Nhìn người con trai bên cạnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi sau những ngày đầu đi học lại, Hân lặng lẽ ghi lại trong đầu hình ảnh người con trai ấy. Đây là chàng trai mà Hân muốn được ở bên cạnh tới cuối đời, là người cô yêu. Chàng trai ấy có thể hiểu cô muốn làm gì dù chỉ mới nhìn vào mắt cô. Chàng trai ấy đã ở bên cô lúc cô khó khăn nhất. Là người cho cô thêm sức mạnh, niềm tin vượt qua nỗi đau, sự tuyệt vọng. Và chàng trai ấy, sáng nay, bằng cách nào đó đã mang theo thảm, trái cây, chút đồ ăn nhẹ để cùng cô lên đồi thông picmic dù chưa hề hẹn trước.

_ Em không thi đại học, anh có buồn không?

_ Không. Chỉ cần là em thích, anh sẽ luôn ủng hộ em vo điều kiện.

_ Cảm ơn anh.- Hân gối đầu lên cánh tay Lộc, chẳng biết từ lúc nào, nhưng cứ tự nhiên, cô gọi Lộc là anh như mọi cặp đôi yêu nhau trên thế giới này.

_ Anh còn 3 năm nữa mới ra trường, chờ anh tới khi đó, được không? – Mân mê mấy lọn tóc của Hân trong tay, Lộc nhìn lên bầu trời qua tán thông cao vút.

_ Em nói anh chờ em mới đúng. Em thực sự không biết, ở trường anh có bao nhiêu cô theo nữa?

_ Nhiều lắm, nên cái cô đang nằm bên cạnh anh mau mau gật đầu đi, để đóng dấu chính chủ rồi thì người ta không còn nhòm ngó người của em nữa.

_... Hân nhìn theo Lộc lên phía bầu trời cao xanh kia. Sáng nay nó sẽ đẹp như một bức vẽ với nền xanh nhạt và những áng mây mỏng trôi lững lờ, nhưng chỉ đầu giờ chiều thôi, Đà Lạt sẽ lại chìm trong màn mưa. Bầu trời nơi đây cũng như cuộc sống vậy, mới đó thì đẹp như một cuốn tiểu thuyết, nhưng sẽ mau chóng bị những sóng gió chôn vùi đi. Tương lai ra sao, thực sự Hân không biết được nhưng cô chắc chắn, ngay lúc này, điều duy nhất cô muốn là... – Lộc, em muốn phần còn lại của tuổi thanh xuân giao cho anh được không? Em muốn thanh xuân của mình vì anh mà qua đi. Anh đã từng chăm sóc em, lo lắng cho em. Sau này, sẽ tới lượt em chăm sóc anh và tương lai của mình được không?

_ Anh không muốn...

_ Sao vậy? Anh không muốn sao? – Hân hoang mang nhìn Lộc.

_ Ngốc ạ, tuổi thanh xuân của em, anh sẽ chỉ cùng em đi qua, để nó là quãng thời gian em sống cho em, cho hoài bão, ước mơ của em. Anh có em rồi, sẽ không tham lam, tước đoạt đi thời thanh xuân tươi đẹp của em. Em cứ làm những gì em muốn, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, thanh xuân của em không phải vì anh mà qua đi, mà là vì chính em mà qua đi, anh sẽ là người đồng hành với em trên con đường em chọn.

_ Anh... – Hân nghẹn ngào, nước mắt chực rơi. Những lời Lộc nói chứa đựng sự yêu thương anh dành cho cô. Hân cảm nhận được, càng cảm nhận rõ hơn, Hân càng muốn được ở bên Lộc nhiều hơn, thậm chí là mãi mãi... Cô đặt lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào như một lời cảm ơn anh luôn vì cô mà suy nghĩ, một lời hứa sẽ yêu anh thật nhiều và một lời cam kết với anh rằng sẽ cùng nhau đi qua tuổi thanh xuân, đi qua hết cuộc đời.

...

Đà Lạt vào đông với sự ấm áp lạ thường. Hân khoác chiếc áo len mỏng bươc ra ngoài sân hít thở khí trời. Nằm trong phòng một tháng khiến Hân thấy thèm hơi thở của khí trời. Cô ngồi bên chiếc ghế bành đón những tia nắng sớm. Cảm giác bình yên lâng lâng như một thứ tư vị ngọt ngào nhưng không nhàm chán với cuộc sống của Hân.

Tiếng khóc eo oe khiến Hân giật mình, cô quay lại phòng ôm đứa trẻ còn đang trong khóc đòi mẹ. Cảm nhận được mẹ đang ẵm, đứa trẻ nín dần. Hân mắng yêu: “Bé hư lắm nha. Mẹ mới ra ngoài đã khóc rồi.” Cô nhìn con ngủ say trong vòng tay mình mà lòng thấy hạn phúc ngập tràn. Phải. Hân đã sinh con, một tiểu công chúa bụ bẫm và bện hơi mẹ không rời. Hân thoả mãn với cuộc sống hiện tại, cô có một cửa hàng hoa của riêng mình, nơi cô có thể thoả mãn với niềm yêu thích các loài hoa của mình. Sức khoẻ tốt hơn nhiều khi cô gặp được một bác sĩ giỏi trong lĩnh vực hô hấp. Lần can thiệp dao kéo cuối cùng, Hân đã có thể hô hấp như một người bình thường trong mọi điều kiện thời tiết khác nhau. Và điều khiến cô hạnh phúc hơn cả là sau 1 năm rưỡi kết hôn, cô đã có một đứa trẻ đáng yêu cùng một gia đình hạnh phúc như cô từng khao khát.

_ Con bé con vẫn bám con vậy à?

_ Dạ mẹ. Con mới ra ngoài là con bé đã khóc rồi.

_ Ở cữ thì không sao, nhưng mấy hôm nữa, hết ở cữ, con ra ngoài vận động mà con bé nó vậy thì phải làm sao đây. – Mẹ chồng nhìn cô cười. Bà là một người mẹ hiền hậu. Dù không phải con gái của mẹ nhưng cô cảm nhận được tình cảm của bà dành cho cô. Có lẽ Hân thực sự may mắn khi có được tình yêu của Lộc, sự chấp thuận từ gia đình chồng và sự yêu thương của mẹ chồng.

Hân với Lộc kêt hôn ngay khi Lộc ra trường. Hân lúc ấy đã là cô chủ của một tiệm hoa tươi có tiếng trong thành phố. Cô gật đầu đồng ý đi đăng kí, tổ chức đám cưới với anh chỉ với một câu nói đơn giản của anh “Anh tốt nghiệp rồi, mình cưới nhau được chưa em?” Ai cũng nói lẽ ra cô nên bắt anh làm điều gì đó thật lãng mạn, ngay cả ba mẹ anh cũng chê con trai không lãng mạn gì cả. chỉ cô mơi hiểu, lúc anh nói với cô câu ấy, là anh muốn nhắc cô nhớ tới lời hứa của anh khi anh học hết năm nhất rằng ba năm nữa, sau khi tốt nghiệp sẽ cưới cô, cùng cô nắm tay nhau, chính thức đi hết quãng đừng đời còn lại. Với Hân, không sự lãng mạn nào có thể thay thế được cảm giác từng lời anh hứa với cô đang dần dần được hoàn thành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương