Thanh Triều Ngoại Sử 3
-
Chương 22: Tưởng nhớ
Sách Ngạch Đồ mai táng Cửu Dương vào một buổi chiều đầu đông, trong khoảnh sân phía trước Y Y viên. Những người có mặt đứng im lìm trong làn gió lạnh vi vu. Tiểu Tường tựa đầu vào ngực Nghị Chánh, nghe trong lòng gợn lên bao nỗi tiếc thương sầu muộn. Lồng ngực Tiểu Tường như dâng trào một cỗ nhiệt khí làm nàng khó thở. Người đàn ông nằm dưới lòng đất đó, đối với nàng là dĩ vãng đã qua, là mối tình xưa cũ, dẫu có không muốn cũng phải quên đi bằng hết, nhưng sao nàng không quên chàng được?
Tiểu Tường đứng trước ngôi mộ thật lâu, bịn rịn không nỡ rời đi. Nàng không làm sao tin những gì Phi Yến đã nói về nữ thần y, hôm ở pháp trường, nữ thần y không hề rơi một giọt nước mắt nào cho chàng, ngay cả hôm nay, nữ thần y cũng không đến tiễn chàng chặng đường cuối cùng này.
Tiểu Tường nghĩ đến đây đột nhiên nàng khóc to hơn, như thể muốn hét lên rằng tại sao cuộc đời chàng lại xảy ra nhiều chuyện đau buồn đến thế? Tình yêu của chàng, dành cho nữ thần y lớn đến dường nào? Mà chàng đã phải dùng tất cả sinh mạng của mình để yêu cô ta? Ấy vậy mà... đã bao lần cô ta nói ra những lời không phải với chàng, để lời nói như từng mũi dao đâm vào lòng chàng, mà chàng chỉ có thể lắng nghe, mặc tình cô ta dùng từng nhát từng nhát dao không ngừng đâm xuống.
Người ta nói chuyện tình yêu hợp hợp tan tan là lẽ bình thường, yêu tha thiết đấy mà vẫn ngậm ngùi chia tay cũng chẳng phải điều chi xa lạ. Không ít người yêu một lần, được may mắn bên nhau cả đời, nhưng có kẻ tìm hết mảnh ghép này đến mảnh ghép khác mới tìm ra một nửa thực sự của đời mình. Vậy mà... Tại sao chàng lại không như người ta, sống theo lẽ tự nhiên ấy, hà cớ chi phải dằn vặt mình đến vậy? Cả đời chàng, làm tất cả cho nữ thần y. Sự hy sinh của chàng, là không cần báo đáp, là vô điều kiện. Không có Tế Nhĩ Ha Lãng, nữ thần y sẽ không sống được nữa, như vậy, chàng làm sao có thể để cho Tế Nhĩ Ha Lãng chết đi?
Tiểu Tường ôm lấy mặt mình khóc nức nở. Tại sao cuộc đời chàng lại nghiệt ngã như thế? Tại sao chàng và nữ thần y đã cùng nhau lớn lên, đã từng đi chung một quãng đường thật dài, dài đến nỗi đủ để đánh dấu lên đấy biết bao kỷ niệm nhưng một ngày trên con đường ấy lại xuất hiện bóng dáng một người đàn ông khác khiến nữ thần y không nhìn về phía chàng nữa? Để rồi bàn tay nữ thần y chẳng còn muốn nắm chặt tay chàng nữa. Những cái ôm, cũng không còn đủ ấm áp để nữ thần y cảm nhận được bình yên. Và dần dần, người đàn ông khác đã hoàn toàn thay chàng bước vào cuộc đời nữ thần y...
Phi Yến cũng như Tiểu Tường khóc day dứt. Phi Yến nghĩ đến tỷ tỷ nàng, không rõ hiện thời Phi Nhi đang phiêu bạt phương nào? Mấy năm trước, sau khi Phi Nhi rời khỏi phủ tướng quân, Phi Nhi có đến cô nhi viện tìm nàng. “Vô minh trong cõi ta bà,” đó là những gì Phi Nhi nói với nàng trước khi Phi Nhi rời khỏi kinh thành.
Uyển Thanh đứng cạnh Phi Yến cũng không ngừng rơi nước mắt, nàng không thể nào nói ra hết tình cảm của nàng đối với người đàn ông nằm dưới ba tấc đất này, nhất là bây giờ, minh dương cách biệt, kẻ còn người mất! Nàng đã quyết rồi, từ nay, nàng sẽ không về phủ thừa tướng nữa, mà cùng với Phi Yến ở lại Y Y viên trông nom ngôi mộ chàng, vì tình cảm của nàng dành cho chàng khi xưa, bây giờ, và cả mãi sau này chắc chắn sẽ vẫn như thế, sẽ mãi mãi trao chàng những điều chân thành nhất.
Đêm đầu tiên Phi Yến và Uyển Thanh ở trong Y Y viên, nửa đêm, Uyển Thanh thức giấc không thấy Phi Yến nằm bên. Uyển Thanh chạy vội ra trước thềm nhà, đúng là trong bóng đêm, giữa những bụi cúc và sương khuya lạnh lẽo, ánh đèn tù mù của chiếc lồng đèn treo trên cổng nhà, Uyển Thanh thấy Phi Yến ngồi tựa lưng vào căn mộ, hai tay ôm lấy đầu. Uyển Thanh biết Phi Yến đang tự trách mình.
Uyển Thanh đến khuyên Phi Yến vào nhà, sau một hồi nói mãi mà Phi Yến vẫn không động đậy, Uyển Thanh cũng ngồi thụp xuống đất, tức giận với chính mình, tại sao nàng và Phi Yến lại làm theo lời chàng? Năm xưa, nàng gạt bỏ tình cảm của chính mình, cùng Tuệ Dung tìm cách khuyên nữ thần y thành hôn với chàng, bây giờ, nàng lại cùng Phi Yến nhận lời giúp chàng cứu người đàn ông vốn là kẻ đối đầu với chàng trên tình trường. Nàng không biết, cũng không hiểu cứ tại làm sao, lúc nào nàng cũng lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế?
Uyển Thanh co gối lại, vòng tay ôm lấy mình. Nàng muốn mình càng bé đi càng tốt. Có thể nhờ đó mà nỗi đau khổ này cũng sẽ càng lúc càng bé đi như nàng. Tựa đầu lên gối, nàng cũng như Phi Yến, để mặc những giọt nước mắt tuôn rơi.
Thấm thoát đã một tháng trôi qua, nhưng không đêm nào Phi Yến ngủ tròn giấc. Mỗi buổi sáng nàng đều đem hoa đến cắm trước mộ Cửu Dương. Nhìn những đóa cúc trắng trước mộ chàng lòng nàng xót xa và muốn ngã gục, tự hỏi vì sao hai người phải luôn chịu sự xa cách? Trước đây là cách một bức tường vây quanh đại lao, rồi một cái cổng sắt cao lớn trước phủ bộ hộ, và bây giờ là ba tấc đất? Chẳng thà như lúc trước, tuy chàng không thiết gì đến nàng nhưng chàng vẫn còn đó, còn hơn cái cảm giác lúc này, nàng cảm thấy không thể nào chịu đựng nổi cảm giác khó chịu lúc này. Chẳng thà chàng vẫn sống, để nàng có thể đi dạo phố phường cả tối cùng chàng, dù chỉ để nghe chàng thở dài, hoặc kể miên man về một người con gái khác. Nàng cũng chấp nhận, thậm chí không hề thấy tổn thương. Vì tình yêu cho nàng sức mạnh để tự chữa lành vết thương lòng mình, chỉ cần nhìn thấy chàng, thế là quá đủ với nàng rồi.
Phi Yến nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia mộ, nước mắt ngân ngấn trong đáy mắt nàng khẽ khàng chảy ra. Cõi lòng nàng dường như đã bị xé nát, nàng biết từ nay nàng sẽ chẳng còn thiết chuyện yêu đương là gì nữa. Nàng biết, từ nay về sau, tim nàng sẽ chẳng còn nguyên vẹn được, dầu cho thời gian có làm phai đi tất cả, dầu cho năm tháng có dần trôi, thì tận cùng trong đáy tim nàng từ hôm chàng ra đi về sau này chỉ là một khoảng trống không thôi.
Phi Yến vừa khóc vừa nhớ lại đêm cuối cùng hai người gặp nhau, khi đó nàng nhìn như dán vào chàng, vẫn là một nam nhân trong phong thái lịch sự thường trực và có khoảng xa cách ấy.
- Cho muội ôm huynh một lần cuối cùng được chăng?
Nàng đã nói với chàng trước khi chàng chuẩn bị rời phủ để vào đại lao, và chàng đã ôm lấy nàng. Nàng đã tựa đầu vào ngực chàng, ngẩng đầu lên, đã cho mình một khoảnh khắc ngắn ngủi để ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng của chàng: sống mũi thẳng tắp, đôi môi đầy đặn đẹp như tạc, vầng trán cao... Người đàn ông siêu phàm này, ước gì Thượng Đế dành cho nàng. Đó là lần cuối cùng nàng được ôm chàng thật chặt, nàng nghe được nhịp đập của trái tim chàng.
Phi Yến nhớ nàng đã ôm lấy chàng một hồi lâu vẫn còn bịn rịn không muốn rời ra, hiển nhiên lưu luyến cảm giác được ôm lấy người đàn ông nàng yêu nhất trên đời. Cuối cùng, nàng cũng phải buông chàng ra, gương mặt của nàng giàn giụa nước mắt nhưng đáy mắt nàng vẫn long lanh ngọn lửa nồng ấm, ngọt ngào. Chàng thấy nàng như vậy, đã thở ra một hơi dài, thật dài:
- Phi Yến, muội là một cô gái tốt, kiếp này huynh nợ ân tình của muội.
Chàng nói và câu nói ấy như hàm chứa một sự hứa hẹn không lời. Nhưng ngay sau đó chàng nói thêm:
- Huynh thật lòng xin lỗi muội, Phi Yến.
Và rồi chàng rời đi. Nàng đã nhìn chàng quay lưng bước đi, có cái gì đó thôi thúc trong nàng dữ dội, nàng muốn chạy đến ôm lấy chàng, giữ chàng lại, nhưng không thể được, đây là điều chàng lựa chọn. Cho nên, nàng chỉ có thể nói với chính bản thân mình, chuyện tình yêu làm gì có lỗi bao giờ. Yêu một người, hay không yêu một người, không cần có lý do. Thật ra lần đầu tiên gặp chàng, nàng vốn biết người đàn ông ưu tú như chàng sẽ không bao giờ yêu một cô gái cá tính như nàng. Bất quá là con người, ai cũng có ước mơ, chàng chính là ước mơ của nàng. Vì ước mơ này, nàng có thể làm mọi việc, dù cho nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, phải trả bất kỳ giá nào nàng cũng không từ.
Ngày hôm sau, khi trời đã ngả hoàng hôn.
Phi Yến dọn cơm chiều lên bàn, rót trà ra cho nàng và Uyển Thanh nhưng Uyển Thanh như một người mất hồn, Phi Yến hỏi:
- Cô không được khỏe ư?
Đoạn đặt tay lên trán Uyển Thanh. Uyển Thanh vẫn không nói lời nào, đứng dậy đi mấy bước, đứng sau bức rèm cửa nhìn ra sân, hồi lâu mới nói:
- Cô ấy đến rồi.
Uyển Thanh dứt lời, Phi Yến không kềm chế được tâm trạng mình, lao thẳng ra sân.
Nữ thần y đứng trước ngôi mộ, ngẩn ra dưới màn sương mù thật lâu, bất động như một hình vẽ trong gió. Tuệ Dung đứng bên nữ thần y.
- Rốt cuộc cũng đến, cô đã khiến huynh ấy phải chờ suốt một tháng hơn!
Phi Yến vừa bước ra khỏi nhà, thấy nữ thần y liền lao đến giáng cho nữ thần y một cái tát thật mạnh, cất tiếng nói ngay.
Uyển Thanh cũng chạy theo ra sân.
Phi Yến lại vung tay lên định tiếp tục tát nữ thần y nhưng lần này Tuệ Dung nhanh chóng bắt lấy cổ tay Phi Yến. Nước mắt Phi Yến chảy dài, nhìn Tuệ Dung bằng ánh mắt bất phục, khó hiểu, rồi Phi Yến lại quắc mắt sang nữ thần y. Người con gái này... Phi Yến nhớ hồi còn ở Giang Nam, có rất nhiều các cô nương để ý chàng, đến khi đến kinh thành làm quan, cũng có rất nhiều người tìm đến phủ tìm chàng xin đề thân, những cô gái đó ai cũng đều sắc nước hương trời, nhưng không ai thổi bùng sự ham mê ở chàng, không ai, ngoại trừ người con gái này, người con gái duy nhất biết cách làm cho máu chạy rần rật khắp cơ thể chàng. Nhưng cũng người con gái này... Phi Yến ngửa mặt lên đờ đẫn nhìn về phía xa, hôm ở pháp trường nét mặt của người con gái này trắng như bức tượng cung nữ khắc bằng ngọc trong cung nhà Hán, đầu tóc tả tơi, tán loạn như cánh của quạ đen nhưng mặc nhiên không rơi một giọt nước mắt. Mãi cho đến khi xác chàng được đưa đi, cô ta vẫn chỉ trơ mắt nhìn, mà không hề rơi nước mắt lấy một giọt, một lời cũng không nói!
Nhớ đến đây, Phi Yến quát lên:
- Đừng cản tôi đánh cô ta! Hôm ở pháp trường, giữa lúc buồn khổ sầu thảm, cô ta đã đi đến thấy huynh ấy chết nằm đó nhưng chẳng khóc lóc gì, hôm chôn cất huynh ấy cô ta cũng không có mặt, bây giờ cũng không rơi một giọt lệ. Tại sao trên đời lại có người vô tình như vậy? Tại sao?
Tuệ Dung càng siết chặt cổ tay Phi Yến hơn. Phi Yến không biết làm sao thoát ra, chỉ đành nhìn nữ thần y nói:
- Chính cô đã đẩy huynh ấy vào chỗ chết cô có biết không? Huynh ấy yêu cô như thế, tấm chân tình đó lớn đến độ sau khi huynh ấy tỉnh lại sau cơn hôn mê, đã cam tâm sẵn sàng sống một cuộc sống bình lặng và đơn độc, tự nguyện làm một chiếc bóng âm thầm dõi theo đời cô, chỉ để có thể được nghe ngóng tin tức của cô mỗi ngày. Thế mà cái ước vọng nhỏ nhoi ấy cô cũng không để huynh ấy thực hiện! Tại sao cô lại bất công như vậy?
Nữ thần y im lặng, Phi Yến nói:
- Cả đời huynh ấy thông suốt viên minh, nhưng khi bên cô, lí trí lại trôi đi mất! Từ khi cô trở về kinh thành, cả người huynh ấy choáng váng, chỉ có thể thi hành như một con rối! Vốn dĩ ban đầu huynh ấy đã muốn tránh khỏi hết thảy những hỗn loạn, những thị phi của quan trường, nhưng lí trí cuối cùng cũng không thắng nổi tình yêu dành cho cô!
Nữ thần y vẫn im lặng, Phi Yến nói:
- Cô có biết cô đã khiến huynh ấy chịu quá nhiều đau khổ hay không? Đau khổ đến nỗi huynh ấy đã chai sạn với nỗi đau đó rồi, và coi đó như một phần tình yêu của mình!
Nói rồi không đợi nữ thần y trả lời, Phi Yến lắc đầu nói thêm:
- Không! Cô sẽ không bao giờ hiểu được nỗi đau khổ của huynh ấy đâu! Từng ngày từng ngày, huynh ấy phải chứng kiến cô nghĩ về người đàn ông khác. Tim huynh ấy đau, ruột gan quặn thắt nhưng những điều đó cô không hề hay biết. Cũng đúng thôi, yêu người đàn ông kia đã quá đủ đau đớn với cô rồi, làm sao còn đủ sức lực để hiểu về nỗi đau của huynh ấy được nữa. Một mình nỗi đau phân li xa cách của cô và người đàn ông ấy cũng đã là quá nhiều rồi, phải không?
Phi Yến lại nói và không ngừng dùng sức giãy ra:
- Huynh ấy quả thực không hề có ý định cứu Tế Nhĩ Ha Lãng, nhưng nghĩ đến hắn bị xử tử, cô đau khổ, lòng của huynh ấy cũng đau đớn. Tôi thật sự không biết cô đã hạ bùa mê gì trên người huynh ấy!
Tuệ Dung can ngăn đến đây, đẩy Phi Yến ngã trên đất. Phi Yến nằm phục trên đất, kêu khóc thảm thiết, tiếng khóc xen lẫn tiếng kêu khàn khàn như con sói rên. Nàng liên tục đấm hai tay vào mặt đất, miệng kêu lên:
- Thiên Văn! Thiên Văn! Huynh thật là ngốc! Tại sao huynh lại không yêu muội? Huynh đã mù quáng yêu cô ta, còn cô ta, không hề xứng đáng với tình yêu của huynh!
Uyển Thanh đờ đẫn cả người, sau thấy những cử động như người điên của Phi Yến thì sợ hết hồn, đứng sững như cột nhà, mãi tận lúc đó mới định thần lại. Thấy Phi Yến thương cảm như vậy, Uyển Thanh chạy đến cúi xuống đỡ Phi Yến ngồi lên. Một lúc sau Phi Yến cũng kềm chế được bản thân, nàng từ từ đứng lên.
Uyển Thanh cũng đứng lên, đôi tròng mắt sâu, đen không nhìn thấy đáy của Uyển Thanh hết nhìn Phi Yến lại nhìn nữ thần y, rồi nhìn Tuệ Dung. Uyển Thanh thấy Tuệ Dung vẫn còn đứng chắn ở giữa Phi Yến và nữ thần y. Cặp chân mày Tuệ Dung cau lại, vùng lông mày nhíu chặt kia ẩn giấu biết bao đau xót, trông Tuệ Dung vô cùng buồn bã.
- Cô vẫn không buồn rơi một giọt nước mắt hay sao? Sao cô lại có thể vô tình như vậy?
Phi Yến không biết làm sao để tiếp cận nữ thần y, chỉ có thể nhìn nữ thần y, nói với nữ thần y trong nước mắt ròng ròng.
Uyển Thanh thấy nữ thần y dửng dưng trước cơn bão trong lòng Phi Yến, bèn tiến thêm mấy bước, đứng lại nhìn nữ thần y, bao lời định hỏi mà không biết nên bắt đầu từ đâu?
Một lát sau Uyển Thanh chậm rãi tiến lại bên cạnh nữ thần y, nhưng nàng không nhìn thẳng vào mặt nữ thần y mà buông đôi mắt buồn bã nhìn xuống tấm mộ bia. Dưới ba tấc đất là một người đàn ông đẹp hút hồn, người mà nàng tin rằng là người hùng của cuộc đời nàng, mạnh mẽ, anh dũng, lại có một kết cuộc vô cùng buồn bã và cô độc. Trái tim nàng đau đớn trước những gì chàng đã phải chịu đựng.
Uyển Thanh cắn chặt răng vào nhau để không như Phi Yến nói những lời không nhã nhặn với nữ thần y, nhưng cõi lòng nàng liên tiếp nhói lên. Một thứ cảm giác vô cùng khó chịu đang chạy dọc cơ thể rồi đổ dồn vào nơi ngực khiến trái tim nàng đột nhiên đập những nhịp đập nhọc nhằn và đau khổ. Đã có rất nhiều lần nàng cũng muốn nói lên cảm giác của nàng với chàng. Tuy nhiên nàng chẳng dám tiến lại gần chàng bởi nàng luôn lo sợ rằng sẽ bị chàng cự tuyệt. Nàng sẽ lại phải đi vào vết xe đổ của Tân Nguyên, Phi Yến và Tiểu Tường. Bây giờ, mọi việc đã trễ, nàng không còn cơ hội gì nữa.
Nàng cũng rất muốn được như Tiểu Tường, tìm cách lãng quên chàng, như quên một thứ cảm giác khiến nàng đau đớn nhưng nàng không làm được. Nàng nhớ về chàng mỗi sớm mai, nhớ về chàng khi đêm xuống, nhớ về chàng lúc vui và nhớ về chàng trong lúc cảm thấy cô đơn nhất. Và rồi kết thúc của những nỗi nhớ da diết ấy là cảm giác bóp nghẹt trái tim khi nhận ra rằng nàng không thể có được chàng đâu, nàng sẽ không bao giờ đến được với chàng. Cái cảm xúc ấy, như một người đang mê mải trong một giấc mộng đẹp, và bị gọi giật dậy để đối diện với thực tế phũ phàng nhất.
Uyển Thanh đứng lặng một hồi bỗng nhiên trên mắt tràn đầy nước mắt, để kềm chế một nỗi bi phẫn tràn lên từ toàn thân, nàng đã cố gắng để bình tĩnh lại, rồi nàng nói với nữ thần y:
- Cô biết ngài đã nói thế nào không? Ngài bảo nếu giữa hai người phải có một người mất đi, ngài nói ngài chấp nhận người đó là mình, bởi cô chỉ yêu một mình Trịnh thân vương, nếu Trịnh thân vương chết đi, cô sẽ đau lòng hơn ngài chết đi, dầu rằng hằng ngày ngài có bên cạnh cô, cô cũng chỉ nhớ đến Trịnh thân vương, vậy ngài sống còn ý nghĩa gì? Lúc đó, ngài sống cũng khác nào chết đâu? Nhưng nếu ngài chết vì cứu Trịnh thân vương, ngài mong rằng cô sẽ nhớ đến ngài suốt đời. Ngài sẽ sống mãi trong lòng cô, như vậy đối với ngài chính là niềm hạnh phúc lớn lao.
Phi Yến nghe Uyển Thanh nói trái tim vừa ổn lại lại đau nhói lên. Thân thể của nàng cũng chấn động, càng khóc to hơn:
- Đúng vậy! Huynh ấy thà rằng mình chết đi, cũng không muốn làm cô đau buồn. Còn cô, lại vô cùng lạnh lẽo, vô tình!
Nữ thần y vẫn mặc nhiên giữ im lặng. Khi này, đôi mắt Tuệ Dung cũng bắt đầu có một màng nước che phủ, Tuệ Dung cắn chặt môi, mãi sau mới nói lên lời được:
- Sự đau khổ không phải bao giờ cũng thể hiện ở những dòng lệ. Giữa một người có thể khóc, với một người không khóc nổi, chúng ta không thể so sánh rằng ai đau khổ hơn. Cô đau khổ, có thể khóc, nghĩa là cô vẫn còn lối thoát cho bản thân mình, nghĩa là cô vẫn còn có thể để nỗi đau tan đi bằng nước mắt của mình. Cô còn khóc được thì hẳn là còn hạnh phúc. Cô nghĩ đây là điều nực cười lắm phải không? Nhưng vốn dĩ không phải vậy đâu, con người chúng ta còn khóc được thì vẫn có thể dùng nước mắt mà cuốn trôi đi mọi uất ức mọi muộn phiền trong lòng, là vẫn có thể cảm giác được cái nhẹ lòng sau khi khóc xong. Nhưng còn cái cảm giác đau đến mức nghẹn nơi cổ họng thì lại khác lắm, trong lòng cứ như có một tấn sắt đè lên trên lồng ngực khiến chúng ta khó thở, nghẹn nơi cổ họng mà không thể trào trực thành nước mắt. Nỗi đau đó là cùng cực, là tồi tệ nhất trên đời!
Uyển Thanh nghe Tuệ Dung nói vậy nàng nhìn nữ thần y kỹ hơn, quả nhiên nữ thần y đang nhìn chòng chọc vào tấm mộ bia, Uyển Thanh thấy ánh mắt của nữ thần y cực kỳ buồn bã. Uyển Thanh cũng lập tức nhận ra rằng nữ thần y đã trở nên vô cùng tiều tụy, bên dưới mắt có quầng thâm, da mặt tái xám kinh khủng.
Tuệ Dung nói rồi quay sang dìu nữ thần y ra khỏi cổng Y Y viên. Tuệ Dung đỡ nữ thần y lên ngồi trong cỗ xe, sau đó trở lại đứng trước nấm mồ, quỳ xuống bái lạy nói:
- Ngài hãy yên nghỉ.
Tuệ Dung nói xong đứng lên, đặt tay lên tấm mộ bia, không nỡ dời đi, đứng chôn chân lâu lắm, mọi người không biết đâu, đêm nào nữ thần y cũng ngồi trên giường ôm chặt cái gối rồi thủ thỉ kể lể. Nữ thần y tưởng tượng nó là chàng nên cứ mải miết nói mãi. Tới khi hỏi một câu mà đợi chẳng thấy ai trả lời, nữ thần y mới giật mình, rồi lại tự trách. Đêm nào Tuệ Dung cũng thấy nữ thần y nhớ chàng, càng nhớ quay cuồng lại càng đau thấu xương tủy.
Phi Yến và Uyển Thanh cũng cúi đầu trầm mặc, đứng phía sau Tuệ Dung. Gió núi thổi mạnh hơn, có tiếng con cú rúc, trời dần tối hẳn, bóng núi xen bóng cây sừng sững, mấy ngôi sao lạnh lấp lánh phía chân trời.
Tuệ Dung lại lẩm bẩm lần nữa:
- Hãy yên nghỉ, mong ngài hãy yên nghỉ.
Khấn niệm xong, nàng sờ lên tấm mộ bia lần nữa, đau đớn vật vã hồi lâu, mang nặng tấm tình thương xót vô biên và nỗi bất lực đắng cay, nàng nói:
- Thôi, nô tì đi nhé! Nhưng nô tì sẽ thường tới thăm ngài.
Đã ngồi trong xe ngựa với nữ thần y rồi, Tuệ Dung còn vén rèm nhìn lại cho đến khi căn nhà mờ lần trong sương mù, tất cả mọi vật đều không còn nhận ra được nữa.
(còn tiếp)
Tiểu Tường đứng trước ngôi mộ thật lâu, bịn rịn không nỡ rời đi. Nàng không làm sao tin những gì Phi Yến đã nói về nữ thần y, hôm ở pháp trường, nữ thần y không hề rơi một giọt nước mắt nào cho chàng, ngay cả hôm nay, nữ thần y cũng không đến tiễn chàng chặng đường cuối cùng này.
Tiểu Tường nghĩ đến đây đột nhiên nàng khóc to hơn, như thể muốn hét lên rằng tại sao cuộc đời chàng lại xảy ra nhiều chuyện đau buồn đến thế? Tình yêu của chàng, dành cho nữ thần y lớn đến dường nào? Mà chàng đã phải dùng tất cả sinh mạng của mình để yêu cô ta? Ấy vậy mà... đã bao lần cô ta nói ra những lời không phải với chàng, để lời nói như từng mũi dao đâm vào lòng chàng, mà chàng chỉ có thể lắng nghe, mặc tình cô ta dùng từng nhát từng nhát dao không ngừng đâm xuống.
Người ta nói chuyện tình yêu hợp hợp tan tan là lẽ bình thường, yêu tha thiết đấy mà vẫn ngậm ngùi chia tay cũng chẳng phải điều chi xa lạ. Không ít người yêu một lần, được may mắn bên nhau cả đời, nhưng có kẻ tìm hết mảnh ghép này đến mảnh ghép khác mới tìm ra một nửa thực sự của đời mình. Vậy mà... Tại sao chàng lại không như người ta, sống theo lẽ tự nhiên ấy, hà cớ chi phải dằn vặt mình đến vậy? Cả đời chàng, làm tất cả cho nữ thần y. Sự hy sinh của chàng, là không cần báo đáp, là vô điều kiện. Không có Tế Nhĩ Ha Lãng, nữ thần y sẽ không sống được nữa, như vậy, chàng làm sao có thể để cho Tế Nhĩ Ha Lãng chết đi?
Tiểu Tường ôm lấy mặt mình khóc nức nở. Tại sao cuộc đời chàng lại nghiệt ngã như thế? Tại sao chàng và nữ thần y đã cùng nhau lớn lên, đã từng đi chung một quãng đường thật dài, dài đến nỗi đủ để đánh dấu lên đấy biết bao kỷ niệm nhưng một ngày trên con đường ấy lại xuất hiện bóng dáng một người đàn ông khác khiến nữ thần y không nhìn về phía chàng nữa? Để rồi bàn tay nữ thần y chẳng còn muốn nắm chặt tay chàng nữa. Những cái ôm, cũng không còn đủ ấm áp để nữ thần y cảm nhận được bình yên. Và dần dần, người đàn ông khác đã hoàn toàn thay chàng bước vào cuộc đời nữ thần y...
Phi Yến cũng như Tiểu Tường khóc day dứt. Phi Yến nghĩ đến tỷ tỷ nàng, không rõ hiện thời Phi Nhi đang phiêu bạt phương nào? Mấy năm trước, sau khi Phi Nhi rời khỏi phủ tướng quân, Phi Nhi có đến cô nhi viện tìm nàng. “Vô minh trong cõi ta bà,” đó là những gì Phi Nhi nói với nàng trước khi Phi Nhi rời khỏi kinh thành.
Uyển Thanh đứng cạnh Phi Yến cũng không ngừng rơi nước mắt, nàng không thể nào nói ra hết tình cảm của nàng đối với người đàn ông nằm dưới ba tấc đất này, nhất là bây giờ, minh dương cách biệt, kẻ còn người mất! Nàng đã quyết rồi, từ nay, nàng sẽ không về phủ thừa tướng nữa, mà cùng với Phi Yến ở lại Y Y viên trông nom ngôi mộ chàng, vì tình cảm của nàng dành cho chàng khi xưa, bây giờ, và cả mãi sau này chắc chắn sẽ vẫn như thế, sẽ mãi mãi trao chàng những điều chân thành nhất.
Đêm đầu tiên Phi Yến và Uyển Thanh ở trong Y Y viên, nửa đêm, Uyển Thanh thức giấc không thấy Phi Yến nằm bên. Uyển Thanh chạy vội ra trước thềm nhà, đúng là trong bóng đêm, giữa những bụi cúc và sương khuya lạnh lẽo, ánh đèn tù mù của chiếc lồng đèn treo trên cổng nhà, Uyển Thanh thấy Phi Yến ngồi tựa lưng vào căn mộ, hai tay ôm lấy đầu. Uyển Thanh biết Phi Yến đang tự trách mình.
Uyển Thanh đến khuyên Phi Yến vào nhà, sau một hồi nói mãi mà Phi Yến vẫn không động đậy, Uyển Thanh cũng ngồi thụp xuống đất, tức giận với chính mình, tại sao nàng và Phi Yến lại làm theo lời chàng? Năm xưa, nàng gạt bỏ tình cảm của chính mình, cùng Tuệ Dung tìm cách khuyên nữ thần y thành hôn với chàng, bây giờ, nàng lại cùng Phi Yến nhận lời giúp chàng cứu người đàn ông vốn là kẻ đối đầu với chàng trên tình trường. Nàng không biết, cũng không hiểu cứ tại làm sao, lúc nào nàng cũng lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế?
Uyển Thanh co gối lại, vòng tay ôm lấy mình. Nàng muốn mình càng bé đi càng tốt. Có thể nhờ đó mà nỗi đau khổ này cũng sẽ càng lúc càng bé đi như nàng. Tựa đầu lên gối, nàng cũng như Phi Yến, để mặc những giọt nước mắt tuôn rơi.
Thấm thoát đã một tháng trôi qua, nhưng không đêm nào Phi Yến ngủ tròn giấc. Mỗi buổi sáng nàng đều đem hoa đến cắm trước mộ Cửu Dương. Nhìn những đóa cúc trắng trước mộ chàng lòng nàng xót xa và muốn ngã gục, tự hỏi vì sao hai người phải luôn chịu sự xa cách? Trước đây là cách một bức tường vây quanh đại lao, rồi một cái cổng sắt cao lớn trước phủ bộ hộ, và bây giờ là ba tấc đất? Chẳng thà như lúc trước, tuy chàng không thiết gì đến nàng nhưng chàng vẫn còn đó, còn hơn cái cảm giác lúc này, nàng cảm thấy không thể nào chịu đựng nổi cảm giác khó chịu lúc này. Chẳng thà chàng vẫn sống, để nàng có thể đi dạo phố phường cả tối cùng chàng, dù chỉ để nghe chàng thở dài, hoặc kể miên man về một người con gái khác. Nàng cũng chấp nhận, thậm chí không hề thấy tổn thương. Vì tình yêu cho nàng sức mạnh để tự chữa lành vết thương lòng mình, chỉ cần nhìn thấy chàng, thế là quá đủ với nàng rồi.
Phi Yến nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia mộ, nước mắt ngân ngấn trong đáy mắt nàng khẽ khàng chảy ra. Cõi lòng nàng dường như đã bị xé nát, nàng biết từ nay nàng sẽ chẳng còn thiết chuyện yêu đương là gì nữa. Nàng biết, từ nay về sau, tim nàng sẽ chẳng còn nguyên vẹn được, dầu cho thời gian có làm phai đi tất cả, dầu cho năm tháng có dần trôi, thì tận cùng trong đáy tim nàng từ hôm chàng ra đi về sau này chỉ là một khoảng trống không thôi.
Phi Yến vừa khóc vừa nhớ lại đêm cuối cùng hai người gặp nhau, khi đó nàng nhìn như dán vào chàng, vẫn là một nam nhân trong phong thái lịch sự thường trực và có khoảng xa cách ấy.
- Cho muội ôm huynh một lần cuối cùng được chăng?
Nàng đã nói với chàng trước khi chàng chuẩn bị rời phủ để vào đại lao, và chàng đã ôm lấy nàng. Nàng đã tựa đầu vào ngực chàng, ngẩng đầu lên, đã cho mình một khoảnh khắc ngắn ngủi để ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng của chàng: sống mũi thẳng tắp, đôi môi đầy đặn đẹp như tạc, vầng trán cao... Người đàn ông siêu phàm này, ước gì Thượng Đế dành cho nàng. Đó là lần cuối cùng nàng được ôm chàng thật chặt, nàng nghe được nhịp đập của trái tim chàng.
Phi Yến nhớ nàng đã ôm lấy chàng một hồi lâu vẫn còn bịn rịn không muốn rời ra, hiển nhiên lưu luyến cảm giác được ôm lấy người đàn ông nàng yêu nhất trên đời. Cuối cùng, nàng cũng phải buông chàng ra, gương mặt của nàng giàn giụa nước mắt nhưng đáy mắt nàng vẫn long lanh ngọn lửa nồng ấm, ngọt ngào. Chàng thấy nàng như vậy, đã thở ra một hơi dài, thật dài:
- Phi Yến, muội là một cô gái tốt, kiếp này huynh nợ ân tình của muội.
Chàng nói và câu nói ấy như hàm chứa một sự hứa hẹn không lời. Nhưng ngay sau đó chàng nói thêm:
- Huynh thật lòng xin lỗi muội, Phi Yến.
Và rồi chàng rời đi. Nàng đã nhìn chàng quay lưng bước đi, có cái gì đó thôi thúc trong nàng dữ dội, nàng muốn chạy đến ôm lấy chàng, giữ chàng lại, nhưng không thể được, đây là điều chàng lựa chọn. Cho nên, nàng chỉ có thể nói với chính bản thân mình, chuyện tình yêu làm gì có lỗi bao giờ. Yêu một người, hay không yêu một người, không cần có lý do. Thật ra lần đầu tiên gặp chàng, nàng vốn biết người đàn ông ưu tú như chàng sẽ không bao giờ yêu một cô gái cá tính như nàng. Bất quá là con người, ai cũng có ước mơ, chàng chính là ước mơ của nàng. Vì ước mơ này, nàng có thể làm mọi việc, dù cho nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, phải trả bất kỳ giá nào nàng cũng không từ.
Ngày hôm sau, khi trời đã ngả hoàng hôn.
Phi Yến dọn cơm chiều lên bàn, rót trà ra cho nàng và Uyển Thanh nhưng Uyển Thanh như một người mất hồn, Phi Yến hỏi:
- Cô không được khỏe ư?
Đoạn đặt tay lên trán Uyển Thanh. Uyển Thanh vẫn không nói lời nào, đứng dậy đi mấy bước, đứng sau bức rèm cửa nhìn ra sân, hồi lâu mới nói:
- Cô ấy đến rồi.
Uyển Thanh dứt lời, Phi Yến không kềm chế được tâm trạng mình, lao thẳng ra sân.
Nữ thần y đứng trước ngôi mộ, ngẩn ra dưới màn sương mù thật lâu, bất động như một hình vẽ trong gió. Tuệ Dung đứng bên nữ thần y.
- Rốt cuộc cũng đến, cô đã khiến huynh ấy phải chờ suốt một tháng hơn!
Phi Yến vừa bước ra khỏi nhà, thấy nữ thần y liền lao đến giáng cho nữ thần y một cái tát thật mạnh, cất tiếng nói ngay.
Uyển Thanh cũng chạy theo ra sân.
Phi Yến lại vung tay lên định tiếp tục tát nữ thần y nhưng lần này Tuệ Dung nhanh chóng bắt lấy cổ tay Phi Yến. Nước mắt Phi Yến chảy dài, nhìn Tuệ Dung bằng ánh mắt bất phục, khó hiểu, rồi Phi Yến lại quắc mắt sang nữ thần y. Người con gái này... Phi Yến nhớ hồi còn ở Giang Nam, có rất nhiều các cô nương để ý chàng, đến khi đến kinh thành làm quan, cũng có rất nhiều người tìm đến phủ tìm chàng xin đề thân, những cô gái đó ai cũng đều sắc nước hương trời, nhưng không ai thổi bùng sự ham mê ở chàng, không ai, ngoại trừ người con gái này, người con gái duy nhất biết cách làm cho máu chạy rần rật khắp cơ thể chàng. Nhưng cũng người con gái này... Phi Yến ngửa mặt lên đờ đẫn nhìn về phía xa, hôm ở pháp trường nét mặt của người con gái này trắng như bức tượng cung nữ khắc bằng ngọc trong cung nhà Hán, đầu tóc tả tơi, tán loạn như cánh của quạ đen nhưng mặc nhiên không rơi một giọt nước mắt. Mãi cho đến khi xác chàng được đưa đi, cô ta vẫn chỉ trơ mắt nhìn, mà không hề rơi nước mắt lấy một giọt, một lời cũng không nói!
Nhớ đến đây, Phi Yến quát lên:
- Đừng cản tôi đánh cô ta! Hôm ở pháp trường, giữa lúc buồn khổ sầu thảm, cô ta đã đi đến thấy huynh ấy chết nằm đó nhưng chẳng khóc lóc gì, hôm chôn cất huynh ấy cô ta cũng không có mặt, bây giờ cũng không rơi một giọt lệ. Tại sao trên đời lại có người vô tình như vậy? Tại sao?
Tuệ Dung càng siết chặt cổ tay Phi Yến hơn. Phi Yến không biết làm sao thoát ra, chỉ đành nhìn nữ thần y nói:
- Chính cô đã đẩy huynh ấy vào chỗ chết cô có biết không? Huynh ấy yêu cô như thế, tấm chân tình đó lớn đến độ sau khi huynh ấy tỉnh lại sau cơn hôn mê, đã cam tâm sẵn sàng sống một cuộc sống bình lặng và đơn độc, tự nguyện làm một chiếc bóng âm thầm dõi theo đời cô, chỉ để có thể được nghe ngóng tin tức của cô mỗi ngày. Thế mà cái ước vọng nhỏ nhoi ấy cô cũng không để huynh ấy thực hiện! Tại sao cô lại bất công như vậy?
Nữ thần y im lặng, Phi Yến nói:
- Cả đời huynh ấy thông suốt viên minh, nhưng khi bên cô, lí trí lại trôi đi mất! Từ khi cô trở về kinh thành, cả người huynh ấy choáng váng, chỉ có thể thi hành như một con rối! Vốn dĩ ban đầu huynh ấy đã muốn tránh khỏi hết thảy những hỗn loạn, những thị phi của quan trường, nhưng lí trí cuối cùng cũng không thắng nổi tình yêu dành cho cô!
Nữ thần y vẫn im lặng, Phi Yến nói:
- Cô có biết cô đã khiến huynh ấy chịu quá nhiều đau khổ hay không? Đau khổ đến nỗi huynh ấy đã chai sạn với nỗi đau đó rồi, và coi đó như một phần tình yêu của mình!
Nói rồi không đợi nữ thần y trả lời, Phi Yến lắc đầu nói thêm:
- Không! Cô sẽ không bao giờ hiểu được nỗi đau khổ của huynh ấy đâu! Từng ngày từng ngày, huynh ấy phải chứng kiến cô nghĩ về người đàn ông khác. Tim huynh ấy đau, ruột gan quặn thắt nhưng những điều đó cô không hề hay biết. Cũng đúng thôi, yêu người đàn ông kia đã quá đủ đau đớn với cô rồi, làm sao còn đủ sức lực để hiểu về nỗi đau của huynh ấy được nữa. Một mình nỗi đau phân li xa cách của cô và người đàn ông ấy cũng đã là quá nhiều rồi, phải không?
Phi Yến lại nói và không ngừng dùng sức giãy ra:
- Huynh ấy quả thực không hề có ý định cứu Tế Nhĩ Ha Lãng, nhưng nghĩ đến hắn bị xử tử, cô đau khổ, lòng của huynh ấy cũng đau đớn. Tôi thật sự không biết cô đã hạ bùa mê gì trên người huynh ấy!
Tuệ Dung can ngăn đến đây, đẩy Phi Yến ngã trên đất. Phi Yến nằm phục trên đất, kêu khóc thảm thiết, tiếng khóc xen lẫn tiếng kêu khàn khàn như con sói rên. Nàng liên tục đấm hai tay vào mặt đất, miệng kêu lên:
- Thiên Văn! Thiên Văn! Huynh thật là ngốc! Tại sao huynh lại không yêu muội? Huynh đã mù quáng yêu cô ta, còn cô ta, không hề xứng đáng với tình yêu của huynh!
Uyển Thanh đờ đẫn cả người, sau thấy những cử động như người điên của Phi Yến thì sợ hết hồn, đứng sững như cột nhà, mãi tận lúc đó mới định thần lại. Thấy Phi Yến thương cảm như vậy, Uyển Thanh chạy đến cúi xuống đỡ Phi Yến ngồi lên. Một lúc sau Phi Yến cũng kềm chế được bản thân, nàng từ từ đứng lên.
Uyển Thanh cũng đứng lên, đôi tròng mắt sâu, đen không nhìn thấy đáy của Uyển Thanh hết nhìn Phi Yến lại nhìn nữ thần y, rồi nhìn Tuệ Dung. Uyển Thanh thấy Tuệ Dung vẫn còn đứng chắn ở giữa Phi Yến và nữ thần y. Cặp chân mày Tuệ Dung cau lại, vùng lông mày nhíu chặt kia ẩn giấu biết bao đau xót, trông Tuệ Dung vô cùng buồn bã.
- Cô vẫn không buồn rơi một giọt nước mắt hay sao? Sao cô lại có thể vô tình như vậy?
Phi Yến không biết làm sao để tiếp cận nữ thần y, chỉ có thể nhìn nữ thần y, nói với nữ thần y trong nước mắt ròng ròng.
Uyển Thanh thấy nữ thần y dửng dưng trước cơn bão trong lòng Phi Yến, bèn tiến thêm mấy bước, đứng lại nhìn nữ thần y, bao lời định hỏi mà không biết nên bắt đầu từ đâu?
Một lát sau Uyển Thanh chậm rãi tiến lại bên cạnh nữ thần y, nhưng nàng không nhìn thẳng vào mặt nữ thần y mà buông đôi mắt buồn bã nhìn xuống tấm mộ bia. Dưới ba tấc đất là một người đàn ông đẹp hút hồn, người mà nàng tin rằng là người hùng của cuộc đời nàng, mạnh mẽ, anh dũng, lại có một kết cuộc vô cùng buồn bã và cô độc. Trái tim nàng đau đớn trước những gì chàng đã phải chịu đựng.
Uyển Thanh cắn chặt răng vào nhau để không như Phi Yến nói những lời không nhã nhặn với nữ thần y, nhưng cõi lòng nàng liên tiếp nhói lên. Một thứ cảm giác vô cùng khó chịu đang chạy dọc cơ thể rồi đổ dồn vào nơi ngực khiến trái tim nàng đột nhiên đập những nhịp đập nhọc nhằn và đau khổ. Đã có rất nhiều lần nàng cũng muốn nói lên cảm giác của nàng với chàng. Tuy nhiên nàng chẳng dám tiến lại gần chàng bởi nàng luôn lo sợ rằng sẽ bị chàng cự tuyệt. Nàng sẽ lại phải đi vào vết xe đổ của Tân Nguyên, Phi Yến và Tiểu Tường. Bây giờ, mọi việc đã trễ, nàng không còn cơ hội gì nữa.
Nàng cũng rất muốn được như Tiểu Tường, tìm cách lãng quên chàng, như quên một thứ cảm giác khiến nàng đau đớn nhưng nàng không làm được. Nàng nhớ về chàng mỗi sớm mai, nhớ về chàng khi đêm xuống, nhớ về chàng lúc vui và nhớ về chàng trong lúc cảm thấy cô đơn nhất. Và rồi kết thúc của những nỗi nhớ da diết ấy là cảm giác bóp nghẹt trái tim khi nhận ra rằng nàng không thể có được chàng đâu, nàng sẽ không bao giờ đến được với chàng. Cái cảm xúc ấy, như một người đang mê mải trong một giấc mộng đẹp, và bị gọi giật dậy để đối diện với thực tế phũ phàng nhất.
Uyển Thanh đứng lặng một hồi bỗng nhiên trên mắt tràn đầy nước mắt, để kềm chế một nỗi bi phẫn tràn lên từ toàn thân, nàng đã cố gắng để bình tĩnh lại, rồi nàng nói với nữ thần y:
- Cô biết ngài đã nói thế nào không? Ngài bảo nếu giữa hai người phải có một người mất đi, ngài nói ngài chấp nhận người đó là mình, bởi cô chỉ yêu một mình Trịnh thân vương, nếu Trịnh thân vương chết đi, cô sẽ đau lòng hơn ngài chết đi, dầu rằng hằng ngày ngài có bên cạnh cô, cô cũng chỉ nhớ đến Trịnh thân vương, vậy ngài sống còn ý nghĩa gì? Lúc đó, ngài sống cũng khác nào chết đâu? Nhưng nếu ngài chết vì cứu Trịnh thân vương, ngài mong rằng cô sẽ nhớ đến ngài suốt đời. Ngài sẽ sống mãi trong lòng cô, như vậy đối với ngài chính là niềm hạnh phúc lớn lao.
Phi Yến nghe Uyển Thanh nói trái tim vừa ổn lại lại đau nhói lên. Thân thể của nàng cũng chấn động, càng khóc to hơn:
- Đúng vậy! Huynh ấy thà rằng mình chết đi, cũng không muốn làm cô đau buồn. Còn cô, lại vô cùng lạnh lẽo, vô tình!
Nữ thần y vẫn mặc nhiên giữ im lặng. Khi này, đôi mắt Tuệ Dung cũng bắt đầu có một màng nước che phủ, Tuệ Dung cắn chặt môi, mãi sau mới nói lên lời được:
- Sự đau khổ không phải bao giờ cũng thể hiện ở những dòng lệ. Giữa một người có thể khóc, với một người không khóc nổi, chúng ta không thể so sánh rằng ai đau khổ hơn. Cô đau khổ, có thể khóc, nghĩa là cô vẫn còn lối thoát cho bản thân mình, nghĩa là cô vẫn còn có thể để nỗi đau tan đi bằng nước mắt của mình. Cô còn khóc được thì hẳn là còn hạnh phúc. Cô nghĩ đây là điều nực cười lắm phải không? Nhưng vốn dĩ không phải vậy đâu, con người chúng ta còn khóc được thì vẫn có thể dùng nước mắt mà cuốn trôi đi mọi uất ức mọi muộn phiền trong lòng, là vẫn có thể cảm giác được cái nhẹ lòng sau khi khóc xong. Nhưng còn cái cảm giác đau đến mức nghẹn nơi cổ họng thì lại khác lắm, trong lòng cứ như có một tấn sắt đè lên trên lồng ngực khiến chúng ta khó thở, nghẹn nơi cổ họng mà không thể trào trực thành nước mắt. Nỗi đau đó là cùng cực, là tồi tệ nhất trên đời!
Uyển Thanh nghe Tuệ Dung nói vậy nàng nhìn nữ thần y kỹ hơn, quả nhiên nữ thần y đang nhìn chòng chọc vào tấm mộ bia, Uyển Thanh thấy ánh mắt của nữ thần y cực kỳ buồn bã. Uyển Thanh cũng lập tức nhận ra rằng nữ thần y đã trở nên vô cùng tiều tụy, bên dưới mắt có quầng thâm, da mặt tái xám kinh khủng.
Tuệ Dung nói rồi quay sang dìu nữ thần y ra khỏi cổng Y Y viên. Tuệ Dung đỡ nữ thần y lên ngồi trong cỗ xe, sau đó trở lại đứng trước nấm mồ, quỳ xuống bái lạy nói:
- Ngài hãy yên nghỉ.
Tuệ Dung nói xong đứng lên, đặt tay lên tấm mộ bia, không nỡ dời đi, đứng chôn chân lâu lắm, mọi người không biết đâu, đêm nào nữ thần y cũng ngồi trên giường ôm chặt cái gối rồi thủ thỉ kể lể. Nữ thần y tưởng tượng nó là chàng nên cứ mải miết nói mãi. Tới khi hỏi một câu mà đợi chẳng thấy ai trả lời, nữ thần y mới giật mình, rồi lại tự trách. Đêm nào Tuệ Dung cũng thấy nữ thần y nhớ chàng, càng nhớ quay cuồng lại càng đau thấu xương tủy.
Phi Yến và Uyển Thanh cũng cúi đầu trầm mặc, đứng phía sau Tuệ Dung. Gió núi thổi mạnh hơn, có tiếng con cú rúc, trời dần tối hẳn, bóng núi xen bóng cây sừng sững, mấy ngôi sao lạnh lấp lánh phía chân trời.
Tuệ Dung lại lẩm bẩm lần nữa:
- Hãy yên nghỉ, mong ngài hãy yên nghỉ.
Khấn niệm xong, nàng sờ lên tấm mộ bia lần nữa, đau đớn vật vã hồi lâu, mang nặng tấm tình thương xót vô biên và nỗi bất lực đắng cay, nàng nói:
- Thôi, nô tì đi nhé! Nhưng nô tì sẽ thường tới thăm ngài.
Đã ngồi trong xe ngựa với nữ thần y rồi, Tuệ Dung còn vén rèm nhìn lại cho đến khi căn nhà mờ lần trong sương mù, tất cả mọi vật đều không còn nhận ra được nữa.
(còn tiếp)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook