Thập Đại Khốc Hình
-
Chương 1
“Kỳ thực, mọi chuyện không cần khó khăn như vậy.”
Tiểu Chu nói, chậm rãi đưa cánh tay ra. Tay y rất đẹp, đầu ngón tay đỏ hồng, da trắng ngần, ngón tay thon dài, giống như hoa lan nở giữa đêm khuya.
“Ý của Nghiêm đại nhân là…” – Phó Vãn Đăng phủ thân mình che nửa mặt bàn, khuôn mặt trắng bệch không một giọt máu, giữa mi tâm y là điểm hồng chí thấp thoáng, vô cùng quyết rũ song cũng ẩn vài phần sát khí.
Tiểu Chu nhếch khóe môi, tựa như là muốn nói gì đó. Phó Vãn Đăng biết y khó xử, liền một tay chỉ thiên địa nói: “Việc này cơ mật, nếu như để người thứ ba biết được, ngươi cứ cắt lưỡi ta đi.”
Tiểu Chu thản nhiên nói: “Người khác như vậy, nhưng Thánh Thượng, ta thật không biết đối phó thế nào.”
Phó Vãn Đăng nở nụ cười: “Ngươi không nói, ta không nói, Thánh Thượng mặc dù tai mắt khắp nơi, cũng không thể hiểu rõ ngọn ngành.”
Tiểu Chu một lúc lâu sau mới nói: “Vậy, rõ ràng —— chính là muốn chừa cho hắn một con đường sống.”
Phó Vãn Đăng đè thấp thanh âm nói: “Nghiêm đại nhân từ khi nào biến thành Bồ Tát vậy, ngươi thấy hắn đáng thương, vậy ta không đáng thương sao?”
Tiểu Chu im lặng hồi lâu, đầu ngón tay bỗng nhiên ngắt một đóa hoa, đặt lên chiếc bàn bát tiên ửng đỏ: “Lột da không thấy máu, chuyện này có gì khó đâu!”
Phó Vãn Đăng chớp mắt nói: “Xin Nghiêm đại nhân chỉ giáo.”
Tiểu Chu âm sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, không mang theo nửa phần trần tục: “Ngâm đoản đao trong nước đá, chia đỉnh đầu người này thành bốn phần, đổ thủy ngân vào, thủy ngân làm đông máu, tự đem da thịt chia lìa, người đau nhức, thân thể mãnh lực theo vết đao chui ra, như là một khối thịt luộc trần trụi, chớ nói là máu, đến nước mắt, hắn cũng không kịp chảy ra một giọt.”
Phó Vãn Đăng bất giác rùng mình, lại nhìn Nghiêm Tiểu Chu vẫn là vẻ mặt vân đạm phong khinh, điểm khỏa hồng chí giữa mi tâm càng thêm phần tiên diễm ướt át. Gã cười nói: “Đại nhân quả nhiên thủ đoạn cao minh, thực khiến Phó mỗ bội phục không kịp.”
Tiểu Chu nheo mắt nói: “Ngươi cũng không phải bội phục ta, chỉ cần nhớ giữ mồm giữ miệng, nếu tiết lộ một tiếng gió thôi, thì đừng trách ta nặng tay.”
Phó Vãn Đăng vội quỳ gối trước mặt y: “Đại nhân, ta sao lại làm cho đại nhân khó xử, dù bị sét đánh, Phó mỗ cũng tuyệt không hé răng.”
“Vậy ta yên tâm rồi.” Tiểu Chu đứng lên, phủi phủi chút bụi nhiễm trên vạt áo trắng, ôn nhu nói : “Phó đại nhân, vụ án này có lẽ sẽ kinh động quần thần, một quỳ này, Tiểu Chu không – dám – nhận.”
Phó Vãn Đăng vội vàng nói: “Nghiêm đại nhân đại ân đại đức, Phó mỗ trọn đời ghi nhớ trong lòng.”
“Lời này, Phó đại nhân nhớ rõ thì tốt rồi.” Tiểu Chu giấu hai tay vào ống tay áo, đẩy cửa mật thất, chậm rãi rời đi.
Nửa tháng sau, nhà Trần thị bị kết án tội tư tàng Hoàng bào (hình như là kiểu tự may áo cho vua, sẽ bị phán tội phản động). Nghi phạm bị Hoàng Thượng ngự bút ban khổ hình lột da không thấy máu, Hình bộ quan Phó Vãn Đăng diệu kế thành công, bởi vậy mà thanh danh nổi lên.
Ba ngày sau, Phó Vãn Đăng được thăng chức Hộ bộ thượng thư.
Một ngày này, Hoàng Thượng chỉ nói có một số việc cần giao phó cho Phó Vãn Đăng, truyền gã đến thư phòng nghe chỉ.
Phó Vãn Đăng nhận tấu chương, sáng sớm liền đi. Mùa đông, mới vừa đổ một hồi đại tuyết, thời tiết lạnh đến mức thân thể đều tê dại. Hắn mặc giáp triều phục, xa xa liền trông thấy một người quỳ gối giữa trời tuyết rơi, quan phục bình thường, mặc trên người y càng thêm đơn bạc, có lẽ đã quỳ một lúc lâu, tuyết đọng đều thấm vào quần áo. Phó Vãn Đăng bất giác thở nhẹ một tiếng: “Nghiêm đại nhân, đây là…”
Một thái giám giọng the thé nói: “Phó đại nhân, Thánh Thượng có khẩu dụ, bất luận kẻ nào cũng không được cùng Nghiêm đại nhân nói chuyện. Hoàng Thượng đang bận chút việc riêng, xin ngài chờ cho một lát, nô tài vào bẩm báo cho ngài.”
Phó Vãn Đăng ngơ ngác nhìn Tiểu Chu, bọn họ cùng thi đậu tiến sĩ, gã thực sự nhận của y không ít ân huệ, trong thâm sâu biết thân thể y không tốt, mới vừa rồi bị bệnh, giờ quỳ giữa thời tiết như vậy làm sao y có thể chịu được. Đang do dự, lại nghe thái giám quát một tiếng: “Hoàng Thượng có chỉ, truyền Phó đại nhân.”
Phó Vãn Đăng đè thấp thanh âm, vội vàng nói: “Gặp Hoàng Thượng, ta sẽ thay ngươi cầu tình.”
Tiểu Chu ngẩng đầu, đưa tay nhẹ nhàng lắc lắc: “Trăm triệu lần không thể.”
Phó Vãn Đăng tiếp đó nghĩ thầm, có lẽ Hoàng Thượng đang tìm mọi cách để thu phục hắn. Trong lòng lo lắng bất an, trên mặt lại như cũ tứ bình bát ổn, nửa phần cũng không lộ ra ngoài. Một thân quan bào vượt qua cánh cửa, qùy xuống giữa thư phòng: “Vi thần Phó Vãn Đăng tham kiến Thánh Thượng.”
Rèm cửa treo cao, có thể nhìn thấy chậu than trong phòng, một nam tử trẻ tuổi, thân hình cao gầy, quần áo hoàng bào đầu đội mũ, càng khiến diện mạo thêm phần tuấn tú. Đây là đương kim Thánh Thượng Chu Viêm Minh.
Chu Viêm Minh lai lịch cũng có chút kì quặc. Lúc trước tiên hoàng bốn mươi tám vẫn không có con nối dòng, liền có người tên Hồ Tra Mỗ đưa lên một gã Mĩ Cơ, vào cung ba tháng liền có bầu, vua và dân chúng nhất thời kinh ngạc, tiếc rằng tiên hoàng đối vị Mĩ Cơ này dị thường sủng ái, đồng thời lập con của người không rõ lai lịch này lên làm thái tử.
Một thời gian lâu sau khi Chu Viêm Minh ra đời, tiên hoàng lại có thêm hai vị hoàng tử, vô luận tư chất tướng mạo, toàn bộ không phải đối thủ của hắn, ngôi vị hoàng đế này, vững chắc như núi Thái Sơn.
Chu Viêm Minh thông minh tuyệt đỉnh, lại đa nghi, thần tử dưới tay làm bậy sao có thể qua nổi mắt hắn? Phó Vãn Đăng bức Trần thị một án, từng bước lên trời, làm cho hắn nghẹn họng.
Thăng gã lên chức Hộ bộ thượng thư, bất quá gã cũng là người hiểu biết, phiên này gọi gã đến, Chu Viêm Minh trong lòng cũng đã sớm có tính toán.
Quân thần hai người đều tự ngồi xuống, nói đôi câu nhàn thoại xã giao, Phó Vãn Đăng chợt nhớ tới Tiểu Chu, có chút không yên lòng.
Chu Viêm Minh sao không biết tâm tư của gã, âm thầm cười lạnh, vờ như không chú ý, nói: “Hà Nam phủ đại hạn ba năm, hiện giờ lại sương giá tai ương, việc cứu tế này, nên do Hộ bộ tiếp quản, như thế nào cũng sẽ tốt hơn.”
Phó Vãn Đăng vội cúi mình nói: “Hồi bẩm Thánh Thượng, Hà Nam tình hình tai ương có chút phiền phức, vi thần bất tài, xin giao trách nhiệm cho Hà Nam tri phủ Ân Tuyết Y làm chủ.”
“Cũng đúng.” Chu Viêm Minh tiện tay bỏ thêm một viên than vào chậu than hồng: “Hai ngươi nên bàn bạc với nhau chuyện cứu tế cho rõ ràng, hoặc, đơn giản là cùng đi xem nơi nào gặp nạn liền hỗ trợ.”
Phó Vãn Đăng giật mình, đường đường là quan nhất phẩm, lại bị phái đi Hà Nam cứu tế, hoàng đế hoàn toàn không để ý thể diện của gã mà. Nhưng chức quan này, có được do may mắn, nếu không phải Tiểu Chu giúp đỡ, chỉ sợ đến cái mạng nhỏ gã còn không giữ nổi. Lập tức lĩnh chỉ tạ ơn, khom người đi lùi ra ngoài.
Lúc này đã là buổi trưa, bên ngoài ánh nắng chiểu rọi từng lớp tuyết đọng, tích táp theo mái hiên chảy xuống. Chu Viêm Minh nhớ rõ chân Tiểu Chu có bệnh, mùa hè cũng phải mặc hai lớp quần, trong lòng lại càng phát hận. Ngồi trong chốc lát, lúc này mới sai người gọi y tiến vào. Người truyền tin tức đi một lát rồi quay về thư phòng: “Hồi bẩm Thánh Thượng, Nghiêm đại nhân không đi vào được.”
Chu viêm minh cười lạnh: “Vậy làm cho y phải đi.”
Người nọ nói: “Đi cũng không thể, Nghiêm đại nhân đã hôn mê từ lâu.”
Chu Viêm Minh trong lòng chấn động. Chợt cười ra vài phần lãnh ý: “Thật không ngờ đấy, tạt cho y một bát nước lạnh, trẫm thật muốn xem khổ nhục kế này y dùng được bao lâu.”
Hai người kia lĩnh mệnh mà đi. Tiểu Chu trong cơn hỗn loạn, mãnh liệt phát giác một cơn lạnh thấu xương, toàn thân kích động, nhất thời mở mắt. Trước mắt là một đôi giày hoàng kim, trên đời này chỉ có một người dùng nó. Tiểu Chu giãy dụa, nhưng chung quy không gượng dậy nổi.
Chu Viêm Minh lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc là học hành thế nào, Trương Tử Ân dù sao cũng danh chấn thiên hạ là một học giả uyên thâm, sao lại có thể dạy ra một đệ tử như ngươi?”
Tiểu Chu nhấp khóe môi không ra tiếng, những giọt nước lạnh đọng trên trán như phát sáng, nhìn như một khối bạch ngọc, khỏa hồng chí giữa mi gian lại càng yêu diễm đến tà mị.
Chu Viêm Minh nhìn kĩ gương mặt y, trong bụng nổi lên một trận nóng rực, người này, dùng từ xinh đẹp để hình dung thực không quá, bởi dù cho ở nữ nhân, cũng không thể tìm thấy người nào mị hoặc đến vậy.
Y ở Đại Lý chỉ hai năm ngắn ngủi mà giết người vô số, nếu ghi lại, tội của y có thể chất sổ sách đầy một gian phòng. Cũng là y, hoàn toàn không để ý mà dụng hình với đại phu Đích Cổ Tấn, khư khư cố chấp, hình tù thiết mặt ngự sử Bùi Lan Khanh, tuy rằng Bùi Lan Khanh bị tra ra manh mối nhận hối lộ. Nhưng bởi vậy mà tiếng xấu lưu danh, tên của y, là Nghiêm Tiểu Chu.
Chu Viêm Minh đối với y chán ghét đến cực điểm, nhưng lại không tìm được nhược điểm nào của y, y xử sự chu đáo chặt chẽ, cẩn thận, tâm ngoan thủ độc, còn gương mặt lại vô cùng yêu lệ. Chu Viêm Minh ngày ngày nghĩ đến khuôn mặt cùng thái độ làm người của y, điều duy nhất lưu lại trong lòng chính là —— muốn thượng y!
Y phát ra một lực hấp dẫn cổ quái, ngay cả dục vọng cũng như là bị vặn vẹo, hắn ở trên giường làm những chuyện như vậy cũng chỉ là làm với y, ngày thường không dám đối với hậu phi làm những chiêu trò như với y. Như thế nào cũng không ngờ tới, chính là, một người như y, thế nhưng lại sợ đau tới cực điểm.
Chỉ là, đau cũng không chịu phát ra tiếng kêu, cắn chặt môi đến trắng bệch, giống như ngậm hờn, lại giống như ẩn nhẫn, con ngươi đen huyền sâu thẳm tựa ngọc lưu ly ấy bừng tỉnh, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường thấy
Y càng quật cường, Chu Viêm Minh càng không tha cho y. Khi đau tới cực điểm y cũng sẽ khóc, nhưng không giống như người thường gào khóc thật lớn, phải nhìn thẳng khuôn mặt y mới có thể thấy rõ, trên gò má trong suốt tựa bạch ngọc không ngờ tràn đầy nước mắt.
Tiểu Chu nói, chậm rãi đưa cánh tay ra. Tay y rất đẹp, đầu ngón tay đỏ hồng, da trắng ngần, ngón tay thon dài, giống như hoa lan nở giữa đêm khuya.
“Ý của Nghiêm đại nhân là…” – Phó Vãn Đăng phủ thân mình che nửa mặt bàn, khuôn mặt trắng bệch không một giọt máu, giữa mi tâm y là điểm hồng chí thấp thoáng, vô cùng quyết rũ song cũng ẩn vài phần sát khí.
Tiểu Chu nhếch khóe môi, tựa như là muốn nói gì đó. Phó Vãn Đăng biết y khó xử, liền một tay chỉ thiên địa nói: “Việc này cơ mật, nếu như để người thứ ba biết được, ngươi cứ cắt lưỡi ta đi.”
Tiểu Chu thản nhiên nói: “Người khác như vậy, nhưng Thánh Thượng, ta thật không biết đối phó thế nào.”
Phó Vãn Đăng nở nụ cười: “Ngươi không nói, ta không nói, Thánh Thượng mặc dù tai mắt khắp nơi, cũng không thể hiểu rõ ngọn ngành.”
Tiểu Chu một lúc lâu sau mới nói: “Vậy, rõ ràng —— chính là muốn chừa cho hắn một con đường sống.”
Phó Vãn Đăng đè thấp thanh âm nói: “Nghiêm đại nhân từ khi nào biến thành Bồ Tát vậy, ngươi thấy hắn đáng thương, vậy ta không đáng thương sao?”
Tiểu Chu im lặng hồi lâu, đầu ngón tay bỗng nhiên ngắt một đóa hoa, đặt lên chiếc bàn bát tiên ửng đỏ: “Lột da không thấy máu, chuyện này có gì khó đâu!”
Phó Vãn Đăng chớp mắt nói: “Xin Nghiêm đại nhân chỉ giáo.”
Tiểu Chu âm sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, không mang theo nửa phần trần tục: “Ngâm đoản đao trong nước đá, chia đỉnh đầu người này thành bốn phần, đổ thủy ngân vào, thủy ngân làm đông máu, tự đem da thịt chia lìa, người đau nhức, thân thể mãnh lực theo vết đao chui ra, như là một khối thịt luộc trần trụi, chớ nói là máu, đến nước mắt, hắn cũng không kịp chảy ra một giọt.”
Phó Vãn Đăng bất giác rùng mình, lại nhìn Nghiêm Tiểu Chu vẫn là vẻ mặt vân đạm phong khinh, điểm khỏa hồng chí giữa mi tâm càng thêm phần tiên diễm ướt át. Gã cười nói: “Đại nhân quả nhiên thủ đoạn cao minh, thực khiến Phó mỗ bội phục không kịp.”
Tiểu Chu nheo mắt nói: “Ngươi cũng không phải bội phục ta, chỉ cần nhớ giữ mồm giữ miệng, nếu tiết lộ một tiếng gió thôi, thì đừng trách ta nặng tay.”
Phó Vãn Đăng vội quỳ gối trước mặt y: “Đại nhân, ta sao lại làm cho đại nhân khó xử, dù bị sét đánh, Phó mỗ cũng tuyệt không hé răng.”
“Vậy ta yên tâm rồi.” Tiểu Chu đứng lên, phủi phủi chút bụi nhiễm trên vạt áo trắng, ôn nhu nói : “Phó đại nhân, vụ án này có lẽ sẽ kinh động quần thần, một quỳ này, Tiểu Chu không – dám – nhận.”
Phó Vãn Đăng vội vàng nói: “Nghiêm đại nhân đại ân đại đức, Phó mỗ trọn đời ghi nhớ trong lòng.”
“Lời này, Phó đại nhân nhớ rõ thì tốt rồi.” Tiểu Chu giấu hai tay vào ống tay áo, đẩy cửa mật thất, chậm rãi rời đi.
Nửa tháng sau, nhà Trần thị bị kết án tội tư tàng Hoàng bào (hình như là kiểu tự may áo cho vua, sẽ bị phán tội phản động). Nghi phạm bị Hoàng Thượng ngự bút ban khổ hình lột da không thấy máu, Hình bộ quan Phó Vãn Đăng diệu kế thành công, bởi vậy mà thanh danh nổi lên.
Ba ngày sau, Phó Vãn Đăng được thăng chức Hộ bộ thượng thư.
Một ngày này, Hoàng Thượng chỉ nói có một số việc cần giao phó cho Phó Vãn Đăng, truyền gã đến thư phòng nghe chỉ.
Phó Vãn Đăng nhận tấu chương, sáng sớm liền đi. Mùa đông, mới vừa đổ một hồi đại tuyết, thời tiết lạnh đến mức thân thể đều tê dại. Hắn mặc giáp triều phục, xa xa liền trông thấy một người quỳ gối giữa trời tuyết rơi, quan phục bình thường, mặc trên người y càng thêm đơn bạc, có lẽ đã quỳ một lúc lâu, tuyết đọng đều thấm vào quần áo. Phó Vãn Đăng bất giác thở nhẹ một tiếng: “Nghiêm đại nhân, đây là…”
Một thái giám giọng the thé nói: “Phó đại nhân, Thánh Thượng có khẩu dụ, bất luận kẻ nào cũng không được cùng Nghiêm đại nhân nói chuyện. Hoàng Thượng đang bận chút việc riêng, xin ngài chờ cho một lát, nô tài vào bẩm báo cho ngài.”
Phó Vãn Đăng ngơ ngác nhìn Tiểu Chu, bọn họ cùng thi đậu tiến sĩ, gã thực sự nhận của y không ít ân huệ, trong thâm sâu biết thân thể y không tốt, mới vừa rồi bị bệnh, giờ quỳ giữa thời tiết như vậy làm sao y có thể chịu được. Đang do dự, lại nghe thái giám quát một tiếng: “Hoàng Thượng có chỉ, truyền Phó đại nhân.”
Phó Vãn Đăng đè thấp thanh âm, vội vàng nói: “Gặp Hoàng Thượng, ta sẽ thay ngươi cầu tình.”
Tiểu Chu ngẩng đầu, đưa tay nhẹ nhàng lắc lắc: “Trăm triệu lần không thể.”
Phó Vãn Đăng tiếp đó nghĩ thầm, có lẽ Hoàng Thượng đang tìm mọi cách để thu phục hắn. Trong lòng lo lắng bất an, trên mặt lại như cũ tứ bình bát ổn, nửa phần cũng không lộ ra ngoài. Một thân quan bào vượt qua cánh cửa, qùy xuống giữa thư phòng: “Vi thần Phó Vãn Đăng tham kiến Thánh Thượng.”
Rèm cửa treo cao, có thể nhìn thấy chậu than trong phòng, một nam tử trẻ tuổi, thân hình cao gầy, quần áo hoàng bào đầu đội mũ, càng khiến diện mạo thêm phần tuấn tú. Đây là đương kim Thánh Thượng Chu Viêm Minh.
Chu Viêm Minh lai lịch cũng có chút kì quặc. Lúc trước tiên hoàng bốn mươi tám vẫn không có con nối dòng, liền có người tên Hồ Tra Mỗ đưa lên một gã Mĩ Cơ, vào cung ba tháng liền có bầu, vua và dân chúng nhất thời kinh ngạc, tiếc rằng tiên hoàng đối vị Mĩ Cơ này dị thường sủng ái, đồng thời lập con của người không rõ lai lịch này lên làm thái tử.
Một thời gian lâu sau khi Chu Viêm Minh ra đời, tiên hoàng lại có thêm hai vị hoàng tử, vô luận tư chất tướng mạo, toàn bộ không phải đối thủ của hắn, ngôi vị hoàng đế này, vững chắc như núi Thái Sơn.
Chu Viêm Minh thông minh tuyệt đỉnh, lại đa nghi, thần tử dưới tay làm bậy sao có thể qua nổi mắt hắn? Phó Vãn Đăng bức Trần thị một án, từng bước lên trời, làm cho hắn nghẹn họng.
Thăng gã lên chức Hộ bộ thượng thư, bất quá gã cũng là người hiểu biết, phiên này gọi gã đến, Chu Viêm Minh trong lòng cũng đã sớm có tính toán.
Quân thần hai người đều tự ngồi xuống, nói đôi câu nhàn thoại xã giao, Phó Vãn Đăng chợt nhớ tới Tiểu Chu, có chút không yên lòng.
Chu Viêm Minh sao không biết tâm tư của gã, âm thầm cười lạnh, vờ như không chú ý, nói: “Hà Nam phủ đại hạn ba năm, hiện giờ lại sương giá tai ương, việc cứu tế này, nên do Hộ bộ tiếp quản, như thế nào cũng sẽ tốt hơn.”
Phó Vãn Đăng vội cúi mình nói: “Hồi bẩm Thánh Thượng, Hà Nam tình hình tai ương có chút phiền phức, vi thần bất tài, xin giao trách nhiệm cho Hà Nam tri phủ Ân Tuyết Y làm chủ.”
“Cũng đúng.” Chu Viêm Minh tiện tay bỏ thêm một viên than vào chậu than hồng: “Hai ngươi nên bàn bạc với nhau chuyện cứu tế cho rõ ràng, hoặc, đơn giản là cùng đi xem nơi nào gặp nạn liền hỗ trợ.”
Phó Vãn Đăng giật mình, đường đường là quan nhất phẩm, lại bị phái đi Hà Nam cứu tế, hoàng đế hoàn toàn không để ý thể diện của gã mà. Nhưng chức quan này, có được do may mắn, nếu không phải Tiểu Chu giúp đỡ, chỉ sợ đến cái mạng nhỏ gã còn không giữ nổi. Lập tức lĩnh chỉ tạ ơn, khom người đi lùi ra ngoài.
Lúc này đã là buổi trưa, bên ngoài ánh nắng chiểu rọi từng lớp tuyết đọng, tích táp theo mái hiên chảy xuống. Chu Viêm Minh nhớ rõ chân Tiểu Chu có bệnh, mùa hè cũng phải mặc hai lớp quần, trong lòng lại càng phát hận. Ngồi trong chốc lát, lúc này mới sai người gọi y tiến vào. Người truyền tin tức đi một lát rồi quay về thư phòng: “Hồi bẩm Thánh Thượng, Nghiêm đại nhân không đi vào được.”
Chu viêm minh cười lạnh: “Vậy làm cho y phải đi.”
Người nọ nói: “Đi cũng không thể, Nghiêm đại nhân đã hôn mê từ lâu.”
Chu Viêm Minh trong lòng chấn động. Chợt cười ra vài phần lãnh ý: “Thật không ngờ đấy, tạt cho y một bát nước lạnh, trẫm thật muốn xem khổ nhục kế này y dùng được bao lâu.”
Hai người kia lĩnh mệnh mà đi. Tiểu Chu trong cơn hỗn loạn, mãnh liệt phát giác một cơn lạnh thấu xương, toàn thân kích động, nhất thời mở mắt. Trước mắt là một đôi giày hoàng kim, trên đời này chỉ có một người dùng nó. Tiểu Chu giãy dụa, nhưng chung quy không gượng dậy nổi.
Chu Viêm Minh lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc là học hành thế nào, Trương Tử Ân dù sao cũng danh chấn thiên hạ là một học giả uyên thâm, sao lại có thể dạy ra một đệ tử như ngươi?”
Tiểu Chu nhấp khóe môi không ra tiếng, những giọt nước lạnh đọng trên trán như phát sáng, nhìn như một khối bạch ngọc, khỏa hồng chí giữa mi gian lại càng yêu diễm đến tà mị.
Chu Viêm Minh nhìn kĩ gương mặt y, trong bụng nổi lên một trận nóng rực, người này, dùng từ xinh đẹp để hình dung thực không quá, bởi dù cho ở nữ nhân, cũng không thể tìm thấy người nào mị hoặc đến vậy.
Y ở Đại Lý chỉ hai năm ngắn ngủi mà giết người vô số, nếu ghi lại, tội của y có thể chất sổ sách đầy một gian phòng. Cũng là y, hoàn toàn không để ý mà dụng hình với đại phu Đích Cổ Tấn, khư khư cố chấp, hình tù thiết mặt ngự sử Bùi Lan Khanh, tuy rằng Bùi Lan Khanh bị tra ra manh mối nhận hối lộ. Nhưng bởi vậy mà tiếng xấu lưu danh, tên của y, là Nghiêm Tiểu Chu.
Chu Viêm Minh đối với y chán ghét đến cực điểm, nhưng lại không tìm được nhược điểm nào của y, y xử sự chu đáo chặt chẽ, cẩn thận, tâm ngoan thủ độc, còn gương mặt lại vô cùng yêu lệ. Chu Viêm Minh ngày ngày nghĩ đến khuôn mặt cùng thái độ làm người của y, điều duy nhất lưu lại trong lòng chính là —— muốn thượng y!
Y phát ra một lực hấp dẫn cổ quái, ngay cả dục vọng cũng như là bị vặn vẹo, hắn ở trên giường làm những chuyện như vậy cũng chỉ là làm với y, ngày thường không dám đối với hậu phi làm những chiêu trò như với y. Như thế nào cũng không ngờ tới, chính là, một người như y, thế nhưng lại sợ đau tới cực điểm.
Chỉ là, đau cũng không chịu phát ra tiếng kêu, cắn chặt môi đến trắng bệch, giống như ngậm hờn, lại giống như ẩn nhẫn, con ngươi đen huyền sâu thẳm tựa ngọc lưu ly ấy bừng tỉnh, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường thấy
Y càng quật cường, Chu Viêm Minh càng không tha cho y. Khi đau tới cực điểm y cũng sẽ khóc, nhưng không giống như người thường gào khóc thật lớn, phải nhìn thẳng khuôn mặt y mới có thể thấy rõ, trên gò má trong suốt tựa bạch ngọc không ngờ tràn đầy nước mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook