Thanh Xuân Có Nhau!
-
Chương 92: Khắc họa ký ức
"Đương nhiên!" Lý Tuyền cười cười, hỏi: "Sao rồi? Tài tử Bạch Mộc của chúng ta gần đây lại viết ra ca khúc gì mới rồi sao?”
"Vâng." Bạch Mộc gật gật đầu, không giấu nổi nụ cười: “Hân Uyển viết lời, cháu phổ nhạc...”
"..." Lý Tuyền có chút cạn lời: "Cho nên cháu chỉ đơn giản là chạy đến chỗ chú thể hiện tình cảm sao? Bình thường không có việc thì không đến, vừa đến là đã cho chú kích thích lớn như vậy sao?”
"Ha ha! Cái đó thì không có!" Bạch Mộc cười nói:"Cháu chỉ là thấy chỗ chú vắng khách, hết sức yên tĩnh, chỉ đơn thuần muốn giúp chú thu hút khách hàng thôi mà.”
"Bớt bày trò đi, cháu muốn khoe khoang với chú thì cứ nói, không cần phải lấy cái cớ như thế này!” Lý Tuyền cười mắng một câu: “Mau đi đi! Cho chú xem thử thực lực của cháu gần đây có tiến bộ hay không!”
Bạch Mộc và Đường Hân Uyển nhìn nhau cười, đi đến chỗ đàn piano ngồi xuống. Sau đó, giọng hát tuyệt vời cùng với tiếng đàn du dương nhẹ nhàng vang lên.
Đây là lần đầu tiên Bạch Mộc và Đường Hân Uyển hợp tấu, nhưng tất cả lại rất hòa hợp tự nhiên. Sự phối hợp ăn ý của hai người không chỉ khiến cho Lý Tuyền và Mễ Lam kinh ngạc, mà còn thu hút không ít khách qua đường dừng chân ghé lại, bước vào trong quán cà phê “Ký Ức”.
“Thật giống quá!” Lý Tuyền không nhịn được than thở một tiếng: “Nhìn hai đứa chúng nó cứ như nhìn lại chúng ta năm đó vậy...”
"Đúng thế!" Mễ Lam cũng gật gật đầu, cầm tay phải Lý Tuyền thật chặt, tất cả đều không cần phải nói ra.
Nghe được một lúc, Lý Tuyền gật đầu tán dương: "Thằng bé Bạch Mộc này, thiên phú về mặt âm nhạc đúng là đáng sợ, thậm chí còn hơn cả anh.”
Mễ Lam có chút ngạc nhiên trợn mắt: “Em thật sự rất ít khi nghe thấy anh khen người khác...”
Lý Tuyền cười hì hì, rồi mới lên tiếng: "Lời anh nói đều là thật, trước đây âm nhạc của Bạch Mộc tuy rằng êm tai nhưng thiếu linh hồn. Bây giờ có Đường Hân Uyển đến lại khiến cho thằng bé kết hợp tình cảm của mình vào trong âm nhạc một cách hoàn mỹ, bây giờ, Bạch Mộc mới được xem là có trình độ.”
Nói xong, Lý Tuyền thở dài một tiếng: "Haiz! Tuổi trẻ thật tốt!"
“Sao chứ?” Mễ Lam liếc ông ấy một cái, tay phải đặt vào chỗ thịt mềm bên hông hơi dùng sức: “Anh nói vậy là có ý chê em già hả?”
“Anh nào dám chứ!” Lý Tuyền bị đau, vội vàng xin xỏ: “Ý của anh là anh già rồi, không còn cảm xúc mãnh liệt như Bạch Mộc nữa, em vẫn còn trẻ mà! Chúng ta còn rất nhiều thời gian, tốt nhất là tranh thủ thời gian sinh một đứa, bù đắp lại thanh xuân đã qua của chúng ta!” Nói xong, Lý Tuyền còn “chẳng biết xấu hổ” mà ôm Mễ Lam.
“Anh có thể nghiêm chỉnh hơn một chút được không?” Mễ Lam đỏ mặt, liếc ông ấy một cái.
Đàn xong, Bạch Mộc đứng dậy, nhìn Đường Hân Uyển cười nói: “Em cảm thấy thế nào?”
"Xem ra em không cần phải trở về rồi...” Đường Hân Uyển không trả lời trực tiếp nhưng nhìn biểu hiện của cô cũng có thể thấy được, cô vô cùng hài lòng với bản nhạc mà Bạch Mộc viết.
"Ha ha!" Bạch Mộc bật cười, sau đó nhìn về phía Lý Tuyền: “Chú thấy bài này như thế nào?”
“Cũng được đấy!” Lý Tuyền ra vẻ cao ngạo khoát tay: “Tuy là còn thua chú, nhưng mà với trình độ của cháu hiện nay, có thể viết ra được ca khúc như vậy đã là rất tốt rồi!”
Mễ Lam thật sự là nghe không lọt tai nữa, không chút lưu tình xoay người rời đi, mới vừa nãy là ai không tiếc lời khen ngợi Bạch Mộc? Bây giờ lại giả bộ như vậy, sao mà anh ngược đời như vậy chứ?
Khóe miệng Bạch Mộc hơi giật giật, nhìn Đường Hân Uyển: “Đừng để ý tới chú ấy, tai chú ấy có vấn đề!”
"..."
“Đây! Để lại bài hát của các cháu ở đây đi?” Mễ Lam đưa hai cây bút, nhìn về phía bức tường “Ký Ức” cách đó không xa nói.
“Được thôi!” Bạch Mộc lấy bút, kéo theo Đường Hân Uyển đến phía trước bức tường.
Nhìn thấy một nửa bài hát được Bạch Mộc viết lại ở giữa bức tường trước đây, Đường Hân Uyển có chút ghen ghét, tính khí của con gái lập tức nổi lên, nói như đang giận dỗi: “Em muốn viết ca khúc Đồng hành ở vị trí nhìn rõ nhất!”
Hóa ra Đường Hân Uyển cũng biết ghen nữa à! Chỉ là cơn ghen này hơi đặc biệt! Bạch Mộc cảm thấy buồn cười hết sức, nhưng không nói ra bí mật trong lòng mình, anh vui vẻ đồng ý: “Được thôi!”
Đường Hân Uyển hơi sửng sốt, thật không ngờ là Bạch Mộc lại đồng ý với cô nhanh như vậy.
Nói thật, Đường Hân Uyển đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị Bạch Mộc từ chối rồi. Dù sao nửa bài hát này cũng liên quan đến người đó, đối với Bạch Mộc mà nói là vô cùng đặc biệt, còn bản thân chỉ là người đến sau, cho dù bị Bạch Mộc từ chối, Đường Hân Uyển cũng không thể nói gì, nhiều lắm cũng chỉ là trong lòng cảm thấy không thoải mái mà thôi.
Bây giờ thấy Bạch Mộc đồng ý với cô nhanh như vậy, Đường Hân Uyển lại có chút không quen, trong lòng vui mừng, đồng thời lại cũng muốn viết bài "Tình cờ gặp gỡ" lên trên đó, thế nhưng ngẫm nghĩ rồi lại thấy mình có chút được voi đòi tiên, sau cùng cô cũng không nói câu đó ra.
Dù sao thì bài "Tình cờ gặp gỡ" cũng có một nửa công lao của người đó.
"Đồng hành sao?" Vợ chồng Lý Tuyền ở phía sau lẩm bẩm: “Cũng là một cái tên hay...”
Lưu "Đồng hành" vào trong "Ký Ức" xong, Bạch Mộc và Đường Hân Uyển tìm một vị trí yên tĩnh ngồi trò chuyện cùng vợ chồng Lý Tuyền, sau khi uống vài ly cà phê, trời cũng đã tối sầm từ lúc nào không biết.
"Ở lại ăn cơm tối luôn đi?” Nhìn đồng hồ cũng đã hơn bảy giờ, Lý Tuyền lên tiếng mời.
“Vậy thì ngại quá...” Bạch Mộc gãi gãi đầu, sau đó xoay chuyển lời nói: “Nhưng mà nếu chú đã mở lời mời, nếu cháu không ở lại thì có khác gì là không nể mặt chú? Cho nên cháu đành cố gắng ở lại vậy!”
"..." Lý Tuyền cạn lời, cậu như vậy là ngại thật à...
Ngay sau đó, Lý Tuyền nhìn Mễ Lam, hàm ý rất rõ, đi nấu cơm thôi?
Mễ Lam ngẩng đầu nhìn trời, làm bộ như không nhìn thấy: "Nhìn em làm gì? Không phải anh nói việc nhà đều giao hết cho anh phụ trách sao?”
Lý Tuyền lắc đầu chịu thua, khóc không ra nước mắt. Đúng là anh có nói như vậy, nhưng bây giờ có Bạch Mộc và Đường Hân Uyển ở đây, em có thể cho anh chút thể diện được không?
Thấy có vẻ thương lượng vô vọng, Lý Tuyền cũng chỉ còn cách lủi thủi bước vào nhà bếp.
"Chậc chậc!" Bạch Mộc hết sức tán thưởng: “Không ngờ tài tử âm nhạc một thời mà nay lại trở thành đầu bếp gia đình rồi?”
“Cháu cứ cười đi! Sớm muộn cũng có một ngày cháu sẽ giống như chú thôi!” Lý Tuyền trừng mắt nhìn Bạch Mộc một cái, lời nói đầy hàm ý. Nghĩ đến bộ dạng Bạch Mộc xuống bếp, trong lòng Lý Tuyền mới cảm thấy dễ chịu một chút.
“Chuyện đó... cháu biết nấu cơm... cho nên không cần Bạch Mộc phải xuống bếp đâu...” Đường Hân Uyển nhỏ nhẹ bổ sung một câu, qua một thời gian dài ở bên nhau, mọi người cũng quá đỗi thân thuộc rồi, cho nên Đường Hân Uyển mới nói đùa với họ.
Ha! Bạch Mộc vui vẻ, trước kia không phát hiện, thì ra khả năng chặt chém của Đường Hân Uyển mạnh như vậy!
"Ặc..." Lý Tuyền đứng hình, lời nói ra đến miệng lại nuốt vào trong bụng, sau khi cắn chặt răng oán hận, Lý Tuyền mới không cam lòng chui vào nhà bếp. Sau đó là những tiếng động ồn ào truyền ra, Lý Tuyền đang lấy nồi chén bồn chậu ra để trút giận...
Thấy như vậy, Bạch Mộc hoảng sợ, lát nữa không phải là những món ăn nguy hiểm chờ đợi mình chứ?
"Vâng." Bạch Mộc gật gật đầu, không giấu nổi nụ cười: “Hân Uyển viết lời, cháu phổ nhạc...”
"..." Lý Tuyền có chút cạn lời: "Cho nên cháu chỉ đơn giản là chạy đến chỗ chú thể hiện tình cảm sao? Bình thường không có việc thì không đến, vừa đến là đã cho chú kích thích lớn như vậy sao?”
"Ha ha! Cái đó thì không có!" Bạch Mộc cười nói:"Cháu chỉ là thấy chỗ chú vắng khách, hết sức yên tĩnh, chỉ đơn thuần muốn giúp chú thu hút khách hàng thôi mà.”
"Bớt bày trò đi, cháu muốn khoe khoang với chú thì cứ nói, không cần phải lấy cái cớ như thế này!” Lý Tuyền cười mắng một câu: “Mau đi đi! Cho chú xem thử thực lực của cháu gần đây có tiến bộ hay không!”
Bạch Mộc và Đường Hân Uyển nhìn nhau cười, đi đến chỗ đàn piano ngồi xuống. Sau đó, giọng hát tuyệt vời cùng với tiếng đàn du dương nhẹ nhàng vang lên.
Đây là lần đầu tiên Bạch Mộc và Đường Hân Uyển hợp tấu, nhưng tất cả lại rất hòa hợp tự nhiên. Sự phối hợp ăn ý của hai người không chỉ khiến cho Lý Tuyền và Mễ Lam kinh ngạc, mà còn thu hút không ít khách qua đường dừng chân ghé lại, bước vào trong quán cà phê “Ký Ức”.
“Thật giống quá!” Lý Tuyền không nhịn được than thở một tiếng: “Nhìn hai đứa chúng nó cứ như nhìn lại chúng ta năm đó vậy...”
"Đúng thế!" Mễ Lam cũng gật gật đầu, cầm tay phải Lý Tuyền thật chặt, tất cả đều không cần phải nói ra.
Nghe được một lúc, Lý Tuyền gật đầu tán dương: "Thằng bé Bạch Mộc này, thiên phú về mặt âm nhạc đúng là đáng sợ, thậm chí còn hơn cả anh.”
Mễ Lam có chút ngạc nhiên trợn mắt: “Em thật sự rất ít khi nghe thấy anh khen người khác...”
Lý Tuyền cười hì hì, rồi mới lên tiếng: "Lời anh nói đều là thật, trước đây âm nhạc của Bạch Mộc tuy rằng êm tai nhưng thiếu linh hồn. Bây giờ có Đường Hân Uyển đến lại khiến cho thằng bé kết hợp tình cảm của mình vào trong âm nhạc một cách hoàn mỹ, bây giờ, Bạch Mộc mới được xem là có trình độ.”
Nói xong, Lý Tuyền thở dài một tiếng: "Haiz! Tuổi trẻ thật tốt!"
“Sao chứ?” Mễ Lam liếc ông ấy một cái, tay phải đặt vào chỗ thịt mềm bên hông hơi dùng sức: “Anh nói vậy là có ý chê em già hả?”
“Anh nào dám chứ!” Lý Tuyền bị đau, vội vàng xin xỏ: “Ý của anh là anh già rồi, không còn cảm xúc mãnh liệt như Bạch Mộc nữa, em vẫn còn trẻ mà! Chúng ta còn rất nhiều thời gian, tốt nhất là tranh thủ thời gian sinh một đứa, bù đắp lại thanh xuân đã qua của chúng ta!” Nói xong, Lý Tuyền còn “chẳng biết xấu hổ” mà ôm Mễ Lam.
“Anh có thể nghiêm chỉnh hơn một chút được không?” Mễ Lam đỏ mặt, liếc ông ấy một cái.
Đàn xong, Bạch Mộc đứng dậy, nhìn Đường Hân Uyển cười nói: “Em cảm thấy thế nào?”
"Xem ra em không cần phải trở về rồi...” Đường Hân Uyển không trả lời trực tiếp nhưng nhìn biểu hiện của cô cũng có thể thấy được, cô vô cùng hài lòng với bản nhạc mà Bạch Mộc viết.
"Ha ha!" Bạch Mộc bật cười, sau đó nhìn về phía Lý Tuyền: “Chú thấy bài này như thế nào?”
“Cũng được đấy!” Lý Tuyền ra vẻ cao ngạo khoát tay: “Tuy là còn thua chú, nhưng mà với trình độ của cháu hiện nay, có thể viết ra được ca khúc như vậy đã là rất tốt rồi!”
Mễ Lam thật sự là nghe không lọt tai nữa, không chút lưu tình xoay người rời đi, mới vừa nãy là ai không tiếc lời khen ngợi Bạch Mộc? Bây giờ lại giả bộ như vậy, sao mà anh ngược đời như vậy chứ?
Khóe miệng Bạch Mộc hơi giật giật, nhìn Đường Hân Uyển: “Đừng để ý tới chú ấy, tai chú ấy có vấn đề!”
"..."
“Đây! Để lại bài hát của các cháu ở đây đi?” Mễ Lam đưa hai cây bút, nhìn về phía bức tường “Ký Ức” cách đó không xa nói.
“Được thôi!” Bạch Mộc lấy bút, kéo theo Đường Hân Uyển đến phía trước bức tường.
Nhìn thấy một nửa bài hát được Bạch Mộc viết lại ở giữa bức tường trước đây, Đường Hân Uyển có chút ghen ghét, tính khí của con gái lập tức nổi lên, nói như đang giận dỗi: “Em muốn viết ca khúc Đồng hành ở vị trí nhìn rõ nhất!”
Hóa ra Đường Hân Uyển cũng biết ghen nữa à! Chỉ là cơn ghen này hơi đặc biệt! Bạch Mộc cảm thấy buồn cười hết sức, nhưng không nói ra bí mật trong lòng mình, anh vui vẻ đồng ý: “Được thôi!”
Đường Hân Uyển hơi sửng sốt, thật không ngờ là Bạch Mộc lại đồng ý với cô nhanh như vậy.
Nói thật, Đường Hân Uyển đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị Bạch Mộc từ chối rồi. Dù sao nửa bài hát này cũng liên quan đến người đó, đối với Bạch Mộc mà nói là vô cùng đặc biệt, còn bản thân chỉ là người đến sau, cho dù bị Bạch Mộc từ chối, Đường Hân Uyển cũng không thể nói gì, nhiều lắm cũng chỉ là trong lòng cảm thấy không thoải mái mà thôi.
Bây giờ thấy Bạch Mộc đồng ý với cô nhanh như vậy, Đường Hân Uyển lại có chút không quen, trong lòng vui mừng, đồng thời lại cũng muốn viết bài "Tình cờ gặp gỡ" lên trên đó, thế nhưng ngẫm nghĩ rồi lại thấy mình có chút được voi đòi tiên, sau cùng cô cũng không nói câu đó ra.
Dù sao thì bài "Tình cờ gặp gỡ" cũng có một nửa công lao của người đó.
"Đồng hành sao?" Vợ chồng Lý Tuyền ở phía sau lẩm bẩm: “Cũng là một cái tên hay...”
Lưu "Đồng hành" vào trong "Ký Ức" xong, Bạch Mộc và Đường Hân Uyển tìm một vị trí yên tĩnh ngồi trò chuyện cùng vợ chồng Lý Tuyền, sau khi uống vài ly cà phê, trời cũng đã tối sầm từ lúc nào không biết.
"Ở lại ăn cơm tối luôn đi?” Nhìn đồng hồ cũng đã hơn bảy giờ, Lý Tuyền lên tiếng mời.
“Vậy thì ngại quá...” Bạch Mộc gãi gãi đầu, sau đó xoay chuyển lời nói: “Nhưng mà nếu chú đã mở lời mời, nếu cháu không ở lại thì có khác gì là không nể mặt chú? Cho nên cháu đành cố gắng ở lại vậy!”
"..." Lý Tuyền cạn lời, cậu như vậy là ngại thật à...
Ngay sau đó, Lý Tuyền nhìn Mễ Lam, hàm ý rất rõ, đi nấu cơm thôi?
Mễ Lam ngẩng đầu nhìn trời, làm bộ như không nhìn thấy: "Nhìn em làm gì? Không phải anh nói việc nhà đều giao hết cho anh phụ trách sao?”
Lý Tuyền lắc đầu chịu thua, khóc không ra nước mắt. Đúng là anh có nói như vậy, nhưng bây giờ có Bạch Mộc và Đường Hân Uyển ở đây, em có thể cho anh chút thể diện được không?
Thấy có vẻ thương lượng vô vọng, Lý Tuyền cũng chỉ còn cách lủi thủi bước vào nhà bếp.
"Chậc chậc!" Bạch Mộc hết sức tán thưởng: “Không ngờ tài tử âm nhạc một thời mà nay lại trở thành đầu bếp gia đình rồi?”
“Cháu cứ cười đi! Sớm muộn cũng có một ngày cháu sẽ giống như chú thôi!” Lý Tuyền trừng mắt nhìn Bạch Mộc một cái, lời nói đầy hàm ý. Nghĩ đến bộ dạng Bạch Mộc xuống bếp, trong lòng Lý Tuyền mới cảm thấy dễ chịu một chút.
“Chuyện đó... cháu biết nấu cơm... cho nên không cần Bạch Mộc phải xuống bếp đâu...” Đường Hân Uyển nhỏ nhẹ bổ sung một câu, qua một thời gian dài ở bên nhau, mọi người cũng quá đỗi thân thuộc rồi, cho nên Đường Hân Uyển mới nói đùa với họ.
Ha! Bạch Mộc vui vẻ, trước kia không phát hiện, thì ra khả năng chặt chém của Đường Hân Uyển mạnh như vậy!
"Ặc..." Lý Tuyền đứng hình, lời nói ra đến miệng lại nuốt vào trong bụng, sau khi cắn chặt răng oán hận, Lý Tuyền mới không cam lòng chui vào nhà bếp. Sau đó là những tiếng động ồn ào truyền ra, Lý Tuyền đang lấy nồi chén bồn chậu ra để trút giận...
Thấy như vậy, Bạch Mộc hoảng sợ, lát nữa không phải là những món ăn nguy hiểm chờ đợi mình chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook