Thánh Tuyền Tầm Tung
-
Chương 27-1: Cây cầu ma (1)
Dịch giả: gaygioxuong
"Lão Hồ, nhìn này, chỗ này có vết máu!" Tuyền béo là người đầu tiên phát hiện ra dấu vết. Tôi vội vàng chạy qua đó, ngồi thụp xuống, cẩn thận quan sát vết máu dưới mặt đất.
Lúc này, Lâm Phương cũng đi tới bên này. Cô ta vừa mới nhìn vết máu đã nói luôn: "Vết máu vẫn còn ướt, có lẽ cách chúng ta không xa lắm, đuổi theo!" Tôi phân công cho ba người còn lại: "Tuyền béo, Bốn mắt, hai người các cậu để ý đến Đầu Trọc một chút, đi ở chính giữa đội ngũ. Cô Lâm Phương, phiền cô dẫn đầu đoàn lần theo vết máu đuổi theo. Tôi sẽ phụ trách chặn hậu. Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, mọi người lập tức tập hợp lại một chỗ, dù thế nào cũng không thể tách ra!" Lâm Phương khẽ gật đầu, cất bước đi lần theo vệt máu. Tuyền béo cõng Đầu Trọc lên, theo sát phía sau. Thấy mọi người đã di chuyển, tôi lại ngồi thụp xuống, dùng ngón trỏ chấm nhẹ vào vết máu trên mặt đất rồi cho lên mũi ngửi. Vừa hít vào một hơi, tôi đã giật mình kinh hãi, một mùi thối xộc thẳng lên đại não. Tôi vội vàng lau ngón tay vào quần áo rồi cấp tốc đuổi theo mọi người.
"Con mẹ nó, không ngờ cậu béo đây lại phải hầu hạ một gã đàn ông cao lớn lực lưỡng như thế này. Tớ bảo này lão Hồ, sao Đầu Trọc lại nặng đến thế, có khi còn nặng hơn cả tớ ấy chứ. Con mẹ nó, nếu tớ là người bị thương, có lẽ lão già này đã lẳng mẹ nó tớ xuống sông Amazon rồi!" Tuyền béo đi đằng trước tôi, luôn mồm phàn nàn. Bốn mắt không hé răng nói một câu, chỉ chăm chú khiêng Đầu Trọc cùng với Tuyền béo. Tôi thì chỉ nghe câu được câu chăng. Chúng tôi đi sâu vào trong rừng rậm, càng lúc cây rừng càng rậm rạp, chỉ cần chậm nhịp so với người phía trước tầm năm ba bước chân là bóng dáng của người phía trước sẽ bị cây cối che khuất hoàn toàn.
"Hồ Bát Nhất, anh lên trên này một chút." Lâm Phương đột nhiên dừng lại, tôi sải bước chen chân lên phía trước, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt đã phải nhíu mày. Trước mặt tôi là một ít thịt vụn nằm rải rác trên mặt đất, nhưng dường như chẳng phải là thịt người. "Hãy nhìn chỗ thịt vụn này mà xem, mặc dù chỉ là những mẩu nhỏ, nhưng cẩn thận quan sát vẫn có thể nhận ra đó là thịt của một loài động vật cỡ lớn nào đó, sợi cơ con người nhỏ hơn thế này rất nhiều." Lâm Phương nhặt một mẩu thịt vụn lên rồi nói với tôi. Tôi nhìn mẩu thịt trên tay cô ta rồi bảo: "Cô thử ngửi mà xem!" Nhưng không giống như tôi đã nghĩ, Lâm Phương chỉ hơi nhíu lông mày lại mà không hề ném phắt mẩu thịt đó đi.
Tôi nhìn xung quanh, phát hiện ra một cảnh tượng khiến bản thân cảm thấy thất vọng. Trước mặt tôi, thịt vụn và vết máu có ở khắp mọi nơi trên mặt đất, vệt máu đã không còn nhỏ thành dòng như lúc trước nữa, đầu mối duy nhất duy nhất của chúng tôi dường như đã bị đứt đoạn ở chỗ này mất rồi. "Giờ, có lẽ chúng ta sẽ không còn cách nào truy tìm được nữa." Lâm Phương ngồi xổm xuống, cẩn thận tìm tòi trên mặt đất. Tuyền béo lập tức thả Đầu Trọc xuống rồi ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi.
Tôi nhìn nhìn Tuyền béo, nói: "Tuyền béo, cậu ở lại canh chừng, tớ và cô ấy sẽ vượt lên đằng trước xem sao, lát nữa sẽ quay lại. Mọi người hãy dùng lời ca để làm tín hiệu, không nên vượt ra khỏi phạm vi tiếng hát. Này, Tuyền béo, cậu là người hát đầu tiên!" Khi Tuyền béo cất lên lời ca của bài "Vượt biển phải dựa vào tài công", tôi và Lâm Phương tách khỏi đội ngũ, dấn bước đi tới.
Vừa đi được tầm mười bước, ngoài tiếng hát của Tuyền béo ra, tôi chợt nghe thấy vài tiếng sàn sạt, giống như tiếng một vật nặng bị kéo lê trong rừng phát ra vậy. Vào lúc này, tiếng động đó biến thành quái dị khôn tả, nhưng tôi buộc phải xua tan đi ý nghĩ hoài nghi trong đầu, chỉ mong sao chạy thật nhanh theo vết máu để còn tìm được đến đích.
Tiếng động kia ngày càng tiến lại gần tôi hơn. Tôi buộc phải cảnh giác, dừng chân, nín thở nghe ngóng, nhưng tiếng động kia lại đột nhiên biến mất. Lúc này, quanh đây chỉ còn lại tiếng ca của Tuyền béo, vì vậy tôi lại cúi đầu tiếp tục lần đường theo vết máu. Thế nhưng, vết máu ở khu vực này dường như không giống với vết máu ở phía sau, hình như chúng đã xuất hiện từ trước nữa. Tôi định bỏ cuộc, quay trở lại theo đường cũ, thế nhưng vết máu ngày càng nhiều hơn, ngày càng đậm hơn, nhất là ở quanh chỗ tôi, ở vị trí cao gấp hai lần chiều cao con người trên thân một cái cây vậy mà cũng có một vết máu rất đậm, vết máu đó đã khô từ lâu. Còn vết máu ở bên tay trái tôi lại rất kỳ lạ, không phải là máu nhỏ xuống trong lúc động vật đang chạy trốn chết, mà là vệt máu để lại sau khi bị kéo lê trên mặt đất.
Tôi bước lại gần, gạt cây cối ra, nhìn thấy một con Báo Châu Mỹ đã bị xé đứt đôi. Đầu con báo đó đã bị kéo đứt rời bởi một lực rất lớn, chỉ còn dính với với cơ thể bởi một lớp da. Nó chỉ còn lại có một cái chân sau, ba cái chân còn lại đã biến mất, máu văng tung tóe khắp mặt đất. Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi chợt lo lắng cho tính mạng người nhân viên của Lâm Phương. Đúng lúc tôi chuẩn bị đi tiếp, trong lòng đột nhiên cảm thấy có gì đó quái lạ. Cảnh tượng trước mặt có vẻ rất khác thường, nhưng tôi lại không thể nói rõ ra điểm quái lạ nằm ở chỗ nào.
Tôi quay lại, tiếp tục quan sát thêm một lúc lâu. Những vết thương của con báo, đa phần là do một vật thể rất cùn tạo ra, số còn lại là do bị xé đứt rời. Thế nhưng, ngoài thịt vụn và máu tươi tung tóe khắp mặt đất, ở nơi này chẳng có động vật sống nào cả. Thực chất đã xảy ra chuyện gì, tôi cuối cùng cảm giác có cái gì không đúng, nhưng lại không nói ra được. Vì vậy tôi đành phải căn cứ theo tiếng ca của Tuyền béo quay trở về chỗ cũ.
"Lão Hồ, cậu đã quay về rồi cơ à," Tuyền béo đang phe phẩy một lá cây lớn để đuổi ruồi cho Đầu Trọc, "Có phải anh bạn này sắp ngoẻo rồi hay không, nếu không thì tại sao lũ ruồi lại bắt đầu lượn lờ bên cạnh lão thế này."
Tôi nhìn Đầu Trọc, cảm thấy thương hại cho lão, vừa xua tay đuổi lũ ruồi vừa nói: "Con đường tiếp theo có lẽ sẽ rất nguy hiểm. Cậu có biết báo Châu Mỹ không, phía trước có một xác chết của một con, bị xé đứt làm đôi."
Bốn mắt đang ngồi nghỉ ngơi dưới tán lá. Sau khi nghe thấy phía trước đã xảy ra chuyện đáng sợ như thế, anh ta cũng không nén nổi tò mò, đứng bật dậy rồi nhích lại gần hai đứa tôi.
"Này, lão Hồ, cùng lắm thì sau khi tìm được Dương chỉ đạo viên chúng ta sẽ chấm dứt cuộc hành trình này! Thật sự là quái lạ, chúng ta truy đuổi lâu đến thế mà vẫn chưa từng nhìn thấy cô ấy!" Tuyền béo thở dài, tiếp tục đuổi ruồi cho Đầu Trọc.
"Hồ Bát Nhất, anh qua bên này một chút, ở đây có thứ gì đó." Lâm Phương gọi với từ tít đằng xa, tôi vội vàng chạy qua bên đó. Lâm Phương chỉ vào vết máu trên mặt đất, nói: "Anh thử nhìn xem, có phải là vết máu lúc nãy hay không."
Tôi bước lại gần, ngồi xổm xuống, vừa mới hít nhẹ một hơi, mùi thối nồng nặc đã xộc vào mũi. Đây đúng là vết máu vừa rồi.
"Cô phát hiện ra bằng cách nào?" Tôi không nhịn được, tò mò hỏi Lâm Phương.
"Tình cờ phát hiện ra thôi!" Lâm Phương trả lời xong không nói năng câu gì nữa. Tôi không tiện truy hỏi, đành gọi Tuyền béo lên đường.
Chúng tôi tiếp tục lần theo vết máu đi tới. Bởi vì tôi đã nói việc mình đã gặp xác chết của báo Châu Mỹ cho mọi người biết, thời gian tiếp theo tất cả mọi người đều trở nên trầm ngâm, chỉ còn tiếng cây cối xào xạc mỗi khi chúng tôi va phải khi đi ngang qua.
Bỗng nhiên, một tiếng hét thảm thiết vọng tới. Gương mặt Lâm Phương lập tức tái đi, cô ta vội vàng lao vọt tới.
Tuyền béo lớn tiếng gọi với theo: "Cô chạy chậm lại một chút, anh cô phải cõng theo một người đây này!" Tôi lập tức sải bước vượt lên trước Tuyền béo, chỉ ném lại một câu "Đừng đánh rơi lão!" rồi vọt qua luôn. Sau đó, chợt nghe thấy Lâm Phương thét lên "a", trái tim tôi đập thình thịch, không hiểu điều gì xảy ra mà một người thép như cô nàng phải kinh ngạc đến thế? Tôi không nghĩ ngợi gì nữa, guồng chân lao vọt tới.
Khi đến gần chỗ Lâm Phương, tôi thấy cô ta đang ngồi dưới đất đỡ sĩ viên quan phụ tá của mình. Tôi đi vòng ra đằng trước, quan sát viên phụ tá của cô ta. Trên cổ của anh ta có một vết thương trí mạng, đang chảy máu ồng ộc. Còn mặt anh ta đã bị con vật nào đó cắn nát bét, lộ cả xương gò má trái ra ngoài, tròng mắt trái đã biến mất, chỉ còn lại hốc mắt trống không, khóe miệng rỉ máu tươi. Anh ta chỉ kịp hét lên: "Có ma, có ma!" rồi tắt thở.
"Tất cả đều là vết thương mới, con vật tấn công anh ta có lẽ vẫn ở ngay gần đây."
Nghe nói vậy, tôi lập tức cảnh giác quan sát bốn xung quanh không bỏ sót bất cứ điều gì khác thường. Lúc này, Tuyền béo cõng theo Đầu Trọc cũng đã chạy tới chỗ chúng tôi. Khi nhìn thấy thi thể viên sĩ quan phụ tá của Lâm Phương, cậu ta hỏi luôn: "Lão Hồ, loài vật nào mới có thể gây ra thương tích như thế này cho con người?"
Lâm Phương đứng dậy, chen vào: "Tôi thấy thương tích này không hẳn là do sinh vật nào mà chúng ta từng biết gây ra, vết thương trí mạng trên cổ anh ta rất kỳ lạ, giống như bị con người cắn, nhưng vị sĩ quan phụ tá của tôi tài nghệ hơn người, dù có thế nào cũng không thể bị người khác cắn đứt cổ chết tươi được."
Tuyền béo đáp lại lời Lâm Phương với vẻ mặt thần bí: "Ha ha, chưa chắc là như vậy, có lẽ ở đây có cả một đám bánh tông lớn cũng chưa biết chừng!"
"Lão Hồ, nhìn này, chỗ này có vết máu!" Tuyền béo là người đầu tiên phát hiện ra dấu vết. Tôi vội vàng chạy qua đó, ngồi thụp xuống, cẩn thận quan sát vết máu dưới mặt đất.
Lúc này, Lâm Phương cũng đi tới bên này. Cô ta vừa mới nhìn vết máu đã nói luôn: "Vết máu vẫn còn ướt, có lẽ cách chúng ta không xa lắm, đuổi theo!" Tôi phân công cho ba người còn lại: "Tuyền béo, Bốn mắt, hai người các cậu để ý đến Đầu Trọc một chút, đi ở chính giữa đội ngũ. Cô Lâm Phương, phiền cô dẫn đầu đoàn lần theo vết máu đuổi theo. Tôi sẽ phụ trách chặn hậu. Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, mọi người lập tức tập hợp lại một chỗ, dù thế nào cũng không thể tách ra!" Lâm Phương khẽ gật đầu, cất bước đi lần theo vệt máu. Tuyền béo cõng Đầu Trọc lên, theo sát phía sau. Thấy mọi người đã di chuyển, tôi lại ngồi thụp xuống, dùng ngón trỏ chấm nhẹ vào vết máu trên mặt đất rồi cho lên mũi ngửi. Vừa hít vào một hơi, tôi đã giật mình kinh hãi, một mùi thối xộc thẳng lên đại não. Tôi vội vàng lau ngón tay vào quần áo rồi cấp tốc đuổi theo mọi người.
"Con mẹ nó, không ngờ cậu béo đây lại phải hầu hạ một gã đàn ông cao lớn lực lưỡng như thế này. Tớ bảo này lão Hồ, sao Đầu Trọc lại nặng đến thế, có khi còn nặng hơn cả tớ ấy chứ. Con mẹ nó, nếu tớ là người bị thương, có lẽ lão già này đã lẳng mẹ nó tớ xuống sông Amazon rồi!" Tuyền béo đi đằng trước tôi, luôn mồm phàn nàn. Bốn mắt không hé răng nói một câu, chỉ chăm chú khiêng Đầu Trọc cùng với Tuyền béo. Tôi thì chỉ nghe câu được câu chăng. Chúng tôi đi sâu vào trong rừng rậm, càng lúc cây rừng càng rậm rạp, chỉ cần chậm nhịp so với người phía trước tầm năm ba bước chân là bóng dáng của người phía trước sẽ bị cây cối che khuất hoàn toàn.
"Hồ Bát Nhất, anh lên trên này một chút." Lâm Phương đột nhiên dừng lại, tôi sải bước chen chân lên phía trước, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt đã phải nhíu mày. Trước mặt tôi là một ít thịt vụn nằm rải rác trên mặt đất, nhưng dường như chẳng phải là thịt người. "Hãy nhìn chỗ thịt vụn này mà xem, mặc dù chỉ là những mẩu nhỏ, nhưng cẩn thận quan sát vẫn có thể nhận ra đó là thịt của một loài động vật cỡ lớn nào đó, sợi cơ con người nhỏ hơn thế này rất nhiều." Lâm Phương nhặt một mẩu thịt vụn lên rồi nói với tôi. Tôi nhìn mẩu thịt trên tay cô ta rồi bảo: "Cô thử ngửi mà xem!" Nhưng không giống như tôi đã nghĩ, Lâm Phương chỉ hơi nhíu lông mày lại mà không hề ném phắt mẩu thịt đó đi.
Tôi nhìn xung quanh, phát hiện ra một cảnh tượng khiến bản thân cảm thấy thất vọng. Trước mặt tôi, thịt vụn và vết máu có ở khắp mọi nơi trên mặt đất, vệt máu đã không còn nhỏ thành dòng như lúc trước nữa, đầu mối duy nhất duy nhất của chúng tôi dường như đã bị đứt đoạn ở chỗ này mất rồi. "Giờ, có lẽ chúng ta sẽ không còn cách nào truy tìm được nữa." Lâm Phương ngồi xổm xuống, cẩn thận tìm tòi trên mặt đất. Tuyền béo lập tức thả Đầu Trọc xuống rồi ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi.
Tôi nhìn nhìn Tuyền béo, nói: "Tuyền béo, cậu ở lại canh chừng, tớ và cô ấy sẽ vượt lên đằng trước xem sao, lát nữa sẽ quay lại. Mọi người hãy dùng lời ca để làm tín hiệu, không nên vượt ra khỏi phạm vi tiếng hát. Này, Tuyền béo, cậu là người hát đầu tiên!" Khi Tuyền béo cất lên lời ca của bài "Vượt biển phải dựa vào tài công", tôi và Lâm Phương tách khỏi đội ngũ, dấn bước đi tới.
Vừa đi được tầm mười bước, ngoài tiếng hát của Tuyền béo ra, tôi chợt nghe thấy vài tiếng sàn sạt, giống như tiếng một vật nặng bị kéo lê trong rừng phát ra vậy. Vào lúc này, tiếng động đó biến thành quái dị khôn tả, nhưng tôi buộc phải xua tan đi ý nghĩ hoài nghi trong đầu, chỉ mong sao chạy thật nhanh theo vết máu để còn tìm được đến đích.
Tiếng động kia ngày càng tiến lại gần tôi hơn. Tôi buộc phải cảnh giác, dừng chân, nín thở nghe ngóng, nhưng tiếng động kia lại đột nhiên biến mất. Lúc này, quanh đây chỉ còn lại tiếng ca của Tuyền béo, vì vậy tôi lại cúi đầu tiếp tục lần đường theo vết máu. Thế nhưng, vết máu ở khu vực này dường như không giống với vết máu ở phía sau, hình như chúng đã xuất hiện từ trước nữa. Tôi định bỏ cuộc, quay trở lại theo đường cũ, thế nhưng vết máu ngày càng nhiều hơn, ngày càng đậm hơn, nhất là ở quanh chỗ tôi, ở vị trí cao gấp hai lần chiều cao con người trên thân một cái cây vậy mà cũng có một vết máu rất đậm, vết máu đó đã khô từ lâu. Còn vết máu ở bên tay trái tôi lại rất kỳ lạ, không phải là máu nhỏ xuống trong lúc động vật đang chạy trốn chết, mà là vệt máu để lại sau khi bị kéo lê trên mặt đất.
Tôi bước lại gần, gạt cây cối ra, nhìn thấy một con Báo Châu Mỹ đã bị xé đứt đôi. Đầu con báo đó đã bị kéo đứt rời bởi một lực rất lớn, chỉ còn dính với với cơ thể bởi một lớp da. Nó chỉ còn lại có một cái chân sau, ba cái chân còn lại đã biến mất, máu văng tung tóe khắp mặt đất. Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi chợt lo lắng cho tính mạng người nhân viên của Lâm Phương. Đúng lúc tôi chuẩn bị đi tiếp, trong lòng đột nhiên cảm thấy có gì đó quái lạ. Cảnh tượng trước mặt có vẻ rất khác thường, nhưng tôi lại không thể nói rõ ra điểm quái lạ nằm ở chỗ nào.
Tôi quay lại, tiếp tục quan sát thêm một lúc lâu. Những vết thương của con báo, đa phần là do một vật thể rất cùn tạo ra, số còn lại là do bị xé đứt rời. Thế nhưng, ngoài thịt vụn và máu tươi tung tóe khắp mặt đất, ở nơi này chẳng có động vật sống nào cả. Thực chất đã xảy ra chuyện gì, tôi cuối cùng cảm giác có cái gì không đúng, nhưng lại không nói ra được. Vì vậy tôi đành phải căn cứ theo tiếng ca của Tuyền béo quay trở về chỗ cũ.
"Lão Hồ, cậu đã quay về rồi cơ à," Tuyền béo đang phe phẩy một lá cây lớn để đuổi ruồi cho Đầu Trọc, "Có phải anh bạn này sắp ngoẻo rồi hay không, nếu không thì tại sao lũ ruồi lại bắt đầu lượn lờ bên cạnh lão thế này."
Tôi nhìn Đầu Trọc, cảm thấy thương hại cho lão, vừa xua tay đuổi lũ ruồi vừa nói: "Con đường tiếp theo có lẽ sẽ rất nguy hiểm. Cậu có biết báo Châu Mỹ không, phía trước có một xác chết của một con, bị xé đứt làm đôi."
Bốn mắt đang ngồi nghỉ ngơi dưới tán lá. Sau khi nghe thấy phía trước đã xảy ra chuyện đáng sợ như thế, anh ta cũng không nén nổi tò mò, đứng bật dậy rồi nhích lại gần hai đứa tôi.
"Này, lão Hồ, cùng lắm thì sau khi tìm được Dương chỉ đạo viên chúng ta sẽ chấm dứt cuộc hành trình này! Thật sự là quái lạ, chúng ta truy đuổi lâu đến thế mà vẫn chưa từng nhìn thấy cô ấy!" Tuyền béo thở dài, tiếp tục đuổi ruồi cho Đầu Trọc.
"Hồ Bát Nhất, anh qua bên này một chút, ở đây có thứ gì đó." Lâm Phương gọi với từ tít đằng xa, tôi vội vàng chạy qua bên đó. Lâm Phương chỉ vào vết máu trên mặt đất, nói: "Anh thử nhìn xem, có phải là vết máu lúc nãy hay không."
Tôi bước lại gần, ngồi xổm xuống, vừa mới hít nhẹ một hơi, mùi thối nồng nặc đã xộc vào mũi. Đây đúng là vết máu vừa rồi.
"Cô phát hiện ra bằng cách nào?" Tôi không nhịn được, tò mò hỏi Lâm Phương.
"Tình cờ phát hiện ra thôi!" Lâm Phương trả lời xong không nói năng câu gì nữa. Tôi không tiện truy hỏi, đành gọi Tuyền béo lên đường.
Chúng tôi tiếp tục lần theo vết máu đi tới. Bởi vì tôi đã nói việc mình đã gặp xác chết của báo Châu Mỹ cho mọi người biết, thời gian tiếp theo tất cả mọi người đều trở nên trầm ngâm, chỉ còn tiếng cây cối xào xạc mỗi khi chúng tôi va phải khi đi ngang qua.
Bỗng nhiên, một tiếng hét thảm thiết vọng tới. Gương mặt Lâm Phương lập tức tái đi, cô ta vội vàng lao vọt tới.
Tuyền béo lớn tiếng gọi với theo: "Cô chạy chậm lại một chút, anh cô phải cõng theo một người đây này!" Tôi lập tức sải bước vượt lên trước Tuyền béo, chỉ ném lại một câu "Đừng đánh rơi lão!" rồi vọt qua luôn. Sau đó, chợt nghe thấy Lâm Phương thét lên "a", trái tim tôi đập thình thịch, không hiểu điều gì xảy ra mà một người thép như cô nàng phải kinh ngạc đến thế? Tôi không nghĩ ngợi gì nữa, guồng chân lao vọt tới.
Khi đến gần chỗ Lâm Phương, tôi thấy cô ta đang ngồi dưới đất đỡ sĩ viên quan phụ tá của mình. Tôi đi vòng ra đằng trước, quan sát viên phụ tá của cô ta. Trên cổ của anh ta có một vết thương trí mạng, đang chảy máu ồng ộc. Còn mặt anh ta đã bị con vật nào đó cắn nát bét, lộ cả xương gò má trái ra ngoài, tròng mắt trái đã biến mất, chỉ còn lại hốc mắt trống không, khóe miệng rỉ máu tươi. Anh ta chỉ kịp hét lên: "Có ma, có ma!" rồi tắt thở.
"Tất cả đều là vết thương mới, con vật tấn công anh ta có lẽ vẫn ở ngay gần đây."
Nghe nói vậy, tôi lập tức cảnh giác quan sát bốn xung quanh không bỏ sót bất cứ điều gì khác thường. Lúc này, Tuyền béo cõng theo Đầu Trọc cũng đã chạy tới chỗ chúng tôi. Khi nhìn thấy thi thể viên sĩ quan phụ tá của Lâm Phương, cậu ta hỏi luôn: "Lão Hồ, loài vật nào mới có thể gây ra thương tích như thế này cho con người?"
Lâm Phương đứng dậy, chen vào: "Tôi thấy thương tích này không hẳn là do sinh vật nào mà chúng ta từng biết gây ra, vết thương trí mạng trên cổ anh ta rất kỳ lạ, giống như bị con người cắn, nhưng vị sĩ quan phụ tá của tôi tài nghệ hơn người, dù có thế nào cũng không thể bị người khác cắn đứt cổ chết tươi được."
Tuyền béo đáp lại lời Lâm Phương với vẻ mặt thần bí: "Ha ha, chưa chắc là như vậy, có lẽ ở đây có cả một đám bánh tông lớn cũng chưa biết chừng!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook