Thành Trì Của Tôi
-
Chương 61
Phòng khách một mảnh an tĩnh.
Giang Tùy quay người, nói: “Em vẫn ổn.” Cô cũng hỏi lại anh: “Anh thì thế nào?”
Trầm mặc một lúc, khóe môi Châu Trì khẽ di chuyển: “Cũng tạm.”
Giọng nói của anh càng thấp xuống, có chút lạnh nhạt.
Hai người nhìn nhau một lúc, đều không tiếp tục hàn huyên nữa, sau đó Giang Tùy dời mắt: “Anh nghỉ ngơi đi.”
Cô quay người bước vào phòng bếp.
Dì Đào đang rửa trái cây, gọi Giang Tùy vào bưng ra giúp, lúc cô đi ra thì anh đã lên lầu, chiếc cà vạt tháo ra vẫn vứt lay lắt trên sofa.
Giang Tùy không ở lại lâu, tám giờ hơn Tri Tri đưa cô về.
Trên đường, Giang Tùy ngồi bên ghế phó lái, đầu dựa vào cửa sổ, có chút không tập trung.
Tri Tri quay sang: “Chị, chị không vui hả?” Cậu vẫn đang lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước, nhịn không được hỏi: “Có phải vì cậu nhỏ không? Hai người hôm nay gặp nhau vẫn ổn chứ? Đúng rồi, ngày xưa rốt cục hai người xảy ra chuyện gì thế, sao lại chia tay?”
Giang Tùy nói: “Sao tự nhiên em hỏi lắm vậy?”
Tri Tri “á” một tiếng: “Em nhịn bao nhiêu năm rồi, bây giờ mới hỏi tí, chị không muốn kể thì thôi, dù sao cậu nhỏ chắc chắn cũng chẳng nói với em, cậu ấy á…” Tri Tri oán trách hai tiếng: “Nói thật lòng thì, thực ra cậu ấy cũng rất lợi hại, có điều tính cách chả ra làm sao, cơ mà dạo này cũng tiến bộ không ít, không mắng em cũng không đánh em nữa, chỉ là có lúc lườm em một hai cái thôi, rất dọa người, giống như dùng ánh mắt để giết em vậy?”
Giang Tùy không đáp lời cậu, trầm mặc một hồi, sau đó nhỏ giọng nói: “Thật ra cũng không có gì không vui, chỉ là hôm nay có hơi lúng túng.”
Không ngờ mới ngày đầu trở về lại gặp được anh, trong lòng vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý.
“Bình thường.” Tri Tri thờ ơ như không, nói: “Người yêu cũ gặp nhau không phải đều như thế à, gặp thêm vài lần nữa, mặt dày lên rồi thì sẽ không cảm thấy lúng túng thôi, chị nhìn em này, bây giờ hẹn hai người bạn gái cũ của em đi ăn lẩu, bọn họ còn thân thiết với nhau như chị em kìa.”
“…” Giang Tùy không còn gì để nói.
Tri Tri tiếp tục giảng đạo: “Thực ra trước kia em chẳng vừa mắt hai bọn họ tí nào, có điều rất kỳ quái, nhìn thấy bọn họ suy sụp, em cũng không thấy vui vẻ gì, thành thật mà nói, cậu nhỏ của em cũng không còn nhỏ nữa, đến giờ vẫn là cẩu độc thân, cũng có tí đáng thương, nhỉ.”
Giang Tùy: “…Anh ấy không có bạn gái à?”
“Làm gì có, cụ thể thì em cũng không rõ lắm.” Tri Tri nói, “Dù sao em cũng chưa thấy cậu ấy đưa con gái về bao giờ, có điều em biết, trong công ty có người thích cậu ấy, dao này, mấy người phụ nữ ai cũng đều nông cạn, không phải nhìn tiền thì là nhìn mặt, vừa hay cậu nhỏ nhà em cái gì cũng không có, lại không thiếu hai cái này…”
Tri Tri nói vô cùng thực lòng, Giang Tùy không thèm bình luận.
“Ê, chị.” Tri Tri thăm dò hỏi một câu: “Chị với cậu nhỏ của em…Hai người bây giờ cũng không thể làm bạn bè với nhau được à?”
Vấn đề này, tận cho đến khi xuống xe, Giang Tùy cũng không cho cậu đáp án.
Cô chưa hề nghĩ qua.
Sau khi về nhà, Giang Tùy một mình dọn dẹp nhà cửa, quét nhà, lau dọn, bận đến toát hết cả mồ hôi.
Những năm qua cô đều sống một mình, tốt nghiệp xong lại ở nước ngoài học tiếp hai năm, đi làm một năm, thuê nhà, dọn nhà, đảo qua đảo lại cũng vài lần, khả năng thích ứng cũng càng ngày càng tốt, hiện tại mới vừa trở về được một ngày, hình như cũng không có gì không quen.
Trước lúc đi tắm, Giang Tùy vào phòng ngủ mở rương hành lý ở góc nhà, lấy đồ dùng quần áo hàng ngày, mang ra sắp xếp lại.
Ở bên dưới chiếc áo khoác nằm dưới cùng, lúc Giang Tùy moi ra, một chiếc khăn len màu xanh rớt xuống.
Là món quà mà năm đó đã không được tặng đi.
Giang Tùy chỉ đan duy nhất một chiếc khăn này, đi ra nước ngoài chuyển đi chuyển lại bao nhiêu chỗ nhưng vẫn còn đây. Bản thân cô không lấy ra dùng, cũng không tặng cho ai cả. Mặc dù còn mới nguyên, nhưng đã nhuốm không ít màu thời gian.
Môn thủ công của cô quả thật là kém, năm đó học mất một thời gian dài, cuối cùng cũng chỉ đan được mỗi một kiểu phổ biến nhất, bây giờ nhìn, món đồ này mặc dù không có hạn sử dụng, nhưng phong cách rõ ràng đã lỗi thời, cũng không phù hợp với anh.
Lúc đó anh vẫn là cậu thiếu niên, mặc áo phông, quần bò, ăn mặc qua loa giản dị, mùa đông nếu quàng thêm một chiếc khăn nhìn sẽ rất kool, còn bây giờ thì…
Giang Tùy lại nghĩ về dáng vẻ anh khi đó.
Cô cảm thấy, anh đã thực sự trưởng thành rồi. Chưa đầy hai tháng nữa, anh đã hai mươi sáu tuổi.
Có phải trưởng thành rồi con người ta sẽ thay đổi hay không?
Tuy rằng chỉ gặp nhau có một chốc một lát, nhưng Giang Tùy biết, anh đã không phải Châu Trì mười tám tuổi ngày ấy nữa rồi.
*
Đêm đó, Tri Tri chơi game rất muộn, xuống lầu lấy nước lên uống, liền phát hiện đèn ngoài sân phơi vẫn còn đang mở.
Tri Tri rất thành thục lủi qua, ngó đầu ra nhìn.
Trên ghế dựa có một người.
Bóng lưng rất “tịch mịch và cô đơn”, không nghi ngờ gì nữa chính là cậu nhỏ nhà mình rồi.
Nhìn dáng vẻ này, không phải đang suy nghĩ chuyện đời thì chính là nhớ người yêu cũ.
Mấy năm qua, mặc dù mối quan hệ giữa hai người cũng không phải thân mật gì lắm, nhưng cũng đã hòa hợp hơn nhiều so với trước kia.
Tri Tri gãi gãi đầu, đi qua, thả một chai coca lên bàn, sau đó kéo ghế bên cạnh lại ngồi xuống: “Nửa đêm nửa hôm rồi, cậu không đi ngủ đi mà còn ngồi đây ngắm mây ngắm trời?”
Ngoài trời nổi lên một cơn gió nhẹ, thời tiết rất đẹp.
Châu Trì rít một hơi thuốc, nhướng mày: “Chưa chết đủ à?”
“Chết cái lông.” Tri Tri bị chọc phải chỗ đau, lần trước chơi game cậu bị chết cả mười mấy lần: “Cháu đã trở mình rồi, gặp ai giết nấy.”
Châu Trì không trả lời, nheo mắt nhìn chậu hoa bên kia.
Tri Tri liếc nhìn hai cái, nói: “Hôm nay không phải cháu cố ý đưa chị về đâu, chị ấy muốn đi thăm mẹ cháu, với lại cháu tưởng cậu ở Quảng Châu tuần nữa mới về, ai biết đâu cậu tự nhiên chạy về. Thực ra chị cháu cũng rất lúng túng, chị ấy là con gái, da mặt mỏng hơn cậu mà.” Cậu vừa nói vừa lười biếng ngả người ra sau, chân đá đá mặt đất: “Này, cậu có thấy chị cháu dạo này đẹp gái ra không?”
Châu Trì vẫn như cũ nhìn phía chậu hoa, khuôn mặt thờ ơ không cảm xúc: “Hôm nay cô ấy mới về à?”
“Đúng rồi, cháu đi đón đấy.” Thấy anh mở miệng nói chuyện, Tri Tri cũng không kiêng dè nữa, lại hỏi một câu: “Cậu nói xem, cậu cảm thấy chị cháu thế nào?”
Thế nào?
Khóe môi Châu Trì khẽ động.
Tri Tri dường như nghe thấy anh mấp máy gì đó, nhưng lại không nghe ra là ý gì.
Quả nhiên, không thể moi được cái rắm gì từ mồm cậu nhỏ cả.
“Thôi rồi, cậu chả phải nói nữa.” Moi tin tức từ mồm cậu nhỏ quả khó như lên trời, Tri Tri đành từ bỏ, phẩy mông đứng lên: “Thật là nhàm chán.”
Sân nhà trở nên yên tĩnh.
Châu Trì trầm mặc ngồi một lúc lâu, lại nhớ tới buổi tối, cô bình tĩnh nói mình vẫn ổn.
Anh cúi đầu, đưa điếu thuốc đang cháy dở lên miệng rít một hơi, ngọn lửa nhỏ trong đêm sáng lập lòe.
Cô thế nào?
Rất mạnh mẽ.
Nói đi liền đi, muốn về liền về, thật con mẹ nó tiêu sái.
Hút hết điếu thuốc, Châu Trì đứng dậy về phòng, vén chăn lên, mệt mỏi nằm xuống, nhắm mắt lại, cũng không biết lúc nào thì thiếp đi.
Nửa đêm thi thoảng lại giật mình hoảng hốt mấy lần, dạ dày truyền đến từng đợt đau đớn, anh giống như rơi vào một cơn mơ, những hình ảnh lộn xộn cứ hỗn loạn quẩn quanh trong đầu, anh dắt một cô gái, đâm vào cái gì ngã xuống, sau đó bàn tay liền trống không.
Trái tim cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, lúc tỉnh dậy người liền đổ đầy mồ hôi.
…
Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, buổi chiều hôm sau, Giang Tùy ra ngoài gặp Lâm Lâm và Hứa Tiểu Âm.
Lúc trước tám chuyện với Lâm Lâm, Giang Tùy có kể chắc mình phải quay về một chuyến, Lâm Lâm rất vui mừng, sớm đã tính toán ngày giờ gặp mặt.
Bọn họ hẹn nhau ở quán cà phê bên cạnh trường.
Giang Tùy đến nơi, thời gian vẫn còn sớm, cô liền đi dạo quanh trường học vài vòng, hôm nay không phải ngày nghỉ, cho nên ngoài cổng trường vẫn náo nhiệt như thường, học sinh mặc đồng phục, đeo balo chạy tới chạy lui, nói chuyện cười đùa.
Giang Tùy đi từ sân thể dục qua, nhìn thấy giàn dây leo phía sau tòa nhà học cũ, cũng nhìn thấy bãi giữ xe đạp đã bị bỏ hoang một thời gian dài.
Vẫn chẳng khác trước kia là mấy, đám con trai ở một bên sân đánh bóng rổ, bên này đám con gái tíu tít đứng xem.
Giang Tùy đứng lại nhìn một lúc, trong đầu hiện lên những hình ảnh chồng chéo từ rất lâu trước kia.
Một nam sinh ném bóng vào từ ô ba điểm, có một cô gái gọi tên cậu ta, gọi rất phóng đại.
Tuổi dậy thì của mỗi cô gái đa phần đều từng trải qua một thời kỳ như vậy, rõ ràng không biết đánh bóng rổ, cũng chẳng thích thú gì chơi thể thao, thế nhưng lại rất thích xem con trai đánh bóng rổ, cảm giác cậu ta giống như một ngôi sao đang tỏa sáng.
Ngay cả khi người đang tỏa sáng ấy tương lai cũng chẳng phải là của mình, chỉ cần nhớ đến cậu ta, thì vẫn cứ hiện lên những ký ức đầy đủ và sống động.
Sáu giờ rưỡi, Giang Tùy đến quán cà phê, cùng hai người bạn cũ gặp mặt.
Lâm Lâm hiện đang làm việc ở một ngân hàng, Hứa Tiểu Âm năm nay vừa mới tốt nghiệp thạc sỹ, mới đi làm không lâu, làm ở một công ty dược phẩm rất tốt.
Hồi đi học, ba người quan hệ rất tốt, sau đó ra trường, đi làm đều không ở cùng nhau, đã lâu lắm không gặp, cũng không liên lạc thường xuyên, có điều ngồi với nhau lại giống như quay lại những năm về trước, nói chuyện về tình hình hiện tại của mình, tán gẫu vẫn giống y như hồi còn học cấp ba.
Nói xong chuyện công việc liền nói tới chuyện yêu đương, Hứa Tiểu Âm mở cho hai người xem ảnh bạn trai mình, là một người đàn ông có nụ cười tỏa nắng, khuôn mặt hơi hơi trẻ con, cười lên còn có lúm đồng tiền.
“Bọn mình học cùng trường đại học, anh ấy ở học viện quản lý, lúc có chương trình giao lưu hữu nghị nên quen nhau, bọn mình đều là người đi làm, kết quả không có giao lưu hữu nghị gì nữa, mà thành ra yêu nhau luôn.”
Giang Tùy mỉm cười: “Vậy là hai người rất có duyên đấy.”
Lâm Lâm nhíu mày: “Lần trước còn nói với mình là không yêu đương gì cả, hóa ra vụng trộm lén lút cả nửa năm rồi, kinh thật đấy.”
“Hồi đấy mới đang trong thời kỳ tán tỉnh, nói với cậu xong, vạn nhất không đi đến đâu cả thì mình lại phải báo cáo lại à?” Trên mặt Hứa Tiểu Âm đều là nét cười: “Hiện tại công việc cũng ổn rồi, anh ấy cũng đến làm gần chỗ mình, hai công ty cách nhau có hai con phố thôi.”
“Thế hai người đều ổn định cả rồi nhỉ?” Lâm Lâm hỏi: “Bước tiếp theo chính là nghĩ xem bao giờ kết hôn nào?”
“Làm gì mà nhanh thế, vừa mới đi làm mà. Lại nói, bọn mình mới quen bao lâu đâu, phải yêu đương lâu một tí, tình cảm sâu sắc hơn, với lại bọn mình còn muốn mua nhà nữa, xém nữa thì quên, bọn mình còn chưa có gặp phụ huynh kìa.”
Thời điểm này không còn phải là sinh viên mới đi học đại học nữa, yêu đương cũng phải suy nghĩ rất nhiều chuyện, lúc nào cũng phải nghĩ đặt tiêu chí kết hôn lên làm đầu, rồi còn mua nhà, sinh con…
Lâm Lâm cũng gật đầu: “Cũng phải, đã suy nghĩ đến chuyện kết hôn rồi, cũng phải suy nghĩ thấu đáo một chút, cậu cũng phải điều tra cho kỹ vào, lúc nào thì dắt đến cho bọn mình gặp đây?”
“Để quay về mình bảo anh ấy mời mọi người đi ăn.” Hứa Tiểu Âm nói xong liền quay sang hỏi Giang Tùy: “Này, có phải cậu không đi nữa không?”
Giang Tùy nói: “Mình vẫn chưa quyết định, còn phải đi lên công ty xem thế nào rồi mới tính.”
“Mình thấy hay là cậu đừng đi nữa,” Hứa Tiểu Âm nói: “Ở bên này mọi người muốn gặp nhau còn có thể gặp, thi thoảng còn có thể tụ tập với nhau.” Ngừng lại một chút, lại hỏi: “Phải rồi, A Tùy, cậu trở về… Châu Trì có biết không?”
Lâm Lâm cũng quay sang nhìn Giang Tùy.
“Chắc là cậu ấy không biết hả? Lâm Lâm nói: “Mình cảm thấy cậu sẽ không nói với cậu ấy đâu.”
“Mình không nói với anh ấy, nhưng mà anh ấy cũng biết rồi.” Giang Tùy nói: “Mình gặp anh ấy rồi.”
Lâm Lâm và Hứa Tiểu Âm rất kinh ngạc.
Nghe Giang Tùy nói xong, lại cảm thán thở dài.
“Vừa quay về đã gặp, có thể nói hai người cũng có duyên phết đấy.” Hứa Tiểu Âm nói: “Hồi đó hai người vẫn tốt đẹp, con gái lớp mình bao nhiêu đứa ghen tị.”
Là một người biết rõ sự việc lúc đó, cô cảm thấy rất nuối tiếc, cuối cùng nhịn không được hỏi một câu: “Hồi đấy làm sao lại chia tay vậy, hai người có vấn đề gì sao, hay là Châu Trì phạm lỗi gì đó?”
Giang Tùy bị cô hỏi đến trầm mặc.
Bây giờ lại nói đến chuyện xảy ra vấn đề gì, nghĩ đến sự tình năm đó, có lẽ đến chính cô cũng mơ hồ.
Thời gian đã khiến cho những vấn đề tưởng to mà lại hóa nhỏ nhặt, ngay đến bây giờ nghĩ lại, cô cũng có chút cảm thấy bản thân mình năm mười tám tuổi cũng thật đáng buồn cười, nhưng tất cả những cảm xúc khi đó lại rất chân thật.
Giang Tùy nghĩ, Châu Trì có lẽ cũng như vậy.
Bọn họ đều khiến cho đối phương cảm thấy khó chịu.
Khi mối quan hệ này bắt đầu, cô còn chưa đến mười tám tuổi, Châu Trì cũng không lớn hơn bao nhiêu, ở bên nhau một cách trong sáng thuần khiết, nhưng đến sau này, đoạn tình cảm đó có lẽ đã thay đổi rồi.
Lẽ nào cô chưa từng nhường bước hay sao?
Lẽ nào Châu Trì cũng chưa từng vãn hồi?
Bọn họ đều cố gắng rồi, nhưng không thành công, vết nứt càng ngày càng lớn, mà bọn họ đã không thể vá lại, càng ngày càng khiến đối phương phải chịu đựng, phải khó chịu lẫn nhau.
Thời gian trôi qua mỗi lần nghĩ lại, phân tích mổ xẻ cũng không tìm ra chỗ ngứa, không cần biết trong quá khứ ai đã sai nhiều hơn, đến giờ đã không còn cần thiết nữa rồi.
Nghĩ một chút, Giang Tùy lắc đầu cười cười: “Đã qua lâu lắm rồi, giờ mình cũng không nói rõ được.”
Lâm Lâm nói: “Tại sao mối tình đầu lúc nào cũng như vậy nhỉ, lớp mình cũng chẳng có đôi nào thành, chia tay hết cả rồi.”
“Đúng vậy thật.” Hứa Tiểu Âm thở dài: “Cũng chả biết là cái định luật quỷ quái gì nữa.”
*
Thứ hai, Giang Tùy nhận được điện thoại của đàn chị, buổi chiều chạy đến công ty một chuyến.
Những năm này, thành phố biến hóa liên tục, những khu mới được xây dựng càng ngày càng tốt hơn, khu vực kinh doanh càng ngày càng mở rộng, cao ốc mọc lên san sát như cây trong rừng, thúc đẩy sự phát triển của khu vực xung quanh, so với trước kia càng lúc càng thịnh vượng.
Vài năm trước, nhờ chính sách hỗ trợ của chính phủ, mà phía đông mở ra một khu công nghiệp mới, các công ty khởi nghiệp lớn nhỏ đều tập trung ở đây, công ty của Thẩm Kính cũng vậy.
Giang Tùy nhìn qua tình hình của công ty, ấn tượng không tồi. Ở một số phương diện, ý tưởng của Thẩm Kính đều rất hợp với cô. Giang Tùy cũng không do dự nhiều, trực tiếp đưa ra quyết định.
Chạng vạng tối, cô mới rời đi.
Giang Tùy muốn nhìn ngắm phong cảnh xung quanh một chút, nhưng trời đã bắt đầu đổ mưa, cho nên không thể nán lại, chạy ra chờ taxi dưới biển quảng cáo bên đường. Đại khái có thể đến giờ giao ban, hai chiếc taxi chạy qua đều không dừng lại, mà mưa lại càng ngày càng lớn hơn.
Giang Tùy không đợi nữa, cầm túi che lên đầu, chạy đến quán cà phê phía trước, vừa được hai bước thì đằng sau vang lên tiếng còi xe.
Một chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh cô.
Cửa sổ hạ xuống, cô nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế lái. Giang Tùy ngẩn người, ánh mắt dán chặt vào người anh, mưa vẫn đang rơi, vài giọt nước đọng trên lông mi cô, làm mờ tầm nhìn.
Tiếng mưa lộp bộp trên đường, Giang Tùy nghe giọng anh hòa với tiếng mưa: “Lên xe.”
Mở cửa ra, Giang Tùy ngồi vào ghế phó lái.
Cần gạt nước gạt trái gạt phải không ngừng, Giang Tùy lau sạch nước mưa dính trên túi, sau đó đặt lên đùi.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo gió, đã bị nước mưa làm cho ướt quá nửa, cả người ẩm ướt rất khó chịu, có chút nhếch nhác tả tơi.
Giang Tùy cúi đầu chỉnh trang lại quần áo, một chiếc khăn màu nâu được phủ lên đùi cô.
Cô quay đầu lại, Châu Trì vẫn đang nhìn thẳng về phía trước, tay đặt trên vô lăng, dung mạo anh tuấn, nhưng rõ ràng có điểm lạnh lùng.
“Cảm ơn.” Giang Tùy nói một câu, cầm lấy khăn mặt lau qua tóc tai.
Phía trước là đèn đỏ, chiếc xe chầm chậm dừng lại.
Giang Tùy nhận được điện thoại, là của Thẩm Kính gọi tới.
“Đàn chị.” Cô áp sát điện thoại, nghe bên kia nói xong, liền trả lời: “Không sao đâu, em đã lên xe rồi… Ừm, đúng, em mua vé ngày mai rồi ạ.”
“Đến đây làm gì vậy?” Châu Trì đột nhiên mở miệng.
Giang Tùy nói: “Đến tìm đàn chị, công ty của chị ấy ở đây.”
“Là công ty nào?”
“Tuyên Đạt.” Giang Tùy nói: “Ở khu mới, mới thành lập được chừng hai năm, chắc là anh không biết.”
Giang Tùy biết công ty của Châu Mạn cũng ở khu này, có điều ở khu phía Tây, tuy cách bên này không xa, nhưng cũng không dễ gì lại gặp nhau được, cũng quá trùng hợp rồi.
Tâm trạng đè nén không ổn định, Châu Trì nhịn một lúc, sau đó vẫn hỏi: “Em đặt vé rồi, lại đi đấy à?”
Ngữ khí của anh có chút kỳ quái, Giang Tùy quay sang nhìn một cái, nói: “Phải về Giang Thành một chuyến, đi thăm cô em.”
Nói xong câu này, cũng không nghe thấy Châu Trì trả lời, cô cũng không nói nữa.
Chiếc xe yên tĩnh chạy đi, bên ngoài màn mưa cũng mỏng dần.
Là cao điểm tan tầm, đi đến đại lộ trung tâm, là một đoạn kẹt xe nghiêm trọng.
Chiếc xe dừng lại.
Giang Tùy nghe Châu Trì gọi hai cuộc điện thoại, đều là nói chuyện công việc. Lúc cô vô tình quay sang nhìn, thấy anh hơi cau mày, nhíu mắt, đôi môi mỏng miễn cưỡng kéo lên, dường như đang đè nén chuyện gì, có vẻ khó chịu.
Nhận ra mình đã nhìn anh quá lâu, cô thu tầm mắt lại, cúi đầu nghịch điện thoại của mình, trả lời tin nhắn Wechat cho Tri Tri.
Nhưng mà trong lòng vẫn không ổn định lại được.
Tại sao cứ gặp anh là lại như thế này?
Đợi một lúc, đoàn xe đứng yên nãy giờ cũng bắt đầu nhúc nhích, mưa cũng nhỏ dần.
Châu Trì hỏi: “Em đang ở đâu?”
Giang Tùy hoàn hồn, nhìn phía trước, nói: “Anh dừng chỗ trung tâm thương mại đằng trước đi, em tự đi về được rồi.”
Vốn dĩ cô nghĩ công việc của anh bận rộn, không muốn làm mất thời gian của anh, nhưng Châu Trì lại hiểu lầm.
Sắc mặt anh lạnh đi vài phần: “Địa chỉ cũng không muốn nói cho anh? Cho dù chúng ta có chia tay, thì cũng vẫn là bạn cùng lớp.”
Giang Tùy ngẩn người.
Tay anh siết chặt vô lăng, mỉm cười trào phúng: “Cũng phải, suy cho cùng chia tay rồi, em liền dứt khoát xóa sạch mọi thứ, một chút cũng không lưu luyến.”
Không khí trong xe biến đổi, rơi vào một mảnh im lặng.
Giang Tùy cúi đầu, trầm mặc một lúc lâu, thấp giọng nói: “Em không có ý này, em thấy anh đang bận, cho nên…” Ngừng một chút, thở dài trong lòng, cũng không giải thích thêm gì nữa, đem địa chỉ nói cho anh: “Em ở đường Yên Tuyền, bên khu mới.”
Châu Trì mím môi, vượt qua đèn xanh, ở ngã tư phía trước xoay vô lăng quay ngược lại.
Giang Tùy tựa người vào cửa sổ, nhìn ra ngoài đường.
Trời càng lúc càng tối, đèn đường cũng đã được thắp lên.
Chiếc xe một đường chạy thẳng, không ai nói với ai câu nào.
Đến trước cổng tiểu khu, xe ngừng lại.
Hai người trong xe đều im lặng, Châu Trì chống khuỷu tay lên vô lăng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
“Nhà mới mua à” Anh hỏi một câu, giọng nói đã hòa hoãn đi vài phần.
Giang Tùy nói: “Không phải, là trước kia bố em mua, nhưng chưa ở.” Cô ngồi thêm vài giây, đưa tay ra định mở cửa xuống thì nghe thấy anh hỏi: “Em về nước một mình sao?”
Tay Giang Tùy dừng lại, ừm một tiếng.
“Bố em đâu?”
“Ông ấy sang Mỹ làm việc.” Giang Tùy nói: “Năm ngoái cưới một người đồng nghiệp dạy cùng trường, gần như bây giờ định cư ở đó luôn.”
“Thế sao em lại quay về?” Anh đột nhiên quay sang nhìn cô.
Cái nhìn của anh khiến Giang Tùy hơi ngẩn người, cô vô thức xoa xoa ngón tay, nghĩ nghĩ, nói: “Công ty đàn chị thiếu người, em quay về hỗ trợ một thời gian.”
“Chỉ có lí do này?” Anh đè thấp giọng hỏi.
Giang Tùy ngước lên nhìn.
Trong ánh đèn đường mờ mịt, hai người lặng lẽ nhìn nhau vài giây.
“Giang Tùy.” Kể từ khi gặp lại, đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô.
Giang Tùy có chút hoảng hốt: “Ừm.”
Anh đột nhiên rủ mắt, cũng không nói gì.
Giang Tùy cũng không hỏi nữa, ngồi một lúc, cô đẩy cửa xuống xe, quay người lại nói một câu: “Cảm ơn anh đưa em về.”
Châu Trì không đáp lại.
Giang Tùy xoay người đi về phía cổng lớn tiểu khu, lên lầu, cô chạm vào túi áo khoác, chỉ thấy mỗi điện thoại, còn chìa khóa thì không thấy đâu cả.
Hồi tưởng lại, cô đặt đồ đạc trước cửa, nhanh chóng chạy bộ xuống lầu.
Chiếc xe màu đen vẫn như cũ chưa hề rời đi.
Giang Tùy đi qua.
Mở cửa ra, cô thăm dò hỏi: “Hình như chìa khóa của em rơi trên xe rồi.”
Vừa nói xong, liền nhìn thấy nó đang nằm trong tay Châu Trì.
Anh sờ sờ móc chìa khóa, là chú chim cánh cụt hồng phấn đã rất cũ, lông trên đầu gần như rụng sạch, chỉ còn lại dáng vẻ trọc lóc, nhìn rất buồn cười.
Giang Tùy muốn giơ tay lấy, nhưng anh tránh đi, vẫn cứ nhìn đồ vật trong tay, hỏi: “Sao vẫn còn dùng cái này?”
Giang Tùy nói: “Vẫn dùng được nên chưa bỏ.”
“Đã cũ lắm rồi, em không thấy xấu à?”
“Vẫn tốt mà.” Giang Tùy nhìn, nhỏ giọng nói: “Chỉ là không có lông thôi, cũng không khác trước kia là mấy.”
Châu Trì nhìn cô vài giây, đột nhiên cúi đầu, tựa hồ như đang cười trào phúng.
“Đối với thứ đồ chơi đã hỏng này, nào ngờ em vẫn còn giữ.”
Giang Tùy ngẩn người nhìn anh.
Châu Trì trả lại chìa khóa cho cô.
Sau đó không ai nói gì, Giang Tùy cầm lấy chìa khóa đi lên.
Về đến phòng, Giang Tùy bước đến cửa sổ đằng sau, nhìn về phía trước tiểu khu.
Khoảng mười phút sau, mới thấy chiếc xe lái đi.
Một cơn gió lạnh thổi tới, cô liền đóng cửa sổ lại.
Châu Trì không trở về nhà, mà đến thẳng phòng mạt chược của Trương Hoán Minh.
Hai năm trước, Trương Hoán Minh dứt khoát vứt bỏ công việc lương tháng ba nghìn, bắt đầu dấn thân vào ngành giải trí. Kết quả, chưa tới nửa năm, quảng bá vỡ nợ, nhưng cậu ta vẫn không nhụt chí, liền mở một phòng chơi bi-a và một phòng chơi mạt chược, một lầu trên một lầu dưới, bên dưới cho hội người già chơi mạt chược, còn tầng trên cho đám thanh niên trẻ đánh bi-a, kinh doanh cũng không tồi.
Sau đó cảm thấy nhàn nhã thong dong, liền bắt đầu học nấu ăn, không có chuyện gì liền hẹn một đám anh em tụ tập nấu nướng ăn uống.
Lúc Châu Trì tới, cậu ta vừa mới kho một nồi thịt xong, mua vài chai rượu, lại chiên vài thứ nữa, cứ vậy giải quyết bữa tối.
Ăn uống xong, đánh vài trận bi-a, Châu Trì dựa người trên ghế sofa, khẽ nhắm mắt lại.
Trương Hoán Minh ném một lon bia sang cho anh.
“Xem nào, đại khái tôi biết xảy ra chuyện gì rồi.” Trương Hoán Minh khịt khịt mũi, cũng lấy một cái ghế ngồi xuống, nhíu mày: “Có phải có người trở về, làm cho cậu vui sướng ngất ngây không…À không phải, là tâm phiền ý loạn chứ, nhỉ?”
Châu Trì bật nắp lon bia: “Cậu thích nói thế nào thì nói, tùy.”
“Lẽ nào tôi nói sai à?” Trương Hoán Minh lắc lắc đầu: “Tôi nghe Lâm Lâm kể rồi, Giang Tùy quay về rồi, cậu bày ra cái dáng vẻ đau đầu này cho ai xem, người cũng đã trở về, nếu trong lòng vẫn không buông bỏ được, thì còn chần chừ cái gì nữa, theo đuổi lại đi.”
Châu Trì uống một ngụm bia, chau mày: “Nói thì dễ nhỉ.”
“Có cái gì mà không dễ? Chuyện trước kia đều cho qua hết đi, ai đúng ai sai cũng đừng quan tâm nữa, trước kia Giang Tùy đùng một cái bỏ đi vậy cũng là không đúng, nhưng mà chắc cậu cũng phải làm chuyện gì quá đáng chứ, cậu đã tự phản tỉnh chưa?”
Sắc mặt của Châu Trì không được tốt cho lắm, nốc nửa lon bia, sau đó ngả người ra, nhắm mắt lại.
Trong lòng vẫn như cũ vô cùng khó chịu.
Lớn đến thế này rồi, khiến anh không vui cũng chỉ có cô, khiến anh đau lòng cũng chỉ có cô.
Không phải chưa từng nghĩ qua bản thân đã làm chuyện gì không tốt, chỉ là cho dù có nhận ra rồi, cũng không thể chấp nhận được cô cứ vậy mà quyết đoán ra đi, cắt sạch mọi thứ, không lưu lại cho anh một chút gì.
“Cậu cái người này, thôi bỏ đi, tôi cũng lười quản cậu.” Trương Hoán Minh nói: “Đúng rồi, tôi đang chuẩn bị rủ họp lớp, vừa hay Giang Tùy quay về…Hay là, năm nay cậu cũng tham gia đi.”
“Không rảnh.”
“Thật sự không muốn gặp cậu ấy à?” Trương Hoán Minh thở dài.
Không có tiếng trả lời, Trương Hoán Minh vỗ nhẹ vào chân anh: “Người ta mà lại đi nữa, tôi xem cậu đi đâu tìm, như tôi nói, nên tranh thủ thời cơ đi, mang người ta quay về.”
*
Buổi tối hôm đó, Giang Tùy ngủ không ngon, mới bốn năm giờ sang đã giật mình tỉnh dậy, trong lòng có chút khó chịu, trong lúc không tỉnh táo, liền đưa tay lên với điện thoại trên đầu giường, kéo danh bạ xuống, mới nghĩ ra đã không còn lưu số của anh nữa rồi.
Danh bạ đã không còn ai tên là ZC nữa.
Hết chương 61
Giang Tùy quay người, nói: “Em vẫn ổn.” Cô cũng hỏi lại anh: “Anh thì thế nào?”
Trầm mặc một lúc, khóe môi Châu Trì khẽ di chuyển: “Cũng tạm.”
Giọng nói của anh càng thấp xuống, có chút lạnh nhạt.
Hai người nhìn nhau một lúc, đều không tiếp tục hàn huyên nữa, sau đó Giang Tùy dời mắt: “Anh nghỉ ngơi đi.”
Cô quay người bước vào phòng bếp.
Dì Đào đang rửa trái cây, gọi Giang Tùy vào bưng ra giúp, lúc cô đi ra thì anh đã lên lầu, chiếc cà vạt tháo ra vẫn vứt lay lắt trên sofa.
Giang Tùy không ở lại lâu, tám giờ hơn Tri Tri đưa cô về.
Trên đường, Giang Tùy ngồi bên ghế phó lái, đầu dựa vào cửa sổ, có chút không tập trung.
Tri Tri quay sang: “Chị, chị không vui hả?” Cậu vẫn đang lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước, nhịn không được hỏi: “Có phải vì cậu nhỏ không? Hai người hôm nay gặp nhau vẫn ổn chứ? Đúng rồi, ngày xưa rốt cục hai người xảy ra chuyện gì thế, sao lại chia tay?”
Giang Tùy nói: “Sao tự nhiên em hỏi lắm vậy?”
Tri Tri “á” một tiếng: “Em nhịn bao nhiêu năm rồi, bây giờ mới hỏi tí, chị không muốn kể thì thôi, dù sao cậu nhỏ chắc chắn cũng chẳng nói với em, cậu ấy á…” Tri Tri oán trách hai tiếng: “Nói thật lòng thì, thực ra cậu ấy cũng rất lợi hại, có điều tính cách chả ra làm sao, cơ mà dạo này cũng tiến bộ không ít, không mắng em cũng không đánh em nữa, chỉ là có lúc lườm em một hai cái thôi, rất dọa người, giống như dùng ánh mắt để giết em vậy?”
Giang Tùy không đáp lời cậu, trầm mặc một hồi, sau đó nhỏ giọng nói: “Thật ra cũng không có gì không vui, chỉ là hôm nay có hơi lúng túng.”
Không ngờ mới ngày đầu trở về lại gặp được anh, trong lòng vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý.
“Bình thường.” Tri Tri thờ ơ như không, nói: “Người yêu cũ gặp nhau không phải đều như thế à, gặp thêm vài lần nữa, mặt dày lên rồi thì sẽ không cảm thấy lúng túng thôi, chị nhìn em này, bây giờ hẹn hai người bạn gái cũ của em đi ăn lẩu, bọn họ còn thân thiết với nhau như chị em kìa.”
“…” Giang Tùy không còn gì để nói.
Tri Tri tiếp tục giảng đạo: “Thực ra trước kia em chẳng vừa mắt hai bọn họ tí nào, có điều rất kỳ quái, nhìn thấy bọn họ suy sụp, em cũng không thấy vui vẻ gì, thành thật mà nói, cậu nhỏ của em cũng không còn nhỏ nữa, đến giờ vẫn là cẩu độc thân, cũng có tí đáng thương, nhỉ.”
Giang Tùy: “…Anh ấy không có bạn gái à?”
“Làm gì có, cụ thể thì em cũng không rõ lắm.” Tri Tri nói, “Dù sao em cũng chưa thấy cậu ấy đưa con gái về bao giờ, có điều em biết, trong công ty có người thích cậu ấy, dao này, mấy người phụ nữ ai cũng đều nông cạn, không phải nhìn tiền thì là nhìn mặt, vừa hay cậu nhỏ nhà em cái gì cũng không có, lại không thiếu hai cái này…”
Tri Tri nói vô cùng thực lòng, Giang Tùy không thèm bình luận.
“Ê, chị.” Tri Tri thăm dò hỏi một câu: “Chị với cậu nhỏ của em…Hai người bây giờ cũng không thể làm bạn bè với nhau được à?”
Vấn đề này, tận cho đến khi xuống xe, Giang Tùy cũng không cho cậu đáp án.
Cô chưa hề nghĩ qua.
Sau khi về nhà, Giang Tùy một mình dọn dẹp nhà cửa, quét nhà, lau dọn, bận đến toát hết cả mồ hôi.
Những năm qua cô đều sống một mình, tốt nghiệp xong lại ở nước ngoài học tiếp hai năm, đi làm một năm, thuê nhà, dọn nhà, đảo qua đảo lại cũng vài lần, khả năng thích ứng cũng càng ngày càng tốt, hiện tại mới vừa trở về được một ngày, hình như cũng không có gì không quen.
Trước lúc đi tắm, Giang Tùy vào phòng ngủ mở rương hành lý ở góc nhà, lấy đồ dùng quần áo hàng ngày, mang ra sắp xếp lại.
Ở bên dưới chiếc áo khoác nằm dưới cùng, lúc Giang Tùy moi ra, một chiếc khăn len màu xanh rớt xuống.
Là món quà mà năm đó đã không được tặng đi.
Giang Tùy chỉ đan duy nhất một chiếc khăn này, đi ra nước ngoài chuyển đi chuyển lại bao nhiêu chỗ nhưng vẫn còn đây. Bản thân cô không lấy ra dùng, cũng không tặng cho ai cả. Mặc dù còn mới nguyên, nhưng đã nhuốm không ít màu thời gian.
Môn thủ công của cô quả thật là kém, năm đó học mất một thời gian dài, cuối cùng cũng chỉ đan được mỗi một kiểu phổ biến nhất, bây giờ nhìn, món đồ này mặc dù không có hạn sử dụng, nhưng phong cách rõ ràng đã lỗi thời, cũng không phù hợp với anh.
Lúc đó anh vẫn là cậu thiếu niên, mặc áo phông, quần bò, ăn mặc qua loa giản dị, mùa đông nếu quàng thêm một chiếc khăn nhìn sẽ rất kool, còn bây giờ thì…
Giang Tùy lại nghĩ về dáng vẻ anh khi đó.
Cô cảm thấy, anh đã thực sự trưởng thành rồi. Chưa đầy hai tháng nữa, anh đã hai mươi sáu tuổi.
Có phải trưởng thành rồi con người ta sẽ thay đổi hay không?
Tuy rằng chỉ gặp nhau có một chốc một lát, nhưng Giang Tùy biết, anh đã không phải Châu Trì mười tám tuổi ngày ấy nữa rồi.
*
Đêm đó, Tri Tri chơi game rất muộn, xuống lầu lấy nước lên uống, liền phát hiện đèn ngoài sân phơi vẫn còn đang mở.
Tri Tri rất thành thục lủi qua, ngó đầu ra nhìn.
Trên ghế dựa có một người.
Bóng lưng rất “tịch mịch và cô đơn”, không nghi ngờ gì nữa chính là cậu nhỏ nhà mình rồi.
Nhìn dáng vẻ này, không phải đang suy nghĩ chuyện đời thì chính là nhớ người yêu cũ.
Mấy năm qua, mặc dù mối quan hệ giữa hai người cũng không phải thân mật gì lắm, nhưng cũng đã hòa hợp hơn nhiều so với trước kia.
Tri Tri gãi gãi đầu, đi qua, thả một chai coca lên bàn, sau đó kéo ghế bên cạnh lại ngồi xuống: “Nửa đêm nửa hôm rồi, cậu không đi ngủ đi mà còn ngồi đây ngắm mây ngắm trời?”
Ngoài trời nổi lên một cơn gió nhẹ, thời tiết rất đẹp.
Châu Trì rít một hơi thuốc, nhướng mày: “Chưa chết đủ à?”
“Chết cái lông.” Tri Tri bị chọc phải chỗ đau, lần trước chơi game cậu bị chết cả mười mấy lần: “Cháu đã trở mình rồi, gặp ai giết nấy.”
Châu Trì không trả lời, nheo mắt nhìn chậu hoa bên kia.
Tri Tri liếc nhìn hai cái, nói: “Hôm nay không phải cháu cố ý đưa chị về đâu, chị ấy muốn đi thăm mẹ cháu, với lại cháu tưởng cậu ở Quảng Châu tuần nữa mới về, ai biết đâu cậu tự nhiên chạy về. Thực ra chị cháu cũng rất lúng túng, chị ấy là con gái, da mặt mỏng hơn cậu mà.” Cậu vừa nói vừa lười biếng ngả người ra sau, chân đá đá mặt đất: “Này, cậu có thấy chị cháu dạo này đẹp gái ra không?”
Châu Trì vẫn như cũ nhìn phía chậu hoa, khuôn mặt thờ ơ không cảm xúc: “Hôm nay cô ấy mới về à?”
“Đúng rồi, cháu đi đón đấy.” Thấy anh mở miệng nói chuyện, Tri Tri cũng không kiêng dè nữa, lại hỏi một câu: “Cậu nói xem, cậu cảm thấy chị cháu thế nào?”
Thế nào?
Khóe môi Châu Trì khẽ động.
Tri Tri dường như nghe thấy anh mấp máy gì đó, nhưng lại không nghe ra là ý gì.
Quả nhiên, không thể moi được cái rắm gì từ mồm cậu nhỏ cả.
“Thôi rồi, cậu chả phải nói nữa.” Moi tin tức từ mồm cậu nhỏ quả khó như lên trời, Tri Tri đành từ bỏ, phẩy mông đứng lên: “Thật là nhàm chán.”
Sân nhà trở nên yên tĩnh.
Châu Trì trầm mặc ngồi một lúc lâu, lại nhớ tới buổi tối, cô bình tĩnh nói mình vẫn ổn.
Anh cúi đầu, đưa điếu thuốc đang cháy dở lên miệng rít một hơi, ngọn lửa nhỏ trong đêm sáng lập lòe.
Cô thế nào?
Rất mạnh mẽ.
Nói đi liền đi, muốn về liền về, thật con mẹ nó tiêu sái.
Hút hết điếu thuốc, Châu Trì đứng dậy về phòng, vén chăn lên, mệt mỏi nằm xuống, nhắm mắt lại, cũng không biết lúc nào thì thiếp đi.
Nửa đêm thi thoảng lại giật mình hoảng hốt mấy lần, dạ dày truyền đến từng đợt đau đớn, anh giống như rơi vào một cơn mơ, những hình ảnh lộn xộn cứ hỗn loạn quẩn quanh trong đầu, anh dắt một cô gái, đâm vào cái gì ngã xuống, sau đó bàn tay liền trống không.
Trái tim cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, lúc tỉnh dậy người liền đổ đầy mồ hôi.
…
Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, buổi chiều hôm sau, Giang Tùy ra ngoài gặp Lâm Lâm và Hứa Tiểu Âm.
Lúc trước tám chuyện với Lâm Lâm, Giang Tùy có kể chắc mình phải quay về một chuyến, Lâm Lâm rất vui mừng, sớm đã tính toán ngày giờ gặp mặt.
Bọn họ hẹn nhau ở quán cà phê bên cạnh trường.
Giang Tùy đến nơi, thời gian vẫn còn sớm, cô liền đi dạo quanh trường học vài vòng, hôm nay không phải ngày nghỉ, cho nên ngoài cổng trường vẫn náo nhiệt như thường, học sinh mặc đồng phục, đeo balo chạy tới chạy lui, nói chuyện cười đùa.
Giang Tùy đi từ sân thể dục qua, nhìn thấy giàn dây leo phía sau tòa nhà học cũ, cũng nhìn thấy bãi giữ xe đạp đã bị bỏ hoang một thời gian dài.
Vẫn chẳng khác trước kia là mấy, đám con trai ở một bên sân đánh bóng rổ, bên này đám con gái tíu tít đứng xem.
Giang Tùy đứng lại nhìn một lúc, trong đầu hiện lên những hình ảnh chồng chéo từ rất lâu trước kia.
Một nam sinh ném bóng vào từ ô ba điểm, có một cô gái gọi tên cậu ta, gọi rất phóng đại.
Tuổi dậy thì của mỗi cô gái đa phần đều từng trải qua một thời kỳ như vậy, rõ ràng không biết đánh bóng rổ, cũng chẳng thích thú gì chơi thể thao, thế nhưng lại rất thích xem con trai đánh bóng rổ, cảm giác cậu ta giống như một ngôi sao đang tỏa sáng.
Ngay cả khi người đang tỏa sáng ấy tương lai cũng chẳng phải là của mình, chỉ cần nhớ đến cậu ta, thì vẫn cứ hiện lên những ký ức đầy đủ và sống động.
Sáu giờ rưỡi, Giang Tùy đến quán cà phê, cùng hai người bạn cũ gặp mặt.
Lâm Lâm hiện đang làm việc ở một ngân hàng, Hứa Tiểu Âm năm nay vừa mới tốt nghiệp thạc sỹ, mới đi làm không lâu, làm ở một công ty dược phẩm rất tốt.
Hồi đi học, ba người quan hệ rất tốt, sau đó ra trường, đi làm đều không ở cùng nhau, đã lâu lắm không gặp, cũng không liên lạc thường xuyên, có điều ngồi với nhau lại giống như quay lại những năm về trước, nói chuyện về tình hình hiện tại của mình, tán gẫu vẫn giống y như hồi còn học cấp ba.
Nói xong chuyện công việc liền nói tới chuyện yêu đương, Hứa Tiểu Âm mở cho hai người xem ảnh bạn trai mình, là một người đàn ông có nụ cười tỏa nắng, khuôn mặt hơi hơi trẻ con, cười lên còn có lúm đồng tiền.
“Bọn mình học cùng trường đại học, anh ấy ở học viện quản lý, lúc có chương trình giao lưu hữu nghị nên quen nhau, bọn mình đều là người đi làm, kết quả không có giao lưu hữu nghị gì nữa, mà thành ra yêu nhau luôn.”
Giang Tùy mỉm cười: “Vậy là hai người rất có duyên đấy.”
Lâm Lâm nhíu mày: “Lần trước còn nói với mình là không yêu đương gì cả, hóa ra vụng trộm lén lút cả nửa năm rồi, kinh thật đấy.”
“Hồi đấy mới đang trong thời kỳ tán tỉnh, nói với cậu xong, vạn nhất không đi đến đâu cả thì mình lại phải báo cáo lại à?” Trên mặt Hứa Tiểu Âm đều là nét cười: “Hiện tại công việc cũng ổn rồi, anh ấy cũng đến làm gần chỗ mình, hai công ty cách nhau có hai con phố thôi.”
“Thế hai người đều ổn định cả rồi nhỉ?” Lâm Lâm hỏi: “Bước tiếp theo chính là nghĩ xem bao giờ kết hôn nào?”
“Làm gì mà nhanh thế, vừa mới đi làm mà. Lại nói, bọn mình mới quen bao lâu đâu, phải yêu đương lâu một tí, tình cảm sâu sắc hơn, với lại bọn mình còn muốn mua nhà nữa, xém nữa thì quên, bọn mình còn chưa có gặp phụ huynh kìa.”
Thời điểm này không còn phải là sinh viên mới đi học đại học nữa, yêu đương cũng phải suy nghĩ rất nhiều chuyện, lúc nào cũng phải nghĩ đặt tiêu chí kết hôn lên làm đầu, rồi còn mua nhà, sinh con…
Lâm Lâm cũng gật đầu: “Cũng phải, đã suy nghĩ đến chuyện kết hôn rồi, cũng phải suy nghĩ thấu đáo một chút, cậu cũng phải điều tra cho kỹ vào, lúc nào thì dắt đến cho bọn mình gặp đây?”
“Để quay về mình bảo anh ấy mời mọi người đi ăn.” Hứa Tiểu Âm nói xong liền quay sang hỏi Giang Tùy: “Này, có phải cậu không đi nữa không?”
Giang Tùy nói: “Mình vẫn chưa quyết định, còn phải đi lên công ty xem thế nào rồi mới tính.”
“Mình thấy hay là cậu đừng đi nữa,” Hứa Tiểu Âm nói: “Ở bên này mọi người muốn gặp nhau còn có thể gặp, thi thoảng còn có thể tụ tập với nhau.” Ngừng lại một chút, lại hỏi: “Phải rồi, A Tùy, cậu trở về… Châu Trì có biết không?”
Lâm Lâm cũng quay sang nhìn Giang Tùy.
“Chắc là cậu ấy không biết hả? Lâm Lâm nói: “Mình cảm thấy cậu sẽ không nói với cậu ấy đâu.”
“Mình không nói với anh ấy, nhưng mà anh ấy cũng biết rồi.” Giang Tùy nói: “Mình gặp anh ấy rồi.”
Lâm Lâm và Hứa Tiểu Âm rất kinh ngạc.
Nghe Giang Tùy nói xong, lại cảm thán thở dài.
“Vừa quay về đã gặp, có thể nói hai người cũng có duyên phết đấy.” Hứa Tiểu Âm nói: “Hồi đó hai người vẫn tốt đẹp, con gái lớp mình bao nhiêu đứa ghen tị.”
Là một người biết rõ sự việc lúc đó, cô cảm thấy rất nuối tiếc, cuối cùng nhịn không được hỏi một câu: “Hồi đấy làm sao lại chia tay vậy, hai người có vấn đề gì sao, hay là Châu Trì phạm lỗi gì đó?”
Giang Tùy bị cô hỏi đến trầm mặc.
Bây giờ lại nói đến chuyện xảy ra vấn đề gì, nghĩ đến sự tình năm đó, có lẽ đến chính cô cũng mơ hồ.
Thời gian đã khiến cho những vấn đề tưởng to mà lại hóa nhỏ nhặt, ngay đến bây giờ nghĩ lại, cô cũng có chút cảm thấy bản thân mình năm mười tám tuổi cũng thật đáng buồn cười, nhưng tất cả những cảm xúc khi đó lại rất chân thật.
Giang Tùy nghĩ, Châu Trì có lẽ cũng như vậy.
Bọn họ đều khiến cho đối phương cảm thấy khó chịu.
Khi mối quan hệ này bắt đầu, cô còn chưa đến mười tám tuổi, Châu Trì cũng không lớn hơn bao nhiêu, ở bên nhau một cách trong sáng thuần khiết, nhưng đến sau này, đoạn tình cảm đó có lẽ đã thay đổi rồi.
Lẽ nào cô chưa từng nhường bước hay sao?
Lẽ nào Châu Trì cũng chưa từng vãn hồi?
Bọn họ đều cố gắng rồi, nhưng không thành công, vết nứt càng ngày càng lớn, mà bọn họ đã không thể vá lại, càng ngày càng khiến đối phương phải chịu đựng, phải khó chịu lẫn nhau.
Thời gian trôi qua mỗi lần nghĩ lại, phân tích mổ xẻ cũng không tìm ra chỗ ngứa, không cần biết trong quá khứ ai đã sai nhiều hơn, đến giờ đã không còn cần thiết nữa rồi.
Nghĩ một chút, Giang Tùy lắc đầu cười cười: “Đã qua lâu lắm rồi, giờ mình cũng không nói rõ được.”
Lâm Lâm nói: “Tại sao mối tình đầu lúc nào cũng như vậy nhỉ, lớp mình cũng chẳng có đôi nào thành, chia tay hết cả rồi.”
“Đúng vậy thật.” Hứa Tiểu Âm thở dài: “Cũng chả biết là cái định luật quỷ quái gì nữa.”
*
Thứ hai, Giang Tùy nhận được điện thoại của đàn chị, buổi chiều chạy đến công ty một chuyến.
Những năm này, thành phố biến hóa liên tục, những khu mới được xây dựng càng ngày càng tốt hơn, khu vực kinh doanh càng ngày càng mở rộng, cao ốc mọc lên san sát như cây trong rừng, thúc đẩy sự phát triển của khu vực xung quanh, so với trước kia càng lúc càng thịnh vượng.
Vài năm trước, nhờ chính sách hỗ trợ của chính phủ, mà phía đông mở ra một khu công nghiệp mới, các công ty khởi nghiệp lớn nhỏ đều tập trung ở đây, công ty của Thẩm Kính cũng vậy.
Giang Tùy nhìn qua tình hình của công ty, ấn tượng không tồi. Ở một số phương diện, ý tưởng của Thẩm Kính đều rất hợp với cô. Giang Tùy cũng không do dự nhiều, trực tiếp đưa ra quyết định.
Chạng vạng tối, cô mới rời đi.
Giang Tùy muốn nhìn ngắm phong cảnh xung quanh một chút, nhưng trời đã bắt đầu đổ mưa, cho nên không thể nán lại, chạy ra chờ taxi dưới biển quảng cáo bên đường. Đại khái có thể đến giờ giao ban, hai chiếc taxi chạy qua đều không dừng lại, mà mưa lại càng ngày càng lớn hơn.
Giang Tùy không đợi nữa, cầm túi che lên đầu, chạy đến quán cà phê phía trước, vừa được hai bước thì đằng sau vang lên tiếng còi xe.
Một chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh cô.
Cửa sổ hạ xuống, cô nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế lái. Giang Tùy ngẩn người, ánh mắt dán chặt vào người anh, mưa vẫn đang rơi, vài giọt nước đọng trên lông mi cô, làm mờ tầm nhìn.
Tiếng mưa lộp bộp trên đường, Giang Tùy nghe giọng anh hòa với tiếng mưa: “Lên xe.”
Mở cửa ra, Giang Tùy ngồi vào ghế phó lái.
Cần gạt nước gạt trái gạt phải không ngừng, Giang Tùy lau sạch nước mưa dính trên túi, sau đó đặt lên đùi.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo gió, đã bị nước mưa làm cho ướt quá nửa, cả người ẩm ướt rất khó chịu, có chút nhếch nhác tả tơi.
Giang Tùy cúi đầu chỉnh trang lại quần áo, một chiếc khăn màu nâu được phủ lên đùi cô.
Cô quay đầu lại, Châu Trì vẫn đang nhìn thẳng về phía trước, tay đặt trên vô lăng, dung mạo anh tuấn, nhưng rõ ràng có điểm lạnh lùng.
“Cảm ơn.” Giang Tùy nói một câu, cầm lấy khăn mặt lau qua tóc tai.
Phía trước là đèn đỏ, chiếc xe chầm chậm dừng lại.
Giang Tùy nhận được điện thoại, là của Thẩm Kính gọi tới.
“Đàn chị.” Cô áp sát điện thoại, nghe bên kia nói xong, liền trả lời: “Không sao đâu, em đã lên xe rồi… Ừm, đúng, em mua vé ngày mai rồi ạ.”
“Đến đây làm gì vậy?” Châu Trì đột nhiên mở miệng.
Giang Tùy nói: “Đến tìm đàn chị, công ty của chị ấy ở đây.”
“Là công ty nào?”
“Tuyên Đạt.” Giang Tùy nói: “Ở khu mới, mới thành lập được chừng hai năm, chắc là anh không biết.”
Giang Tùy biết công ty của Châu Mạn cũng ở khu này, có điều ở khu phía Tây, tuy cách bên này không xa, nhưng cũng không dễ gì lại gặp nhau được, cũng quá trùng hợp rồi.
Tâm trạng đè nén không ổn định, Châu Trì nhịn một lúc, sau đó vẫn hỏi: “Em đặt vé rồi, lại đi đấy à?”
Ngữ khí của anh có chút kỳ quái, Giang Tùy quay sang nhìn một cái, nói: “Phải về Giang Thành một chuyến, đi thăm cô em.”
Nói xong câu này, cũng không nghe thấy Châu Trì trả lời, cô cũng không nói nữa.
Chiếc xe yên tĩnh chạy đi, bên ngoài màn mưa cũng mỏng dần.
Là cao điểm tan tầm, đi đến đại lộ trung tâm, là một đoạn kẹt xe nghiêm trọng.
Chiếc xe dừng lại.
Giang Tùy nghe Châu Trì gọi hai cuộc điện thoại, đều là nói chuyện công việc. Lúc cô vô tình quay sang nhìn, thấy anh hơi cau mày, nhíu mắt, đôi môi mỏng miễn cưỡng kéo lên, dường như đang đè nén chuyện gì, có vẻ khó chịu.
Nhận ra mình đã nhìn anh quá lâu, cô thu tầm mắt lại, cúi đầu nghịch điện thoại của mình, trả lời tin nhắn Wechat cho Tri Tri.
Nhưng mà trong lòng vẫn không ổn định lại được.
Tại sao cứ gặp anh là lại như thế này?
Đợi một lúc, đoàn xe đứng yên nãy giờ cũng bắt đầu nhúc nhích, mưa cũng nhỏ dần.
Châu Trì hỏi: “Em đang ở đâu?”
Giang Tùy hoàn hồn, nhìn phía trước, nói: “Anh dừng chỗ trung tâm thương mại đằng trước đi, em tự đi về được rồi.”
Vốn dĩ cô nghĩ công việc của anh bận rộn, không muốn làm mất thời gian của anh, nhưng Châu Trì lại hiểu lầm.
Sắc mặt anh lạnh đi vài phần: “Địa chỉ cũng không muốn nói cho anh? Cho dù chúng ta có chia tay, thì cũng vẫn là bạn cùng lớp.”
Giang Tùy ngẩn người.
Tay anh siết chặt vô lăng, mỉm cười trào phúng: “Cũng phải, suy cho cùng chia tay rồi, em liền dứt khoát xóa sạch mọi thứ, một chút cũng không lưu luyến.”
Không khí trong xe biến đổi, rơi vào một mảnh im lặng.
Giang Tùy cúi đầu, trầm mặc một lúc lâu, thấp giọng nói: “Em không có ý này, em thấy anh đang bận, cho nên…” Ngừng một chút, thở dài trong lòng, cũng không giải thích thêm gì nữa, đem địa chỉ nói cho anh: “Em ở đường Yên Tuyền, bên khu mới.”
Châu Trì mím môi, vượt qua đèn xanh, ở ngã tư phía trước xoay vô lăng quay ngược lại.
Giang Tùy tựa người vào cửa sổ, nhìn ra ngoài đường.
Trời càng lúc càng tối, đèn đường cũng đã được thắp lên.
Chiếc xe một đường chạy thẳng, không ai nói với ai câu nào.
Đến trước cổng tiểu khu, xe ngừng lại.
Hai người trong xe đều im lặng, Châu Trì chống khuỷu tay lên vô lăng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
“Nhà mới mua à” Anh hỏi một câu, giọng nói đã hòa hoãn đi vài phần.
Giang Tùy nói: “Không phải, là trước kia bố em mua, nhưng chưa ở.” Cô ngồi thêm vài giây, đưa tay ra định mở cửa xuống thì nghe thấy anh hỏi: “Em về nước một mình sao?”
Tay Giang Tùy dừng lại, ừm một tiếng.
“Bố em đâu?”
“Ông ấy sang Mỹ làm việc.” Giang Tùy nói: “Năm ngoái cưới một người đồng nghiệp dạy cùng trường, gần như bây giờ định cư ở đó luôn.”
“Thế sao em lại quay về?” Anh đột nhiên quay sang nhìn cô.
Cái nhìn của anh khiến Giang Tùy hơi ngẩn người, cô vô thức xoa xoa ngón tay, nghĩ nghĩ, nói: “Công ty đàn chị thiếu người, em quay về hỗ trợ một thời gian.”
“Chỉ có lí do này?” Anh đè thấp giọng hỏi.
Giang Tùy ngước lên nhìn.
Trong ánh đèn đường mờ mịt, hai người lặng lẽ nhìn nhau vài giây.
“Giang Tùy.” Kể từ khi gặp lại, đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô.
Giang Tùy có chút hoảng hốt: “Ừm.”
Anh đột nhiên rủ mắt, cũng không nói gì.
Giang Tùy cũng không hỏi nữa, ngồi một lúc, cô đẩy cửa xuống xe, quay người lại nói một câu: “Cảm ơn anh đưa em về.”
Châu Trì không đáp lại.
Giang Tùy xoay người đi về phía cổng lớn tiểu khu, lên lầu, cô chạm vào túi áo khoác, chỉ thấy mỗi điện thoại, còn chìa khóa thì không thấy đâu cả.
Hồi tưởng lại, cô đặt đồ đạc trước cửa, nhanh chóng chạy bộ xuống lầu.
Chiếc xe màu đen vẫn như cũ chưa hề rời đi.
Giang Tùy đi qua.
Mở cửa ra, cô thăm dò hỏi: “Hình như chìa khóa của em rơi trên xe rồi.”
Vừa nói xong, liền nhìn thấy nó đang nằm trong tay Châu Trì.
Anh sờ sờ móc chìa khóa, là chú chim cánh cụt hồng phấn đã rất cũ, lông trên đầu gần như rụng sạch, chỉ còn lại dáng vẻ trọc lóc, nhìn rất buồn cười.
Giang Tùy muốn giơ tay lấy, nhưng anh tránh đi, vẫn cứ nhìn đồ vật trong tay, hỏi: “Sao vẫn còn dùng cái này?”
Giang Tùy nói: “Vẫn dùng được nên chưa bỏ.”
“Đã cũ lắm rồi, em không thấy xấu à?”
“Vẫn tốt mà.” Giang Tùy nhìn, nhỏ giọng nói: “Chỉ là không có lông thôi, cũng không khác trước kia là mấy.”
Châu Trì nhìn cô vài giây, đột nhiên cúi đầu, tựa hồ như đang cười trào phúng.
“Đối với thứ đồ chơi đã hỏng này, nào ngờ em vẫn còn giữ.”
Giang Tùy ngẩn người nhìn anh.
Châu Trì trả lại chìa khóa cho cô.
Sau đó không ai nói gì, Giang Tùy cầm lấy chìa khóa đi lên.
Về đến phòng, Giang Tùy bước đến cửa sổ đằng sau, nhìn về phía trước tiểu khu.
Khoảng mười phút sau, mới thấy chiếc xe lái đi.
Một cơn gió lạnh thổi tới, cô liền đóng cửa sổ lại.
Châu Trì không trở về nhà, mà đến thẳng phòng mạt chược của Trương Hoán Minh.
Hai năm trước, Trương Hoán Minh dứt khoát vứt bỏ công việc lương tháng ba nghìn, bắt đầu dấn thân vào ngành giải trí. Kết quả, chưa tới nửa năm, quảng bá vỡ nợ, nhưng cậu ta vẫn không nhụt chí, liền mở một phòng chơi bi-a và một phòng chơi mạt chược, một lầu trên một lầu dưới, bên dưới cho hội người già chơi mạt chược, còn tầng trên cho đám thanh niên trẻ đánh bi-a, kinh doanh cũng không tồi.
Sau đó cảm thấy nhàn nhã thong dong, liền bắt đầu học nấu ăn, không có chuyện gì liền hẹn một đám anh em tụ tập nấu nướng ăn uống.
Lúc Châu Trì tới, cậu ta vừa mới kho một nồi thịt xong, mua vài chai rượu, lại chiên vài thứ nữa, cứ vậy giải quyết bữa tối.
Ăn uống xong, đánh vài trận bi-a, Châu Trì dựa người trên ghế sofa, khẽ nhắm mắt lại.
Trương Hoán Minh ném một lon bia sang cho anh.
“Xem nào, đại khái tôi biết xảy ra chuyện gì rồi.” Trương Hoán Minh khịt khịt mũi, cũng lấy một cái ghế ngồi xuống, nhíu mày: “Có phải có người trở về, làm cho cậu vui sướng ngất ngây không…À không phải, là tâm phiền ý loạn chứ, nhỉ?”
Châu Trì bật nắp lon bia: “Cậu thích nói thế nào thì nói, tùy.”
“Lẽ nào tôi nói sai à?” Trương Hoán Minh lắc lắc đầu: “Tôi nghe Lâm Lâm kể rồi, Giang Tùy quay về rồi, cậu bày ra cái dáng vẻ đau đầu này cho ai xem, người cũng đã trở về, nếu trong lòng vẫn không buông bỏ được, thì còn chần chừ cái gì nữa, theo đuổi lại đi.”
Châu Trì uống một ngụm bia, chau mày: “Nói thì dễ nhỉ.”
“Có cái gì mà không dễ? Chuyện trước kia đều cho qua hết đi, ai đúng ai sai cũng đừng quan tâm nữa, trước kia Giang Tùy đùng một cái bỏ đi vậy cũng là không đúng, nhưng mà chắc cậu cũng phải làm chuyện gì quá đáng chứ, cậu đã tự phản tỉnh chưa?”
Sắc mặt của Châu Trì không được tốt cho lắm, nốc nửa lon bia, sau đó ngả người ra, nhắm mắt lại.
Trong lòng vẫn như cũ vô cùng khó chịu.
Lớn đến thế này rồi, khiến anh không vui cũng chỉ có cô, khiến anh đau lòng cũng chỉ có cô.
Không phải chưa từng nghĩ qua bản thân đã làm chuyện gì không tốt, chỉ là cho dù có nhận ra rồi, cũng không thể chấp nhận được cô cứ vậy mà quyết đoán ra đi, cắt sạch mọi thứ, không lưu lại cho anh một chút gì.
“Cậu cái người này, thôi bỏ đi, tôi cũng lười quản cậu.” Trương Hoán Minh nói: “Đúng rồi, tôi đang chuẩn bị rủ họp lớp, vừa hay Giang Tùy quay về…Hay là, năm nay cậu cũng tham gia đi.”
“Không rảnh.”
“Thật sự không muốn gặp cậu ấy à?” Trương Hoán Minh thở dài.
Không có tiếng trả lời, Trương Hoán Minh vỗ nhẹ vào chân anh: “Người ta mà lại đi nữa, tôi xem cậu đi đâu tìm, như tôi nói, nên tranh thủ thời cơ đi, mang người ta quay về.”
*
Buổi tối hôm đó, Giang Tùy ngủ không ngon, mới bốn năm giờ sang đã giật mình tỉnh dậy, trong lòng có chút khó chịu, trong lúc không tỉnh táo, liền đưa tay lên với điện thoại trên đầu giường, kéo danh bạ xuống, mới nghĩ ra đã không còn lưu số của anh nữa rồi.
Danh bạ đã không còn ai tên là ZC nữa.
Hết chương 61
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook