Hắn lại nhìn về phía Như Mặc, một lúc lâu sau lại gật gù nói:

“Đúng là yêu đạo sao? Mấy ngày nay tất cả mọi người đều nói với nhau, nói thảo long thái tử phi có bao nhiêu mỹ lệ phiêu lượng phong tình vạn chủng, ta còn cảm thấy rất kỳ quái. Hoá ra là đã vào yêu đạo.”

Long Triển gật gật đầu, xem như công nhận lời vừa rồi của hắn, Như Mặc bên cạnh lại nghiêm túc suy nghĩ lời Nhiếp Chiêu đã nói. Hắn tới bên cạnh Chương Du, nắm một trong tám cái chân của hắn vỗ vỗ, nhẹ nhàng an ủi:

“Ai nói Chương Du không biến thân được? Hắn biến được nha. Hơn nữa sau khi biến thân đẹp hơn trước, còn luyện được ám khí phi đao, cũng rất tinh xảo, hắn là vì phải chạy tới đây nên mới về nguyên hình.”

Không khí bỗng dưng trầm mặc, sau đó Long Triển cùng Nhiếp Chiêu cười phá lên:

“Chương Du, ngươi đã có thể biến hình sao, tiến bộ lớn như vậy? Còn tu luyện được cái gì ám khí phi đao, mau mau mau, biến thành người cho ta xem, ha hả a…”

Nhiếp Chiêu vây quanh Bạch tuột tinh, một bên hưng phấn hoa tay múa chân, một bên nhìn Như Mặc có chút khó hiểu.

Chương Du hận không thể đập đầu vào đá san hô kia tự sát, không thì có kẽ nứt nào đó cho hắn chui vào cũng được nữa. Nhưng đây là lãnh địa của hải xà tinh, ngay cả vết nứt trên đá cũng nhỏ như vậy.

Hắn thật không ngờ, cơ thể quá lớn đã có ngày làm hại hắn.

Tức giận liếc Như Mặc một cái: thảo long này thực sự ngốc giống mình vậy sao? Hay là hắn thực ra rất thông minh, tiết lộ bí mật của mình để trả thù chuyện con hải mã lúc nãy.

Chương Du càng nghĩ càng thấy có lý, oán hận nhìn hải xà đang hăng hái bơi vòng xung quanh hắn, tức giận hét lớn:

“Đừng có giỡn nữa, ta tới đây là có chuyện nghiêm túc, biến về hình người sẽ không thể bói được nữa. Các ngươi an phận cho ta, Long tộc sẽ có đại sự phát sinh, còn ở đó cười ta nữa.”

Lời vừa thốt ra, Long Triển cùng Nhiếp Chiêu lập tức nghiêm chỉnh trở lại.

Bốn người cùng nhau bước vào trong hải quỳ động phủ hoa lệ.

Tám chân của Chương Du nâng lên một viên ngọc trai, lẩm bẩm xong ném xuống dưới, chờ hắn mở mắt ra nhìn ngọc trai kia, sắc mặt liền thay đổi:

“Long Triển, không xong rồi, Ma tộc đột kích Thủy cung.”

“Cái gì?” Long Triển chấn động, ngay cả hải xà Nhiếp Chiêu cũng thay đổi thần sắc, ôm tám chân của bạch tuột lắc lắc:

“Ngươi nói thật không? Ma tộc cùng Long tộc một ngàn năm trước không phải đã đánh xong rồi sao? Chẳng lẽ bọn chúng nhanh như vậy đã quên giáo huấn, lại muốn đánh nữa ư?”

Chương Du cũng bất chấp bị cười nhạo, phút chốc biến thành hình người:

“Đúng vậy, quẻ thượng cho thấy Ma tộc lần này khuynh sào xuất động (xuất toàn bộ binh lực hay nhân lực), đã đến biên giới Đông hải, ta nghĩ Long Vương lúc này cũng đã nhận được tin báo. Chúng ta mau trở lại thủy cung đi.”

Hắn nói xong dẫn đầu ba người rời khỏi quỳ động, Long Triển, Như Mặc, Nhiếp Chiêu vội vã theo sau.

Thủy tộc bên ngoài không hay biết bão đã thổi đến nơi, hải lý vẫn bình yên nhàn nhã như trước. Dân chúng Thủy tộc đều tò mò nhìn về phái Thái tử cùng Thái tử phi, không hiểu vì cái gì hai người này lại vội vã như vậy.

Chợt nghe “Đông” một tiếng, là chuông đại đồng của Đông hải dùng để báo chí nguy. Tiếng chuông đáng sợ kia ngân vang quanh quẩn không rời, cùng lúc với tiếng chuông, Thủy tộc ở Đông hải lập tức xôn xao.

Long Triển nghe được tiếng chuông, trong lòng nặng nề: chẳng lẽ… chẳng lẽ lại nghiêm trọng đến thế này sao?

Bất quá hắn thật sự không ngờ, sự tình còn nghiêm trọng hơn so với những gì hắn tưởng tượng.

Khi bọn hắn vừa đến bên ngoài Thủy cung, đã nhìn thấy đại quân của Ma tộc đóng ở đó. Một đám ma vật màu xanh lẫn đen vỗ cánh bay trên bầu trời, bởi vì số lượng quá lớn, ngay cả Long Thần Long Triển cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi.

“A, nhiều ruồi lớn quá đi.” Như Mặc kêu lên sợ hãi, hình dáng đám quái vật này lúc vỗ cánh làm cho hắn liên tưởng đến một bầy ruồi, hơn nữa phát ra tiếng ong ong cũng rất giống.

Long Triển sau lưng lại nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh, hắn thật là phục nương tử đáng yêu của hắn mà, đến lúc này còn không quên phát huy trí tưởng tượng phong phú nữa. Bất quá câu vừa rồi cũng cho phần đông Thủy tộc thấy Như Mặc có bao nhiêu đơn thuần. Nhưng may mắn Như Mặc không biết, ma vật đáng sợ đó, nói không chừng sẽ làm hắn trọng thương.

Nhưng mà, rất nhanh Long Triển biết rằng hắn đã nghĩ sai rồi.

Bọn ma vật bỗng dưng tách ra hai bên, phía sau bọn chúng một đám ma nhân thong thả bước ra, làn da ngăm đen với gương mặt thanh tú, hoàn toàn giống với Thủy tộc Đông hải lúc biến thành người. Có thể huyễn hóa đến tuấn mỹ như vậy nhất định là tầng lớp thượng đẳng trong Ma tộc.

Long Triển bất động thanh sắc kéo Như Mặc ra phía sau, ngẩng cao đầu nhìn thiếu niên đi giữa đám ma nhân kia, trong mắt hiện lên hàn khí mãnh liệt.

Xem ra thiếu niên kia chính là vương tử thiên tài được cả ma tộc khen ngợi.

Một ngàn năm về trước, Ma tộc đại chiến Long tộc làm cho cả hai bên nguyên khí tổn thương nặng nề. Ma Vương trong trận chiến ấy bị hủy ma thân, nguyên thần bị trấn áp tại Thủy tinh cung. Lần này Vương tử ma tộc đột kích có quy mô lớn như vậy, chắc chắn là muốn trả mối hận một ngàn năm.

Long Triển nhếch mép cười khẩy, quả nhiên chiến tranh cùng cừu hận có thể làm thay đổi con người. Một ngàn năm trước hắn là cao thủ trẻ tuổi ưu tú nhất của Long tộc, còn vương tử kia bị Ma tộc gọi là tên bại hoại suy đồi, nếu không có Ma Vương liều chết bảo vệ hắn, hắn sớm đã bị đánh đến hình thành thần câu diệt. Thế mà sau cuộc chiến, liền biến thành một người khác hẳn, liều mạng khổ tu ma công, rốt cuộc được tất cả con dân Ma tộc thừa nhận là đại thiên tài.

“Long Triển, không nghĩ tới sao? Chúng ta lại gặp mặt.” Khác vương tử đối diện lạnh nhạt mở miệng, hơn nữa còn đi thẳng vào vấn đề: “Ta đến đây, chính là muốn đoạt lại nguyên thần của phụ vương. Long tộc các ngươi ngoan ngoãn giao ra thì ta sẽ lui binh về, còn nếu không… hừ…”

Ý tứ trong lời nói của hắn tuyệt nhiên không khó hiểu, bất quá Long Triển căn bản không đem loại uy hiếp này để vào mắt.

“Nếu không thì sao? Đánh Long tộc bọn ta không còn một manh giáp à? Ta nghĩ trước kia, ngươi đã biết rõ thực lực của Long tộc rồi.”

Long Triển rút từ thắt lưng ra một thanh nhuyễn kiếm đỏ rực, vung thẳng lên trời, lớn tiếng nói:

“Tất cả Thủy tộc nghe lệnh, lấy ta làm trung tâm nhanh chóng tập trung. Chúng ta hợp lực đánh đuổi bọn Ma tộc tham lam cuồng vọng này, giải vây cho thủy cung.”

Như Mặc ngẩng đầu nhìn Long thái tử uy phong lẫm lẫm, tim đập mạnh một cái, sâu sắc ngưỡng mộ khí thế bình tĩnh quang lâm thiên hạ của hắn. Nghĩ đến sẽ ở bên cạnh hắn giả trang làm thái tử phi năm năm, nói cách khác hai người có thể sống chung với nhau chừng ấy thời gian, không biết tại sao Như Mặc cảm thấy mặt đỏ lên, đáy lòng có chút chờ mong chậm rãi lan tràn…

“Dùng cái này, dùng cái này.” Như Mặc lúng túng bắt chéo tay thi triển ấn chú, một bên nhỏ giọng nói: “Triển, thanh kiếm của ngươi có vẻ rất yếu, cho ngươi dùng của ta. Phi kiếm của ta là do Ngưu ca ca tự tay thiết kế, vừa uy phong lại rất to.”

Hắn chéo tay một lúc lâu, vẫn không có dấu hiệu triệu hồi được thanh phi kiếm uy phong lại to lớn của mình. Mồ hôi lạnh của Long Triển lại nhỏ xuống, nhìn về phía thảo long nương tử đã gấp đến sắp khóc: tiểu gia hỏa này không biết uy lực của Phi Điện thì thôi, nhưng mà gọi không được phi kiếm của mình, thế này… dường như có hơi quá.

Yêu loại bởi vì phương pháp tu luyện bất đồng, bọn chúng lại rất ít khi luyện ra hữu hình hay vô hình binh khí nên một khi đến lúc cần dùng đều là dựa vào chú ngữ hoặc giả ấn triệu hồi.

“Làm sao bây giờ, Triển? Lâu lắm ta không có gọi Nghiễn Đài, hình như… hình như  ta đã quên gọi nó như thế nào rồi.”

Như Mặc hoảng loạn, trong lúc nóng vội cũng đã quên phải nhỏ giọng nói chuyện, gào to lên. Đừng nói chỉ có Long Triến trước mắt tối sầm, sâu sắc cảm thương cho hình tượng anh dũng của mình, mà Ma tộc đối diện cũng ngã xuống đất hàng loạt. Trên đời này có người ngay cả ấn gọi về binh khí cũng quên mất, thực sự là chuyện quá buồn cười.

Long Triển không dám ngẩng đầu chứng kiến những ánh mắt sửng sốt biến thành hàng loạt trận cười điên dại, lại nghe Như Mặc ở bên cạnh vó vẻ đã thông suốt xong, cười ha ha nói:

“Được rồi được rồi, ấn quyết đã nghĩ ra. Nghiễn Đài chuẩn bị, ta đọc chú ngữ: đi ra mau lên.”

Câu chú ngữ này làm cho bọn Ma vật vừa từ dưới đất bay lên lần thứ hai lại ngã xuống, Long Triển cuối cùng cũng biết vì sao Như Mặc đặt “đi ra mau lên” làm chú ngữ gọi phi kiếm của hắn rồi, bởi vì thanh kiếm gọi là Nghiễn Đài kia cứ từ từ xuất hiện giữa không trung.

“Nghiễn Đài, ngươi sao vẫn còn chậm chạp như vậy chứ?”

Như Mặc bất mãn kêu lên, chuôi kiếm của hắn lại chậm rãi mở miệng:

“Lần này đã nhanh hơn lần trước rất nhiều rồi, ai kêu ngươi đặt tên ta khó nghe như vậy. Hại ta mỗi lần bị triệu hồi đều phải đấu tranh tư tưởng nửa ngày, mâu thuẫn không biết có nên đi ra để xấu mặt với thiên hạ hay không nữa.”

Lần này, ngay cả Khác vương tử của Ma tộc cũng suýt tí nữa ngã sấp xuống, hắn chưa bao giờ nghe nói có yêu tinh tu luyện binh khí tự có ý thức. Cái này cũng không phải thần khí a, huống chi thần khí mặc dù có ý thức nhưng cũng không có khả năng mở miệng nói chuyện.

Hắn cẩn thận đánh giá lại Như Mặc: đúng vậy, thoạt nhìn chỉ là yêu tinh có pháp lực cao thâm một chút thôi, làm sao có thể luyện ra loại binh khí thiên thượng địa hạ chỉ có một cái chứ? Đừng nói người khác cảm thấy kỳ quái, ngay cả bản thân Long Triển cũng cực kỳ kinh ngạc, nhìn chăm chăm thanh phi kiếm đang lơ lửng giữa không trung. Hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Như Mặc cao hứng phấn chấn ôm lấy cây phi kiếm, chạy bịch bịch đến bên cạnh hắn, ha hả cười giống như dâng bảo bối:

“Triển, mau dùng cái này! Nghiễn Đài của ta so với nhuyễn kiếm của ngươi uy phong hơn, rất xứng với ngươi đó!!”

“Đây là… Phi kiếm của ngươi?”

Long Triển không tin vào mắt mình. Như Mặc dù là thảo long, lúc hắn biến thành hình người cũng không được tính là to cao hay cường tráng, bình tĩnh mà xem xét lại, chuôi kiếm so với thân hắn đã muốn dài hơn một nữa. Long Triển nghĩ mãi không thông, vì cái gì tiểu gia hỏa nhà hắn lại muốn luyện ra một thanh phi kiếm to như vậy chứ?

Tiếp nhận Nghiễn Đài từ tay Như Mặc, trong lòng Long Triển lắp bắp kinh hãi, phi kiếm này đang quan sát hắn. Tuy rằng trên người nó không có mắt, nhưng thực sự không sai, Long Triển rõ ràng cảm thấy được hắn đang yên lặng đánh giá mình. Mà phi kiếm kia cũng chứng minh phán đoán của hắn là đúng, lần thứ hai mở miệng nói:

“Ai, ta không quen ngươi. Chủ nhân của ta phải là cao lớn anh tuấn oai phong lẫm liệt như thế này mới phải, tại sao ông trời lại cho ta rơi vào tay tên ngu ngốc kia chứ.”

Nó thở dài thật khoa trương, sau đó Long Triển cảm thấy như mình bị trừng mắt liếc một cái:

“Này, ngươi còn không nhanh đem thanh kiếm trên tay ngươi cho Như Mặc. Hắn đã đem ta cho ngươi, chẳng lẽ ngươi đứng nhìn hắn tay không bị bọn Ma tộc kia thương tổn sao?”

Long Triển mỉm cười, xem ra cái phi kiếm này, tuy ngoài miệng kêu là ghét Như Mặc nhưng vẫn thật lòng quan tâm hắn. Nhẹ nhàng giấu nụ cười vào trong, hắn đem Nghiễn Đài đưa cho Như Mặc:

“Mặc Mặc, nếu gọi phi kiếm này là Nghiễn Đài thì nó rất xứng với ngươi, cho phu quân thấy bản lĩnh của ngươi đi.”

Hắn cố ý nói to quan hệ của hai người. Hừ, tên Khác vương tử hỗn đản nhà ngươi nhìn chằm chằm Như Mặc của ta làm gì, long đã có chủ rồi biết không hả?

“Triển, ngươi là Long thái tử tài giỏi nhất, ta sẽ không làm ngươi mất mặt.”

Như Mặc nâng phi kiếm của hắn lên, nhãn thần sáng lấp lánh, trên người tràn đầy hăng hái. Long Triển được nương tử cổ vũ, tinh thần vốn đã giống như thiên tướng hạ phàm nay lại càng tăng thêm vài phần hào khí.

Đúng vậy, chính là như vậy. Nếu có thể, hắn thật sự rất muốn chở che Như Mặc, nhất định không cho nương tử chịu tí xíu thương tổn nào, nhưng như vậy thật sự là yêu hắn sao? Như Mặc của hắn là yêu tinh đã tu một ngàn năm, luyện được binh khí trước nay chưa hề có, hắn lợi hại như vậy, liệu sẽ vui khi được mình bảo vệ sao?

Có lẽ hai người hợp lực chiến đấu mới là cơ hội tốt nhất chứng minh bọn họ là tri kỉ. Để hắn cùng mình đánh giặc, kề vai sát cánh bên nhau, mới chính là đã cho hắn tình yêu vô tư nhất.

Khác vương tử cười lạnh một cái, chậm rãi rút ra phi kiếm, bình tĩnh chỉ huy ma tộc chuẩn bị nghênh chiến.

Thật sự là xuất quân bất lợi. Ai mà biết Đông hải khi nào thì có một thảo long ngốc như vậy, tùy tiện phát biểu linh tinh, hại ma binh đã được huấn luyện nghiêm chỉnh liên tiếp té xuống đất hai lần, mất mặt của Ma tộc. Điều duy nhất an ủi chính là Thủy tộc phía sau Long Triển cũng không khá hơn chút nào, đại đa số cũng vừa mới lồm cồm bò dậy.

Cuộc chiến bắt đầu.

Như Mặc cùng Long Triển phi thân vào giữa hàng ngũ của Ma tộc, Khác vương tử cùng bọn người lạnh lùng bên cạnh hắn tiến quân nghênh đón. Ma tộc nhanh chóng đụng phải Thủy tộc, hai bên giao chiến kịch liệt, các chiêu thức kỳ lạ liên tiếp được tung ra, không ai nhường ai.

Bởi vì đại đa số Ma tộc giống với Đông hải Thủy tộc, không thể phân biệt được, nên bọn chúng đều lấy nguyên hình đánh nhau. Nhìn bằng con mắt của nhân loại, trận chiến này căn bản là không có một chút đẫm máu nào. Một con cua thật lớn kẹp trúng mũi của một ma vật, ma vật đó trên đuôi lại kèm theo một con tôm hùm, ra sức vùng vẫy thoát khỏi con cua. Trừ bỏ vết cua kẹp đã chảy máu ra, đây thực đúng là trò cười.

Bất quá Long Triển cùng Khác vương tử, Như Mặc hợp lực với Nhiếp Chiêu cùng Chương Du chiến đấu so với dân chúng lại mãnh liệt hơn nhiều. Phi kiếm cùng với pháp bảo của bọn họ bay lên, quang điện cùng hỏa cầu được tung ra, sau vài hiệp, Ma tộc lẫn Long tộc trên người đều có rất nhiều vết thương, đương nhiên không có chí mạng. Bản lĩnh bọn hắn tương đương, ai cũng không thể cho đối phương một đòn kết thúc.

“Long Triển, ngươi thật sự đã tu thành Long Thần sao?” Chương Du lớn tiếng la lên: “Vài thứ lẻ tẻ như vậy cũng không thu phục được, không sợ làm cho các tiền bối Long Thần tộc bẽ mặt sao?”

Sắc mặt Long Triển tái nhợt:

“Tên bạch tuột ngốc kia đừng nhiều lời, ta đúng thật đã tu thành Long Thần, “Vài thứ lẻ tẻ” của ngươi chắc chắn cũng đã luyện thành Ma Thần, nếu không ngươi cho rằng vì cái gì hắn dám đối đầu với Long tộc chúng ta hả.”

Hắn vừa nói vừa chỉa mũi kiếm thẳng vào Khác vương tử, lại bồi thêm cho hắn một quả cầu thiên hỏa xanh lam.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương