Thành Tỷ Phú Nhờ Thua Lỗ Game
-
Chương 72: Dùng lương mua sắm vẫn được sao?
Dịch: Phong Thanh
Tất cả mọi người có chút ngượng ngùng!
Công ty đã sắp xếp máy vi tính cấu hình cao, tăng ca trả tiền làm thêm giờ, có tiền thưởng hạng mục, nào là đồ ăn vặt, các khoản thanh toán hằng ngày đầy đủ không thiếu thứ gì.
Bây giờ ngay cả nhân viên nạp tiền chơi game cũng bao thầu luôn sao?
Giống như nhìn thấy sự lo lắng của mọi người, Tân Hải Lộ mỉm cười tiếp tục nói: "Mọi người đừng ngại. Xế chiều hôm nay Bùi tổng sẽ dẫn mọi người cùng nhau đi khu thương mại để chúc mừng (Pháo đài trên biển) thành công!"
"Mọi người dọn dẹp một chút, đúng 3 giờ chiều tan làm, xe buýt đúng giờ sẽ chờ dưới lầu."
...
Bùi Khiêm đã sớm đoán ra có người sẽ thấy ngại.
Đặc biệt là khoản chi trả đặc thù 3500 tệ này, Bùi Khiêm rất lo lắng có mấy người sẽ không dám dùng.
Vì vậy, ngày hôm nay hắn cố ý dẫn đám người kia đi khu thương mại, bắt bọn họ nhất định phải xài cho hết thẻ mua đồ và khoản thanh toán đặc thù hạn mức!
Dù sao Bùi Khiêm lúc này cần dùng tiền gấp, khi hệ thống kết toán tài chính tự nhiên sẽ bổ sung, không tiêu lại càng lỗ!
Hắn tính toán một hồi.
Hệ thống tài chính hiện tại khoảng 1,1 triệu.
Tiền lương cộng tiền thưởng tháng này khoảng 400 nghìn, thẻ mua đồ hơn 30 nghìn, hạn mức khoản thanh toán đặc thù toàn bộ dùng hết, lại ra đi 100 nghìn.
Bùi Khiêm mua cho mình ít đồ, tiêu hơn 100 nghìn?
Như vậy xem ra, sau khi tiêu tiền gấp vẫn có hi vọng thua lỗ!
Truyện đăng sớm nhất tại bachngocsach.. Chỉ tiếc, các khoản tiền thuê nhà, phí dụng đã thanh toán đầu tháng, cũng không thể trả tiếp cho tháng sau.
Bùi Khiêm càng vui vẻ, quyết định dẫn mọi người đi khu thương mại xài tiền gấp!
Người có mặt nhất định phải tiêu cho hết khoản tiền chi trả đặc thù 3500 tệ, một đồng cũng không thể giữ lại!
...
Hơn ba giờ chiều, mọi người ngồi xe bus đi tới khu thương mại.
Sau khi xuống xe, Bùi Khiêm nhẹ nhàng vỗ tay, ra hiệu mọi người chú ý.
"Ngày hôm nay ăn mừng ( Pháo đài trên biển) thành công, mọi người đều cực khổ rồi, vì vậy phần thưởng này mọi người cứ cầm mà mua sắm!"
"Thẻ mua đồ 1000 tệ nhất định phải xài hết, khoản chi trả đặc thù 3500 tệ cũng nhất định phải xài hết! Còn một người xài không hết, toàn bộ mọi người không được đi!"
"Được rồi, mau tản ra!"
Mọi người quay mặt nhìn nhau, lập tức bùng nổ một trận hoan hô.
"Được!"
"Cảm tạ Bùi tổng!"
Mấy thanh niên lập tức vui sướng chạy đến quầy hàng.
Dùng lương mua sắm quá ngầu, chưa từng thấy công ty nào có loại đãi ngộ như vậy!
Khu thương mại lớn như vậy có thể từ từ mua!
Bọn họ không chỉ có thể tiêu 1000 tệ thẻ mua đồ và 3500 tệ của khoản thanh toán đặc thù, còn có tiền lương nữa!
Tiền lương của mọi người ở đây đều vừa được tăng rất nhiều, hơn nữa tiền thưởng hạng mục cộng lại chính là một khoản tiền lớn, chắc chắn có rất nhiều thứ muốn mua!
Bùi Khiêm nhìn các nhân viên chia làm mấy nhóm, từng người phân tán ra.
Người chạy nhanh nhất, hẳn là có ham muốn mua sắm mãnh liệt nhất, tiêu hết tiền chắc không thành vấn đề.
Những người còn do dự, nhìn thấy cửa hàng sẽ vào đi dạo, chắc chắn sẽ không dám tiêu hoang phí, nhưng cũng sẽ không còn bao nhiêu.
Còn nhóm cuối cùng này thiệt phiền toái, ham muốn mua sắm quá hời hợt...
Bùi Khiêm cảm thấy hắn phải nhìn chằm chằm bọn họ.
Những người này, chắn chắn không biết tiêu tiền thế nào!
Loại thói quen xấu xí này nhất định phải bỏ!
Hoàng Tư Bác, Tiểu Lữ, Lâm Vãn, Mã Dương, bốn người rơi vào đội ngũ cuối cùng, Bùi Khiêm quyết định theo dõi kỹ đối với bọn họ.
Ngoại trừ Lâm Vãn, ba người kia đều thuộc về loại không biết dùng tiền, nhu cầu vật chất cũng không cao, vì vậy không có đam mê mua sắm gì cả.
Còn về Lâm Vãn... Cô chẳng thiếu thứ gì, nếu thiếu đã sớm mua, cũng không chờ đến bây giờ.
Đối với cô, quan sát Bùi Khiêm còn quan trọng hơn việc tiêu tiền nhiều!
Trong mắt Lâm Vãn, Bùi Khiêm là một người ông chủ cực kỳ đặc biệt!
Phát thẻ mua đồ, cho nhân viên khoản thanh toán đặc thù còn chưa tính, lại còn chủ động dẫn mọi người đến Khu thương mại mua sắm?
Quá tri kỷ!
Lẽ nào đây là ông chủ ấm áp trong truyền thuyết?
Mấy người đi lung tung không có mục đích trong khu thương mại, rất nhanh đi tới cửa hàng chuyên bán sản phẩm kỹ thuật số Thần Hoa.
Tập đoàn Thần Hoa là tập đoàn thông tin kỹ thuật và xưởng sản xuất phần cứng lớn nhất trong nước, tuy rằng cũng làm về bất động sản, các loại nghiệp vụ cao cấp khác, nhưng chủ yếu vẫn là sản xuất các sản phẩm kỹ thuật số như các loại máy vi tính, di động, tai nghe.
Tiểu Lữ cầm một chiếc di động mẫu mới nhất, yêu thích không buông tay.
Trong mắt Bùi Khiêm, chiếc đi động này khá hơn hẳn so với các mẫu di động của kiếp trước.
Kiếp trước năm 2009, 2010 di động thông minh vẫn chưa phổ biến, trên thị trường di động có thể nói là đa dạng, toàn bộ đều là loại to bự, thậm chí không ít mẫu dùng bàn phím.
Mà thế giới này bởi vì làn sóng smartphone phổ biến sớm hơn, những mẫu di động phần lớn đều là cảm ứng, đại khái so với kiếp trước phải nhanh hơn hai ba năm, so với các mẫu Xiaomi đời đầu không thua kém lắm.
Tiểu Lữ đang cầm một con Thần Hoa G9, hiện nay trên thị trường ít có hơi lệch hướng về di động trò chơi player di động, giá 3999 tệ.
Nhìn hồi lâu, Tiểu Lữ lại yên lặng thả xuống.
Bùi Khiêm lập tức mất hứng.
"Sao vậy, không thích?" Bùi Khiêm hỏi.
Tiểu Lữ vội vàng nói: "Híc, không phải, chẳng qua tôi cảm thấy di động hiện tại còn có thể dùng thêm một năm... Hơn nữa, 3999 tệ có hơi đắt..."
"Đắt? Dùng khoản chị trả đặc thù!" Bùi Khiêm nói.
"A? Bùi tổng, cái này cũng có thể dùng khoản thanh toán đặc thù sao?" Tiểu Lữ mê man, "Tôi mua điện thoại di động này đâu có liên quan đến công việc đâu..."
Truyện đăng sớm nhất tại BNS.com.. Bùi Khiêm lắc lắc đầu: "Làm sao không liên quan? Chúng ta sau này chẳng lẽ không làm mảng game mobie sao? Cũng có thể làm phiên bản mới cho ( Quỷ Tướng) thì sao? Mua một cái di động làm máy thử nghiệm không được sao?"
"Ây..." Tiểu Lữ không biết nói gì.
"Hạn mức của khoản chi trả đặc thù là 3500, cậu lại dùng thẻ mua đồ cho phần còn lại 499 tệ, không phải đủ sao?"
Tiểu Lữ nháy mắt một cái: "Nhưng là..."
"Còn nhưng nhị gì nữa, cậu không muốn điện thoại di động này sao? Con G6 của cậu là phiên bản hai năm trước, sắp đơ thành cục gạch rồi? Tôi chắc phải phê bình cậu, dùng loại di động này rõ ràng làm chậm hiệu suất công việc!"
"Sau đó nếu như tôi có việc muốn tìm cậu, kết quả điện thoại di động của cậu bị đơ, không phải làm lỡ chuyện sao? Vì công tác, mau mau đổi cho tôi!" Bùi Khiêm nghiêm mặt.
Tiểu Lữ không thể làm gì khác hơn ngoài gật đầu: "Được, Bùi tổng!"
Cậu ta cảm thấy kích động cầm hộp điện thoại chưa khui trên quầy đi tính tiền.
"Nhớ kỹ, 3500 tệ quẹt thẻ, 499 tệ dùng thẻ mua đồ, sau đó đưa phiếu cho trợ lý Tân thanh toán!"
"Đừng tiêu tiền lương của chính mình!"
Nhìn Tiểu Lữ đi tính tiền, Bùi Khiêm còn chưa hết thòm thèm.
Hắn nhìn Hoàng Tư Bác: "Tôi thấy điện thoại di động của anh hình như cũng nên đổi?"
Hoàng Tư Bác vội vàng xua tay: "Đừng, Bùi tổng, tôi vừa mới đổi điện thoại di động hơn hai tháng trước..."
"Nhưng điện thoại di động của anh là bản đời đầu, bản này chính là phế liệu, biết không?" Bùi Khiêm liếc mắt nhìn ra.
"Không cần Bùi tổng, tôi còn muốn mua thứ khác." Hoàng Tư Bác vẫn từ chối.
Bùi Khiêm gật đầu, nếu còn có thứ khác muốn mua, vậy thì chờ một chút.
Hắn nhìn về phía Lâm Vãn, kết quả Lâm Vãn giơ tay trái, biểu diễn điện thoại Thần Hoa M10 của cô.
Đây là chiếc di động đời mới nhất, giá mua thấp nhất cũng đến hơn 5000 tệ, mà cái trên tay Lâm Vãn có màu khá laj, chắc chắn là bản đặc biệt.
Lâm Vãn nói rằng: ”Vật dụng chỗ này căn bản tôi không thiếu thứ gì, Bùi tổng."
Bùi Khiêm: "..."
Được, phú nhị đại hoàn toàn có thể muốn làm gì thì làm, cô lợi hại!
Tất cả mọi người có chút ngượng ngùng!
Công ty đã sắp xếp máy vi tính cấu hình cao, tăng ca trả tiền làm thêm giờ, có tiền thưởng hạng mục, nào là đồ ăn vặt, các khoản thanh toán hằng ngày đầy đủ không thiếu thứ gì.
Bây giờ ngay cả nhân viên nạp tiền chơi game cũng bao thầu luôn sao?
Giống như nhìn thấy sự lo lắng của mọi người, Tân Hải Lộ mỉm cười tiếp tục nói: "Mọi người đừng ngại. Xế chiều hôm nay Bùi tổng sẽ dẫn mọi người cùng nhau đi khu thương mại để chúc mừng (Pháo đài trên biển) thành công!"
"Mọi người dọn dẹp một chút, đúng 3 giờ chiều tan làm, xe buýt đúng giờ sẽ chờ dưới lầu."
...
Bùi Khiêm đã sớm đoán ra có người sẽ thấy ngại.
Đặc biệt là khoản chi trả đặc thù 3500 tệ này, Bùi Khiêm rất lo lắng có mấy người sẽ không dám dùng.
Vì vậy, ngày hôm nay hắn cố ý dẫn đám người kia đi khu thương mại, bắt bọn họ nhất định phải xài cho hết thẻ mua đồ và khoản thanh toán đặc thù hạn mức!
Dù sao Bùi Khiêm lúc này cần dùng tiền gấp, khi hệ thống kết toán tài chính tự nhiên sẽ bổ sung, không tiêu lại càng lỗ!
Hắn tính toán một hồi.
Hệ thống tài chính hiện tại khoảng 1,1 triệu.
Tiền lương cộng tiền thưởng tháng này khoảng 400 nghìn, thẻ mua đồ hơn 30 nghìn, hạn mức khoản thanh toán đặc thù toàn bộ dùng hết, lại ra đi 100 nghìn.
Bùi Khiêm mua cho mình ít đồ, tiêu hơn 100 nghìn?
Như vậy xem ra, sau khi tiêu tiền gấp vẫn có hi vọng thua lỗ!
Truyện đăng sớm nhất tại bachngocsach.. Chỉ tiếc, các khoản tiền thuê nhà, phí dụng đã thanh toán đầu tháng, cũng không thể trả tiếp cho tháng sau.
Bùi Khiêm càng vui vẻ, quyết định dẫn mọi người đi khu thương mại xài tiền gấp!
Người có mặt nhất định phải tiêu cho hết khoản tiền chi trả đặc thù 3500 tệ, một đồng cũng không thể giữ lại!
...
Hơn ba giờ chiều, mọi người ngồi xe bus đi tới khu thương mại.
Sau khi xuống xe, Bùi Khiêm nhẹ nhàng vỗ tay, ra hiệu mọi người chú ý.
"Ngày hôm nay ăn mừng ( Pháo đài trên biển) thành công, mọi người đều cực khổ rồi, vì vậy phần thưởng này mọi người cứ cầm mà mua sắm!"
"Thẻ mua đồ 1000 tệ nhất định phải xài hết, khoản chi trả đặc thù 3500 tệ cũng nhất định phải xài hết! Còn một người xài không hết, toàn bộ mọi người không được đi!"
"Được rồi, mau tản ra!"
Mọi người quay mặt nhìn nhau, lập tức bùng nổ một trận hoan hô.
"Được!"
"Cảm tạ Bùi tổng!"
Mấy thanh niên lập tức vui sướng chạy đến quầy hàng.
Dùng lương mua sắm quá ngầu, chưa từng thấy công ty nào có loại đãi ngộ như vậy!
Khu thương mại lớn như vậy có thể từ từ mua!
Bọn họ không chỉ có thể tiêu 1000 tệ thẻ mua đồ và 3500 tệ của khoản thanh toán đặc thù, còn có tiền lương nữa!
Tiền lương của mọi người ở đây đều vừa được tăng rất nhiều, hơn nữa tiền thưởng hạng mục cộng lại chính là một khoản tiền lớn, chắc chắn có rất nhiều thứ muốn mua!
Bùi Khiêm nhìn các nhân viên chia làm mấy nhóm, từng người phân tán ra.
Người chạy nhanh nhất, hẳn là có ham muốn mua sắm mãnh liệt nhất, tiêu hết tiền chắc không thành vấn đề.
Những người còn do dự, nhìn thấy cửa hàng sẽ vào đi dạo, chắc chắn sẽ không dám tiêu hoang phí, nhưng cũng sẽ không còn bao nhiêu.
Còn nhóm cuối cùng này thiệt phiền toái, ham muốn mua sắm quá hời hợt...
Bùi Khiêm cảm thấy hắn phải nhìn chằm chằm bọn họ.
Những người này, chắn chắn không biết tiêu tiền thế nào!
Loại thói quen xấu xí này nhất định phải bỏ!
Hoàng Tư Bác, Tiểu Lữ, Lâm Vãn, Mã Dương, bốn người rơi vào đội ngũ cuối cùng, Bùi Khiêm quyết định theo dõi kỹ đối với bọn họ.
Ngoại trừ Lâm Vãn, ba người kia đều thuộc về loại không biết dùng tiền, nhu cầu vật chất cũng không cao, vì vậy không có đam mê mua sắm gì cả.
Còn về Lâm Vãn... Cô chẳng thiếu thứ gì, nếu thiếu đã sớm mua, cũng không chờ đến bây giờ.
Đối với cô, quan sát Bùi Khiêm còn quan trọng hơn việc tiêu tiền nhiều!
Trong mắt Lâm Vãn, Bùi Khiêm là một người ông chủ cực kỳ đặc biệt!
Phát thẻ mua đồ, cho nhân viên khoản thanh toán đặc thù còn chưa tính, lại còn chủ động dẫn mọi người đến Khu thương mại mua sắm?
Quá tri kỷ!
Lẽ nào đây là ông chủ ấm áp trong truyền thuyết?
Mấy người đi lung tung không có mục đích trong khu thương mại, rất nhanh đi tới cửa hàng chuyên bán sản phẩm kỹ thuật số Thần Hoa.
Tập đoàn Thần Hoa là tập đoàn thông tin kỹ thuật và xưởng sản xuất phần cứng lớn nhất trong nước, tuy rằng cũng làm về bất động sản, các loại nghiệp vụ cao cấp khác, nhưng chủ yếu vẫn là sản xuất các sản phẩm kỹ thuật số như các loại máy vi tính, di động, tai nghe.
Tiểu Lữ cầm một chiếc di động mẫu mới nhất, yêu thích không buông tay.
Trong mắt Bùi Khiêm, chiếc đi động này khá hơn hẳn so với các mẫu di động của kiếp trước.
Kiếp trước năm 2009, 2010 di động thông minh vẫn chưa phổ biến, trên thị trường di động có thể nói là đa dạng, toàn bộ đều là loại to bự, thậm chí không ít mẫu dùng bàn phím.
Mà thế giới này bởi vì làn sóng smartphone phổ biến sớm hơn, những mẫu di động phần lớn đều là cảm ứng, đại khái so với kiếp trước phải nhanh hơn hai ba năm, so với các mẫu Xiaomi đời đầu không thua kém lắm.
Tiểu Lữ đang cầm một con Thần Hoa G9, hiện nay trên thị trường ít có hơi lệch hướng về di động trò chơi player di động, giá 3999 tệ.
Nhìn hồi lâu, Tiểu Lữ lại yên lặng thả xuống.
Bùi Khiêm lập tức mất hứng.
"Sao vậy, không thích?" Bùi Khiêm hỏi.
Tiểu Lữ vội vàng nói: "Híc, không phải, chẳng qua tôi cảm thấy di động hiện tại còn có thể dùng thêm một năm... Hơn nữa, 3999 tệ có hơi đắt..."
"Đắt? Dùng khoản chị trả đặc thù!" Bùi Khiêm nói.
"A? Bùi tổng, cái này cũng có thể dùng khoản thanh toán đặc thù sao?" Tiểu Lữ mê man, "Tôi mua điện thoại di động này đâu có liên quan đến công việc đâu..."
Truyện đăng sớm nhất tại BNS.com.. Bùi Khiêm lắc lắc đầu: "Làm sao không liên quan? Chúng ta sau này chẳng lẽ không làm mảng game mobie sao? Cũng có thể làm phiên bản mới cho ( Quỷ Tướng) thì sao? Mua một cái di động làm máy thử nghiệm không được sao?"
"Ây..." Tiểu Lữ không biết nói gì.
"Hạn mức của khoản chi trả đặc thù là 3500, cậu lại dùng thẻ mua đồ cho phần còn lại 499 tệ, không phải đủ sao?"
Tiểu Lữ nháy mắt một cái: "Nhưng là..."
"Còn nhưng nhị gì nữa, cậu không muốn điện thoại di động này sao? Con G6 của cậu là phiên bản hai năm trước, sắp đơ thành cục gạch rồi? Tôi chắc phải phê bình cậu, dùng loại di động này rõ ràng làm chậm hiệu suất công việc!"
"Sau đó nếu như tôi có việc muốn tìm cậu, kết quả điện thoại di động của cậu bị đơ, không phải làm lỡ chuyện sao? Vì công tác, mau mau đổi cho tôi!" Bùi Khiêm nghiêm mặt.
Tiểu Lữ không thể làm gì khác hơn ngoài gật đầu: "Được, Bùi tổng!"
Cậu ta cảm thấy kích động cầm hộp điện thoại chưa khui trên quầy đi tính tiền.
"Nhớ kỹ, 3500 tệ quẹt thẻ, 499 tệ dùng thẻ mua đồ, sau đó đưa phiếu cho trợ lý Tân thanh toán!"
"Đừng tiêu tiền lương của chính mình!"
Nhìn Tiểu Lữ đi tính tiền, Bùi Khiêm còn chưa hết thòm thèm.
Hắn nhìn Hoàng Tư Bác: "Tôi thấy điện thoại di động của anh hình như cũng nên đổi?"
Hoàng Tư Bác vội vàng xua tay: "Đừng, Bùi tổng, tôi vừa mới đổi điện thoại di động hơn hai tháng trước..."
"Nhưng điện thoại di động của anh là bản đời đầu, bản này chính là phế liệu, biết không?" Bùi Khiêm liếc mắt nhìn ra.
"Không cần Bùi tổng, tôi còn muốn mua thứ khác." Hoàng Tư Bác vẫn từ chối.
Bùi Khiêm gật đầu, nếu còn có thứ khác muốn mua, vậy thì chờ một chút.
Hắn nhìn về phía Lâm Vãn, kết quả Lâm Vãn giơ tay trái, biểu diễn điện thoại Thần Hoa M10 của cô.
Đây là chiếc di động đời mới nhất, giá mua thấp nhất cũng đến hơn 5000 tệ, mà cái trên tay Lâm Vãn có màu khá laj, chắc chắn là bản đặc biệt.
Lâm Vãn nói rằng: ”Vật dụng chỗ này căn bản tôi không thiếu thứ gì, Bùi tổng."
Bùi Khiêm: "..."
Được, phú nhị đại hoàn toàn có thể muốn làm gì thì làm, cô lợi hại!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook