Thấy việc giết lợn thành công, chủ nhà cũng thở phào nhẹ nhõm, kinh ngạc nhìn Phong Thượng Thượng mấy lần, chân thành khen ngợi với Phong Thiên Bảo: “Phong đồ tể, đệ tử của ngươi thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt, một cô nương ốm yếu như thế nhưng lại có sức mạnh rất lớn, cố gắng kéo một con lợn về, khá lắm, nam nhân chúng ta đều không làm được.

Nhưng mà một cô nương tại sao lại làm công việc giết lợn như vậy chứ?”Phong Thiên Bảo không trả lời câu hỏi này, ông ta cũng không giải thích danh tính của Phong Thượng Thượng, ông ta chỉ cúi đầu và bắt đầu chia thịt lợn, gia chủ nghĩ rằng ông ta không nghe thấy những gì mình nói vì ông ta đang bận giết lợn nên cũng không hỏi nữa.Một lúc lâu sau, nhiệm vụ giết lợn đã được hoàn thành, gia chủ đã đưa cho Phong Thiên Bảo một trăm đồng là tiền công giết lợn, đồng thời còn tặng hai cân thịt ba chỉ, một ít nội tạng lợn và xương lợn.Sau khi trở về nhà, Phong Thị rất vui vẻ khi thấy nhiều thịt như vậy, Phong Tiểu Vân và Phong Lai Bảo vui mừng reo lên và nói với Phong Thiên Bảo một cách nũng nịu: “Cha, bữa trưa hôm nay chúng ta nấu thịt kho được không? Chúng con muốn ăn thịt kho.”Phong Thiên Bảo rất yêu thương hai đứa con của mình, khi nghe điều này, ông ta lập tức đồng ý: “Được rồi! Hãy để dì Phong làm cho các con ăn!” Phong Tiểu Vân và Phong Lai Bảo không muốn gọi Phong Thị là mẹ của họ, và Phong Thiên Bảo cũng không ép buộc họ, vì vậy hai người họ cứ gọi Phong Thị là dì Phong.


Nhưng Phong Thượng Thượng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gọi Phong Thiên Bảo là cha.Đúng là như vậy, nhưng hai tỷ đệ Phong Tiểu Vân thậm chí còn không thèm gọi Phong Thị là dì Phong mà luôn luôn gọi “ngươi” để thay thế.Phong Thị không quan tâm đến vấn đề xưng hô này, bà vẫn đối xử rất tốt với hai người họ.

Bà không định nấu thịt ngay lập tức, nhưng thấy hai đứa trẻ muốn ăn nó, thế là bà đành cố chịu đau mang thịt vào bếp xử lý, đi ngang qua Phong Thượng Thượng bà nhân tiện nói: “Phong nha đầu vào giúp mẹ nấu cơm đi.”Phong Thượng Thượng đói đến mức toàn thân mềm nhũn, đôi mắt đầy sao, nàng đã không ăn được ăn no trong nhiều ngày qua, đói đến mức hoa mắt chóng mặt.


Bây giờ nàng chỉ muốn ngồi yên lặng và chờ đợi bữa ăn của mình, nên đối với mệnh lệnh của Phong Thị thì nàng đã thẳng thừng từ chối: “Hiện tại con không có chút sức lực nào, mẹ tìm người khác giúp đi.”“Cái gì?” Bước chân của Phong Thị dừng lại, bà kinh ngạc nhìn nàng, thật không ngờ nàng lại nói ra lời cự tuyệt như vậy, từ nhỏ đến giờ chuyện này chưa từng xảy ra.“Hôm nay sao con lại yếu như vậy? Trước đây đâu có như vậy?” Phong Thị cho rằng Phong Thượng Thượng chỉ là đang tìm cớ trốn tránh.Phong Thượng Thượng ngước mắt nhìn thẳng vào bà và nói một cách rõ ràng: “Tối hôm qua con ăn nửa bát cơm cháy, sáng nay mới được cho một cái bánh bao, đi tới đi lui mất ba canh giờ, giết một con lợn lại hơn một canh giờ.”Phong Thị nghe vậy, trên mặt lộ ra mặt mất tự nhiên, bà biết nữ nhi sẽ không đủ ăn nhưng cũng không dám cho con ăn, sợ gia chủ ghét bỏ.

Trước đây nữ nhi của bà chưa bao giờ oán trách nên bà giả vờ không biết chuyện này, không ngờ hôm nay nàng lại trực tiếp nói ra sự thật, khiến bà không biết nên phản ứng thế nào..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương