Thánh Vũ Xưng Tôn
-
Chương 73: Cường đạo vô sỉ
Sừng rồng tối tăm đâm rách không khí, nhắm ngay hướng ngực Sở Thiên đánh tới. Thấy thế Sở Thiên lập tức mở ra Huyết Yêu đồng, nắm rõ quỹ đạo của sừng ảng, linh năng bao trùm cánh tay, phất tay thúc lực đón lấy, đợi khi tiếp xúc bàn tay cong lại thành trảo, đầu ngón tay mọc ra kim văn móng vuốt, đụng nhau với sừng rồng.
Âm thanh khó nghe xoẹt xẹt vang lên, trong không gian âm u nhấp nhoáng đốm lửa tung tóe. Hai vật cứng chống đỡ trong chốc lát, tiếng rống giận dữ cuồng bạo vang lên, đối phương đạp đạp lui lại mấy bước, khuôn mặt lại lộ vẻ khó tin như con người.
Sở Thiên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lần này giao phong, hắc kim trảo không giống cắt đậu hũ như thường ngày, mà nhận phải sự đối trọi ngoan cường. Sừng rồng tựa hồ cũng không mềm hơn so với Hắc kim trảo là bao.
Từ khi thức tỉnh đến nay, hắn chưa hề gặp được tình hình như thế này, khi hắn dùng tới Hắc kim trảo, người khác chỉ có thể lấy nguyên lực cường hãn chống cự, hoặc nhượng bộ lui binh. Lần này lại khác biệt, thông qua tiếp xúc hắn phát hiện, đối phương so với hắn cũng không mạnh hơn, thuần túy dựa vào cứng đối cứng lấy được chiến quả.
Thời khắc cả hai va chạm mặc dù ngắn, mắt Sở Thiên lại thấy rõ hình dạng đối phương. Một con yêu thú lớn chừng một con báo, toàn thân lân phiến đen nhánh che kín, thú đồng tím đậm có chút lồi ra, trong đó lóe ra thần sắc chấn kinh, đầu mọc lên sừng rồng đen nhánh, cũng không có chút tổn thương nào.
Cảm thụ khí tức đối phương, Sở Thiên cảm thấy khó có thể tin được, con thú này chỉ có tu vi cấp một trung kỳ, lấy thực lực hắn hiện nay, thi triển linh năng dùng ra hắc kim trảo, lại không thể làm gì được đối phương.
Càng nghĩ, hắng càng thấy không đúng, một đạo suy nghĩ mang theo sự ngạc nhiên dâng lên: "ấu thú Kỳ Lân."
Nguyên lai lão hồ ly nhìn ra lai lịch con thú này, nhịn không được mở miệng nhắc nhở.
Không đợi hai người giao lưu, Kỳ Lân thấy ám toán thất bại, lại khiến sừng bị đau, con mắt tím đậm nhìn xung quanh, quay người vung vó thoát đi, đuôi rồng sau mông lắc lư, tiến vào rừng sâu muốn thoát khỏi Sở Thiên.
"Tiểu tử, đừng thả hắn đi." Lão hồ ly có chút lo lắng.
Trong bóng tối nhìn không thấy vật, Sở Thiên thôi động tinh thần lực, nắm chắc tung tích đối phương, nguyên lực truyền vào hai chân, thân pháp toàn bộ triển khai theo sát phía sau.
Kỳ Lân tu vi mặc dù không mạnh, tốc độ lại hết sức nhanh, cho dù hắn dùng toàn lực, giữa hai bên từ đầu đến cuối vẫn có khoảng cách vài chục mét, không cách nào rút ngắn.
Trọn vẹn đuổi mười mấy phút, linh năng tiêu hao quá lớn, không cách nào gia trì, Sở Thiên tốc độ suy giảm xuống, mà Kỳ Lân bên ngoài thân ô quang đại thịnh, mượn một gồ đất, nhảy lên thật cao, hóa thành một đoàn Hắc Phong, cuốn đi vô số lá khô cỏ khô héo.
Theo dõi một lát, không thấy bóng dáng con thú này, hắn liền đem tinh thần lực toả ra khắp nới, mưu đồ tìm kiếm manh mối "Cường đạo".
Thật lâu sau, Sở Thiên mở mắt ra, biểu lộ mười phần không cam lòng, bởi vì Kỳ Lân đã trốn rất xa, ngoài phạm vi cảm nhận của hắn.
Một quyền hung hăng đánh lên thân cây mặt hiện thần sắc phẫn nộ, gia hỏa đoạt mất yêu thạch mà hắn vất vả mới kiếm được.
"Không cần nóng nảy, gia hỏa đó hẳn là sống ở chỗ này, ngươi ở đây một khoảng thời gian, sẽ gặp thôi." Lão hồ ly trấn an nói, kẻ độc miệng như hắn, khó lắm mới nói được một câu tiếng người.
Nghe vậy nhẹ gật đầu, mắt Sở Thiên ngưng tụ, bờ môi có chút nhếch lên, gặp được nhất định phải hảo hảo giáo huấn đối phương, để nó minh bạch, cướp đồ vật của người khác phải trả giá thật lớn.
Cùng Hắc Man Viên chiến đấu hồi lâu, tiếp theo lại truy kích Kỳ Lân, tiêu hao hơn nửa ngày, bụng đã có chút đói, lấy từ Dung Giới ra lương khô cùng nước ngọt, cầm khăn lau lau tảng đá tuyết đọng, rồi đặt mông ngồi lên ăn cơm.
Cắn một miếng lương khô hắn khó khăn nuốt xuống, Sở Thiên càng thêm tức giận, nguyên bản hắn có thể hưởng dụng thịt Hắc Man Viên. Nhưng đuổi theo Kỳ Lân xa như vậy, trở về quá phiền phức, trong rừng rậm khắp nơi là mãnh thú, nói không chừng sớm đã bị nuốt hết, cho dù trở về, cũng chỉ còn lại xương cốt.
Vừa nghĩ đến đây, hắn hung hăng cắn răng, đem lương không cứng rắn nhai nát, vật trong miệng như không phải là lương khô, mà Kỳ Lân gân cốt.
...
Một đạo hồng quang xoẹt qua trời, cuốn lên khí lãng đụng phải gò đất nhỏ lộ ra bộ dán. Con mắt tròn vo tràn ngập tơ máu, trong mắt thần sắc rất kinh hoàng, lân phiến xích hồng trên cơ thể nhạt dần.
Sở Thiên từ loạn thạch bên trong đi ra, trong lòng bàn tay nguyên lực ngưng tụ, chậm dần bước chân đến gần, thầm nghĩ, cùng thuộc một cấp bậc, sao chênh lệch giữa hai yêu thú lớn như vậy. Nếu như con kia cũng dễ hạ gục như thế này thì tốt biết bao nhiêu a.
Gặp địch nhân không buông tha, Thị Huyết ngạc dùng hết tàn lực, giương nanh múa vuốt liều mạng đánh tới. Sở Thiên huy quyền như gió, đánh vào phần bụng mềm mại, cánh tay quỷ dị ba động, tam trọng Tu Du kình xâm nhập thể nội. Con thú này bốn trảo khẽ run, cái đuôi lớn hạ xuống, con mắt trắng bệch, cả người mềm oặt.
"Phù phù."
Thu hồi nắm đấm, Thị Huyết ngạc thân hình khổng lồ ngã xuống đất. Dựa theo thới quen quen thuộc, Sở Thiên nên lấy ra tiểu đao, phá vỡ bụng lấy ra yêu hạch, nhưng hắn cũng không có làm vậy. Mà ngưng thần nín thở, nguyên lực thầm vận, thần sắc đề phòng kẻ cướp.
Tinh thần cảm ứng có một cái bóng như mũi tên phóng tới, sắc mặt hắn đột nhiên lạnh lẽo, mở ra Huyết Yêu đồng thấy rõ mọi thứ, cánh tay phải có chút bành trướng, bạch mang cuốn quanh, hung hăng tung Dương cương kình về phía đối phương, hiển nhiên không lưu tình chút nào.
Kỳ Lân ngạnh kháng một chưởng, lân phiến tối tăm lắc một cái, kình lực tan mất hơn phân nửa, khó uy hiếp thể nội của nó. Lại không để ý tới, mở miệng ra cúi đầu răng nanh sắc bén phá vỡ bụng, lưỡi đỏ cuốn lấy nuốt yêu hạch vào trong bụng, không để ý Sở Thiên chửi ầm lên, bốn vó nghênh ngang rời đi.
Đuổi theo đuổi một hồi, mắt thấy vô vọng đuổi kịp Sở Thiên giận tím mặt, hung hăng đạp một phát vào cây bên cạnh. Còn không có hả giận, chân phải đạp liên tục để bộc phát tức giận trong lòng.
"đậu xanh rau muống."
Lấy định tính của hắn, cũng không nhịn được phải chửi tục ầm lên. Vì muốn tính sổ với con Kỳ Lân kia, hắn đã lưu lại nơi đây năm sáu ngày, chém giết không ít yêu thú, lại bị con thú này cướp bóc. Bắt đầu đối phương còn có chút cố kỵ, hắn vẫn còn có chút thu hoạch. Ra đoạt mấy lần, thấy Sở Thiên không làm gì được nó, liền lớn gan yên tâm cướp bóc, về sau, tất cả thu hoạch của Sở Thiên, tám chín phần mười đềubị nó đoạt được.
Ngược lại Sở Thiên ăn mấy lần thua thiệt về sau đã cóphòng bị, rất nhiều võ học đều thi triển qua một lần, cũng không phá nổi phòng ngự của nó. Con thú này vảy đen bên ngoài thân kiên cố vô song, coi như phí sức thi triển Dương cương kình, cũng không thể ngăn nó lại, đành phải mặc kệ cho nó chạy trốn.
Không những thế, lân phiến bên dưới cở thể cũng vô cùng cứng cỏi, có mấy lần Sở Thiên định thi triển ra tam trọng Tu Du kình, đem ám lực xuyên thấu qua lân phiến đưa vào thể nội, nhưng cũng không có hiệu quả. Làm Sở Thiên hoài nghi đó không phải nhục thể mà là hắc thiết biến thành.
Quá đáng hơn, Kỳ Lân còn là trung kỳ yêu thú, mặc cho Sở Thiên có tu vi hơn xa nó, tay cầm rất nhiều thủ đoạn, cũng không thể lưu nó lại được, đành phải lần lượt trơ mắt nhìn nó cướp bóc, trừ dậm chân nổi giận ngoài ra cũng không có biện pháp.
Luôn luôn quen thuộc lấy yếu thắng mạnh, Sở Thiên chưa hề trải qua cảm giác này. Trải nghiệm lần này sẽ khắc sâu trong lòng hắn, cái loại cảm giác này thật quá khó chịu.
...
Trời chiều rải ánh nắng xuống đại địa, đương nhiên cũng không bỏ qua Sở Thiên đang xếp bằng trên nhánh cây. Hồng quang làm nổi bật thân ảnh hắn đang nhắm mắt ngưng thần, đang trong trạng thái tu luyện. Bỗng nhiên, mở mắt ra, dựa theo quyển trục làm mẫu bắt đầu thôi động Dương cương kình.
Bạch mang không trở ngại chút nào quấn quanh hai tay, Sở Thiên cũng không hài lòng, lần lượt thử nghiệm, tựa hồ thí nghiệm ý nghĩ của mình.
Khi màn đêm tiến đến khí tức tăng vọt, cánh tay phải bạch mang ngưng tụ. Khuôn mặt căng thẳng lộ ra tiếu dung, rốt cục có thể đem Dương cương kình ngưng tụ vào một tay.
"Lấy tính cách tên kia, ngày mai chắc chắn sẽ đến, lúc đó sổ sách của ngươi ta sẽ tính một lượt."
Ngân đồng hàn quang lấp lóe doạ người.
Âm thanh khó nghe xoẹt xẹt vang lên, trong không gian âm u nhấp nhoáng đốm lửa tung tóe. Hai vật cứng chống đỡ trong chốc lát, tiếng rống giận dữ cuồng bạo vang lên, đối phương đạp đạp lui lại mấy bước, khuôn mặt lại lộ vẻ khó tin như con người.
Sở Thiên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lần này giao phong, hắc kim trảo không giống cắt đậu hũ như thường ngày, mà nhận phải sự đối trọi ngoan cường. Sừng rồng tựa hồ cũng không mềm hơn so với Hắc kim trảo là bao.
Từ khi thức tỉnh đến nay, hắn chưa hề gặp được tình hình như thế này, khi hắn dùng tới Hắc kim trảo, người khác chỉ có thể lấy nguyên lực cường hãn chống cự, hoặc nhượng bộ lui binh. Lần này lại khác biệt, thông qua tiếp xúc hắn phát hiện, đối phương so với hắn cũng không mạnh hơn, thuần túy dựa vào cứng đối cứng lấy được chiến quả.
Thời khắc cả hai va chạm mặc dù ngắn, mắt Sở Thiên lại thấy rõ hình dạng đối phương. Một con yêu thú lớn chừng một con báo, toàn thân lân phiến đen nhánh che kín, thú đồng tím đậm có chút lồi ra, trong đó lóe ra thần sắc chấn kinh, đầu mọc lên sừng rồng đen nhánh, cũng không có chút tổn thương nào.
Cảm thụ khí tức đối phương, Sở Thiên cảm thấy khó có thể tin được, con thú này chỉ có tu vi cấp một trung kỳ, lấy thực lực hắn hiện nay, thi triển linh năng dùng ra hắc kim trảo, lại không thể làm gì được đối phương.
Càng nghĩ, hắng càng thấy không đúng, một đạo suy nghĩ mang theo sự ngạc nhiên dâng lên: "ấu thú Kỳ Lân."
Nguyên lai lão hồ ly nhìn ra lai lịch con thú này, nhịn không được mở miệng nhắc nhở.
Không đợi hai người giao lưu, Kỳ Lân thấy ám toán thất bại, lại khiến sừng bị đau, con mắt tím đậm nhìn xung quanh, quay người vung vó thoát đi, đuôi rồng sau mông lắc lư, tiến vào rừng sâu muốn thoát khỏi Sở Thiên.
"Tiểu tử, đừng thả hắn đi." Lão hồ ly có chút lo lắng.
Trong bóng tối nhìn không thấy vật, Sở Thiên thôi động tinh thần lực, nắm chắc tung tích đối phương, nguyên lực truyền vào hai chân, thân pháp toàn bộ triển khai theo sát phía sau.
Kỳ Lân tu vi mặc dù không mạnh, tốc độ lại hết sức nhanh, cho dù hắn dùng toàn lực, giữa hai bên từ đầu đến cuối vẫn có khoảng cách vài chục mét, không cách nào rút ngắn.
Trọn vẹn đuổi mười mấy phút, linh năng tiêu hao quá lớn, không cách nào gia trì, Sở Thiên tốc độ suy giảm xuống, mà Kỳ Lân bên ngoài thân ô quang đại thịnh, mượn một gồ đất, nhảy lên thật cao, hóa thành một đoàn Hắc Phong, cuốn đi vô số lá khô cỏ khô héo.
Theo dõi một lát, không thấy bóng dáng con thú này, hắn liền đem tinh thần lực toả ra khắp nới, mưu đồ tìm kiếm manh mối "Cường đạo".
Thật lâu sau, Sở Thiên mở mắt ra, biểu lộ mười phần không cam lòng, bởi vì Kỳ Lân đã trốn rất xa, ngoài phạm vi cảm nhận của hắn.
Một quyền hung hăng đánh lên thân cây mặt hiện thần sắc phẫn nộ, gia hỏa đoạt mất yêu thạch mà hắn vất vả mới kiếm được.
"Không cần nóng nảy, gia hỏa đó hẳn là sống ở chỗ này, ngươi ở đây một khoảng thời gian, sẽ gặp thôi." Lão hồ ly trấn an nói, kẻ độc miệng như hắn, khó lắm mới nói được một câu tiếng người.
Nghe vậy nhẹ gật đầu, mắt Sở Thiên ngưng tụ, bờ môi có chút nhếch lên, gặp được nhất định phải hảo hảo giáo huấn đối phương, để nó minh bạch, cướp đồ vật của người khác phải trả giá thật lớn.
Cùng Hắc Man Viên chiến đấu hồi lâu, tiếp theo lại truy kích Kỳ Lân, tiêu hao hơn nửa ngày, bụng đã có chút đói, lấy từ Dung Giới ra lương khô cùng nước ngọt, cầm khăn lau lau tảng đá tuyết đọng, rồi đặt mông ngồi lên ăn cơm.
Cắn một miếng lương khô hắn khó khăn nuốt xuống, Sở Thiên càng thêm tức giận, nguyên bản hắn có thể hưởng dụng thịt Hắc Man Viên. Nhưng đuổi theo Kỳ Lân xa như vậy, trở về quá phiền phức, trong rừng rậm khắp nơi là mãnh thú, nói không chừng sớm đã bị nuốt hết, cho dù trở về, cũng chỉ còn lại xương cốt.
Vừa nghĩ đến đây, hắn hung hăng cắn răng, đem lương không cứng rắn nhai nát, vật trong miệng như không phải là lương khô, mà Kỳ Lân gân cốt.
...
Một đạo hồng quang xoẹt qua trời, cuốn lên khí lãng đụng phải gò đất nhỏ lộ ra bộ dán. Con mắt tròn vo tràn ngập tơ máu, trong mắt thần sắc rất kinh hoàng, lân phiến xích hồng trên cơ thể nhạt dần.
Sở Thiên từ loạn thạch bên trong đi ra, trong lòng bàn tay nguyên lực ngưng tụ, chậm dần bước chân đến gần, thầm nghĩ, cùng thuộc một cấp bậc, sao chênh lệch giữa hai yêu thú lớn như vậy. Nếu như con kia cũng dễ hạ gục như thế này thì tốt biết bao nhiêu a.
Gặp địch nhân không buông tha, Thị Huyết ngạc dùng hết tàn lực, giương nanh múa vuốt liều mạng đánh tới. Sở Thiên huy quyền như gió, đánh vào phần bụng mềm mại, cánh tay quỷ dị ba động, tam trọng Tu Du kình xâm nhập thể nội. Con thú này bốn trảo khẽ run, cái đuôi lớn hạ xuống, con mắt trắng bệch, cả người mềm oặt.
"Phù phù."
Thu hồi nắm đấm, Thị Huyết ngạc thân hình khổng lồ ngã xuống đất. Dựa theo thới quen quen thuộc, Sở Thiên nên lấy ra tiểu đao, phá vỡ bụng lấy ra yêu hạch, nhưng hắn cũng không có làm vậy. Mà ngưng thần nín thở, nguyên lực thầm vận, thần sắc đề phòng kẻ cướp.
Tinh thần cảm ứng có một cái bóng như mũi tên phóng tới, sắc mặt hắn đột nhiên lạnh lẽo, mở ra Huyết Yêu đồng thấy rõ mọi thứ, cánh tay phải có chút bành trướng, bạch mang cuốn quanh, hung hăng tung Dương cương kình về phía đối phương, hiển nhiên không lưu tình chút nào.
Kỳ Lân ngạnh kháng một chưởng, lân phiến tối tăm lắc một cái, kình lực tan mất hơn phân nửa, khó uy hiếp thể nội của nó. Lại không để ý tới, mở miệng ra cúi đầu răng nanh sắc bén phá vỡ bụng, lưỡi đỏ cuốn lấy nuốt yêu hạch vào trong bụng, không để ý Sở Thiên chửi ầm lên, bốn vó nghênh ngang rời đi.
Đuổi theo đuổi một hồi, mắt thấy vô vọng đuổi kịp Sở Thiên giận tím mặt, hung hăng đạp một phát vào cây bên cạnh. Còn không có hả giận, chân phải đạp liên tục để bộc phát tức giận trong lòng.
"đậu xanh rau muống."
Lấy định tính của hắn, cũng không nhịn được phải chửi tục ầm lên. Vì muốn tính sổ với con Kỳ Lân kia, hắn đã lưu lại nơi đây năm sáu ngày, chém giết không ít yêu thú, lại bị con thú này cướp bóc. Bắt đầu đối phương còn có chút cố kỵ, hắn vẫn còn có chút thu hoạch. Ra đoạt mấy lần, thấy Sở Thiên không làm gì được nó, liền lớn gan yên tâm cướp bóc, về sau, tất cả thu hoạch của Sở Thiên, tám chín phần mười đềubị nó đoạt được.
Ngược lại Sở Thiên ăn mấy lần thua thiệt về sau đã cóphòng bị, rất nhiều võ học đều thi triển qua một lần, cũng không phá nổi phòng ngự của nó. Con thú này vảy đen bên ngoài thân kiên cố vô song, coi như phí sức thi triển Dương cương kình, cũng không thể ngăn nó lại, đành phải mặc kệ cho nó chạy trốn.
Không những thế, lân phiến bên dưới cở thể cũng vô cùng cứng cỏi, có mấy lần Sở Thiên định thi triển ra tam trọng Tu Du kình, đem ám lực xuyên thấu qua lân phiến đưa vào thể nội, nhưng cũng không có hiệu quả. Làm Sở Thiên hoài nghi đó không phải nhục thể mà là hắc thiết biến thành.
Quá đáng hơn, Kỳ Lân còn là trung kỳ yêu thú, mặc cho Sở Thiên có tu vi hơn xa nó, tay cầm rất nhiều thủ đoạn, cũng không thể lưu nó lại được, đành phải lần lượt trơ mắt nhìn nó cướp bóc, trừ dậm chân nổi giận ngoài ra cũng không có biện pháp.
Luôn luôn quen thuộc lấy yếu thắng mạnh, Sở Thiên chưa hề trải qua cảm giác này. Trải nghiệm lần này sẽ khắc sâu trong lòng hắn, cái loại cảm giác này thật quá khó chịu.
...
Trời chiều rải ánh nắng xuống đại địa, đương nhiên cũng không bỏ qua Sở Thiên đang xếp bằng trên nhánh cây. Hồng quang làm nổi bật thân ảnh hắn đang nhắm mắt ngưng thần, đang trong trạng thái tu luyện. Bỗng nhiên, mở mắt ra, dựa theo quyển trục làm mẫu bắt đầu thôi động Dương cương kình.
Bạch mang không trở ngại chút nào quấn quanh hai tay, Sở Thiên cũng không hài lòng, lần lượt thử nghiệm, tựa hồ thí nghiệm ý nghĩ của mình.
Khi màn đêm tiến đến khí tức tăng vọt, cánh tay phải bạch mang ngưng tụ. Khuôn mặt căng thẳng lộ ra tiếu dung, rốt cục có thể đem Dương cương kình ngưng tụ vào một tay.
"Lấy tính cách tên kia, ngày mai chắc chắn sẽ đến, lúc đó sổ sách của ngươi ta sẽ tính một lượt."
Ngân đồng hàn quang lấp lóe doạ người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook