Thanh Xuân Không Nuối Tiếc
-
Chương 38: Tỏ tình
Cả ngày hôm đó, cô như người trên mây, không tập trung vào việc học tập. Mấy lần thất thần bị anh bắt được, anh hỏi cô có sao không thì cô cũng chỉ xua xua tay nói không sao.
Nhưng một người hiểu cô như anh sao lại không nhận ra điểm khác thường ở cô chứ. Anh thầm nhủ khi về sẽ hỏi cô rõ ràng.
Tiết học cuối cùng cũng trôi qua. Cô vừa sắp đồ xong, thì bị anh cầm tay rồi kéo đi nhanh ra ngoài trước mặt cả lớp. Và tất nhiên cảnh đó cũng lọt vào tầm mắt của Nghi Minh Minh và Hàn Đồng Tư. Sắc mặt của cả hai đều trầm xuống, ánh mắt lộ ra tia ghen tị, chán ghét.
Trong khi đó, cả lớp liền ồ lên một tiếng, sau đó tính sân si, bà tám lại nổi lên. Trong cả tuần học đó, Hàn Tiểu Tịch và Hạ Thiên Vũ là cái tên được bàn tán nhiều nhất.
Anh năm tay cô rất chặt, đi đến một bãi cỏ ở sân sau trường. Thời tiết bây giờ đã lạnh đi nhiều, cơn gió lạnh thổi qua khiến cô hơi run rẩy.
Ánh mắt anh tuy không lạnh lẽo nhưng cũng không ấm áp như mọi khi. Anh hỏi cô:
"Em có chuyện gì?"
Cô vẫn chưa biết nên nói với anh như thế nào, cúi mặt xuống tránh ánh mắt của anh, cô nói nhỏ:
"Không có gì thật mà."
Anh nắm lấy chiếc cằm thon nhỏ của cô, khiến cô phải ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh, giọng anh lạnh đi vài phần:
"Em nghĩ tôi không biết em đang có tâm sự sao? Nói đi, đừng giấu giếm nữa."
Trong đầu anh đang rất căng thẳng, anh thấy cô cứ né tránh mình, lại nhớ đến hai nụ hôn tối ngày hôm qua, anh sợ cô sẽ vì nó mà giữ khoảng cách với anh, chán ghét anh.
Cô lúc này lại nhớ tới cơn ác mộng kia, nó rất chân thật như vẫn đang xuất hiện trước mắt cô vậy. Cơ thể cô càng run hơn, không biết vì lạnh hay vì sợ hãi.
Cô nói với anh:
"Thật ra đêm qua em thấy mẹ trở về, nhưng trên người bà ấy toàn là máu. Bà ấy đã cố nói với em chuyện gì đó nhưng em lại chẳng nghe thấy gì. Nhưng nhìn khẩu hình miệng, em đoán được ra câu đầu tiên rằng có người hại bà ấy. Thực sự em rất sợ hãi... rất lo lắng.... rất... rất... "
Cô bỗng khóc òa lên, giọng nói cũng đứt quãng. Anh ôm cô, khẽ vuốt tóc cô, giọng nói trở nên dịu dàng, ấm áp hơn:
"Đừng khóc, có tôi ở đây, mọi chuyện không sao đâu. Bình tĩnh lại nào."
Cô dán mặt mình vào lồng ngực của anh, cảm nhận hơi ấm cùng nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, cô cũng dần bình tĩnh lại.
Cô lúc này nhận ra sắc mặt của anh khi nãy. Nó không bình thường như mọi khi, trước đây, có vài lần cô cũng thất thần hay bị đánh, anh đều không hấp tấp, phản ứng mạnh như vừa rồi. Cô vẫn rúc trong ngực anh, khẽ hỏi:
"Sao anh phản ứng mạnh vậy? Đây không phải tác phong của anh."
Anh cúi xuống nhìn cô, giọng nói hơi bối rối:
"Không... không có gì đâu. Tại thấy tâm trạng em không tốt nên tôi mới như vậy."
Anh đưa tay lên sờ sờ vành tai mình. Động tác nhỏ này sao có thể thoát khỏi tầm mắt của cô. Cô liền hiểu anh đang nói dối. Cô đã quan sát rất kỹ, chỉ cần anh nói điều gì sai sự thật, anh liền đưa tay lên sờ vành tai.
Cô hiếu kỳ, hỏi anh:
"Anh đang nói dối, đừng nghĩ em không nhận ra, có gì nào, mau nói đi... "
Anh không nói gì, lẳng lặng nhìn cô.
Cô cọ cọ khuôn mặt mình vào ngực anh. Dùng giọng điệu nũng nịu:
"Nói đi mà, anh..."
Cô cố tình ngân dài từ cuối. Ánh mắt đầy mong chờ nhìn anh. Anh bất lực, lắc lắc đầu rồi cất giọng trầm trầm:
"Tôi sợ em ghét tôi, cố tránh xa tôi."
Cô lơ mơ, giọng nói như cố gắng nhịn cười:
"Tại sao anh lại nghĩ vậy?”
Anh siết chặt vòng tay ôm cô hơn, không để cô nhìn mặt mình nữa. Rồi mới nhẹ nhàng nói:
“Tối hôm qua, tôi làm chuyện đó với em, tôi sợ em sẽ từ việc đó mà ghét tôi. Khi đó tôi không thể kiềm chế được chính mình. Nhưng nếu như em ghét tôi, muốn bài xích tôi thì tôi vẫn phải nói cho em biết rằng: Tôi đã rất muốn làm chuyện đó từ lâu rồi. Nó không phải là xúc động nhất thời, không phải là muốn ăn đậu hũ của em, mà là thật lòng. Đáng lẽ ra, tôi sẽ chưa nói với em chuyện này, nhưng mọi việc đã thoát khỏi tầm kiểm soát của tôi. Tôi muốn danh chính ngôn thuận quan tâm đến em, chăm sóc em mà không chỉ là bạn bè bình thường.”
“Hôm nay, khi mà thấy em luôn thất thần, tâm trạng em khá tồi tệ, khi tôi hỏi em, em đều trả lời không thật, luôn tránh né ánh mắt của tôi. Lúc đó, tôi thật sự rất lo lắng. Nhưng, ban nãy nghe em nói, tôi đã rất vui mừng… tuy nhiên, giấc mơ kia của em, lại khiến tôi lo lắng hơn rồi.”
Hàn Tiểu Tịch bị anh ôm rất chặt, nhưng những lời nói của anh khiến cô không quan tâm mình đang bị ôm chặt. Sự chú ý của cô rơi vào từng lời nói của anh. Như có một dòng nước ngọt ngào chảy trong tim cô, lan ra khắp cơ thể, nơi đâu cũng đầy ắp sự ấm áp, vui sướng.
Nhưng một người hiểu cô như anh sao lại không nhận ra điểm khác thường ở cô chứ. Anh thầm nhủ khi về sẽ hỏi cô rõ ràng.
Tiết học cuối cùng cũng trôi qua. Cô vừa sắp đồ xong, thì bị anh cầm tay rồi kéo đi nhanh ra ngoài trước mặt cả lớp. Và tất nhiên cảnh đó cũng lọt vào tầm mắt của Nghi Minh Minh và Hàn Đồng Tư. Sắc mặt của cả hai đều trầm xuống, ánh mắt lộ ra tia ghen tị, chán ghét.
Trong khi đó, cả lớp liền ồ lên một tiếng, sau đó tính sân si, bà tám lại nổi lên. Trong cả tuần học đó, Hàn Tiểu Tịch và Hạ Thiên Vũ là cái tên được bàn tán nhiều nhất.
Anh năm tay cô rất chặt, đi đến một bãi cỏ ở sân sau trường. Thời tiết bây giờ đã lạnh đi nhiều, cơn gió lạnh thổi qua khiến cô hơi run rẩy.
Ánh mắt anh tuy không lạnh lẽo nhưng cũng không ấm áp như mọi khi. Anh hỏi cô:
"Em có chuyện gì?"
Cô vẫn chưa biết nên nói với anh như thế nào, cúi mặt xuống tránh ánh mắt của anh, cô nói nhỏ:
"Không có gì thật mà."
Anh nắm lấy chiếc cằm thon nhỏ của cô, khiến cô phải ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh, giọng anh lạnh đi vài phần:
"Em nghĩ tôi không biết em đang có tâm sự sao? Nói đi, đừng giấu giếm nữa."
Trong đầu anh đang rất căng thẳng, anh thấy cô cứ né tránh mình, lại nhớ đến hai nụ hôn tối ngày hôm qua, anh sợ cô sẽ vì nó mà giữ khoảng cách với anh, chán ghét anh.
Cô lúc này lại nhớ tới cơn ác mộng kia, nó rất chân thật như vẫn đang xuất hiện trước mắt cô vậy. Cơ thể cô càng run hơn, không biết vì lạnh hay vì sợ hãi.
Cô nói với anh:
"Thật ra đêm qua em thấy mẹ trở về, nhưng trên người bà ấy toàn là máu. Bà ấy đã cố nói với em chuyện gì đó nhưng em lại chẳng nghe thấy gì. Nhưng nhìn khẩu hình miệng, em đoán được ra câu đầu tiên rằng có người hại bà ấy. Thực sự em rất sợ hãi... rất lo lắng.... rất... rất... "
Cô bỗng khóc òa lên, giọng nói cũng đứt quãng. Anh ôm cô, khẽ vuốt tóc cô, giọng nói trở nên dịu dàng, ấm áp hơn:
"Đừng khóc, có tôi ở đây, mọi chuyện không sao đâu. Bình tĩnh lại nào."
Cô dán mặt mình vào lồng ngực của anh, cảm nhận hơi ấm cùng nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, cô cũng dần bình tĩnh lại.
Cô lúc này nhận ra sắc mặt của anh khi nãy. Nó không bình thường như mọi khi, trước đây, có vài lần cô cũng thất thần hay bị đánh, anh đều không hấp tấp, phản ứng mạnh như vừa rồi. Cô vẫn rúc trong ngực anh, khẽ hỏi:
"Sao anh phản ứng mạnh vậy? Đây không phải tác phong của anh."
Anh cúi xuống nhìn cô, giọng nói hơi bối rối:
"Không... không có gì đâu. Tại thấy tâm trạng em không tốt nên tôi mới như vậy."
Anh đưa tay lên sờ sờ vành tai mình. Động tác nhỏ này sao có thể thoát khỏi tầm mắt của cô. Cô liền hiểu anh đang nói dối. Cô đã quan sát rất kỹ, chỉ cần anh nói điều gì sai sự thật, anh liền đưa tay lên sờ vành tai.
Cô hiếu kỳ, hỏi anh:
"Anh đang nói dối, đừng nghĩ em không nhận ra, có gì nào, mau nói đi... "
Anh không nói gì, lẳng lặng nhìn cô.
Cô cọ cọ khuôn mặt mình vào ngực anh. Dùng giọng điệu nũng nịu:
"Nói đi mà, anh..."
Cô cố tình ngân dài từ cuối. Ánh mắt đầy mong chờ nhìn anh. Anh bất lực, lắc lắc đầu rồi cất giọng trầm trầm:
"Tôi sợ em ghét tôi, cố tránh xa tôi."
Cô lơ mơ, giọng nói như cố gắng nhịn cười:
"Tại sao anh lại nghĩ vậy?”
Anh siết chặt vòng tay ôm cô hơn, không để cô nhìn mặt mình nữa. Rồi mới nhẹ nhàng nói:
“Tối hôm qua, tôi làm chuyện đó với em, tôi sợ em sẽ từ việc đó mà ghét tôi. Khi đó tôi không thể kiềm chế được chính mình. Nhưng nếu như em ghét tôi, muốn bài xích tôi thì tôi vẫn phải nói cho em biết rằng: Tôi đã rất muốn làm chuyện đó từ lâu rồi. Nó không phải là xúc động nhất thời, không phải là muốn ăn đậu hũ của em, mà là thật lòng. Đáng lẽ ra, tôi sẽ chưa nói với em chuyện này, nhưng mọi việc đã thoát khỏi tầm kiểm soát của tôi. Tôi muốn danh chính ngôn thuận quan tâm đến em, chăm sóc em mà không chỉ là bạn bè bình thường.”
“Hôm nay, khi mà thấy em luôn thất thần, tâm trạng em khá tồi tệ, khi tôi hỏi em, em đều trả lời không thật, luôn tránh né ánh mắt của tôi. Lúc đó, tôi thật sự rất lo lắng. Nhưng, ban nãy nghe em nói, tôi đã rất vui mừng… tuy nhiên, giấc mơ kia của em, lại khiến tôi lo lắng hơn rồi.”
Hàn Tiểu Tịch bị anh ôm rất chặt, nhưng những lời nói của anh khiến cô không quan tâm mình đang bị ôm chặt. Sự chú ý của cô rơi vào từng lời nói của anh. Như có một dòng nước ngọt ngào chảy trong tim cô, lan ra khắp cơ thể, nơi đâu cũng đầy ắp sự ấm áp, vui sướng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook