Thanh Tiến Độ Sinh Tồn
-
18: Ôm Ấp
Thời Tiến đội dải lụa màu trên đầu, mãi mà không lên tiếng.
Liêm Quân bồi ở bên cạnh hắn, cũng không nói gì.
Nhóc Chết vốn đang rú lên vì ngạc nhiên và vui mừng, nhưng thấy thế giọng yếu dần đi, lo lắng hỏi: "Tiến Tiến, cậu sao thế?" Theo nó biết, Thời Tiến có cùng một ngày sinh nhật với nguyên chủ, đáng nhẽ nên vui mừng vì niềm vui bất ngờ này mới đúng.
"Không có gì." Thời Tiến hoàn hồn, đáp lại nhóc Chết trong đầu một câu rồi giơ tay lau mặt.
Hắn cười, lúc lắc đầu để làm rơi dải lụa màu trên đầu xuống, rồi xoay người nhìn về phía Liêm Quân, vân vê phong bì lì xì trong tay, cố ý hỏi, "Anh Quân, anh lì xì gì cho tôi thế, sao tôi lại sờ thấy tấm thẻ thế này?"
Liêm Quân liếc hắn một cái rồi ngó lơ, trượt ghế lăn toan Tiến phòng khách.
Thời Tiến bạo dạn nắm tay cầm của xe lăn tay kéo ngược lại, khom lưng kề sát vào Liêm Quân, trông như bình tĩnh nhưng thực chất rất căng thẳng đưa tay ra, hỏi: "Chuyện là...!Anh Quân, tôi có thể ôm anh một cái không?"
Liêm Quân cau mày nhìn hắn, rõ ràng rất không vui.
"Được không? Hôm nay sinh nhật tôi mà." Thời Tiến mặt dày lôi cái danh chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật ra.
Liêm Quân nhìn hắn một lúc lâu, giống như không làm gì được hắn, đành giơ tay đặt lên vai hắn, hơi nghiêng người về phía trước, sau đó lập tức lùi lại, nói: "Đi cắt bánh đi, bọn Quái Nhất cũng chuẩn bị quà cho cậu đấy."
Cái ôm này cực kì qua loa, nhưng Thời Tiến đã thỏa mãn.
Hắn mỉm cười vòng ra sau Liêm Quân giữ xe lăn, giọng điệu vô thức cao lên vì phấn khích, đã được hời còn ra vẻ: "Anh Quân, hôm nay tôi cho phép anh ăn một miếng bánh, tối cũng không cần ăn canh!"
Liêm Quân cau mày quở trách: "Cậu đừng có được voi đòi tiên."
"Hề hề." Thời Tiến cười ngu, tăng tốc độ đẩy anh đến trước cái bánh kem.
Những người khác khi đẩy Liêm Quân luôn hết sức cẩn thận, tốc độ không quá nhanh cũng không quá chậm, duy trì ở mức khiến người ta thoải mái, chưa bao giờ dám có hành động quá khích.
Liêm Quân bất thình lình bị Thời Tiến tăng tốc, sợ hãi níu chặt tay vịn.
Đến khi hoàn hồn, anh cảm nhận được có làn gió nhẹ mang theo mùi hương ngọt ngào của bánh kem phả vào mặt, thế là dần thả lỏng, nhoẻn môi, nhưng miệng vẫn quở trách: "Quậy phá gì đấy, cậu đã thành niên rồi, sau này hành sự phải thận trọng hơn."
Thời Tiến đáp lời qua loa lấy lệ, tự mình đi cắm nến sinh nhật cho cái bánh.
Bên này nến vừa cắm xong, một người trong đám Quái Nhất liền một cái xe nhỏ vào.
Trên xe là đủ loại món ăn, trên giá còn quấn đèn màu rất hợp với bầu không khí.
Với khiếu thẩm mỹ thô thiển của bọn Quái Nhất, thế này có lẽ đã là thứ tinh xảo nhất bọn họ có thể làm.
Thời Tiến không chê bai, hớn hở giúp đỡ mọi người dọn đồ, rồi kéo một cái ghế đến gần bàn trà, trực tiếp leo lên.
Sau khi ước xong, hắn hạ dao cắt bánh từ vị trí thật cao thật xa.
Miếng bánh đầu tiên chắc chắn là dành cho Liêm Quân.
Thời Tiến lấy miếng thứ hai, sau đó ném dao đi, nhường cho bọn Quái Nhất tự do sáng tạo.
Quái Nhị mắng hắn là đồ không lương tâm.
Nhưng Thời Tiến mặc kệ, ngồi bên Liêm Quân đắc ý mở quà.
Ỷ mình là nhân vật chính của bữa tiệc, sau khi mở hết quà, chén hết bánh, Thời Tiến vung tay lên, bảo hậu cần câu lạc bộ đem một bộ mạt chược đến, dọn sạch cái bàn trong phòng khách bàn, bắt đầu bày trận.
Quái Nhất thấy thế liền nhướng mày.
Anh ta sực nhớ đến dáng vẻ như cá gặp nước của Thời Tiến trong quán mạt chược trước kia, không đợi Thời Tiến hỏi thăm, anh ta đã trực tiếp biểu thị rằng mình tuyệt đối không tham gia mấy hoạt động bài bạc này.
Thời Tiến nghẹn họng, lén lút nhìn về phía Liêm Quân.
Liêm Quân đáp trả lại bằng một ánh mắt lạnh lẽo chết chóc.
Thời Tiến đành phải từ bỏ ý định chia sẻ niềm vui với ô dù, quay sang níu kéo Quái Nhị, sau đó gọi Quái Tam và Quái Ngũ đến.
Quái Cửu mới được điều bên cạnh Liêm Quân là một thanh niên mặt trẻ con ngày nào cũng gà gật, lúc này đang nằm ngủ quên trời đất trên ghế sô pha, Thời Tiến cũng không dám làm phiền cậu ta.
Một bàn bốn người.
Quái Nhị là chúa nã pháo(1), kỹ năng mạt chược dở tệ đến nỗi người ta cũng thấy ngại thay, lại còn thích ăn gian.
Quái Tam không nói nhiều, nhưng có chút bản lĩnh, luôn lặng lẽ ù to.
Trình độ chơi bài của Quái Ngũ cũng thành thật như gương mặt của y, chẳng màng thắng thua, thoạt trông còn rất vui vẻ.
Tất cả mọi người đều vô tình cố ý nhường Thời Tiến, Thời Tiến thắng tiền tới nhũn cả tay, nụ cười trên mặt chưa từng tắt.
(1)Nã pháo vương (点炮王): 点炮 là lúc đánh ra quân bài làm người khác ù cùng lúc với mình hoặc đánh ra quân gì đó làm người khác thắng =>thanh niên chuyên nhường phần thắng cho người khác:v
Hào hứng chiến đến nửa đêm, con nghiện bài Thời Tiến bị Quái Nhất ném về phòng ngủ, đến cả trong mơ cũng chơi mạt chược, hoàn toàn quên mất cảm giác mạo hiểm khi gặp phải mấy ông anh trai lúc ban ngày.
Nhưng lúc tỉnh dậy, mộng đẹp đã kết thúc, hiện thực phũ phàng ập xuống đầu.
Sau màn xé bỏ mặt nạ tối qua, Thời Vĩ Sùng lại chưa chịu bỏ đi, vẫn sai trợ thủ đưa một chiếc xe đến, đỗ ngoài cửa câu lạc bộ cả một buổi tối, nhiều lần yêu cầu được gặp Thời Tiến.
Thời Tiến dán người vào cửa sổ tầng hai câu lạc bộ, nhìn chiếc xe van màu đen đang đỗ trước cửa, lòng hoảng hốt: "Mày nói xem anh ta đang có ý đồ gì đây, muốn PK trực diện với tao à?"
Thật ra nhóc Chết kỳ cũng rất hoảng loạn, nhưng vẫn miễn cưỡng an ủi: "Tiến Tiến đừng sợ, đây là địa bàn của cục cưng, mấy tên anh trai của cậu không thể làm gì cậu đâu."
"Nhưng tao đâu thể bám riết lấy cục cưng nhà mày cả đời được.
Không rời nửa bước chứ gì, tao sẵn lòng, nhưng cục cưng nhà mày cũng sẽ ghét bỏ thôi." Thời Tiến thấy miệng đắng chát, hết sức ảo não, "Xúc động là ma quỷ, tối hôm qua tao không nên trực tiếp trở mặt mới đúng.
Bảo toàn sinh mệnh là một chuyện, nhưng nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta vẫn là xóa bỏ thanh tiến độ, mà với tình trạng trở mặt như này, sao mà xóa bỏ thanh tiến độ cho được."
Nhóc Chết hừ hừ không đưa ra được đề nghị nào hay ho, cũng đâm ra sầu não.
"Không được, phải nghĩ ra cách xoa dịu quan hệ với mấy ông anh này, chí ít cũng phải đưa thanh tiến độ xuống vạch an toàn." Thời Tiến nắm chặt khung cửa sổ, lại nhìn chiếc xe van dưới lầu, rồi quay người chạy về phía thư phòng Liêm Quân.
...
Thời Vĩ Sùng đứng ngoài Bóng đêm canh me mấy ngày liền, ra vẻ kiên trì cực kì.
Ngay cả khi y phải tạm rời đi một lúc vì công việc hay vì nhu cầu sinh hoạt, chẳng qua mấy tiếng lại quay về, như thể nếu không gặp được Thời Tiến sẽ không chịu buông xuôi.
Cứ thế dây dưa đến ngày thứ sáu, Thời Vĩ Sùng cuối cùng cũng được mời vào Bóng đêm lần nữa.
Thời Tiến ngồi trong phòng khách gặp y, trước mặt bày mấy phần tài liệu.
"Tiểu Tiến, anh cần nói chuyện với em." Thời Vĩ Sùng vừa vào cửa đã cất lời, hàng lông mày y cau lại, có thể thấy tâm trạng không tốt cho lắm.
"Chờ một chút, anh nghe em nói xong đã." Thời Tiến ngăn y lên tiếng, ra hiệu bảo y ngồi xuống, sau đó mở lần lượt từng tập tài liệu ra, bày trước mặt y, trình bày rõ ràng, "Đây là hồ sơ đấu thầu của khu tây thành phố Y, em kiến nghị anh nên từ bỏ, nó là một cái hố to; đây là dự án phát triển khu K nước J, em kiến nghị anh nên theo, nó có lợi cho sự phát triển của Thụy Hành; cái này là kế hoạch di dời tuyến ba của bố lúc còn sống, anh có thể tham khảo một chút...!Cuối cùng là cái này, danh sách những người tâm phúc của bố, nếu anh muốn chuyển trọng tâm kinh doanh của Thụy Hành về nước, em kiến nghị anh không nên dùng bọn họ, bọn họ sẽ ngáng chân anh."
Càng nghe, vẻ mặt Thời Vĩ Sùng càng nghiêm túc.
Y cầm những tài liệu này lên, lật xem từng cái một, rồi ngước mắt nhìn Thời Tiến, như thể không nhận ra hắn là ai, hỏi: "Những thứ này em lấy từ đâu ra?" Trong này thậm chí có cả vụ y đang lên kế hoạch.
"Em hay theo bố, những thứ bố biết, tất nhiên em cũng có thể biết." Thời Tiến trả lời, rót cho y tách trà, nói tiếp: "Những điều em muốn nói đã nói xong rồi, anh muốn gì thì nói đi."
Nhóc Chết rất tuyệt vọng: "Thanh tiến độ vẫn là 900.
Đã cho một miếng bánh to đến vậy, sao Thời Vĩ Sùng chẳng có tí tẹo phản ứng nào cả thế?"
Thời Tiến nghe vậy cũng thấy nản lòng, nhưng vẫn miễn cưỡng an ủi: "Không vội, chúng ta tiếp tục nghe xem Thời Vĩ Sùng muốn nói gì.
Chí ít hiện tại lập trường của tao và anh ta không hoàn toàn đối lập nhau, thái độ của anh ta sẽ mềm đi thôi."
Nghe Thời Tiến nói rằng tất cả những tài liệu này đều lấy từ Thời Hành Thụy, vẻ mặt Thời Vĩ Sùng trở nên khó đoán.
Y cẩn thận lật xem lại tài liệu, bất giác thu hơi thở lại, giọng điệu cũng bình tĩnh lại, hỏi: "Sao lại nói với anh nhiều điều này?"
"Nguyên nhân vẫn giống như lúc trước em đã nói với anh khi lựa chọn từ bỏ tài sản thừa kế thôi." Thời Tiến thản nhiên đối mặt với y, hỏi lại lần nữa: "Anh cả, anh muốn nói gì với em?"
Lần này Thời Vĩ Sùng trả lời rất nhanh: "Anh muốn em về cùng anh."
Thời Tiến từ chối cũng rất chi là thẳng thắn: "Em không muốn."
Cuộc trò chuyện nhanh chóng đi vào ngõ cụt.
Thời Vĩ Sùng nín thinh.
Thời Tiến lặng lẽ ngồi thẳng người dậy, tuy rất không muốn nhưng vẫn chuẩn bị sẵn tinh thần để hoàn toàn trở mặt với Thời Vĩ Sùng.
Một lần nữa, hắn lại thấy biết ơn vì sự tồn tại của ô dù đã cho hắn cơ hội thử nghiệm khả năng trở mặt với mấy anh em nhà họ Thời.
Bầu không khí như đông cứng lại.
Một lúc lâu sau, Thời Vĩ Sùng lại mở lời: "Khoảng thời gian này em sống tốt chứ?"
Thời Tiến:
"...!Hả?" Sao kịch bản này có vẻ sai sai ấy nhỉ?
"Em thay đổi nhiều quá.
Gầy đi, cao lên, không còn xoi mói quần áo nữa..." Thời Vĩ Sùng vừa nói, ánh mắt vừa dịu xuống, vẻ mặt có chút bất lực và mỏi mệt, giọng điệu có ý than trách, "Sau khi em mất tích, ngày nào anh cũng lo cho em.
Nghĩ đến chuyện em đã quen nuông chiều từ bé, một thân một mình làm sao sống nổi ngoài xã hội kia."
Thời Tiến bắt đầu sởn gai ốc, hoàn toàn không hiểu diễn biến câu chuyện sao lại thành ra thế này, đần mặt ra, hỏi nhóc Chết trong đầu: "Anh ta đang làm gì vậy? Muốn chơi bài tình cảm để lừa tao đi à?"
Nhóc Chết ấp úng: "Chắc...!chắc vậy? Cũng có thể là hắn biết thế lực của cục cưng quá lớn, nên không dám mạnh tay?"
"Thế thì anh ta thật đúng là mưu mô boy."
Nhóc Chết điên cuồng phụ họa.
"Bộ dạng ngốc nghếch của em vẫn giống hệt hồi còn nhỏ, chẳng thay đổi chút nào." Thời Vĩ Sùng nhìn vẻ mặt đần thối của Thời Tiến, bỗng dưng cười nhẹ.
Nhưng nụ cười nhạt nhòa ấy nhanh chóng bị thay bằng vẻ buồn bã, sau đó biến thành một tiếng thở dài, "Tiểu Tiến, nếu em không muốn đi với anh, anh sẽ không ép em nữa, mà cũng chẳng ép được em.
Anh chỉ muốn em hiểu rằng, em đã hiểu lầm bọn anh.
Nếu em muốn, bọn anh bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh em về nhà."
Về nhà để bị các anh nắm thóp, mặc cho các anh nhào nặn tùy thích ấy à? Thời Tiến cười khan, uyển chuyển từ chối: "Em rất thích cuộc sống bây giờ, cũng rất thích ở cạnh anh Quân."
Thời Vĩ Sùng nín lặng, sau đó thấp giọng hỏi: "Cái anh Quân kia thật sự quan trọng hơn cả bọn anh sao?"
Vớ vẩn, cọng rơm cứu mạng tất nhiên phải quan trọng hơn kẻ giết người rồi!
Thời Tiến không chịu nổi mấy đòn tấn công dịu dàng của Thời Vĩ Sùng, thầm nghĩ thà rằng Thời Vĩ Sùng trở mặt hẳn với mình đi còn hơn, mông nhích qua nhích lại, không tiếp lời.
"Anh hiểu rồi." Thời Vĩ Sùng thở dài, muốn nói lại thôi, giọng đầy ẩn ý, "Tiểu Tiến, em còn nhỏ, có rất nhiều chuyện chưa hiểu.
Liêm Quân không tốt như tưởng tượng của em đâu, lịch sử làm giàu của anh ta...!không được minh bạch cho lắm."
Nhóc Chết tức muốn xù lông: "Oa, hắn còn nói xấu cục cưng nữa kìa! Hắn muốn gây chia rẽ! Tiến Tiến đừng tin hắn!"
Thời Tiến cũng rất tức giận.
Cái tên Thời Vĩ Sùng này quả nhiên là mưu mô boy! Mạnh tay không được lại quay sang nói bóng nói gió bôi nhọ Liêm Quân, đồ đê tiện!
–––––––––––
Editor: xin lỗi mọi người mình không biết tí xíu gì về mạt chược hết nên edit theo ý mình thôi (ಥ _ ಥ).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook