Thanh Xuân Em Bắt Đầu Là Khi Gặp Anh
-
Chương 3: Thầy còn cười – Thầy không có
Hôm sau đi học đúng là thầy đã khỏi bệnh hẳn rồi, tràn đầy năng lượng mà thực hiện chức trách của một giáo viên, giảng bài say mê và đưa ra các hoạt động bổ ích cho việc dễ dàng nhớ từ mới. Cả lớp đã học rất vui và rất năng nổ. Phải nói đây là lớp học Tiếng anh mà Nhật Hạ cảm thấy hoàn toàn xứng đáng nhất từ trước đến giờ cô được học. Một giáo viên tốt, một môi trường tích cực, những thành viên thân thiện và cực kỳ nhiệt tình. Nên chẳng mất nhiều thời gian mà cả thầy và trò tất cả đã rất thân với nhau. Nhật Hạ cũng đã cởi mở hơn, cởi bỏ lớp lá chắn để hòa nhập với mọi người.
Nhật Hạ đang là sinh viên năm 3 và cô có một thói quen rất xấu là chỉ vào bất cứ ngày đẹp trời nào, chỉ cần cô thích cô sẽ tự động cúp học lái vào một quán café yên tĩnh, kêu một ly café sữa đá dù sáng hay tối cô vẫn sẽ gọi café sữa đá, vừa thửa thức âm nhạc vừa nhìn dòng người dưới đường qua lại, hay nhìn những người trong quán bận bịu với nhịp sống hối hả, hay đôi lúc cô sẽ kéo laptop ra viết một vài thứ, hoặc đọc một cuốn sách cô đã chuẩn bị, không thì có những lúc cô cũng sẽ hòa vào nhịp sống hối hả kia chạy deadline đã dí tới cổ.
Vẫn như mọi hôm và deadline đã chạy sắp qua đầu rồi. Nhật Hạ tấp vào quán café quen thuộc. Gọi một ly café sữa đá, nhưng tâm trạng không phải là thong thả như mọi lần mà là nước đã gần qua đầu rồi. Cô nhanh chóng kéo chiếc laptop ra, căng thẳng mà vùi đầu trong đó.
Nhật Hạ chỉ nhớ lần cuối mình ngước đầu lên là lúc nhân viên đưa nước tới bàn. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu mãi đến khi có người đưa tay gõ mặt bàn cô mới ngước lên. Nhật Hạ bị Hạo Thiên làm cho bất ngờ mà há miệng nhìn thầy.
Hạo Thiên căng thẳng nhìn cô
“ Giản cơ mặt ra. Thầy thấy nãy giờ em chỗ này của em không giản ra được luôn rồi.”
Hạo Thiên đưa tay chỉ vào những nếp nhăn ở giữa hai chân mày của mình. Nhật Hạ bị thầy nhìn nghiên túc như vậy còn dùng giọng điệu nghiêm chình, cô còn chưa kịp hoàn hồn từ hàng trăm chữ nhãy tung tóe trong laptop nãy giờ. Khiến cô có chút không được tự nhiên mà ngơ ra nha.
Nhìn cô không thả lòng ngược lại còn căng hơn trước nữa rồi. Hạo Thiên nhận ra hình như mình không có khiếu hài hước. Lần nào cũng làm căng thẳng hơn trong mọi tình huống. Hạo Thiên đành mỉn cười, nhẹ nhàng nói
“ Thầy đùa thôi.”
Nhật Hạ vừa nhìn thấy nụ cười của thầy liền nhẹ cả người lại, cười kèm theo một chút mệt mõi nhìn thầy
“ Thầy!!!”
“ Thôi được rồi. Em ở đây một mình hả?”
“ Dạ. Thầy đi một mình luôn ạ?”
Hạo Thiên nhìn cô gật đầu.
“ Vậy Thầy ngồi đây đi ạ.”
Nhật Hạ vừa kéo ghế có kế bên ra vừa chợt nhận ra mình quá tự nhiên, lỡ thầy muốn yên tĩnh thì sao. Cô ái ngại ngẩn đầu, ngập ngừng nói
“ ak… ak … nếu thầy muốn ngồi một… mình thì …”
Chưa nói hết câu, Hạo Thiên đã đặt cặp xuống ngồi kế bên cô. Mỉn cười nói
“ làm phiền em rồi.”
Nhật Hạ chỉ cần thấy nụ cười thầy là mọi thứ liền trở nên dễ dàng và dễ chịu. Cô vui vẻ làm bộ cúi đầu khách khí
“ không dám ạ. Em chỉ sợ mình phiền thầy thôi.”
“ không dám rồi.”
Hạo Thiên vừa lấy laptop vừa nhìn vào màn hình chữ không của cô
“ Em đang làm báo cáo?”
Vùa quay lại nhìn màn hình chữ không Nhật Hạ liền xụi đơ, làm gương mặt bi thương nhất gật đầu. Hạo Thiên cười bất lực
“ nhìn thầy như thế làm gì. Thầy cũng đâu giúp em viết bài giùm được. Lo tập trung làm bài đi.”
Nhật Hạ ủ rủ quay lại tiếp tục vùi đầu vào. Nhưng chưa được bao lâu thì đã nghe
“ Nhật Hạ, thả lòng người ra.”
“ Dạ?”
“ Đừng áp lực quá như vậy. Rồi cũng sẽ xong thôi. Em đừng căng thẳng như vậy. Hít thật sâu nào …. rồi thở ra”
Nhật Hạ hít thật sâu rồi thở ra. Nhẹ người hơn hẳn.
“ Thấy sao rồi, ổn hơn chưa?”
Nhật Hạ mỉn cười gật đầu. Hạo Thiên hài lòng nhìn cô trong lòng cũng thoải mái hơn. Vì từ lúc nhìn thấy Nhật Hạ tới giờ, cô luôn căng thẳng như vậy, không một chút thoải mái.
“ Em đang làm môn gì?”
“ Dạ. Tài Chính Doanh Nghiệp. Nhưng có bài em xem nãy giờ vẫn không hiểu nó làm thế nào.”
Nhật Hạ thở dài ra. Hạo Thiên bên cạnh buồn cười
“ May cho em là khi xưa thầy có học môn này, đưa đây thầy xem”
Nhật Hạ vừa mới yểu xìu đó, ngay lập tức mắt lấp lánh như tìm thấy ánh sáng, vội vàng đẩy máy sang phía thầy, nhìn thầy như một chiếc phao cứu sinh.
“ Câu nào?”
“ Dạ câu này.”
Và sau đó, không chỉ một câu này mà còn cả những câu kia. Hạo Thiên bỗng nhiên chuyển thành gia sư một kèm một. Và Nhật Hạ dười sự chỉ dẫn của Hạo Thiên, bài báo cáo của cô xong nhanh chóng.
Khi vùa xong dấu chấm cuối cùng, Nhật Hạ nhấn enter thật dứt khoát, mừng rỡ mà nói lớn
“ Cuối cùng cũng xong.”
Vừa nói xong thu hút không ít sự chú ý nha. Nhật Hạ thấy thầy nhìn mình, xung quanh cũng đang nhìn, cô xấu hổ từ từ lặng lẽ úp mặt xuống bàn, lấy đầu đập bàn. Xấu hổ chết đi được.
Hạo Thiên bên cạnh bị chọc cho cười, cố gắng nhịn cười để giữ chút thể diện cho cô.
“ Ngẳng đầu lên. Em còn đập nữa là gãy bàn bây giờ.”
Nhật Hạ đỏ mặt ngước lên, liền nhìn thấy gương mặt đang cố nhịn cười của thầy mà thẹn quá hóa giận
“ Thầy còn cười.”
“ Thầy không có.”
“ Rõ ràng là cười.”
“ Không có.”
Hạo Thiên nhìn gương mặt đang xấu hổ mà cố gắng trách móc khiến anh cười thành tiếng.
Đã nói chỉ cần nhìn thấy nụ cười của thấy Nhật Hạ sẽ đơ ra mà. Còn lần này lại là cười thoải mái, không kiên dè gì, như vậy khiến cô không được mà nhất thời bị cuốn theo nụ cười đó.
Nhật Hạ đang là sinh viên năm 3 và cô có một thói quen rất xấu là chỉ vào bất cứ ngày đẹp trời nào, chỉ cần cô thích cô sẽ tự động cúp học lái vào một quán café yên tĩnh, kêu một ly café sữa đá dù sáng hay tối cô vẫn sẽ gọi café sữa đá, vừa thửa thức âm nhạc vừa nhìn dòng người dưới đường qua lại, hay nhìn những người trong quán bận bịu với nhịp sống hối hả, hay đôi lúc cô sẽ kéo laptop ra viết một vài thứ, hoặc đọc một cuốn sách cô đã chuẩn bị, không thì có những lúc cô cũng sẽ hòa vào nhịp sống hối hả kia chạy deadline đã dí tới cổ.
Vẫn như mọi hôm và deadline đã chạy sắp qua đầu rồi. Nhật Hạ tấp vào quán café quen thuộc. Gọi một ly café sữa đá, nhưng tâm trạng không phải là thong thả như mọi lần mà là nước đã gần qua đầu rồi. Cô nhanh chóng kéo chiếc laptop ra, căng thẳng mà vùi đầu trong đó.
Nhật Hạ chỉ nhớ lần cuối mình ngước đầu lên là lúc nhân viên đưa nước tới bàn. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu mãi đến khi có người đưa tay gõ mặt bàn cô mới ngước lên. Nhật Hạ bị Hạo Thiên làm cho bất ngờ mà há miệng nhìn thầy.
Hạo Thiên căng thẳng nhìn cô
“ Giản cơ mặt ra. Thầy thấy nãy giờ em chỗ này của em không giản ra được luôn rồi.”
Hạo Thiên đưa tay chỉ vào những nếp nhăn ở giữa hai chân mày của mình. Nhật Hạ bị thầy nhìn nghiên túc như vậy còn dùng giọng điệu nghiêm chình, cô còn chưa kịp hoàn hồn từ hàng trăm chữ nhãy tung tóe trong laptop nãy giờ. Khiến cô có chút không được tự nhiên mà ngơ ra nha.
Nhìn cô không thả lòng ngược lại còn căng hơn trước nữa rồi. Hạo Thiên nhận ra hình như mình không có khiếu hài hước. Lần nào cũng làm căng thẳng hơn trong mọi tình huống. Hạo Thiên đành mỉn cười, nhẹ nhàng nói
“ Thầy đùa thôi.”
Nhật Hạ vừa nhìn thấy nụ cười của thầy liền nhẹ cả người lại, cười kèm theo một chút mệt mõi nhìn thầy
“ Thầy!!!”
“ Thôi được rồi. Em ở đây một mình hả?”
“ Dạ. Thầy đi một mình luôn ạ?”
Hạo Thiên nhìn cô gật đầu.
“ Vậy Thầy ngồi đây đi ạ.”
Nhật Hạ vừa kéo ghế có kế bên ra vừa chợt nhận ra mình quá tự nhiên, lỡ thầy muốn yên tĩnh thì sao. Cô ái ngại ngẩn đầu, ngập ngừng nói
“ ak… ak … nếu thầy muốn ngồi một… mình thì …”
Chưa nói hết câu, Hạo Thiên đã đặt cặp xuống ngồi kế bên cô. Mỉn cười nói
“ làm phiền em rồi.”
Nhật Hạ chỉ cần thấy nụ cười thầy là mọi thứ liền trở nên dễ dàng và dễ chịu. Cô vui vẻ làm bộ cúi đầu khách khí
“ không dám ạ. Em chỉ sợ mình phiền thầy thôi.”
“ không dám rồi.”
Hạo Thiên vừa lấy laptop vừa nhìn vào màn hình chữ không của cô
“ Em đang làm báo cáo?”
Vùa quay lại nhìn màn hình chữ không Nhật Hạ liền xụi đơ, làm gương mặt bi thương nhất gật đầu. Hạo Thiên cười bất lực
“ nhìn thầy như thế làm gì. Thầy cũng đâu giúp em viết bài giùm được. Lo tập trung làm bài đi.”
Nhật Hạ ủ rủ quay lại tiếp tục vùi đầu vào. Nhưng chưa được bao lâu thì đã nghe
“ Nhật Hạ, thả lòng người ra.”
“ Dạ?”
“ Đừng áp lực quá như vậy. Rồi cũng sẽ xong thôi. Em đừng căng thẳng như vậy. Hít thật sâu nào …. rồi thở ra”
Nhật Hạ hít thật sâu rồi thở ra. Nhẹ người hơn hẳn.
“ Thấy sao rồi, ổn hơn chưa?”
Nhật Hạ mỉn cười gật đầu. Hạo Thiên hài lòng nhìn cô trong lòng cũng thoải mái hơn. Vì từ lúc nhìn thấy Nhật Hạ tới giờ, cô luôn căng thẳng như vậy, không một chút thoải mái.
“ Em đang làm môn gì?”
“ Dạ. Tài Chính Doanh Nghiệp. Nhưng có bài em xem nãy giờ vẫn không hiểu nó làm thế nào.”
Nhật Hạ thở dài ra. Hạo Thiên bên cạnh buồn cười
“ May cho em là khi xưa thầy có học môn này, đưa đây thầy xem”
Nhật Hạ vừa mới yểu xìu đó, ngay lập tức mắt lấp lánh như tìm thấy ánh sáng, vội vàng đẩy máy sang phía thầy, nhìn thầy như một chiếc phao cứu sinh.
“ Câu nào?”
“ Dạ câu này.”
Và sau đó, không chỉ một câu này mà còn cả những câu kia. Hạo Thiên bỗng nhiên chuyển thành gia sư một kèm một. Và Nhật Hạ dười sự chỉ dẫn của Hạo Thiên, bài báo cáo của cô xong nhanh chóng.
Khi vùa xong dấu chấm cuối cùng, Nhật Hạ nhấn enter thật dứt khoát, mừng rỡ mà nói lớn
“ Cuối cùng cũng xong.”
Vừa nói xong thu hút không ít sự chú ý nha. Nhật Hạ thấy thầy nhìn mình, xung quanh cũng đang nhìn, cô xấu hổ từ từ lặng lẽ úp mặt xuống bàn, lấy đầu đập bàn. Xấu hổ chết đi được.
Hạo Thiên bên cạnh bị chọc cho cười, cố gắng nhịn cười để giữ chút thể diện cho cô.
“ Ngẳng đầu lên. Em còn đập nữa là gãy bàn bây giờ.”
Nhật Hạ đỏ mặt ngước lên, liền nhìn thấy gương mặt đang cố nhịn cười của thầy mà thẹn quá hóa giận
“ Thầy còn cười.”
“ Thầy không có.”
“ Rõ ràng là cười.”
“ Không có.”
Hạo Thiên nhìn gương mặt đang xấu hổ mà cố gắng trách móc khiến anh cười thành tiếng.
Đã nói chỉ cần nhìn thấy nụ cười của thấy Nhật Hạ sẽ đơ ra mà. Còn lần này lại là cười thoải mái, không kiên dè gì, như vậy khiến cô không được mà nhất thời bị cuốn theo nụ cười đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook