Thanh Xuyên Chi Mãn Hán Toàn Tịch
-
Chương 47: Món ăn thứ bốn mươi bảy
“Á…” Tiếng thét thê thảm vang lên, máu tươi văng khắp nơi, máu thịt chia lìa.
Tử Tu muốn mở miệng thét lên nhưng không cách nào phát ra âm thanh, thân hình tựa hồ đã chết lặng nên không còn cảm giác nào. Máu tươi ấm áp rơi trên đùi khiến cho Tử Tu sinh ra cảm giác ghê tởm.
“Ư…” Tiếng rên rỉ đau đớn truyền vào lỗ tai của Tử Tu, tuy rằng rất nhẹ nhưng Tử Tu vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau đớn của người kia. Là ai? Vì sao lại phát ra âm thanh như vậy?
Máu tươi vẫn không ngừng rơi xuống, chân của Tử Tu bắt đầu bị chuột rút, dòng máu kia nóng như lửa, thiêu đốt da thịt của y.
Tiếng rên rỉ vẫn tiếp tục truyền đến, Tử Tu lúc này mới nhận ra chuyện không đúng. Tử Tu mở to mắt, ngay lập tức nhìn thấy chính là gương mặt đau đớn của Đinh Chí Nguyên. Đinh Chí Nguyên sắc mặt tái nhợt, hàm răng trên cắn chặt môi dưới, khóe miệng đã chảy ra tơ máu nhưng tiếng rên đau đớn vẫn không ngừng truyền ra.
Đinh Chí Nguyên dùng tay phải ôm chặt tay trái, Tử Tu ngây ngốc nhìn xuống, làm gì còn có tay trái? Rõ ràng chỉ còn lại có nửa bàn tay! Là huynh ấy đã cứu mình!
“Ưm ưm…” Tử Tu không ngừng chảy nước mắt. Vì sao? Vì sao lại như vậy? Tử Tu bi thương nhìn Đinh Chí Nguyên, chỉ biết khóc.
Những người xung quanh thì đều bị dọa choáng váng. Trương sư phụ phản ứng lại đầu tiên, vươn tay rút miếng giẻ bịt miệng Tử Tu ra. Tử Tu hớp vài hớp không khí sau đó liền òa khóc.
“Sư huynh, sư huynh…” Tử Tu không ngừng kêu khóc, không biết phải nói gì. Là y hại sư huynh bị mất đi tay trái, là y hại sư huynh phải chịu đau đớn!
“Ta không sao… A…” Đinh Chí Nguyên nhẹ giọng an ủi, mồ hôi túa ra như mưa, máu không ngừng trào ra từ vết thương, đốt cháy hai mắt của Tử Tu.
“Các ngươi nhanh đi mời thái y! Sư huynh, huynh đừng lo cho đệ! Nhanh đi tìm thái y…” Tử Tu gào thét đến khản cả cổ. Sư huynh không thể đổ máu nữa, nếu không thì sẽ chết mất.
Đinh Chí Nguyên nở nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Sư huynh không sao cả, miễn là đệ bình an thì sư huynh sẵn sàng trả giá tất cả.”
Trương sư phụ nhìn không được, cúi xuống nhặt lấy nửa bàn tay bị chặt đứt của Đinh Chí Nguyên, không biết nên xử lý ra sao, đang định ra ngoài hỏi Tuyên Quý nhân thì lại nghe thấy tiếng thái giám thông truyền, “Hoàng thượng giá lâm”.
Khang Hy chưa đến thì tiếng đã tới trước, mọi người hoảng sợ quỳ xuống hành lễ. Tuyên Quý nhân mặt mũi trắng bệch quỳ dưới đất bắt đầu run rẩy.
“Tử Tu…” Khang Hy gọi to, lo lắng đến mức quên cả giữ vẻ bình tĩnh. Tùng Viễn đi trước dẫn đường, lao vào trong phòng nhìn thấy tình cảnh thê thảm bên trong thì lập tức ngất xỉu.
Màu đỏ tươi chói mắt khiến cho cơn giận của Khang Hy bùng nổ, trên đùi của Tử Tu ướt đẫm máu tươi, nhìn thoáng qua thì cứ tưởng là Tử Tu bị hoạn thật.
Khang Hy phẫn nộ đạp Trương sư phụ một cước, Trương sư phụ kêu một tiếng ngã xuống đất nửa buổi không thể ngóc đầu dậy. Đinh Chí Nguyên quỳ dưới đất lảo đảo rồi hôn mê bất tỉnh do mất máu quá nhiều.
“Sư huynh, sư huynh…” Tử Tu không ngừng khóc gọi, “Hoàng thượng, mau cứu sư huynh…”
Khang Hy sửng sốt, mất một lúc mới hiểu được là chuyện gì đã xảy ra. Khang Hy nhìn lướt qua giữa hai đùi của Tử Tu thì nhận ra thứ gì đó vẫn còn ở nguyên vị trí, chẳng qua bị máu che kín nên nhất thời Khang Hy không nhìn thấy.
“Truyền thái y!” Khang Hy bỗng thở một hơi nhẹ nhõm. May mà Tử Tu không sao, may mà hắn không đến trễ. Khang Hy hung tợn liếc nhìn Hà Hương vẫn đang quỳ bên ngoài. Kẻ dám to gan tổn thương Tử Tu, hắn tuyệt đối sẽ không nhẹ tay!
Sau nửa canh giờ.
“Thái y, sư huynh sao rồi?” Thấy thái y đi ra, Tử Tu vội vàng hỏi.
“Tử Tu, ngươi đừng gấp, nghe thái y nói đã!” Khang Hy giữ lấy Tử Tu để cho y ngồi xuống. Khi nãy vừa nhìn thấy Tử Tu hắn đã vô cùng sợ hãi, may mà có Đinh Chí Nguyên đỡ một đao cho Tử Tu, bằng không hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Thái y lắc đầu: “Tay của Đinh ngự trù chỉ e là… lão thần vô lực nối lại!”
Tuy sớm đã đoán trước nhưng chính tai nghe được vẫn khiến cho Tử Tu không thể chấp nhận nổi. Sư huynh là vì cứu y mới mất đi tay trái, không còn tay thì huynh ấy nấu ăn như thế nào? Là y đã hủy đi tiền đồ của sư huynh!
“Ngươi lui xuống đi!” Khang Hy phất tay với thái y.
“Lão thần cáo lui.”
“Hoàng thượng, ngươi cứu sư huynh đi! Huynh ấy vì cứu ta mới mất đi tay trái, sau này huynh ấy phải sống thế nào đây?” Tử Tu yếu ớt cầu xin. Khang Hy thấy Tử Tu khổ sở, nhẹ nhàng kéo Tử Tu vào trong lòng.
Tử Tu chưa bao giờ yếu ớt như vậy, ghé vào bờ vai Khang Hy nhỏ giọng khóc nức nở. Khang Hy chậm rãi vỗ lưng cho Tử Tu, chẳng mấy chốc hắn có thể cảm nhận được vai áo mình đã ướt đẫm.
Hắn là Hoàng đế, vậy mà không thể bảo vệ được người mình yêu. Khang Hy rất giận, giận Hà Hương, lại càng giận chính bản thân mình. Khang Hy biết đây không phải là lần cuối cùng, nếu không giở chút thủ đoạn thì chắc chắn sau này vẫn sẽ có kẻ gây bất lợi cho Tử Tu.
“Yên tâm đi, sư huynh của ngươi đã cứu ngươi thì chính là ân nhân của chúng ta. Cho dù sau này hắn không thể nấu nướng được nữa nhưng ta hứa sẽ bảo đảm cho hắn cả đời áo cơm không lo.”
Tử Tu ngừng khóc, chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt Tử Tu đỏ hoe khiến Khang Hy rất đau lòng, Tử Tu nức nở mở miệng: “Đối với người như chúng ta mà nói, không thể nấu ăn thì cuộc đời này xem như xong rồi. Chúng ta không cần đại phú đại quý, cho dù nghèo hèn như cỏ rác nhưng chỉ cần vẫn có thể đứng bếp thì vẫn sống rất hạnh phúc. Nay sư huynh thành ra như vậy, ta sợ huynh ấy sẽ… luẩn quẩn trong lòng, mất đi ý chí sống.”
Con người sợ nhất chính là mất đi ước mơ, không có động lực thì cuộc sống còn gì vui vẻ nữa. Nay Đinh Chí Nguyên mất đi bàn tay, chẳng khác nào hùng ưng mất đi đôi cánh, chẳng bao giờ có thể bay cao được nữa.
“Vì sao lại như vậy? Ta và sư huynh đều luôn an phận mà sống, vì sao lại đối xử với chúng ta như vậy?” Tử Tu nghĩ lại chuyện vừa rồi vẫn chưa hết hoảng sợ. Nếu như sư huynh không đến, nếu Hoàng thượng không đến thì có lẽ mình cũng đã bị hại.
Nghe Tử Tu nhắc đến, cơn tức giận của Khang Hy lại trào dâng, Khang Hy hạ lệnh: “Đưa Tuyên Quý nhân đến đây cho trẫm!”
“Hoàng thượng, ngươi muốn…” Tử Tu cảm thấy không ổn, hơi thở của Khang Hy lạnh như băng, hiển nhiên là tức giận ngập trời. Lúc này cho gọi Tuyên Quý nhân đến, không lẽ là muốn giết nàng ta?
Tử Tu không phải là thánh nhân, bị người ám hại cũng biết tức giận nhưng nếu như giết Tuyên Quý nhân như thế thì hình như hơi quá mức.
“Tử Tu, đừng nói nữa, không được cầu xin cho ả ta!”
Tử Tu ngậm miệng, chẳng mấy chốc Hà Hương và Vân Phỉ đã bị giải đến, hai người sắc mặt xám ngoét, hoàn toàn mất đi vẻ hăng hái mới có trước đó không lâu.
“Hoàng thượng, tên nô tài này muốn phi lễ thiếp, thiếp giận quá nên mới làm như vậy. Hoàng thượng, xin người minh xét!” Hà Hương quỳ dưới đấn, oán độc trừng mắt nhìn Tử Tu, tên cẩu nô tài này, hết thảy đều là do y làm hại nàng.
“Câm miệng! Trẫm đã biết hết tiền căn hậu quả, rõ ràng là ngươi cố ý bày kế hãm hại Tử Tu. Cư nhiên ngươi còn dám ở đây điêu ngoa, người đâu, vả miệng!” Khang Hy làm sao nghe được những lời nàng ta nói, nữ nhân này đúng là quá ác độc, ba lần bốn lượt gây phiền toái cho Tử Tu.
Trước kia chỉ là chút chuyện nhỏ thì còn có thể bỏ qua, nay ả lại muốn hoạn Tử Tu, thật sự không thể tha thứ.
Một lão ma ma tiến lên âm lãnh nở nụ cười, Hà Hương run lên, vội bò lên hai bước lớn tiếng kêu khóc: “Hoàng thượng, thiếp biết sai rồi, Hoàng thượng, người tha cho thiếp đi, thiếp biết sai rồi!”
“Còn chờ cái gì? Không mau vả miệng!” Khang Hy nghe thấy thanh âm của nàng ta thì lại càng thêm phiền, càng nhìn Hà Hương càng cảm thấy đúng là một ả nữ nhân chanh chua đáng ghét. Nghĩ đến mấy ngày trước còn cùng người này đồng sàng cộng chẩm, hắn thật chỉ hận không thể lập tức hồi cung tắm rửa thêm mấy lần.
“Chát! Chát! Chát!” Lão ma ma xuống tay rất nặng, chỉ vài cái tát đã làm mặt Hà Hương sưng phồng lên. Hà Hương ngay cả khóc cũng khóc không nổi, chỉ cần hơi động cơ mặt thì đã rất đau đớn.
Hơn mười cái tát, mặt của Hà Hương đã không thể nhìn nổi nữa. Máu mũi lẫn máu miệng trộn lẫn với nhau vô cùng thê thảm. Vân Phỉ sợ đến tái mét mặt mày, quỳ ở một bên không ngừng run rẩy.
“Dừng lại!” Khang Hy cảm thấy đã giáo huấn tạm đủ, nếu còn đánh tiếp nữa thì chắc hắn sẽ không nuốt nổi cơm suốt mấy ngày.
Lão ma ma rất quy củ lùi qua một bên, hình như vẫn còn cảm thấy đánh chưa đã tay.
“Ư ư…” Hà Hương không dám lớn tiếng khóc, chỉ có thể thấp giọng khóc nức nở, nước mắt không ngừng chảy ra ướt đẫm gương mặt sưng phù, ngay cả Khang Hy cũng thấy không đành lòng. Nhưng chỉ cần nghĩ đến những việc mà nàng ta đã làm thì hắn lại cảm thấy mới dạy dỗ có nhiêu đó vẫn còn quá lời cho nàng ta.
“Thân là hậu phi nhưng lại làm ra những chuyện tàn nhẫn độc ác như thế, trẫm không phạt ngươi thì há có thể phục chúng? Nhưng niệm tình ngươi gánh trên mình sứ mệnh liên kết giữa Đại Thanh ta và Mông Cổ, trẫm có thể tha tội chết cho ngươi nhưng tội sống khó thoát!”
Tử Tu khẽ thở một hơi, may mà Khang Hy không định giết Hà Hương, nhưng chỉ e hình phạt của Khang Hy sẽ không nhẹ.
Hà Hương cúi đầu không ngừng rơi lệ, nàng đã không còn mặt mũi nào gặp người khác. Trò hề này đã bị nhiều người nhìn thấy, với một người cao ngạo như nàng thì sống còn khó chịu hơn chết.
“Tội chết của Tuyên Quý nhân có thể miễn nhưng ả cung nữ này thì không thể tha. Người đâu, áp giải ả cung nữ này vào thiên lao, giờ Ngọ ngày mai xử trảm!”
“Hoàng thượng, xin người tha mạng, là Tuyên Quý nhân bức nô tỳ làm …” Vân Phỉ sợ đến mất hồn, vội vàng dập đầu xin tha. Hà Hương nghe ả ta nói vậy thì không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Vân Phỉ.
Khang Hy hừ lạnh: “Thấy nguy nan liền bán đứng chủ nhân, thứ nô tài như ngươi lưu lại để làm gì, mang ả xuống!”
“Rõ!” Hai thị vệ lập tức tiến lên, không nói hai lời liền lôi Vân Phỉ xuống, đi xa rồi vẫn có thể nghe thấy văng vẳng tiếng cầu xin của Vân Phỉ.
“Tuyên Quý nhân thân là hậu phi nhưng tâm địa ác độc, lộng quyền, tha xuống dưới đánh mười đại bản, giam lỏng trong Thừa Hy Điện. Không có lệnh của trẫm thì vĩnh viễn không được rời khỏi điện nửa bước.”
Nghe những lời này, Hà Hương chỉ biết nở nụ cười. Giam cầm trong Thừa Hy Điện, vĩnh viễn không được rời khỏi điện nửa bước… Ha ha ha ha, đây rõ ràng là muốn nàng cô độc chết già trong cung mà. Chiêu này so với trực tiếp giết nàng còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần.
Bất quá chẳng sao cả, lúc này nàng còn biết cầu xin cái gì đây? Hà Hơng sâu kín nhìn Tử Tu, khóe môi giật giật, lập tức bị thị vệ lôi đi.
Trái tim Tử Tu siết lại, y có thể hiểu câu nói không thành lời kia của Hà Hương, chính là: “Ngươi sẽ chết không tử tế!”
Đêm hôm đó, tất cả mọi người đều bị chấn động trước thủ đoạn của Khang Hy, đặc biệt là Tuyết San, nàng ta vẫn luôn muốn đối phó với Tử Tu, nhưng sau khi thấy được kết cục của Hà Hương thì nàng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Bất quá dẹp bỏ được một Hà Hương vẫn đủ để khiến cho Tuyết San vui vẻ. Phế đi một người thì nàng ta lại ít đi một đối thủ cạnh tranh.
Mà Thái Hoàng Thái Hậu khi nghe lại chuyện này thì chỉ “ừm” một tiếng, tôn nhi đã trưởng thành, bà không cần thiết phải xen vào việc của nó nữa. Huống hồ việc này quả thật là lỗi của Hà Hương, giáo huấn một mình nàng ta để cảnh tỉnh cả hậu cung cũng là việc tốt.
Về phần Lâm Tử Tu kia, nếu quả thật là thứ họa thủy mị chủ thì đến lúc đó bà sẽ không thủ hạ lưu tình.
—————
Tác giả có lời muốn nói: Tử Tu đáng thương, mama đã báo thù cho con rồi (tát, rõ ràng là Khang sư phụ giúp người ta báo thù…)
Ru có lời muốn nói: Có ai thấy bạn Tu thánh mẫu quá hông hay chỉ mình mình thấy thế dzợ 囧
Tử Tu muốn mở miệng thét lên nhưng không cách nào phát ra âm thanh, thân hình tựa hồ đã chết lặng nên không còn cảm giác nào. Máu tươi ấm áp rơi trên đùi khiến cho Tử Tu sinh ra cảm giác ghê tởm.
“Ư…” Tiếng rên rỉ đau đớn truyền vào lỗ tai của Tử Tu, tuy rằng rất nhẹ nhưng Tử Tu vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau đớn của người kia. Là ai? Vì sao lại phát ra âm thanh như vậy?
Máu tươi vẫn không ngừng rơi xuống, chân của Tử Tu bắt đầu bị chuột rút, dòng máu kia nóng như lửa, thiêu đốt da thịt của y.
Tiếng rên rỉ vẫn tiếp tục truyền đến, Tử Tu lúc này mới nhận ra chuyện không đúng. Tử Tu mở to mắt, ngay lập tức nhìn thấy chính là gương mặt đau đớn của Đinh Chí Nguyên. Đinh Chí Nguyên sắc mặt tái nhợt, hàm răng trên cắn chặt môi dưới, khóe miệng đã chảy ra tơ máu nhưng tiếng rên đau đớn vẫn không ngừng truyền ra.
Đinh Chí Nguyên dùng tay phải ôm chặt tay trái, Tử Tu ngây ngốc nhìn xuống, làm gì còn có tay trái? Rõ ràng chỉ còn lại có nửa bàn tay! Là huynh ấy đã cứu mình!
“Ưm ưm…” Tử Tu không ngừng chảy nước mắt. Vì sao? Vì sao lại như vậy? Tử Tu bi thương nhìn Đinh Chí Nguyên, chỉ biết khóc.
Những người xung quanh thì đều bị dọa choáng váng. Trương sư phụ phản ứng lại đầu tiên, vươn tay rút miếng giẻ bịt miệng Tử Tu ra. Tử Tu hớp vài hớp không khí sau đó liền òa khóc.
“Sư huynh, sư huynh…” Tử Tu không ngừng kêu khóc, không biết phải nói gì. Là y hại sư huynh bị mất đi tay trái, là y hại sư huynh phải chịu đau đớn!
“Ta không sao… A…” Đinh Chí Nguyên nhẹ giọng an ủi, mồ hôi túa ra như mưa, máu không ngừng trào ra từ vết thương, đốt cháy hai mắt của Tử Tu.
“Các ngươi nhanh đi mời thái y! Sư huynh, huynh đừng lo cho đệ! Nhanh đi tìm thái y…” Tử Tu gào thét đến khản cả cổ. Sư huynh không thể đổ máu nữa, nếu không thì sẽ chết mất.
Đinh Chí Nguyên nở nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Sư huynh không sao cả, miễn là đệ bình an thì sư huynh sẵn sàng trả giá tất cả.”
Trương sư phụ nhìn không được, cúi xuống nhặt lấy nửa bàn tay bị chặt đứt của Đinh Chí Nguyên, không biết nên xử lý ra sao, đang định ra ngoài hỏi Tuyên Quý nhân thì lại nghe thấy tiếng thái giám thông truyền, “Hoàng thượng giá lâm”.
Khang Hy chưa đến thì tiếng đã tới trước, mọi người hoảng sợ quỳ xuống hành lễ. Tuyên Quý nhân mặt mũi trắng bệch quỳ dưới đất bắt đầu run rẩy.
“Tử Tu…” Khang Hy gọi to, lo lắng đến mức quên cả giữ vẻ bình tĩnh. Tùng Viễn đi trước dẫn đường, lao vào trong phòng nhìn thấy tình cảnh thê thảm bên trong thì lập tức ngất xỉu.
Màu đỏ tươi chói mắt khiến cho cơn giận của Khang Hy bùng nổ, trên đùi của Tử Tu ướt đẫm máu tươi, nhìn thoáng qua thì cứ tưởng là Tử Tu bị hoạn thật.
Khang Hy phẫn nộ đạp Trương sư phụ một cước, Trương sư phụ kêu một tiếng ngã xuống đất nửa buổi không thể ngóc đầu dậy. Đinh Chí Nguyên quỳ dưới đất lảo đảo rồi hôn mê bất tỉnh do mất máu quá nhiều.
“Sư huynh, sư huynh…” Tử Tu không ngừng khóc gọi, “Hoàng thượng, mau cứu sư huynh…”
Khang Hy sửng sốt, mất một lúc mới hiểu được là chuyện gì đã xảy ra. Khang Hy nhìn lướt qua giữa hai đùi của Tử Tu thì nhận ra thứ gì đó vẫn còn ở nguyên vị trí, chẳng qua bị máu che kín nên nhất thời Khang Hy không nhìn thấy.
“Truyền thái y!” Khang Hy bỗng thở một hơi nhẹ nhõm. May mà Tử Tu không sao, may mà hắn không đến trễ. Khang Hy hung tợn liếc nhìn Hà Hương vẫn đang quỳ bên ngoài. Kẻ dám to gan tổn thương Tử Tu, hắn tuyệt đối sẽ không nhẹ tay!
Sau nửa canh giờ.
“Thái y, sư huynh sao rồi?” Thấy thái y đi ra, Tử Tu vội vàng hỏi.
“Tử Tu, ngươi đừng gấp, nghe thái y nói đã!” Khang Hy giữ lấy Tử Tu để cho y ngồi xuống. Khi nãy vừa nhìn thấy Tử Tu hắn đã vô cùng sợ hãi, may mà có Đinh Chí Nguyên đỡ một đao cho Tử Tu, bằng không hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Thái y lắc đầu: “Tay của Đinh ngự trù chỉ e là… lão thần vô lực nối lại!”
Tuy sớm đã đoán trước nhưng chính tai nghe được vẫn khiến cho Tử Tu không thể chấp nhận nổi. Sư huynh là vì cứu y mới mất đi tay trái, không còn tay thì huynh ấy nấu ăn như thế nào? Là y đã hủy đi tiền đồ của sư huynh!
“Ngươi lui xuống đi!” Khang Hy phất tay với thái y.
“Lão thần cáo lui.”
“Hoàng thượng, ngươi cứu sư huynh đi! Huynh ấy vì cứu ta mới mất đi tay trái, sau này huynh ấy phải sống thế nào đây?” Tử Tu yếu ớt cầu xin. Khang Hy thấy Tử Tu khổ sở, nhẹ nhàng kéo Tử Tu vào trong lòng.
Tử Tu chưa bao giờ yếu ớt như vậy, ghé vào bờ vai Khang Hy nhỏ giọng khóc nức nở. Khang Hy chậm rãi vỗ lưng cho Tử Tu, chẳng mấy chốc hắn có thể cảm nhận được vai áo mình đã ướt đẫm.
Hắn là Hoàng đế, vậy mà không thể bảo vệ được người mình yêu. Khang Hy rất giận, giận Hà Hương, lại càng giận chính bản thân mình. Khang Hy biết đây không phải là lần cuối cùng, nếu không giở chút thủ đoạn thì chắc chắn sau này vẫn sẽ có kẻ gây bất lợi cho Tử Tu.
“Yên tâm đi, sư huynh của ngươi đã cứu ngươi thì chính là ân nhân của chúng ta. Cho dù sau này hắn không thể nấu nướng được nữa nhưng ta hứa sẽ bảo đảm cho hắn cả đời áo cơm không lo.”
Tử Tu ngừng khóc, chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt Tử Tu đỏ hoe khiến Khang Hy rất đau lòng, Tử Tu nức nở mở miệng: “Đối với người như chúng ta mà nói, không thể nấu ăn thì cuộc đời này xem như xong rồi. Chúng ta không cần đại phú đại quý, cho dù nghèo hèn như cỏ rác nhưng chỉ cần vẫn có thể đứng bếp thì vẫn sống rất hạnh phúc. Nay sư huynh thành ra như vậy, ta sợ huynh ấy sẽ… luẩn quẩn trong lòng, mất đi ý chí sống.”
Con người sợ nhất chính là mất đi ước mơ, không có động lực thì cuộc sống còn gì vui vẻ nữa. Nay Đinh Chí Nguyên mất đi bàn tay, chẳng khác nào hùng ưng mất đi đôi cánh, chẳng bao giờ có thể bay cao được nữa.
“Vì sao lại như vậy? Ta và sư huynh đều luôn an phận mà sống, vì sao lại đối xử với chúng ta như vậy?” Tử Tu nghĩ lại chuyện vừa rồi vẫn chưa hết hoảng sợ. Nếu như sư huynh không đến, nếu Hoàng thượng không đến thì có lẽ mình cũng đã bị hại.
Nghe Tử Tu nhắc đến, cơn tức giận của Khang Hy lại trào dâng, Khang Hy hạ lệnh: “Đưa Tuyên Quý nhân đến đây cho trẫm!”
“Hoàng thượng, ngươi muốn…” Tử Tu cảm thấy không ổn, hơi thở của Khang Hy lạnh như băng, hiển nhiên là tức giận ngập trời. Lúc này cho gọi Tuyên Quý nhân đến, không lẽ là muốn giết nàng ta?
Tử Tu không phải là thánh nhân, bị người ám hại cũng biết tức giận nhưng nếu như giết Tuyên Quý nhân như thế thì hình như hơi quá mức.
“Tử Tu, đừng nói nữa, không được cầu xin cho ả ta!”
Tử Tu ngậm miệng, chẳng mấy chốc Hà Hương và Vân Phỉ đã bị giải đến, hai người sắc mặt xám ngoét, hoàn toàn mất đi vẻ hăng hái mới có trước đó không lâu.
“Hoàng thượng, tên nô tài này muốn phi lễ thiếp, thiếp giận quá nên mới làm như vậy. Hoàng thượng, xin người minh xét!” Hà Hương quỳ dưới đấn, oán độc trừng mắt nhìn Tử Tu, tên cẩu nô tài này, hết thảy đều là do y làm hại nàng.
“Câm miệng! Trẫm đã biết hết tiền căn hậu quả, rõ ràng là ngươi cố ý bày kế hãm hại Tử Tu. Cư nhiên ngươi còn dám ở đây điêu ngoa, người đâu, vả miệng!” Khang Hy làm sao nghe được những lời nàng ta nói, nữ nhân này đúng là quá ác độc, ba lần bốn lượt gây phiền toái cho Tử Tu.
Trước kia chỉ là chút chuyện nhỏ thì còn có thể bỏ qua, nay ả lại muốn hoạn Tử Tu, thật sự không thể tha thứ.
Một lão ma ma tiến lên âm lãnh nở nụ cười, Hà Hương run lên, vội bò lên hai bước lớn tiếng kêu khóc: “Hoàng thượng, thiếp biết sai rồi, Hoàng thượng, người tha cho thiếp đi, thiếp biết sai rồi!”
“Còn chờ cái gì? Không mau vả miệng!” Khang Hy nghe thấy thanh âm của nàng ta thì lại càng thêm phiền, càng nhìn Hà Hương càng cảm thấy đúng là một ả nữ nhân chanh chua đáng ghét. Nghĩ đến mấy ngày trước còn cùng người này đồng sàng cộng chẩm, hắn thật chỉ hận không thể lập tức hồi cung tắm rửa thêm mấy lần.
“Chát! Chát! Chát!” Lão ma ma xuống tay rất nặng, chỉ vài cái tát đã làm mặt Hà Hương sưng phồng lên. Hà Hương ngay cả khóc cũng khóc không nổi, chỉ cần hơi động cơ mặt thì đã rất đau đớn.
Hơn mười cái tát, mặt của Hà Hương đã không thể nhìn nổi nữa. Máu mũi lẫn máu miệng trộn lẫn với nhau vô cùng thê thảm. Vân Phỉ sợ đến tái mét mặt mày, quỳ ở một bên không ngừng run rẩy.
“Dừng lại!” Khang Hy cảm thấy đã giáo huấn tạm đủ, nếu còn đánh tiếp nữa thì chắc hắn sẽ không nuốt nổi cơm suốt mấy ngày.
Lão ma ma rất quy củ lùi qua một bên, hình như vẫn còn cảm thấy đánh chưa đã tay.
“Ư ư…” Hà Hương không dám lớn tiếng khóc, chỉ có thể thấp giọng khóc nức nở, nước mắt không ngừng chảy ra ướt đẫm gương mặt sưng phù, ngay cả Khang Hy cũng thấy không đành lòng. Nhưng chỉ cần nghĩ đến những việc mà nàng ta đã làm thì hắn lại cảm thấy mới dạy dỗ có nhiêu đó vẫn còn quá lời cho nàng ta.
“Thân là hậu phi nhưng lại làm ra những chuyện tàn nhẫn độc ác như thế, trẫm không phạt ngươi thì há có thể phục chúng? Nhưng niệm tình ngươi gánh trên mình sứ mệnh liên kết giữa Đại Thanh ta và Mông Cổ, trẫm có thể tha tội chết cho ngươi nhưng tội sống khó thoát!”
Tử Tu khẽ thở một hơi, may mà Khang Hy không định giết Hà Hương, nhưng chỉ e hình phạt của Khang Hy sẽ không nhẹ.
Hà Hương cúi đầu không ngừng rơi lệ, nàng đã không còn mặt mũi nào gặp người khác. Trò hề này đã bị nhiều người nhìn thấy, với một người cao ngạo như nàng thì sống còn khó chịu hơn chết.
“Tội chết của Tuyên Quý nhân có thể miễn nhưng ả cung nữ này thì không thể tha. Người đâu, áp giải ả cung nữ này vào thiên lao, giờ Ngọ ngày mai xử trảm!”
“Hoàng thượng, xin người tha mạng, là Tuyên Quý nhân bức nô tỳ làm …” Vân Phỉ sợ đến mất hồn, vội vàng dập đầu xin tha. Hà Hương nghe ả ta nói vậy thì không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Vân Phỉ.
Khang Hy hừ lạnh: “Thấy nguy nan liền bán đứng chủ nhân, thứ nô tài như ngươi lưu lại để làm gì, mang ả xuống!”
“Rõ!” Hai thị vệ lập tức tiến lên, không nói hai lời liền lôi Vân Phỉ xuống, đi xa rồi vẫn có thể nghe thấy văng vẳng tiếng cầu xin của Vân Phỉ.
“Tuyên Quý nhân thân là hậu phi nhưng tâm địa ác độc, lộng quyền, tha xuống dưới đánh mười đại bản, giam lỏng trong Thừa Hy Điện. Không có lệnh của trẫm thì vĩnh viễn không được rời khỏi điện nửa bước.”
Nghe những lời này, Hà Hương chỉ biết nở nụ cười. Giam cầm trong Thừa Hy Điện, vĩnh viễn không được rời khỏi điện nửa bước… Ha ha ha ha, đây rõ ràng là muốn nàng cô độc chết già trong cung mà. Chiêu này so với trực tiếp giết nàng còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần.
Bất quá chẳng sao cả, lúc này nàng còn biết cầu xin cái gì đây? Hà Hơng sâu kín nhìn Tử Tu, khóe môi giật giật, lập tức bị thị vệ lôi đi.
Trái tim Tử Tu siết lại, y có thể hiểu câu nói không thành lời kia của Hà Hương, chính là: “Ngươi sẽ chết không tử tế!”
Đêm hôm đó, tất cả mọi người đều bị chấn động trước thủ đoạn của Khang Hy, đặc biệt là Tuyết San, nàng ta vẫn luôn muốn đối phó với Tử Tu, nhưng sau khi thấy được kết cục của Hà Hương thì nàng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Bất quá dẹp bỏ được một Hà Hương vẫn đủ để khiến cho Tuyết San vui vẻ. Phế đi một người thì nàng ta lại ít đi một đối thủ cạnh tranh.
Mà Thái Hoàng Thái Hậu khi nghe lại chuyện này thì chỉ “ừm” một tiếng, tôn nhi đã trưởng thành, bà không cần thiết phải xen vào việc của nó nữa. Huống hồ việc này quả thật là lỗi của Hà Hương, giáo huấn một mình nàng ta để cảnh tỉnh cả hậu cung cũng là việc tốt.
Về phần Lâm Tử Tu kia, nếu quả thật là thứ họa thủy mị chủ thì đến lúc đó bà sẽ không thủ hạ lưu tình.
—————
Tác giả có lời muốn nói: Tử Tu đáng thương, mama đã báo thù cho con rồi (tát, rõ ràng là Khang sư phụ giúp người ta báo thù…)
Ru có lời muốn nói: Có ai thấy bạn Tu thánh mẫu quá hông hay chỉ mình mình thấy thế dzợ 囧
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook