Thanh Xuân Tươi Đẹp
-
Chương 23: Giận?
Mọi thứ lại tiếp tục quay về quỹ đạo thường ngày của nó. Tôi, Đình Huy, Ngọc Hân vẫn đi học như mọi khi. Nhưng không hiểu sao, kể từ sự kiện 20 - 10, mối quan hệ giữa tôi và Đăng Khoa, bắt đầu trở nên gượng gạo. Thật ra có lẽ chỉ có tôi là như thế thôi. Còn Đăng Khoa, cậu ấy vẫn không thay đổi, và đôi khi, cậu ấy còn nhiệt tình và hăng hái với tôi hơn trước nữa.
Đình Huy dạo gần đây lại càng bận rộn. Bởi vì chúng tôi chuẩn bị chào đón một ngày lễ vô cùng quan trọng trong năm học: ngày Nhà giáo Việt Nam 20 - 11. Những hoạt động của sinh viên vào ngày này cũng không khác các học sinh cấp dưới là bao. Chúng tôi cũng xoay quanh các tiết mục văn nghệ, thể dục thể thao thường niên, kèm theo đó là những món quà và các lời chúc tri ân đến thầy cô. Nếu nói đến điểm khác biệt, thì chính là việc toàn bộ kế hoạch thực hiện chương trình vào ngày hôm đó, đều do sinh viên chúng tôi phụ trách.
Thật ra cũng không phải tất cả các bạn sinh viên đều tham gia vào việc này. Như thế sẽ rất lộn xộn. Chúng tôi cũng có người điều khiển, lên kế hoạch. Đó không ai khác ngoài các bạn Cán bộ Đoàn Hội. Những bạn sinh viên còn lại thì mỗi người góp một ít sức lực, từ việc cùng nhau chuẩn bị các món quà đến việc tập luyện cho một bài nhảy flashmod.
Mặc dù Đình Huy không tham gia vào tổ chức Đoàn Hội nhưng mỗi khi tới các dịp lễ lớn, cậu ấy vẫn thường xuyên giúp đỡ với cương vị là một người tổ chức chủ chốt. Cũng phải thôi mà. Đình Huy hiện giờ thật sự là một sinh viên toàn năng. Hơn nữa, việc cậu ấy tham gia các hoạt động xã hội và các chương trình giải trí dạo gần đây rõ ràng đã mang đến cho cậu ấy khá nhiều kinh nghiệm. Và chính những kinh nghiệm tích lũy được ấy đã giúp Đình Huy phát triển các ý tưởng sáng tạo cho riêng mình, rồi từ đó áp dụng vào việc tổ chức các sự kiện. Cho nên, thông thường, trong các buổi họp, những ý kiến mà Đình Huy phát biểu thường rất nhanh chóng được thông qua bởi vì chúng độc đáo và khả thi.
Tất nhiên những việc mà tôi kể trên cũng là do mọi người nói lại cho nghe thôi. Vì Đình Huy vốn dĩ không thích khoe khoang. Những chuyện đại loại như thế này, cậu ấy sẽ không nói ra đâu. Còn tôi thì làm gì được dự một cuộc họp nào chứ. Nhưng tôi thực sự có hơi lo lắng cho Đình Huy. Ngoài việc tham gia các buổi họp để bàn bạc về nội dung chương trình và tiến độ thực hiện, Đình Huy còn là một thành viên trong Câu lạc bộ Âm nhạc giống như tôi và Ngọc Hân. Do đó, tôi có thể chắc chắn là cậu ấy phải trình bày một đến hai tiết mục. Và theo như nguồn tin, trưởng Câu lạc bộ của chúng tôi, vừa mới đề xuất với Đình Huy, để thêm phần hào hứng và mới lạ, anh ấy đề nghị Đình Huy nên có một phần trình diễn song ca thay vì đơn ca như mọi khi.
Điều đó đồng nghĩa với việc Đình Huy cũng phải dành thêm thời gian để tập luyện với bạn diễn của mình. Và khi tôi tham gia vào một buổi tập luyện chung với cậu ấy, thì tôi mới biết được là, bạn diễn của Đình Huy, không phải ai khác, mà chính là Hải Băng.
Khi tôi và Ngọc Hân đến hội trường, thì Đình Huy và Hải Băng đã có mặt rồi. Bởi vì trước đó cậu ấy có cuộc họp đột xuất, nên sau khi xong thì chạy ngay sang đây để tiện đường chứ không đi cùng tôi và Ngọc Hân như mọi khi. Đình Huy và Hải Băng đang song ca một bản nhạc rất nổi hiện giờ. Giọng của Đình Huy trầm ấm xen lẫn chất giọng ngọt ngào của Hải Băng, tôi thực sự phải thầm công nhận là vô cùng hòa hợp. Và lúc tôi ngước nhìn bọn họ, nam điển trai thanh lịch, nữ xinh xắn đáng yêu, khiến tôi bất giác thấy hoa cả mắt. Trong mắt tôi, cảnh tượng ấy như một bức họa, đẹp đến mức khiến tôi muốn ngắm nhìn mãi,nhưng cũng làm tôi có một cảm giác ghen tị không thôi, một cảm giác bất lực rằng tôi chỉ là một kẻ thưởng tranh không hơn không kém.
Trong khoảnh khắc tôi vẫn còn đang ngơ ngẩn đến lạc cả hồn phách thì Đăng Khoa và Ngọc Hân đã nhanh chóng kéo tôi về với thực tại:
"Hai cậu đến rồi à?"
Tôi không bất ngờ về việc Đăng Khoa xuất hiện ở đây. Vì cậu ấy cũng là một thành viên trong Ban tổ chức, phụ trách việc kiểm duyệt các tiết mục văn nghệ.
"Ừ, cậu đến lâu chưa?" Tôi hỏi lại Đăng Khoa.
"Cũng được một lúc rồi!"
"Mà cậu đang định đi đâu hả?"
"À, đúng rồi! Hai cậu muốn uống gì? Mọi người tập nãy giờ cũng khá mệt rồi, tôi đi mua chút gì đó cho bọn họ!"
"Một mình cậu đi thôi sao? Nhiều người như vậy, chắc phải mua nhiều đồ lắm đó!"
"Không sao đâu! Cũng gần trường mình thôi mà!"
"Để tôi đi với cậu nhé!" Tôi không hỏi Đăng Khoa mà trực tiếp đưa ra lời đề nghị của mình.
"Hả? Ờ, được thôi! Nhưng cậu không tập sao?"
"Tôi cũng không tập gì nhiều, chủ yếu vô để đánh đàn cho một vài bạn thôi. Không tốn nhiều thời gian đâu!"
Nói rồi, tôi xoay sang Ngọc Hân:
Ngọc Hân đang dồn sự chú ý của nó lên sân tập nên cũng không nghe được đoạn đối thoại giữa tôi và Đăng Khoa. Cho nên, khi tôi gọi, nó vô cùng ngạc nhiên:
"Sao? Bà tính đi đâu, tui đi cùng bà?"
"Không cần đâu! Tui đi với Đăng Khoa được rồi! Bà ở đây tập luyện trước đi!"
Không đợi Ngọc Hân nói tiếp, tôi đã nhanh chóng kéo tay Đăng Khoa rời đi. Hình như trong lòng tôi đang sợ hãi... sợ rằng, Ngọc Hân sẽ phát hiện ra vẻ bối rối và cả... nhỏ nhen của tôi lúc này.
Đi được một đoạn, Đăng Khoa bắt đầu nói chuyện với tôi:
"Quỳnh Anh này!"
"Sao hả?"
"Tôi hỏi cậu một chút chuyện nhé!" Giọng của Đăng Khoa hơi lạ khiến tôi cảm thấy có chút khó hiểu.
"Cậu chơi rất thân với Đình Huy... thế cậu có biết Đình Huy có bạn gái chưa vậy?"
Tôi thực sự ngỡ ngàng khi Đăng Khoa đặt một câu hỏi như thế này cho tôi:
"Sao... sao bỗng dưng cậu lại hỏi vậy?"
"Vì theo tôi biết, dường như Hải Băng lớp mình... cậu ấy thích Đình Huy đó!"
Tôi không biết có phải mình nhạy cảm quá không nhưng sao tôi lại có cảm giác, lúc nói câu này, ánh mắt của Đăng Khoa vô cùng chăm chú, như thể muốn chờ đợi câu nói tiếp theo của tôi.
Đăng Khoa muốn tôi phải đáp lại cậu ấy như thế nào đây? Bản thân tôi vẫn còn đang mơ hồ với câu nói vừa rồi của cậu ấy đây. Trong thâm tâm, có lẽ tôi đã thầm biết rõ điều đó, nhưng lại không muốn thừa nhận. Và giờ đây, khi Đăng Khoa nói với tôi rõ ràng như thế, tôi lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
Loại cảm giác này, cũng giống như khi bạn làm không được một bài kiểm tra, bạn vẫn biết điểm của mình sẽ vô cùng tệ, tuy nhiên, một khi chưa được phát bài, sâu thẳm trong lòng, bạn vẫn còn nhen nhóm một chút hi vọng xa vời nào đó.
Nhưng cảm giác cuối cùng của hai quá trình này lại khác nhau. Khi nhận được bài kiểm tra với con điểm xấu, tôi sẽ cảm thấy hổ thẹn và rồi sau đó sẽ tiếp tục cố gắng; còn bây giờ, trong tôi lại dâng lên một cảm giác bất lực chưa từng có, kèm theo đó là sự ghen tị không tên. Sự xuất hiện của Hải Băng và tình cảm của cậu ấy dành cho Đình Huy, khiến tôi không muốn cũng phải thừa nhận rằng, vị trí hiện tại của Đình Huy là ở đâu, khoảng cách giữa tôi và cậu ấy đã xa như thế nào, hơn thế nữa, xung quanh Đình Huy bây giờ, không hề thiếu những cô gái ngưỡng mộ và tương tư cậu ấy. Thậm chí, trong số đó, có cả những người rất xinh đẹp và tài năng.
Những ý nghĩ sâu thẳm chôn giấu trong tim phút chốc chỉ vì câu nói của Đăng Khoa mà cuồn cuộn tuôn ra khiến tôi không khỏi cảm thấy lo lắng. Nếu có người thích Đình Huy, cũng giống như với Ngọc Hân, tôi phải vui vẻ mới đúng chứ? Đình Huy cũng là bạn của tôi mà! Hơn nữa, Hải Băng thích Đình Huy là chuyện của cậu ấy, còn Đình Huy có thích Hải Băng không thì lại là một chuyện khác. Nhưng cớ sao tôi lại sợ hãi thế này, lại cảm thấy một áp lực vô hình nào đó đang đè nặng lên con tim. Không lẽ tôi...
Hỗn loạn trong vô vàn những ý nghĩ, tôi đã quên mất phải đáp lại Đăng Khoa như thế nào, chỉ còn biết bật ra hai tiếng: "Thật sao?"
"Tất nhiên là thật rồi! Từ đó đến giờ, tôi đã khi nào nói dối cậu chưa?"
Lúc nói câu này, Đăng Khoa khẽ nở một nụ cười dịu dàng với tôi, thế nhưng, tôi lại cảm thấy nó quá chói mắt và không hề muốn bận tâm một chút nào, chỉ khẽ "ừ" một tiếng, hi vọng cậu ấy mau chóng chuyển chủ đề khác.
Đăng Khoa vẫn luôn rất hiểu ý tôi. Ít nhất là từ trước đến nay. Cậu ấy lúc nào cũng có vô vàn các câu chuyện để nói nên không khí giữa tôi và cậu ấy thường trong trạng thái sôi nổi. Nhưng hôm nay, Đăng Khoa lại giống như không hề nhận ra ý tứ của tôi, cậu ấy lại tiếp tục với cái chủ đề mà tôi đang lảng tránh kia:
"Cậu không muốn biết tại sao tôi biết điều đó à?"
"Hả? Ý cậu là..." Não bộ của tôi lúc này đã chậm mất rồi.
"Ý tôi là lí do mà tôi biết Hải Băng thích Đình Huy đó!"
"Ờ, tại sao vậy?"
"Không phải tự dưng Trưởng Câu lạc bộ Âm nhạc, anh Thông, ra ý tưởng để Đình Huy phải song ca đâu, mà người đề xuất ra điều này, chính là Hải Băng đó!"
"Cậu nói sao cơ?"
"Cậu không nghe lầm đâu! Chính miệng anh Thông nói với tôi mà!"
"Thế à? Tôi biết rồi!"
Tôi cố gắng để giọng nói của mình bình thường nhất có thể. Bởi vì thật sự tôi không hi vọng, Đăng Khoa biết được cảm giác lúc này của tôi. Và hình như, cậu ấy cũng có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi bình tĩnh đến thế:
"Cậu không cảm thấy gì sao?"
Tôi lại tiếp tục giả vờ:
"Cảm thấy điều gì chứ?"
"Thì chuyện Hải Băng thích Đình Huy và đang... gần như công khai theo đuổi cậu ấy, cậu không thấy một chút gì đó... à, ví dụ như... là ghen tị hay tức giận sao?"
Có lẽ tôi cảm nhận được Đăng Khoa muốn biết điều gì, nhưng thật không may, tôi không hề muốn để cho cậu ấy biết điều đó. Thế nên, tôi, cố gắng tròn xoe mắt nhất có thể, hỏi ngược lại Đăng Khoa:
"Tại sao tôi phải tức giận hay ghen tị nhỉ?"
Đăng Khoa thật sự bất ngờ với câu hỏi của tôi. Chính xác là vậy. Vì biểu hiện trên gương mặt của cậu ấy nói cho tôi biết điều đó. Nhưng thật ra, điều làm tôi thắc mắc nhất lại là, cậu ấy vừa thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trông có vẻ rất vui:
"Hi, thật ra cũng không có gì, cậu cứ xem như... xem như tôi nói nhảm là được! Thôi, tụi mình mau quay về kẻo mọi người chờ!"
Đình Huy dạo gần đây lại càng bận rộn. Bởi vì chúng tôi chuẩn bị chào đón một ngày lễ vô cùng quan trọng trong năm học: ngày Nhà giáo Việt Nam 20 - 11. Những hoạt động của sinh viên vào ngày này cũng không khác các học sinh cấp dưới là bao. Chúng tôi cũng xoay quanh các tiết mục văn nghệ, thể dục thể thao thường niên, kèm theo đó là những món quà và các lời chúc tri ân đến thầy cô. Nếu nói đến điểm khác biệt, thì chính là việc toàn bộ kế hoạch thực hiện chương trình vào ngày hôm đó, đều do sinh viên chúng tôi phụ trách.
Thật ra cũng không phải tất cả các bạn sinh viên đều tham gia vào việc này. Như thế sẽ rất lộn xộn. Chúng tôi cũng có người điều khiển, lên kế hoạch. Đó không ai khác ngoài các bạn Cán bộ Đoàn Hội. Những bạn sinh viên còn lại thì mỗi người góp một ít sức lực, từ việc cùng nhau chuẩn bị các món quà đến việc tập luyện cho một bài nhảy flashmod.
Mặc dù Đình Huy không tham gia vào tổ chức Đoàn Hội nhưng mỗi khi tới các dịp lễ lớn, cậu ấy vẫn thường xuyên giúp đỡ với cương vị là một người tổ chức chủ chốt. Cũng phải thôi mà. Đình Huy hiện giờ thật sự là một sinh viên toàn năng. Hơn nữa, việc cậu ấy tham gia các hoạt động xã hội và các chương trình giải trí dạo gần đây rõ ràng đã mang đến cho cậu ấy khá nhiều kinh nghiệm. Và chính những kinh nghiệm tích lũy được ấy đã giúp Đình Huy phát triển các ý tưởng sáng tạo cho riêng mình, rồi từ đó áp dụng vào việc tổ chức các sự kiện. Cho nên, thông thường, trong các buổi họp, những ý kiến mà Đình Huy phát biểu thường rất nhanh chóng được thông qua bởi vì chúng độc đáo và khả thi.
Tất nhiên những việc mà tôi kể trên cũng là do mọi người nói lại cho nghe thôi. Vì Đình Huy vốn dĩ không thích khoe khoang. Những chuyện đại loại như thế này, cậu ấy sẽ không nói ra đâu. Còn tôi thì làm gì được dự một cuộc họp nào chứ. Nhưng tôi thực sự có hơi lo lắng cho Đình Huy. Ngoài việc tham gia các buổi họp để bàn bạc về nội dung chương trình và tiến độ thực hiện, Đình Huy còn là một thành viên trong Câu lạc bộ Âm nhạc giống như tôi và Ngọc Hân. Do đó, tôi có thể chắc chắn là cậu ấy phải trình bày một đến hai tiết mục. Và theo như nguồn tin, trưởng Câu lạc bộ của chúng tôi, vừa mới đề xuất với Đình Huy, để thêm phần hào hứng và mới lạ, anh ấy đề nghị Đình Huy nên có một phần trình diễn song ca thay vì đơn ca như mọi khi.
Điều đó đồng nghĩa với việc Đình Huy cũng phải dành thêm thời gian để tập luyện với bạn diễn của mình. Và khi tôi tham gia vào một buổi tập luyện chung với cậu ấy, thì tôi mới biết được là, bạn diễn của Đình Huy, không phải ai khác, mà chính là Hải Băng.
Khi tôi và Ngọc Hân đến hội trường, thì Đình Huy và Hải Băng đã có mặt rồi. Bởi vì trước đó cậu ấy có cuộc họp đột xuất, nên sau khi xong thì chạy ngay sang đây để tiện đường chứ không đi cùng tôi và Ngọc Hân như mọi khi. Đình Huy và Hải Băng đang song ca một bản nhạc rất nổi hiện giờ. Giọng của Đình Huy trầm ấm xen lẫn chất giọng ngọt ngào của Hải Băng, tôi thực sự phải thầm công nhận là vô cùng hòa hợp. Và lúc tôi ngước nhìn bọn họ, nam điển trai thanh lịch, nữ xinh xắn đáng yêu, khiến tôi bất giác thấy hoa cả mắt. Trong mắt tôi, cảnh tượng ấy như một bức họa, đẹp đến mức khiến tôi muốn ngắm nhìn mãi,nhưng cũng làm tôi có một cảm giác ghen tị không thôi, một cảm giác bất lực rằng tôi chỉ là một kẻ thưởng tranh không hơn không kém.
Trong khoảnh khắc tôi vẫn còn đang ngơ ngẩn đến lạc cả hồn phách thì Đăng Khoa và Ngọc Hân đã nhanh chóng kéo tôi về với thực tại:
"Hai cậu đến rồi à?"
Tôi không bất ngờ về việc Đăng Khoa xuất hiện ở đây. Vì cậu ấy cũng là một thành viên trong Ban tổ chức, phụ trách việc kiểm duyệt các tiết mục văn nghệ.
"Ừ, cậu đến lâu chưa?" Tôi hỏi lại Đăng Khoa.
"Cũng được một lúc rồi!"
"Mà cậu đang định đi đâu hả?"
"À, đúng rồi! Hai cậu muốn uống gì? Mọi người tập nãy giờ cũng khá mệt rồi, tôi đi mua chút gì đó cho bọn họ!"
"Một mình cậu đi thôi sao? Nhiều người như vậy, chắc phải mua nhiều đồ lắm đó!"
"Không sao đâu! Cũng gần trường mình thôi mà!"
"Để tôi đi với cậu nhé!" Tôi không hỏi Đăng Khoa mà trực tiếp đưa ra lời đề nghị của mình.
"Hả? Ờ, được thôi! Nhưng cậu không tập sao?"
"Tôi cũng không tập gì nhiều, chủ yếu vô để đánh đàn cho một vài bạn thôi. Không tốn nhiều thời gian đâu!"
Nói rồi, tôi xoay sang Ngọc Hân:
Ngọc Hân đang dồn sự chú ý của nó lên sân tập nên cũng không nghe được đoạn đối thoại giữa tôi và Đăng Khoa. Cho nên, khi tôi gọi, nó vô cùng ngạc nhiên:
"Sao? Bà tính đi đâu, tui đi cùng bà?"
"Không cần đâu! Tui đi với Đăng Khoa được rồi! Bà ở đây tập luyện trước đi!"
Không đợi Ngọc Hân nói tiếp, tôi đã nhanh chóng kéo tay Đăng Khoa rời đi. Hình như trong lòng tôi đang sợ hãi... sợ rằng, Ngọc Hân sẽ phát hiện ra vẻ bối rối và cả... nhỏ nhen của tôi lúc này.
Đi được một đoạn, Đăng Khoa bắt đầu nói chuyện với tôi:
"Quỳnh Anh này!"
"Sao hả?"
"Tôi hỏi cậu một chút chuyện nhé!" Giọng của Đăng Khoa hơi lạ khiến tôi cảm thấy có chút khó hiểu.
"Cậu chơi rất thân với Đình Huy... thế cậu có biết Đình Huy có bạn gái chưa vậy?"
Tôi thực sự ngỡ ngàng khi Đăng Khoa đặt một câu hỏi như thế này cho tôi:
"Sao... sao bỗng dưng cậu lại hỏi vậy?"
"Vì theo tôi biết, dường như Hải Băng lớp mình... cậu ấy thích Đình Huy đó!"
Tôi không biết có phải mình nhạy cảm quá không nhưng sao tôi lại có cảm giác, lúc nói câu này, ánh mắt của Đăng Khoa vô cùng chăm chú, như thể muốn chờ đợi câu nói tiếp theo của tôi.
Đăng Khoa muốn tôi phải đáp lại cậu ấy như thế nào đây? Bản thân tôi vẫn còn đang mơ hồ với câu nói vừa rồi của cậu ấy đây. Trong thâm tâm, có lẽ tôi đã thầm biết rõ điều đó, nhưng lại không muốn thừa nhận. Và giờ đây, khi Đăng Khoa nói với tôi rõ ràng như thế, tôi lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
Loại cảm giác này, cũng giống như khi bạn làm không được một bài kiểm tra, bạn vẫn biết điểm của mình sẽ vô cùng tệ, tuy nhiên, một khi chưa được phát bài, sâu thẳm trong lòng, bạn vẫn còn nhen nhóm một chút hi vọng xa vời nào đó.
Nhưng cảm giác cuối cùng của hai quá trình này lại khác nhau. Khi nhận được bài kiểm tra với con điểm xấu, tôi sẽ cảm thấy hổ thẹn và rồi sau đó sẽ tiếp tục cố gắng; còn bây giờ, trong tôi lại dâng lên một cảm giác bất lực chưa từng có, kèm theo đó là sự ghen tị không tên. Sự xuất hiện của Hải Băng và tình cảm của cậu ấy dành cho Đình Huy, khiến tôi không muốn cũng phải thừa nhận rằng, vị trí hiện tại của Đình Huy là ở đâu, khoảng cách giữa tôi và cậu ấy đã xa như thế nào, hơn thế nữa, xung quanh Đình Huy bây giờ, không hề thiếu những cô gái ngưỡng mộ và tương tư cậu ấy. Thậm chí, trong số đó, có cả những người rất xinh đẹp và tài năng.
Những ý nghĩ sâu thẳm chôn giấu trong tim phút chốc chỉ vì câu nói của Đăng Khoa mà cuồn cuộn tuôn ra khiến tôi không khỏi cảm thấy lo lắng. Nếu có người thích Đình Huy, cũng giống như với Ngọc Hân, tôi phải vui vẻ mới đúng chứ? Đình Huy cũng là bạn của tôi mà! Hơn nữa, Hải Băng thích Đình Huy là chuyện của cậu ấy, còn Đình Huy có thích Hải Băng không thì lại là một chuyện khác. Nhưng cớ sao tôi lại sợ hãi thế này, lại cảm thấy một áp lực vô hình nào đó đang đè nặng lên con tim. Không lẽ tôi...
Hỗn loạn trong vô vàn những ý nghĩ, tôi đã quên mất phải đáp lại Đăng Khoa như thế nào, chỉ còn biết bật ra hai tiếng: "Thật sao?"
"Tất nhiên là thật rồi! Từ đó đến giờ, tôi đã khi nào nói dối cậu chưa?"
Lúc nói câu này, Đăng Khoa khẽ nở một nụ cười dịu dàng với tôi, thế nhưng, tôi lại cảm thấy nó quá chói mắt và không hề muốn bận tâm một chút nào, chỉ khẽ "ừ" một tiếng, hi vọng cậu ấy mau chóng chuyển chủ đề khác.
Đăng Khoa vẫn luôn rất hiểu ý tôi. Ít nhất là từ trước đến nay. Cậu ấy lúc nào cũng có vô vàn các câu chuyện để nói nên không khí giữa tôi và cậu ấy thường trong trạng thái sôi nổi. Nhưng hôm nay, Đăng Khoa lại giống như không hề nhận ra ý tứ của tôi, cậu ấy lại tiếp tục với cái chủ đề mà tôi đang lảng tránh kia:
"Cậu không muốn biết tại sao tôi biết điều đó à?"
"Hả? Ý cậu là..." Não bộ của tôi lúc này đã chậm mất rồi.
"Ý tôi là lí do mà tôi biết Hải Băng thích Đình Huy đó!"
"Ờ, tại sao vậy?"
"Không phải tự dưng Trưởng Câu lạc bộ Âm nhạc, anh Thông, ra ý tưởng để Đình Huy phải song ca đâu, mà người đề xuất ra điều này, chính là Hải Băng đó!"
"Cậu nói sao cơ?"
"Cậu không nghe lầm đâu! Chính miệng anh Thông nói với tôi mà!"
"Thế à? Tôi biết rồi!"
Tôi cố gắng để giọng nói của mình bình thường nhất có thể. Bởi vì thật sự tôi không hi vọng, Đăng Khoa biết được cảm giác lúc này của tôi. Và hình như, cậu ấy cũng có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi bình tĩnh đến thế:
"Cậu không cảm thấy gì sao?"
Tôi lại tiếp tục giả vờ:
"Cảm thấy điều gì chứ?"
"Thì chuyện Hải Băng thích Đình Huy và đang... gần như công khai theo đuổi cậu ấy, cậu không thấy một chút gì đó... à, ví dụ như... là ghen tị hay tức giận sao?"
Có lẽ tôi cảm nhận được Đăng Khoa muốn biết điều gì, nhưng thật không may, tôi không hề muốn để cho cậu ấy biết điều đó. Thế nên, tôi, cố gắng tròn xoe mắt nhất có thể, hỏi ngược lại Đăng Khoa:
"Tại sao tôi phải tức giận hay ghen tị nhỉ?"
Đăng Khoa thật sự bất ngờ với câu hỏi của tôi. Chính xác là vậy. Vì biểu hiện trên gương mặt của cậu ấy nói cho tôi biết điều đó. Nhưng thật ra, điều làm tôi thắc mắc nhất lại là, cậu ấy vừa thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trông có vẻ rất vui:
"Hi, thật ra cũng không có gì, cậu cứ xem như... xem như tôi nói nhảm là được! Thôi, tụi mình mau quay về kẻo mọi người chờ!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook