Thập Nhật Chung Yên
-
Chapter 16: Sóng nối tiếp sóng
Mặc dù mọi người không biết nhiều về kiến thức y học nhưng nhìn chung họ đều hiểu ý của bác sĩ Triệu.
Bây giờ đối với bọn họ mà nói rút mũi lao ra thì dễ, nhưng khâu vết thương lại mới khó.
“Bây giờ mạng sống của nhà văn đã được giữ lại, điều duy nhất chúng ta phải làm là nhanh chóng rời khỏi đây và tìm một nơi có điều kiện tốt để chữa trị vết thương cho anh ấy một lần nữa.”
Lời nói của bác sĩ Triệu kéo suy nghĩ của mọi người trở về hiện thực.
Nếu không thể rời khỏi căn phòng kỳ lạ này, sớm muộn gì họ cũng sẽ có kết cục giống như Hàn Nhất Mặc.
"Nhưng làm sao để rời đi? 'Trò chơi' đã kết thúc rồi à?" Lâm Cầm che miệng hỏi.
Tề Hạ cẩn thận suy nghĩ, rồi lắc đầu.
Chiếc mặt nạ vừa nói rõ ràng rằng người được gọi là “Nhân Khuyển" hy vọng họ sẽ sống sót và nói "Hẹn gặp lại sau cơn mưa".
Như vậy có thể lý giải là sau đợt bắn lao như mưa xối xả này, cái gọi là “Nhân Khuyển" sẽ xuất hiện và hắn có thể sẽ mang đến một trò chơi tiếp theo.
Nhưng tại sao hắn lại không xuất hiện?
"Này, tên lừa đảo." Kiều Gia Kính chậm rãi bước tới trước mặt Tề Hạ và hỏi với vẻ mặt nghiêm túc, “Ngươi có cách sống sót để đi tiếp, đúng không?”
“Cái gì?” Tề Hạ lạnh lùng đáp: “Tôi có thể sống sót hay không có liên quan gì đến ngươi chứ?”
"Tôi không thông minh như anh, chỉ có thể tìm người để hợp tác." Kiều Gia Kính tựa hồ đang khuyên nhủ chính mình, "Anh có đầu óc, tôi có sức lực, chúng ta hợp tác đi."
Tề Hạ khi nghe thấy câu nói này, lông mày hơi cau lại.
"Xin lỗi, tôi là một kẻ lừa đảo. Trừ chính bản thân tôi ra thì tôi sẽ không tin ai cả.”
Kiều Giai Kính còn chưa kịp nói thêm gì nữa thì từ văn phòng của cảnh sát Lý đột nhiên truyền ra một âm thanh ngạc nhiên.
"Cái gì thế này?"
Mọi người nghe xong quay lại thì thấy cảnh sát Lý đang cẩn thận kiểm tra cây lao trong tay.
"Có chuyện gì thế?"
Bác sĩ Triệu đến gần cảnh sát Lý và thận trọng hỏi.
“Có chữ.” Cảnh sát Lý đưa cây lao móc cho bác sĩ Triệu.
Bác sĩ Triệu cầm lấy và nhìn nó, vẻ mặt liền thay đổi, đúng như dự đoán, đuôi chiếc lao dày bằng ngón tay này có một dòng chữ nhỏ trên đó:
"Tôi là “Nhân Dương”, nếu bạn nhìn thấy dòng chữ này nghĩa là bạn đã sống sót. "
“Nhưng có bao nhiêu người trong số các bạn sống sót?”
“Có ai bị thương không?”
"Tôi thực sự lo lắng cho các bạn."
"Tôi không thể trơ mắt nhìn các bạn chết."
“Một khắc sau, cái chết lại từ trên trời rơi xuống."
"Tránh xa chúng và tìm cách sống sót."
Bác sĩ Triệu nghiến răng rồi sau đó tức giận ném mạnh cây lao xuống đất.
“Muốn ép chết ta phải không! Không chết thì không kết thúc!” Hắn hét to lên, như muốn giải phóng mọi cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay.
“Anh bình tĩnh một chút!" Cảnh sát Lý trầm giọng nói: "Nếu không khống chế được cảm xúc của mình thì làm sao sống sót được chứ?"
“Sống sót...? Nhưng chúng ta đã chết rồi!!" Bác sĩ Triệu cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, "Chúng ta đã chết rồi, nhưng chúng ta vẫn bị nỗi sợ cái chết dày vò. Rốt cuộc "ban tổ chức" muốn làm gì? ? ! Hắn ta không thể dứt khoát giết chết chúng ta hoặc là thả chúng ta đi sao? "
Sắc mặt của mọi người lúc này đều có chút khó coi, đúng vậy, hết đợt sóng tử vong này lại đến đợt sóng tưr vong khác như thế này rốt cuộc là muốn làm gì chứ?
Thực sự là phải làm giống như người đầu dê nói, phải chọn ra một vị “thần” ư?
Phải chăng ngoại trừ một người sẽ trở thành “thần” thì những người còn lại sẽ xuống địa ngục?
"Mọi người, chúng ta đã sống sót qua hai "trò chơi", các bạn có nghĩ mình là người thông minh không? KHÔNG!” Bác sĩ Triệu siết chặt nắm đấm, "Chúng ta thật sự là đã rất may mắn!" Nhưng lần sau thì sao? Rồi lần sau nữa thì sao? Chúng ta có thể sống được bao lâu trong căn phòng luôn thay đổi này? ! "
Cảnh sát Lý mím môi, bước tới nắm lấy cổ áo bác sĩ Triệu: “Này… anh bạn! Vào thời điểm nguy hiểm đến tính mạng như thế này, thứ không thể thiếu nhất chính là “tinh thần”! Nếu không muốn sống nữa thì có thể tự mình chết đi! Đừng làm lung lay tinh thần của những người ở đây! "
"Tôi...!" Đôi môi của bác sĩ Triệu hơi run lên, "Nhưng chúng ta làm cách nào để thoát ra ngoài? Anh có cách nào có thể đưa chúng ta ra ngoài không?"
Cảnh sát Lý trầm ngâm một lúc rồi nói: “ Cách ư, tôi không có, tôi chỉ biết phải sống sót thôi! Chỉ cần bạn còn sống sót thì mọi thứ đều có hy vọng. "
Anh ta thả tay bác sĩ Triệu ra, bước sang một bên, cầm cây lao lên nhìn, sau đó đi đến chỗ Hàn Nhất Mặc nhìn cây lao trên vai anh ta, phát hiện ra trên hai cây lao đều có một dòng chữ giống nhau.
Có vẻ như vận may của bọn họ thực sự rất tốt.
Ở cửa ải trước, bạn không chỉ phải tránh những đòn tấn công chí mạng mà còn phải để lại ít nhất một cây lao để biết manh mối để tiến tới cửa ải tiếp theo.
"Dù sao đi nữa, ít nhất lần này chúng ta đã có được một manh mối rõ ràng." Cảnh sát Lý cẩn thận đọc chữ trên cây lao và nói: "Không giống như lần trước, lần tấn công này sẽ chỉ đến từ phía trên."
Anh ta chỉ vào dòng chữ nhỏ trên cây lao "Cái chết lại tấn công."
Anh vừa dứt lời, cả căn phòng lại thay đổi.
Tất cả các lỗ trên tường vào lúc này đang dần biến mất, vô số những cái lỗ trên trần nhà cũng bắt đầu đổi chỗ.
Cuối cùng chỉ còn lại chín cái.
Có ba lỗ ở mỗi hàng, tổng cộng có ba hàng.
“Có vẻ như trò chơi ngày càng dễ dàng hơn.” Cảnh sát Lý nhìn chín cái lỗ trên trần nhà và thở dài “Đây có thể coi là một điều may mắn trong số những điều xui xẻo.”
"Nhưng tại sao lần này hắn lại trở thành “Nhân Dương"? Luật sư Chương chỉ vào thi thể bị cây lao móc xé nát trên mặt đất và hỏi: “Không phải Nhân Dương đã bị chúng ta giết chết rồi sao? "
Tề Hạ suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Người đầu dê vừa chết lúc trước tự xưng mình là “Nhân Dương", nhưng chiếc mặt nạ của hắn ta lại ghi "Tôi là Nhân Cẩu".
Lúc là dê, lúc là chó.
Lẽ nào đây cũng là một trong những manh mối?
“Không còn nhiều thời gian đâu.” Cảnh sát Lý nói với mọi người: “Đã là một giờ hai mươi ba phút rồi, không lâu nữa chín lỗ trên trời sẽ bắn lao xuống. Trước tiên mọi người hãy cầm lấy các tấm ván rồi đứng dựa vào tường, được chứ?”
Lúc này, hầu hết các tấm ván trên sàn đã bị vỡ thành từng mảnh, chỉ còn lại một số tấm ván nhỏ, gần như là không sử dụng được.
May mắn thay, tất cả chín lỗ trên trần nhà đều tập trung ở trung tâm nên có vẻ như phía bức tường khá là an toàn.
Mọi người im lặng bước xuống đất nhặt những tấm ván vỡ lên rồi đứng lại phía bức tường, cách xa cái lỗ ở giữa.
Lúc này Tề Hạ không hề nhúc nhích, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Dù nhìn theo cách nào thì trò chơi thứ ba này cũng quá kỳ lạ.
Vì “người tổ chức” đưa ra giải pháp rất trực tiếp.
Tề Hạ cho rằng, lời nhắc nhở này rất không cần thiết.
Thực sự là muốn bọn họ chết hay muốn bọ họ sống?
Tại sao phải giải thích “Nhân Dương” và “Nhân Cẩu” riêng biệt?
Giả như “Nhân Dương" và “Nhân Cẩu" không đề cập đến tên thì chúng có ý nghĩa gì?
"Này tên lừa đảo, mau tới đây!" Kiều Gia Kính hét lên, “Ngươi đứng dưới hố sẽ chết!"
"Chết...?" Tề Hạ lạnh lùng nhìn cái hố trên trời, "Ta không thể chết ở chỗ này, ta có lý do muốn đi ra ngoài."
"Chuyện gì đang xảy ra vậy... hình như người thông minh nhất lại trở thành một đứa trẻ lên ba?" Kiều Gia Kính có chút bối rối.
Tề Hạ duỗi ngón trỏ ra, gõ nhẹ vào thái dương.
"Chờ một chút... chờ một chút... cho tôi thêm chút thời gian."
Hơi thở của mọi người thậm chí cũng trở nên ngưng đọng, lặng lẽ nhìn Tề Hạ ở giữa phòng. Mọi người đều có chút bối rối, tại sao một trò chơi đã rõ ràng như vậy lại cần phải suy nghĩ kĩ càng thế chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook