[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Gia Hữu Trư Yêu
-
Chương 15
“Ta đã nói làm người thật là bất tiện, mồm thật quá nhỏ, chỉ ăn được có chút xíu thật không đã nghiền.” Chu Chu một bên ăn, một bên không e dè phê bình cái miệng của mình, hắn chỉ chỉ cái miệng anh đào nhỏ của mình cho Tô Phi Hồng xem: “Ngươi xem ngươi xem, sao lại nhỏ đến vậy, ta bây giờ mở miệng ra nhiều lắm cũng chỉ ăn được một chút điểm tâm. Nếu như là trư thân nói, ta một ngụm là có thể ăn được một bàn còn gì.”
Tô Phi Hồng đối mặt với tố cáo của hắn, xúc động đến co giật, hắn rất muốn nói đó là vì miệng ngươi lớn lên nhỏ, kỳ thực trong nhân loại cũng có những kẻ có cái mồm thật to, một ngụm khả dĩ ăn vài khối hoa quế cao, nhưng… hắn sợmình nói ra chuyện này, Chu Chu sẽ lập tức cao hứng bừng bừng biến cái miệng hắn thành như vậy. Vừa nghĩ đến tuyệt mỹ giai nhân trên mặt cười ngoác ra cái miệng đông tây kia, cái miệng của hắn mơ hồ co rúm lại.
Cuối cùng cũng tới nhà ăn, bởi vì ngày hôm nay vẫn ăn chay, cho nên trên bàn cơm nước tuy rằng phong phú, nhưng Tô Phi Hồng lại vẫn một thìa cũng không muốn động, chỉ ăn một vài miếng điểm tâm. Ngược lại Chu Chu thập phần không khách khí, một chén lớn cháo trứng muối, bị hắn một ngụm ăn hết, còn lại các thức ăn chay như bánh bao, mật nước đậu tương, Bát Bảo đậu hũ vân vân các loại thức ăn, cũng đều bị hắn lần lượt đổ vào bụng. Những người hầu ở bên cạnh hầu hạ hơn cả kinh ngạc, cả đám đều ở trong lòng thầm nghĩ đến tận thời khắc này, mới có thể tin rằng niên thiếu mỹ lệ kinh người trước mắt là trư yêu.
“Chu Chu, lúc trước vì cái gì ngươi lại không biến thành hình người? Không nên dùng hình dáng đại hoa trư, làm hại ta…” Tô Phi Hồng thừa dịp Chu Chu ăn no còn nằm trên ghế thích ý vỗ vỗ cái bụng mà bắt đầu đặt câu hỏi. Nhưng đã hỏi tới phân nửa, hắn lại không nói được hết, có thể nói cái gìbây giờ? Dù sao cũng không thể nói với Chu Chu, ngươi làm hại ta vướng mắc thật lâu, không dám thừa nhận bản thân mình thực sự yêu một cái đầu trư.
Cũng may Chu Chu tính tình thuần hậu, cũng không để ý Tô Phi Hồng kế tiếp nói gì. Hắn hiện tại hoàn toàn cho rằng Tô Phi Hồng là một người tốt từ trên xuống dưới, căn bản không có nghĩ đến hắn đối với mình có chủ ý. Cười hắc hắc, hắn đắc ý lắc lắc đầu nói: “Ta vừa mới nói rồi còn gì, ta không thích miệng người a, ăn cái gì cũng khó, trư thân ăn cái gì đều thuận tiện a.”
Tô Phi Hồng hận không thể đánh mình một quyền, sao đối mặt với Chu Chu, chỉ số thông minh của hắn lại có thể giảm xuống đến trình độ này. Mới đây tiểu đông tây này rõ ràng đã nói qua, bản thân lại còn hỏi. Hắn hít một hơi thật sâu, ở trong lòng đem vấn đề kế tiếp muốn hỏi suy nghĩ lại, xác định không phải là vấn đế nhược trí, sau mới lại hỏi: “Thế nhưng sao lại khôi phục lại thành hình người?”
Chu Chu ngồi dậy, rất nghiêm túc thở dài một hơi, sau đó hai tay chống má, làm biếng nhìn về phía sân đối diện với nhà ăn, u oán nói: “Còn có biện pháp nào chứ, ngươi cũng biết ta là yêu tinh còn gì, không chỉ là yêu tinh, mà còn là yêu tinh sắp phi tiên, ta lần này xuống núi, là muốn tìm kiếm đáp án của một vấn đề, sau khi tìm được, trở về trên núi tu luyện thêm ba năm năm năm nữa, là có thể phi thăng yêu tiên giới. Trước khi hạ sơn, Ngưu ca ca đã nói với ta, chúng ta yêu tinh hạ sơn nếu đã biến thành hình người, thì không được quay về nguyên hình, bởi vì như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể bị yêu tiên đại nhân trong lúc đi dạo phát hiện, cấp vài đạo kiếp lôi xuống, một thân tu hành đều bị phế bỏ hết. Ta cũng là vì không chịu nổi sức mê hoặc của đồ ăn, cho nên mới biến trở về nguyên hình, nhìn một vòng, di? Không có Kiếp Lôi cũng không có yêu tiên đại nhân, còn có thật nhiều mỹ thực ăn, còn có thể dưới tàng cây hoa quế thích ý ngủ, cho nên không biến lại về nhân thân. Nhưng không nghĩ tới nửa đêm trời mưa, trời mưa rồi lại mưa, ta không có sợ, hận nhất là tự dưng lại đánh xuống một đạo sét, ta bị làm tỉnh lại, ý niệm đầu tiên trong đầu là Kiếp Lôi tìm tới cửa, liền vội vàng hấp tấp biến trở về hình người, nhưng tiếng sấm vẫn tiếp tục vang lên, ta sợ quá, liền nhịn không được bò lên trên giường, thật sự… thật sự thế đấy…” Chu Chu sau khi nói xong, ngại ngùng cúi đầu.
Thì ra là thế. Tô Phi Hồng nghĩ thầm ngày nào đó nhất định phải đặt mua đầy đủ tam sinh tế phẩm, hảo hảo dâng cho Thiên lôi, cảm tạ hắn đem trư trư biến ra nguyên hình. Bằng không bản thân còn không biết bị vướng mắc thêm bao nhiêu ngày nữa, tư vị rõ ràng là yêu nhưng không dám thừa nhận thực sự rất dày vò a~
Chu Chu không biết trong lòng Tô Phi Hồng có chủ ý này, bằng không nhất định sẽ nhảy dựng lên phản đối, lại còn dám cảm tạ Thiên Lôi, hắn hận chết đối phương, đem hắn đánh về hình người, cái này cũng không phải là tuỳ tiện thích biến là biến được đâu. Hắn thoả mãn xoa xoa cái bụng nhỏ tròn vo, bỗng nhiên lại ngửi thấy một cổ hương vị từ bên ngoài truyền lại, tiếp theo chợt nghe thanh âm thanh thuý vang lên: “Vương gia, biết ngươi không thích ăn chay, đây là trù phòng mới chưng một ít Ngưu du điểm tâm, người có muốn dùng một chút hay không?”
“Muốn muốn muốn… muốn, ta muốn…” Chu Chu từ trên ghế đứng lên, hưng phấn hướng ngoài cửa mà vẫy tay, lớn tiếng gọi. Tô Phi Hồng ở bên cạnh nhìn mà thập phần buồn bực, thầm nghĩ trư trư rốt cuộc từ đâu mà nhận định điểm tâm ấy là làm cho hắn? Vừa rồi tiểu Vân cũng có nói qua là làm cho mình phải không. Nhưng…… hắn khoé môi lại gợi lên một nụ cười,đôi mắt hiện lên một tia tính toán, thầm nghĩ như vậy cũng thật hay, trư trư tham ăn đến thế, mai sau khi mình muốn ăn hắn, đại khái chỉ cần bày trên giường một bàn đầy mỹ thực, hắn sẽ ngoan ngoan mà ghé vào trên giường cho mình tuỳ tiện hành động.
Tô Phi Hồng đối mặt với tố cáo của hắn, xúc động đến co giật, hắn rất muốn nói đó là vì miệng ngươi lớn lên nhỏ, kỳ thực trong nhân loại cũng có những kẻ có cái mồm thật to, một ngụm khả dĩ ăn vài khối hoa quế cao, nhưng… hắn sợmình nói ra chuyện này, Chu Chu sẽ lập tức cao hứng bừng bừng biến cái miệng hắn thành như vậy. Vừa nghĩ đến tuyệt mỹ giai nhân trên mặt cười ngoác ra cái miệng đông tây kia, cái miệng của hắn mơ hồ co rúm lại.
Cuối cùng cũng tới nhà ăn, bởi vì ngày hôm nay vẫn ăn chay, cho nên trên bàn cơm nước tuy rằng phong phú, nhưng Tô Phi Hồng lại vẫn một thìa cũng không muốn động, chỉ ăn một vài miếng điểm tâm. Ngược lại Chu Chu thập phần không khách khí, một chén lớn cháo trứng muối, bị hắn một ngụm ăn hết, còn lại các thức ăn chay như bánh bao, mật nước đậu tương, Bát Bảo đậu hũ vân vân các loại thức ăn, cũng đều bị hắn lần lượt đổ vào bụng. Những người hầu ở bên cạnh hầu hạ hơn cả kinh ngạc, cả đám đều ở trong lòng thầm nghĩ đến tận thời khắc này, mới có thể tin rằng niên thiếu mỹ lệ kinh người trước mắt là trư yêu.
“Chu Chu, lúc trước vì cái gì ngươi lại không biến thành hình người? Không nên dùng hình dáng đại hoa trư, làm hại ta…” Tô Phi Hồng thừa dịp Chu Chu ăn no còn nằm trên ghế thích ý vỗ vỗ cái bụng mà bắt đầu đặt câu hỏi. Nhưng đã hỏi tới phân nửa, hắn lại không nói được hết, có thể nói cái gìbây giờ? Dù sao cũng không thể nói với Chu Chu, ngươi làm hại ta vướng mắc thật lâu, không dám thừa nhận bản thân mình thực sự yêu một cái đầu trư.
Cũng may Chu Chu tính tình thuần hậu, cũng không để ý Tô Phi Hồng kế tiếp nói gì. Hắn hiện tại hoàn toàn cho rằng Tô Phi Hồng là một người tốt từ trên xuống dưới, căn bản không có nghĩ đến hắn đối với mình có chủ ý. Cười hắc hắc, hắn đắc ý lắc lắc đầu nói: “Ta vừa mới nói rồi còn gì, ta không thích miệng người a, ăn cái gì cũng khó, trư thân ăn cái gì đều thuận tiện a.”
Tô Phi Hồng hận không thể đánh mình một quyền, sao đối mặt với Chu Chu, chỉ số thông minh của hắn lại có thể giảm xuống đến trình độ này. Mới đây tiểu đông tây này rõ ràng đã nói qua, bản thân lại còn hỏi. Hắn hít một hơi thật sâu, ở trong lòng đem vấn đề kế tiếp muốn hỏi suy nghĩ lại, xác định không phải là vấn đế nhược trí, sau mới lại hỏi: “Thế nhưng sao lại khôi phục lại thành hình người?”
Chu Chu ngồi dậy, rất nghiêm túc thở dài một hơi, sau đó hai tay chống má, làm biếng nhìn về phía sân đối diện với nhà ăn, u oán nói: “Còn có biện pháp nào chứ, ngươi cũng biết ta là yêu tinh còn gì, không chỉ là yêu tinh, mà còn là yêu tinh sắp phi tiên, ta lần này xuống núi, là muốn tìm kiếm đáp án của một vấn đề, sau khi tìm được, trở về trên núi tu luyện thêm ba năm năm năm nữa, là có thể phi thăng yêu tiên giới. Trước khi hạ sơn, Ngưu ca ca đã nói với ta, chúng ta yêu tinh hạ sơn nếu đã biến thành hình người, thì không được quay về nguyên hình, bởi vì như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể bị yêu tiên đại nhân trong lúc đi dạo phát hiện, cấp vài đạo kiếp lôi xuống, một thân tu hành đều bị phế bỏ hết. Ta cũng là vì không chịu nổi sức mê hoặc của đồ ăn, cho nên mới biến trở về nguyên hình, nhìn một vòng, di? Không có Kiếp Lôi cũng không có yêu tiên đại nhân, còn có thật nhiều mỹ thực ăn, còn có thể dưới tàng cây hoa quế thích ý ngủ, cho nên không biến lại về nhân thân. Nhưng không nghĩ tới nửa đêm trời mưa, trời mưa rồi lại mưa, ta không có sợ, hận nhất là tự dưng lại đánh xuống một đạo sét, ta bị làm tỉnh lại, ý niệm đầu tiên trong đầu là Kiếp Lôi tìm tới cửa, liền vội vàng hấp tấp biến trở về hình người, nhưng tiếng sấm vẫn tiếp tục vang lên, ta sợ quá, liền nhịn không được bò lên trên giường, thật sự… thật sự thế đấy…” Chu Chu sau khi nói xong, ngại ngùng cúi đầu.
Thì ra là thế. Tô Phi Hồng nghĩ thầm ngày nào đó nhất định phải đặt mua đầy đủ tam sinh tế phẩm, hảo hảo dâng cho Thiên lôi, cảm tạ hắn đem trư trư biến ra nguyên hình. Bằng không bản thân còn không biết bị vướng mắc thêm bao nhiêu ngày nữa, tư vị rõ ràng là yêu nhưng không dám thừa nhận thực sự rất dày vò a~
Chu Chu không biết trong lòng Tô Phi Hồng có chủ ý này, bằng không nhất định sẽ nhảy dựng lên phản đối, lại còn dám cảm tạ Thiên Lôi, hắn hận chết đối phương, đem hắn đánh về hình người, cái này cũng không phải là tuỳ tiện thích biến là biến được đâu. Hắn thoả mãn xoa xoa cái bụng nhỏ tròn vo, bỗng nhiên lại ngửi thấy một cổ hương vị từ bên ngoài truyền lại, tiếp theo chợt nghe thanh âm thanh thuý vang lên: “Vương gia, biết ngươi không thích ăn chay, đây là trù phòng mới chưng một ít Ngưu du điểm tâm, người có muốn dùng một chút hay không?”
“Muốn muốn muốn… muốn, ta muốn…” Chu Chu từ trên ghế đứng lên, hưng phấn hướng ngoài cửa mà vẫy tay, lớn tiếng gọi. Tô Phi Hồng ở bên cạnh nhìn mà thập phần buồn bực, thầm nghĩ trư trư rốt cuộc từ đâu mà nhận định điểm tâm ấy là làm cho hắn? Vừa rồi tiểu Vân cũng có nói qua là làm cho mình phải không. Nhưng…… hắn khoé môi lại gợi lên một nụ cười,đôi mắt hiện lên một tia tính toán, thầm nghĩ như vậy cũng thật hay, trư trư tham ăn đến thế, mai sau khi mình muốn ăn hắn, đại khái chỉ cần bày trên giường một bàn đầy mỹ thực, hắn sẽ ngoan ngoan mà ghé vào trên giường cho mình tuỳ tiện hành động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook