ chuyện gì xảy ra sao? Nói cho ngươi biết, Bạch Thự cùng ngươi chơi đùa ngày đêm diễn nhạc này, hắn là một yêu tinh, hơn nữa chính là một con chuột tinh, đã biết chưa? Hắn sở dĩ sợ mèo như vậy, cũng bởi vì hắn chính là con chuột tinh, đại sư cùng đạo trưởng lần này chính là đặc biệt đến để trừ yêu.”
Vô song vẫn không thể tin được, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Thự trong chiếc lưới kia cao thấp quay cuồng, tình trạng thống khổ kêu gào thê thảm này, làm cho người ta không dành lòng thấy, lệ của nàng nhịn không được rơi xuống, khóc ròng nói:” “Đại sư, đạo trưởng, ở đây là có phải có hiểu lầm, Bạch Thự thiện lương chân thành, tuyệt không phải là yêu tinh.”
Hồng Liên cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi còn nằm mơ ư, chờ thêm một lát đem nguyên hình hắn cho hiện ra, khi đó liền không cho phép ngươi không tin.”
Vô Niệm lại cười nói:” Thí chủ đã nói quá nhẹ nhàng, cần biết đây là yêu tinh ngàn năm tu luyện thành người, ít nhất cũng cần qua hai canh giờ, mới có thể đem nguyên hình hắn hiện ra. Tiếng kêu thê thảm của yêu tinh kia, hai vị thí chủ nghe thấy không đành lòng, xin mời dời bước trở về phòng, đợi cho đưa hắn hiện ra, lão nạp lại thỉnh thí chủ lại đây xem.”
Trong mắt Hồng Liên nổi lên một vẻ ngoan độc nói:” không, ta vẫn ở trong này, ta muốn tận mắt chứng kiến hắn bị đánh về nguyên hình, hồn phi phách tán, bằng không mối hận trong lòng ta khó tiêu.”
Vô Song cũng không nhẫn tâm xem, cắn răng đành phải không quản Bạch Thự ở trong lưới đang kêu thảm giãy giụa, run giọng nói:”Ta… Ta về phòng trước.” Nói xong cũng chạy như bay ra ngoài.
Nơi này Hồng Liên cười nhạo nàng nhát gan, một bên lại vui vẻ ra mặt nhìn Bạch Thự thống khổ không chịu nổi nhưng tạm thời không đề cập tới.
Lại nói Vô Song vừa khóc vừa chạy, dần dần chạy bất động, ngồi trên khối núi đá trong vườn khóc rống, cô ta tự suy nghĩ nói:”Bạch Thự cho dù là một yêu tinh, nhưng hắn chưa bao giờ có lòng hại người, chỉ là ham ăn một chút, thường xuyên trộm một ít điểm tâm một chút cơm đến ăn, vì sao lại gặp loại khổ hình này, chẳng lẽ không phải quá tàn nhẫn sao? Chẳng lẽ cũng bởi vì hắn là yêu tinh, liền nhất định phải từ bỏ sao? Người cũng có loại tốt loại xấu, chã lẽ yêu tinh thì không có sao? Huống hồ không biết là biểu ca có biết chuyện không, nếu biểu ca biết thân phận thực sự của Bạch Thự, chờ thấy hắn trở về thấy vợ chết thảm, chẳng phải cực kỳ bi thương? Việc Bạch nương tử cùng Hứa Tiên, thế nhân thường nói Pháp Hải nhiều chuyện, sao biết Bạch Thự cùng biểu ca không phải giống như bọn họ yêu nhau.” Nguyên nhân càng nghĩ càng có lý, lại thấy chính mình chỉ có một người không thể ngăn được cơn sóng dữ, nghĩ trước nghĩ sau, nữ hài tử thường ngày ôn nhu yêu đuối này bỗn nhiên đứng lên, lẩm bẩm:”đúng vậy, ta ra ngoài thỉnh biểu ca trở về, đêm qua hắn từng nói qua hôm nay phải thỉnh mấy vị bằng hữu ở [Thính Vũ Hiên ] uống trà.” Nàng nói xong không do dự nữa, thừa dịp mọi người không chú ý, từ cửa sau chạy ra ngoài, kính tự đến nghe vũ hiên tìm Phùng Dạ Bạch đi. Thẳng một đường đến Thính Vũ Hiên tìm Phùng Dạ Bạch.
Lúc đó, Phùng Dạ Bạch ở Thính Vũ Hiên cùng ba năm bạn hữu uống trà, trong lòng vừa vặn âm thầm sốt ruột, thầm nghĩ mấy tên này cũng quá nhiều lời, cũng không biết tiểu Bạch Thự đang ở nhà làm cái gì, có hay không bị người khi dễ? Hơn nữa Hồng Liên kia, từ ánh mắt tới trên đầu, là hạng người thích bắt nạt kẻ yếu nhất.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên vị tiểu nhị tiến vào nói:”Phùng gia, có vị cô nương tìm ngài.” Hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ sau khi mình có Bạch Thự, vô cùng an phận, cũng không gặp phải nợ phong lưu nào, gọi tiểu nhị dẫn người tiến vào, mặt khác lại cùng bằng hữu cười ha ha.
Chợt nghe trong tiếng cười truyền đến một tiếng khóc hô: “Biểu ca, ngươi mau trở về cứu cứu Bạch Thự đi, chậm chỉ sợ cũng không còn kịp nữa.”
Một câu nói kia làm Dạ Bạch sợ tới mức ba hồn đi hết hai hồn, vài bước ra phòng, chỉ thấy Vô Song trốn tránh ở ngoài cửa, thê thê khóc rống.
Hắn vộn vã bước lên phía trước, lạnh lùng nói: “Vô song, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ai muốn gia hại Bạch Thự?” Vừa nói, trong lòng không khỏi hỏa nộ trung thiên (giận dữ) thầm nghĩ thúc thúc cùng đại nương là càng ngày càng làm càn, chính mình đã trước mặt mọi người cho thấy thân phận Bạch Thự, bọn họ còn dám gia hại, xem ra những năm gần đây mình thật sự là dễ dàng tha thứ bọn họ quá mức. Lòng hắn nóng như lửa đốt, cũng không kịp cùng các bằng hữu chào hỏi, liền mang theo Vô Song vội vàng đi trở về, một bên nghe nàng kể rõ ngọn nguồn.
Đợi lúc nghe được Vô Niệm cùng Hữu Cực lại nhận ra Bạch Thự là con chuột tinh, hắn cảm thấy trầm xuống, trong thanh âm thêm một tia run rẩy, cước bộ cũng do dự mà ngừng một chút, trầm giọng hỏi: “Vô Song, ngươi rõ ràng nghe được sao? Bọn họ… Thực nói Bạch Thự là con chuột tinh?”
Vô Song không rõ thái độ của biểu ca, gật đầu nói:” đúng vậy a. bọn họ nhận định. Kỳ thật ta cũng cảm thấy có lẽ bọn họ đúng, vung cái lưới kia đi một cái, Bạch Thự trong đó liền giãy giụa như điên, phút chốc liền ủy thân dưới đất, quay cuồng khóc thét, tình huống rất thê thảm này, ta thấy cũng chưa hề thấy nghe cũng chưa từng nghe. Các vị đại sư đều là người đắc dạo, pháp khí trên người sao có khả năng sẽ đối với người tạo thành tổn thương chứ? Bọn họ còn nói sau hai canh giờ, có thể đem nguyên hình của Bạch Thự hiện ra mà.” Nói tới đây nàng sợ hãi nhìn sắc mặt Bạch Dạ trầm ngầm: “Biểu ca, ngươi… Ngươi không biết Bạch Thự là yêu tinh sao? Ngươi có phải hay không nghe nói hắn là yêu tinh, sẽ không muốn cứu hắn?”
Phùng Dạ Bạch cắn chặt răng, bỗng nhiên nói: “Không phải, ngươi không cần nghĩ nhiều, đi, chúng ta về nhà.”
Nguyên lai hắn sớm từ trong hành động đủ loại dị thường hằng ngày của Bạch Thự phát giác manh mối, sau sự kiện con chuột lần đó, Bạch Thự khác hẳn với người thường đối con chuột bảo vệ càng làm hắn nổi lên lòng nghi ngờ, sau đó hắn chậm rãi quan sát, càng ngày càng cảm thấy được Tiểu Đông Tây này không giống người, lại giống một con con chuột. Nhưng mà loại cố sự chuột tinh này, thật là quá mức không thể tưởng tượng, cho nên hắn vẫn tự nói với mình là đa tâm, đa tâm.
Hiện giờ theo miệng Vô Song nghe nói Vô Niệm cùng Hữu Cực đã chứng thật Bạch Thự là một con thử tinh, hai người kia đều là cao tăng đã đắc đạo, tuyệt đối sẽ không nói bậy, bởi vậy cho dù thường ngày có chút nghi hoặc, lúc này đột nhiên nghe thấy chân tướng, bất giác tâm thần đại chấn, người cùng yêu tinh vốn không giống nhau, há lại có thể kết hợp? Phùng Dạ Bạch túng yêu Bạch Thự, cũng biết đạo lý kia, bước chân dưới chân cũng liền do dự một chút.
Nhưng sau khi hắn nghe Vô Song nói thảm trạng của Bạch Thự trong Luyện Yêu Võng giãy gụa kêu khóc, trong nháy mắt phần đau lòng thấu xương kia liền che dấu sự lo dự trong lòng. Đó chính là tiểu thân nhi mình một lòng yêu thương a, bình thường hắn tham ăn, hắn thiện lương, hắn mơ hồ, nào có nhất ti nhất lũ (= câu nhất cử nhất động) không tác động tới mình, cho dù hắn là con chuột tinh thì như thế nào? Phải biết Hứa Tiên cùng Bạch nương tử cũng mến nhau a!
Phùng Bạch Dạ một bên vội vàng về nhà, một bên còn lại trong lòng nộ hỏa thao thiên (lửa giận ngập trời).Hắn hận Vô Niệm cùng Hữu Cực kia xen vào việc của người khác, cũng hận tộc trưởng cùng đại nương tự tiện chủ trương. Cho dù muốn giết Bạch Thự, dù sao cũng phải cùng mình nói một tiếng!
Hiện giờ Bạch Thự sinh tử chưa biết, hắn thực là lòng nóng như lửa đốt, nhưng Thính Vũ Hiên ở vùng ngoại ô Tô Châu, nữ nhân gia Vô Song tam thốn kim liên* (ở đây ý chỉ VS cô nương bước đi rất chậm), có thể đến nơi đây đã hap phí rất nhiều thời gian, lại chạy trở về, sợ chỉ có thể tới kịp để nhặt xác Bạch Thự, vừa nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy trong lồng ngực một cỗ đau bén nhọn đánh úp lại, nhưng lại giống như tê tâm liệt phế.
Khó khăn đi vào trong thành, Phùng Dạ Bạch vội đến cửa hàng quen biết mướn một con ngựa xe, đem Vô Song dàn xếp ở bên trong, để cho nàng chậm rãi về nhà, chính mình thì cưỡi con khoái mã tốt nhất, ở trên đường lớn lại chạy như điên.
Lúc đó trên đường lớn đám người rộn ràng nhốn nháo, cũng may hắn cưỡi ngựa không tồi, vài lần đều hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ nhưng ko có nguy hiểm), như thế qua hai ba khắc (khắc đơn vị đo giờ thời xưa) đồng hồ, rốt cục đi tớ trước cửa phủ nhà mình.
Vừa tiến vào cửa, liền nghe thấy trong nội viện phía đống truyền đến một trận cười sảng khoái, nghe thấy một người nói:” Tộc trưởng cùng phu nhân đừng vội tán thưởng, yêu tinh kia tu luyện ngàn năm, vốn không phải hạng người dễ dàng, cũng may hắn lơ là phòng bị, mới có thể để cho bần đạo cùng đại sư dễ dàng đắc thủ. Hiện giờ hắn đã hiện nguyên hình một thời gian dài rồi, tiếp qua một canh giờ, liền khả hồn phi phách tán -.” Nói xong lại cười ha hả.
Phùng Dạ Bạch chỉ hận đích nghiến răng nghiến lợi, thi triển khinh công vài bước túng nhảy tới đó, tuyên bố đoạn tuyệt quát: “Ai nếu dám hại Bạch Thự, đừng trách ta không khách khí.” Lời còn chưa dứt, người cũng đã rơi xuống trong viện.
Chỉ thấy trong cái lưới lớn ánh sáng đang lưu chuyển, một con chuột lớn bị thương nằm ngửa mặt hướng lên trời tại đó, tứ chi trắng như tuyết co quắp tê liệt trên mặt đất, lộ vẻ là đã bị trọng thương, chỉ nghe thấy âm thanh của Phùng Da Bạch, mới miễn cưỡng xoay đầu lại, một đôi mắt chuột vừa phải nhìn hắn,vừa có sự sợ hãi, lại có hổ thẹn, thương tâm muốn chết, đủ loại cảm xúc phức tạp đều tập trung vào con mắt đen láy kia.
Phùng Dạ Bạch chỉ cảm thấy ruột gan đứt từng khúc, liều mạng bổ nhào tới, hét lớn: “Bạch Thự, kiên trì trong chốc lát nữa, ta tới cứu ngươi.”
Lúc này tộc trưởng cùng với Vô Niệm đại sư vân vân cũng kéo hắn lại, đại nương kia cười lạnh nói: “Dạ Bạch, ngươi cũng chớ hồ nháo, chẳng lẽ còn không thấy rõ trong lưới kia không phải Bạch Thự vợ ngươi gì, mà là một con con chuột tinh? Con chuột tinh ngàn năm a, nếu không hai vị đại sư, nguyên khí của ngươi sớm hay muộn đều phải bị hút đi, ngươi còn không mau tạ ơn bọn họ, lại còn muốn đi cứu nó ra? Ta xem ngươi thật sự là đầu óc mê muội rồi.”
Phùng Dạ Bạch hung tợn liếc mắt tộc trưởng cùng đại nương một cái, còn có hai vị cao nhân đắc đạo kia, trong ánh mắt là hàn khí lạnh thấu xương làm cho vài người không tự chủ được liền rùng mình một cái.
Chợt thấy hắn một phen ném ba người, nhưng lần này dùng tới nội công, hoàn hảo một tăng một đạo, tộc trưởng và đại nương kia cũng bị chi lực này đánh văng ra ngoài, kết kết thực thực té xuống đất, nhất thời kêu thảm một tiếng.
Đã thấy Dạ Bạch sớm chạy vào trong sân viện, một phen xé lưới tơ tằm sáng lạn rực rỡ vô cùng kia, sau đó đem Bạch Thự trong lưới gắt gao ôm vào trong ngực, một lần lại một lần vuốt ve bạch mao trên người nó sớm bị mồ hôi làm ướt dẫm, miệng an ủi không ngừng:”Bạch Thự chớ sợ, chớ sợ, ta đến đây, ta tuyệt sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn của ngươi, không phải sợ a.”
Lập tức tộc trưởng cùng đại nương kia cũng liền xông vào trong sân viện, đối với Phụng Dạ Bạch quát lớn:”Lá gan của ngươi cũng quá lớn, loại yêu tinh ngàn năm này, ngươi cũng dám muốn, ngươi còn không chạy nhanh thả nó xuống, nó thừa dịp pháp lực hiện tại chưa thu phục hết ra sức nhanh chóng bỏ chạy, hay là ngươi còn muốn lưu trữ nó làm họa nhân gian sao? Đến lúc đó chớ nói chúng ta không ta thứ cho ngươi, chính là bá tánh trong thiên hạ, các vị triều thần trên triều đình, còn có vị hoàng đế nơi cửu ngũ kia, cũng sẽ không ta cho ngươi, ngươi phải chính mắt thấy sản nghiệp của Phùng gia bị hủy trong tay ngươi sao?”
Tộc trưởng kia một bên quát mắng, một bên tiến lại gần đoạt đi Bạch Thự kia, chỉ thấy trong mắt con chuột lớn kia bắn ra vẻ sợ hãi mãnh liệt, liều mạng hướng trong lòng ngực Dạ Bạch co rút thân mình.
Phùng Dạ Bạch lạnh lùng nhìn bọn họ liếc mắt một cái, một bên vỗ về bạch mao Bạch Thự, một bên lạnh giọng nói: “Làm hại nhân gian? Các ngươi đảo lộn sự thật mà nói, Bạch Thự y như thế nào lại có thể làm hại dân gian? Hắn tuy là yêu tinh, nhưng trời sanh tính thiện lương, dọc theo đường đi này quản bao nhiêu chuyện bất bình không đếm được, bao nhiều người đều phải theo hắn lập bài vị trường sinh, so với hạng người làm chuyện xằng vậy kia, mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu. Bốn chữ làm hại dân gian này, há lại chỉ bằng miệng của hai người các ngươi liền có thể khẳng định.
Ta nói thiệt cho các ngươi biết, Bạch Thự là con chuột tinh, ta đã sớm biết, ta chín là thích y thì thế nào? Ta thích bộ dáng y lén lút bỏ điểm tâm vào miệng, sau đó vừa thấy ta liền nhanh chóng ngậm miệng lại, hai gò má phồng phồng, ta thích bộ dáng đáng yêu kia của y khi lục lọi tìm kiếm trái cây rơi rớt trên núi chất đầy căn phòng nhỏ của mình, ta thích bộ dáng y vừa nhìn thấy cơm tẻ hai mắt liền tỏa sáng nhìn thấy cái gì không thích ăn con ngươi bắt đầu chuyển động suy nghĩ lý do muốn trốn tránh, ta thích bộ dáng y thay người bênh vực kẻ yếu sẵn tiện hãm hại kẻ hỗn đản làm giàu bất nhân một chút khiến ta thay y ra mặt. Mỗi một mặt của y ta điều thích, vô luận ta có bao nhiêu chuyện phiền lòng, chỉ cần vừa nghĩ tới hắn, trong tâm mắt ta sẽ nổi lên sự vui sướng.
Ta sẽ nói cho hai người các ngươi biết một lần nữa, y là thê tử tương lai của ta, việc này không cần hoài nghi, ta sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào phá hoại tình cảm của ta với y, nếu các ngươi không thể cùng đồng ý, có thể đem ta đuổi ra khỏi nhất tộc Phùng thị, nhưng, ta tuyệt đối không cho phép các ngươi làm tổn thương đến cọng tóc gáy của Bạch Thự.”
Hắn lại chuyển hướng Vô Niệm cùng Hữu Cực, trầm giọng nói: “Hai vị đại sư mới đến, không rõ đạo lý trong việc này, lần này tạm thời quên đi, nhưng mà về sau, nếu nhị vị đại sư nhất định phải cùng con chuột tinh thiện lương này là địch, chớ trách Phùng mỗ không khách khí, ta tuy là thương nhân, nhưng lại có chút không lưu thủ đoạn nham hiểm nhưng vẫn có thể, vạn mong hai vị đại sư chớ để bức ta đi đến bước này.”
Vô Niệm tụng một tiếng phật hiệu nói:”nếu nếu như theo lời của thí chủ, con chuột tinh này thực không đáng tội chết, chính là thí chủ là người, nó là yêu, các ngươi thực sự không thể thành thân sinh hoạt vợ chồng, bằng không như vậy đi, thí chủ cùng bần đạo đem nó đuổi về tiên sơn động phủ của mình, như thế, đối với hắn cũng là hết lòng quan tâm giúp đỡ, thí chủ nếu không nhất định...”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe Phùng Dạ Bạch giận la lên: “Ta nói tiểu Bạch Thự nhất định là thê tử tương lai của ta, hai người các người còn không có nghe rõ ư? cái gì yêu nhân nào? Ta một mực mặt kệ, chữ tình là lớn nhất trong thiên địa, Tam Thánh Mẫu cùng Lưu Ngạn Xương, Bạch nương tử cùng Hứa Tiên, những chuyện xưa thiên cổ lưu truyền này, ai không lâm vào cảm động? Người thì như thế nào? Tiên thì như thế nào? Yêu lại như thế nào? Thế gian này tối cảm động thiên địa nhất là tình yêu, thân phận này đó sao có thể câu nệ được?” Hắn hừ mạnh một tiếng, rồi hướng tộc trưởng cùng đại nương nói:”ta đã không phải là người trong Phùng tộc, liền không cần tham gia tế tổ gì đó nữa, các ngươi yên tâm, ta đây trở về phòng thu dọn đồ đạc cùng Bạch Thự rời đi, sẽ không tổn hại các ngươi một chút ít.” Nói xong hắn liền xoay người rời đi.
Phía sau truyền đến tiếng kêu gào của đại nương:”Phùng Da Bạch, ngươi là tiểu ranh con vong ân bội nghĩa, ngươi cũng không nghĩ lại, hồ ly tinh nương của ngươi chết sớm, là ai đem ngươi nuôi nấng? Ngươi hiện tại thế nhưng vì một con con chuột tinh...”
Nói còn chưa dứt lời, chợt thấy Phùng Dạ Bạch xoay người lại, trong mắt lộ vẻ âm hàn vô cùng, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Đúng vậy, mẹ ta là hồ ly tinh, ta đây tự nhiên là tiểu hồ ly tinh, tiểu hồ ly tinh này sánh đôi với tiểu chuột tinh, lúc đó chẳng phải thực thích hợp sao? Về phần ngươi đối với ta nuôi nấng, đại nương, ta sẽ không quên, vĩnh viễn đều sẽ không quên.”
Đúng vậy, hắn sẽ không quên mất đi mẹ của mình như thế nào ở trong cái đại gia tộc to lớn tàn khốc này, nếu không phải mình ở trong lúc Phùng thị nhất tộc sắp sụp đổ xoay chuyển tình thế, hắn hiện tại còn không biết ở nơi nào xin cơm mà.
Ngươi ngươi ngươi...” Tộc trưởng cũng tức giận nói không ra lời, hắn cùng đại nương đều rất hiểu được Phùng Dạ Bạch đối gia tộc Phùng thị bọn họ ý vị như thế nào, bọn họ là vô luận như thế nào cũng không dám phóng Phùng Dạ Bạch đi, tộc gồm có vài trăm người, đều phải dựa vào tiền hắn kiếm được ăn chơi đàng điếm muốn làm gì thì làm. Cho dù không cam lòng, bọn họ không thừa nhận cũng không được,Phùng thị nhất tộc mất đi Phùng Dạ Bạch, rất nhanh liền tọa cật sơn không (mỏ vàng cũng cạn), đại hạ khuynh đảo (lâu đài nghiêng đổ).
Những năm gần đây, không phải không phái các đệ tử khác ra cửa hàng gạo buôn bán, nhưng vô luận bọn hắn có bao nhiêu tiền gạo nhiều ít, cuối cùng chung qui vẫn hết sạch lỗ vốn trở về, bộ dáng còn vênh váo tự đắc, thậm chí ngay cả một chút bộ dáng cảm thấy thẹn cũng không có, một cái gia tộc như vậy, mất đi Phụng Dạ Bạch, còn có thể tồn tại sống sót sao? Càng miễn bàn sống trong cảnh phú quý giống như hiện tại.
Không nói tộc trưởng cùng đại nương ở nơi nào đó thở phì phì rồi lại không thể không tính toán làm sao giữ lại Phùng Dạ Bạch, lại nói hắn ôm Bạch Thự đi vào trong phòng, đưa y đặt vào áo ngủ bằng gấm rồi ôm lấy, không ngừng vuốt ve an ủi, cuối cùng thân mình tiểu đông tay kia cũng đình chỉ run rẩy, hắn mới tiến lại gầm khuông mặt lão thử của Bạch Thự thở dài:” Tiểu Bạch Thự, ngươi cuối cùng cũng nhặt được cái mạng trở về, ngươi có biết hay không vừa rồi ta thật sự suýt nữa bị hù chết,
những người đó nếu dám hại ngươi, ta thề để bọn họ không được chết tử tế. Ân, từ nay về sau ta phải thì thì khắc khắc(luôn luôn) đem ngươi mang theo, đỡ phải cho bọn hắn có dịp thừa cơ hội.”
“Không phải nói, phải rời khỏi nơi này sao?” Ngoài ý muốn đích, Bạch Thự lại bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, dọa Phùng Dạ Bạch một cú sốc, vội đứng dậy xem.
Chỉ thấy một đôi mắt đen láy nhỏ nhắn của Bạch Thự nhìn chằm chằm hắn, mặc dù là mắt chuột, nhưng trong đó lại lấp đầy tình cảm con người, còn cái vài tia nghi ngoặc, nó vươn chân trước mặt gãi gãi, Phùng Dạ Bạch lập tức nhớ tới lúc bình thường Bạch Thự gặp được sự tình gì nghĩ không rõ, bộ dáng trầm tư vẫn là đưa tay dán lên nghiêm mặt, không thể tưởng tượng được khi hắn trở về nguyên hình, nhưng lại vẫn không thay đổi thói quen này, hơn nữa vẫn là đáng yêu như thế.
Vì thế nhịn không được nằm xuống ôm nó cười nói: “Rời đi? Hừ hừ, ta vẫn chờ tộc trưởng cùng đại nương đến đây giải thích mà, Bạch Thự, ngươi không rõ, bọn họ là sẽ không thả ta rời đi, ta ly khai, bọn họ làm sao bây giờ? Bại gia tử của nhất đại tộc này cũng chờ đang sống chết đói sao? Kỳ thật nói thật, nếu không phải có tổ tông ở Phùng thị, hài cốt cha nương ta còn ở trong này, ta đã sớm thoát ly gia tộc thối rữa này. Ân, bất quá lần này, ta là tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ, tin tưởng ta tiểu Bạch Thự, ta nhất định sẽ không để cho bọn họ sống khá giả.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook