Đêm tân hôn, khách khứa đã về hết, chỉ còn lại mình tôi với anh trong căn biệt thự lộng lẫy bên bờ biển.Tôi ngâm mình trong bồn tắm, ngực đau nhói tưởng chừng sắp vỡ vụn.Trong lúc thành hôn, tôi nhìn thấy chị ấy, tri kỷ của anh….Ánh mắt chị ấy bi thương đến cực hạn, xuyên thẳng vào tâm can tôi.

Anh dường như không biết phải đối diện thế nào, đành vờ như quay đi không biết.

Chỉ là lúc anh quay đi, tôi bắt được trong đáy mắt anh một tia bất mãn.Tôi mặc quần áo trở ra, thấy anh đã ngồi lặng lẽ trên sofa từ bao giờ.

Trong phòng ngủ tối om, nương theo ánh trăng bạc hắt vào, bóng dáng anh cao lớn nhưng cũng thật cô liêu– Anh chưa ngủ à?Phong quay người lại nhìn tôi, vì quá tối nên tôi không nhìn rõ cảm xúc trên mặt anh là thế nào, chỉ có thể cảm nhận ánh mắt ấy rất lạnh lẽo– Tôi sẽ không ngủ chung với em– Chúng ta là vợ chồng?– Đó chỉ là suy nghĩ của em– Chúng ta kết hôn hợp pháp đấyAnh đứng dậy, xoay người rời đi.

Khi ra đến cửa, anh buông cho tôi một câu không đầu không cuối– Em mãi mãi là em gái tôi.Anh đã đi rất lâu rồi, tôi vẫn ôm ngực ngồi bệt trên sàn gỗ giá lạnh, trái tim đau buốt từng cơn, nước mắt không kìm được thi nhau rơi xuống.***Năm tôi 9 tuổi, bác Vương trở về đón anh ấy đi.Dù không được ở cùng nhà với anh nữa, nhưng thỉnh thoảng chúng tôi vẫn gặp nhau.

Lần nào cũng vậy, mỗi lần gặp, anh ấy cũng đều mua cho tôi một món quà nho nhỏ.

Khi là một cái móc điện thoại, khi là một con gấu bé xíu, khi là một cây kẹo mút to bự.Tình cảm chúng tôi ngày càng thân thiết.Năm anh 18 tuổi, bác Vương nói, anh phải sang nước ngoài du học.


Phải thật giỏi giang để sau này còn có năng lực tiếp quản sự nghiệp lừng lẫy của Vương Phong.Tôi tiễn anh ra sân bay, còn khẳng định chắc nịch “Sẽ chờ anh trở về”.

Trở về để lấy em.Anh chỉ mỉm cười xoa đầu tôi, không trả lời.

Lần đầu tiên anh không hề trả lời câu hỏi của tôi.– Phong, bốn năm nữa anh trở về, sẽ lấy em chứ?– Thanh Xuân, em còn quá nhỏ.– Em đã mười hai tuổi rồi– Vẫn còn quá nhỏ– Vậy đến lúc em lớn, anh có lấy em không?Anh vuốt nhẹ vài sợi tóc loà xoà trên trán tôi rồi xoay lưng đi vào cửa cho hành khách.

Đến một câu giả dối, cũng không hề để lại cho tôi.***4 năm sau, khi anh hoàn tất việc học, trở về nước.

Tôi lại đón anh trong khoảng sân bay ấy.

Câu đầu tiên khi gặp lại, anh nói “Thanh Xuân, em gầy đi rất nhiều rồi”.Khi ấy tôi mười sáu tuổi, đã bước vào tuổi dậy thì, cơ thể bắt đầu lớn, từng đường nét thiếu nữ chưa hoàn chỉnh vẫn không thể nào thu hút được anh.Anh nói sẽ ở lại Mỹ thêm 2 năm, muốn học lên thạc sĩ, rồi tiến sĩ gì đó.

Tôi không quan tâm, tôi chỉ biết mình còn trẻ, còn thanh xuân để có thể chờ đợi anh.

Vậy là tôi lại chờ anh thêm 2 năm nữa.***2 năm sau, khi anh quay trở về.

Tôi vốn dự định sẽ nói với anh “Phong, em thật sự đã trưởng thành rồi, em có thể chính thức theo đuổi anh được rồi”.

Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng anh ở sân bay, thật sự, tôi không cách nào mở miệng.Anh cao hơn rất nhiều, phải đến một mét tám mươi sáu, một thân cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, nam tính cuốn hút, ánh mắt lạnh lùng thâm trầm của anh tưởng như xa xôi vạn trượng.

Cho dù thế nào, đều giống hệt như năm tôi tám tuổi.


Anh vẫn đẹp quá mức chói chang, khiến mắt tôi đau nhói.Đi bên cạnh anh là một cô gái người Việt, chị ấy tóc đen nhánh buông dài, bóng dáng mảnh khảnh, làn da trắng như tuyết, dáng vẻ ôn nhu dịu dàng vô cùng.Bất giác, tôi nhìn xuống thân.Quần bò rách, áo T-shirt rộng thùng thình, tóc nhuộm highlight.

Trên tai còn có 3 chiếc khuyên.Phải rất lâu sau đó, tôi mới có đủ can đảm chạy đến bên anh, cố nặn ra một nụ cười méo xệch– Phong, anh về rồi.Ánh mắt của anh quét khắp người tôi một lượt, rồi bất chợt nhíu mày– Thanh Xuân, em ăn mặc kiểu gì vậy?Tôi tưởng anh chê bai tôi ăn mặc phá cách, nhếch nhác.

Nhưng không ngờ anh lại cúi xuống, buộc lại dây giày cho tôi.

Hoá ra, “ăn mặc kiểu gì vậy” tức là sợ tôi vấp phải dây giày mà ngã.Bữa tiệc hôm ấy, anh giới thiệu với mọi người, chị ấy là Tố Anh, một người anh quen khi học ở Mỹ.Tôi thấy rõ ràng nét mặt bác Vương không vui.

Bữa ăn vì thế mà trầm lắng hẳn xuống.Tối hôm ấy, tôi núp sau cánh cửa, thấy anh cãi nhau với bác Vương– Tôi không chấp nhận anh yêu cô gái đó.– Bố, cô ấy rất tốt– Nhưng gia đình cô ta quá bình thường– Con có thể đi làm nuôi cô ấy– Tôi nói cho anh biết, tôi và chú Tuấn đã định sẵn, anh nhất định phải kết hôn với Thanh Xuân– Con chỉ xem Thanh Xuân như em gái.Tôi bịt miệng, kinh ngạc tột độ.

Không thể tin nổi, hoá ra tôi có thể kết hôn với anh.

Anh phải lấy tôi.Nhưng….anh không yêu tôi.Anh chỉ xem tôi như em gái….Nước mắt rơi lã chãĐau nhói.Tôi khóc đến ù cả tai, không thể nghe tiếp cuộc cãi nhau ấy rốt cục là kết thúc như thế nào, chỉ biết lúc anh mở cửa ra ngoài, nhìn thấy tôi khóc rất thương tâm ở góc cửa.

Ánh mắt anh hiện lên một tia chua xót rồi buông cho tôi đúng một câu “Xin lỗi”Anh không hề dỗ tôi như lúc còn bé nữa, mà chỉ lẳng lặng rời đi.Bóng dáng anh cao lớn bước trên con đường lát đá trong đêm tối, hoá ra lại khiến tôi đau lòng đến vậy.Ngày hôm sau, anh lập tức dẫn cô ấy rời khỏi Việt Nam, tiếp tục sang Mỹ.

Bác Vương tức giận đến nỗi khoá tất cả thẻ ngân hàng của anh ấy.


Ép Phong trở về.Nhưng anh ấy như một con đại bàng tung bay sải cánh mạnh mẽ trên bầu trời rộng lớn, có gì có thể chùn bước chân?Không những anh ấy không quay về, trong vòng 5 năm đã trở thành CEO của một công ty bậc trung bên Mỹ.Tôi đã khuyên bác Vương rất nhiều lần, hãy để anh ấy tự do, đến khi nào chán cuộc sống ấy, anh sẽ tự quay về.Mà quả thật, 5 năm sau.

Anh cũng quay về.

Không phải vì chán cuộc sống tự do, không phải vì tôi.

Mà vì bác Vương bệnh nặng, chẳng còn sống được bao lâu nữa.Người ta thường nói: Bên tình bên hiếu, bên nào nặng hơn??Tôi biết anh mười mấy năm, anh là người lạnh lùng nhưng thực ra lại rất hiếu nghĩa.

Nhất định sẽ từ bỏ chị ấy và quay về.Bác Vương nói, những năm tháng cuối đời, chỉ muốn anh kết hôn với tôi.

Kế thừa Vương Phong, cùng công ty của gia đình tôi phát triển.Đúng như tôi mong ước, được kết hôn với anh, nhưng sao tôi lại thấy quá đau lòng!!!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương