Thanh Xuân Vì Anh Mà Qua Đi
Chương 17: Ngoại truyện

(Ngoại truyện 1)

Hân đang tranh thủ giờ nghỉ trưa, lúc con gái còn chưa ngủ dậy để đi học để tưới mấy chậu hoa sen đá thì tiếng chuông gió lanh canh vang lên. Cô đặt bình xịt nước xuống rồi quay ra chào khách. Đã lâu rồi mới lại có một vị khách ghé vào giờ nghỉ trưa như vậy:

_ Anh muốn mua gì ạ?

_ Cho hỏi chị có phải chị Hân không?

_ Đúng rồi anh. – Hân ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mắt mình, cô có biết người nay sao? Hân hỏi lại để xác nhận: Nhưng mà anh tìm tôi có việc gì vậy?

_ Tôi là người quen của Lan. Chị còn nhớ cô ấy chứ?

_ Lan... – Hân làm sao quên được cái tên ấy, người đã suýt chút nữa huỷ hoại toàn bộ cuộc đời cô, đẩy cô vào vực thẳm không lối thoát. Câu chuyện từ 15 năm trước, có làm cách nào cũng không thể xoá hẳn, nó như cái gai đâm vào tim cô mỗi khi nhớ tới, nhức nhối vô cùng.

_ Cô ấy nhờ tôi chuyển cho chị bức thư này và nhờ tôi mua một chậu hoa hồng trắng từ chỗ chị.

_ Thư? – Hân cầm lấy bức thư trong phong bao màu tím nhạt. Có cái gì đó khiến cô thấy run run. – Lan bây giờ ở đâu, tôi nghe nói cô ấy cùng ba đi nước ngoài phải không?

_ Chị cứ đọc thư sẽ rõ thôi. – Người đàn ông trước mắt Hân khiến cô thấy một vẻ buồn man mác. – Còn chậu hoa hông trắng thì sao chị...

Giao cho người đó chậu hoa hồng trắng còn mới chớm nụ. Hân đóng của hàng, đánh thức rồi đưa con gái tới lớp học thêm Anh văn. Xong xuôi hết cô mới ngồi lại bên vườn hoa trong nhà kính, đọc lá thư của Lan. Mỗi dòng chữ như một nhát dao cắt nhẹ lên trái tim cô. Từng giọt nước mắt rơi như muốn làm nhoè hết đi tất cả những gì Lan muốn nói. Tha thứ? Lan không hề xin cô tha thứ vì chuyện năm đó, những mỗi dòn thư tay của Lan đều khiến Hân thấy sự hối hận trong đó. Lan nói đúng, có lẽ đôi khi tình yêu luôn khiến người ta đánh mất lý trí. Có lẽ sự ích kỉ luôn là bản năng của con người, chính Hân cũng từng ích kỉ. Cô sợ mình tổn thương người khác, nhưng có lẽ từ thâm tâm chính là sợ bản thân bị tổn thương. Cô không sớm đón nhận tình yêu từ Lộc vì sợ mình sẽ tổn thương khi mất anh. Chỉ là cô may mắn hơn Lan khi có được sự yêu thương, che trở của anh. Lan không sai khi yêu Lộc, mà có lẽ cái sai lớn nhất chính là tự đày đoạ bản thân cho tới giây phút cuối cùng của cuộc đời, tự mình trói buộc mình trong tình yêu chỉ còn là đơn phương cho Lộc, đánh mất đi cơ hội có người đàn ông yêu thương, chăm sóc mình. Người ta vẫn nói tình đầu là đẹp nhất, nhưng có lẽ với Lan, nó chính là cơn ác mộng khiến cô ấy tự huỷ hoại bản thân. Hân nhớ lại ánh mắt buồn của người đàn ông lúc trưa đã đưa thư cho cô. Có lẽ sẽ phải thêm một thời gian dài nữa để người đó quên đi sự mất mát vì sự ra đi của Lan. Nhưng cô hy vọng người đó có thể hạnh phúc sau này. Để những tổn thương của quá khứ sẽ mãi chỉ là chuyện của 3 người- cô, anh và cô ấy. Hân mong sẽ không có ai vì chuyện giữa ba người cô mà đánh rơi hạnh phúc bản thân. Bầu trời ngả bóng khiến trái tim Hân cũng rơi một nhịp. Gạt nước mắt, cô ngắm nhìn bầu trời đỏ bóng, lòng cầu nguyện, mong cho sự tái sinh hạnh phúc hơn, may mắn hơn của Lan ở một ngày nào đó. Quá khứ đeo bám suốt từ ngày cô 18 đến nay, mười lăm năm dài, nay có thể thực sự ngủ yên để không âm thầm dày vò cô nữa. Buông tiếng thở dài sau cùng, Hân trở lại với vai trò của mình, người mẹ của một cô công chúa, người vợ của người đàn ông mà cô vô cùng yêu thương, trân trọng.

*

* *

(Ngoại truyện 2)

Buổi họp lớp đầu tiên mà cả Hân và Lộc tham gia sau hơn 10 năm tốt nghiệp cấp ba trôi qua trong vui vẻ. Chỉ là... ở một khoảng sau đó, có một người lặng lẽ nhả từng đợt khói thuốc, bên cạnh tách cafe nguội lạnh, lòng mang đầy tâm sự.

Cũng yêu, cũng thương, chỉ là quá thiếu tự tin để nói ra, quá yếu đuối không dám bảo vệ người con gái mình yêu. 10 năm, mọi thứ vẫn cứ như cũ trong lòng Hải Anh khi gặp lại Hân. Anh cũng yêu cô ấy, thậm chí còn trước cả Lộc. Hân khiến anh chẳng thể rời mắt bởi cô thông minh, sắc sảo, nhưng cũng rất yếu ớt, hay ốm bệnh. Anh luôn lặng lẽ bên cạnh cô, phía sau cô. Mà Hân thì không bao giơ chịu nhìn lại để thấy anh. Rồi thì Lộc bắt đầu theo đuổi cô, mà anh biết, người bạn này của mình cũng lag người mà cô thích từ lâu. Anh chấp nhận lùi về phía sau vì chẳng đủ can đảm để nói thích hay yêu cô. Sự nhút nhát trong tình yêu của cái tuổi 17 khiến anh vĩnh viễn mất đi người con gái tuyệt vời ấy. Mà thực ra anh đâu có tư cách để có được Hân. Còn nhớ chuyện năm đó xảy ra, anh chẳng dám một lần lên tiếng bảo vệ cô, những nỗi sợ vô hình khiến cho anh im lặng. Chứng kiến từ xa sự suy sụp của Hân, anh cũng chẳng đủ cam đảm chạy đến bên cô. “ Hải Anh à. Mày có phải đò ngốc không, co ấy đã có gia đình hạnh phúc rồi, con gái cô ấy cũng đang dần lớn lên. Mày đã không có cơ hội nào có được cô ấy kể từ khi mày hèn nhát đứng phía xa nhìn cô ấy quẫn bách đối mặt với mọi khó khăn rồi. Tỉnh lại đi. Mày còn muốn gì nữa. Hãy để cô ấy hạnh phúc đi. Cô ấy xứng đáng được hạnh phúc...”

Tàn thuốc thi nhau rơi xuống nền gạch men trắng. Họp lớp đó, vui đó, nhưng sau tất cả, có lẽ đêm nay sẽ thật dài với riêng Hải Anh thôi. Nụ cười của cô hôm nay, anh sẽ giữ trong tim cho riêng mình. Và từ ngày mai, có lẽ anh nên tập quên cô đi, để cho bản thân một co đường khác. Cô sẽ mãi là một phần kí ức đẹp trong lòng anh.

_THE END_

*From Angle:

Mình rất xin lỗi các bạn vì update truyện bị gián đoạn, cảm ơn các bạn vì đã theo dõi đến cuối cùng truyện của mình. Mong mọi người ủng hộ mình để mình có động lực update truyện mới

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương