Thánh Vũ Xưng Tôn
-
Chương 85: Lộ mặt
Sắc mặt biến đổi mấy lần, Tống Thanh Thanh hất cằm miệng nhỏ cong lên khinh thường nói: "Bất quá chỉ là mấy tên cẩu nô tài mà thôi, làm sao được tính là tộc nhân tộc ta, dù có đánh chết cũng không ảnh hưởng dig."
Mấy người cũng không phải là nô tài, vạt áo trước còn thêu tộc huy của gia tộc, nhưng nàng này thẹn quá hoá giận biến họ thành cẩu nô tài. khiến cho đám thuộc hạ tổn thương về thể xác lẫn tinh thần chỉ có thể nói bằng một chữ thảm.
Người áo đen hắc hắc cười quái dị, ý trào phúng không cần nói cũng biết. Tống Thanh Thanh nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy bất lực, càng nói càng lộ ra sơ hở. Gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, chân ngọc giẫm một cái, lao đến chỗ Sở Thiên, rút ra một bảo kiếm chĩa mũi vào ngực hắn.
Thấy nàng này xuất thủ tàn nhẫn, Sở Thiên sắc mặt ngưng trọng, tu vi tầng bảy toả ra, liên tục không ngừng rót vào trường kiếm. Cầm kiếm quét ngang cản đối phương lại, hoa lửa bắn tung toé, ba động nguyên lực lan tràn, hai người lui lại mấy bước, ổn định thân thể, trên mặt không khỏi lộ vẻ bất ngờ.
"Tu vi không tệ, thì sao, chẳng lẽ võ học cũng có thể so sánh cùng bản tiểu thư sao?" Cảm thấy kinh ngạc, Tống Thanh Thanh con ngươi phát lạnh, gót sen nhẹ nhàng đạp xuống, cổ tay rung lên, chiêu thức xuất hiện tầng tầng,đâm tất cả các nơi yếu hại quanh thân kẻ địch. Sở Thiên xoay một vòng trường kiếm, kiếm quang bao quanh bảo vệ thân thể. Mặc dù không xảo diệu lắm nhưng khiến giọt nước cũng không lọt.
Hai kiếm chạm nhau, thân kiếm rung động, nguyên lực bạo phát, Tống Thanh Thanh bị đánh bay, lăng không bay đi nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống mặt đất. Kiếm quang dày đặc tán đi, Sở Thiên thân thể rung mạnh, trên trán đầy mồ hôi, đè xuống khí huyết đang tán loạn.
"Sao hắn có thể cản được?" Tống Thanh Thanh tóc tai tán loạn, chiếc váy màu lục thấm đẫm mồ hôi dán sát vào cơ thể, gương mặt xinh đẹp lộ ra thần sắc khó hiểu. Lần nào nàng dùng bộ chiêu thức này thì cũng khiến cho đối thủ không chết cũng bị thương nhưng lần này tên kia lại vẫn bình chân như vại, thật không thể tin được.
Nàng tập chung tinh thần dò xét trong cơ thể, bên người có một cỗ tinh thần lực ba động, bởi vì quá mức mịt mờ, đến tận lúc này mới phát giác được. Con ngươi hiện ra vẻ kinh ngạc, kẻ này cũng tu luyện tinh thần lực, so với nàng còn cao minh hơn.
Sở Thiên cũng bừng tỉnh đại ngộ. Nguyên lai nàng này cũng tu luyện tinh thần giống mình, chẳng trách lại đi tranh đoạt thanh yêu quả.
" Trong Liệt Nham thành này, người tu hành tinh thần rất thưa thớt, đối phương đến tột cùng là thần thánh phương nào?" Tống Thanh Thanh con mắt chuyển động, không để đối phương kịp thở dốc, tung kiếm lao về phía đối phương.
Sở Thiên thôi động nguyên lực quanh thân, đợi nguyên lực ngưng tụ đến thân kiếm, sau đó ra sức đi chặn trường kiếm của đối phương lại, vèo một tiếng, cổ tay đối phương chấn động, bảo kiếm giống như không thể chịu được tuột khỏi tay bắn lên không trung.
Một kích thành công, lại không đem lại vui sướng. Hắn mười phần kinh ngạc, đối phương tu vi tương đương với hắn, tại sao có thể bị đánh bay binh khí dễ dàng vậy được? Đang do dự xem có nên tấn công tiếp không, chợt thấy ngoại bào bị một thứ nắm chặt, dưới sự kinh hãi hắn không kịp suy nghĩ nhiều, rón mũi chân về sau nhanh chóng thối lui.
Rút lui đến mấy chục thước, khi cảm thấy nguy cơ bị hóa giải mới thở phào, lại phát hiện ngoại bào dùng để che dấu, không nhịn được lôi kéo, vỡ vụn ra, lộ ra quần áo bên trong.
"Ngươi là người Sở gia."
Thoáng nhìn vạt áo trước thêu hình đám mây, Tống Thanh Thanh kêu lên bén nhọn, nàng thật không ngờ. Vốn cho rằng kẻ sợ đầu sợ đuôi không dám lộ mặt chiến đấu, không ngờ lại là người Sở gia thế lực sánh ngang với nhà mình.
Dung mạo che dấu bở hắc sa, Sở Thiên lộ vẻ bất đắc dĩ, bởi vì mềm lòng, trúng quỷ kế của đối phương, cuối cùng cũng bại lộ thân phận.
Có chút hăng hái dò xét đối phương, Tống Thanh Thanh con mắt như muốn xuyên qua mạng che mặt, thấy rõ bộ mặt thật phía sau, cười nhạo một tiếng nói: "Đường đường là người Sở gia, vậy mà cũng không dám lộ mặt ra ngoài ánh sáng, có gan, thì mặt đối mặt chiến một trận?"
Nghe vậy Sở Thiên trong lòng thầm giận, suy nghĩ nếu mình không để lộ ra lai lịch, thì sẽ có rất nhiều tộc nhân vô tội bị hạ độc thủ, liền xúc động đáp: "Sao không dám."
Tiếng nói khàn khàn đã biến trở về non nớt, kéo áo bào đen xuống, cất mũ rộng vành vào Dung giới, để lộ ra gương mặt thật.
Thấy thế Tống Thanh Thanh bất ngờ đến há to mồm, khuôn mặt giông như gặp quỷ. Nếu như tướng mạo phổ thông, thì cũng không nói làm gì, nhưng trong tưởng tượng của nàng hắn sẽ phải là một tên tướng mạo hung dữ, nhưng ngược lại thì kẻ trước mặt môi hồng răng trắng khuôn mặt non nớt, không thể tìm được một chút dữ tợn nào thay vào đó lại có chút đáng yêu.
"sao lại nhỏ như vậy?" Tống Thanh Thanh nhịn không được mở miệng, kẻ có thể đánh ngang tay với nàng ít nhất cũng phải mười sáu mười bảy tuổi, không ngờ kẻ này lại nhỏ đến vậy.
"ta nhỏ cũng liên quan tới ngươi sao?" sau một phen kịch chiến, tóc bạc có chút lộn xộn, Sở Thiên hơi chỉnh lại tóc tai sau đó phun ra một câu khiến đối phương phát hoả.
Thật lâu sau, Tống Thanh Thanh tâm tình mới bình phục lại. Thật không nghĩ tới đối phương lại nhỏ tuổi như vậy, xem ra so vơi đệ đệ nàng còn nhỏ hơn một chút, đại khái khoảng mười ba mười bốn tuổi. Loại tuổi tác này, chắc cũng chỉ khải linh chưa đến một năm, đã ngang tu vi với nàng. Loại thiên phú này nàng mới chỉ gặp lần thứ hai sau đệ đệ nàng.
Huống chi, thông qua việc giao thủ, phát giác được tinh thần lực của hắn cũng rất mạnh mẽ. Bên trong thế hệ trẻ tuổi Sở gia, chưa nghe qua có người dạng này tồn tại, người này ai? Tống Thanh Thanh suy nghĩ thật nhanh, không ngừng tìm kiếm những cái tên quen thuộc, nhưng cũng không nhớ ra là ai cả.
"Tiểu thư, hắn là Sở Thiên."
Tống Thanh Thanh theo tiếng kêu nhìn lại, thấy một tên tuỳ tùng bị thương nhẹ, vừa băng bó xong, dùng thanh âm run rẩy lớn tiếng nhắc nhở. Người này từng theo trưởng lão quan sát trận so tài hôm đó, Sở Thiên lấy được chiến thắng, tự nhiên có chút ấn tượng. Khi Sở Thiên tháo bỏ ngụy trang, hắn liền nhận ra ngay, lên tiếng nhắc nhở.
"Sở Thiên?"
Ánh mắt vẫn như cũ mê mang, Tống Thanh Thanh tìm kiếm cai tên này trong đầu mình, bỗng nhớ lại. Tên gia hoả quan sát trận so tài của Sở gia sau khi trở về có tán thưởng người này, so sánh hắn với tiểu đệ sau đó bị giáo huấn một trận.
Nhưng xem ra, người kia cũng không phải là nói bậy, Sở Thiên này xem ra cũng chó chút bổn sự. Nhưng nếu nói có thể Tống Ngọc, nàng y nguyên vẫn khịt mũi coi thường.
"Muốn khiêu chiến tiểu Ngọc, còn rất sớm. Vượt qua ta rồi hãy nói." Trong lòng hơi kiêng kị, nhưng lấy tấm tính cao ngạo Tống Thanh Thanh sao chịu tuỳ tiện thừa nhận, không thể đánh giá cao người khác mà giảm uy thế của bản thân được.
Tống Thanh Thanh giống như bị kích thích, khí tức đột nhiên bạo động, nàn da trắng nõn bỗng nhiên đỏ bừng. Huyết dịch trong thể nội tuôn trào mãnh liệt, hóa thành từng đạo nguyên lực ngưng tụ trên đầu ngón tay, chân ngọc chĩa xuống đất mượn lực, ngón tay hoá kiếm lăng lệ đâm tới.
Thấy đối phương không dùng binh khí, Sở Thiên cũng không muốn chiếm tiện nghi, thôi động khí huyết hóa thành nguyên lực, tụ tập trên cánh tay, bỗng nhiên đấm tới một quyền.
Quyền chỉ đụng cùng một chỗ, Sở Thiên chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng truyền đến khí huyết toàn thân trì trệ sắc mặt trắng bệch. Tống Thanh Thanh âm thầm đắc ý, quán quân của Sở gia cũng khôgn có gì đặc biệt cả.
Nhất niệm chưa kịp qua đi, ám kình chia làm mấy đợt ầm ầm kéo đến, như sóng biển trùng điệp vọt tới, sức nặng như núi không thể ngăn cản. Đành phải thuận thế lui lại, lăng không lật ngược mấy vòng, vẫn chưa thể hoàn toàn hóa giải, cơ thể bắn ngược ra đụng vào tán liễu ven đường, sau đó mới rơi xuống đất.
Đợi bụi mù tán đi, Tống Thanh Thanh váy lục dính đầy bụi đất, gương mặt như trăng sáng bám đầy bụi bẩn. Nàng có bệnh thích sạch sẽ, không để ý tình thế cực kỳ nguy hiểm trước mặt, lấy ra khăn tay tẩy đi lớp bụi trên cơ thể. Sắc mặt xanh xám, đôi mắt đẹp trợn trừng nhìn Sở Thiên, trong ánh mắt tràn ngập hận ý, dự định sẽ dùng ra tuyệt kỹ giải quyết tên oắt con này.
Đang lo lắng tìm phương thức đánh bại đối thủ thì Sở Thiên mở miệng trong giọng nói còn đầy sự trang nghiêm: "Mặc dù nói có chút thất lễ, nhưng vì lý do an toàn, ta không thể chơi với ngươi, chú ý, ta sẽ tung ra toàn lực xử lý ngươi."
Tống Thanh Thanh sắc mặt càng thêm khó coi, lời nàng định nói lại bị đối phương cướp đi nói trước. Liền không nói gì nữa, gương mặt nghiêm nghị thôi động nguyên lực toàn thân, truyền đến ngón tay giữa khiến nó trở thành màu đen, khoá mục tiêu là Sở Thiên.
Gặp tình hình này, Sở Thiên sắc mặt không đổi, nguyên lực trong cơ thể chạy theo một quỹ tích huyền diệu, khí tức như nước cuồn cuộn sôi trào, nguyên lực như thủy triều rót vào cánh tay phải, bạch mang bao khỏa cánh tay, trở lên ngưng thực. Tiếp theo linh năng kết thành ngân ban quấn quanh cánh tay phải ý đồ tăng phúc cho một chiêu quyết định này.
Chuẩn bị hoàn tất, hai người đồng thời quát một tiếng, bàn chân giẫm một cái lên mặt đất, thi triển tuyệt học, hướng đối phương hối hả phóng đi. bọn họ đều là hạng người am hiểu tốc độ, cách xa nhau lại không xa, mấy chục mét bị vượt qua chỉ trong chớp mắt.
Cuối cùng, Huyền Âm Chỉ cùng Dương cương kình đụng một chỗ, chỉ phong sắc bén rét lạnh, như muốn đâm thủng bàn tay Sở Thiên, khí âm hàn chứa Hỗn Nguyên lực, muốn xâm nhập thể nội tạo thành thương thế nghiêm trọng cho đối thủ. Lúc này Sở Thiên ánh mắt chuyển mãnh liệt, cánh tay phải bành trướng đột nhiên phục hồi như cũ, Dương cương kình được nén lại cuối cùng cũng phát ra.
"Răng rắc."
Phát giác được không ổn, ngón tay đã bị bẻ gãy, Tống Thanh Thanh thu lại chiêu thức, lăng không hóa giải kình lực, nhưng lần này vận khí hơi kém, không có vật gì mềm mại đỡ nàng mà thay vào đó là mặt đất cứng rắn.
Tống Thanh Thanh bị ngã đến choáng đầu hoa mắt, gân cốt mềm nhũn, nhất thời bị choáng váng. Ngọc thủ sờ soạng mặt đất, dựng người lên, tay kia phủi nhẹ khuôn mặt đầu bụi đất. Sau đó mới mở mắt ra, lại phát hiện bản thân ngồi trong chuồng ngựa, xung quanh toàn đồ ăn thừa của bọn chúng.
Trong dạ dày sôi lêm ùng ục, nàng không chịu được thét lên: " ta muốn giết ngươi."
"hí ọ hí ọ."
Mấy con lừa thò đầu vào, trong mắt oán giận khi thấy đồ ăn bị giày xéo, lỗ tai không khỏi run run, cả đám tiến lại gần như muốn kháng nghị. Khuôn mặt Tống đại tiểu thư kinh hãi khi bị những con lừa liếm liếm lên khuôn mặt bạch ngọc.
Người trẻ tuổi Liệt Nham thành nhìn thấy một màn này, đều sẽ vô cùnghâm mộ những con lừa kia, hận không thể thay mình vào đó. Nếu có thể may mắn âu yếm, tin tưởng những tay ăn chơi đệ nhất cũng sẽ không cự tuyệt, thậm chí vui lòng biến thành con lừa.
Không kịp ngăn lại, Tống Thanh Thanh tức giận đến hoa dung run rẩy, hận không thể vận một quyền đánh chết những con súc sinh này.
Hai vợ chồng nông gia chạy đến xem, nhìn thấy một cảnh này biết mình đã gặp phải tai hoạ, chân tay run lẩy bẩy.
Mấy người cũng không phải là nô tài, vạt áo trước còn thêu tộc huy của gia tộc, nhưng nàng này thẹn quá hoá giận biến họ thành cẩu nô tài. khiến cho đám thuộc hạ tổn thương về thể xác lẫn tinh thần chỉ có thể nói bằng một chữ thảm.
Người áo đen hắc hắc cười quái dị, ý trào phúng không cần nói cũng biết. Tống Thanh Thanh nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy bất lực, càng nói càng lộ ra sơ hở. Gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, chân ngọc giẫm một cái, lao đến chỗ Sở Thiên, rút ra một bảo kiếm chĩa mũi vào ngực hắn.
Thấy nàng này xuất thủ tàn nhẫn, Sở Thiên sắc mặt ngưng trọng, tu vi tầng bảy toả ra, liên tục không ngừng rót vào trường kiếm. Cầm kiếm quét ngang cản đối phương lại, hoa lửa bắn tung toé, ba động nguyên lực lan tràn, hai người lui lại mấy bước, ổn định thân thể, trên mặt không khỏi lộ vẻ bất ngờ.
"Tu vi không tệ, thì sao, chẳng lẽ võ học cũng có thể so sánh cùng bản tiểu thư sao?" Cảm thấy kinh ngạc, Tống Thanh Thanh con ngươi phát lạnh, gót sen nhẹ nhàng đạp xuống, cổ tay rung lên, chiêu thức xuất hiện tầng tầng,đâm tất cả các nơi yếu hại quanh thân kẻ địch. Sở Thiên xoay một vòng trường kiếm, kiếm quang bao quanh bảo vệ thân thể. Mặc dù không xảo diệu lắm nhưng khiến giọt nước cũng không lọt.
Hai kiếm chạm nhau, thân kiếm rung động, nguyên lực bạo phát, Tống Thanh Thanh bị đánh bay, lăng không bay đi nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống mặt đất. Kiếm quang dày đặc tán đi, Sở Thiên thân thể rung mạnh, trên trán đầy mồ hôi, đè xuống khí huyết đang tán loạn.
"Sao hắn có thể cản được?" Tống Thanh Thanh tóc tai tán loạn, chiếc váy màu lục thấm đẫm mồ hôi dán sát vào cơ thể, gương mặt xinh đẹp lộ ra thần sắc khó hiểu. Lần nào nàng dùng bộ chiêu thức này thì cũng khiến cho đối thủ không chết cũng bị thương nhưng lần này tên kia lại vẫn bình chân như vại, thật không thể tin được.
Nàng tập chung tinh thần dò xét trong cơ thể, bên người có một cỗ tinh thần lực ba động, bởi vì quá mức mịt mờ, đến tận lúc này mới phát giác được. Con ngươi hiện ra vẻ kinh ngạc, kẻ này cũng tu luyện tinh thần lực, so với nàng còn cao minh hơn.
Sở Thiên cũng bừng tỉnh đại ngộ. Nguyên lai nàng này cũng tu luyện tinh thần giống mình, chẳng trách lại đi tranh đoạt thanh yêu quả.
" Trong Liệt Nham thành này, người tu hành tinh thần rất thưa thớt, đối phương đến tột cùng là thần thánh phương nào?" Tống Thanh Thanh con mắt chuyển động, không để đối phương kịp thở dốc, tung kiếm lao về phía đối phương.
Sở Thiên thôi động nguyên lực quanh thân, đợi nguyên lực ngưng tụ đến thân kiếm, sau đó ra sức đi chặn trường kiếm của đối phương lại, vèo một tiếng, cổ tay đối phương chấn động, bảo kiếm giống như không thể chịu được tuột khỏi tay bắn lên không trung.
Một kích thành công, lại không đem lại vui sướng. Hắn mười phần kinh ngạc, đối phương tu vi tương đương với hắn, tại sao có thể bị đánh bay binh khí dễ dàng vậy được? Đang do dự xem có nên tấn công tiếp không, chợt thấy ngoại bào bị một thứ nắm chặt, dưới sự kinh hãi hắn không kịp suy nghĩ nhiều, rón mũi chân về sau nhanh chóng thối lui.
Rút lui đến mấy chục thước, khi cảm thấy nguy cơ bị hóa giải mới thở phào, lại phát hiện ngoại bào dùng để che dấu, không nhịn được lôi kéo, vỡ vụn ra, lộ ra quần áo bên trong.
"Ngươi là người Sở gia."
Thoáng nhìn vạt áo trước thêu hình đám mây, Tống Thanh Thanh kêu lên bén nhọn, nàng thật không ngờ. Vốn cho rằng kẻ sợ đầu sợ đuôi không dám lộ mặt chiến đấu, không ngờ lại là người Sở gia thế lực sánh ngang với nhà mình.
Dung mạo che dấu bở hắc sa, Sở Thiên lộ vẻ bất đắc dĩ, bởi vì mềm lòng, trúng quỷ kế của đối phương, cuối cùng cũng bại lộ thân phận.
Có chút hăng hái dò xét đối phương, Tống Thanh Thanh con mắt như muốn xuyên qua mạng che mặt, thấy rõ bộ mặt thật phía sau, cười nhạo một tiếng nói: "Đường đường là người Sở gia, vậy mà cũng không dám lộ mặt ra ngoài ánh sáng, có gan, thì mặt đối mặt chiến một trận?"
Nghe vậy Sở Thiên trong lòng thầm giận, suy nghĩ nếu mình không để lộ ra lai lịch, thì sẽ có rất nhiều tộc nhân vô tội bị hạ độc thủ, liền xúc động đáp: "Sao không dám."
Tiếng nói khàn khàn đã biến trở về non nớt, kéo áo bào đen xuống, cất mũ rộng vành vào Dung giới, để lộ ra gương mặt thật.
Thấy thế Tống Thanh Thanh bất ngờ đến há to mồm, khuôn mặt giông như gặp quỷ. Nếu như tướng mạo phổ thông, thì cũng không nói làm gì, nhưng trong tưởng tượng của nàng hắn sẽ phải là một tên tướng mạo hung dữ, nhưng ngược lại thì kẻ trước mặt môi hồng răng trắng khuôn mặt non nớt, không thể tìm được một chút dữ tợn nào thay vào đó lại có chút đáng yêu.
"sao lại nhỏ như vậy?" Tống Thanh Thanh nhịn không được mở miệng, kẻ có thể đánh ngang tay với nàng ít nhất cũng phải mười sáu mười bảy tuổi, không ngờ kẻ này lại nhỏ đến vậy.
"ta nhỏ cũng liên quan tới ngươi sao?" sau một phen kịch chiến, tóc bạc có chút lộn xộn, Sở Thiên hơi chỉnh lại tóc tai sau đó phun ra một câu khiến đối phương phát hoả.
Thật lâu sau, Tống Thanh Thanh tâm tình mới bình phục lại. Thật không nghĩ tới đối phương lại nhỏ tuổi như vậy, xem ra so vơi đệ đệ nàng còn nhỏ hơn một chút, đại khái khoảng mười ba mười bốn tuổi. Loại tuổi tác này, chắc cũng chỉ khải linh chưa đến một năm, đã ngang tu vi với nàng. Loại thiên phú này nàng mới chỉ gặp lần thứ hai sau đệ đệ nàng.
Huống chi, thông qua việc giao thủ, phát giác được tinh thần lực của hắn cũng rất mạnh mẽ. Bên trong thế hệ trẻ tuổi Sở gia, chưa nghe qua có người dạng này tồn tại, người này ai? Tống Thanh Thanh suy nghĩ thật nhanh, không ngừng tìm kiếm những cái tên quen thuộc, nhưng cũng không nhớ ra là ai cả.
"Tiểu thư, hắn là Sở Thiên."
Tống Thanh Thanh theo tiếng kêu nhìn lại, thấy một tên tuỳ tùng bị thương nhẹ, vừa băng bó xong, dùng thanh âm run rẩy lớn tiếng nhắc nhở. Người này từng theo trưởng lão quan sát trận so tài hôm đó, Sở Thiên lấy được chiến thắng, tự nhiên có chút ấn tượng. Khi Sở Thiên tháo bỏ ngụy trang, hắn liền nhận ra ngay, lên tiếng nhắc nhở.
"Sở Thiên?"
Ánh mắt vẫn như cũ mê mang, Tống Thanh Thanh tìm kiếm cai tên này trong đầu mình, bỗng nhớ lại. Tên gia hoả quan sát trận so tài của Sở gia sau khi trở về có tán thưởng người này, so sánh hắn với tiểu đệ sau đó bị giáo huấn một trận.
Nhưng xem ra, người kia cũng không phải là nói bậy, Sở Thiên này xem ra cũng chó chút bổn sự. Nhưng nếu nói có thể Tống Ngọc, nàng y nguyên vẫn khịt mũi coi thường.
"Muốn khiêu chiến tiểu Ngọc, còn rất sớm. Vượt qua ta rồi hãy nói." Trong lòng hơi kiêng kị, nhưng lấy tấm tính cao ngạo Tống Thanh Thanh sao chịu tuỳ tiện thừa nhận, không thể đánh giá cao người khác mà giảm uy thế của bản thân được.
Tống Thanh Thanh giống như bị kích thích, khí tức đột nhiên bạo động, nàn da trắng nõn bỗng nhiên đỏ bừng. Huyết dịch trong thể nội tuôn trào mãnh liệt, hóa thành từng đạo nguyên lực ngưng tụ trên đầu ngón tay, chân ngọc chĩa xuống đất mượn lực, ngón tay hoá kiếm lăng lệ đâm tới.
Thấy đối phương không dùng binh khí, Sở Thiên cũng không muốn chiếm tiện nghi, thôi động khí huyết hóa thành nguyên lực, tụ tập trên cánh tay, bỗng nhiên đấm tới một quyền.
Quyền chỉ đụng cùng một chỗ, Sở Thiên chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng truyền đến khí huyết toàn thân trì trệ sắc mặt trắng bệch. Tống Thanh Thanh âm thầm đắc ý, quán quân của Sở gia cũng khôgn có gì đặc biệt cả.
Nhất niệm chưa kịp qua đi, ám kình chia làm mấy đợt ầm ầm kéo đến, như sóng biển trùng điệp vọt tới, sức nặng như núi không thể ngăn cản. Đành phải thuận thế lui lại, lăng không lật ngược mấy vòng, vẫn chưa thể hoàn toàn hóa giải, cơ thể bắn ngược ra đụng vào tán liễu ven đường, sau đó mới rơi xuống đất.
Đợi bụi mù tán đi, Tống Thanh Thanh váy lục dính đầy bụi đất, gương mặt như trăng sáng bám đầy bụi bẩn. Nàng có bệnh thích sạch sẽ, không để ý tình thế cực kỳ nguy hiểm trước mặt, lấy ra khăn tay tẩy đi lớp bụi trên cơ thể. Sắc mặt xanh xám, đôi mắt đẹp trợn trừng nhìn Sở Thiên, trong ánh mắt tràn ngập hận ý, dự định sẽ dùng ra tuyệt kỹ giải quyết tên oắt con này.
Đang lo lắng tìm phương thức đánh bại đối thủ thì Sở Thiên mở miệng trong giọng nói còn đầy sự trang nghiêm: "Mặc dù nói có chút thất lễ, nhưng vì lý do an toàn, ta không thể chơi với ngươi, chú ý, ta sẽ tung ra toàn lực xử lý ngươi."
Tống Thanh Thanh sắc mặt càng thêm khó coi, lời nàng định nói lại bị đối phương cướp đi nói trước. Liền không nói gì nữa, gương mặt nghiêm nghị thôi động nguyên lực toàn thân, truyền đến ngón tay giữa khiến nó trở thành màu đen, khoá mục tiêu là Sở Thiên.
Gặp tình hình này, Sở Thiên sắc mặt không đổi, nguyên lực trong cơ thể chạy theo một quỹ tích huyền diệu, khí tức như nước cuồn cuộn sôi trào, nguyên lực như thủy triều rót vào cánh tay phải, bạch mang bao khỏa cánh tay, trở lên ngưng thực. Tiếp theo linh năng kết thành ngân ban quấn quanh cánh tay phải ý đồ tăng phúc cho một chiêu quyết định này.
Chuẩn bị hoàn tất, hai người đồng thời quát một tiếng, bàn chân giẫm một cái lên mặt đất, thi triển tuyệt học, hướng đối phương hối hả phóng đi. bọn họ đều là hạng người am hiểu tốc độ, cách xa nhau lại không xa, mấy chục mét bị vượt qua chỉ trong chớp mắt.
Cuối cùng, Huyền Âm Chỉ cùng Dương cương kình đụng một chỗ, chỉ phong sắc bén rét lạnh, như muốn đâm thủng bàn tay Sở Thiên, khí âm hàn chứa Hỗn Nguyên lực, muốn xâm nhập thể nội tạo thành thương thế nghiêm trọng cho đối thủ. Lúc này Sở Thiên ánh mắt chuyển mãnh liệt, cánh tay phải bành trướng đột nhiên phục hồi như cũ, Dương cương kình được nén lại cuối cùng cũng phát ra.
"Răng rắc."
Phát giác được không ổn, ngón tay đã bị bẻ gãy, Tống Thanh Thanh thu lại chiêu thức, lăng không hóa giải kình lực, nhưng lần này vận khí hơi kém, không có vật gì mềm mại đỡ nàng mà thay vào đó là mặt đất cứng rắn.
Tống Thanh Thanh bị ngã đến choáng đầu hoa mắt, gân cốt mềm nhũn, nhất thời bị choáng váng. Ngọc thủ sờ soạng mặt đất, dựng người lên, tay kia phủi nhẹ khuôn mặt đầu bụi đất. Sau đó mới mở mắt ra, lại phát hiện bản thân ngồi trong chuồng ngựa, xung quanh toàn đồ ăn thừa của bọn chúng.
Trong dạ dày sôi lêm ùng ục, nàng không chịu được thét lên: " ta muốn giết ngươi."
"hí ọ hí ọ."
Mấy con lừa thò đầu vào, trong mắt oán giận khi thấy đồ ăn bị giày xéo, lỗ tai không khỏi run run, cả đám tiến lại gần như muốn kháng nghị. Khuôn mặt Tống đại tiểu thư kinh hãi khi bị những con lừa liếm liếm lên khuôn mặt bạch ngọc.
Người trẻ tuổi Liệt Nham thành nhìn thấy một màn này, đều sẽ vô cùnghâm mộ những con lừa kia, hận không thể thay mình vào đó. Nếu có thể may mắn âu yếm, tin tưởng những tay ăn chơi đệ nhất cũng sẽ không cự tuyệt, thậm chí vui lòng biến thành con lừa.
Không kịp ngăn lại, Tống Thanh Thanh tức giận đến hoa dung run rẩy, hận không thể vận một quyền đánh chết những con súc sinh này.
Hai vợ chồng nông gia chạy đến xem, nhìn thấy một cảnh này biết mình đã gặp phải tai hoạ, chân tay run lẩy bẩy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook