Thanh Xuyên Chi Mãn Hán Toàn Tịch
-
Chương 30: Món ăn thứ ba mươi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Browning rời cung, Khang Hy mang theo Tử Tu về thẳng Dưỡng Tâm Điện. Khang Hy lệnh cho mọi người lui xuống, toàn bộ tẩm điện chỉ còn lại hai người họ. Tử Tu có chút khó hiểu không biết Khang Hy định làm gì, y ngồi không dám ngồi, đứng không dám đứng, chỉ còn cách cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình lại.
Bỗng nhiên, Tử Tu chợt nghĩ đến hay là Khang Hy không hài lòng với biểu hiện của mình ngày hôm nay. Tử Tu tự thấy bản thân mình đã cố gắng hết sức rồi, so với trong dự tính còn làm tốt hơn rất nhiều.
Thấy Tử Tu không hề tỏ ra có lỗi gì cả, Khang Hy tức giận hừ lạnh: “Lâm Tử Tu, ngươi thật to gan lớn mật, ngươi lại dám… lại dám…” lại dám ở trước mặt ta cùng nam nhân khác thông đồng làm bậy. Khang Hy rất muốn nói như thế nhưng lại không cách nào nói nên lời, rất mất mặt.
Tử Tu “rầm” một tiếng quỳ xuống đất cúi đầu nói ngay: “Hoàng thượng, nô tài biết lỗi.”
“Ngươi biết lỗi gì?”
“Nô tài… nô tài không nên tán gẫu riêng với quỷ Tây dương kia, hẳn là nên nói với cả Hoàng thượng.”
Tử Tu còn chưa dứt lời thì Khang Hy càng tức giận, mặc dù Khang Hy không hiểu họ đang nói gì, bất quá liên hệ với những biểu hiện của quỷ Tây dương kia thì hắn khẳng định rằng nội dung hoàn toàn không hay ho gì, nói không chừng là hai người đó đang bày tỏ nỗi lòng với nhau thì đúng hơn.
Tử Tu là người của hắn nhưng như thế nào có thể chân ngoài dài hơn chân trong chứ?
Khang Hy một tay kéo Tử Tu lên, Tử Tu bị bất ngờ không đứng vững được liền lao về phía trước, Khang Hy nhanh chóng đỡ lấy Tử Tu rồi thuận thế xoay người đè xuống. Ngay phía sau lưng Tử Tu là cái bàn, may mà bàn rất chắc chắn nên không bị hai người xô ngã.
Tử Tu bị đụng trúng eo, đau đến nhe răng trợn mắt. Khang Hy không thèm quan tâm mà áp môi mình hôn xuống, hắn cảm thấy chỉ có làm như vậy mới có thể chứng minh Tử Tu là của mình.
“Ưm ưm…” Tử Tu khó chịu muốn chết, đã vậy Khang Hy còn dùng hết sức lực toàn thân giam cầm Tử Tu khiến Tử Tu căn bản không tìm được chỗ trốn.
Khang Hy không ngừng liếm cắn môi của Tử Tu, sau đó vói đầu lưỡi vào quấn lấy lưỡi của Tử Tu cùng khiêu vũ. Tử Tu bị hôn đến choáng váng cả đầu óc, dường như đau đớn cũng giảm đi không ít.
Tử Tu chủ động ôm lấy eo Khang Hy bắt đầu đáp lại khiến Khang Hy rất vui vẻ mà hôn càng thêm hăng say. Tử Tu giống như là món mứt táo vậy, ăn mãi mà vẫn không chán.
Nụ hôn kết thúc, hai người đều thở hổn hển. Khang Hy mới đỡ Tử Tu dậy, Tử Tu xoa eo, cảm thấy cơn đau lại quay trở lại. Lúc này Khang Hy mới nhận ra điểm không đúng, vì thế cau mày hỏi: “Vừa rồi đụng trúng ngươi?”
Tử Tu gật đầu.
“Cởi y phục ra cho ta xem!” Khang Hy ra lệnh, hắn biết nếu hắn không mạnh bạo thì Tử Tu nhất định sẽ không cho hắn kiểm tra.
Tử Tu mất tự nhiên mà xoay người cởi quần áo, khi chỉ còn lại một mảnh tiết y thì không chịu cởi nữa.
Khang Hy buồn cười nói: “Trên người ngươi có chỗ nào mà ta chưa từng thấy, còn xấu hổ cái gì?”
Khang Hy nói như vậy thì Tử Tu lại càng không chịu cởi khiến Khang Hy bất đắc dĩ, đành phải bảo Tử Tu vén áo lên thôi. Khi Khang Hy nhìn thấy chỗ tím bầm kia thì thấy không ổn rồi, tuy không rách da chảy máu nhưng nhìn vết xanh tím kia thì biết là không đến mười ngày nửa tháng thì sẽ không hết.
“Ngươi đợi một chút, để ta đi tìm chút thuốc bôi.” Khang Hy bảo Tử Tu nằm trên giường, tự mình đến tủ lục lọi. Tử Tu nghe thấy một loạt tiếng bình sứ lách cách va chạm vào nhau, sau đó Khang Hy cầm một cái bình nhỏ đến.
“Cái này là ta lén giấu, may mà vẫn còn!” Khang Hy đắc ý nói.
“Ngươi giấu cái này làm gì?” Tử Tu kỳ quái hỏi, Hoàng đế bị thương không phải chỉ cần triệu thái y đến sao?”
“Trước kia ta hay luyện võ với đám thiếu niên trong cung nên thường bị thương, sau đó ta sợ Hoàng tổ mẫu lo lắng nên những vết thương không nghiêm trọng đều tự mình bôi thuốc ở tẩm cung.” Khang Hy đổ thuốc ra, bôi lên lưng Tử Tu, Tử Tu mẫn cảm rùng mình một cái, sau đó cảm thấy bàn tay ấm áp của Khang Hy bắt đầu xoa bóp nhè nhẹ trên lưng mình.
“Lúc diệt Ngao Bái phải không?” Tử Tu tìm chuyện để nói, y cảm thấy nếu cứ im lặng như vậy thì thật xấu hổ.
“Ngươi biết à?” Khang Hy ngạc nhiên hỏi.
“Có nghe nói qua, Hoàng thượng, ngươi thật lợi hại.” Tử Tu thật thà khen ngợi.
“Ha ha, rất nhiều người đều nói vậy nhưng chỉ có ngươi là thật lòng khen ta.” Khang Hy tập trung xoa bóp eo cho Tử Tu, làn da của Tử Tu thật mềm mại, Khang Hy cũng xoa xoa đến thoải mái.
Lực trên tay Khang Hy không lớn không nhỏ khiến Tử Tu rất thích, bất thình lình ngâm nga một tiếng.
Tử Tu: “…”
Khang Hy: “…”
Tử Tu: “Ta… Ta không phải cố ý.”
Khang Hy: “Ngươi đang câu dẫn ta sao?”
Hai người đồng thời mở miệng. Tử Tu cực kỳ quẫn bách, y hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao tự dưng y lại phát ra thanh âm dọa người như vậy chứ? Còn Khang Hy thì liếm môi, cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Khang Hy đột nhiên cúi đầu hôn lên lưng Tử Tu một cái khiến Tử Tu giật bắn mình thiếu chút nữa là làm cho Khang Hy té xuống giường. Khang Hy liền dùng sức đè Tử Tu lại không cho y lộn xộn. Tử Tu vùi đầu xuống giường không dám nhìn Khang Hy nữa.
“Lâm Tử Tu, ta đã nhịn lắm rồi. Nếu ngươi còn như vậy nữa thì ta sẽ không khách khí, đến lúc đó ta sẽ cột ngươi vào trên giường, hừ hừ, cho ngươi ba ngày không xuống giường được!” Khang Hy hung tợn uy hiếp, hắn rất là nghẹn khuất, nhìn mỹ thực ở trước mắt mà lại không ăn được.
Tử Tu rùng mình, y cảm thấy mình thật vô tội, cho dù vừa rồi có không cẩn thận phát ra âm thanh kỳ quái kia… nhưng đâu có đến mức chọc Khang Hy tức giận. Nhìn biểu tình rất bất mãn của Khang Hy thì Tử Tu bỗng nhiên rất muốn cười.
Bôi thuốc xong, Tử Tu mặc quần áo vào, tuy còn cảm thấy hơi đau nhưng rõ ràng là tốt hơn trước rất nhiều. Khang Hy cho truyền bữa tối, vốn hắn định giữ Tử Tu lại cùng nhau ăn, sau cẩn thận nghĩ lại thì quyết định cho Tử Tu về nghĩ ngơi trước, thuận tiện còn đưa bình thuốc kia cho Tử Tu.
Tử Tu quỳ an lui ra ngoài, Lương Cửu Công đứng bên ngoài lập tức phát hiện thấy tư thế đi đường của Lâm ngự trù… dường như là bị thương. Liên tưởng đến vừa rồi trong phòng chỉ có Hoàng thượng và Lâm ngự trù, Lương Cửu Công lập tức biết ngay là chuyện gì đã xảy ra.
Hắn nhịn không được mỉm cười, Hoàng thượng đúng là nóng vội, vẫn còn chưa tới tối mà.
Mấy ngày tiếp theo, nhóm người của Browning muốn tìm hiểu thêm về kinh tế văn hóa của Đại Thanh, Khang Hy thỉnh thoảng cũng cùng đi nhưng đại đa số thì đều phái các đại thần và Tử Tu đi cùng đoàn sứ giả.
Browning rất thích trò chuyện với Tử Tu, khi biết được Tử Tu là ngự trù cung đình thì ngạc nhiên đến mức mở to hai mắt. Browning thỉnh cầu Tử Tu cho hắn được ăn thử ngự thiện cung đình, về việc này Khang Hy rất khó chịu nhưng phải đồng ý, chỉ có điều nói cho hắn biết là phải chờ đến tiệc tiễn đưa. Khang Hy đương nhiên không định để Tử Tu nấu riêng cho tên quỷ Tây dương kia ăn.
Nửa tháng sau, đoàn sứ giả Anh quốc chuẩn bị về nước. Trước khi họ đi thì Khang Hy tổ chức một bữa tiệc long trọng để tiễn họ, thứ nhất là để cho họ thấy Đại Thanh là một nước trọng lễ nghi, thứ hai là để cho họ thấy ẩm thực phong phú của Đại Thanh và thứ ba là để thực hiện lời hứa, để họ thưởng thức tay nghề của Tử Tu.
Tử Tu làm phiên dịch viên hơn mười ngày, khi quay lại Ngự Thiện Phòng thì đột nhiên lại có loại cảm giác “rốt cục đã quay trở lại”. Dù ở trong Ngự Thiện Phòng có khổ hơn, mệt hơn nhưng Tử Tu vẫn cảm thấy thích hơn nhiều.
Lần này mở tiệc chiêu đãi sứ đoàn Anh quốc, ngoại trừ Hoàng đế và hậu phi ra thì còn có các quan viên trên nhị phẩm. Viên quan phiên dịch kia đã hết bệnh, vì thế cũng tham gia để phiên dịch cho hai bên.
Tâm trạng của Browning rất tốt, không ngừng khen ngợi Đại Thanh dân giàu nước mạnh, bọn họ phải học tập Đại Thanh rất nhiều… Khang Hy nghe xong thì rất vui vẻ, cảm thấy nhìn Browning cũng thuận mắt hơn vài phần.
Browning tặng cho Khang Hy một ít đồ chơi Tây dương, Khang Hy cũng tặng lại đáp lễ cho họ một ít đặc sản của Đại Thanh như tơ lụa, lá trà, đồ sứ… Browning rất hứng thú với thứ này, cũng nói là Hoàng đế nước hắn nhất định sẽ rất thích.
Trong lúc đang trò chuyện thì ngự thiện được dâng lên, sự chú ý của Browning lập tức chuyển sang những món ăn vừa mới mang đến. So với món ăn của nước Anh thì những món ăn của Đại Thanh tạo hình rất đẹp, gia công rất tinh tế còn vị đạo thì càng tuyệt vời hơn.
Browning rất vui khi nhận ra trong số các món ăn này còn có cả món khoai tây hầm mà hắn ưa thích. Browning bèn hỏi phiên dịch xem món ăn này là ai làm, viên phiên dịch kia không biết quay sang hỏi chúng đại thần, kết quả chúng đại thần càng thêm mờ mịt vì đây cũng là lần đầu tiên họ ăn món khoai này.
Khang Hy lệnh cho người đi gọi Tử Tu đến, hắn biết chuyện này không có Tử Tu không được.
Chẳng bao lâu Tử Tu đã đi đến, vừa mới vào điện thì Tử Tu đã thấy Browning vui mừng hô to: “Xiu!”
Tử Tu: “…”
“Vị sứ giả này muốn biết món ăn này là do ai làm.” Khang Hy nói.
Tử Tu cúi đầu đáp: “Hồi Hoàng thượng, là nô tài làm, món ăn này gọi là khoai tây hầm thịt, là do nô tài tự mình thêm vào vì nô tài nghĩ các vị sứ giả này có khả năng sẽ thích.”
Khang Hy gật đầu: “Thì ra là như vậy, vậy ngươi tự mình đi qua giải thích cho hắn, hỏi hắn rốt cục muốn nói gì?”
Tử Tu đáp: “Vâng.” Sau đó đi đến trước mặt Browning, Browning lại muốn cầm tay của Tử Tu lên hôn thì bị Tử Tu né tránh, Tử Tu đương nhiên không muốn mất mặt ở trước bao nhiêu người như thế.
Tử Tu cười nói: “Món này gọi là khoai tây hầm thịt, ngươi thích không?”
Browning hai mắt sáng ngời liên tục gật đầu: “Thích thích, Tu, sao ngươi biết ta thích ăn khoai tây?”
Tử Tu mỉm cười đáp: “Ta nghe nói người Anh thích ăn khoai tây nên tự ý làm thêm.”
Viên phiên dịch kia nghe thấy hai người đối đáp trôi chảy thì trên mặt có hơi buồn bực, vốn tưởng rằng toàn Đại Thanh chỉ có một mình mình mới có thể nghe hiểu được những tên quỷ Tây dương này nói gì, ai ngờ một tên ngự trù nho nhỏ cũng có thể hiểu được.
Đột nhiên Browning nói: “Tu, ngươi về Anh với ta nhé? Ta rất thích món ăn ngươi nấu. Ta thề, nếu như ngươi đến Anh quốc thì nhất định sẽ được Hoàng gia tôn trọng.”
Tử Tu cười cười từ chối: “Cám ơn ý tốt của ngươi nhưng ta không thể đi được. Ta rất yêu nơi này, đây là nhà của ta!”
Browning vội vàng nói: “Tu, ngươi thật hiền lành đáng yêu, ta muốn cưới ngươi, ngươi theo ta về Anh đi!”
Viên phiên dịch: “…”
Tử Tu: “…”
Tử Tu cực kỳ 囧mà nói: “Cám ơn lời khen của ngươi nhưng ta đã có người trong lòng rồi.”
Mặt của Tử Tu đỏ bừng, lập tức nghĩ tới Khang Hy cùng với cái đêm hôm đó.
Browning tỏ ra vô cùng tiếc hận, một lúc sau mới nói: “Ta ước gì mình có thể gặp được ngươi sớm một chút thì tốt biết bao nhiêu. Con người của ngươi rất tốt, nấu ăn lại ngon. Ừm… ta chúc ngươi và người trong lòng ngươi sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.”
Tử Tu vui vẻ đáp: “Cám ơn, ta cũng hy vọng ngươi sớm ngày tìm được chân ái.”
Khang Hy thấy hai người càng tán gẫu càng vui vẻ, trong lòng vô cùng khó chịu bất quá hắn không thể biểu hiện ra ngoài. Hắn thân là Hoàng đế thì như thế nào có thể ở trước mặt nhiều người như vậy mà để lộ ra cảm xúc thật được?
Sau khi yến tiệc kết thúc, Khang Hy triệu viên phiên dịch kia đến, viên phiên dịch kia run rẩy quỳ dưới đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Vừa nãy ngươi ắt hẳn có nghe thấy sứ giả và ngự trù kia nói gì đúng không? Bọn họ đã nói gì?” Khang Hy làm vẻ mặt ôn hoà hỏi.
Viên phiên dịch thoáng thở phào, thì ra Hoàng đế chỉ muốn biết điều này. Hắn cứ tưởng là Hoàng đế gọi hắn đến để trách tội hắn bị bệnh không thể tiếp đãi được đoàn sứ giả.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, viên sứ giả kia khen ngợi món khoai tây hầm của Lâm ngự trù ăn rất ngon… còn muốn mời Lâm ngự trù đến Anh quốc nhưng Lâm ngự trù đã từ chối và nói rằng Đại Thanh là nhà của mình.
Nghe đến đó, Khang Hy thập phần hài lòng, đây chính là nhân tài tận trung với Đại Thanh.
Viên phiên dịch kia tiếp tục kể: “Sứ giả kia còn nói Lâm ngự trù con người tốt, nấu ăn lại ngon, bảo muốn… muốn cưới Lâm ngự trù nhưng Lâm ngự trù từ chối vì mình đã có người trong lòng.”
Khang Hy lập tức sa sầm nét mặt, sớm biết tên quỷ Tây dương kia không phải là thứ tốt lành gì. Đầu tiên là hôn tay Tử Tu, bây giờ còn đòi cưới Tử Tu nữa. May mà ngày mai hắn ta đã về nước chứ nếu không thì không biết còn phát sinh thêm chuyện gì nữa.
Khang Hy phiền muộn cho viên phiên dịch kia lui ra ngoài, sau đó lâm vào trầm tư. Tên quỷ Tây dương kia thì đương nhiên rất đáng ghét nhưng Tử Tu cũng chẳng hơn gì, dám nói mình đã có người trong lòng, vậy người trong lòng của Tử Tu là ai?
Tác giả có lời muốn nói: oa ha ha, Tử Tu lại gặp tai ương rồi, ta đang ở đây vui mừng…
——————
Sau khi Browning rời cung, Khang Hy mang theo Tử Tu về thẳng Dưỡng Tâm Điện. Khang Hy lệnh cho mọi người lui xuống, toàn bộ tẩm điện chỉ còn lại hai người họ. Tử Tu có chút khó hiểu không biết Khang Hy định làm gì, y ngồi không dám ngồi, đứng không dám đứng, chỉ còn cách cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình lại.
Bỗng nhiên, Tử Tu chợt nghĩ đến hay là Khang Hy không hài lòng với biểu hiện của mình ngày hôm nay. Tử Tu tự thấy bản thân mình đã cố gắng hết sức rồi, so với trong dự tính còn làm tốt hơn rất nhiều.
Thấy Tử Tu không hề tỏ ra có lỗi gì cả, Khang Hy tức giận hừ lạnh: “Lâm Tử Tu, ngươi thật to gan lớn mật, ngươi lại dám… lại dám…” lại dám ở trước mặt ta cùng nam nhân khác thông đồng làm bậy. Khang Hy rất muốn nói như thế nhưng lại không cách nào nói nên lời, rất mất mặt.
Tử Tu “rầm” một tiếng quỳ xuống đất cúi đầu nói ngay: “Hoàng thượng, nô tài biết lỗi.”
“Ngươi biết lỗi gì?”
“Nô tài… nô tài không nên tán gẫu riêng với quỷ Tây dương kia, hẳn là nên nói với cả Hoàng thượng.”
Tử Tu còn chưa dứt lời thì Khang Hy càng tức giận, mặc dù Khang Hy không hiểu họ đang nói gì, bất quá liên hệ với những biểu hiện của quỷ Tây dương kia thì hắn khẳng định rằng nội dung hoàn toàn không hay ho gì, nói không chừng là hai người đó đang bày tỏ nỗi lòng với nhau thì đúng hơn.
Tử Tu là người của hắn nhưng như thế nào có thể chân ngoài dài hơn chân trong chứ?
Khang Hy một tay kéo Tử Tu lên, Tử Tu bị bất ngờ không đứng vững được liền lao về phía trước, Khang Hy nhanh chóng đỡ lấy Tử Tu rồi thuận thế xoay người đè xuống. Ngay phía sau lưng Tử Tu là cái bàn, may mà bàn rất chắc chắn nên không bị hai người xô ngã.
Tử Tu bị đụng trúng eo, đau đến nhe răng trợn mắt. Khang Hy không thèm quan tâm mà áp môi mình hôn xuống, hắn cảm thấy chỉ có làm như vậy mới có thể chứng minh Tử Tu là của mình.
“Ưm ưm…” Tử Tu khó chịu muốn chết, đã vậy Khang Hy còn dùng hết sức lực toàn thân giam cầm Tử Tu khiến Tử Tu căn bản không tìm được chỗ trốn.
Khang Hy không ngừng liếm cắn môi của Tử Tu, sau đó vói đầu lưỡi vào quấn lấy lưỡi của Tử Tu cùng khiêu vũ. Tử Tu bị hôn đến choáng váng cả đầu óc, dường như đau đớn cũng giảm đi không ít.
Tử Tu chủ động ôm lấy eo Khang Hy bắt đầu đáp lại khiến Khang Hy rất vui vẻ mà hôn càng thêm hăng say. Tử Tu giống như là món mứt táo vậy, ăn mãi mà vẫn không chán.
Nụ hôn kết thúc, hai người đều thở hổn hển. Khang Hy mới đỡ Tử Tu dậy, Tử Tu xoa eo, cảm thấy cơn đau lại quay trở lại. Lúc này Khang Hy mới nhận ra điểm không đúng, vì thế cau mày hỏi: “Vừa rồi đụng trúng ngươi?”
Tử Tu gật đầu.
“Cởi y phục ra cho ta xem!” Khang Hy ra lệnh, hắn biết nếu hắn không mạnh bạo thì Tử Tu nhất định sẽ không cho hắn kiểm tra.
Tử Tu mất tự nhiên mà xoay người cởi quần áo, khi chỉ còn lại một mảnh tiết y thì không chịu cởi nữa.
Khang Hy buồn cười nói: “Trên người ngươi có chỗ nào mà ta chưa từng thấy, còn xấu hổ cái gì?”
Khang Hy nói như vậy thì Tử Tu lại càng không chịu cởi khiến Khang Hy bất đắc dĩ, đành phải bảo Tử Tu vén áo lên thôi. Khi Khang Hy nhìn thấy chỗ tím bầm kia thì thấy không ổn rồi, tuy không rách da chảy máu nhưng nhìn vết xanh tím kia thì biết là không đến mười ngày nửa tháng thì sẽ không hết.
“Ngươi đợi một chút, để ta đi tìm chút thuốc bôi.” Khang Hy bảo Tử Tu nằm trên giường, tự mình đến tủ lục lọi. Tử Tu nghe thấy một loạt tiếng bình sứ lách cách va chạm vào nhau, sau đó Khang Hy cầm một cái bình nhỏ đến.
“Cái này là ta lén giấu, may mà vẫn còn!” Khang Hy đắc ý nói.
“Ngươi giấu cái này làm gì?” Tử Tu kỳ quái hỏi, Hoàng đế bị thương không phải chỉ cần triệu thái y đến sao?”
“Trước kia ta hay luyện võ với đám thiếu niên trong cung nên thường bị thương, sau đó ta sợ Hoàng tổ mẫu lo lắng nên những vết thương không nghiêm trọng đều tự mình bôi thuốc ở tẩm cung.” Khang Hy đổ thuốc ra, bôi lên lưng Tử Tu, Tử Tu mẫn cảm rùng mình một cái, sau đó cảm thấy bàn tay ấm áp của Khang Hy bắt đầu xoa bóp nhè nhẹ trên lưng mình.
“Lúc diệt Ngao Bái phải không?” Tử Tu tìm chuyện để nói, y cảm thấy nếu cứ im lặng như vậy thì thật xấu hổ.
“Ngươi biết à?” Khang Hy ngạc nhiên hỏi.
“Có nghe nói qua, Hoàng thượng, ngươi thật lợi hại.” Tử Tu thật thà khen ngợi.
“Ha ha, rất nhiều người đều nói vậy nhưng chỉ có ngươi là thật lòng khen ta.” Khang Hy tập trung xoa bóp eo cho Tử Tu, làn da của Tử Tu thật mềm mại, Khang Hy cũng xoa xoa đến thoải mái.
Lực trên tay Khang Hy không lớn không nhỏ khiến Tử Tu rất thích, bất thình lình ngâm nga một tiếng.
Tử Tu: “…”
Khang Hy: “…”
Tử Tu: “Ta… Ta không phải cố ý.”
Khang Hy: “Ngươi đang câu dẫn ta sao?”
Hai người đồng thời mở miệng. Tử Tu cực kỳ quẫn bách, y hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao tự dưng y lại phát ra thanh âm dọa người như vậy chứ? Còn Khang Hy thì liếm môi, cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Khang Hy đột nhiên cúi đầu hôn lên lưng Tử Tu một cái khiến Tử Tu giật bắn mình thiếu chút nữa là làm cho Khang Hy té xuống giường. Khang Hy liền dùng sức đè Tử Tu lại không cho y lộn xộn. Tử Tu vùi đầu xuống giường không dám nhìn Khang Hy nữa.
“Lâm Tử Tu, ta đã nhịn lắm rồi. Nếu ngươi còn như vậy nữa thì ta sẽ không khách khí, đến lúc đó ta sẽ cột ngươi vào trên giường, hừ hừ, cho ngươi ba ngày không xuống giường được!” Khang Hy hung tợn uy hiếp, hắn rất là nghẹn khuất, nhìn mỹ thực ở trước mắt mà lại không ăn được.
Tử Tu rùng mình, y cảm thấy mình thật vô tội, cho dù vừa rồi có không cẩn thận phát ra âm thanh kỳ quái kia… nhưng đâu có đến mức chọc Khang Hy tức giận. Nhìn biểu tình rất bất mãn của Khang Hy thì Tử Tu bỗng nhiên rất muốn cười.
Bôi thuốc xong, Tử Tu mặc quần áo vào, tuy còn cảm thấy hơi đau nhưng rõ ràng là tốt hơn trước rất nhiều. Khang Hy cho truyền bữa tối, vốn hắn định giữ Tử Tu lại cùng nhau ăn, sau cẩn thận nghĩ lại thì quyết định cho Tử Tu về nghĩ ngơi trước, thuận tiện còn đưa bình thuốc kia cho Tử Tu.
Tử Tu quỳ an lui ra ngoài, Lương Cửu Công đứng bên ngoài lập tức phát hiện thấy tư thế đi đường của Lâm ngự trù… dường như là bị thương. Liên tưởng đến vừa rồi trong phòng chỉ có Hoàng thượng và Lâm ngự trù, Lương Cửu Công lập tức biết ngay là chuyện gì đã xảy ra.
Hắn nhịn không được mỉm cười, Hoàng thượng đúng là nóng vội, vẫn còn chưa tới tối mà.
Mấy ngày tiếp theo, nhóm người của Browning muốn tìm hiểu thêm về kinh tế văn hóa của Đại Thanh, Khang Hy thỉnh thoảng cũng cùng đi nhưng đại đa số thì đều phái các đại thần và Tử Tu đi cùng đoàn sứ giả.
Browning rất thích trò chuyện với Tử Tu, khi biết được Tử Tu là ngự trù cung đình thì ngạc nhiên đến mức mở to hai mắt. Browning thỉnh cầu Tử Tu cho hắn được ăn thử ngự thiện cung đình, về việc này Khang Hy rất khó chịu nhưng phải đồng ý, chỉ có điều nói cho hắn biết là phải chờ đến tiệc tiễn đưa. Khang Hy đương nhiên không định để Tử Tu nấu riêng cho tên quỷ Tây dương kia ăn.
Nửa tháng sau, đoàn sứ giả Anh quốc chuẩn bị về nước. Trước khi họ đi thì Khang Hy tổ chức một bữa tiệc long trọng để tiễn họ, thứ nhất là để cho họ thấy Đại Thanh là một nước trọng lễ nghi, thứ hai là để cho họ thấy ẩm thực phong phú của Đại Thanh và thứ ba là để thực hiện lời hứa, để họ thưởng thức tay nghề của Tử Tu.
Tử Tu làm phiên dịch viên hơn mười ngày, khi quay lại Ngự Thiện Phòng thì đột nhiên lại có loại cảm giác “rốt cục đã quay trở lại”. Dù ở trong Ngự Thiện Phòng có khổ hơn, mệt hơn nhưng Tử Tu vẫn cảm thấy thích hơn nhiều.
Lần này mở tiệc chiêu đãi sứ đoàn Anh quốc, ngoại trừ Hoàng đế và hậu phi ra thì còn có các quan viên trên nhị phẩm. Viên quan phiên dịch kia đã hết bệnh, vì thế cũng tham gia để phiên dịch cho hai bên.
Tâm trạng của Browning rất tốt, không ngừng khen ngợi Đại Thanh dân giàu nước mạnh, bọn họ phải học tập Đại Thanh rất nhiều… Khang Hy nghe xong thì rất vui vẻ, cảm thấy nhìn Browning cũng thuận mắt hơn vài phần.
Browning tặng cho Khang Hy một ít đồ chơi Tây dương, Khang Hy cũng tặng lại đáp lễ cho họ một ít đặc sản của Đại Thanh như tơ lụa, lá trà, đồ sứ… Browning rất hứng thú với thứ này, cũng nói là Hoàng đế nước hắn nhất định sẽ rất thích.
Trong lúc đang trò chuyện thì ngự thiện được dâng lên, sự chú ý của Browning lập tức chuyển sang những món ăn vừa mới mang đến. So với món ăn của nước Anh thì những món ăn của Đại Thanh tạo hình rất đẹp, gia công rất tinh tế còn vị đạo thì càng tuyệt vời hơn.
Browning rất vui khi nhận ra trong số các món ăn này còn có cả món khoai tây hầm mà hắn ưa thích. Browning bèn hỏi phiên dịch xem món ăn này là ai làm, viên phiên dịch kia không biết quay sang hỏi chúng đại thần, kết quả chúng đại thần càng thêm mờ mịt vì đây cũng là lần đầu tiên họ ăn món khoai này.
Khang Hy lệnh cho người đi gọi Tử Tu đến, hắn biết chuyện này không có Tử Tu không được.
Chẳng bao lâu Tử Tu đã đi đến, vừa mới vào điện thì Tử Tu đã thấy Browning vui mừng hô to: “Xiu!”
Tử Tu: “…”
“Vị sứ giả này muốn biết món ăn này là do ai làm.” Khang Hy nói.
Tử Tu cúi đầu đáp: “Hồi Hoàng thượng, là nô tài làm, món ăn này gọi là khoai tây hầm thịt, là do nô tài tự mình thêm vào vì nô tài nghĩ các vị sứ giả này có khả năng sẽ thích.”
Khang Hy gật đầu: “Thì ra là như vậy, vậy ngươi tự mình đi qua giải thích cho hắn, hỏi hắn rốt cục muốn nói gì?”
Tử Tu đáp: “Vâng.” Sau đó đi đến trước mặt Browning, Browning lại muốn cầm tay của Tử Tu lên hôn thì bị Tử Tu né tránh, Tử Tu đương nhiên không muốn mất mặt ở trước bao nhiêu người như thế.
Tử Tu cười nói: “Món này gọi là khoai tây hầm thịt, ngươi thích không?”
Browning hai mắt sáng ngời liên tục gật đầu: “Thích thích, Tu, sao ngươi biết ta thích ăn khoai tây?”
Tử Tu mỉm cười đáp: “Ta nghe nói người Anh thích ăn khoai tây nên tự ý làm thêm.”
Viên phiên dịch kia nghe thấy hai người đối đáp trôi chảy thì trên mặt có hơi buồn bực, vốn tưởng rằng toàn Đại Thanh chỉ có một mình mình mới có thể nghe hiểu được những tên quỷ Tây dương này nói gì, ai ngờ một tên ngự trù nho nhỏ cũng có thể hiểu được.
Đột nhiên Browning nói: “Tu, ngươi về Anh với ta nhé? Ta rất thích món ăn ngươi nấu. Ta thề, nếu như ngươi đến Anh quốc thì nhất định sẽ được Hoàng gia tôn trọng.”
Tử Tu cười cười từ chối: “Cám ơn ý tốt của ngươi nhưng ta không thể đi được. Ta rất yêu nơi này, đây là nhà của ta!”
Browning vội vàng nói: “Tu, ngươi thật hiền lành đáng yêu, ta muốn cưới ngươi, ngươi theo ta về Anh đi!”
Viên phiên dịch: “…”
Tử Tu: “…”
Tử Tu cực kỳ 囧mà nói: “Cám ơn lời khen của ngươi nhưng ta đã có người trong lòng rồi.”
Mặt của Tử Tu đỏ bừng, lập tức nghĩ tới Khang Hy cùng với cái đêm hôm đó.
Browning tỏ ra vô cùng tiếc hận, một lúc sau mới nói: “Ta ước gì mình có thể gặp được ngươi sớm một chút thì tốt biết bao nhiêu. Con người của ngươi rất tốt, nấu ăn lại ngon. Ừm… ta chúc ngươi và người trong lòng ngươi sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.”
Tử Tu vui vẻ đáp: “Cám ơn, ta cũng hy vọng ngươi sớm ngày tìm được chân ái.”
Khang Hy thấy hai người càng tán gẫu càng vui vẻ, trong lòng vô cùng khó chịu bất quá hắn không thể biểu hiện ra ngoài. Hắn thân là Hoàng đế thì như thế nào có thể ở trước mặt nhiều người như vậy mà để lộ ra cảm xúc thật được?
Sau khi yến tiệc kết thúc, Khang Hy triệu viên phiên dịch kia đến, viên phiên dịch kia run rẩy quỳ dưới đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Vừa nãy ngươi ắt hẳn có nghe thấy sứ giả và ngự trù kia nói gì đúng không? Bọn họ đã nói gì?” Khang Hy làm vẻ mặt ôn hoà hỏi.
Viên phiên dịch thoáng thở phào, thì ra Hoàng đế chỉ muốn biết điều này. Hắn cứ tưởng là Hoàng đế gọi hắn đến để trách tội hắn bị bệnh không thể tiếp đãi được đoàn sứ giả.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, viên sứ giả kia khen ngợi món khoai tây hầm của Lâm ngự trù ăn rất ngon… còn muốn mời Lâm ngự trù đến Anh quốc nhưng Lâm ngự trù đã từ chối và nói rằng Đại Thanh là nhà của mình.
Nghe đến đó, Khang Hy thập phần hài lòng, đây chính là nhân tài tận trung với Đại Thanh.
Viên phiên dịch kia tiếp tục kể: “Sứ giả kia còn nói Lâm ngự trù con người tốt, nấu ăn lại ngon, bảo muốn… muốn cưới Lâm ngự trù nhưng Lâm ngự trù từ chối vì mình đã có người trong lòng.”
Khang Hy lập tức sa sầm nét mặt, sớm biết tên quỷ Tây dương kia không phải là thứ tốt lành gì. Đầu tiên là hôn tay Tử Tu, bây giờ còn đòi cưới Tử Tu nữa. May mà ngày mai hắn ta đã về nước chứ nếu không thì không biết còn phát sinh thêm chuyện gì nữa.
Khang Hy phiền muộn cho viên phiên dịch kia lui ra ngoài, sau đó lâm vào trầm tư. Tên quỷ Tây dương kia thì đương nhiên rất đáng ghét nhưng Tử Tu cũng chẳng hơn gì, dám nói mình đã có người trong lòng, vậy người trong lòng của Tử Tu là ai?
Tác giả có lời muốn nói: oa ha ha, Tử Tu lại gặp tai ương rồi, ta đang ở đây vui mừng…
——————
- Khoai tây hầm:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook