Thập Nhật Chung Yên
-
Chapter 32: Cược mạng
Một câu nói khiến mọi người đều kinh ngạc.
Ngay cả Nhân Thử cũng hơi sững sờ.
“Anh muốn… cược mạng?” Nhân Thử hỏi lại lần nữa.
“Đúng vậy.” Tề Hạ gật đầu. “Tôi muốn cược mạng sống của mình.”
Cổ họng Nhân Thử khẽ động, nuốt nước bọt, rồi nói: “Không… không cần thiết đâu?”
Phản ứng của cô ta nằm ngoài dự đoán của Tề Hạ.
Hắn cứ tưởng những kẻ đeo mặt nạ động vật này sẵn sàng cược mạng nhưng tại sao cô ta lại hoảng sợ?
“Tôi… đây chỉ là một trò chơi “tìm kiếm” rất đơn giản, anh… anh cược mạng thì quá khoa trương… hơn nữa vé vào cửa của tôi chỉ cần một “Đạo”, anh không cần phải cược mạng…”
Lâm Cầm và Kiều Gia Kính cũng khó hiểu.
“Trò chơi này… còn có thể cược mạng sao?” Kiều Gia Kính cau mày hỏi. “Nhưng mà anh bạn lừa đảo, tại sao anh lại muốn cược mạng? “Đạo” của chúng ta không đủ à?”
“Tôi nhớ đến lời của lão già tiều tụy đó muốn thử ở đây xem sao.” Tề Hạ nói nhỏ. “Nhìn bộ dạng đối phương, hình như rất sợ tôi “cược mạng”.”
“Tôi biết anh rất muốn thắng.” Lâm Cầm xen vào. “Nhưng anh cược mạng để mở đồ hộp, nếu có vấn đề gì thì sao? Nếu “Đạo” không ở trong đó thì sao?”
“Tôi sẽ thắng.” Tề Hạ nói xong liền ngẩng đầu nhìn Nhân Thử. “Tôi đã đặt cược rồi, có thể bắt đầu chưa?”
Nhân Thử im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới run rẩy nói: “Nếu anh thật sự muốn cược mạng, thì đừng hối hận… Bây giờ trò chơi bắt đầu.”
Tề Hạ bước vào phòng.
Nhân Thử đang định ra khỏi phòng đóng cửa lại thì Tề Hạ liền giữ cô ta lại.
Hành động này khiến cả người Nhân Thử sững sờ.
Tề Hạ mặt không cảm xúc đưa tay ra, chậm rãi lấy từ trong túi áo khoác của Nhân Thử một “Đạo”.
“Tôi tìm thấy rồi.”
Ba người đứng ở cửa đều há hốc mồm.
Làm vậy được sao?
Ngay lúc trò chơi bắt đầu, lại tìm thấy “Đạo” trên người trọng tài.
Như vậy thật sự không vi phạm “quy tắc” sao?
Chỉ thấy Nhân Thử run lẩy bẩy, trông rất sợ hãi.
“Nếu tôi đoán không nhầm, chỉ cần cô đóng cửa lại, trong phòng này sẽ không thể có “Đạo” nữa, phải không?” Tề Hạ bức bách hỏi.
“Sao anh biết…”
“Rất đơn giản.” Tề Hạ nói nhỏ. “Mỗi lần giải thích luật chơi, cô đều phải đứng trong phòng, nói với chúng tôi “bây giờ” trong phòng này có một “Đạo”. Câu này của cô không sai nhưng lại là một cái bẫy lớn.”
Thấy Nhân Thử không trả lời, Tề Hạ tiếp tục nói: ““Bây giờ” trong phòng đúng là có một “Đạo”, chỉ tiếc là sắp biến mất rồi.”
Đôi mắt dưới lớp mặt nạ của Nhân Thử bắt đầu đảo liên tục, im lặng hồi lâu mới hỏi: “Chỉ vì một giả thuyết táo bạo này, mà anh cược cả mạng sống của mình?”
“Giả thuyết? Đương nhiên là không.” Tề Hạ nói tiếp. “Điều thực sự khiến tôi chắc chắn là lúc cô tuyên bố Điềm Điềm “thua cuộc”.”
“Cái gì?!”
“Lúc đó cô ấy đang đóng cửa, lẽ ra tất cả chúng tôi đều không biết tình hình bên trong, nhưng ngay khi mở cửa cô đã nói với Điềm Điềm rằng cô ấy thua cuộc.” Tề Hạ bất lực lắc đầu. “Tại sao cô lại biết cô ấy không tìm thấy?”
“Tôi…”
“Câu trả lời rất rõ ràng, cô biết trong phòng không thể có “Đạo”.”
Cơ thể Nhân Thử khẽ run lên.
“Còn trò chơi “loài chuột” là một cái bẫy khác, chúng tôi đều nghĩ chuột thích hoạt động về đêm, tìm kiếm mục tiêu trong bóng tối, đó cũng là hướng suy nghĩ của Điềm Điềm, lẽ ra cô ấy không sai. Nhưng trên đời này còn có những loài chuột khác, chúng sẽ giấu những thứ quan trọng trong miệng mình, phải không?”
Nhân Thử nhìn chằm chằm Tề Hạ hồi lâu, biết mình thật sự đã thua.
Cô ta khựng lại, đột nhiên dùng sức đẩy Tề Hạ ngã xuống, quay đầu bỏ chạy.
“Trời!” Kiều Gia Kính thấy vậy liền đưa tay ra tóm lấy Nhân Thử nhưng cô ta giống như một con chuột thực sự, xoay người né tránh.
Cô ta chạy rất nhanh, biến mất dọc theo con phố.
Mấy người lúc này đều có chút lúng túng, họ chưa bao giờ nghĩ những kẻ đeo mặt nạ động vật này lại bỏ chạy.
“Chuyện gì vậy… anh bạn lừa đảo?” Kiều Gia Kính đỡ Tề Hạ dậy từ dưới đất, vẻ mặt khó hiểu. “Tại sao cô ta lại bỏ chạy?”
“Tôi cũng không biết.” Tề Hạ lắc đầu nhưng nét mặt như đã nghĩ ra điều gì đó.
Chẳng lẽ “cược mạng”, nghĩa là…
Hắn nhìn về hướng Nhân Thử, muốn xác nhận suy nghĩ của mình nhưng không khỏi trợn tròn mắt.
“Sao vậy?”
Tề Hạ đưa tay ra, run rẩy chỉ về phía xa.
Ba người quay đầu nhìn cũng lập tức sững sờ.
Chỉ thấy giữa không trung xuất hiện một người đang lơ lửng chặn đường Nhân Thử.
“Ôi trời… Kẻ hủy diệt à…?” Giọng Kiều Gia Kính hơi run rẩy, cảnh tượng trước mắt đã vượt quá sức tưởng tượng của anh ta.
Chỉ thấy người giữa không trung khẽ vung tay, Nhân Thử liền ngồi sụp xuống, dường như toàn thân không còn chút sức lực.
Tiếp đó, hai người biến mất ở phía xa, giây tiếp theo lại xuất hiện trước mặt bốn người Tề Hạ.
Cảnh tượng như thần tiên giáng trần này khiến bốn người có mặt nhất thời trống rỗng.
Người lơ lửng giữa không trung là một người đàn ông dáng người gầy gò, trần truồng, khoác một chiếc áo choàng làm từ lông vũ màu đỏ máu, mái tóc dài rối bù cũng cài vài chiếc lông vũ, lúc này cả người lộn nhào trên không trung như một con chim đang bay.
Bốn người bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ hãi, không ai dám lên tiếng.
Còn Nhân Thử càng run rẩy hơn, dường như nghe thấy tiếng khóc thút thít dưới lớp mặt nạ.
“Nhân Thử, cô muốn làm gì?” Người đàn ông nhẹ nhàng hỏi. “Vừa rồi cô định bỏ chạy sao?”
“Tôi… tôi…” Nhân Thử run lẩy bẩy, giọng nói như bị biến dạng.
“Bỏ chạy là không được đâu.” Người đàn ông từ từ đáp xuống đất, đưa tay vuốt ve đầu Nhân Thử một cách dịu dàng. “Cô phải ngoan ngoãn một chút, “cược mạng” chính là “cược mạng”.”
“Chu Tước đại nhân…!” Nhân Thử khóc lóc gọi. “Xin tha cho tôi…!”
“Không được đâu.” Người được gọi là “Chu Tước” đưa những ngón tay thon dài ra, lướt nhẹ trên mặt nạ của Nhân Thử, “Đã cược thì phải chịu, là đối phương muốn cược mạng với cô, ta cũng không còn cách nào khác.”
Trong lòng Tề Hạ dâng lên một dự cảm chẳng lành, hắn lấy can đảm, lên tiếng nói với đối phương: “Tôi… tôi không muốn mạng sống của cô ta, tôi cược mạng chỉ để có thêm “Đạo” thôi.”
“Ồ?” Chu Tước ngước mắt nhìn Tề Hạ, tay lại từ từ di chuyển xuống, đặt lên chiếc cổ trắng nõn của Nhân Thử, nắm lấy cô ta như đang nắm một con chuột thật.
Nhân Thử cứng đờ người run rẩy, không dám nói một lời.
“Có cần thiết phải vậy không?” Tề Hạ cau mày. “Tôi là người khởi xướng “cược mạng”, bây giờ tôi không muốn mạng sống của cô ta nữa, chỉ muốn “Đạo”, giết cô ta đối với tôi không có lợi ích gì.”
Nhân Thử nghe thấy Tề Hạ dường như đang cầu xin cho mình, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ.
Chu Tước nghe Tề Hạ nói vậy, liền từ từ rụt tay lại, “phụt” một tiếng cười.
“Thú vị đấy… Nhân Thử, mau đứng dậy đi… anh ta tha cho cô rồi.” Hắn vỗ nhẹ vào lưng Nhân Thử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook