Thanh Xuân Tươi Đẹp
-
Chương 2: Họp lớp (1)
Khoảng thời gian năm lớp mười hai luôn là lúc căng thẳng nhất. Học sinh cuối cấp nào cũng bận rộn với chuyện ôn thi, chuyện chọn trường. Hầu như ngày nào cũng thấy có bạn hỏi nhau về trường này, điểm thi trường kia… Đề kiểm tra, tài liệu tham khảo thì chất đầy trong cặp sách và bàn học. Hễ có thời gian rảnh là bất kì học sinh nào cũng tranh thủ lấy giấy, bút ra giải đề. Sau khi thi xong cũng là khoảng thời gian căng thẳng không kém. Đầu tiên là căng thẳng xem đáp án trên báo hay đáp án của giáo viên, sau đó căng thẳng chờ điểm thi, rồi căng thẳng chờ điểm đầu vào của các trường đại học. Đối với nhiều học sinh, việc có điểm trùng hoặc hơn điểm đầu vào của các trường đại học cũng vẫn chưa làm giảm bớt sự lo lắng. Mãi đến khi cầm trên tay tờ giấy báo trúng tuyển rồi thì lúc đó mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Và chính vào khoảng thời gian khi có kết quả rồi, chính là thời điểm thích hợp nhất để giải toả tất cả, dù là đối với học sinh đậu hay trượt. Học sinh đậu thì tổ chức ăn mừng, đi chơi. Những học sinh không may mắn bị trượt thì cũng vậy, rồi sau đó sẽ tiếp tục dùi mài kinh sử chờ đợi năm sau. Nhưng có một việc thường xảy ra vào thời điểm này nhất, đó chính là họp lớp.
Tôi nhận được cú điện thoại thông báo cách ba ngày trước khi buổi họp lớp diễn ra. Người gọi thông báo cho tôi việc này chính là cậu lớp trưởng năm nào. Nhắc đến đây, tôi lại nhớ đến một số việc giữa tôi và cậu ấy. Không to cũng không nhỏ, chỉ đủ để lại giữa mối quan hệ của chúng tôi một vài khúc mắc. Thế nên, khi nghe giọng của cậu ấy, tôi có hơi do dự phần nào.
“A lô, xin hỏi đây có phải là số điện thoại của Quỳnh Anh không?”
“Phải, Quỳnh Anh đây! Xin hỏi ai vậy?”
“Tôi là Minh Hoàng, lớp trưởng hồi cấp hai. Cậu còn nhớ tôi không?”
Khi nghe Minh Hoàng nói tên, quả thật tôi có hơi chần chừ. Cảm giác khi nghe Minh Hoàng xưng danh và biết đó là cậu ấy khiến tôi bối rối. Trong đầu tôi thoáng hiện ra những điều trong quá khứ. Nhưng tôi rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Đối với tôi, những việc khiến bản thân không thoải mái hay buồn bã thì tốt nhất là nên nhanh chóng quên đi. Có lẽ Minh Hoàng cũng đã sớm quên nó rồi. Tôi cũng không nên nghĩ nhiều vì xét cho cùng nó đã là gì đâu. Chính vì luôn có lí do để bản thân có thể thoát khỏi nỗi phiền muộn như thế này nên bạn bè thường bảo tôi là một đứa lạc quan. Có thể ban sáng bọn nó sẽ thấy tôi buồn, nhưng vào chiều lại thấy tôi vui ngay đó. Đôi lúc tôi cũng cảm thấy khâm phục bản thân mình. Vô lo vô nghĩ. Nếu có nghĩ thì cũng rất nhanh sẽ thoát ra. Thế nên, tôi nhanh chóng trả lời cậu ấy:
“À, nhớ rồi! Cậu gọi tôi có việc gì không?”
“Cũng không có gì! Tôi gọi điện thông báo cho cậu việc chủ nhật tuần này sẽ tổ chức họp lớp để mọi người gặp nhau nói chuyện, ôn lại kỉ niệm sau khi trải qua kì thi đại học. Nếu rảnh cậu hãy tham gia!”
“Hả? Họp lớp à? Tôi cũng không biết nữa! Nhưng nếu rảnh thì tôi sẽ tham gia. Cậu còn chuyện gì nữa không?”
“À, không còn chuyện gì nữa!”
“Vậy tôi cúp máy nhé! Chào cậu!”
Tôi không trả lời Minh Hoàng ngay là có tham gia hay không. Tôi cũng không biết vì sao nữa. Cảm giác đối với Minh Hoàng thật xa lạ. Thật ra trong lòng tôi đã có đáp án cho riêng mình. Đây là buổi họp lớp của những người bạn bè năm cấp hai. Tôi thật sự rất muốn đi. Tôi muốn gặp lại những cô bạn mà ngày đó chơi chung với tôi và Ngọc Hân nhưng vì cấp ba học khác trường nên mỗi người một ngả. Thế là tôi nhanh chóng gọi điện cho Ngọc Hân:
“Này, bà có nghe vụ họp lớp không?”
“Có! Mà sao?” Nó hỏi ngược lại tôi.
“Bà có đi không?”
“Không! Tôi không muốn gặp tụi con Trâm! Bà biết thừa là tui ghét tụi nó mà!”
“Nhưng mà đã lâu rồi tui với bà chưa gặp lại mấy nhỏ chơi chung với mình hồi đó!”
“Ý bà là… bà muốn đi hả?”
“Ừ, đúng rồi! Bà đi chung với tui nha!”
“Bà muốn đi… thật hả?”
“Ừm, sao bà lại hỏi vậy?”
“Thật ra tui đi với bà cũng không sao, nhưng mà tui lo…”
“Lo gì cơ?”
“Tui sợ bà… tụi con Trâm, ừ thì bà cũng biết là hồi xưa tụi nó rất ganh tị với bà… bây giờ gặp lại…”
Tôi ngập ngừng vài giây mới sực hiểu ra ý của Ngọc Hân là gì, trong lòng dâng lên một nỗi ấm áp khó tả, tôi liền nói với nó:
“Ý bà là sợ bọn họ nói gì tui hả? Kiểu như bây giờ khác hẳn hùi xưa, kiểu như bọn họ sẽ nói Quỳnh Anh giờ rất béo, da lại đen, ăn mặc thì không hợp thời… vâng vâng và mây mây các kiểu, phải vậy không?”
“Ừm, thật ra tụi nó nói gì tui chả quan tâm, tui chỉ sợ…nếu tụi nó nói bà sẽ để trong lòng, tui biết thừa buổi họp lớp này tụi nó đến chẳng qua là để khoe khoang…”
Nói đến đây, nó bất chợt đổi giọng:
“Mà cũng tại bà đấy, tui đã nói bao nhiêu lần rồi mà không chịu nghe, để giờ tui phải lo lắng!”
“Hi, không sao đâu! Dù sao tui đến buổi họp lớp cũng chỉ vì muốn gặp lại bạn bè thôi, cần gì phải quan tâm đến bọn họ đúng không? Hơn nữa, có bà đi cùng với tui, tui còn sợ gì nữa? Bà sẽ bảo vệ tui mà, đúng không?” Tôi không quên chốt câu cuối cùng để chuyển chủ đề, nếu không, tôi sẽ lại bị nó nhắc nhở cho xem.
Nghe tôi nói vậy, giọng nó mới thoải mái đôi chút:
“Tất nhiên rồi, bà yên tâm đi, sẽ không ai dám nói gì bà đâu. Dù sao thì cấp hai tụi nó cũng rất sợ tui còn gì!”
“Vậy quyết định nha!”
“Ừm, bye bye!”
Phù, chút nữa thì tôi lại bị Ngọc Hân thuyết giảng về bài học làm đẹp của nó đến nỗi mà tôi đã thuộc nằm lòng. Nhà tôi thì không khá giả như nhà Ngọc Hân để có thể cho nó đi làm spa hàng tuần như cơm bữa nhưng bố mẹ luôn cố gắng cho tôi một cuộc sống đầy đủ nhất. Từ nhỏ, tôi đã sống vô ưu vô lo không hề có áp lực gì về vấn đề tiền bạc. Bố mẹ có thể mua cho tôi những món đồ chơi tôi thích. Tất nhiên tôi cũng biết những món đồ đó cũng khá vừa túi tiền đối với bất kì vị phụ huynh nào. Hay bố mẹ có khả năng cho tôi những bộ quần áo đẹp hay đóng học phí cho tôi học đàn… Thế nên, khi ở nhà, tôi có cảm giác như mình là một cô công chúa nhỏ. Và tôi cảm thấy, thế là đủ. Tôi thật sự không muốn quan tâm xem bạn bè cũ nói gì về tôi. Tôi chỉ muốn để bản thân cảm thấy thật sự thoải mái. Thật ra tôi cũng cảm thấy nó nói rất đúng. Chính vì tính tình xuề xoà, không biết chăm sóc bản thân của mình mà tôi… ừm, đúng như lời nó nói, không còn được như xưa. Điều này cũng không có gì quan trọng lắm. Có rất nhiều người, khi còn nhỏ thì rất xinh đẹp, lúc lớn lên lại không duy trì được như thế, đây cũng là điều hết sức bình thường. Nhưng mà đối với tôi mà nói, cũng có một chút may mắn. Tôi không cần miễn cưỡng bản thân mình, cũng như biết được có rất nhiều người thật sự yêu quý tôi, không chỉ bởi vẻ bề ngoài.
Thế nhưng đối với Ngọc Hân, mỗi khi tôi nói như vậy thì nó sẽ lại nói là tôi đang tìm cách thoái thác. Có lẽ vì chuyện ngày xưa mà nó lúc nào cũng thần tượng tôi và luôn muốn mọi người thần tượng tôi giống như nó vậy. Chuyện gì thì có lẽ tôi sẽ nói cho mọi người biết sau nhé! Tôi cũng biết nó chỉ muốn tốt cho tôi nhưng khi nghe nó nói về hằng hà sa số mớ lí thuyết về cách làm đẹp của nó thì tôi lại cảm thấy chán nản vô cùng. Nó bảo sáng sớm tôi phải rửa mặt bằng nước lạnh trước để lỗ chân lông giãn nở, da căng mịn. Sau đó thì bắt đầu dùng sữa rửa mặt rửa lại một lần nữa. Tiếp theo thì thoa một lớp nước hoa hồng vào da để giữ độ ẩm. Cuối cùng là bôi kem dưỡng da. Trường chúng tôi vào học lúc 7 giờ 45 phút và từ nhà tôi đến trường, dù chỉ mất một chuyến xe buýt nhưng lại tiêu tốn của tôi một khoảng thời gian là một tiếng đồng hồ. Như vậy, tôi phải thức lúc 5 giờ 30 phút sáng và chỉ có khoảng một tiếng để vệ sinh cá nhân, thay quần áo, tập thể dục và ăn sáng. Tôi còn phải đến sớm hơn khoảng mười lăm phút để đợi xe. Nếu làm theo lời nó thì chắc có lẽ tôi phải hi sinh thêm thời gian ngủ rồi trong khi buổi tối tôi thường thức rất khuya để học bài sau khi đi làm thêm về. Mà theo nó nói thì tất cả những điều trên chỉ là những điều cơ bản nhất để chăm sóc da mặt. Nó bảo còn phải thoa kem chống nắng kẻo bị đen da, hằng ngày phải đắp mặt nạ dưỡng da, đi spa thường xuyên để thư giãn, tập gym, tập yoga, rồi còn học cách trang điểm nữa…
Nhưng có một điều may mắn là từ trước đến nay, dù có hay cằn nhằn tôi nhưng Ngọc Hân chưa từng miễn cưỡng tôi điều gì cả. Trước sau nó vẫn đối tốt với tôi như ban đầu. Tình chị em của chúng tôi mới đó mà đã kéo dài được hơn sáu năm rồi. Thấm thoắt cũng tới ngày họp lớp. Chiều hôm đó, Ngọc Hân đến đón tôi rất đúng giờ. Khi tôi mở cửa ra đón nó, nó nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân rồi nói một câu:
“Sắp tới giờ rồi mà bà chưa chuẩn bị gì hả?”
“Chuẩn bị gì? Tui đã thay quần áo rồi mà!”
“Bà không trang điểm cho nổi bật lên à? Vào nhà đi, tui trang điểm cho bà.”
“Thôi mà, bây giờ đã tới giờ rồi. Nếu không đi là tụi mình tới trễ đó.”
“Thì sao, cứ cho tụi nó đợi. Với lại tui nghĩ có khi tụi nó đã bắt đầu trước rồi cũng nên.”
“Hi, bà biết tui không muốn để ai phải đợi mình mà. Bọn họ bắt đầu rồi cũng không sao, chủ yếu là tui không muốn tụi mình tới trễ. Chưa kể tới việc tui không muốn bà làm “anh hùng xa lộ” đâu nghen. Bà mới lấy bằng lái thôi đó.”
“Haizz, được rồi cô nương. Bà nói tui hay cằn nhằn, nhưng mà bà cũng có khác gì tui đâu!”
“Thế nên tụi mình mới là chị em tốt đó! Thôi, xuất phát đi!”
“OK!”
Buổi họp lớp diễn ra trong phòng của một quán karaoke khá nổi tiếng. Nói là phòng nhưng nó rất rộng, đủ sức chứa khoảng năm mươi người. Cho nên họp lớp không có vấn đề gì cả. Quả nhiên đúng như Ngọc Hân nói, dù tự nhận là mình không đến trễ giờ, nhưng xem ra chúng tôi là những thành viên đến muộn nhất, có những bạn đến sớm hơn chúng tôi nhiều, bằng chứng là khi bước vào phòng, âm nhạc đã nổi lên rộn ràng, không khí lúc này thật ồn ào và sôi động. Có hai người đang cầm micro và hát với nhau, những người còn lại thì hò hét. Tôi lập tức nhận ra hai người này, là Bích Trâm và Minh Hoàng.
Tôi ngẩng đầu nhìn hai người họ. Nam thì bảnh bao, nữ thì xinh đẹp. Trông cả hai rất xứng đôi. Họ đang song ca một bản nhạc đang rất hot hiện nay.
“Lúc nào cũng muốn là trung tâm của sự chú ý!”
Khác với tôi còn đang bận ngó nghiêng xem xét mọi thứ, Ngọc Hân, nó vừa bước vào đã nói liền một câu như thế với giọng điệu vô cùng hằn học. Mà thật ra, nếu nó không nói gì thì tôi mới cảm thấy ngạc nhiên.
“Thôi được rồi, mình tìm chỗ ngồi đi.”
Từ hồi mới bắt đầu học chung, nó và Trâm đã có thành kiến với nhau rồi. Tôi cũng không quên lí do nó không muốn đến dự họp lớp là vì có Trâm. Thế nên, để đề phòng nó không kiềm chế được, tốt nhất là tôi nên tìm một chủ đề khác, chuyển sự chú ý của nó.
Tôi nhìn xung quanh tìm kiếm chỗ ngồi cho tôi và nó. Tuy phòng rất rộng nhưng vì đến muộn nên đa số mọi người đều đã có chỗ ngồi cho mình rồi. Không ai để ý đến chúng tôi. Mọi người còn đang bận cổ vũ cho Trâm và Hoàng, mà theo cách nói của Ngọc Hân thì là: “Đôi nam nữ đang song ca một cách tình tứ, lố lăng trên sân khấu!” Tôi thật sự phục cách diễn đạt của nó luôn. Đang không biết ngồi đâu thì lúc này, có một bạn học chú ý đến chúng tôi. Người bạn đó vội đến gần và kéo chúng tôi vào:
“Quỳnh Anh phải không? Ngọc Hân nữa! Hai cậu vào đây đi! Mọi người đã tới được một lúc rồi!”
“May quá, cảm ơn cậu. Tụi mình đang không biết ngồi ở đâu!”
Tôi nhận ra người bạn học này, chính là Nhân. Ấn tượng của tôi về Nhân không nhiều lắm, nhưng vì ngày xưa là lớp phó học tập nên tôi luôn ghi nhớ rõ từng bạn trong lớp của mình. Nhân là một cậu học sinh chăm chỉ. Cậu ấy cũng có gương mặt khá ưa nhìn và tốt bụng. Tuy nhiên, Nhân rất ít nói nên không có nhiều bạn bè lắm. Cho nên hôm nay, tôi khá bất ngờ khi người đầu tiên gọi tôi là Nhân.
Nghe Nhân nói, mọi người liền chuyển sự chú ý vào tôi. Đôi nam nữ đang song ca cũng dừng lại. Nhiều ánh mắt đổ dồn vào tôi ngắm nghía khiến tôi cảm giác không được tự nhiên cho lắm.
“Ô, hoá ra là lớp phó của chúng ta đến rồi à!” Giọng Trâm vang lên đầu tiên nhưng tôi nghe cảm thấy không được thiện cảm cho lắm.
“Ờ, là mình, chào mọi người!” Tôi cũng chỉ đành cười trừ đáp lại.
“Lớp phó… thay đổi nhiều thật đấy!”
Lúc nói câu này, tôi nhận ra sự châm chọc biểu hiện rõ trong ánh mắt của Trâm. Tôi bất giác cảm thấy bối rối không biết đáp trả thế nào. Nhưng điều làm tôi lo lắng hơn cả là người ngồi cạnh tôi, Ngọc Hân. Tôi cảm giác được nó đang nổi giận. Ngọc Hân nhìn bề ngoài thì như một tảng băng, nhưng không ai biết, thật ra trong nội tâm của nó, chính là một ngọn núi lửa chỉ chực phun trào. Tôi thật không biết nó đang tính làm gì nữa. Tôi im lặng không nói gì và ra sức lắc lắc cánh tay của nó. Bầu không khí bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng. Thật khác xa so với ban nãy. Bỗng một âm thanh cất lên phá vỡ sự trầm mặc đó, đồng thời cũng giải vây kịp lúc cho tôi:
“Chào lớp phó, đã lâu không gặp! Cậu… còn nhớ tôi không?”
Giọng nói đó trầm ấm, rõ ràng và có gì đó rất thu hút khiến mọi người bất giác phải ngoái đầu mà chú ý. Đó không phải ai xa lạ mà chính là Đình Huy–cậu bạn hotboy mà rõ ràng tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần qua các tin đồn, những buổi trà chanh và cả tin tức trên mạng. Tôi ngẩn người trong chốc lát. Lúc này đây, tôi hoàn toàn không có một suy nghĩ nào khác, ngoại trừ… cậu ấy thật đẹp trai.
Trong kí ức của tôi, Đình Huy cũng giống với bao cậu con trai khác. Vì dù là ngày xưa hay bây giờ thì tôi cũng rất ít quan tâm đến những bạn nam sinh. Nhưng trong trí nhớ của mình, tôi nhớ hình ảnh của cậu con trai ngày trước khác hẳn với người con trai vừa nói chuyện với tôi. Khi còn học cấp hai, rõ ràng Đình Huy khá thấp, tóc nhìn khá ngố và hình như là… không có điểm gì nổi bật. Còn bây giờ, tôi không có cách nào dung nhập hình ảnh của người con trai trước mặt với cậu bé năm nào. Người con trai trước mặt, ngũ quan sinh động, từng đường nét đều rất đẹp, cao lớn và ăn mặc thời trang. Đặc biệt nhất đó chính là khí chất toả ra từ người cậu ấy, khiến người khác không thể không nhìn. Tự nhận là miễn nhiễm với trai đẹp nhưng khi nhìn Đình Huy, tôi cũng không tự chủ mà nhìn lâu hơn một chút, nhưng rất nhanh, tôi đã lấy lại tinh thần!
“À, nhớ chứ! Cậu là Đình Huy mà!”
“Thật vui vì cậu còn nhớ tôi! Mọi người cũng ngồi vào và tiếp tục chương trình đi chứ!”
“Đúng rồi! Mọi người tiếp tục, tiếp tục nào!” Lớp trưởng nhanh chóng lấy lại vị trí chủ trì của mình.
“Chỗ gần tôi còn trống này, Quỳnh Anh, nếu cậu không ngại, ngồi đây đi!” Câu nói này của Đình Huy khiến mọi người sửng sốt. Ban nãy, mọi người, nhất là đám con gái, khi nhận ra cậu ấy thì nhanh chóng tiến lại ngồi gần. Nhưng Đình Huy chỉ nhẹ nhàng từ chối một cách khách sáo. Vậy mà bây giờ… mọi người lại không tự chủ được mà nhìn về phía tôi.
Cảm giác của tôi lúc này thật kì lạ. Tôi cũng không biết phải diễn tả thế nào. Nhưng không để cho tôi kịp suy nghĩ thì Ngọc Hân đã nhanh nhẹn kéo tay tôi ngồi xuống, còn không quên xoay qua cám ơn Đình Huy một câu:
“Cảm ơn cậu!”
“Không có gì!” Đình Huy đáp lời, không biết có nhìn lầm không nhưng tôi cảm thấy tâm trạng của cậu ấy hình như rất tốt.
Sau khi ngồi xuống, tôi liền huých khuỷa tay của Ngọc Hân:
“Này, sao lại ngồi đây?”
“Sao lại không được ngồi đây?” Ngọc Hân khó hiểu hỏi lại tôi.
“Bà không biết là đang có nhiều ánh mắt nhìn chúng ta lắm à?”
“Thì sao chứ, cho bọn họ ganh tị chết thôi! Nhất là Trâm kìa, rõ ràng đang quen với lớp trưởng, thế mà còn nhìn về bên này với ánh mắt không cam lòng thế kia! Thật là, tui khinh thường!”
“Thôi được rồi, tui biết là bà đang rất thoả mãn vì việc này!”
“Ừ, bà đúng là hiểu lòng tui! Người ta đã mở miệng, dại gì mà không ngồi chứ! Một công đôi việc! Ngọc Hân tui không làm chuyện vô ích bao giờ.”
“Nhưng bà cũng đừng làm quá! Tui biết bà đang cố tình chọc tức Trâm nhưng mà ở cũng còn nhiều bạn học đẹp trai lắm! Bà làm vậy không sợ họ tủi thân à! Bà nhìn lớp trưởng kìa, người ta rõ ràng cũng ra dáng lắm! Nhưng nhìn bà thì có cảm giác Đình Huy mới là nhân vật quan trọng nhất!”
“Thôi bà đừng nhắc đến cậu ta nữa! Tui công nhận là cậu ta nhìn cũng được đấy! Nhưng mà dù thế nào tui cũng không ưa nổi cậu ta. Cậu ta mà có đẹp trai hơn nữa thì cũng vậy thôi!”
“Sao tui cứ có cảm giác bà thành kiến với hai người đó quá nhỉ?”
“Bà nói chính xác rồi đấy! Vì bà không nghe nói đó thôi! Hai người đó, từ khi quen nhau, làm nhiều trò lắm! Mà cậu ta? Chẳng đáng mặt con trai tí nào! Cô nàng kia nói gì cậu ta cũng chiều, tôn cô ta lên cứ như bà hoàng không bằng! Buổi họp lớp này á, cũng là cô ta bày ra để khoe khoang thôi! Mà nếu chỉ có những chuyện này thôi thì không nói làm gì! Đằng này ngày xưa cậu ta lại là người theo đuổi bà. Nói nhiều câu như thề non hẹn biển gì gì đó. Mỗi khi nhìn cảnh này và nhớ lại những lời đó bà biết tôi sởn da gà đến thế nào không! Nếu không tại bà cứ nhất quyết bắt tui đi, còn lâu tui mới đến đây!”
“Tui không biết là bà còn đi hóng hớt chuyện vỉa hè nữa đấy! Lạ quá nha!”
“Ai thèm nghe chứ! Tại mọi người cứ nói văng vẳng bên tai tui thôi!”
“Ờ, nhưng mà những điều bà nói cũng chỉ là nghe nói thôi mà! Chưa chắc đã là sự thật! Còn chuyện hồi xưa đã là quá khứ rồi, bà đừng nhắc lại nữa. Mà tôi không biết là bà có thể nói nhiều về bọn họ đến như thế đó!”
“Bà ngây thơ quá đi! Tui nói là nghe nói là nói giảm nói tránh đó! Chứ sự thật rành rành trước mặt thiên hạ rồi! Kìa, bà mau nhìn đi!”
Nghe Ngọc Hân nói, đến giờ tôi mới có dịp nhìn kĩ lại đôi nam nữ trước mặt. Ngoài những người bạn thân, thì trong quá khứ, tôi có ấn tượng nhất với hai người này. Hoàng là lớp trưởng ngày đó của lớp tôi. Cùng là ban cán sự lớp, hai người chúng tôi có nhiều dịp làm việc chung. Tôi còn nhớ ngày trước, trong lớp, bạn bè vẫn hay có trò gán ghép. Đối tượng mà họ gán ghép nhiều nhất là tôi và Hoàng. Bởi vì theo lời bọn họ, chúng tôi rất xứng đôi. Hoàng khá đẹp trai, và giờ thì vẫn vậy. Ngay từ nhỏ, cậu ta đã biết cách ăn mặc sao cho thật thu hút. Thành tích của cậu ta cũng rất tốt, luôn có mặt trong danh sách đứng đầu của lớp. Thật ra tôi cũng có nghe nói về tin đồn cậu ta thích mình, nhưng lúc đó, tôi không để ý và xem như không có chuyện gì. Còn Trâm là một cô nàng khiến tôi không biết cư xử sao cho tốt. Ngay từ khi học chung lớp, nếu nói không biết gì thì là nói dối, tôi biết cô nàng vẫn luôn ganh đua với tôi. Nhưng những chuyện đó chẳng đi đâu về đâu cả.
Tôi chăm chú nhìn hai người đó. Cử chỉ của bọn họ rất thân mật. Trâm vừa nói gì đó vào tai Minh Hoàng, Hoàng liền cười phá lên sau đó lại lập tức đi lấy cốc nước ngọt cho Trâm. Không hiểu sao, tôi có cảm giác Hoàng đã thay đổi, mặc dù cậu ấy vẫn bảnh bao như lúc nhỏ, nhưng vẻ dễ gần và thân thiện thì hầu như không còn nữa. Thay vào đó, tôi cảm thấy có một chút gì đó tự kiêu qua nụ cười của cậu ấy, một nụ cười gây cho tôi cảm giác khó chịu một cách kì lạ.
Tôi nhận được cú điện thoại thông báo cách ba ngày trước khi buổi họp lớp diễn ra. Người gọi thông báo cho tôi việc này chính là cậu lớp trưởng năm nào. Nhắc đến đây, tôi lại nhớ đến một số việc giữa tôi và cậu ấy. Không to cũng không nhỏ, chỉ đủ để lại giữa mối quan hệ của chúng tôi một vài khúc mắc. Thế nên, khi nghe giọng của cậu ấy, tôi có hơi do dự phần nào.
“A lô, xin hỏi đây có phải là số điện thoại của Quỳnh Anh không?”
“Phải, Quỳnh Anh đây! Xin hỏi ai vậy?”
“Tôi là Minh Hoàng, lớp trưởng hồi cấp hai. Cậu còn nhớ tôi không?”
Khi nghe Minh Hoàng nói tên, quả thật tôi có hơi chần chừ. Cảm giác khi nghe Minh Hoàng xưng danh và biết đó là cậu ấy khiến tôi bối rối. Trong đầu tôi thoáng hiện ra những điều trong quá khứ. Nhưng tôi rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Đối với tôi, những việc khiến bản thân không thoải mái hay buồn bã thì tốt nhất là nên nhanh chóng quên đi. Có lẽ Minh Hoàng cũng đã sớm quên nó rồi. Tôi cũng không nên nghĩ nhiều vì xét cho cùng nó đã là gì đâu. Chính vì luôn có lí do để bản thân có thể thoát khỏi nỗi phiền muộn như thế này nên bạn bè thường bảo tôi là một đứa lạc quan. Có thể ban sáng bọn nó sẽ thấy tôi buồn, nhưng vào chiều lại thấy tôi vui ngay đó. Đôi lúc tôi cũng cảm thấy khâm phục bản thân mình. Vô lo vô nghĩ. Nếu có nghĩ thì cũng rất nhanh sẽ thoát ra. Thế nên, tôi nhanh chóng trả lời cậu ấy:
“À, nhớ rồi! Cậu gọi tôi có việc gì không?”
“Cũng không có gì! Tôi gọi điện thông báo cho cậu việc chủ nhật tuần này sẽ tổ chức họp lớp để mọi người gặp nhau nói chuyện, ôn lại kỉ niệm sau khi trải qua kì thi đại học. Nếu rảnh cậu hãy tham gia!”
“Hả? Họp lớp à? Tôi cũng không biết nữa! Nhưng nếu rảnh thì tôi sẽ tham gia. Cậu còn chuyện gì nữa không?”
“À, không còn chuyện gì nữa!”
“Vậy tôi cúp máy nhé! Chào cậu!”
Tôi không trả lời Minh Hoàng ngay là có tham gia hay không. Tôi cũng không biết vì sao nữa. Cảm giác đối với Minh Hoàng thật xa lạ. Thật ra trong lòng tôi đã có đáp án cho riêng mình. Đây là buổi họp lớp của những người bạn bè năm cấp hai. Tôi thật sự rất muốn đi. Tôi muốn gặp lại những cô bạn mà ngày đó chơi chung với tôi và Ngọc Hân nhưng vì cấp ba học khác trường nên mỗi người một ngả. Thế là tôi nhanh chóng gọi điện cho Ngọc Hân:
“Này, bà có nghe vụ họp lớp không?”
“Có! Mà sao?” Nó hỏi ngược lại tôi.
“Bà có đi không?”
“Không! Tôi không muốn gặp tụi con Trâm! Bà biết thừa là tui ghét tụi nó mà!”
“Nhưng mà đã lâu rồi tui với bà chưa gặp lại mấy nhỏ chơi chung với mình hồi đó!”
“Ý bà là… bà muốn đi hả?”
“Ừ, đúng rồi! Bà đi chung với tui nha!”
“Bà muốn đi… thật hả?”
“Ừm, sao bà lại hỏi vậy?”
“Thật ra tui đi với bà cũng không sao, nhưng mà tui lo…”
“Lo gì cơ?”
“Tui sợ bà… tụi con Trâm, ừ thì bà cũng biết là hồi xưa tụi nó rất ganh tị với bà… bây giờ gặp lại…”
Tôi ngập ngừng vài giây mới sực hiểu ra ý của Ngọc Hân là gì, trong lòng dâng lên một nỗi ấm áp khó tả, tôi liền nói với nó:
“Ý bà là sợ bọn họ nói gì tui hả? Kiểu như bây giờ khác hẳn hùi xưa, kiểu như bọn họ sẽ nói Quỳnh Anh giờ rất béo, da lại đen, ăn mặc thì không hợp thời… vâng vâng và mây mây các kiểu, phải vậy không?”
“Ừm, thật ra tụi nó nói gì tui chả quan tâm, tui chỉ sợ…nếu tụi nó nói bà sẽ để trong lòng, tui biết thừa buổi họp lớp này tụi nó đến chẳng qua là để khoe khoang…”
Nói đến đây, nó bất chợt đổi giọng:
“Mà cũng tại bà đấy, tui đã nói bao nhiêu lần rồi mà không chịu nghe, để giờ tui phải lo lắng!”
“Hi, không sao đâu! Dù sao tui đến buổi họp lớp cũng chỉ vì muốn gặp lại bạn bè thôi, cần gì phải quan tâm đến bọn họ đúng không? Hơn nữa, có bà đi cùng với tui, tui còn sợ gì nữa? Bà sẽ bảo vệ tui mà, đúng không?” Tôi không quên chốt câu cuối cùng để chuyển chủ đề, nếu không, tôi sẽ lại bị nó nhắc nhở cho xem.
Nghe tôi nói vậy, giọng nó mới thoải mái đôi chút:
“Tất nhiên rồi, bà yên tâm đi, sẽ không ai dám nói gì bà đâu. Dù sao thì cấp hai tụi nó cũng rất sợ tui còn gì!”
“Vậy quyết định nha!”
“Ừm, bye bye!”
Phù, chút nữa thì tôi lại bị Ngọc Hân thuyết giảng về bài học làm đẹp của nó đến nỗi mà tôi đã thuộc nằm lòng. Nhà tôi thì không khá giả như nhà Ngọc Hân để có thể cho nó đi làm spa hàng tuần như cơm bữa nhưng bố mẹ luôn cố gắng cho tôi một cuộc sống đầy đủ nhất. Từ nhỏ, tôi đã sống vô ưu vô lo không hề có áp lực gì về vấn đề tiền bạc. Bố mẹ có thể mua cho tôi những món đồ chơi tôi thích. Tất nhiên tôi cũng biết những món đồ đó cũng khá vừa túi tiền đối với bất kì vị phụ huynh nào. Hay bố mẹ có khả năng cho tôi những bộ quần áo đẹp hay đóng học phí cho tôi học đàn… Thế nên, khi ở nhà, tôi có cảm giác như mình là một cô công chúa nhỏ. Và tôi cảm thấy, thế là đủ. Tôi thật sự không muốn quan tâm xem bạn bè cũ nói gì về tôi. Tôi chỉ muốn để bản thân cảm thấy thật sự thoải mái. Thật ra tôi cũng cảm thấy nó nói rất đúng. Chính vì tính tình xuề xoà, không biết chăm sóc bản thân của mình mà tôi… ừm, đúng như lời nó nói, không còn được như xưa. Điều này cũng không có gì quan trọng lắm. Có rất nhiều người, khi còn nhỏ thì rất xinh đẹp, lúc lớn lên lại không duy trì được như thế, đây cũng là điều hết sức bình thường. Nhưng mà đối với tôi mà nói, cũng có một chút may mắn. Tôi không cần miễn cưỡng bản thân mình, cũng như biết được có rất nhiều người thật sự yêu quý tôi, không chỉ bởi vẻ bề ngoài.
Thế nhưng đối với Ngọc Hân, mỗi khi tôi nói như vậy thì nó sẽ lại nói là tôi đang tìm cách thoái thác. Có lẽ vì chuyện ngày xưa mà nó lúc nào cũng thần tượng tôi và luôn muốn mọi người thần tượng tôi giống như nó vậy. Chuyện gì thì có lẽ tôi sẽ nói cho mọi người biết sau nhé! Tôi cũng biết nó chỉ muốn tốt cho tôi nhưng khi nghe nó nói về hằng hà sa số mớ lí thuyết về cách làm đẹp của nó thì tôi lại cảm thấy chán nản vô cùng. Nó bảo sáng sớm tôi phải rửa mặt bằng nước lạnh trước để lỗ chân lông giãn nở, da căng mịn. Sau đó thì bắt đầu dùng sữa rửa mặt rửa lại một lần nữa. Tiếp theo thì thoa một lớp nước hoa hồng vào da để giữ độ ẩm. Cuối cùng là bôi kem dưỡng da. Trường chúng tôi vào học lúc 7 giờ 45 phút và từ nhà tôi đến trường, dù chỉ mất một chuyến xe buýt nhưng lại tiêu tốn của tôi một khoảng thời gian là một tiếng đồng hồ. Như vậy, tôi phải thức lúc 5 giờ 30 phút sáng và chỉ có khoảng một tiếng để vệ sinh cá nhân, thay quần áo, tập thể dục và ăn sáng. Tôi còn phải đến sớm hơn khoảng mười lăm phút để đợi xe. Nếu làm theo lời nó thì chắc có lẽ tôi phải hi sinh thêm thời gian ngủ rồi trong khi buổi tối tôi thường thức rất khuya để học bài sau khi đi làm thêm về. Mà theo nó nói thì tất cả những điều trên chỉ là những điều cơ bản nhất để chăm sóc da mặt. Nó bảo còn phải thoa kem chống nắng kẻo bị đen da, hằng ngày phải đắp mặt nạ dưỡng da, đi spa thường xuyên để thư giãn, tập gym, tập yoga, rồi còn học cách trang điểm nữa…
Nhưng có một điều may mắn là từ trước đến nay, dù có hay cằn nhằn tôi nhưng Ngọc Hân chưa từng miễn cưỡng tôi điều gì cả. Trước sau nó vẫn đối tốt với tôi như ban đầu. Tình chị em của chúng tôi mới đó mà đã kéo dài được hơn sáu năm rồi. Thấm thoắt cũng tới ngày họp lớp. Chiều hôm đó, Ngọc Hân đến đón tôi rất đúng giờ. Khi tôi mở cửa ra đón nó, nó nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân rồi nói một câu:
“Sắp tới giờ rồi mà bà chưa chuẩn bị gì hả?”
“Chuẩn bị gì? Tui đã thay quần áo rồi mà!”
“Bà không trang điểm cho nổi bật lên à? Vào nhà đi, tui trang điểm cho bà.”
“Thôi mà, bây giờ đã tới giờ rồi. Nếu không đi là tụi mình tới trễ đó.”
“Thì sao, cứ cho tụi nó đợi. Với lại tui nghĩ có khi tụi nó đã bắt đầu trước rồi cũng nên.”
“Hi, bà biết tui không muốn để ai phải đợi mình mà. Bọn họ bắt đầu rồi cũng không sao, chủ yếu là tui không muốn tụi mình tới trễ. Chưa kể tới việc tui không muốn bà làm “anh hùng xa lộ” đâu nghen. Bà mới lấy bằng lái thôi đó.”
“Haizz, được rồi cô nương. Bà nói tui hay cằn nhằn, nhưng mà bà cũng có khác gì tui đâu!”
“Thế nên tụi mình mới là chị em tốt đó! Thôi, xuất phát đi!”
“OK!”
Buổi họp lớp diễn ra trong phòng của một quán karaoke khá nổi tiếng. Nói là phòng nhưng nó rất rộng, đủ sức chứa khoảng năm mươi người. Cho nên họp lớp không có vấn đề gì cả. Quả nhiên đúng như Ngọc Hân nói, dù tự nhận là mình không đến trễ giờ, nhưng xem ra chúng tôi là những thành viên đến muộn nhất, có những bạn đến sớm hơn chúng tôi nhiều, bằng chứng là khi bước vào phòng, âm nhạc đã nổi lên rộn ràng, không khí lúc này thật ồn ào và sôi động. Có hai người đang cầm micro và hát với nhau, những người còn lại thì hò hét. Tôi lập tức nhận ra hai người này, là Bích Trâm và Minh Hoàng.
Tôi ngẩng đầu nhìn hai người họ. Nam thì bảnh bao, nữ thì xinh đẹp. Trông cả hai rất xứng đôi. Họ đang song ca một bản nhạc đang rất hot hiện nay.
“Lúc nào cũng muốn là trung tâm của sự chú ý!”
Khác với tôi còn đang bận ngó nghiêng xem xét mọi thứ, Ngọc Hân, nó vừa bước vào đã nói liền một câu như thế với giọng điệu vô cùng hằn học. Mà thật ra, nếu nó không nói gì thì tôi mới cảm thấy ngạc nhiên.
“Thôi được rồi, mình tìm chỗ ngồi đi.”
Từ hồi mới bắt đầu học chung, nó và Trâm đã có thành kiến với nhau rồi. Tôi cũng không quên lí do nó không muốn đến dự họp lớp là vì có Trâm. Thế nên, để đề phòng nó không kiềm chế được, tốt nhất là tôi nên tìm một chủ đề khác, chuyển sự chú ý của nó.
Tôi nhìn xung quanh tìm kiếm chỗ ngồi cho tôi và nó. Tuy phòng rất rộng nhưng vì đến muộn nên đa số mọi người đều đã có chỗ ngồi cho mình rồi. Không ai để ý đến chúng tôi. Mọi người còn đang bận cổ vũ cho Trâm và Hoàng, mà theo cách nói của Ngọc Hân thì là: “Đôi nam nữ đang song ca một cách tình tứ, lố lăng trên sân khấu!” Tôi thật sự phục cách diễn đạt của nó luôn. Đang không biết ngồi đâu thì lúc này, có một bạn học chú ý đến chúng tôi. Người bạn đó vội đến gần và kéo chúng tôi vào:
“Quỳnh Anh phải không? Ngọc Hân nữa! Hai cậu vào đây đi! Mọi người đã tới được một lúc rồi!”
“May quá, cảm ơn cậu. Tụi mình đang không biết ngồi ở đâu!”
Tôi nhận ra người bạn học này, chính là Nhân. Ấn tượng của tôi về Nhân không nhiều lắm, nhưng vì ngày xưa là lớp phó học tập nên tôi luôn ghi nhớ rõ từng bạn trong lớp của mình. Nhân là một cậu học sinh chăm chỉ. Cậu ấy cũng có gương mặt khá ưa nhìn và tốt bụng. Tuy nhiên, Nhân rất ít nói nên không có nhiều bạn bè lắm. Cho nên hôm nay, tôi khá bất ngờ khi người đầu tiên gọi tôi là Nhân.
Nghe Nhân nói, mọi người liền chuyển sự chú ý vào tôi. Đôi nam nữ đang song ca cũng dừng lại. Nhiều ánh mắt đổ dồn vào tôi ngắm nghía khiến tôi cảm giác không được tự nhiên cho lắm.
“Ô, hoá ra là lớp phó của chúng ta đến rồi à!” Giọng Trâm vang lên đầu tiên nhưng tôi nghe cảm thấy không được thiện cảm cho lắm.
“Ờ, là mình, chào mọi người!” Tôi cũng chỉ đành cười trừ đáp lại.
“Lớp phó… thay đổi nhiều thật đấy!”
Lúc nói câu này, tôi nhận ra sự châm chọc biểu hiện rõ trong ánh mắt của Trâm. Tôi bất giác cảm thấy bối rối không biết đáp trả thế nào. Nhưng điều làm tôi lo lắng hơn cả là người ngồi cạnh tôi, Ngọc Hân. Tôi cảm giác được nó đang nổi giận. Ngọc Hân nhìn bề ngoài thì như một tảng băng, nhưng không ai biết, thật ra trong nội tâm của nó, chính là một ngọn núi lửa chỉ chực phun trào. Tôi thật không biết nó đang tính làm gì nữa. Tôi im lặng không nói gì và ra sức lắc lắc cánh tay của nó. Bầu không khí bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng. Thật khác xa so với ban nãy. Bỗng một âm thanh cất lên phá vỡ sự trầm mặc đó, đồng thời cũng giải vây kịp lúc cho tôi:
“Chào lớp phó, đã lâu không gặp! Cậu… còn nhớ tôi không?”
Giọng nói đó trầm ấm, rõ ràng và có gì đó rất thu hút khiến mọi người bất giác phải ngoái đầu mà chú ý. Đó không phải ai xa lạ mà chính là Đình Huy–cậu bạn hotboy mà rõ ràng tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần qua các tin đồn, những buổi trà chanh và cả tin tức trên mạng. Tôi ngẩn người trong chốc lát. Lúc này đây, tôi hoàn toàn không có một suy nghĩ nào khác, ngoại trừ… cậu ấy thật đẹp trai.
Trong kí ức của tôi, Đình Huy cũng giống với bao cậu con trai khác. Vì dù là ngày xưa hay bây giờ thì tôi cũng rất ít quan tâm đến những bạn nam sinh. Nhưng trong trí nhớ của mình, tôi nhớ hình ảnh của cậu con trai ngày trước khác hẳn với người con trai vừa nói chuyện với tôi. Khi còn học cấp hai, rõ ràng Đình Huy khá thấp, tóc nhìn khá ngố và hình như là… không có điểm gì nổi bật. Còn bây giờ, tôi không có cách nào dung nhập hình ảnh của người con trai trước mặt với cậu bé năm nào. Người con trai trước mặt, ngũ quan sinh động, từng đường nét đều rất đẹp, cao lớn và ăn mặc thời trang. Đặc biệt nhất đó chính là khí chất toả ra từ người cậu ấy, khiến người khác không thể không nhìn. Tự nhận là miễn nhiễm với trai đẹp nhưng khi nhìn Đình Huy, tôi cũng không tự chủ mà nhìn lâu hơn một chút, nhưng rất nhanh, tôi đã lấy lại tinh thần!
“À, nhớ chứ! Cậu là Đình Huy mà!”
“Thật vui vì cậu còn nhớ tôi! Mọi người cũng ngồi vào và tiếp tục chương trình đi chứ!”
“Đúng rồi! Mọi người tiếp tục, tiếp tục nào!” Lớp trưởng nhanh chóng lấy lại vị trí chủ trì của mình.
“Chỗ gần tôi còn trống này, Quỳnh Anh, nếu cậu không ngại, ngồi đây đi!” Câu nói này của Đình Huy khiến mọi người sửng sốt. Ban nãy, mọi người, nhất là đám con gái, khi nhận ra cậu ấy thì nhanh chóng tiến lại ngồi gần. Nhưng Đình Huy chỉ nhẹ nhàng từ chối một cách khách sáo. Vậy mà bây giờ… mọi người lại không tự chủ được mà nhìn về phía tôi.
Cảm giác của tôi lúc này thật kì lạ. Tôi cũng không biết phải diễn tả thế nào. Nhưng không để cho tôi kịp suy nghĩ thì Ngọc Hân đã nhanh nhẹn kéo tay tôi ngồi xuống, còn không quên xoay qua cám ơn Đình Huy một câu:
“Cảm ơn cậu!”
“Không có gì!” Đình Huy đáp lời, không biết có nhìn lầm không nhưng tôi cảm thấy tâm trạng của cậu ấy hình như rất tốt.
Sau khi ngồi xuống, tôi liền huých khuỷa tay của Ngọc Hân:
“Này, sao lại ngồi đây?”
“Sao lại không được ngồi đây?” Ngọc Hân khó hiểu hỏi lại tôi.
“Bà không biết là đang có nhiều ánh mắt nhìn chúng ta lắm à?”
“Thì sao chứ, cho bọn họ ganh tị chết thôi! Nhất là Trâm kìa, rõ ràng đang quen với lớp trưởng, thế mà còn nhìn về bên này với ánh mắt không cam lòng thế kia! Thật là, tui khinh thường!”
“Thôi được rồi, tui biết là bà đang rất thoả mãn vì việc này!”
“Ừ, bà đúng là hiểu lòng tui! Người ta đã mở miệng, dại gì mà không ngồi chứ! Một công đôi việc! Ngọc Hân tui không làm chuyện vô ích bao giờ.”
“Nhưng bà cũng đừng làm quá! Tui biết bà đang cố tình chọc tức Trâm nhưng mà ở cũng còn nhiều bạn học đẹp trai lắm! Bà làm vậy không sợ họ tủi thân à! Bà nhìn lớp trưởng kìa, người ta rõ ràng cũng ra dáng lắm! Nhưng nhìn bà thì có cảm giác Đình Huy mới là nhân vật quan trọng nhất!”
“Thôi bà đừng nhắc đến cậu ta nữa! Tui công nhận là cậu ta nhìn cũng được đấy! Nhưng mà dù thế nào tui cũng không ưa nổi cậu ta. Cậu ta mà có đẹp trai hơn nữa thì cũng vậy thôi!”
“Sao tui cứ có cảm giác bà thành kiến với hai người đó quá nhỉ?”
“Bà nói chính xác rồi đấy! Vì bà không nghe nói đó thôi! Hai người đó, từ khi quen nhau, làm nhiều trò lắm! Mà cậu ta? Chẳng đáng mặt con trai tí nào! Cô nàng kia nói gì cậu ta cũng chiều, tôn cô ta lên cứ như bà hoàng không bằng! Buổi họp lớp này á, cũng là cô ta bày ra để khoe khoang thôi! Mà nếu chỉ có những chuyện này thôi thì không nói làm gì! Đằng này ngày xưa cậu ta lại là người theo đuổi bà. Nói nhiều câu như thề non hẹn biển gì gì đó. Mỗi khi nhìn cảnh này và nhớ lại những lời đó bà biết tôi sởn da gà đến thế nào không! Nếu không tại bà cứ nhất quyết bắt tui đi, còn lâu tui mới đến đây!”
“Tui không biết là bà còn đi hóng hớt chuyện vỉa hè nữa đấy! Lạ quá nha!”
“Ai thèm nghe chứ! Tại mọi người cứ nói văng vẳng bên tai tui thôi!”
“Ờ, nhưng mà những điều bà nói cũng chỉ là nghe nói thôi mà! Chưa chắc đã là sự thật! Còn chuyện hồi xưa đã là quá khứ rồi, bà đừng nhắc lại nữa. Mà tôi không biết là bà có thể nói nhiều về bọn họ đến như thế đó!”
“Bà ngây thơ quá đi! Tui nói là nghe nói là nói giảm nói tránh đó! Chứ sự thật rành rành trước mặt thiên hạ rồi! Kìa, bà mau nhìn đi!”
Nghe Ngọc Hân nói, đến giờ tôi mới có dịp nhìn kĩ lại đôi nam nữ trước mặt. Ngoài những người bạn thân, thì trong quá khứ, tôi có ấn tượng nhất với hai người này. Hoàng là lớp trưởng ngày đó của lớp tôi. Cùng là ban cán sự lớp, hai người chúng tôi có nhiều dịp làm việc chung. Tôi còn nhớ ngày trước, trong lớp, bạn bè vẫn hay có trò gán ghép. Đối tượng mà họ gán ghép nhiều nhất là tôi và Hoàng. Bởi vì theo lời bọn họ, chúng tôi rất xứng đôi. Hoàng khá đẹp trai, và giờ thì vẫn vậy. Ngay từ nhỏ, cậu ta đã biết cách ăn mặc sao cho thật thu hút. Thành tích của cậu ta cũng rất tốt, luôn có mặt trong danh sách đứng đầu của lớp. Thật ra tôi cũng có nghe nói về tin đồn cậu ta thích mình, nhưng lúc đó, tôi không để ý và xem như không có chuyện gì. Còn Trâm là một cô nàng khiến tôi không biết cư xử sao cho tốt. Ngay từ khi học chung lớp, nếu nói không biết gì thì là nói dối, tôi biết cô nàng vẫn luôn ganh đua với tôi. Nhưng những chuyện đó chẳng đi đâu về đâu cả.
Tôi chăm chú nhìn hai người đó. Cử chỉ của bọn họ rất thân mật. Trâm vừa nói gì đó vào tai Minh Hoàng, Hoàng liền cười phá lên sau đó lại lập tức đi lấy cốc nước ngọt cho Trâm. Không hiểu sao, tôi có cảm giác Hoàng đã thay đổi, mặc dù cậu ấy vẫn bảnh bao như lúc nhỏ, nhưng vẻ dễ gần và thân thiện thì hầu như không còn nữa. Thay vào đó, tôi cảm thấy có một chút gì đó tự kiêu qua nụ cười của cậu ấy, một nụ cười gây cho tôi cảm giác khó chịu một cách kì lạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook