Thánh Vũ Xưng Tôn
-
Chương 97: Chiến đấu
Cành cây khẽ rung lên, một thân ảnh thiếu niên mang cẩm bào vèo một tiếng rơi xuống, tuổi chừng hai mươi mấy khuôn mặt ngạo mạn, mắt thấy Sở Thiên không làm theo lời của mình, làm càn thu lấy yêu hạch của tinh hỏa cự kiêu, trên mặt không khỏi biến sắc.
"Tiểu tử, ngươi thật to gan. Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thiếu gia chính là hoàng thiên báo người của Hoàng gia, mau đưa yêu hạch ra ta sẽ bỏ qua mọi chuyện." Hoàng thiên báo trong mắt bắn ra vẻ tham lam, quyết định trước cướp lấy yêu hạch, sau đó sẽ động thủ giải quyết tiểu tử này sau.
"Hôm nay ta tâm tình tốt phá lệ một lần. Đem Dung Giới của ngươi hiếu kính, liền tha cho ngươi một mạng." Sở Thiên mặt lộ vẻ trào phúng, mô phỏng cách nói chuyện của đối phương, còn lấy ác ngôn hoàn lại.
Nghe vậy Hoàng thiên báo không nói hai lời, hướng phía trước tiến mấy bước, mặt đất dưới chân không chịu nổi lực, rạn nứt lan tràn, toàn thân nguyên lực từ thể nội cuồng bạo mà ra, trăm sông đổ về một biển ngưng tụ vào tay phải, năm ngón tay uốn lượn nắm chắc thành quyền, trên tay quang trạch đại thịnh.
Nguyên lực nồng đậm ba động tràn ngập trong không khí, mắt Sở Thiên ngưng tụ, tuy nói người này tính cách kiêu ngạo vô tri, nhưng bản thân thực lực lại không yếu, uẩn khí sơ kỳ tu vi không phải là kẻ mà mình có thể so sánh. Khác với luyện thể cảnh, Uẩn khí cảnh chỉ chia làm bốn cấp độ sơ kì, trung kì, hậu kì và viên mãn.
Khi đã tích tụ đủ lực lượng, dưới chân địa hình đã bị chà đạp không còn nhìn ra hình dáng, mặt đất vỡ nát, Hoàng thiên báo thân hình lóe lên, lấy tốc độ mắt thường khó có thể nhìn rõ, hướng tới Sở Thiên xuất chiêu, so với mũi tên còn nhanh hơn gấp mấy lần, ven đường trong miệng gào to nói: "Thằng nhãi ranh, mau nạp mạng đi."
Lần này tiến công uy thế cùng tốc độ, đều hơn hẳn luyện thể cảnh, nhưng bằng trình độ niệm sư Sở Thiên vẫn nắm chắc được vị trí của đối thủ, đối phương vừa nhấc chân làm ra ý đồ tập kích, hắn liền gọi huyền lân, thả người nhảy vọt lên lưng ô quang lóe lên như gió phóng đi.
Mấy lần cùng tinh hỏa cự kiêu giao thủ, trừ thuật pháp được thi triển một cách thuần thục hơn, còn tăng độ ăn ý với huyền lân, tóm lại kỹ năng chạy trốn đã lên một tầm cao mới, hoàn toàn khiến cho địch thủ không thể ngăn cản.
Hoàng thiên báo quyền đầu ngưng tụ nguyên lực hùng hậu, xé gió lao đến, xuyên qua tàn ảnh của Huyền lân, hung hăng kích vào một gốc cây cao lớn, lực đạo bị thân cây ngăn trở, cả cái cây bỗng nhiên bốc lửa, chẳng mấy chốc bốc cháy ngùn ngụt.
Một quyền đánh hụt trong lòng có chút tức giận, hắn thu quyền quay người, nguyên lực trong nháy mắt bao khỏa hai chân, lấy tu vi Uẩn Khí cảnh toàn bộ triển khai thân pháp, lần theo hướng đối phương chạy trốn.
"Mẹ nó, gặp quỷ rồi." Đuổi chỉ chốc lát sau, Hoàng thiên báo ngừng chân kịch liệt thở dốc, vừa mới bình tĩnh lại, trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc. Tốc độ của hắn so với mấy kẻ cùng giai cũng xem là tốt, nhưng lại bị một tên tiểu tử Luyện Thể cảnh cho hít bụi.
"Kẻ này cưỡi loại yêu thú gì vậy?" Lúc này truy kích thất bại, hắn không khỏi có chút hối hận, sớm biết như thế, vừa rồi liền không khinh thường, trước tiên đem con tọa kỵ kia đập chết, thì mọi việc sẽ ổn thỏa.
Hoàng thiên báo bề ngoài phách lối, nhưng đó chỉ là một tầng che giấu, chuyên để lừa đảo những kẻ ngu ngốc, trên thực tế mỗi lần hành động, trong lòng đều lập sẵn ra kế hoạch toàn vẹn.
Chuyến này hắn vốn có chuyện quan trọng, trên đường đi qua nơi đây ngẫu nhiên gặp Sở Thiên, đang lúc cùng tinh hỏa cự kiêu quyết chiến. Đổi lại người bình thường gặp tình hình này, chắc chắn bị loại động tĩnh kia dọa đến toàn thân run rẩy, tránh ra thật xa hai tên ôn thần này. Đổi lại uẩn khí cảnh bình thường, chỉ sợ đều sẽ thầm kiêng kị, không xem vào.
Người xuất thân từ thế gia, sẽ đều có hiểu biết về niệm sư, biết thuật pháp uy lực mặc dù lớn, lại tiêu hao không hề nhỏ, coi như là niệm sư cũng khó chấp nhận được loại tiêu hao này. Mắt thấy trận chiến động tĩnh có vẻ lớn, liền biết rằng Sở Thiên đã thi triển toàn lực, mới quyết định xuất hiện.
Nếu như niệm sư bất lực thi triển thuật pháp, đối đầu với võ giả đồng cấp, liền không có uy hiếp lớn. Mặc dù Hoàng thiên báo thái độ phách lối, nhưng lại xuất hiện đúng lúc đối phương không còn chút sức lực hoàn thủ, nếu như Sở Thiên không có huyền lân loại biến thái làm tọa kỵ, đối mặt với hắn chỉ có nước giao ra yêu hạch. Nhưng chính hắn lại tính thiếu một bước này.
Nhìn thi thể cự kiêu một chút, Hoàng thiên báo do dự một chút, liền cất bước rời đi, nếu trở về thì còn có thể mang theo vật này. Nhưng lúc này còn việc lớn cần làm không thể để việc này ngáng chân được.
Sở Thiên không có chạy quá xa, vẻn vẹn chỉ chạy ra ngoài vài dặm, cảm giác thấy địch nhân không truy kích liền dừng lại. Cũng không có nhảy xuống khỏi huyền lân, ngón tay khẽ nhúc nhích từ Dung Giới lấy ra Tử Linh chi, trong mắt hiện vẻ tiếc nuối, cắn mấy miếng lớn nhắm mắt thôi động dược lực tu bổ linh niệm.
Không đến một lát, hắn mở mắt ra, trong ánh mắt thần thái sáng láng, tùy tiện khẽ động linh niệm, thấy bản thân đã gần khôi phục hoàn toàn, hiển nhiên Tử Linh chi đã bổ xung linh niệm đầy đủ cho hắn.
Hai chân kẹp lấy phần bụng Huyền Lân, huyền lân đứng dậy móng trước hơi cọ mặt đất mấy lần, thân hình lóe lên, đem Sở Thiên hóa thành ô quang trở lại chỗ cũ.
Trở lại địa phương giết tinh hỏa cự kiêu, Sở Thiên dọc theo dấu chân đuổi một lát đến khi mất dấu mới bắt buộc phải mở ra Huyết Yêu đồng, động tĩnh trong vài trăm mét vô cùng rõ ràng, chỉ không thấy tung tích người kia.
Kỳ thật Sở Thiên không biết Hoàng thiên báo có chuyện gấp nên không lưu lại. Sắc mặt của hắn có chút khó coi, Tử Linh chi coi như lãng phí hết.
"Thời điểm then chốt, còn phải dựa vào lão tổ ta." Mắt thấy hắn kinh ngạc, lão hồ ly dương dương đắc ý nói, biết sự tình khẩn cấp, cũng không dài dòng, thôi động linh niệm tìm kiếm bốn phía.
"Đi." Dựa theo phương hướng lão này chỉ, Sở Thiên bắt đầu đuổi theo, huyền lân bốn vó vung vẩy tốc độ toàn bộ triển khai, khoảng cách tới mục tiêu càng ngày càng gần.
...
Hoàng thiên báo thôi động thân pháp toàn lực đi đường muốn nhanh chóng đến nơi. Đột nhiên, phía sau phong thanh chợt nổi lên, mấy viên cự thạch mang theo kình phong bỗng nhiên đập tới, hắn cũng không quay đầu lại xem, thân thể bỗng nhoáng lên, né tránh viên đá đang bay tới.
Thấy kẻ đang truy đuổi mình Hoàng thiên báo sắc mặt sạm lại, toàn thân nguyên lực đột nhiên ngưng tụ đến tay phải, năm ngón tay tích lũy nguyên lực cường đại tung ra, đem những hòn đá đang bay tới đánh cho nát bấy. Đá vụn văng khắp nơi, khẽ chấn động mặt đất.
Chợt có thứ gì đó lao ra từ trong bụi đất hắn không kịp nhìn kỹ, thôi động nguyên lực bao khỏa hai né tránh, cuối nhưng cuối cùng vẫn có hai đạo cọ qua gương mặt, lạnh buốt đau nhức, trên mặt hiện ra hai vết thương sâu hoắm, máu tươi từ bên trong chảy ra nhuộm đỏ bộ mặt.
"Ai?" Hoàng thiên báo hét lên, Uẩn Khí cảnh nguyên lực ba động bạo dũng mà ra. Vô luận như thế nào, khôngđem kẻ đánh lén làm thịt thì hắn không chịu được. Nếu không được thảo dược tốt chữa trị thì hai vết thương trên mặt của hắn sẽ trở thành sẹo, đây là một sự sỉ nhục lớn lao.
Trong tầm mắt của hắn, Sở Thiên cưỡi huyền lân thản nhiên mà đến, đến nơi chậm rãi nhảy xuống đất, ánh mắt giống như cười mà không phải cười nhìn hắn nói: "Vừa đánh lén ta, mà đã không nhận ra à."
"Tiểu tử, nguyên lai là ngươi..." Khi đang nói chuyện, Hoàng thiên báo thân hình đã mơ hồ, khi xuất hiện thì đã tới trước mặt Huyền lân, đùi phải thành cước, mang theo nguyên lực dồi dào hung hăng hướng phần bụng đá tới. Không ngờ con thú này toàn thân ô quang lóe lên, đem công kích của hắn hoá giải.
Một nháy mắt sau, huyền lân đã xuất xuất hiện ngoài mấy chục thuớc, hướng hắn đắc ý gào thét mấy tiếng, lắc lắc đuôi rồng, để người này khóe miệng co quắp một trận.
Thấy chủ ý của hắn, Sở Thiên mỉm cười, khi huyền lân thực lực tăng lên, tính cách cũng biến thành càng ngày càng cẩn thận. Lấy tốc độ của nó cùng tính cảnh giác, coi như Uẩn Khí cảnh võ giả, cũng không có nhiều khả năng đánh lén thành công.
"Ha ha, ngươi thật không biết xấu hổ, tuổi cao còn chơi đánh lén." Sở Thiên mở miệng mỉa mai, ra vẻ khinh thường.
"Vốn là muốn từ từ hành hạ ngươi, để ngươi thể nghiệm qua sự tuyệt vọng cực hạn. Nhưng lại để lỡ một nhịp, một khắc tiếp theo hãy từ từ mà cảm nhận" Mặc dù đánh lén không thành nhưng Hoàng thiên báo cũng không để đối phương đắc ý lâu.
Nghe vậy Sở Thiên đáp lại: "Đến tột cùng ai phải nếm tuyệt vọng, liền sẽ biết ngay bây giờ."
Trải qua việc bị cự thạch tập kích, Hoàng thiên báo biết đối thủ trạng thái rất tốt, nghĩ đến tinh thần cũng đã gần như hoàn toàn khôi phục, liền thầm thôi động nguyên lực trong cơ thể, khí tức quanh người bắt đầu tăng lên, khí tức Uẩn Khí cảnh ba động lan tràn ra, gió xoáy chợt nổi lên, vòng quanh bốn phía lượn vòng không thôi.
Thừa dịp đối thủ tụ lực, Sở Thiên vận chuyển phi đao vừa tập kích, vài thanh phi đao lơ lửng trước mặt, từng vòng từng vòng xoay tròn không ngớt, làm nổi bật cảm giác thần bí.
Uẩn Khí cảnh cùng niệm sư chiến đấu, vô cùng khốc liệt chỉ cần không chú ý một chút thôi, liền có thể phân định thắng thua trong chớp mắt.
"Tiểu tử, ngươi thật to gan. Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thiếu gia chính là hoàng thiên báo người của Hoàng gia, mau đưa yêu hạch ra ta sẽ bỏ qua mọi chuyện." Hoàng thiên báo trong mắt bắn ra vẻ tham lam, quyết định trước cướp lấy yêu hạch, sau đó sẽ động thủ giải quyết tiểu tử này sau.
"Hôm nay ta tâm tình tốt phá lệ một lần. Đem Dung Giới của ngươi hiếu kính, liền tha cho ngươi một mạng." Sở Thiên mặt lộ vẻ trào phúng, mô phỏng cách nói chuyện của đối phương, còn lấy ác ngôn hoàn lại.
Nghe vậy Hoàng thiên báo không nói hai lời, hướng phía trước tiến mấy bước, mặt đất dưới chân không chịu nổi lực, rạn nứt lan tràn, toàn thân nguyên lực từ thể nội cuồng bạo mà ra, trăm sông đổ về một biển ngưng tụ vào tay phải, năm ngón tay uốn lượn nắm chắc thành quyền, trên tay quang trạch đại thịnh.
Nguyên lực nồng đậm ba động tràn ngập trong không khí, mắt Sở Thiên ngưng tụ, tuy nói người này tính cách kiêu ngạo vô tri, nhưng bản thân thực lực lại không yếu, uẩn khí sơ kỳ tu vi không phải là kẻ mà mình có thể so sánh. Khác với luyện thể cảnh, Uẩn khí cảnh chỉ chia làm bốn cấp độ sơ kì, trung kì, hậu kì và viên mãn.
Khi đã tích tụ đủ lực lượng, dưới chân địa hình đã bị chà đạp không còn nhìn ra hình dáng, mặt đất vỡ nát, Hoàng thiên báo thân hình lóe lên, lấy tốc độ mắt thường khó có thể nhìn rõ, hướng tới Sở Thiên xuất chiêu, so với mũi tên còn nhanh hơn gấp mấy lần, ven đường trong miệng gào to nói: "Thằng nhãi ranh, mau nạp mạng đi."
Lần này tiến công uy thế cùng tốc độ, đều hơn hẳn luyện thể cảnh, nhưng bằng trình độ niệm sư Sở Thiên vẫn nắm chắc được vị trí của đối thủ, đối phương vừa nhấc chân làm ra ý đồ tập kích, hắn liền gọi huyền lân, thả người nhảy vọt lên lưng ô quang lóe lên như gió phóng đi.
Mấy lần cùng tinh hỏa cự kiêu giao thủ, trừ thuật pháp được thi triển một cách thuần thục hơn, còn tăng độ ăn ý với huyền lân, tóm lại kỹ năng chạy trốn đã lên một tầm cao mới, hoàn toàn khiến cho địch thủ không thể ngăn cản.
Hoàng thiên báo quyền đầu ngưng tụ nguyên lực hùng hậu, xé gió lao đến, xuyên qua tàn ảnh của Huyền lân, hung hăng kích vào một gốc cây cao lớn, lực đạo bị thân cây ngăn trở, cả cái cây bỗng nhiên bốc lửa, chẳng mấy chốc bốc cháy ngùn ngụt.
Một quyền đánh hụt trong lòng có chút tức giận, hắn thu quyền quay người, nguyên lực trong nháy mắt bao khỏa hai chân, lấy tu vi Uẩn Khí cảnh toàn bộ triển khai thân pháp, lần theo hướng đối phương chạy trốn.
"Mẹ nó, gặp quỷ rồi." Đuổi chỉ chốc lát sau, Hoàng thiên báo ngừng chân kịch liệt thở dốc, vừa mới bình tĩnh lại, trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc. Tốc độ của hắn so với mấy kẻ cùng giai cũng xem là tốt, nhưng lại bị một tên tiểu tử Luyện Thể cảnh cho hít bụi.
"Kẻ này cưỡi loại yêu thú gì vậy?" Lúc này truy kích thất bại, hắn không khỏi có chút hối hận, sớm biết như thế, vừa rồi liền không khinh thường, trước tiên đem con tọa kỵ kia đập chết, thì mọi việc sẽ ổn thỏa.
Hoàng thiên báo bề ngoài phách lối, nhưng đó chỉ là một tầng che giấu, chuyên để lừa đảo những kẻ ngu ngốc, trên thực tế mỗi lần hành động, trong lòng đều lập sẵn ra kế hoạch toàn vẹn.
Chuyến này hắn vốn có chuyện quan trọng, trên đường đi qua nơi đây ngẫu nhiên gặp Sở Thiên, đang lúc cùng tinh hỏa cự kiêu quyết chiến. Đổi lại người bình thường gặp tình hình này, chắc chắn bị loại động tĩnh kia dọa đến toàn thân run rẩy, tránh ra thật xa hai tên ôn thần này. Đổi lại uẩn khí cảnh bình thường, chỉ sợ đều sẽ thầm kiêng kị, không xem vào.
Người xuất thân từ thế gia, sẽ đều có hiểu biết về niệm sư, biết thuật pháp uy lực mặc dù lớn, lại tiêu hao không hề nhỏ, coi như là niệm sư cũng khó chấp nhận được loại tiêu hao này. Mắt thấy trận chiến động tĩnh có vẻ lớn, liền biết rằng Sở Thiên đã thi triển toàn lực, mới quyết định xuất hiện.
Nếu như niệm sư bất lực thi triển thuật pháp, đối đầu với võ giả đồng cấp, liền không có uy hiếp lớn. Mặc dù Hoàng thiên báo thái độ phách lối, nhưng lại xuất hiện đúng lúc đối phương không còn chút sức lực hoàn thủ, nếu như Sở Thiên không có huyền lân loại biến thái làm tọa kỵ, đối mặt với hắn chỉ có nước giao ra yêu hạch. Nhưng chính hắn lại tính thiếu một bước này.
Nhìn thi thể cự kiêu một chút, Hoàng thiên báo do dự một chút, liền cất bước rời đi, nếu trở về thì còn có thể mang theo vật này. Nhưng lúc này còn việc lớn cần làm không thể để việc này ngáng chân được.
Sở Thiên không có chạy quá xa, vẻn vẹn chỉ chạy ra ngoài vài dặm, cảm giác thấy địch nhân không truy kích liền dừng lại. Cũng không có nhảy xuống khỏi huyền lân, ngón tay khẽ nhúc nhích từ Dung Giới lấy ra Tử Linh chi, trong mắt hiện vẻ tiếc nuối, cắn mấy miếng lớn nhắm mắt thôi động dược lực tu bổ linh niệm.
Không đến một lát, hắn mở mắt ra, trong ánh mắt thần thái sáng láng, tùy tiện khẽ động linh niệm, thấy bản thân đã gần khôi phục hoàn toàn, hiển nhiên Tử Linh chi đã bổ xung linh niệm đầy đủ cho hắn.
Hai chân kẹp lấy phần bụng Huyền Lân, huyền lân đứng dậy móng trước hơi cọ mặt đất mấy lần, thân hình lóe lên, đem Sở Thiên hóa thành ô quang trở lại chỗ cũ.
Trở lại địa phương giết tinh hỏa cự kiêu, Sở Thiên dọc theo dấu chân đuổi một lát đến khi mất dấu mới bắt buộc phải mở ra Huyết Yêu đồng, động tĩnh trong vài trăm mét vô cùng rõ ràng, chỉ không thấy tung tích người kia.
Kỳ thật Sở Thiên không biết Hoàng thiên báo có chuyện gấp nên không lưu lại. Sắc mặt của hắn có chút khó coi, Tử Linh chi coi như lãng phí hết.
"Thời điểm then chốt, còn phải dựa vào lão tổ ta." Mắt thấy hắn kinh ngạc, lão hồ ly dương dương đắc ý nói, biết sự tình khẩn cấp, cũng không dài dòng, thôi động linh niệm tìm kiếm bốn phía.
"Đi." Dựa theo phương hướng lão này chỉ, Sở Thiên bắt đầu đuổi theo, huyền lân bốn vó vung vẩy tốc độ toàn bộ triển khai, khoảng cách tới mục tiêu càng ngày càng gần.
...
Hoàng thiên báo thôi động thân pháp toàn lực đi đường muốn nhanh chóng đến nơi. Đột nhiên, phía sau phong thanh chợt nổi lên, mấy viên cự thạch mang theo kình phong bỗng nhiên đập tới, hắn cũng không quay đầu lại xem, thân thể bỗng nhoáng lên, né tránh viên đá đang bay tới.
Thấy kẻ đang truy đuổi mình Hoàng thiên báo sắc mặt sạm lại, toàn thân nguyên lực đột nhiên ngưng tụ đến tay phải, năm ngón tay tích lũy nguyên lực cường đại tung ra, đem những hòn đá đang bay tới đánh cho nát bấy. Đá vụn văng khắp nơi, khẽ chấn động mặt đất.
Chợt có thứ gì đó lao ra từ trong bụi đất hắn không kịp nhìn kỹ, thôi động nguyên lực bao khỏa hai né tránh, cuối nhưng cuối cùng vẫn có hai đạo cọ qua gương mặt, lạnh buốt đau nhức, trên mặt hiện ra hai vết thương sâu hoắm, máu tươi từ bên trong chảy ra nhuộm đỏ bộ mặt.
"Ai?" Hoàng thiên báo hét lên, Uẩn Khí cảnh nguyên lực ba động bạo dũng mà ra. Vô luận như thế nào, khôngđem kẻ đánh lén làm thịt thì hắn không chịu được. Nếu không được thảo dược tốt chữa trị thì hai vết thương trên mặt của hắn sẽ trở thành sẹo, đây là một sự sỉ nhục lớn lao.
Trong tầm mắt của hắn, Sở Thiên cưỡi huyền lân thản nhiên mà đến, đến nơi chậm rãi nhảy xuống đất, ánh mắt giống như cười mà không phải cười nhìn hắn nói: "Vừa đánh lén ta, mà đã không nhận ra à."
"Tiểu tử, nguyên lai là ngươi..." Khi đang nói chuyện, Hoàng thiên báo thân hình đã mơ hồ, khi xuất hiện thì đã tới trước mặt Huyền lân, đùi phải thành cước, mang theo nguyên lực dồi dào hung hăng hướng phần bụng đá tới. Không ngờ con thú này toàn thân ô quang lóe lên, đem công kích của hắn hoá giải.
Một nháy mắt sau, huyền lân đã xuất xuất hiện ngoài mấy chục thuớc, hướng hắn đắc ý gào thét mấy tiếng, lắc lắc đuôi rồng, để người này khóe miệng co quắp một trận.
Thấy chủ ý của hắn, Sở Thiên mỉm cười, khi huyền lân thực lực tăng lên, tính cách cũng biến thành càng ngày càng cẩn thận. Lấy tốc độ của nó cùng tính cảnh giác, coi như Uẩn Khí cảnh võ giả, cũng không có nhiều khả năng đánh lén thành công.
"Ha ha, ngươi thật không biết xấu hổ, tuổi cao còn chơi đánh lén." Sở Thiên mở miệng mỉa mai, ra vẻ khinh thường.
"Vốn là muốn từ từ hành hạ ngươi, để ngươi thể nghiệm qua sự tuyệt vọng cực hạn. Nhưng lại để lỡ một nhịp, một khắc tiếp theo hãy từ từ mà cảm nhận" Mặc dù đánh lén không thành nhưng Hoàng thiên báo cũng không để đối phương đắc ý lâu.
Nghe vậy Sở Thiên đáp lại: "Đến tột cùng ai phải nếm tuyệt vọng, liền sẽ biết ngay bây giờ."
Trải qua việc bị cự thạch tập kích, Hoàng thiên báo biết đối thủ trạng thái rất tốt, nghĩ đến tinh thần cũng đã gần như hoàn toàn khôi phục, liền thầm thôi động nguyên lực trong cơ thể, khí tức quanh người bắt đầu tăng lên, khí tức Uẩn Khí cảnh ba động lan tràn ra, gió xoáy chợt nổi lên, vòng quanh bốn phía lượn vòng không thôi.
Thừa dịp đối thủ tụ lực, Sở Thiên vận chuyển phi đao vừa tập kích, vài thanh phi đao lơ lửng trước mặt, từng vòng từng vòng xoay tròn không ngớt, làm nổi bật cảm giác thần bí.
Uẩn Khí cảnh cùng niệm sư chiến đấu, vô cùng khốc liệt chỉ cần không chú ý một chút thôi, liền có thể phân định thắng thua trong chớp mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook