Nhìn ánh mắt Châu Trì, Giang Tùy mím mím môi, giải thích một câu: “Không phải em cố ý không yêu đương, mà là…”

Mà là làm sao?

Giang Tùy cũng không biết phải mô tả trạng thái của mình trong vài năm qua thế nào, đúng là nhiều lần cô nhớ đến Châu Trì, nhớ tới quãng thời gian còn ở bên anh, nhưng không phải cô cố tình muốn nhớ tới.

Không nói tiếp nữa, cô cúi đầu bóc thanh sô cô la trong tay.

Châu Trì: “Không cảm thấy thích ai?”

Đại khái cũng có thể nói như vậy. Giang Tùy nhẹ nhàng gật đầu.

Mấy đứa trẻ chơi bên cạnh bị người lớn dắt đi, để lại hai đầu bập bênh trống rỗng.

Vài cơn gió nhè nhẹ thổi tới.

Châu Trì cứ nhìn Giang Tùy như vậy một lúc.

Hồi lâu, gió dường như ngừng thổi, nơi này một mảnh an tĩnh.

“Vậy em có còn thích anh không?” Anh hỏi.

Giang Tùy không đáp.

Anh nhìn cô, khóe môi khẽ động: “Đêm qua…”

“Châu Trì.” Giang Tùy ngắt lời anh: “Có thể…đừng nhắc lại chuyện đêm qua được không?”

Ngừng lại một lúc, Châu Trì thấp giọng: “Em hối hận rồi?”

Giang Tùy lắc đầu: “Không phải hối hận, nhưng anh đừng nói nữa, rất xấu hổ.” Cô ngước lên nhìn: “Chuyện đêm qua, trước kia em cũng chưa từng nghĩ tới, có lẽ em nhìn thấy anh, cho nên thực sự có chút rối loạn, giống như trước kia.”

Châu Trì tự giễu: “Anh không như trước kia sao?”

Gặp được cô, sự tỉnh táo của anh lại đi đâu mất rồi?

Còn không phải lộn xộn rối loạn sao, đêm qua thân mật như thế, cũng đã vượt ra khỏi hết thảy tính toán của anh rồi.

Giang Tùy nhìn anh, hốc mắt dần nóng lên.

“Em nghĩ tới trước kia, Châu Trì.” Giang Tùy ổn định lại tâm trạng, ngữ khí bình tĩnh: “Nghĩ tới khoảng thời gian tốt đẹp của chúng ta, cũng nghĩ về khoảng thời gian chúng ta cãi vã, mỗi lần đều rất khó chịu.”

“Anh xin lỗi.”

Lúc đó nói ra những lời nhẫn tâm như vậy, anh sớm đã hối hận.

Cô nói cô nghĩ tới rất nhiều lần, mà anh thực ra cũng vậy.

“Anh biết anh không đủ tốt, lúc đó nói những lời quá đáng với em, còn có…” Anh mím môi, lông mày càng nhíu chặt: “Chuyện của Trần Dịch Dương, là anh sai, xin lỗi em.”

Giang Tùy nhìn chằm chằm anh vài giây, lắc đầu: “Thật ra không cần xin lỗi, chúng ta chia tay cũng không phải do một mình anh, lúc ở bên nhau em cũng đã không nghĩ cho anh, cũng không đem mọi chuyện nói rõ ràng để anh biết, chúng ta cách nhau xa như vậy, không thể giống như hồi cấp ba, nhưng em đã không điều chỉnh tốt bản thân mình. Có lần bị bệnh, em gọi điện thoại cho anh nhưng anh không nghe máy, cho nên em vô cùng khó chịu…” Cô ngẩng đầu, mỉm cười, hai mắt dần dần trở nên ẩm ướt: “Sau này càng trưởng thành, lại càng hiểu được bản thân lúc đó tồi tệ biết bao nhiêu, tạo sao lại mềm yếu như thế, có lẽ do còn trẻ, cho nên còn ấu trĩ, đã làm anh mệt mỏi rồi.”

Châu Trì chau mày: “Lần đó bị bệnh, sao sau này không nói với anh?”

Giang Tùy: “Sau đó cũng đã khỏi rồi.”

Cô nói như vậy, Châu Trì lại càng không dễ chịu: “Là anh đã không chăm sóc tốt cho em.”

Giang Tùy lắc lắc đầu: “Sau này em nghĩ, chắc là do em không phù hợp với anh, có lẽ đã có người tốt hơn ở bên cạnh chăm sóc cho anh rồi.”

Những năm sau này, trong lòng thường hay tự suy đoán, không biết người nào đã cùng anh học tập, cùng anh làm việc, cùng anh thức khuya phấn đấu, biết đâu anh và người bạn nữ cùng lớp kia đã ở bên nhau.

Giang Tùy không đi hỏi thăm, cũng không muốn nghe câu trả lời.

Trước giờ cô đều không phải là người dũng cảm, cuộc điện thoại sát giờ đi năm đó đã khiến cô nhụt chí cũng như khó chịu bí bách biết bao nhiêu, nhưng đồng thời cũng cho cô dũng khí và quyết tâm, nếu không thì Giang Tùy cũng không biết, giày vò đến cuối cùng, bọn họ có phải sẽ càng thêm khó chịu, những thứ đã từng là tốt đẹp về nhau liệu cũng sẽ bị mài mòn đến hết không?

Sợ phải bước thêm một bước, cho nên cô đã tự mình chạy trốn rút lui.

Châu Trì nắm chặt lấy tay cô, thanh sô cô la trong tay bị bóp đến méo mó: “Không có ai cả.” Anh không hề chần chừ nói với Giang Tùy, nói xong lời này liền kéo cô vào lòng ôm lấy, giống như trước kia khẽ xoa đầu cô. Qua lớp áo sơ mi mỏng, Giang Tùy bị cơ thể nóng rực của anh bao bọc lấy, giọng nói ấm áp của anh truyền xuống từ trên đỉnh đầu, mỗi từ đều rất trang trọng, nghiêm túc, âm cuối còn khẽ run lên, khiến cho cả người cô cũng dần dần bị nhiễm sức nóng.

“A Tùy, phù hợp hay không, anh đều chỉ có mình em.”

Hai người đều không phải là hai người của trước kia nữa, cô trưởng thành rồi, đã không còn dũng khí đáng khen như thuở mười mấy, mà anh cũng không phải là cậu trai hỗn đản mười bảy tuổi năm xưa, sẽ không dùng thủ đoạn tính toán với cô, dụ dỗ cô tỏ tình nữa.

Anh muốn cho cô một đoạn tình cảm còn tốt đẹp hơn.

Châu Trì cúi đầu, nhìn hai mắt ửng đỏ của Giang Tùy, thấp giọng nói: “Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa nhé, được không?”

Anh nói đến chữ “được không”, Giang Tùy liền đẩy cánh tay anh, thoát ra khỏi vòng ôm của Châu Trì, quay mặt sang nhìn vườn hoa nhỏ bên cạnh.

Châu Trì ngừng một chút, cũng quay đầu nhìn, liền phát hiện một nhúm tóc nhỏ đang thập thò ở bên cạnh vườn hoa, ló đầu qua nhìn, rình coi đến vô cùng vui vẻ.

Phát hiện bị lộ rồi, cậu cũng không hề run sợ, đại thể là nhìn thấy trò hay, so với đương sự còn kích động hơn nhiều, cợt nhả lắc lắc cái túi trong tay: “Cái gì nhỉ, cháu đến đưa đồ ăn cho chị cháu, hình như lại đến không đúng lúc rồi ha!”

Giang Tùy lau lau vành mắt, đứng dậy.

Tri Tri vui vẻ chạy tới: “Chị, hai người làm hòa rồi hả?”

Giang Tùy có chút lúng túng, lơ vấn đề này đi, hỏi: “Mua cái gì vậy?”

“Bánh kem á, chị ăn trước đi, đợi chút nữa chúng ta phải ăn một bữa tiệc lớn, chúc mừng một chút, cậu nhỏ của em mời khách nha.” Tri Tri đối với mấy cái vấn đề gương vỡ lại lành này vô cùng hào hứng hóng hớt, quay đầu nhìn sang Châu Trì, nhếch mép: “Chúng ta đi ăn cái gì nào?”

Châu Trì kìm nén xúc động muốn đập cho cậu một trận, nhàn nhạt nói: “Hỏi chị cậu muốn ăn cái gì?”

Giang Tùy nhìn anh, nói: “Em cái gì cũng được.”

Kết quả cuối cùng đều nghe Tri Tri, ba người đi ăn đồ Nhật. Từ đầu đến cuối Tri Tri cứ y như thằng hề, hưng phấn đến độ giống như được đi ăn tiệc cưới, khiến cho Giang Tùy có chút không nói thành lời.

Sau bữa ăn, Giang Tùy nhận được một cuộc điện thoại, cô dùng tiếng Anh nói vài câu.

Châu Trì nhìn cô, đợi Giang Tùy cúp máy, anh hỏi: “Buổi chiều có việc sao?”

“Ừm, có một đàn em vừa từ nước ngoài về, vì đàn chị không ở đây, cho nên buổi chiều nhờ em đến công ty sắp xếp cho cậu ấy.”

“Bao giờ thế?”

“Chắc khoảng ba giờ.”

Châu Trì gật gật đầu.

Giang Tùy hỏi: “Buổi chiều anh cũng có việc à?”

“Có hai cuộc họp, một giờ bắt đầu.” Anh nhìn đồng hồ, ngừng một chút, thấp giọng nói: “Anh đợi một chút rồi đi trước.”

Giang Tùy gật đầu: “Ừm.”

Tri Tri ngồi một bên nghe hai người tương kính như tân đối đáp, cảm thấy mười phần thống khổ: Đúng là lần đầu quay lại với tình cũ, hại cậu ngồi hóng nửa ngày chẳng được gì, cái bộ dáng nghiêm túc thành kính thế này rốt cục là làm sao? Lẽ nào hôm nay nhìn thấy hai người ôm nhau, cậu nhỏ mình còn dịu dàng giống quỷ như vậy, là mình hoa mắt à?

Ăn trưa xong, Châu Trì liền đi trước.

Giang Tùy và Tri Tri quay lại bệnh viện, ba giờ hơn, Giang Tùy đi tới công ty, thẳng một mạch đến tối, sau đó lại đi ăn cơm, về đến nhà đã là hơn tám giờ.

Tắm rửa xong quay về phòng, điện thoại có một tin nhắn mới.

Là một số máy lạ, gửi từ mười phút trước.

“Về nhà rồi?”

Không biết vì sao, vừa mới nhìn thấy, Giang Tùy liền lập tức đoán được là ai.

Cô còn chưa trả lời, điện thoại đã đổ chuông báo có cuộc gọi tới.

Lòng bàn tay Giang Tùy giống như bị phỏng, ngừng một chút mới nhận máy, đưa điện thoại sát vào tai, quả nhiên nghe được giọng nói của anh.

“Là anh.”

Giang Tùy ừm một tiếng.

“Sao không trả lời tin nhắn?”

Giang Tùy nói: “Em vừa mới tắm xong, chưa kịp đọc.”

Châu Trì: “Đã về nhà rồi hả?”

“Ừm.” Giang Tùy ngồi xuống ghế sofa: “Anh thì sao, xong việc chưa?”

“Sắp rồi, có một buổi tiếp khách, sắp kết thúc rồi.”

Giang Tùy hỏi một câu: “Tiếp khách thì phải uống rượu hả?”

Châu Trì ừm một tiếng: “Phải uống.”

Trầm mặc một lúc, Giang Tùy nói: “Vậy anh uống ít thôi, sức khỏe quan trọng.” Cô vẫn còn nhớ hôm đó anh uống rất nhiều rượu trở về, ở phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo một hồi, bộ dáng vô cùng khó chịu.

Trong điện thoại, giọng nói của Châu Trì rất mềm mại: “Em quan tâm anh?”

Giang Tùy không đáp lời, chỉ nói lại một câu: “Uống rượu không tốt.”

Vừa nói xong, nghe thấy có người gọi tên anh, Giang Tùy nói: “Vậy anh cứ bận trước đi nhé.”

“Ừm, em cúp máy đi.” Châu Trì đứng bên ngoài phòng vệ sinh, tựa người vào cánh cửa, không hề muốn cúp máy. Đã rất lâu không đưuọc gọi điện thoại với cô thế này, có một chút cảm giác không chân thật.

Giang Tùy ngừng vài giây, nói: “Tạm biệt.”

Chín giờ rưỡi, Giang Tùy dọn phòng xong, pha cho mình một ly cà phê, dựa vào ghế sofa tán gẫu với Lý Mẫn vài câu, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô hơi dừng lại, lại nghe thấy hai tiếng nữa, mới đứng dậy đi ra.

Cửa vừa mở, nhìn thấy người bên ngoài, nhất thời ngẩn ra.

Anh đang cầm một bó hoa.

Là hoa hồng đỏ.

“Sắp ngủ à?” Châu Trì đứng trước cửa nhìn cô.

Giang Tùy lắc đầu, nhìn sắc mặt anh do uống rượu mà đỏ lên, nói: “Anh vào nhà đi.”

Nghĩ nghĩ cũng không có gì lạ lắm, số điện thoại và số nhà của cô Tri Tri đều biết, anh muốn thì chỉ cần hỏi một câu là ra.

Châu Trì bước vào phòng, dừng lại ở giữa cửa, đưa bó hoa cho cô.

“Cảm ơn anh.” Giang Tùy nhận lấy, nghe thấy anh thấp giọng hỏi: “Có phải thay dép không?”

“Không cần đâu, trong nhà em cũng không có dép để thay.” Giang Tùy đóng cửa lại, chỉ chỉ sofa: “Anh ngồi đi.”

Cô đi qua đặt bó hoa xuống.

Ngửi thấy mùi thơm của cà phê, Châu Trì nhìn chiếc ly trên bàn, lông mày rủ xuống: “Em thích uống cà phê rồi?”

“Ừm.”

Giang Tùy cúi đầu xuống nhìn anh: “Anh uống nhiều rượu lắm hả?”

Anh ngồi trên sofa nên thấp hơn cô, ngẩng đầu đối mặt với cô, nói: “Không nhiều.”

“Lấy nước lọc cho anh nhé, được không?”

Anh gật đầu.

Giang Tùy rót một ly nước lọc mang qua, sau đó lại tìm một cái bình, cắm bó hoa xuống.

Cô đang bận rộn ở bàn ăn, Châu Trì nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, một lúc sau liền đứng dậy, bước qua, từ đằng sau ôm lấy.

Cả người anh rất nóng, ngón tay Giang Tùy khẽ run lên, không dám động đậy, nhỏ giọng hỏi: “Sao tối rồi anh còn chạy tới đây?”

“Ngày mai anh phải đi rồi.”

“… Đi Quảng Châu?”

Châu Trì dụi mặt xuống: “Ừm, không thể lùi lại nữa.”

Giang Tùy gật gật đầu.

“Hôm nay em còn chưa trả lời anh.” Châu Trì nắm lấy bàn tay cô, hỏi: “A Tùy, anh biểu hiện tốt như vậy, em cho anh cơ hội được không?”

“… Anh biểu hiện tốt cái gì?”

Vòng tay anh càng siết chặt lại, giọng nói trầm thấp mang theo hơi nóng thổi nhẹ vào tai cô: “Làm bạn trai tốt của em.”

Hết chương 64

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương