Chu Chu cúi đầu, hắn đương nhiên biết Tô Phi Hồng nói rất có đạo lý, hắn vốn rất ngốc, lại thêm dưới tình huống như vậy, lập tức ấp úng nói không ra lời. Nửa ngày mới ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt lưng tròng nhìn Tô Phi Hồng nói: “Đấy... Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Lẽ nào... Lẽ nào ngươi nhẫn tâm nhìn bọn chúng bị người khác bắt giết hay chết đói sao?”

Tô Phi Hồng nghĩ thầm ta đương nhiên nhẫn tâm vậy đấy, cần gì người khác, bản thân ta có thể giết. Nhưng… Hắn đương nhiên sao có thể nói như vậy, lại hắc hắc cười hai tiếng, tiếng cười khiến toàn bộ chúng người hầu có mặt phát lạnh cả người, liền không chờ hắn lên tiếng đã vội vàng kéo nhau rời đi. Trong nháy mắt, toàn bộ chuồng heo liền chỉ còn lại có Tô Phi Hồng cùng Chu Chu. Hắn đơn giản kéo Chu Chu ngồi xuống một phiến đá lớn, chậm rãi nói: “Chu Chu, ngươi biết câu chuyện xẻ thịt nuôi ưng không?”

Chu Chu nhu thuận gật đầu: “Ân, biết, trước đây Ngưu ca ca cũng cho chúng ta đọc qua điển tịch Phật môn, đó là lí do mà ta biết câu chuyện này.” Hắn nói xong, Tô Phi Hồng liền kéo bàn tay bé nhỏ của hắn, ha hả cười nói: “Đúng vậy, Phật tổ xẻ thịt nuôi ưng, ngài thật từ bi biết bao. Cái đầu heo kia dù chết, nhưng y cứu được vô số huynh đệ của y, đó cũng thật là một hi sinh vĩ đại. Hôm nay ngươi muốn cầu ta lưu lại những đầu trư này nuôi không, tự nhiên cũng phải trả một cái giá có đúng hay không?”

Chu Chu chớp mắt, không hiểu lời nói của Tô Phi Hồng, qua một lát mới nói: “Ân, ngươi... Ý của ngươi là nói, muốn ăn tươi ta mới bằng lòng tha, không ăn lũ trư này nữa sao? Chính là... Chính là ta sống hết một nghìn năm, ngươi không chê ta thịt quá già sao? Hơn nữa ta... Ta lớn như vậy, ngươi ăn sẽ mất rất nhiều thời gian.” Ân, hẳn là là cái ý tứ này đi, Phật tổ khi đó chẳng phải cắt thịt bản thân cứu bồ câu sao? Bản thân muốn cứu những hậu đại tử tôn, phải dùng thịt của bản thân mà thoả mãn ham thích ăn uống của vương gia, hắn là cái ý tứ này đi.

Tô Phi Hồng suýt nữa té xỉu, nhưng… nghĩ đi nghĩ lại, thầm nghĩ khiến Chu Chu cứ như vậy hiểu lầm thêm cũng không phải không được, đến lúc cần bản thân chỉ cần dùng chút mẹo nhỏ, hắc hắc, đưa hắn đẩy ngã dưới thân ăn kiền mạt tịnh, đến lúc đó hắn hối hận cũng không có cách nào hết. Nga, đúng rồi, phải nhớ mang theo pháp bảo được Quan Sơn tặng trên người, hắn là trư yêu mà, vạn nhất bị bức ép đến nóng tính, trư sẽ đạp đổ tường, bản thân ăn không được tiểu trư, trái lại bị tiểu trư đạp vào mặt, nháo thành chuyện cười cho cả thiên hạ.

“Vậy ngươi nguyện ý sao?” Tô Phi Hồng đôi môi sẫm lại hỏi, hắn thấy Chu Chu thoáng co rúm người lại một chút, không khỏi có chút yêu thương, thật muốn nói với hắn rằng bản thân sẽ không phải là ăn thịt của hắn, cũng may là bản thân kiên định nhịn xuống được. Chỉ thấy Chu Chu gật đầu một cái, rất bi tráng nói: “Vậy được rồi, vì tử tôn của ta, dù cho ta bị mất đi thân thể thì có sao đâu, cùng lắm thì luyện Tán tiên là được, như vậy vẫn có thể cùng Ngưu ca ca và mọi người phi tiên. Phật gia nói, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục a.” Hắn nhìn về phía Tô Phi Hồng, thê lương lẩm bẩm nói: “Kỳ thực... kỳ thực ta vốn tưởng rằng, ngươi sở dĩ muốn đem ta lưu lại, thậm chí không tiếc mà chấp nhận bỏ qua sở thích ăn thịt trư của mình, là bởi vì trong vương phủ có nhiều đồ ăn quá, ngươi muốn dựa vào ta mà xử lý sạch sẽ chúng. Quên đi quên đi, hiện tại nói những cái này làm cái gì, không phải là đem thịt cho ngươi ăn sao? Đến đây đi, ân, ta hiện tại liền trở về nguyên hình, như vậy thuận tiện cho ngươi giết.”

Tô Phi Hồng bị doạ đến kêu to một tiếng, nghĩ thầm đừng a, ngươi nếu như biến thành trư, ta còn ăn cái gì. Thế là hắn vội vã cười nói: “Nga, không cần không cần, ngươi cứ như vậy tế da nộn thịt, như vậy ăn mới ngon.” Hắn nói xong, Chu Chu liền chớp mắt to long lanh nhìn hắn, nghi hoặc nói: “Chính là ta đây hiện giờ là hình người, ngươi thực sự có thể ăn rồi sao? Nói lại là ta giờ là đồng loại của ngươi, ngươi thực sự nuốt trôi rồi sao?”

Tô Phi Hồng đầu đầy gân, miễn cưỡng nói: “có thể, đương nhiên là có thể. Ta sẽ tưởng tượng ra nguyên hình trư của ngươi là được.” Hắn ý thức được không thể cứ đá qua đảo lại cái vấn đề này được, khiến cho Chu Chu có ấn tượng hắn tàn khốc thô bạo là không xong. Thế là hắn kéo Chu Chu, nhỏ giọng nói: “Ngươi yên tâm, ta chỉ ăn của ngươi một bộ phận, mà cái bộ phận này tuyệt đối không tạo thành thương tổn quá lớn cho ngươi, ta sao có nhẫn tâm sát hại trư trư của ta được.”

Chu Chu nín khóc mỉm cười, nghĩ thầm thì ra chỉ là một bộ phận, thế đi, ta khoảng thời gian còn trên núi, cũng tu luyện qua thuật tái sinh, cùng lắm thì hắn cắt đâu, ta tái sinh lại là được, chỉ cần không chết, có thể ăn mỹ thực ngủ ngon giấc, một chút đau nhức cũng chẳng phải là cái gì không chịu được. Thế là hắn cao hứng bừng bừng theo Tô Phi Hồng trở về, dọc theo đường đi không ngừng nói cười những chuyện như là “Ngươi muốn ăn ta bộ phận gì? Là chân trước hay là chân sau? Ta đề xuất ngươi nên ăn chân trước, bởi vì thịt nơi đó rất nộn, kinh nghiệm của các đại thẩm mua thịt trư đều là mua thịt chân trước nga. Nga, nếu như muốn ăn cái tai, vẫn là ta biến trở về nguyên hình tốt hơn, tai của nhân loại nhỏ quá, ăn không đủ...” Những lời thoại đó, khiến Thu Thoan đi đằng sau cười đến té ngã, cuối cùng nàng thực sự không đi được nữa, cứ dựa vào một gốc cây đại thụ nghỉ ngơi, trong tâm vẫn không ngừng cười lớn.

Tô Phi Hồng nghe như vậy thì vẻ mặt lại đầy hắc tuyến, thật vất vả đem Chu Chu tóm tới trong phòng, hắn vừa đi vừa suy tính trước chuyện phòng the, ân, phải đi tắm trước, thế là lại túm Chu Chu tới bể ở hoa viên, tại nơi đó có một ôn tuyền được dẫn nước từ trên núi ở vùng ngoại ô xuống, ngâm nước thập phần thoải mái. Hắn nghĩ thầm cùng Chu Chu tắm rửa ở đây nửa buổi chiều, sau khi tẩy rửa sạch sẽ thơm mát liền mang lên giường, hắc hắc, buổi tối là có thể ” khai động”. Mới nghĩ đến đây, huynh đệ dưới khố rốt cuộc còn hưng phấn hơn cả hắn, đứng thẳng lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương