Thành Tiên - Mễ Hoa
-
Chương 6
Tối hôm đó, nhà Tào thị quả nhiên có thịt gà ăn, mùi thơm bay ngào ngạt.
Ta ngồi trên mái nhà bọn họ, nhìn thấy cả nhà chúng đang ăn uống ngon lành, miệng dính đầy mỡ.
Tào thị chép miệng: "Còn hai con gà sống, sáng mai đem ra chợ bán, sẽ không ai biết đâu."
"Biết thì đã sao, sợ chúng nó chắc, cứ để chúng nó đến tìm thử xem." Đại Ngưu hừ lạnh.
"Mẹ, ca ca, hai người đang nói gì vậy? Đây chẳng phải là gà nhà mình nuôi sao? Con nhìn chúng lớn lên, tình cảm sâu đậm lắm." Nhị Ngưu vừa gặm chân gà, vừa giả vờ ngạc nhiên.
Tào thị cười ha hả, vỗ tay, hai mắt híp lại: "Con trai mẹ nói đúng lắm!"
Trong phòng bừa bộn, ba đứa con gái tranh nhau gặm xương gà, đứa nhỏ không tranh được với đứa lớn, liền òa khóc.
Tào thị cho đứa con gái lớn một cái tát: "Tranh giành! Chỉ giỏi tranh giành! Đúng là đồ quỷ c.h.ế.t đói đầu thai!"
Người chồng nhu nhược, lén giấu nửa cái đùi gà trong tay áo, bị Tào thị tinh mắt phát hiện, giật phắt lấy: "Lấy ra đây! Giấu giếm cái gì! Mẹ ông cả ngày nằm ì ra đấy, chẳng làm gì, không sợ ăn đùi gà bị nghẹn c.h.ế.t à!"
...
Sáng hôm sau, ta đến trấn trên thuê một con lừa, trả cho người đánh xe hai mươi đồng.
Tối hôm đó, khi Tào Đại Ngưu ra ngoài đi vệ sinh, hắn nhặt được một mảnh bạc vụn trước cửa nhà.
Đi thêm vài bước, hắn lại nhặt được một miếng.
Lại đi thêm vài bước nữa, lại có thêm một miếng.
Cho đến khi bị ta đánh ngất, hắn vẫn còn mê muội, tham lam bò lê trên mặt đất tìm kiếm bạc.
Ta và Văn Cảnh dắt theo con lừa, lừa kéo theo hắn đang bất tỉnh, cứ như vậy đi vào trong núi.
Chúng ta dùng dây trói hắn lại, treo lên một cái cây.
Văn Cảnh có vẻ sợ hãi, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, run rẩy nói rằng vào núi lúc trời tối rất nguy hiểm.
Trên đường về, cậu bé run giọng hỏi: "A tỷ, nếu không ai tìm thấy, hắn sẽ c.h.ế.t đói mất sao?"
Không hiểu sao, ta cảm thấy tuy cậu bé sợ hãi, nhưng giọng nói lại có chút phấn khích.
Ta búng vào trán cậu bé: "Đương nhiên rồi. Nhưng chúng ta làm vậy không phải để g.i.ế.c hắn, ba ngày sau, nếu không có ai tìm thấy hắn, chúng ta sẽ giả vờ đi ngang qua rồi cứu hắn xuống."
Là một yêu quái một lòng hướng thiện, ta chưa từng nghĩ đến chuyện g.i.ế.c người.
Mục đích của ta là cho hắn một bài học.
Tào Đại Ngưu mới mười lăm tuổi, ban đêm bị lũ sói mắt xanh lè vây quanh dưới gốc cây, dù ngày thường có hung hăng, côn đồ đến đâu, thì cũng phải sợ đến ngất xỉu.
Hơn nữa, cô bạn tiểu yêu hoa của ta còn rất nhiệt tình hóa thành hồn ma nữ treo cổ, cùng treo trên một cái cây với hắn.
Ba ngày sau, Tào Đại Ngưu được người trong làng tìm thấy, quả nhiên hắn đã hóa điên.
Một thời gian dài sau đó, nhà bọn họ cứ kêu gào thảm thiết, gà bay chó sủa, loạn thành một đoàn.
Ta biết ngay mà, nhà Tào thị thích bắt nạt người khác như vậy, chắc là do cuộc sống quá buồn tẻ.
Giờ thì hay rồi, Đại Ngưu hóa điên, suốt ngày kêu gào có ma quỷ đến bắt, đến Nhị Ngưu cũng sợ quá mà ngoan ngoãn hẳn.
Quả nhiên, trên đầu ba thước có thần linh, đừng tưởng làm điều ác mà không ai hay biết.
Bọn họ không sợ luật lệ, đạo đức, mà chỉ sợ quả báo, thần linh.
Quả nhiên, những lời răn dạy về quỷ thần vẫn có tác dụng hơn cả.
"Nếu con người làm điều ác, tai họa sẽ đến, vì vậy không được làm chuyện xấu, ức h.i.ế.p người khác." Ta nói với Văn Cảnh.
Văn Cảnh rõ ràng hiểu được ý ta, cậu bé nhìn ta: "Nhưng a tỷ, ta mới là người bị ức hiếp."
Ta biết cậu bé yếu đuối, dễ bị bắt nạt, thật đáng thương.
Sau khi chuyện nhà Tào thị lắng xuống, ta đến nhà lão tú tài ở làng bên nộp học phí, cho Văn Cảnh tiếp tục đi học.
Trước đó, ta đã hỏi cậu bé, sau này muốn theo ta học nghề thuốc, có một cái nghề để kiếm sống, hay là muốn đi học, rồi ra làm quan.
Văn Cảnh chọn việc học hành, cậu bé nói muốn làm quan to, để trừng trị tên trưởng thôn, để những đứa trẻ như cậu bé có đường sống, không bị kẻ xấu bắt nạt.
Ta khen ngợi: "Chí hướng thật cao đẹp!"
Cậu bé lập tức ưỡn ngực, hỏi lại ta: "Chí hướng của a tỷ là gì ạ?"
Cậu bé mở to đôi mắt, chắc hẳn là nghĩ ta sẽ nói những điều như cứu người giúp đời.
Nhưng ta chỉ nhìn cậu bé, mỉm cười, thần bí nói: "Ta chỉ nói cho mình đệ biết thôi, đừng nói cho ai khác nhé. Sau này, ta muốn làm thần tiên."
Mắt Văn Cảnh mở to hơn, rồi cậu bé cũng cười theo, bắt chước ta: "Chí hướng thật cao đẹp!"
Từ đó, Văn Cảnh bắt đầu con đường học hành của mình.
Ngày nào cũng vậy, cứ đến giờ Mão, cậu bé lại cõng túi vải đựng cơm trưa ta chuẩn bị sẵn, đến trường tư thục ở làng bên.
Chiều đến, khi hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương nơi đầu làng kéo dài bóng dáng nhỏ bé của cậu bé.
Ta ngồi trên mái nhà bọn họ, nhìn thấy cả nhà chúng đang ăn uống ngon lành, miệng dính đầy mỡ.
Tào thị chép miệng: "Còn hai con gà sống, sáng mai đem ra chợ bán, sẽ không ai biết đâu."
"Biết thì đã sao, sợ chúng nó chắc, cứ để chúng nó đến tìm thử xem." Đại Ngưu hừ lạnh.
"Mẹ, ca ca, hai người đang nói gì vậy? Đây chẳng phải là gà nhà mình nuôi sao? Con nhìn chúng lớn lên, tình cảm sâu đậm lắm." Nhị Ngưu vừa gặm chân gà, vừa giả vờ ngạc nhiên.
Tào thị cười ha hả, vỗ tay, hai mắt híp lại: "Con trai mẹ nói đúng lắm!"
Trong phòng bừa bộn, ba đứa con gái tranh nhau gặm xương gà, đứa nhỏ không tranh được với đứa lớn, liền òa khóc.
Tào thị cho đứa con gái lớn một cái tát: "Tranh giành! Chỉ giỏi tranh giành! Đúng là đồ quỷ c.h.ế.t đói đầu thai!"
Người chồng nhu nhược, lén giấu nửa cái đùi gà trong tay áo, bị Tào thị tinh mắt phát hiện, giật phắt lấy: "Lấy ra đây! Giấu giếm cái gì! Mẹ ông cả ngày nằm ì ra đấy, chẳng làm gì, không sợ ăn đùi gà bị nghẹn c.h.ế.t à!"
...
Sáng hôm sau, ta đến trấn trên thuê một con lừa, trả cho người đánh xe hai mươi đồng.
Tối hôm đó, khi Tào Đại Ngưu ra ngoài đi vệ sinh, hắn nhặt được một mảnh bạc vụn trước cửa nhà.
Đi thêm vài bước, hắn lại nhặt được một miếng.
Lại đi thêm vài bước nữa, lại có thêm một miếng.
Cho đến khi bị ta đánh ngất, hắn vẫn còn mê muội, tham lam bò lê trên mặt đất tìm kiếm bạc.
Ta và Văn Cảnh dắt theo con lừa, lừa kéo theo hắn đang bất tỉnh, cứ như vậy đi vào trong núi.
Chúng ta dùng dây trói hắn lại, treo lên một cái cây.
Văn Cảnh có vẻ sợ hãi, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, run rẩy nói rằng vào núi lúc trời tối rất nguy hiểm.
Trên đường về, cậu bé run giọng hỏi: "A tỷ, nếu không ai tìm thấy, hắn sẽ c.h.ế.t đói mất sao?"
Không hiểu sao, ta cảm thấy tuy cậu bé sợ hãi, nhưng giọng nói lại có chút phấn khích.
Ta búng vào trán cậu bé: "Đương nhiên rồi. Nhưng chúng ta làm vậy không phải để g.i.ế.c hắn, ba ngày sau, nếu không có ai tìm thấy hắn, chúng ta sẽ giả vờ đi ngang qua rồi cứu hắn xuống."
Là một yêu quái một lòng hướng thiện, ta chưa từng nghĩ đến chuyện g.i.ế.c người.
Mục đích của ta là cho hắn một bài học.
Tào Đại Ngưu mới mười lăm tuổi, ban đêm bị lũ sói mắt xanh lè vây quanh dưới gốc cây, dù ngày thường có hung hăng, côn đồ đến đâu, thì cũng phải sợ đến ngất xỉu.
Hơn nữa, cô bạn tiểu yêu hoa của ta còn rất nhiệt tình hóa thành hồn ma nữ treo cổ, cùng treo trên một cái cây với hắn.
Ba ngày sau, Tào Đại Ngưu được người trong làng tìm thấy, quả nhiên hắn đã hóa điên.
Một thời gian dài sau đó, nhà bọn họ cứ kêu gào thảm thiết, gà bay chó sủa, loạn thành một đoàn.
Ta biết ngay mà, nhà Tào thị thích bắt nạt người khác như vậy, chắc là do cuộc sống quá buồn tẻ.
Giờ thì hay rồi, Đại Ngưu hóa điên, suốt ngày kêu gào có ma quỷ đến bắt, đến Nhị Ngưu cũng sợ quá mà ngoan ngoãn hẳn.
Quả nhiên, trên đầu ba thước có thần linh, đừng tưởng làm điều ác mà không ai hay biết.
Bọn họ không sợ luật lệ, đạo đức, mà chỉ sợ quả báo, thần linh.
Quả nhiên, những lời răn dạy về quỷ thần vẫn có tác dụng hơn cả.
"Nếu con người làm điều ác, tai họa sẽ đến, vì vậy không được làm chuyện xấu, ức h.i.ế.p người khác." Ta nói với Văn Cảnh.
Văn Cảnh rõ ràng hiểu được ý ta, cậu bé nhìn ta: "Nhưng a tỷ, ta mới là người bị ức hiếp."
Ta biết cậu bé yếu đuối, dễ bị bắt nạt, thật đáng thương.
Sau khi chuyện nhà Tào thị lắng xuống, ta đến nhà lão tú tài ở làng bên nộp học phí, cho Văn Cảnh tiếp tục đi học.
Trước đó, ta đã hỏi cậu bé, sau này muốn theo ta học nghề thuốc, có một cái nghề để kiếm sống, hay là muốn đi học, rồi ra làm quan.
Văn Cảnh chọn việc học hành, cậu bé nói muốn làm quan to, để trừng trị tên trưởng thôn, để những đứa trẻ như cậu bé có đường sống, không bị kẻ xấu bắt nạt.
Ta khen ngợi: "Chí hướng thật cao đẹp!"
Cậu bé lập tức ưỡn ngực, hỏi lại ta: "Chí hướng của a tỷ là gì ạ?"
Cậu bé mở to đôi mắt, chắc hẳn là nghĩ ta sẽ nói những điều như cứu người giúp đời.
Nhưng ta chỉ nhìn cậu bé, mỉm cười, thần bí nói: "Ta chỉ nói cho mình đệ biết thôi, đừng nói cho ai khác nhé. Sau này, ta muốn làm thần tiên."
Mắt Văn Cảnh mở to hơn, rồi cậu bé cũng cười theo, bắt chước ta: "Chí hướng thật cao đẹp!"
Từ đó, Văn Cảnh bắt đầu con đường học hành của mình.
Ngày nào cũng vậy, cứ đến giờ Mão, cậu bé lại cõng túi vải đựng cơm trưa ta chuẩn bị sẵn, đến trường tư thục ở làng bên.
Chiều đến, khi hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương nơi đầu làng kéo dài bóng dáng nhỏ bé của cậu bé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook