Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu
-
Chương 77
Một thời gian sau, ta vẫn tìm người hỗ trợ hỏi thăm tin tức của Trọng Liên, rảnh là ngồi nói chuyện phiếm với Diễm Tửu. Cũng không biết là do hắn lòng dạ quá sâu hay là chỉ rảnh rỗi không việc gì làm, ta liều mạng muốn nghe nguyên nhân hắn đối nghịch Trọng Liên, luôn không công mà lui.
Mà chuyện thần kỳ nhất, chính là không có tin tức Trọng Hỏa cung.
Đệ tử của Trọng Hỏa cung hành động trên giang hồ đều là tiểu lâu la, Thiên Sơn tìm không thấy mục tiêu, cũng từ từ bắt đầu bế quan nghiên cứu phương pháp hủy đi chiêu của các môn phái.
Ta phải biểu hiện không có việc gì, nếu không sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nhưng mà nghĩ đến không có tin tức của Trọng Liên, mỗi ngày ngay cả ngủ cũng không an ổn, vài ngày tiếp theo *** thần hoảng hốt, bất cẩn một cái, đi hỏi Lâm Hiên Phượng một vấn đề không nên hỏi.
“Ai kể cho huynh nghe chuyện xưa về chín khuyển một ngao?” Y bưng cho ta một đống hoa quả và nước uống, vừa đặt lên mặt bàn, ta liền hỏi một câu như vậy.
Lâm Hiên Phượng không chút suy nghĩ thuận đà nói: “Diễm Tửu.”
Sớm nên dự đoán được kết quả này. Ta cười nói:
“Huynh cũng chịu ảnh hưởng lớn của hắn.”
“Gần mực thì đen.” Lâm Hiên Phượng kéo rèm, mở cửa sổ.
“Cũng càng ngày thông minh.” Ta dùng bàn tay chống sau đầu, lười biếng nói. “Đại tôn chủ thích cung chủ sao.”
Y mở hoàn toàn cửa sổ ra rồi lại đóng vào, đem rèm che tháo xuống. Rèm che bị gió đêm thổi gợn từng tầng từng tầng, trong sáng như nước, chiếu đầy lên người y.
Y thấp giọng nói:
“Không có cảm giác.”
“Vì sao? Hắn rất xấu?”
Lâm Hiên Phượng đi tới trước mặt ta, cởi giày nhảy lên giường. Ta đang định hỏi y muốn làm gì, y lại một cước đá ta ngã lăn. Ta lắc lắc trên giường như con lật đật, lại ngồi xuống. Y lại một cước đá tới. Ta hoàn toàn bị hạ gục phải nằm sấp. Cuối cùng ta giãy giụa đứng lên, y đại phát Cáp Mô Công, bổ nhào lên người ta. Ta kêu gào một tiếng, toàn thân xụi lơ giả làm thi thể.
Cáp Mô Công: Võ con ếch mà Âu Dương Phong truyền cho Dương Quá. Đây là môn võ thiên về nội khí công, lấy tĩnh chế động. Tư thế vận kình, phát chiêu dựa trên đặc điểm cấu tạo thân thể và hoạt động của loài cóc. Để luyện thành môn võ này, đòi hỏi phải là người có nội công thuộc hàng cao thủ tuyệt luân. Khi giao chiến, người sử dụng thường ngồi và phát ra tiếng kêu ồm ộp như con cóc.
Y nắm mặt của ta, kéo trái kéo phải:
“Lâm Vũ Hoàng, không biết có người nói cho đệ chưa, đệ mở miệng ra là nói toàn lời đê tiện?”
“Không nhớ rõ. Ai cũng nói đệ nói ngọt tới chết.”
“Có ai đã nói với đệ, cái mặt đệ khiến người ta nhìn là muốn đánh.”
(Aki: Tui đã bảo Tiểu Hoàng có cái mặt gợi đòn lắm mà.)
“Không nhớ rõ. Ai cũng nói mặt đệ người gặp người thích.” Ta ôm cổ y, cao cao mân mê miệng nói: “Hơn nữa còn Tiểu Phượng điểu, thích đến nỗi ta gặp nguy.”
Lâm Hiên Phượng cười đến mắt cũng cong lên, môi nhẹ nhàng mà áp lên. Ta rốt cuộc phản công, cười ra tiếng, tay luồn vào xiêm áo y. Y thoáng run lên, ta thừa cơ lật y xuống, đè lên người y. Tóc dài óng ánh nguyệt quang, sáng ngời như vải lụa tốt nhất, tán loạn trên giường.
Ta hôn một cái giữa trán y.
Y chăm chú nhìn ta thật lâu, nhẹ giọng nói: “Tiểu Vũ Hoàng…… Muốn tạo phản?”Ta đại phát thú tính ngay tại chỗ, thiếu chút nữa thì cưỡng bức y.Nhưng có người phi thường làm mất hứng gõ cửa:
“Đại tôn chủ, có người cầu kiến.”
“Ta bây giờ không rảnh.” Lâm Hiên Phượng thản nhiên nói một câu, hai chân ôm lấy thắt lưng ta, kéo cả người ta xuống, chậm rãi thổi một hơi bên tai ta, thanh âm dường như hòa tan: “Không cần lo cho bọn họ… Chúng ta tiếp tục…”
Ta cũng lười quản bọn họ. Nhưng người bên ngoài lại nói:
“Đại tôn chủ, cung chủ mời ngài đi gặp.”
Lâm Hiên Phượng nhướn mày, tạm dừng một lát: “Ta đã biết.”
Ta tự giác ngồi xuống, y cũng ngồi, thở hổn hển mấy hơi, hôn môi ta một lần nữa “Ta rất nhanh sẽ trở lại, chờ ta.”
Ta “a” một tiếng, nhìn y đi ra ngoài. Sau đó lăn qua lăn lại trên giường, ôm lấy chăn cọ cọ vài cái, đến mức sắp tắt thở ới nơi. Nếu không phải y nói y rất nhanh sẽ quay lại, ta nhất định tự mình động thủ cơm no áo ấm một trăm lần.
Nhưng đợi thật lâu vẫn không thấy y đâu.
Ta nhảy ra cửa sổ, chạy tới ngoài chủ lâu của Phong Tước Quan đợi y. Nhưng vẫn còn chưa nhìn vào trong, chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở của nữ tử:
“Lâm Hiên Phượng…… Huynh không thể làm như vậy, huynh không thể làm như vậy……”
Lâm Hiên Phượng không kiên nhẫn nói: “Muội muốn ta nói bao nhiêu lần? Muội không làm được gì cả.”
“Huynh bảo muội đi tra Trọng Liên thân phân, muội tra rồi. Ngay cả việc bốn đứa con của Trọng Chân cũng bị giết, muội cũng tra ra, huynh còn cái gì không hài lòng?”
“A? Bốn đứa con của Trọng Chân bị giết?”
“Đúng vậy” Trong thanh âm của nữ tử có một tia mong đợi, một tia lấy lòng. “Trọng Chân vốn có hai đứa con, sau đó lại cùng nữ nhân khác sinh ra hai đứa nữa, những người này lúc còn nhỏ đều bị Trọng Liên giết.”
Ta ngẩn người. Đây là chuyện xưa gì vậy?”
“Trọng Liên vì sao giết họ?”
“Là Trọng Chân bảo.”
“Ta đã hiểu. Cám ơn.”
“Chuyện muội vốn nên làm.”
Rốt cuộc cũng biết lời nói bậy của Trọng Liên khi uống rượu là từ đâu mà tới.
Thế gian này đúng là châm chọc. Nếu Trọng Chân biết việc này, nhất định sẽ ôm hận mà chết. Ông ta hy sinh những đứa con khác của chính mình, đơn giản vì muốn chọn kỹ lựa khéo ra một thiếu cung chủ cực phẩm, nhưng mà người cực mạnh mà ông ta thích nhất, thế mà không phải là hài tử thân sinh của mình.
Trọng Liên chắc hẳn đã sớm biết việc này, cho nên mới mâu thuẫn như vậy.
Trọng Liên… Ai, chỉ nghĩ tới hai chữ trời đánh này, lục phủ ngũ tạng dường như bị cắn nát vậy.
“Phiền muội rồi.” Lâm Hiên Phượng lớn tiếng nói, “Người đâu, đem rương bạc trong phòng ta cho Lâu Đại tiểu thư.”
“Hiên Phượng ca ca, huynh đang nói gì thế.”
“À, thời gian cũng không còn sớm, ta bảo người tiễn muội về.”
“Huynh… Huynh đang đùa gì thế.”
“Ta không nói giỡn.” Lâm Hiên Phượng ở trong lâu đi từng bước lên phía trước, xoay người nói một câu.
“Huynh thích… Huynh không thích nữ nhân, vì sao còn muốn…” Nói đến đây, nàng không tiếp tục. Nhưng ta biết nàng muốn nói gì.
“Được rồi. Lễ vật đã tới. Tiễn khách.”
Lâu Tần Kha mới vừa bị người đuổi tới cửa, liền quay lại khóc lớn. Nàng có thể khóc to thành tiếng mà đơn giản buông ra câu oán hận khi bị trượng phu ruồng bỏ truyền thống nhất, trước kia nghe được lời này thực buồn cười, giống như câu “Ngươi là đồ thay lòng đổi dạ,” lúc này nghe được trong lòng ta thật lạnh.
Lâm Hiên Phượng đứng kia, mặc nàng đánh, sau đó không nóng không lạnh nói: “Tính tình đại tiểu thư phát tác xong, xin mời đi cho.”
“Oán hận ngươi đối với cha ta, sao có thể trút lên người ta? Huynh thật quá đáng…” Nàng gào khóc, cuối cùng bị người kéo đi.
Đúng lúc này, Lâm Hiên Phượng bỗng nhiên va thật mạnh vào cửa sổ. Ta vội lui ra sau một chút. Y dùng tay lau lau môi, lại đứng thẳng.
“Con mẹ nó Lâm Hiên Phượng ngươi dựa vào cái mặt kia, có tư cách gì đứng ở chỗ này? Ngươi xách giày cho nàng cũng không xứng!”
Đúng là Khuyết Hữu Nhãn.
Lâm Hiên Phượng hừ cười một tiếng, đi ra khỏi cửa. Trong nháy mắt y lại bị đánh trúng, đập mạnh lên bàn. Khay trà rào rào đổ xuống, vỡ vụn trên mặt đất.
“Ngươi còn cảm thấy mình đúng hay sao? Việc này ngươi dám nói cho Lâm Vũ Hoàng sao?”
“Nếu ngươi nói cho đệ ấy, ngươi sẽ biết ta làm gì.”
“Ngươi nhìn mặt nàng thử xem!”
“Ngươi nói cho đệ ấy thử xem.”
“Không cần nói cho, ta đều nghe được.”
Câu cuối cùng kia đương nhiên là ta nói.
Hai người bọn họ kinh ngạc quay đầu.
“Vũ Hoàng, ta……”
“Đừng nói dối, giữa huynh và Lâu cô nương xảy ra chuyện gì đệ đều biết.” Ta nhảy vào cửa sổ, người trong phòng đều nhìn ta. Ta giữ chặt tay Lâm Hiên Phượng, chỉ chỉ Lâu Tần Kha.
“Cưới nàng đi.”
Mới đầu Lâm Hiên Phượng còn lộ vẻ kinh ngạc, rất nhanh đã cười thành tiếng:
“Ta chỉ biết đệ sẽ nói vậy.”
“Đệ cũng biết huynh muốn nói cái gì?” Ta híp mắt cười với y, chắc hẳn cười cũng không đẹp mấy. “Bây giờ, ngay cả hái hoa tặc đều quang minh lỗi lạc hơn huynh nhiều lắm. Hiên Phượng ca, cho dù huynh đã trải qua chuyện gì, huynh có thể ích kỷ, nhưng không thể đồi bại.”
Lâm Hiên Phượng buông tay ta ra, cười nói.
“Được rồi. Ta thú.”
“Nhưng ta không muốn lấy ngươi.” Lâu Tần Kha từng bước đi lên trước, bắt lấy tay Khuyết Hữu Nhãn. “Ta gả cho hắn.”
Mà chuyện thần kỳ nhất, chính là không có tin tức Trọng Hỏa cung.
Đệ tử của Trọng Hỏa cung hành động trên giang hồ đều là tiểu lâu la, Thiên Sơn tìm không thấy mục tiêu, cũng từ từ bắt đầu bế quan nghiên cứu phương pháp hủy đi chiêu của các môn phái.
Ta phải biểu hiện không có việc gì, nếu không sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nhưng mà nghĩ đến không có tin tức của Trọng Liên, mỗi ngày ngay cả ngủ cũng không an ổn, vài ngày tiếp theo *** thần hoảng hốt, bất cẩn một cái, đi hỏi Lâm Hiên Phượng một vấn đề không nên hỏi.
“Ai kể cho huynh nghe chuyện xưa về chín khuyển một ngao?” Y bưng cho ta một đống hoa quả và nước uống, vừa đặt lên mặt bàn, ta liền hỏi một câu như vậy.
Lâm Hiên Phượng không chút suy nghĩ thuận đà nói: “Diễm Tửu.”
Sớm nên dự đoán được kết quả này. Ta cười nói:
“Huynh cũng chịu ảnh hưởng lớn của hắn.”
“Gần mực thì đen.” Lâm Hiên Phượng kéo rèm, mở cửa sổ.
“Cũng càng ngày thông minh.” Ta dùng bàn tay chống sau đầu, lười biếng nói. “Đại tôn chủ thích cung chủ sao.”
Y mở hoàn toàn cửa sổ ra rồi lại đóng vào, đem rèm che tháo xuống. Rèm che bị gió đêm thổi gợn từng tầng từng tầng, trong sáng như nước, chiếu đầy lên người y.
Y thấp giọng nói:
“Không có cảm giác.”
“Vì sao? Hắn rất xấu?”
Lâm Hiên Phượng đi tới trước mặt ta, cởi giày nhảy lên giường. Ta đang định hỏi y muốn làm gì, y lại một cước đá ta ngã lăn. Ta lắc lắc trên giường như con lật đật, lại ngồi xuống. Y lại một cước đá tới. Ta hoàn toàn bị hạ gục phải nằm sấp. Cuối cùng ta giãy giụa đứng lên, y đại phát Cáp Mô Công, bổ nhào lên người ta. Ta kêu gào một tiếng, toàn thân xụi lơ giả làm thi thể.
Cáp Mô Công: Võ con ếch mà Âu Dương Phong truyền cho Dương Quá. Đây là môn võ thiên về nội khí công, lấy tĩnh chế động. Tư thế vận kình, phát chiêu dựa trên đặc điểm cấu tạo thân thể và hoạt động của loài cóc. Để luyện thành môn võ này, đòi hỏi phải là người có nội công thuộc hàng cao thủ tuyệt luân. Khi giao chiến, người sử dụng thường ngồi và phát ra tiếng kêu ồm ộp như con cóc.
Y nắm mặt của ta, kéo trái kéo phải:
“Lâm Vũ Hoàng, không biết có người nói cho đệ chưa, đệ mở miệng ra là nói toàn lời đê tiện?”
“Không nhớ rõ. Ai cũng nói đệ nói ngọt tới chết.”
“Có ai đã nói với đệ, cái mặt đệ khiến người ta nhìn là muốn đánh.”
(Aki: Tui đã bảo Tiểu Hoàng có cái mặt gợi đòn lắm mà.)
“Không nhớ rõ. Ai cũng nói mặt đệ người gặp người thích.” Ta ôm cổ y, cao cao mân mê miệng nói: “Hơn nữa còn Tiểu Phượng điểu, thích đến nỗi ta gặp nguy.”
Lâm Hiên Phượng cười đến mắt cũng cong lên, môi nhẹ nhàng mà áp lên. Ta rốt cuộc phản công, cười ra tiếng, tay luồn vào xiêm áo y. Y thoáng run lên, ta thừa cơ lật y xuống, đè lên người y. Tóc dài óng ánh nguyệt quang, sáng ngời như vải lụa tốt nhất, tán loạn trên giường.
Ta hôn một cái giữa trán y.
Y chăm chú nhìn ta thật lâu, nhẹ giọng nói: “Tiểu Vũ Hoàng…… Muốn tạo phản?”Ta đại phát thú tính ngay tại chỗ, thiếu chút nữa thì cưỡng bức y.Nhưng có người phi thường làm mất hứng gõ cửa:
“Đại tôn chủ, có người cầu kiến.”
“Ta bây giờ không rảnh.” Lâm Hiên Phượng thản nhiên nói một câu, hai chân ôm lấy thắt lưng ta, kéo cả người ta xuống, chậm rãi thổi một hơi bên tai ta, thanh âm dường như hòa tan: “Không cần lo cho bọn họ… Chúng ta tiếp tục…”
Ta cũng lười quản bọn họ. Nhưng người bên ngoài lại nói:
“Đại tôn chủ, cung chủ mời ngài đi gặp.”
Lâm Hiên Phượng nhướn mày, tạm dừng một lát: “Ta đã biết.”
Ta tự giác ngồi xuống, y cũng ngồi, thở hổn hển mấy hơi, hôn môi ta một lần nữa “Ta rất nhanh sẽ trở lại, chờ ta.”
Ta “a” một tiếng, nhìn y đi ra ngoài. Sau đó lăn qua lăn lại trên giường, ôm lấy chăn cọ cọ vài cái, đến mức sắp tắt thở ới nơi. Nếu không phải y nói y rất nhanh sẽ quay lại, ta nhất định tự mình động thủ cơm no áo ấm một trăm lần.
Nhưng đợi thật lâu vẫn không thấy y đâu.
Ta nhảy ra cửa sổ, chạy tới ngoài chủ lâu của Phong Tước Quan đợi y. Nhưng vẫn còn chưa nhìn vào trong, chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở của nữ tử:
“Lâm Hiên Phượng…… Huynh không thể làm như vậy, huynh không thể làm như vậy……”
Lâm Hiên Phượng không kiên nhẫn nói: “Muội muốn ta nói bao nhiêu lần? Muội không làm được gì cả.”
“Huynh bảo muội đi tra Trọng Liên thân phân, muội tra rồi. Ngay cả việc bốn đứa con của Trọng Chân cũng bị giết, muội cũng tra ra, huynh còn cái gì không hài lòng?”
“A? Bốn đứa con của Trọng Chân bị giết?”
“Đúng vậy” Trong thanh âm của nữ tử có một tia mong đợi, một tia lấy lòng. “Trọng Chân vốn có hai đứa con, sau đó lại cùng nữ nhân khác sinh ra hai đứa nữa, những người này lúc còn nhỏ đều bị Trọng Liên giết.”
Ta ngẩn người. Đây là chuyện xưa gì vậy?”
“Trọng Liên vì sao giết họ?”
“Là Trọng Chân bảo.”
“Ta đã hiểu. Cám ơn.”
“Chuyện muội vốn nên làm.”
Rốt cuộc cũng biết lời nói bậy của Trọng Liên khi uống rượu là từ đâu mà tới.
Thế gian này đúng là châm chọc. Nếu Trọng Chân biết việc này, nhất định sẽ ôm hận mà chết. Ông ta hy sinh những đứa con khác của chính mình, đơn giản vì muốn chọn kỹ lựa khéo ra một thiếu cung chủ cực phẩm, nhưng mà người cực mạnh mà ông ta thích nhất, thế mà không phải là hài tử thân sinh của mình.
Trọng Liên chắc hẳn đã sớm biết việc này, cho nên mới mâu thuẫn như vậy.
Trọng Liên… Ai, chỉ nghĩ tới hai chữ trời đánh này, lục phủ ngũ tạng dường như bị cắn nát vậy.
“Phiền muội rồi.” Lâm Hiên Phượng lớn tiếng nói, “Người đâu, đem rương bạc trong phòng ta cho Lâu Đại tiểu thư.”
“Hiên Phượng ca ca, huynh đang nói gì thế.”
“À, thời gian cũng không còn sớm, ta bảo người tiễn muội về.”
“Huynh… Huynh đang đùa gì thế.”
“Ta không nói giỡn.” Lâm Hiên Phượng ở trong lâu đi từng bước lên phía trước, xoay người nói một câu.
“Huynh thích… Huynh không thích nữ nhân, vì sao còn muốn…” Nói đến đây, nàng không tiếp tục. Nhưng ta biết nàng muốn nói gì.
“Được rồi. Lễ vật đã tới. Tiễn khách.”
Lâu Tần Kha mới vừa bị người đuổi tới cửa, liền quay lại khóc lớn. Nàng có thể khóc to thành tiếng mà đơn giản buông ra câu oán hận khi bị trượng phu ruồng bỏ truyền thống nhất, trước kia nghe được lời này thực buồn cười, giống như câu “Ngươi là đồ thay lòng đổi dạ,” lúc này nghe được trong lòng ta thật lạnh.
Lâm Hiên Phượng đứng kia, mặc nàng đánh, sau đó không nóng không lạnh nói: “Tính tình đại tiểu thư phát tác xong, xin mời đi cho.”
“Oán hận ngươi đối với cha ta, sao có thể trút lên người ta? Huynh thật quá đáng…” Nàng gào khóc, cuối cùng bị người kéo đi.
Đúng lúc này, Lâm Hiên Phượng bỗng nhiên va thật mạnh vào cửa sổ. Ta vội lui ra sau một chút. Y dùng tay lau lau môi, lại đứng thẳng.
“Con mẹ nó Lâm Hiên Phượng ngươi dựa vào cái mặt kia, có tư cách gì đứng ở chỗ này? Ngươi xách giày cho nàng cũng không xứng!”
Đúng là Khuyết Hữu Nhãn.
Lâm Hiên Phượng hừ cười một tiếng, đi ra khỏi cửa. Trong nháy mắt y lại bị đánh trúng, đập mạnh lên bàn. Khay trà rào rào đổ xuống, vỡ vụn trên mặt đất.
“Ngươi còn cảm thấy mình đúng hay sao? Việc này ngươi dám nói cho Lâm Vũ Hoàng sao?”
“Nếu ngươi nói cho đệ ấy, ngươi sẽ biết ta làm gì.”
“Ngươi nhìn mặt nàng thử xem!”
“Ngươi nói cho đệ ấy thử xem.”
“Không cần nói cho, ta đều nghe được.”
Câu cuối cùng kia đương nhiên là ta nói.
Hai người bọn họ kinh ngạc quay đầu.
“Vũ Hoàng, ta……”
“Đừng nói dối, giữa huynh và Lâu cô nương xảy ra chuyện gì đệ đều biết.” Ta nhảy vào cửa sổ, người trong phòng đều nhìn ta. Ta giữ chặt tay Lâm Hiên Phượng, chỉ chỉ Lâu Tần Kha.
“Cưới nàng đi.”
Mới đầu Lâm Hiên Phượng còn lộ vẻ kinh ngạc, rất nhanh đã cười thành tiếng:
“Ta chỉ biết đệ sẽ nói vậy.”
“Đệ cũng biết huynh muốn nói cái gì?” Ta híp mắt cười với y, chắc hẳn cười cũng không đẹp mấy. “Bây giờ, ngay cả hái hoa tặc đều quang minh lỗi lạc hơn huynh nhiều lắm. Hiên Phượng ca, cho dù huynh đã trải qua chuyện gì, huynh có thể ích kỷ, nhưng không thể đồi bại.”
Lâm Hiên Phượng buông tay ta ra, cười nói.
“Được rồi. Ta thú.”
“Nhưng ta không muốn lấy ngươi.” Lâu Tần Kha từng bước đi lên trước, bắt lấy tay Khuyết Hữu Nhãn. “Ta gả cho hắn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook