Thanh Tiến Độ Sinh Tồn
-
40: Vịnh Trăng Khuyết
Chào một tiếng với người trực đêm của câu lạc bộ xong, Thời Tiến nâng một bát sủi cảo còn bốc hơi nóng ra khỏi cửa, bước về phía chiếc xe Jeep quân đội duy nhất đỗ trước cửa.
Trông thấy Thời Tiến xuất hiện, Hướng Ngạo Đình đẩy cửa xuống, đứng cạnh xe nhìn hắn tiến lại gần.
Thời Tiến đứng cách Hướng Ngạo Đình chừng hai bước, đưa sủi cảo qua, nói: "Cho này, anh ăn đi.
Món này vừa hay hợp để ăn đêm.
Sủi cảo do em gói, vì đã từng hấp qua một lần rồi, phần này mới được hâm lại, nên có lẽ mùi vị không còn ngon như lúc mới ra lò, anh ăn lấp dạ đi."
Hướng Ngạo Đình thoáng sững người, tầm mắt rơi xuống chiếc bát giấy trên tay hắn.
Gã lừng khừng một lát, rồi vươn tay nhận, nghiêng người dựa vào mui xe, vừa bóc đũa vừa nói: "Anh không biết là mày biết gói sủi cảo đấy."
"Gói sủi cảo đâu có khó, học tí là biết ngay." Thời Tiến đút tay vào túi, nhìn Hướng Ngạo Đình tháo bát đũa, gắp một miếng sủi cảo nhét vào trong miệng mà không hề ghét bỏ, không nhịn được hỏi, "Anh không sợ em cho thuốc xổ vào sủi cảo à?"
Hướng Ngạo Đình không ngần ngại nuốt miếng sủi cảo xuống, hỏi: "Em nỡ cho à?"
"Tất nhiên rồi." Thời Tiến đáp, giọng rất chi là chân thành, "Trước đây em cảm thấy anh rất ác độc, rất giận anh mỗi lần về nhà đều bảo em quá béo, bảo em đi tập thể dục.
Em từng nghĩ rất nhiều trò chơi xấu anh, nhưng anh mãi chẳng đến, những trò em nghĩ ra không dùng được cái nào."
Những điều này đều là suy nghĩ của nguyên chủ, Thời Tiến nói ra không chút áp lực.
Trước khi tất cả bị xé toạt, mỗi lần đối diện với người anh thứ tư ít thân nhất này, trong lòng nguyên chủ vừa khao khát được thân thiết, lại vừa sợ thân thiết.
Nguyên chủ chỉ là một cậu bé bình thường, một người anh biết lái máy bay chiến đấu như Hướng Ngạo Đình quả thực đã thỏa mãn tất cả những ảo tưởng về anh hùng của nguyên chủ.
Tiếc rằng người anh hùng này thỉnh thoảng còn sắm vai phản diện trước mặt nguyên chủ,.
Hướng Ngạo Đình nghe vậy không đáp lời, cúi đầu gắp một miếng sủi cảo cho vào miệng, thoạt trông có vẻ thờ ơ, nhưng động tác có chút vội vàng và cái cảnh nước lèo bất cẩn bắn tóe lên quần áo lại cho thấy nội tâm không bình tĩnh của gã.
"Anh có biết vụ giao dịch kia không?" Thời Tiến hỏi.
Hướng Ngạo Đình nghiêng đầu ho khẽ một tiếng, đánh ực sủi cảo rồi lau nước lèo dính trên người.
Gã rũ mắt nhìn miếng sủi cảo trắng ngần núng nính đẫm mình trong nước lèo, chợt nhớ tới cái cảnh lần đầu tiên gặp mặt đứa em trai Thời Tiến này.
Đó là tại một căn nhà tráng lệ nhưng chẳng có hơi người ở nước M nơi Thời Hành Thụy sống, khi đó Thời Tiến mới vừa mất mẹ, chưa đầy một tuổi, trông múp míp trắng trẻo, được Thời Hành Thụy ôm trong lòng.
Thấy gã bước vào, nó bỗng dưng nở nụ cười ha ha ngốc nghếch.
Trẻ con vô tội, đây là điều gã học được trong quân đội.
"Không biết." Hướng Ngạo Đình bỗng không dám đối mặt với Thời Tiến, có cảm giác những miếng sủi cảo vừa ăn bị mắc kẹt tại cổ họng, nghèn nghẹn khó chịu, "Nhưng anh đoán được phần nào.
Anh được vào đội tốt nhất, theo huấn luyện viên tốt nhất, nhận được nguồn tài nguyên tốt nhất, những thứ này đều xuất hiện sau mỗi lần anh đến gặp mày...!Anh không biết Thời Hành Thụy làm được bằng cách nào, anh chỉ ghét cảm giác đi cửa sau.
Quân đội là nơi nói chuyện bằng thực lực, đa số mọi người đều ghét những kẻ đi cửa sau."
Thời Tiến chợt tỉnh ngộ: "Cho nên sau này anh càng ngày càng ít tới gặp em.
Mỗi lần hỏi tới, anh đều có một đống huấn luyện không tránh được và nhiệm vụ phải làm."
Hướng Ngạo Đình không nói đúng hay sai, chỉ khuấy khuấy nước lèo trong bát, đoạn hỏi: "Tiểu Tiến này, mày hận bọn anh không?"
"Lúc không biết chân tướng thì không hận, khi biết rồi thì hận, nhưng anh thì khác, em không hận anh." Thời Tiến đáp.
Bàn tay cầm đũa khựng lại, Hướng Ngạo Đình ngoảnh nhìn hắn, ngập ngừng hỏi: "Tại sao anh lại khác?"
Thời Tiến nhớ tới những suy nghĩ cuối đời của nguyên chủ, thầm thở dài, đáp: "Bởi vì anh là anh hùng.
Anh hùng thỉnh thoảng mắc lỗi cũng không sao, miễn tấm lòng luôn là ngay thẳng là được."
Hướng Ngạo Đình buông đũa cúi đầu, tay chống lên mui xe, mất một lúc lâu mới mở miệng, giọng khàn khàn: "Xin lỗi, có lẽ anh làm mày thất vọng rồi...!Không có ai thật sự ngay thẳng cả.
Kể từ khoảnh khắc mọi người bước chân trở lại căn nhà đó cùng thứ tình cảm giả tạo, đã không còn ai ngay thẳng nữa rồi."
Đây thực sự là một cuộc trò chuyện với bầu không khí tệ hại.
Hai người đều đang mổ xẻ nội tâm cho chính mình, hoặc cho người còn lại, sau đó cùng nhận được vài thông tin mà bản thân chẳng muốn nghe mấy.
Thời Tiến bỗng không muốn tiếp tục nữa, bèn hỏi: "Anh tìm em để nói gì vậy? Em phải về tắm ngay, anh muốn nói gì thì nói mau đi."
Hướng Ngạo Đình nghe vậy cúi đầu sắp xếp lại cảm xúc, rồi đứng thẳng dậy đối mặt với hắn, tỉ mỉ quan sát dáng vẻ của hắn.
Gã nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, nói: "Chẳng là anh nghe nói mày bị thương, muốn tới xem sao...!Muộn lắm rồi, ngoài trời lạnh, mày về đi."
Đây rõ ràng không phải lời Hướng Ngạo Đình muốn nói.
Thời Tiến nhìn gã cố duy trì vẻ bình tĩnh, cũng không muốn dây dưa thêm, dầu gì hắn đã nói hết những điều nguyên chủ muốn nói, vì vậy gật đầu với Hướng Ngạo Đình rồi quay người đi về phía cửa câu lạc bộ.
Mới đi được mấy bước, phía sau bỗng vang lên tiếng gọi của Hướng Ngạo Đình.
Hắn dừng chân, ngoái đầu nhìn.
"Nếu em bằng lòng, anh mãi mãi là anh trai của em." Hướng Ngạo Đình nói, trong nụ cười phảng phát áy náy, "Đương nhiên, em không muốn cũng không sao...!Tiểu Tiến, xin lỗi em."
"Là em nên cám ơn anh mới phải." Dù cho chỉ là để cứu chữa nội dung truyện.
Thời Tiến không nói gì thêm, tiếp tục quay người đi vào trong.
Bước qua cánh cửa rồi, hắn lại nhìn ra bên ngoài qua tấm kính in hoa bán trong suốt, trông thấy Hướng Ngạo Đình quay lưng bưng bát sủi cảo.
Hắn rũ mắt dằn lòng xuống, đi thẳng về phía thang máy, không buồn quay đầu lại nữa.
Tắm rửa xong xuôi, Thời Tiến phát hiện trên điện thoại của mình xuất hiện một tin nhắn, người gửi là Dung Châu Trung, nội dung vẫn ngắn gọn và thiếu thân thiện như cũ: Thằng oắt kia, có phải mày không xem tiết mục ga la cuối năm của tao không?
Thời Tiến mang cái đầu còn ẩm ướt mở trang soạn tin nhắn, nhớ tới Dung Châu Trung trong truyện trừ độc mồm ra thì chỉ có độc miệng, bèn nhúc nhích ngón tay đáp trả lại một tin nhắn khác: Đúng đấy, không muốn xem, thằng to đầu ạ.
Sau đó hắn xóa hết tất cả tin nhắn, không thèm nhìn những tin nhắn Dung Châu Trung gửi đến sau đó, cuộn mình trong chăn từ từ chìm vào giấc ngủ.
...
Sau mười mấy tiếng ngồi máy bay, mọi người đáp xuống một thành phố ven biển của nước M.
Thời Tiến căng thẳng nhìn thanh tiến độ của mình, khi phát hiện trị số không tăng lên, trái lại còn hơi giảm xuống, hắn liền thở phào nhẹ nhõm.
"Không tăng không tăng, xem ra Thụy Hành(1) đã không còn là nhân tố gây tử vong của cậu nữa rồi, vả lại cách xa thành phố B còn giúp cậu giảm thiểu phần nào nhân tố gây tử vong." Nhóc Chết vui vẻ reo hò.
(1)Nguyên văn:"看来瑞行和成长国已经不是你的致死因素了", mình không hiểu 成长国 ở đây là gì, không biết là bị gõ sai hay sao nữa nên mình bỏ luôn.
Ai hiểu thì nói cho mình với nhé ^^
Thời Tiến cũng vui lắm.
Nhìn thanh tiến độ của mình đã hạ xuống mức 490, hắn hài lòng thở phào, đoạn than thở: "Đã lâu rồi không có cảm giác thoải mái và an toàn như vậy.
Rời khỏi thành phố B quả là một việc khiến người ta vui vẻ."
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Nhóc Chết phụ họa.
Thời Tiến ngả người lên gối ôm trên xe.
Nhớ tới lúc Thời Vĩ Sùng xem như trở mặt với mình thanh tiến độ hoàn toàn không nhúc nhích, hắn trầm ngâm suy xét từng nhân tố sinh tồn mình từng giành được từ mấy người Thời Vĩ Sùng, thoáng thẫn thờ, cuối cùng lắc đầu ném hết suy nghĩ ra sau.
Bận tâm nhiều làm gì, hiện tại an toàn là được.
Nghĩ vậy, hắn liền móc một cục kẹo sữa từ trong túi ra, mở giấy gói rồi đưa đến trước mặt Liêm Quân đang ngồi cạnh, nói: "Này, dậy rồi thì ăn viên kẹo, tâm trạng tốt cả ngày liền."
Liêm Quân mang khuôn mặt tái nhợt vì bị máy bay tra tấn nghiêng đầu liếc hắn một cái, cầm tay hắn lấy kẹo ăn, rồi ngả mình vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời Tiến hài lòng thu tay về, lấy điện thoại ra chơi một ván mạt chược.
Nơi ghế trước, Quái Nhị lặng lẽ dời tầm nhìn khỏi gương chiếu hậu, há miệng ngậm một cây kẹo mút.
...
Ô tô chạy băng băng không ngừng đến một bến cảng tư nhân.
Thời Tiến lấy làm thú lắm, lon ton theo chân mọi người leo lên chiếc du thuyền cỡ trung neo ở cảng, đoạn thở dài nói: "Tôi cứ tưởng chúng ta sẽ lên đảo bằng trực thăng chứ, không ngờ lại là đi thuyền.".
ngôn tình ngược
"Cũng có đường bay, nhưng nếu bay nữa cậu Quân sẽ không chịu nổi mất, cho nên Quái Nhất mới đặt chuyến đi thuyền.
Mọi người có thể đánh một giấc trên thuyền mà." Quái Nhị trả lời, rồi đánh mắt nhìn bộ dạng trông cái gì cũng lạ mắt của Thời Tiến, không nhịn được hỏi, "Trước kia cậu cũng là công tử nhà giàu, bộ chưa thấy du thuyền bao giờ à?"
"Ờm...!Tất nhiên là thấy rồi.
Nhưng lúc đó tôi đam mê học tập quá, không kiềm chế nổi, nên chưa đi chơi thuyền bao giờ." Thời Tiến miễn cưỡng cứu vớt hình tượng của mình.
Quái Nhị liền trưng ra vẻ mặt "Tin cậu thì tôi là thiểu năng trí tuệ".
Sau khi lên boong tàu, anh ta bỗng nghĩ đến điều gì, bèn hỏi: "Vậy cậu có say sóng không? Từ đây đến đảo phải mất một thời gian nữa, nếu cậu bị say sóng, tốt nhất nên uống thuốc chống say ngay đi."
Thời Tiến nghiêm túc suy xét vấn đề này, rồi tự tin trả lời: "Không say đâu, cảm giác thăng bằng của tôi khá tốt đấy, nghe nói người có cảm giác thăng bằng kém mới bị say sóng."
Quái Nhị nghe vậy nhíu mày, cũng không khuyên nữa, dẫn hắn đi vào khoang cho hành khách.
Mười phút sau, du thuyền khởi hành, Thời Tiến nằm co ro trên ghế sô pha trong phòng nghỉ, bộ dạng không thiết sống nữa, chỉ cảm thấy cả thế giới đều đang xoay tròn.
"Không khoa học tí nào cả." Thời Tiến sống dở chết dở, che miệng muốn ói.
Nhóc Chết rất chi là đồng tình: "Có lẽ là do xưa nay cậu chưa từng ngồi thuyền, cho nên tạm thời không quen.
Tôi thêm buff cho cậu nhé, trông cậu khó chịu quá."
Qua mấy phút, Thời Tiến dần dần lấy lại nhịp thở, liền cảm động đến rơi lệ vì bàn tay vàng của nhóc Chết.
Sau một hồi cảm ơn nó không ngớt, hắn lại lôi máy tính bảng ra chơi mạt chược.
Thế là, Quái Nhị sau khi lấy thuốc chống say cho Thời Tiến trở về trông thấy tên nhóc Thời Tiến mới vừa rồi còn sống dở chết dở đang vui vẻ chơi mạt chược.
"Mạt chược còn trị được cả say sóng à?" Anh ta bàng hoàng không dám tin.
Chú Long theo anh ta đến cũng thấy Thời Tiến khỏe như vâm, ngoảnh đầu nguýt Quái Nhị một cái, rồi đút tay vào túi áo khoác, quay người bỏ đi.
"Cậu Quân bảo chú đến cơ mà, chú nguýt tôi làm quái gì." Quái Nhị lấy làm khó hiểu, liếc nhìn Thời Tiến đang khoái chí, rồi lại liếc nhìn thuốc chống say trong tay, tức giận quăng thuốc vào thùng rác, cũng bỏ đi mất dạng.
Đến bữa tối, du thuyền dừng chân nghỉ ngơi trông chốc lát.
Trông thấy mặt trời lặn, Thời Tiến hào hứng bày biện thức ăn trên boong thuyền, sau đó đẩy Liêm Quân lên.
Liêm Quân ở trên thuyền ngủ một giấc, tinh thần tốt hơn hẳn, cũng dễ dãi mặc cho hắn bày trò.
Lên đến boong tàu, đập vào mắt anh đầu tiên là "ánh nến bữa tối" bày ngay chính giữa.
Tròng mắt khẽ chuyển động, anh ngoảnh đầu nhìn Thời Tiến đứng phía sau, hỏi: "Cậu làm à?"
"Không phải, tôi nhờ người ta làm cho.
Không khí trên biển rất trong lành, nhưng buổi chiều nắng chói quá, không ra ngoài được, bây giờ mặt trời đã lặn, ra ngoài hóng gió một chút chắc chắn rất thích."
Thời Tiến vừa nói vừa đưa Liêm Quân đến cạnh bàn ăn, sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh anh.
Hắn kéo bát đũa nhà bếp đã bày trước mặt Liêm Quân lại, bóc vỏ bọc, đoạn nói: "Vốn dĩ phía nhà bếp định chuẩn bị cho ta một bữa đồ tây chính thống, phục vụ theo từng món một.
Tôi không chịu nổi cái kiểu này, quá chậm chạp, bèn bảo họ đổi thành một bàn tiệc hải sản tươi sống.
Anh yên tâm, nguyên liệu món ăn đều là những thứ chú Long bảo anh có thể ăn được, anh cứ yên tâm không vấn đề gì."
Liêm Quân khẽ nhếch môi, cầm đũa lên, nói: "Cậu cũng có lòng lắm.
Ôn bài đến đâu rồi?"
Khuôn mặt tươi cười của Thời Tiến lập tức sụp đổ trong phút chốc.
Hắn gục đầu ăn lấy ăn để, làm bộ không nghe thấy câu hỏi.
Thấy hắn cuối cùng cũng thôi cười ngu, Liêm Quân mới có chút thỏa mãn, không thèm trêu hắn nữa, ăn cho xong bữa tối tỉ mỉ này trong gió đêm mát mẻ.
Bữa ăn cứ thế kết thúc trong yên lặng.
Lúc dọn bàn, trời đã tối sầm, du thuyền một lần nữa xuất phát.
Ánh sao giăng đầy trời, gần đến mức tưởng chừng như đưa tay là có thể chạm tới.
"Quả thật lâu lắm rồi mới thấy bầu trời sao đẹp đến vậy." Thời Tiến cảm thán, thả mình trên ghế sô pha.
Một cơn gió biển thổi qua, thuyền nhỏ lắc lư, đẹp đến chừng như phát say.
Liêm Quân tựa mình vào xe lăn, cũng ngửa đầu nhìn trời sao, ánh mắt bình thản, tay chống đầu, tư thái lười biếng thong dong.
Cả thế giới dường như tĩnh lại, bên tai chỉ còn tiếng gió vi vu và tiếng sóng biển.
Thời Tiến nghiêng đầu nhìn Liêm Quân, ánh mắt theo nhịp gió đêm lướt qua mái tóc đen và góc áo bay lất phất của anh, rồi chầm chậm di chuyển xuống, lén lút men theo vạt áo dài bị gió thổi thốc lên, nhìn vói vào bên trong.
"Đang nhìn gì vậy?" Một giọng nói lành lạnh, trầm thấp nhẹ nhàng dò hỏi.
Thời Tiến như thể bị bỏ bùa mê, thành thật trả lời: "Nhìn xem anh có mặc quần không.
Gió thổi mạnh thế, nếu không mặc quần, chắc có thể nhìn thấy chân."
Liêm Quân: "..."
Thời Tiến muộn màng nhận ra: "..."
Nhóc Chết đứng xem từ đầu đến cuối: "..."
Bầu không khí đầm ấm, thư thái bị phá tan trong nháy mắt, hiện thực tàn khốc liền ập đến.
Thời Tiến cứng ngắc giương mắt, đối diện với ánh mắt của Liêm Quân, gượng gạo cứu chữa: "Không phải...!Ý của tôi là, tôi rất tò mò, tại sao anh cứ mặc áo dài mà không mặc loại quần áo khác, vì có vẻ bảnh hơn à? Nhưng mà anh mặc áo này đúng là bảnh thật..." Liến thoắng vẫn không quên nịnh hót.
Dù vậy, Liêm Quân không cảm thấy đây là nịnh.
Anh cúi đầu, lạnh nhạt nhìn hắn, lấy chăn mỏng che chân lại, trả lời: "Bởi vì đối với những người khó đi lại, loại áo dài này dễ mặc hơn, không phải cột hay cài khóa kéo phức tạp, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian." Dứt lời, anh đẩy bánh xe lăn, quay người đi thẳng một mạch mà không thèm ngoái lại.
Thời Tiến bị câu trả lời đơn giản thẳng thắn này làm cho nghẹn họng ngay.
Nhóc Chết không thể tin vào mắt mình: "Tiến Tiến à, thế mà cậu lại cho rằng cục cưng mặc như vậy để làm dáng, cậu nông cạn quá đi mất!"
Thời Tiến áp tay lên đầu gối, cúi đầu chôn mình vào trong ghế, xấu hổ vô cùng.
Xin lỗi nha, hắn coi anime nhiều quá nên não đi hơi xa.
Rạng sáng, du thuyền cập cảng đảo.
Thời Tiến ngủ say như chết, đám Quái Nhất thấy thế thì thôi dựng đầu hắn dậy, xuống thuyền thu xếp việc trên đảo trước.
Đợi đến khi Thời Tiến tỉnh ngủ ra khỏi khoang hành khách, trời đã sáng bảnh mắt, trên thuyền gần như chẳng còn bóng người, chỉ có Quái Nhị vẫn đang ở phòng nghỉ chờ dẫn hắn lên đảo.
Gió biển thổi nhè nhẹ, Thời Tiến bước lên boong thuyền, nhìn toàn cảnh hòn đảo xinh đẹp hình trăng khuyết được làn nước biển xanh biếc ôm lấy cách không xa, không khỏi huýt sáo một tiếng, cảm thán: "Nơi này thật đẹp, có cái gì đang đậu trong vịnh vậy, mô tô nước à?"
Quái Nhị nói: "Mắt cậu tinh đấy, đúng là mô tô nước.
Đợi thu xếp xong, tôi dẫn cậu đi chơi.
Trên đảo này nhiều thứ hay ho lắm, cứ từ từ hưởng thụ.
Từ bây giờ đến cuối tháng ba, nếu không có chuyện đột xuất gì, tháng này xem như kỳ nghỉ của chúng ta, có thể vui chơi thoả thích."
Thời Tiến nghe vậy, sự chú ý liền bị lôi kéo trở lại, hỏi: "Chỉ tới cuối tháng ba? Tháng tư công việc gì à?"
"Không phải công việc, mà là phải tham dự một buổi hội nghị do phía chính phủ tổ chức.
Vào tháng bốn hằng năm, chính phủ sẽ thống kê lại tình hình của một số tổ chức hợp pháp lớn trong nước, sau đó thảo luận cùng người đứng đầu của các tổ chức chuyện quét sạch những tổ chức không hợp pháp.
Cậu Quân đến hỗ trợ trấn thủ, nếu không sẽ có mấy người không chịu nghe lời." Quái Nhị vừa giải thích vừa đưa hắn xuống thuyền.
Thời Tiến bước theo anh ta, hỏi: "Vậy địa điểm tổ chức hội nghị ở đâu? Trong nước à?"
"Không phải, là trên vùng biển quốc tế.
Phía chính phủ có một chiếc du thuyền lớn chuyên dùng để mở hội nghị, đến lúc đó, tất cả mọi người phải lên du thuyền.
Cậu cũng biết, người trong giới mà, tuy treo tên thì coi như là tổ chức hợp pháp, nhưng trong bụng vẫn lo chính phủ một ngày nào đó sẽ tranh thủ lúc tổ chức hội nghị tung lưới bắt hết cả lũ, cho nên chưa bao giờ dám tùy tiện tụ tập trên đất liền."
Thời Tiến gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đoạn liếc nhìn thanh tiến độ đã lui về mức 500 ngay từ khi Trần Thanh được cứu của Liêm Quân trong đầu, thầm đánh một dấu X đỏ chót cho hội nghị tháng tư.
Hòn đảo tư nhân của Liêm Quân có tên là Vịnh Trăng Khuyết, đặt theo một vịnh nhỏ được vây quanh bởi các đảo nhỏ khác.
Vì là đảo tư nhân, bốn phía toàn biển, không cần lo lắng có người đánh lén, cho nên sau khi lên đảo, tâm thái của mọi người thả lỏng hơn phần nào, không phải cẩn thận từng chút một như lúc ở thành phố B và tỉnh Y.
Nơi mọi người ở là một khu phức hợp được xây dựng ở trung tâm đảo.
Toàn bộ khu bao gồm ba căn biệt thự siêu lớn, một đài quan sát, hai bể bơi lớn và nhỏ, ba nhà ăn với phong cách khác nhau cùng nhà bếp riêng đồng bộ, một phòng tập thể hình, một trường bắn, một tòa nhà tổng hợp, một sân quần vợt, một sân bóng rổ và một tòa nhà giải trí đa phương tiện.
Thời Tiến hệt như một tên nhà quê vừa lên tỉnh, vừa nghe Quái Nhị giới thiệu vừa quan sát kiến trúc đẹp đẽ chung quanh, thầm cảm thán trong bụng: hạnh phúc của người giàu quả nhiên là điều không tưởng tượng nổi đối với người bình thường, so với vườn trái cây Hoa Hoa và câu lạc bộ thành phố B, nơi ở lần này quả thực chính là thiên đường!
"Nơi chúng ta ở có từng này đấy, những nơi khác trên đảo còn có vài trò giải trí khác nữa.
Tí nữa cậu lấy một tấm bản đồ đảo, tự bắt xe điện du lịch vòng quanh đảo một chuyến xem, nhớ bảo Quái Lục làm cho tấm thẻ thông hành." Quái Nhị thuyết minh xong xuôi, dẫn Thời Tiến vào căn biệt thự to nhất.
Thời Tiến hoàn hồn, hỏi: "Quái Lục?"
Quái Nhị lúc này mới sực nhớ ra Thời Tiến chưa từng gặp Quái Lục, bèn giải thích: "Quái Lục là nhân viên quản lý hòn đảo này, cứ mùa đông hằng năm sẽ đến lo vật tư trên đảo, cùng cậu Quân nghỉ đông.
Nhưng vì năm nay cậu Quân ở lại thành phố B thêm một thời gian, cho nên anh ta cũng đến trễ hơn, gần như cùng lúc với chúng ta đấy.
Tính tình anh ta khá là thật thà, giỏi những việc hậu cần, lát nữa gặp tôi sẽ giới thiệu cho cậu."
Thời Tiến gật gù tỏ ý đã hiểu, theo chân Quái Nhị đi qua sảnh biệt thự được trang hoàng trang nhã ấm áp, men theo cầu thang bằng gỗ tiến lên tầng hai.
Tầng hai của biệt thự rất lớn, có hai phòng ngủ chính tầm nhìn cực đẹp, hai gian thư phòng lớn và nhỏ, một phòng khách nhỏ, cùng sân thượng bài trí thoải mái với ghế nằm và đu quay.
Quái Nhị đưa Thời Tiến vào một căn phòng ngủ trong số đó, tay chỉ vào tủ quần áo, nói: "Quần áo mới chuẩn bị cho cậu ở trong tủ.
Cậu tự xem phòng, thiếu gì thì gọi điện cho tôi, tôi còn công việc." Nói xong liền dợm bước toan rời đi.
Thời Tiến vội vàng gọi anh ta lại, hỏi: "Anh ở phòng nào, kế bên à? Tôi thấy tầng này hình như chỉ có hai phòng, những người khác ở đâu cả rồi, còn anh Quân thì sao?"
Trong tiềm thức, hắn đã ngầm thừa nhận Quái Nhị chính là hàng xóm của mình, câu nói thốt ra đầu tiên tuy nghe như đang hỏi, mà giọng điệu lại hết sức khẳng định.
Quái Nhị ngoảnh đầu nhìn hắn, im lặng một cách kỳ dị, lúc sau mới cất giọng nói: "Biệt thự này tầng ba và tầng một đều không có người ở, tôi ở căn biệt thự bên trái.
Cậu đứng ở sân thượng bên này gọi tôi, tôi có thể nghe thấy từ phòng mình.
Bên cậu chỉ có một người ở chung, không phải tôi."
Thời Tiến sững ra, lấy làm lạ hỏi: "Vậy là ai, Quái Cửu à?"
Vì luôn phải giúp Liêm Quân xử lý công việc nên Quái Nhất, Quái Tam và Quái Ngũ đều sẽ ở nơi gần Liêm Quân, hắn liền vô thức loại trừ bọn họ ra.
Quái Nhị nhìn hắn một cách đầy ẩn ý, cố ý thừa nước đục thả câu: "Không phải Quái Cửu, lát nữa cậu gặp là biết liền.
Cứ thu xếp đồ đạc trước đi, tôi đi thật đấy, còn phải làm việc khác nữa." Dứt lời, anh ta lại xoay người bước ra khỏi cửa.
Thời Tiến đưa mắt tiễn anh ta đi, lại thoáng băn khoăn về người hàng xóm, sau đó tức tốc vứt chuyện này ra sau đầu.
Hắn vui vẻ nhào lên chiếc giường mềm mại, thích ý lăn một vòng, nghiêng đầu ngắm nhìn cảnh biển xinh đẹp ngoài cửa sổ.
"Nơi này quả thật là thiên đường mà." Hắn thỏa mãn cảm thán một câu, chợt nhớ đến Liêm Quân mãi chẳng thấy bóng dáng đầu từ khi thức dậy.
Liếc nhìn đồng hồ, thấy giờ ăn sáng đã qua từ lâu, hắn vội móc điện thoại ra gọi cho Liêm Quân, vừa kết nối liền hỏi, "Anh Quân, anh ở đâu, có ăn sáng đàng hoàng không đấy?"
"Cậu xuống thuyền rồi?" Liêm Quân cất tiếng hỏi, có tiếng nước loáng thoáng lẫn vào.
Thời Tiến trả lời: "Xuống rồi, vừa nãy Quái Nhị đưa tôi đến phòng ở, bảo tôi sắp xếp hành lý.
Anh Quân ở đâu vậy? Nếu chưa ăn sáng, tôi đến tìm anh ngay."
Đầu dây bên kia yên lặng trong chốc lát, sau đó vang lên tiếng mở cửa, cửa phòng bên này cũng cùng lúc bị mở ra.
Liêm Quân xuất hiện ở cửa, trong tay còn cầm điện thoại, nói: "Tôi ở đây, cậu..."
Thời Tiến giật thót cả tim, ngoảnh đầu trợn mắt trông ra cửa.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Liêm Quân ngậm miệng lại, nhìn Thời Tiến nằm sải lai trên giường, vì lăn lộn mà quần áo đều bị cuốn lên, để lộ hơn nửa phần eo.
Anh quyết đoán rũ mắt xuống, lùi về sau, đóng cửa lại, cầm điện thoại lên: "Mặc quần áo tử tế vào, đến nhà ăn ăn sáng."
Thời Tiến nhìn cửa, lại nhìn điện thoại, rồi nhảy bật khỏi giường như một con cá chép, lật đật chạy đến mở cửa, hỏi: "Anh Quân, sao anh đến nhanh thế, lẽ nào anh..."
Liêm Quân nhìn bộ dạng áo quần xộc xệch của hắn, quay phắt đi, đi thẳng một mạch về phòng mình, đóng sầm cửa ngay trước mặt Thời Tiến, lần thứ hai cầm điện thoại lên: "Mặc quần áo cho tử tế rồi hẵng bước ra, còn ra thể thống gì nữa."
"..."
Thời Tiến trố mắt nhìn cánh cửa trước mặt, rồi quay đầu nhìn cánh cửa phòng thuộc về mình phía sau lưng, lặng lẽ đổi câu nghi vấn thành câu khẳng định: "Thế nên hàng xóm của tôi chính là anh." Đây cũng là lần hai người ở gần nhau nhất từ trước tới nay nhỉ.
–––––––––
Chú thích:
Loại áo Liêm Quân hay mặc là袍子, tức mấy kiểu áo thân dài ngày xưa:
(hình ảnh)
–––––––––
Cá Chết: khoảng thời gian này chạy dl kinh dị đến mức ám ảnh luôn huhu ಥ_ಥ giờ thoát ra rồi mừng muốn chết, tiếp tục trở về làm một con cá chết chờ ướp muối thôiChào một tiếng với người trực đêm của câu lạc bộ xong, Thời Tiến nâng một bát sủi cảo còn bốc hơi nóng ra khỏi cửa, bước về phía chiếc xe Jeep quân đội duy nhất đỗ trước cửa.
Trông thấy Thời Tiến xuất hiện, Hướng Ngạo Đình đẩy cửa xuống, đứng cạnh xe nhìn hắn tiến lại gần.
Thời Tiến đứng cách Hướng Ngạo Đình chừng hai bước, đưa sủi cảo qua, nói: "Cho này, anh ăn đi.
Món này vừa hay hợp để ăn đêm.
Sủi cảo do em gói, vì đã từng hấp qua một lần rồi, phần này mới được hâm lại, nên có lẽ mùi vị không còn ngon như lúc mới ra lò, anh ăn lấp dạ đi."
Hướng Ngạo Đình thoáng sững người, tầm mắt rơi xuống chiếc bát giấy trên tay hắn.
Gã lừng khừng một lát, rồi vươn tay nhận, nghiêng người dựa vào mui xe, vừa bóc đũa vừa nói: "Anh không biết là mày biết gói sủi cảo đấy."
"Gói sủi cảo đâu có khó, học tí là biết ngay." Thời Tiến đút tay vào túi, nhìn Hướng Ngạo Đình tháo bát đũa, gắp một miếng sủi cảo nhét vào trong miệng mà không hề ghét bỏ, không nhịn được hỏi, "Anh không sợ em cho thuốc xổ vào sủi cảo à?"
Hướng Ngạo Đình không ngần ngại nuốt miếng sủi cảo xuống, hỏi: "Em nỡ cho à?"
"Tất nhiên rồi." Thời Tiến đáp, giọng rất chi là chân thành, "Trước đây em cảm thấy anh rất ác độc, rất giận anh mỗi lần về nhà đều bảo em quá béo, bảo em đi tập thể dục.
Em từng nghĩ rất nhiều trò chơi xấu anh, nhưng anh mãi chẳng đến, những trò em nghĩ ra không dùng được cái nào."
Những điều này đều là suy nghĩ của nguyên chủ, Thời Tiến nói ra không chút áp lực.
Trước khi tất cả bị xé toạt, mỗi lần đối diện với người anh thứ tư ít thân nhất này, trong lòng nguyên chủ vừa khao khát được thân thiết, lại vừa sợ thân thiết.
Nguyên chủ chỉ là một cậu bé bình thường, một người anh biết lái máy bay chiến đấu như Hướng Ngạo Đình quả thực đã thỏa mãn tất cả những ảo tưởng về anh hùng của nguyên chủ.
Tiếc rằng người anh hùng này thỉnh thoảng còn sắm vai phản diện trước mặt nguyên chủ,.
Hướng Ngạo Đình nghe vậy không đáp lời, cúi đầu gắp một miếng sủi cảo cho vào miệng, thoạt trông có vẻ thờ ơ, nhưng động tác có chút vội vàng và cái cảnh nước lèo bất cẩn bắn tóe lên quần áo lại cho thấy nội tâm không bình tĩnh của gã.
"Anh có biết vụ giao dịch kia không?" Thời Tiến hỏi.
Hướng Ngạo Đình nghiêng đầu ho khẽ một tiếng, đánh ực sủi cảo rồi lau nước lèo dính trên người.
Gã rũ mắt nhìn miếng sủi cảo trắng ngần núng nính đẫm mình trong nước lèo, chợt nhớ tới cái cảnh lần đầu tiên gặp mặt đứa em trai Thời Tiến này.
Đó là tại một căn nhà tráng lệ nhưng chẳng có hơi người ở nước M nơi Thời Hành Thụy sống, khi đó Thời Tiến mới vừa mất mẹ, chưa đầy một tuổi, trông múp míp trắng trẻo, được Thời Hành Thụy ôm trong lòng.
Thấy gã bước vào, nó bỗng dưng nở nụ cười ha ha ngốc nghếch.
Trẻ con vô tội, đây là điều gã học được trong quân đội.
"Không biết." Hướng Ngạo Đình bỗng không dám đối mặt với Thời Tiến, có cảm giác những miếng sủi cảo vừa ăn bị mắc kẹt tại cổ họng, nghèn nghẹn khó chịu, "Nhưng anh đoán được phần nào.
Anh được vào đội tốt nhất, theo huấn luyện viên tốt nhất, nhận được nguồn tài nguyên tốt nhất, những thứ này đều xuất hiện sau mỗi lần anh đến gặp mày...!Anh không biết Thời Hành Thụy làm được bằng cách nào, anh chỉ ghét cảm giác đi cửa sau.
Quân đội là nơi nói chuyện bằng thực lực, đa số mọi người đều ghét những kẻ đi cửa sau."
Thời Tiến chợt tỉnh ngộ: "Cho nên sau này anh càng ngày càng ít tới gặp em.
Mỗi lần hỏi tới, anh đều có một đống huấn luyện không tránh được và nhiệm vụ phải làm."
Hướng Ngạo Đình không nói đúng hay sai, chỉ khuấy khuấy nước lèo trong bát, đoạn hỏi: "Tiểu Tiến này, mày hận bọn anh không?"
"Lúc không biết chân tướng thì không hận, khi biết rồi thì hận, nhưng anh thì khác, em không hận anh." Thời Tiến đáp.
Bàn tay cầm đũa khựng lại, Hướng Ngạo Đình ngoảnh nhìn hắn, ngập ngừng hỏi: "Tại sao anh lại khác?"
Thời Tiến nhớ tới những suy nghĩ cuối đời của nguyên chủ, thầm thở dài, đáp: "Bởi vì anh là anh hùng.
Anh hùng thỉnh thoảng mắc lỗi cũng không sao, miễn tấm lòng luôn là ngay thẳng là được."
Hướng Ngạo Đình buông đũa cúi đầu, tay chống lên mui xe, mất một lúc lâu mới mở miệng, giọng khàn khàn: "Xin lỗi, có lẽ anh làm mày thất vọng rồi...!Không có ai thật sự ngay thẳng cả.
Kể từ khoảnh khắc mọi người bước chân trở lại căn nhà đó cùng thứ tình cảm giả tạo, đã không còn ai ngay thẳng nữa rồi."
Đây thực sự là một cuộc trò chuyện với bầu không khí tệ hại.
Hai người đều đang mổ xẻ nội tâm cho chính mình, hoặc cho người còn lại, sau đó cùng nhận được vài thông tin mà bản thân chẳng muốn nghe mấy.
Thời Tiến bỗng không muốn tiếp tục nữa, bèn hỏi: "Anh tìm em để nói gì vậy? Em phải về tắm ngay, anh muốn nói gì thì nói mau đi."
Hướng Ngạo Đình nghe vậy cúi đầu sắp xếp lại cảm xúc, rồi đứng thẳng dậy đối mặt với hắn, tỉ mỉ quan sát dáng vẻ của hắn.
Gã nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, nói: "Chẳng là anh nghe nói mày bị thương, muốn tới xem sao...!Muộn lắm rồi, ngoài trời lạnh, mày về đi."
Đây rõ ràng không phải lời Hướng Ngạo Đình muốn nói.
Thời Tiến nhìn gã cố duy trì vẻ bình tĩnh, cũng không muốn dây dưa thêm, dầu gì hắn đã nói hết những điều nguyên chủ muốn nói, vì vậy gật đầu với Hướng Ngạo Đình rồi quay người đi về phía cửa câu lạc bộ.
Mới đi được mấy bước, phía sau bỗng vang lên tiếng gọi của Hướng Ngạo Đình.
Hắn dừng chân, ngoái đầu nhìn.
"Nếu em bằng lòng, anh mãi mãi là anh trai của em." Hướng Ngạo Đình nói, trong nụ cười phảng phát áy náy, "Đương nhiên, em không muốn cũng không sao...!Tiểu Tiến, xin lỗi em."
"Là em nên cám ơn anh mới phải." Dù cho chỉ là để cứu chữa nội dung truyện.
Thời Tiến không nói gì thêm, tiếp tục quay người đi vào trong.
Bước qua cánh cửa rồi, hắn lại nhìn ra bên ngoài qua tấm kính in hoa bán trong suốt, trông thấy Hướng Ngạo Đình quay lưng bưng bát sủi cảo.
Hắn rũ mắt dằn lòng xuống, đi thẳng về phía thang máy, không buồn quay đầu lại nữa.
Tắm rửa xong xuôi, Thời Tiến phát hiện trên điện thoại của mình xuất hiện một tin nhắn, người gửi là Dung Châu Trung, nội dung vẫn ngắn gọn và thiếu thân thiện như cũ: Thằng oắt kia, có phải mày không xem tiết mục ga la cuối năm của tao không?
Thời Tiến mang cái đầu còn ẩm ướt mở trang soạn tin nhắn, nhớ tới Dung Châu Trung trong truyện trừ độc mồm ra thì chỉ có độc miệng, bèn nhúc nhích ngón tay đáp trả lại một tin nhắn khác: Đúng đấy, không muốn xem, thằng to đầu ạ.
Sau đó hắn xóa hết tất cả tin nhắn, không thèm nhìn những tin nhắn Dung Châu Trung gửi đến sau đó, cuộn mình trong chăn từ từ chìm vào giấc ngủ.
...
Sau mười mấy tiếng ngồi máy bay, mọi người đáp xuống một thành phố ven biển của nước M.
Thời Tiến căng thẳng nhìn thanh tiến độ của mình, khi phát hiện trị số không tăng lên, trái lại còn hơi giảm xuống, hắn liền thở phào nhẹ nhõm.
"Không tăng không tăng, xem ra Thụy Hành(1) đã không còn là nhân tố gây tử vong của cậu nữa rồi, vả lại cách xa thành phố B còn giúp cậu giảm thiểu phần nào nhân tố gây tử vong." Nhóc Chết vui vẻ reo hò.
(1)Nguyên văn:"看来瑞行和成长国已经不是你的致死因素了", mình không hiểu 成长国 ở đây là gì, không biết là bị gõ sai hay sao nữa nên mình bỏ luôn.
Ai hiểu thì nói cho mình với nhé ^^
Thời Tiến cũng vui lắm.
Nhìn thanh tiến độ của mình đã hạ xuống mức 490, hắn hài lòng thở phào, đoạn than thở: "Đã lâu rồi không có cảm giác thoải mái và an toàn như vậy.
Rời khỏi thành phố B quả là một việc khiến người ta vui vẻ."
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Nhóc Chết phụ họa.
Thời Tiến ngả người lên gối ôm trên xe.
Nhớ tới lúc Thời Vĩ Sùng xem như trở mặt với mình thanh tiến độ hoàn toàn không nhúc nhích, hắn trầm ngâm suy xét từng nhân tố sinh tồn mình từng giành được từ mấy người Thời Vĩ Sùng, thoáng thẫn thờ, cuối cùng lắc đầu ném hết suy nghĩ ra sau.
Bận tâm nhiều làm gì, hiện tại an toàn là được.
Nghĩ vậy, hắn liền móc một cục kẹo sữa từ trong túi ra, mở giấy gói rồi đưa đến trước mặt Liêm Quân đang ngồi cạnh, nói: "Này, dậy rồi thì ăn viên kẹo, tâm trạng tốt cả ngày liền."
Liêm Quân mang khuôn mặt tái nhợt vì bị máy bay tra tấn nghiêng đầu liếc hắn một cái, cầm tay hắn lấy kẹo ăn, rồi ngả mình vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời Tiến hài lòng thu tay về, lấy điện thoại ra chơi một ván mạt chược.
Nơi ghế trước, Quái Nhị lặng lẽ dời tầm nhìn khỏi gương chiếu hậu, há miệng ngậm một cây kẹo mút.
...
Ô tô chạy băng băng không ngừng đến một bến cảng tư nhân.
Thời Tiến lấy làm thú lắm, lon ton theo chân mọi người leo lên chiếc du thuyền cỡ trung neo ở cảng, đoạn thở dài nói: "Tôi cứ tưởng chúng ta sẽ lên đảo bằng trực thăng chứ, không ngờ lại là đi thuyền."
"Cũng có đường bay, nhưng nếu bay nữa cậu Quân sẽ không chịu nổi mất, cho nên Quái Nhất mới đặt chuyến đi thuyền.
Mọi người có thể đánh một giấc trên thuyền mà." Quái Nhị trả lời, rồi đánh mắt nhìn bộ dạng trông cái gì cũng lạ mắt của Thời Tiến, không nhịn được hỏi, "Trước kia cậu cũng là công tử nhà giàu, bộ chưa thấy du thuyền bao giờ à?"
"Ờm...!Tất nhiên là thấy rồi.
Nhưng lúc đó tôi đam mê học tập quá, không kiềm chế nổi, nên chưa đi chơi thuyền bao giờ." Thời Tiến miễn cưỡng cứu vớt hình tượng của mình.
Quái Nhị liền trưng ra vẻ mặt "Tin cậu thì tôi là thiểu năng trí tuệ".
Sau khi lên boong tàu, anh ta bỗng nghĩ đến điều gì, bèn hỏi: "Vậy cậu có say sóng không? Từ đây đến đảo phải mất một thời gian nữa, nếu cậu bị say sóng, tốt nhất nên uống thuốc chống say ngay đi."
Thời Tiến nghiêm túc suy xét vấn đề này, rồi tự tin trả lời: "Không say đâu, cảm giác thăng bằng của tôi khá tốt đấy, nghe nói người có cảm giác thăng bằng kém mới bị say sóng."
Quái Nhị nghe vậy nhíu mày, cũng không khuyên nữa, dẫn hắn đi vào khoang cho hành khách.
Mười phút sau, du thuyền khởi hành, Thời Tiến nằm co ro trên ghế sô pha trong phòng nghỉ, bộ dạng không thiết sống nữa, chỉ cảm thấy cả thế giới đều đang xoay tròn.
"Không khoa học tí nào cả." Thời Tiến sống dở chết dở, che miệng muốn ói.
Nhóc Chết rất chi là đồng tình: "Có lẽ là do xưa nay cậu chưa từng ngồi thuyền, cho nên tạm thời không quen.
Tôi thêm buff cho cậu nhé, trông cậu khó chịu quá."
Qua mấy phút, Thời Tiến dần dần lấy lại nhịp thở, liền cảm động đến rơi lệ vì bàn tay vàng của nhóc Chết.
Sau một hồi cảm ơn nó không ngớt, hắn lại lôi máy tính bảng ra chơi mạt chược.
Thế là, Quái Nhị sau khi lấy thuốc chống say cho Thời Tiến trở về trông thấy tên nhóc Thời Tiến mới vừa rồi còn sống dở chết dở đang vui vẻ chơi mạt chược.
"Mạt chược còn trị được cả say sóng à?" Anh ta bàng hoàng không dám tin.
Chú Long theo anh ta đến cũng thấy Thời Tiến khỏe như vâm, ngoảnh đầu nguýt Quái Nhị một cái, rồi đút tay vào túi áo khoác, quay người bỏ đi.
"Cậu Quân bảo chú đến cơ mà, chú nguýt tôi làm quái gì." Quái Nhị lấy làm khó hiểu, liếc nhìn Thời Tiến đang khoái chí, rồi lại liếc nhìn thuốc chống say trong tay, tức giận quăng thuốc vào thùng rác, cũng bỏ đi mất dạng.
Đến bữa tối, du thuyền dừng chân nghỉ ngơi trông chốc lát.
Trông thấy mặt trời lặn, Thời Tiến hào hứng bày biện thức ăn trên boong thuyền, sau đó đẩy Liêm Quân lên.
Liêm Quân ở trên thuyền ngủ một giấc, tinh thần tốt hơn hẳn, cũng dễ dãi mặc cho hắn bày trò.
Lên đến boong tàu, đập vào mắt anh đầu tiên là "ánh nến bữa tối" bày ngay chính giữa.
Tròng mắt khẽ chuyển động, anh ngoảnh đầu nhìn Thời Tiến đứng phía sau, hỏi: "Cậu làm à?"
"Không phải, tôi nhờ người ta làm cho.
Không khí trên biển rất trong lành, nhưng buổi chiều nắng chói quá, không ra ngoài được, bây giờ mặt trời đã lặn, ra ngoài hóng gió một chút chắc chắn rất thích."
Thời Tiến vừa nói vừa đưa Liêm Quân đến cạnh bàn ăn, sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh anh.
Hắn kéo bát đũa nhà bếp đã bày trước mặt Liêm Quân lại, bóc vỏ bọc, đoạn nói: "Vốn dĩ phía nhà bếp định chuẩn bị cho ta một bữa đồ tây chính thống, phục vụ theo từng món một.
Tôi không chịu nổi cái kiểu này, quá chậm chạp, bèn bảo họ đổi thành một bàn tiệc hải sản tươi sống.
Anh yên tâm, nguyên liệu món ăn đều là những thứ chú Long bảo anh có thể ăn được, anh cứ yên tâm không vấn đề gì."
Liêm Quân khẽ nhếch môi, cầm đũa lên, nói: "Cậu cũng có lòng lắm.
Ôn bài đến đâu rồi?"
Khuôn mặt tươi cười của Thời Tiến lập tức sụp đổ trong phút chốc.
Hắn gục đầu ăn lấy ăn để, làm bộ không nghe thấy câu hỏi.
Thấy hắn cuối cùng cũng thôi cười ngu, Liêm Quân mới có chút thỏa mãn, không thèm trêu hắn nữa, ăn cho xong bữa tối tỉ mỉ này trong gió đêm mát mẻ.
Bữa ăn cứ thế kết thúc trong yên lặng.
Lúc dọn bàn, trời đã tối sầm, du thuyền một lần nữa xuất phát.
Ánh sao giăng đầy trời, gần đến mức tưởng chừng như đưa tay là có thể chạm tới.
"Quả thật lâu lắm rồi mới thấy bầu trời sao đẹp đến vậy." Thời Tiến cảm thán, thả mình trên ghế sô pha.
Một cơn gió biển thổi qua, thuyền nhỏ lắc lư, đẹp đến chừng như phát say.
Liêm Quân tựa mình vào xe lăn, cũng ngửa đầu nhìn trời sao, ánh mắt bình thản, tay chống đầu, tư thái lười biếng thong dong.
Cả thế giới dường như tĩnh lại, bên tai chỉ còn tiếng gió vi vu và tiếng sóng biển.
Thời Tiến nghiêng đầu nhìn Liêm Quân, ánh mắt theo nhịp gió đêm lướt qua mái tóc đen và góc áo bay lất phất của anh, rồi chầm chậm di chuyển xuống, lén lút men theo vạt áo dài bị gió thổi thốc lên, nhìn vói vào bên trong.
"Đang nhìn gì vậy?" Một giọng nói lành lạnh, trầm thấp nhẹ nhàng dò hỏi.
Thời Tiến như thể bị bỏ bùa mê, thành thật trả lời: "Nhìn xem anh có mặc quần không.
Gió thổi mạnh thế, nếu không mặc quần, chắc có thể nhìn thấy chân."
Liêm Quân: "..."
Thời Tiến muộn màng nhận ra: "..."
Nhóc Chết đứng xem từ đầu đến cuối: "..."
Bầu không khí đầm ấm, thư thái bị phá tan trong nháy mắt, hiện thực tàn khốc liền ập đến.
Thời Tiến cứng ngắc giương mắt, đối diện với ánh mắt của Liêm Quân, gượng gạo cứu chữa: "Không phải...!Ý của tôi là, tôi rất tò mò, tại sao anh cứ mặc áo dài mà không mặc loại quần áo khác, vì có vẻ bảnh hơn à? Nhưng mà anh mặc áo này đúng là bảnh thật..." Liến thoắng vẫn không quên nịnh hót.
Dù vậy, Liêm Quân không cảm thấy đây là nịnh.
Anh cúi đầu, lạnh nhạt nhìn hắn, lấy chăn mỏng che chân lại, trả lời: "Bởi vì đối với những người khó đi lại, loại áo dài này dễ mặc hơn, không phải cột hay cài khóa kéo phức tạp, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian." Dứt lời, anh đẩy bánh xe lăn, quay người đi thẳng một mạch mà không thèm ngoái lại.
Thời Tiến bị câu trả lời đơn giản thẳng thắn này làm cho nghẹn họng ngay.
Nhóc Chết không thể tin vào mắt mình: "Tiến Tiến à, thế mà cậu lại cho rằng cục cưng mặc như vậy để làm dáng, cậu nông cạn quá đi mất!"
Thời Tiến áp tay lên đầu gối, cúi đầu chôn mình vào trong ghế, xấu hổ vô cùng.
Xin lỗi nha, hắn coi anime nhiều quá nên não đi hơi xa.
Rạng sáng, du thuyền cập cảng đảo.
Thời Tiến ngủ say như chết, đám Quái Nhất thấy thế thì thôi dựng đầu hắn dậy, xuống thuyền thu xếp việc trên đảo trước.
Đợi đến khi Thời Tiến tỉnh ngủ ra khỏi khoang hành khách, trời đã sáng bảnh mắt, trên thuyền gần như chẳng còn bóng người, chỉ có Quái Nhị vẫn đang ở phòng nghỉ chờ dẫn hắn lên đảo.
Gió biển thổi nhè nhẹ, Thời Tiến bước lên boong thuyền, nhìn toàn cảnh hòn đảo xinh đẹp hình trăng khuyết được làn nước biển xanh biếc ôm lấy cách không xa, không khỏi huýt sáo một tiếng, cảm thán: "Nơi này thật đẹp, có cái gì đang đậu trong vịnh vậy, mô tô nước à?"
Quái Nhị nói: "Mắt cậu tinh đấy, đúng là mô tô nước.
Đợi thu xếp xong, tôi dẫn cậu đi chơi.
Trên đảo này nhiều thứ hay ho lắm, cứ từ từ hưởng thụ.
Từ bây giờ đến cuối tháng ba, nếu không có chuyện đột xuất gì, tháng này xem như kỳ nghỉ của chúng ta, có thể vui chơi thoả thích."
Thời Tiến nghe vậy, sự chú ý liền bị lôi kéo trở lại, hỏi: "Chỉ tới cuối tháng ba? Tháng tư công việc gì à?"
"Không phải công việc, mà là phải tham dự một buổi hội nghị do phía chính phủ tổ chức.
Vào tháng bốn hằng năm, chính phủ sẽ thống kê lại tình hình của một số tổ chức hợp pháp lớn trong nước, sau đó thảo luận cùng người đứng đầu của các tổ chức chuyện quét sạch những tổ chức không hợp pháp.
Cậu Quân đến hỗ trợ trấn thủ, nếu không sẽ có mấy người không chịu nghe lời." Quái Nhị vừa giải thích vừa đưa hắn xuống thuyền.
Thời Tiến bước theo anh ta, hỏi: "Vậy địa điểm tổ chức hội nghị ở đâu? Trong nước à?"
"Không phải, là trên vùng biển quốc tế.
Phía chính phủ có một chiếc du thuyền lớn chuyên dùng để mở hội nghị, đến lúc đó, tất cả mọi người phải lên du thuyền.
Cậu cũng biết, người trong giới mà, tuy treo tên thì coi như là tổ chức hợp pháp, nhưng trong bụng vẫn lo chính phủ một ngày nào đó sẽ tranh thủ lúc tổ chức hội nghị tung lưới bắt hết cả lũ, cho nên chưa bao giờ dám tùy tiện tụ tập trên đất liền."
Thời Tiến gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đoạn liếc nhìn thanh tiến độ đã lui về mức 500 ngay từ khi Trần Thanh được cứu của Liêm Quân trong đầu, thầm đánh một dấu X đỏ chót cho hội nghị tháng tư.
Hòn đảo tư nhân của Liêm Quân có tên là Vịnh Trăng Khuyết, đặt theo một vịnh nhỏ được vây quanh bởi các đảo nhỏ khác.
Vì là đảo tư nhân, bốn phía toàn biển, không cần lo lắng có người đánh lén, cho nên sau khi lên đảo, tâm thái của mọi người thả lỏng hơn phần nào, không phải cẩn thận từng chút một như lúc ở thành phố B và tỉnh Y.
Nơi mọi người ở là một khu phức hợp được xây dựng ở trung tâm đảo.
Toàn bộ khu bao gồm ba căn biệt thự siêu lớn, một đài quan sát, hai bể bơi lớn và nhỏ, ba nhà ăn với phong cách khác nhau cùng nhà bếp riêng đồng bộ, một phòng tập thể hình, một trường bắn, một tòa nhà tổng hợp, một sân quần vợt, một sân bóng rổ và một tòa nhà giải trí đa phương tiện.
Thời Tiến hệt như một tên nhà quê vừa lên tỉnh, vừa nghe Quái Nhị giới thiệu vừa quan sát kiến trúc đẹp đẽ chung quanh, thầm cảm thán trong bụng: hạnh phúc của người giàu quả nhiên là điều không tưởng tượng nổi đối với người bình thường, so với vườn trái cây Hoa Hoa và câu lạc bộ thành phố B, nơi ở lần này quả thực chính là thiên đường!
"Nơi chúng ta ở có từng này đấy, những nơi khác trên đảo còn có vài trò giải trí khác nữa.
Tí nữa cậu lấy một tấm bản đồ đảo, tự bắt xe điện du lịch vòng quanh đảo một chuyến xem, nhớ bảo Quái Lục làm cho tấm thẻ thông hành." Quái Nhị thuyết minh xong xuôi, dẫn Thời Tiến vào căn biệt thự to nhất.
Thời Tiến hoàn hồn, hỏi: "Quái Lục?"
Quái Nhị lúc này mới sực nhớ ra Thời Tiến chưa từng gặp Quái Lục, bèn giải thích: "Quái Lục là nhân viên quản lý hòn đảo này, cứ mùa đông hằng năm sẽ đến lo vật tư trên đảo, cùng cậu Quân nghỉ đông.
Nhưng vì năm nay cậu Quân ở lại thành phố B thêm một thời gian, cho nên anh ta cũng đến trễ hơn, gần như cùng lúc với chúng ta đấy.
Tính tình anh ta khá là thật thà, giỏi những việc hậu cần, lát nữa gặp tôi sẽ giới thiệu cho cậu."
Thời Tiến gật gù tỏ ý đã hiểu, theo chân Quái Nhị đi qua sảnh biệt thự được trang hoàng trang nhã ấm áp, men theo cầu thang bằng gỗ tiến lên tầng hai.
Tầng hai của biệt thự rất lớn, có hai phòng ngủ chính tầm nhìn cực đẹp, hai gian thư phòng lớn và nhỏ, một phòng khách nhỏ, cùng sân thượng bài trí thoải mái với ghế nằm và đu quay.
Quái Nhị đưa Thời Tiến vào một căn phòng ngủ trong số đó, tay chỉ vào tủ quần áo, nói: "Quần áo mới chuẩn bị cho cậu ở trong tủ.
Cậu tự xem phòng, thiếu gì thì gọi điện cho tôi, tôi còn công việc." Nói xong liền dợm bước toan rời đi.
Thời Tiến vội vàng gọi anh ta lại, hỏi: "Anh ở phòng nào, kế bên à? Tôi thấy tầng này hình như chỉ có hai phòng, những người khác ở đâu cả rồi, còn anh Quân thì sao?"
Trong tiềm thức, hắn đã ngầm thừa nhận Quái Nhị chính là hàng xóm của mình, câu nói thốt ra đầu tiên tuy nghe như đang hỏi, mà giọng điệu lại hết sức khẳng định.
Quái Nhị ngoảnh đầu nhìn hắn, im lặng một cách kỳ dị, lúc sau mới cất giọng nói: "Biệt thự này tầng ba và tầng một đều không có người ở, tôi ở căn biệt thự bên trái.
Cậu đứng ở sân thượng bên này gọi tôi, tôi có thể nghe thấy từ phòng mình.
Bên cậu chỉ có một người ở chung, không phải tôi."
Thời Tiến sững ra, lấy làm lạ hỏi: "Vậy là ai, Quái Cửu à?"
Vì luôn phải giúp Liêm Quân xử lý công việc nên Quái Nhất, Quái Tam và Quái Ngũ đều sẽ ở nơi gần Liêm Quân, hắn liền vô thức loại trừ bọn họ ra.
Quái Nhị nhìn hắn một cách đầy ẩn ý, cố ý thừa nước đục thả câu: "Không phải Quái Cửu, lát nữa cậu gặp là biết liền.
Cứ thu xếp đồ đạc trước đi, tôi đi thật đấy, còn phải làm việc khác nữa." Dứt lời, anh ta lại xoay người bước ra khỏi cửa.
Thời Tiến đưa mắt tiễn anh ta đi, lại thoáng băn khoăn về người hàng xóm, sau đó tức tốc vứt chuyện này ra sau đầu.
Hắn vui vẻ nhào lên chiếc giường mềm mại, thích ý lăn một vòng, nghiêng đầu ngắm nhìn cảnh biển xinh đẹp ngoài cửa sổ.
"Nơi này quả thật là thiên đường mà." Hắn thỏa mãn cảm thán một câu, chợt nhớ đến Liêm Quân mãi chẳng thấy bóng dáng đầu từ khi thức dậy.
Liếc nhìn đồng hồ, thấy giờ ăn sáng đã qua từ lâu, hắn vội móc điện thoại ra gọi cho Liêm Quân, vừa kết nối liền hỏi, "Anh Quân, anh ở đâu, có ăn sáng đàng hoàng không đấy?"
"Cậu xuống thuyền rồi?" Liêm Quân cất tiếng hỏi, có tiếng nước loáng thoáng lẫn vào.
Thời Tiến trả lời: "Xuống rồi, vừa nãy Quái Nhị đưa tôi đến phòng ở, bảo tôi sắp xếp hành lý.
Anh Quân ở đâu vậy? Nếu chưa ăn sáng, tôi đến tìm anh ngay."
Đầu dây bên kia yên lặng trong chốc lát, sau đó vang lên tiếng mở cửa, cửa phòng bên này cũng cùng lúc bị mở ra.
Liêm Quân xuất hiện ở cửa, trong tay còn cầm điện thoại, nói: "Tôi ở đây, cậu..."
Thời Tiến giật thót cả tim, ngoảnh đầu trợn mắt trông ra cửa.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Liêm Quân ngậm miệng lại, nhìn Thời Tiến nằm sải lai trên giường, vì lăn lộn mà quần áo đều bị cuốn lên, để lộ hơn nửa phần eo.
Anh quyết đoán rũ mắt xuống, lùi về sau, đóng cửa lại, cầm điện thoại lên: "Mặc quần áo tử tế vào, đến nhà ăn ăn sáng."
Thời Tiến nhìn cửa, lại nhìn điện thoại, rồi nhảy bật khỏi giường như một con cá chép, lật đật chạy đến mở cửa, hỏi: "Anh Quân, sao anh đến nhanh thế, lẽ nào anh..."
Liêm Quân nhìn bộ dạng áo quần xộc xệch của hắn, quay phắt đi, đi thẳng một mạch về phòng mình, đóng sầm cửa ngay trước mặt Thời Tiến, lần thứ hai cầm điện thoại lên: "Mặc quần áo cho tử tế rồi hẵng bước ra, còn ra thể thống gì nữa."
"..."
Thời Tiến trố mắt nhìn cánh cửa trước mặt, rồi quay đầu nhìn cánh cửa phòng thuộc về mình phía sau lưng, lặng lẽ đổi câu nghi vấn thành câu khẳng định: "Thế nên hàng xóm của tôi chính là anh." Đây cũng là lần hai người ở gần nhau nhất từ trước tới nay nhỉ.
–––––––––
Chú thích:
Loại áo Liêm Quân hay mặc là袍子, tức mấy kiểu áo thân dài ngày xưa:
–––––––––
Cá Chết: khoảng thời gian này chạy dl kinh dị đến mức ám ảnh luôn huhu ಥ_ಥ giờ thoát ra rồi mừng muốn chết, tiếp tục trở về làm một con cá chết chờ ướp muối thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook