Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu
-
Chương 70
Một nhóm người tiến vào, kéo người bị thương đi. Bộ Sơ gẩy trâm hoa, cười duyên thản nhiên.
Tất cả trong nháy mắt khôi phục nguyên dạng.
Trọng Liên cầm lấy cán cân, nhẹ nhàng đẩy ra khăn che của Bộ Sơ.
Ánh nến hoa ảnh, gió mát hương bay.
Bộ Sơ ngẩng đầu mỉm cười với hắn. Nàng là tân nương của Trọng Liên, cũng không cười với ta, trong nháy mắt tim ta có chút mất đi sức đập.
Trọng Liên nghiêng nửa mặt, cảm xúc giấu rất kín.
Long diên hương, giao tiêu gấm, hai chén rượu chạm vàng được đưa đến trước mặt bọn họ. Bọn họ cầm lấy, nâng chén đối nhau, giao bôi.
Xót xa rét lạnh, trên họa lâu tiếng tiêu nổi bốn phía.
Chủ nhân của lụa gấm đỏ thẫm, nhưng lại thấy có vài phần cô đơn.
Rượu trong, rượu thơm, rượu ngon dứt ruột. Thế gian đã không còn âm thanh nào khác.
Hôn lễ như vậy, được chúc phúc như vậy, cũng chỉ có thể diễn ra trên người kim đồng ngọc nữ.
Ban đêm ở Bình Hồ Xuân viện càng thêm trêu người. Bọn họ chọn một nơi phi thường xinh đẹp. Chỉ là tại đây, trong tình cảnh này, ta đã không còn cảm thấy hương vị của Trọng Liên.
Lúc *** thần hắn thất thường, thường thường ngồi trong tiểu viên của Trọng Hỏa cung, ngơ ngác ngắm nhìn hoa hoa cỏ cỏ. Ta không dám tới gần, thậm chí không dám dùng sức thở. Sợ rằng chỉ sơ sẩy chút thôi, hương vị của hắn liền biến mất. Ngồi rất xa, nhìn thấy hắn, thừa dịp hắn ngủ lấy quần áo khoác lên, thật cẩn thận vuốt ve hai má hắn, kỳ thật đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.
Nhưng bây giờ, hắn đứng ở nơi ta với không tới rồi.
Tân lang tân nương hướng tân khách kính rượu.
Bộ Sơ trời sinh tính cao ngạo. Cho dù người khác rót rượu, nàng cũng chỉ uống xoàng một ngụm, thậm chí chỉ là làm động tác, miệng cũng không chạm tới miệng chén.
Ta nghĩ Trọng Liên cũng là người như vậy, nhưng ta đoán lầm rồi.
Hắn kính một nhóm người, mỗi lần đều rót rượu rất đầy, cơ hồ tràn cả chén. Mỗi lần, hắn đều không chút do dự uống một hơi cạn sạch.
Trong đám người có người không ngừng ồn ào, cười lớn nói Liên cung chủ tửu lượng thật tốt.
Cuối cùng hắn đứng trước mặt ta.
Trước kia cho dù uống một ngụm, hắn cũng sẽ gục bàn mà ngủ. Lúc này, hắn ít nhất uống hết một cân nữ nhi hồng lâu năm, cử chỉ lại vô cùng bình thường.
Nếu không nhìn mắt hắn, ta sẽ nghĩ hắn đúng là có tửu lượng cao.
Ta biết hắn say. Bởi vì hắn nhìn ta thật lâu, vẫn không nâng chén. Lại rất đơn giản mà nhớ tới những gì đã qua.
Dưới ánh đèn dầu phóng đãng tiêu diêu, tháng năm trăng khói.
Rõ ràng là kí ức mờ mịt bừa bộn, lại vô cùng đau đớn trầm trọng.
Hắn rốt cuộc nâng chén.
Tất cả mọi người nhìn thấy chúng ta, nên làm hay không nên làm. Nhẫn nhịn đi qua cửa này, sau đó sẽ là một cuộc sống mới.
Ta tiếp nhận chén rượu của hắn, vô cùng cẩn thận tránh đi tay hắn, cười nói: “Kẻ hèn này tửu lượng kém cỏi, uống chẳng được bao. Cung chủ phân cho ta một chút là tốt rồi, có chút không ra thể thống gì, mong được thứ lỗi.”
Ta cân nhắc, đem toàn bộ rượu rót vào chén ta, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Ta lau lau miệng, hắn vẫn đang nhìn ta. Ta chớp chớp con mắt duy nhất, hắn mới có chút trì độn làm động tác giả.
Sau đó hắn không nhìn ta, xoay người rời khỏi.
Đêm này đặc biệt dài.
Tân khách quan trọng hắn đều kính xong rồi, cuối cùng người ta ngay cả lời tán thưởng cũng nói không được. Hắn nhìn không chút ưu thương, mỉm cười kính rượu người, không giống đang tự mình hại mình. Cho nên, không ai cho rằng hắn say. Mọi người chỉ mở to hai mắt, á khẩu không nói được gì.
Phỏng chừng không quá vài ngày, trên giang hồ lại có lời đồn kinh thiên động địa về tửu lượng của Trọng Liên.
Kính người cuối cùng xong, Bộ Sơ đưa Trọng Liên đi động phòng.
Hắn lại lần nữa đi qua trước mặt ta, nhưng không có nhìn ta.
Thân ảnh hai người càng lúc càng xa. Cuối cùng biến mất sau hành lang uốn khúc, dưới lớp vải đỏ thẫm.
Ta tận lực làm bản thân không cần suy nghĩ nhiều. Nhưng mà ta biết hắn đã thành thân.
Một đêm này qua đi, hắn đã là trượng phu của người khác, hắn sẽ cùng người khác bạch đầu giai lão.
Sau nửa canh giờ, đám người đã say vô cùng. Mấy tửu quỷ ở nơi nào lẩm bẩm:
“Một núi không thể có hai hổ, trừ khi một đực một cái. Trọng Liên mới hai mấy tuổi đã cưới nữ nhân xinh đẹp nhất, ta nói, nữ nhân chỉ cần nhìn bề ngoài cũng được. Nhìn ta, trừ bỏ mắt hơi nhỏ mũi hơi to mặt hơi lớn đầu hơi thiếu tóc, hình như cũng không có khuyết điểm gì.”
Khuyết Hữu Nhãn ngồi xuống bên cạnh hắn:
“Ta đây và Lâm nhị thiếu gia chẳng phải thiếu mắt sao?”
“Lâm nhị thiếu gia người ta thiếu mắt thì gọi là tà khí, ngươi gọi là biệt khí (nín thở, nghẹn, ấm ức, nghĩa nào cũng được 😀). Còn hắn dù cho hai mắt đều thiếu cũng có nữ nhân vây quanh.”
“Huynh đệ là tay chân, nữ nhân là quần áo. Nữ nhân thì sao chứ?”
“Phiền kêu ta là Thiên Thủ Quan Âm lõa thể vài thập niên.” (chém đó.)
Ta ngồi cạnh họ cùng loạn cười tới âm dương quái khí, phát hiện mẹ già lâu thế vẫn chưa tới kéo tai ta, cảm thấy có chút kỳ quái, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn hướng cửa.
Mọi người giật mình, cũng không phải bởi vì người chết sống lại. Mà là vì lục vĩ hỏa hồ trên chân người kia.
Lục vĩ hỏa hồ chỉ có ba người. Hai trong ba lại là nữ nhân.
Tất cả mọi người còn trong trạng thái ngây ra, Lâm Hiên Phượng đã chắp tay với họ:
“Tại hạ đến trễ, xin lỗi các vị anh hùng.”
Y vẫn tự tại tao nhã đến cạnh chúng ta. Nằm trong dự kiến, ta nghe được tiếng Lâu Tần Kha làm vỡ chén rượu.
Mặt Khuyết Hữu Nhãn nhăn nhúm lại.
Lâm Hiên Phượng ngồi xuống bên người ta, hoàn toàn không chú ý cái nhìn chằm chằm của người khác, nháy mắt với ta mấy cái: “Tốc độ ta nhanh chứ?”
“Huynh bay hả?”
“Tất cả tùy tùng đều tổn hại, tốc độ đương nhiên nhanh.”
“Sao vậy? Nhiệm vụ hoàn thành sao?”
“Hoàn thành. Không nói đến chuyện này. Đệ có biết chuyện Kiếm Thần lăng?”
Ánh mắt của người khác dường như chọc mấy trăm cái động trên người y, ta cảm thấy không được tự nhiên, y vậy mà chẳng có phản ứng.
“Nói là có bảo kiếm gì gì đó, đệ không có hứng thú.”
“Đệ không nghĩ sao?” Lâm Hiên Phượng lại chớp chớp mắt, một bàn tay luồn dưới bàn, cầm chặt chỗ đó của ta. Ta nhất thời *** thần chấn hưng tới run cả người, vuốt vuốt tay y: “Này này, có rất nhiều người.”
“Có tìm được kiếm hay không cũng chẳng sao, chúng ta có thể dọc đường đi làm chuyện vui.”
“Tốt.” Ta hướng y cười cười.
“Cười thật giả tạo.” Lâm Hiên Phượng nheo mắt nhìn ta, nhỏ giọng nói: “Hoàng đệ, đệ không được muốn người khác.”
Ta bị y sờ đến cả người run rẩy. Khuyết Hữu Nhãn bên cạnh cũng nhịn không được chửi con mẹ nó.
Lâm Hiên Phượng lấy tay chống cằm, tươi cười ôn nhu, ánh mắt cũng vô cùng mị nhân. Nhưng mà, *** thần ta hoàn toàn không thể tập trung.
Ta đứng lên, vỗ vỗ quần:
“Đệ đi mao xí, một lát sẽ về.”
Trăng sáng sao thưa, một mảnh Bình Hồ Xuân viện sáng trong. Vòng mấy vòng, tiến vào mao xí, cởi bở dây lưng, lại đụng đến một mảnh ướt át trên quần.
Ta cảm giác mình tới kỳ động dục mất rồi, lại ngửi thấy mùi.
Không phải mùi tanh này.
Ta vội vàng đi ra, dưới ánh trăng nhìn thấy quần.
— một mảnh đỏ tươi.
Ta luống cuống, vội vàng chạy về. Lại nghe trong bụi hoa có người nhẹ ho khan. Ta đẩy đẩy bụi hoa, nhìn thấy Lâm Hiên Phượng theo đuôi mà đến, trong miệng đầy máu.
Ta ôm lấy vai y, vội la lên: “Sao lại thế này? Ai đã hạ thủ?”
“Không sao, không sao.” Y sờ sờ đầu ta, nhẹ nhàng ôm ta. “Chúng ta ở cùng một chỗ rất tốt.”
“Là ai? Nói cho đệ biết.”
“Không nên hỏi, đây không trọng yếu.” Thanh âm của hắn càng ngày càng mỏng manh. “Vài năm này, ta không có một ngày không nghĩ tới đệ. Đệ xem xem, chúng ta tách ra nhiều năm như vậy, còn chưa từng thân mật như bây giờ. Nếu đệ thích Trọng Liên, ta cũng không sao cả. Chỉ cần hắn lưu lại cho ta chút không gian cùng đệ một chỗ, ta cũng rất vui rồi.”
Tim của ta nhất thời lạnh đi.
“…… Là hắn?”
“Đừng hỏi, ngoan.” Y vỗ vỗ của đầu ta. “Đi nói với hắn, ta cũng không ngại đệ cũng hắn một chỗ. Nam nhân có tam thê tứ thiếp, không sao cả. Cùng hắn thương lượng chút, hắn làm đại, ta làm tiểu…”
Ta che miệng y, ảo não nói: “Hắn đả thương huynh, đúng không? Gật đầu hoặc lắc đầu.”
Ánh mắt của Lâm Hiên Phượng thật ôn nhu, y cũng không phản ứng gì.
“Được rồi, bây giờ huynh một câu cũng không muốn nói, nghỉ ngơi cho tốt vào.”
Y gật gật đầu, một bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời.
Ta đưa Lâm Hiên Phượng về phòng khách, thay y tẩy vết máu, thay y phục bắt uống thuốc, bắt đi ngủ.
Cho đến rạng sáng, ta mới đi ra ngoài.
Ngày mới tảng sáng.
Sen hồng trong Bình Hồ Xuân viện nở rộ, giống như y phục nữ nhân phiêu tán trong đêm đen cô tịch, xinh đẹp mà mang điềm xấu.
Nhất định phải cùng Trọng Liên mặt đối mặt. Bằng không tính mạng Lâm Hiên Phượng có thể gặp nguy hiểm. Nhưng mà nói như thế nào, ta căn bản không biết. Chỉ biết một đường nhắm tới hậu viện của hắn mà đi, tính toán canh giữ ở cửa chờ hắn đi ra.
Nhưng mới đi được một nửa, ta đã dừng cước bộ.
Trong tiểu đình giữa hồ, một thân ảnh hồng sắc.
Trang phục tân lang của Trọng Liên nửa cởi, lộ ra áo trong màu trắng. Hồng sam thật dài rơi trên mặt đất, theo tóc dài tản ra, dường như là một với thế giới sen hồng.
Hắn im lặng ngồi trong tình, tay cầm bình rượu, dưới chân lăn đầy bình rượu. Tay kia hắn cầm một cây trâm, nhẹ nhàng vuốt ve.
Một cây trâm vàng, trên khắc một đóa sen bằng hồng ngọc.
Chuyện muốn làm ban đầu không cách nào hoàn thành. Ta căn bản không thể đi tới.
Ta nghĩ rời đi, nhưng mà, không thể không nhìn hắn.
Bình rượu dưới chân hắn nhẹ nhàng lăn lộn, thanh âm va chạm leng keng, tiếng tiêu trên họa lâu phụ họa. Nhẹ nhàng mà xa xôi, khiến ta nghĩ tới một thanh âm quen thuộc.
Như là khi ta cùng hắn dựa sát vào nhau, tiếng hắn gọi bên tai ta.
Giống như đêm kia, hắn ở dưới sao trăng rung rung một cành cây nho nhỏ, nhẹ nhàng mà nói: “Hoàng nhi, đây là lá trúc của phượng hoàng trúc.”
Mà đêm đã dứt rồi.
Thật sự là một đêm dài dằng dặc.
Dài mà lại khó khăn. Giống như một người từ khi sinh ra, đến lúc chết già.
Tất cả trong nháy mắt khôi phục nguyên dạng.
Trọng Liên cầm lấy cán cân, nhẹ nhàng đẩy ra khăn che của Bộ Sơ.
Ánh nến hoa ảnh, gió mát hương bay.
Bộ Sơ ngẩng đầu mỉm cười với hắn. Nàng là tân nương của Trọng Liên, cũng không cười với ta, trong nháy mắt tim ta có chút mất đi sức đập.
Trọng Liên nghiêng nửa mặt, cảm xúc giấu rất kín.
Long diên hương, giao tiêu gấm, hai chén rượu chạm vàng được đưa đến trước mặt bọn họ. Bọn họ cầm lấy, nâng chén đối nhau, giao bôi.
Xót xa rét lạnh, trên họa lâu tiếng tiêu nổi bốn phía.
Chủ nhân của lụa gấm đỏ thẫm, nhưng lại thấy có vài phần cô đơn.
Rượu trong, rượu thơm, rượu ngon dứt ruột. Thế gian đã không còn âm thanh nào khác.
Hôn lễ như vậy, được chúc phúc như vậy, cũng chỉ có thể diễn ra trên người kim đồng ngọc nữ.
Ban đêm ở Bình Hồ Xuân viện càng thêm trêu người. Bọn họ chọn một nơi phi thường xinh đẹp. Chỉ là tại đây, trong tình cảnh này, ta đã không còn cảm thấy hương vị của Trọng Liên.
Lúc *** thần hắn thất thường, thường thường ngồi trong tiểu viên của Trọng Hỏa cung, ngơ ngác ngắm nhìn hoa hoa cỏ cỏ. Ta không dám tới gần, thậm chí không dám dùng sức thở. Sợ rằng chỉ sơ sẩy chút thôi, hương vị của hắn liền biến mất. Ngồi rất xa, nhìn thấy hắn, thừa dịp hắn ngủ lấy quần áo khoác lên, thật cẩn thận vuốt ve hai má hắn, kỳ thật đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.
Nhưng bây giờ, hắn đứng ở nơi ta với không tới rồi.
Tân lang tân nương hướng tân khách kính rượu.
Bộ Sơ trời sinh tính cao ngạo. Cho dù người khác rót rượu, nàng cũng chỉ uống xoàng một ngụm, thậm chí chỉ là làm động tác, miệng cũng không chạm tới miệng chén.
Ta nghĩ Trọng Liên cũng là người như vậy, nhưng ta đoán lầm rồi.
Hắn kính một nhóm người, mỗi lần đều rót rượu rất đầy, cơ hồ tràn cả chén. Mỗi lần, hắn đều không chút do dự uống một hơi cạn sạch.
Trong đám người có người không ngừng ồn ào, cười lớn nói Liên cung chủ tửu lượng thật tốt.
Cuối cùng hắn đứng trước mặt ta.
Trước kia cho dù uống một ngụm, hắn cũng sẽ gục bàn mà ngủ. Lúc này, hắn ít nhất uống hết một cân nữ nhi hồng lâu năm, cử chỉ lại vô cùng bình thường.
Nếu không nhìn mắt hắn, ta sẽ nghĩ hắn đúng là có tửu lượng cao.
Ta biết hắn say. Bởi vì hắn nhìn ta thật lâu, vẫn không nâng chén. Lại rất đơn giản mà nhớ tới những gì đã qua.
Dưới ánh đèn dầu phóng đãng tiêu diêu, tháng năm trăng khói.
Rõ ràng là kí ức mờ mịt bừa bộn, lại vô cùng đau đớn trầm trọng.
Hắn rốt cuộc nâng chén.
Tất cả mọi người nhìn thấy chúng ta, nên làm hay không nên làm. Nhẫn nhịn đi qua cửa này, sau đó sẽ là một cuộc sống mới.
Ta tiếp nhận chén rượu của hắn, vô cùng cẩn thận tránh đi tay hắn, cười nói: “Kẻ hèn này tửu lượng kém cỏi, uống chẳng được bao. Cung chủ phân cho ta một chút là tốt rồi, có chút không ra thể thống gì, mong được thứ lỗi.”
Ta cân nhắc, đem toàn bộ rượu rót vào chén ta, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Ta lau lau miệng, hắn vẫn đang nhìn ta. Ta chớp chớp con mắt duy nhất, hắn mới có chút trì độn làm động tác giả.
Sau đó hắn không nhìn ta, xoay người rời khỏi.
Đêm này đặc biệt dài.
Tân khách quan trọng hắn đều kính xong rồi, cuối cùng người ta ngay cả lời tán thưởng cũng nói không được. Hắn nhìn không chút ưu thương, mỉm cười kính rượu người, không giống đang tự mình hại mình. Cho nên, không ai cho rằng hắn say. Mọi người chỉ mở to hai mắt, á khẩu không nói được gì.
Phỏng chừng không quá vài ngày, trên giang hồ lại có lời đồn kinh thiên động địa về tửu lượng của Trọng Liên.
Kính người cuối cùng xong, Bộ Sơ đưa Trọng Liên đi động phòng.
Hắn lại lần nữa đi qua trước mặt ta, nhưng không có nhìn ta.
Thân ảnh hai người càng lúc càng xa. Cuối cùng biến mất sau hành lang uốn khúc, dưới lớp vải đỏ thẫm.
Ta tận lực làm bản thân không cần suy nghĩ nhiều. Nhưng mà ta biết hắn đã thành thân.
Một đêm này qua đi, hắn đã là trượng phu của người khác, hắn sẽ cùng người khác bạch đầu giai lão.
Sau nửa canh giờ, đám người đã say vô cùng. Mấy tửu quỷ ở nơi nào lẩm bẩm:
“Một núi không thể có hai hổ, trừ khi một đực một cái. Trọng Liên mới hai mấy tuổi đã cưới nữ nhân xinh đẹp nhất, ta nói, nữ nhân chỉ cần nhìn bề ngoài cũng được. Nhìn ta, trừ bỏ mắt hơi nhỏ mũi hơi to mặt hơi lớn đầu hơi thiếu tóc, hình như cũng không có khuyết điểm gì.”
Khuyết Hữu Nhãn ngồi xuống bên cạnh hắn:
“Ta đây và Lâm nhị thiếu gia chẳng phải thiếu mắt sao?”
“Lâm nhị thiếu gia người ta thiếu mắt thì gọi là tà khí, ngươi gọi là biệt khí (nín thở, nghẹn, ấm ức, nghĩa nào cũng được 😀). Còn hắn dù cho hai mắt đều thiếu cũng có nữ nhân vây quanh.”
“Huynh đệ là tay chân, nữ nhân là quần áo. Nữ nhân thì sao chứ?”
“Phiền kêu ta là Thiên Thủ Quan Âm lõa thể vài thập niên.” (chém đó.)
Ta ngồi cạnh họ cùng loạn cười tới âm dương quái khí, phát hiện mẹ già lâu thế vẫn chưa tới kéo tai ta, cảm thấy có chút kỳ quái, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn hướng cửa.
Mọi người giật mình, cũng không phải bởi vì người chết sống lại. Mà là vì lục vĩ hỏa hồ trên chân người kia.
Lục vĩ hỏa hồ chỉ có ba người. Hai trong ba lại là nữ nhân.
Tất cả mọi người còn trong trạng thái ngây ra, Lâm Hiên Phượng đã chắp tay với họ:
“Tại hạ đến trễ, xin lỗi các vị anh hùng.”
Y vẫn tự tại tao nhã đến cạnh chúng ta. Nằm trong dự kiến, ta nghe được tiếng Lâu Tần Kha làm vỡ chén rượu.
Mặt Khuyết Hữu Nhãn nhăn nhúm lại.
Lâm Hiên Phượng ngồi xuống bên người ta, hoàn toàn không chú ý cái nhìn chằm chằm của người khác, nháy mắt với ta mấy cái: “Tốc độ ta nhanh chứ?”
“Huynh bay hả?”
“Tất cả tùy tùng đều tổn hại, tốc độ đương nhiên nhanh.”
“Sao vậy? Nhiệm vụ hoàn thành sao?”
“Hoàn thành. Không nói đến chuyện này. Đệ có biết chuyện Kiếm Thần lăng?”
Ánh mắt của người khác dường như chọc mấy trăm cái động trên người y, ta cảm thấy không được tự nhiên, y vậy mà chẳng có phản ứng.
“Nói là có bảo kiếm gì gì đó, đệ không có hứng thú.”
“Đệ không nghĩ sao?” Lâm Hiên Phượng lại chớp chớp mắt, một bàn tay luồn dưới bàn, cầm chặt chỗ đó của ta. Ta nhất thời *** thần chấn hưng tới run cả người, vuốt vuốt tay y: “Này này, có rất nhiều người.”
“Có tìm được kiếm hay không cũng chẳng sao, chúng ta có thể dọc đường đi làm chuyện vui.”
“Tốt.” Ta hướng y cười cười.
“Cười thật giả tạo.” Lâm Hiên Phượng nheo mắt nhìn ta, nhỏ giọng nói: “Hoàng đệ, đệ không được muốn người khác.”
Ta bị y sờ đến cả người run rẩy. Khuyết Hữu Nhãn bên cạnh cũng nhịn không được chửi con mẹ nó.
Lâm Hiên Phượng lấy tay chống cằm, tươi cười ôn nhu, ánh mắt cũng vô cùng mị nhân. Nhưng mà, *** thần ta hoàn toàn không thể tập trung.
Ta đứng lên, vỗ vỗ quần:
“Đệ đi mao xí, một lát sẽ về.”
Trăng sáng sao thưa, một mảnh Bình Hồ Xuân viện sáng trong. Vòng mấy vòng, tiến vào mao xí, cởi bở dây lưng, lại đụng đến một mảnh ướt át trên quần.
Ta cảm giác mình tới kỳ động dục mất rồi, lại ngửi thấy mùi.
Không phải mùi tanh này.
Ta vội vàng đi ra, dưới ánh trăng nhìn thấy quần.
— một mảnh đỏ tươi.
Ta luống cuống, vội vàng chạy về. Lại nghe trong bụi hoa có người nhẹ ho khan. Ta đẩy đẩy bụi hoa, nhìn thấy Lâm Hiên Phượng theo đuôi mà đến, trong miệng đầy máu.
Ta ôm lấy vai y, vội la lên: “Sao lại thế này? Ai đã hạ thủ?”
“Không sao, không sao.” Y sờ sờ đầu ta, nhẹ nhàng ôm ta. “Chúng ta ở cùng một chỗ rất tốt.”
“Là ai? Nói cho đệ biết.”
“Không nên hỏi, đây không trọng yếu.” Thanh âm của hắn càng ngày càng mỏng manh. “Vài năm này, ta không có một ngày không nghĩ tới đệ. Đệ xem xem, chúng ta tách ra nhiều năm như vậy, còn chưa từng thân mật như bây giờ. Nếu đệ thích Trọng Liên, ta cũng không sao cả. Chỉ cần hắn lưu lại cho ta chút không gian cùng đệ một chỗ, ta cũng rất vui rồi.”
Tim của ta nhất thời lạnh đi.
“…… Là hắn?”
“Đừng hỏi, ngoan.” Y vỗ vỗ của đầu ta. “Đi nói với hắn, ta cũng không ngại đệ cũng hắn một chỗ. Nam nhân có tam thê tứ thiếp, không sao cả. Cùng hắn thương lượng chút, hắn làm đại, ta làm tiểu…”
Ta che miệng y, ảo não nói: “Hắn đả thương huynh, đúng không? Gật đầu hoặc lắc đầu.”
Ánh mắt của Lâm Hiên Phượng thật ôn nhu, y cũng không phản ứng gì.
“Được rồi, bây giờ huynh một câu cũng không muốn nói, nghỉ ngơi cho tốt vào.”
Y gật gật đầu, một bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời.
Ta đưa Lâm Hiên Phượng về phòng khách, thay y tẩy vết máu, thay y phục bắt uống thuốc, bắt đi ngủ.
Cho đến rạng sáng, ta mới đi ra ngoài.
Ngày mới tảng sáng.
Sen hồng trong Bình Hồ Xuân viện nở rộ, giống như y phục nữ nhân phiêu tán trong đêm đen cô tịch, xinh đẹp mà mang điềm xấu.
Nhất định phải cùng Trọng Liên mặt đối mặt. Bằng không tính mạng Lâm Hiên Phượng có thể gặp nguy hiểm. Nhưng mà nói như thế nào, ta căn bản không biết. Chỉ biết một đường nhắm tới hậu viện của hắn mà đi, tính toán canh giữ ở cửa chờ hắn đi ra.
Nhưng mới đi được một nửa, ta đã dừng cước bộ.
Trong tiểu đình giữa hồ, một thân ảnh hồng sắc.
Trang phục tân lang của Trọng Liên nửa cởi, lộ ra áo trong màu trắng. Hồng sam thật dài rơi trên mặt đất, theo tóc dài tản ra, dường như là một với thế giới sen hồng.
Hắn im lặng ngồi trong tình, tay cầm bình rượu, dưới chân lăn đầy bình rượu. Tay kia hắn cầm một cây trâm, nhẹ nhàng vuốt ve.
Một cây trâm vàng, trên khắc một đóa sen bằng hồng ngọc.
Chuyện muốn làm ban đầu không cách nào hoàn thành. Ta căn bản không thể đi tới.
Ta nghĩ rời đi, nhưng mà, không thể không nhìn hắn.
Bình rượu dưới chân hắn nhẹ nhàng lăn lộn, thanh âm va chạm leng keng, tiếng tiêu trên họa lâu phụ họa. Nhẹ nhàng mà xa xôi, khiến ta nghĩ tới một thanh âm quen thuộc.
Như là khi ta cùng hắn dựa sát vào nhau, tiếng hắn gọi bên tai ta.
Giống như đêm kia, hắn ở dưới sao trăng rung rung một cành cây nho nhỏ, nhẹ nhàng mà nói: “Hoàng nhi, đây là lá trúc của phượng hoàng trúc.”
Mà đêm đã dứt rồi.
Thật sự là một đêm dài dằng dặc.
Dài mà lại khó khăn. Giống như một người từ khi sinh ra, đến lúc chết già.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook