Thanh Xuân Không Nuối Tiếc
-
Chương 30: Bà ta không xứng!
Sau khi hai người rời khỏi phòng vệ sinh một lúc, Hàn Đồng Tư đứng dậy, dùng tay vỗ nước lên mặt mình, cô ta hận Hàn Tiểu Tịch, cô ta ghen ghét Hàn Tiểu Tịch. Tại sao cô có thân phận cao quý, có nhan sắc xinh đẹp, còn có một người bạn trai đẹp trai như anh mà cô ta thì không. Cô ta tại sao chỉ là con của vợ hai, chỉ mang danh là một đứa con của vợ hai mà không phải đại tiểu thư hào môn cơ chứ, cô ta cũng rất xinh đẹp nhưng tại sao vẫn kém Hàn Tiểu Tịch. Cô ta không cam tâm.
Một bên má bị Hàn Tiểu Tịch tát đã sưng đỏ lên, cộng thêm bộ dạng chật vật, nhếch nhác hiện giờ, thế nên cô ta không còn cách nào khác, đành phải trở về.
Nhưng, cô ta lại có kế hoạch khác rồi.
Trong khi đó, Hàn Tiểu Tịch và Hạ Thiên Vũ lại tiếp tục chìm đắm trong không khí vui vẻ ở vũ hội.
Đến gần cuối, cũng là lúc công bố cặp đôi đẹp nhất trong đêm nay. Lần này là do các vị lãnh đạo của nhà trường và một số công ty đầu tư chấm điểm.
Tất nhiên, cặp đôi đã gây sự chú ý lớn nhất trong đêm nay chẳng ai khác ngoài anh và cô. Hai người họ lại nắm lấy tay nhau, cùng bước lên bục cao nhất, nở nụ cười rạng rỡ.
Dưới bao ánh mắt ngưỡng mộ, hai người như một cặp đôi nổi tiếng thực sự, nhan sắc này, đúng là nghịch thiên mà.
Sau khi buổi vũ hội kết thúc, anh đưa cô về nhà, ngoài cổng, chiếc xe của anh đang đứng đợi sẵn. Anh mở cửa xe cho cô, sau khi cô đã ngồi vào, anh cầm tà váy dài của cô đặt vào bên trong một cách cẩn thận, tiếp đó mới ngồi vào cùng.
Buổi tối ngày hôm nay, anh thực sự rất vui, niềm vui này từ lâu rồi anh chưa từng cảm nhận được.
Về đến nhà, cô chào tạm biệt anh, rồi xuống xe, anh ngồi trong xe, đợi bóng cô khuất sau cánh cửa kia mới chịu về nhà.
Tâm trạng cô cũng cực kỳ vui vẻ, nụ cười vẫn còn trên khóe miệng cô, nhưng bước vào phòng khách, nụ cười đó lại chợt tan biến, gương mặt cô lại trở về vẻ lạnh lùng, khó gần.
Trong phòng khách, Hàn Đồng Tư đang khóc lóc, trông cực kỳ thảm thương. Chu Bạch Liên hốc mắt cũng đỏ ửng, bà ta đang chườm đá lên bên má sưng lên do bị cô đánh của Hàn Đồng Tư. Còn ba cô, Hàn Lãnh Hải mặt mũi đen sì, báo hiệu ông đang cực kỳ tức giận.
Nhìn cảnh tượng này, cô cũng có thể đoán ra phần nào câu chuyện rồi, hừ, Hàn Đồng Tư thật sự rất được đó, chắc chắn cô ta lại thêm mắm dặm muối vào rồi. Nhưng không sao, như vậy lại càng thú vị ấy chứ.
Thấy tiếng động ngoài cửa, một nhà ba người liền đưa mắt về cùng một phía. Ôi hành động này thật ăn ý quá đi.
Hàn Lãnh Hải nhìn thấy cô thì khuôn mặt càng đen hơn, ánh mắt nhìn cô chứa đầy lửa giận, Chu Bạch Liên với đôi mắt đỏ hoe nhưng khóe miệng lãi khẽ nhếch lên, còn Hàn Đồng Tư… cô ta đang cười kìa.
Hàn Lãnh Hải đứng dậy, đi đến chỗ Hàn Tiểu Tịch, giáng một cái tát xuống mặt cô, sau đó mắng:
“Hàn Tiểu Tịch, mày làm tao quá thất vọng, sao mày có thể đánh em gái mày đến nông nỗi như vậy? Tao cứ nghĩ mày còn nhỏ nên không hiểu chuyện, nhưng cũng đừng vượt quá giới hạn của tao. Tao nói rồi, Chu Bạch Liên là mẹ của mày, Hàn Đồng Tư là em gái của mày, mày đừng suốt ngày ôm cái di ảnh chết tiệt của bà mẹ đã mất của mẹ mày rồi làm càn. Nhà tao không nuôi loại như mày…”
Hàn Tiểu Tịch vẻ mặt lạnh đi vài phần, cô không phản ứng gì, chỉ đứng yên ở đó, nghe những lời nói của ba cô. Mẹ con Chu Bạch Liên ngồi trên ghế, khẽ nở nụ cười, một nụ cười thật đáng ghét, đểu cáng.
Đợi khi Hàn Lãnh Hải nói xong, cô mới chậm rãi nhìn ông, ánh mắt lạnh đến cực điểm, giọng nói cũng như ánh mắt, lạnh lẽo một cách lạ thường:
“Ba, ba chắc chắn rằng ba biết mọi chuyện? Con đã nói, mẹ con chỉ sinh một đứa con gái là con, không có đứa thứ hai, vì vậy, con lấy đâu ra em gái. Mẹ con cũng đã mất rất lâu rồi, vậy làm sao con còn mẹ nữa chứ? Bà ta sao? Con nói rồi, bà ta không xứng. Con không phản đối cuộc hôn nhân của hai người không có nghĩa là con chấp nhận bà ta là mẹ con, cho dù ba có đánh chết thì con cũng chỉ có một người mẹ tên Triệu Nguyệt Ảnh. Con sẽ không can dự vào việc của ba, nhưng nếu để ảnh hưởng đến con hay Hàn gia, thì con sẽ không để yên.”
Hàn Lãnh Hải lại giơ tay, bên má kia của cô lại thêm một dấu tay nữa, lực đạo cực kỳ mạnh, khiến cô hơi lảo đảo, phải chống tay vào tường để ngăn cho cơ thể không ngã xuống.
Chu Bạch Liên liền giả đò can ngăn:
“Ông xã, đừng đánh con gái nữa, nó chỉ là trẻ con thôi, dù sao Tiểu Tư cũng là không đúng, nếu Tiểu Tư không gọi nó là chị gái thì đâu có bị đánh, anh đừng đánh con nữa.”
Ha, ông xã, gọi thật mượt quá nha. Gì nữa, à, thì ra là do Hàn Đồng Tư gọi cô là chị gái mà bị cô đánh cho sưng lên như đầu heo? Trẻ con mới đi tin chuyện đó, thế mà người ba đáng kính này của cô lại tin là thật.
Một bên má bị Hàn Tiểu Tịch tát đã sưng đỏ lên, cộng thêm bộ dạng chật vật, nhếch nhác hiện giờ, thế nên cô ta không còn cách nào khác, đành phải trở về.
Nhưng, cô ta lại có kế hoạch khác rồi.
Trong khi đó, Hàn Tiểu Tịch và Hạ Thiên Vũ lại tiếp tục chìm đắm trong không khí vui vẻ ở vũ hội.
Đến gần cuối, cũng là lúc công bố cặp đôi đẹp nhất trong đêm nay. Lần này là do các vị lãnh đạo của nhà trường và một số công ty đầu tư chấm điểm.
Tất nhiên, cặp đôi đã gây sự chú ý lớn nhất trong đêm nay chẳng ai khác ngoài anh và cô. Hai người họ lại nắm lấy tay nhau, cùng bước lên bục cao nhất, nở nụ cười rạng rỡ.
Dưới bao ánh mắt ngưỡng mộ, hai người như một cặp đôi nổi tiếng thực sự, nhan sắc này, đúng là nghịch thiên mà.
Sau khi buổi vũ hội kết thúc, anh đưa cô về nhà, ngoài cổng, chiếc xe của anh đang đứng đợi sẵn. Anh mở cửa xe cho cô, sau khi cô đã ngồi vào, anh cầm tà váy dài của cô đặt vào bên trong một cách cẩn thận, tiếp đó mới ngồi vào cùng.
Buổi tối ngày hôm nay, anh thực sự rất vui, niềm vui này từ lâu rồi anh chưa từng cảm nhận được.
Về đến nhà, cô chào tạm biệt anh, rồi xuống xe, anh ngồi trong xe, đợi bóng cô khuất sau cánh cửa kia mới chịu về nhà.
Tâm trạng cô cũng cực kỳ vui vẻ, nụ cười vẫn còn trên khóe miệng cô, nhưng bước vào phòng khách, nụ cười đó lại chợt tan biến, gương mặt cô lại trở về vẻ lạnh lùng, khó gần.
Trong phòng khách, Hàn Đồng Tư đang khóc lóc, trông cực kỳ thảm thương. Chu Bạch Liên hốc mắt cũng đỏ ửng, bà ta đang chườm đá lên bên má sưng lên do bị cô đánh của Hàn Đồng Tư. Còn ba cô, Hàn Lãnh Hải mặt mũi đen sì, báo hiệu ông đang cực kỳ tức giận.
Nhìn cảnh tượng này, cô cũng có thể đoán ra phần nào câu chuyện rồi, hừ, Hàn Đồng Tư thật sự rất được đó, chắc chắn cô ta lại thêm mắm dặm muối vào rồi. Nhưng không sao, như vậy lại càng thú vị ấy chứ.
Thấy tiếng động ngoài cửa, một nhà ba người liền đưa mắt về cùng một phía. Ôi hành động này thật ăn ý quá đi.
Hàn Lãnh Hải nhìn thấy cô thì khuôn mặt càng đen hơn, ánh mắt nhìn cô chứa đầy lửa giận, Chu Bạch Liên với đôi mắt đỏ hoe nhưng khóe miệng lãi khẽ nhếch lên, còn Hàn Đồng Tư… cô ta đang cười kìa.
Hàn Lãnh Hải đứng dậy, đi đến chỗ Hàn Tiểu Tịch, giáng một cái tát xuống mặt cô, sau đó mắng:
“Hàn Tiểu Tịch, mày làm tao quá thất vọng, sao mày có thể đánh em gái mày đến nông nỗi như vậy? Tao cứ nghĩ mày còn nhỏ nên không hiểu chuyện, nhưng cũng đừng vượt quá giới hạn của tao. Tao nói rồi, Chu Bạch Liên là mẹ của mày, Hàn Đồng Tư là em gái của mày, mày đừng suốt ngày ôm cái di ảnh chết tiệt của bà mẹ đã mất của mẹ mày rồi làm càn. Nhà tao không nuôi loại như mày…”
Hàn Tiểu Tịch vẻ mặt lạnh đi vài phần, cô không phản ứng gì, chỉ đứng yên ở đó, nghe những lời nói của ba cô. Mẹ con Chu Bạch Liên ngồi trên ghế, khẽ nở nụ cười, một nụ cười thật đáng ghét, đểu cáng.
Đợi khi Hàn Lãnh Hải nói xong, cô mới chậm rãi nhìn ông, ánh mắt lạnh đến cực điểm, giọng nói cũng như ánh mắt, lạnh lẽo một cách lạ thường:
“Ba, ba chắc chắn rằng ba biết mọi chuyện? Con đã nói, mẹ con chỉ sinh một đứa con gái là con, không có đứa thứ hai, vì vậy, con lấy đâu ra em gái. Mẹ con cũng đã mất rất lâu rồi, vậy làm sao con còn mẹ nữa chứ? Bà ta sao? Con nói rồi, bà ta không xứng. Con không phản đối cuộc hôn nhân của hai người không có nghĩa là con chấp nhận bà ta là mẹ con, cho dù ba có đánh chết thì con cũng chỉ có một người mẹ tên Triệu Nguyệt Ảnh. Con sẽ không can dự vào việc của ba, nhưng nếu để ảnh hưởng đến con hay Hàn gia, thì con sẽ không để yên.”
Hàn Lãnh Hải lại giơ tay, bên má kia của cô lại thêm một dấu tay nữa, lực đạo cực kỳ mạnh, khiến cô hơi lảo đảo, phải chống tay vào tường để ngăn cho cơ thể không ngã xuống.
Chu Bạch Liên liền giả đò can ngăn:
“Ông xã, đừng đánh con gái nữa, nó chỉ là trẻ con thôi, dù sao Tiểu Tư cũng là không đúng, nếu Tiểu Tư không gọi nó là chị gái thì đâu có bị đánh, anh đừng đánh con nữa.”
Ha, ông xã, gọi thật mượt quá nha. Gì nữa, à, thì ra là do Hàn Đồng Tư gọi cô là chị gái mà bị cô đánh cho sưng lên như đầu heo? Trẻ con mới đi tin chuyện đó, thế mà người ba đáng kính này của cô lại tin là thật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook