Thanh Ti Yêu Nhiêu
-
Chương 6: Thanh ti yêu nhiêu - chương 06
Y không biết mối oan nghiệt này có phải là hư ảo ân ái hay không, bình thản nói: “Tiểu tăng đã phá giới, phải về chịu phạt”.
“Quả dưa ngốc, chỉ cần chàng đồng ý xá giới, chúng ta sẽ được ở bên nhau”. Nàng nhìn y nóng bỏng, chỉ cần mở miệng là có được hạnh phúc, còn việc gì dễ hơn chăng?
“Ta phải quay về”.
“Chàng đi, thiếp cũng cắt tóc làm ni cô, đến chân trời góc biển cũng nhất định theo chàng”. Nàng vẫn hào sảng như xưa.
Y kinh hãi, luyến ái là một chiếc kén tầng tầng lớp lớp trói buộc, thoát được cũng khắc ghi những dấu ấn đau thương. Sao nàng không chịu buông bỏ, nữ tử si tình này không hiểu tâm sự của nam nhân khiến y vừa hoảng sợ vừa khó xử: “Ta... không được, nàng cũng không...” Y vừa hoảng loạn vừa khẩn trương.
“Thiếp nhất định phải làm vậy”. Tia sáng loáng qua trong mắt nàng, nhìn y hồi lâu rồi thở dài. Y vẫn không phản ứng gì, nàng đưa đao lên, một mớ tóc xanh chạm khẽ vào cần cổ mảnh mai rơi xuống, bám vào vạt váy. Y nghẹt thở, phảng phất mớ tóc hóa thành dây thừng từng vòng trói chặt y lại.
Đọc lại kinh sách, tạm hóa thân thành Ma Đăng Già Nữ, y mới hiểu được tâm ý của nàng lúc đó, biết không nên yêu nàng nhưng không thể kìm nén được. Vì một chút yếu lòng mà vạn kiếp bất phục, nhưng vẫn nguyện chìm vào yêu thương. Y gục xuống bàn trầm tư, nếu được lựa chọn, nếu có một kiếp khác, y sẽ thỏa nguyện cho nàng nhưng sinh mệnh đâu phải do mình quyết định.
Đêm đó, y hoang mang rời khỏi Thu phủ biệt uyển.
Nàng đang ngủ say sưa, y vội vội vàng vàng như tội nhân, không dám ngoái lại nhìn, thậm chí đập đầu cả vào hòn giả sơn. Lòng y ủ rũ cực điểm, đã mắc tội với nàng, lại mắc tội luôn với Phật tổ.
Y gấp sách ngẫm nghĩ, Ma Đăng Già Nữ xuất gia rồi, tu thành chính quả nhanh hơn A Nan, vì cớ gì mà y lại ngăn cản nàng xuất gia? Nàng không ngại hy sinh mà y lại sợ, có lẽ trong sâu thẳm lòng y sợ không quên nổi nàng. A Nan gặp Như Lai rồi mới xuất gia, còn y thật ra vì cái gì? Vì trốn tránh khổ ải của đời người? Sống một buổi sớm tất phải chịu ngàn vạn dày vò, một ngày chết đi lại chịu cảnh trùng cắn kiến đốt. Ân ái không dài lâu, chỉ như mây khói trôi qua trước mắt, để đạt đến đời đời kiếp kiếp, y không muốn lưu luyến niềm vui tạm bợ kiếp này.
Lại bảy ngày nữa trôi qua, y sám hối xong xuôi, đẩy cửa ra ngoài. Bên ngoài ánh nắng chan hòa, trời xanh ngăn ngắt, niềm vui ngộ đạo ngập lòng y, chính thị tâm cảnh vạn dặm quang đãng, không một gợn mây này. Tâm Viễn như có tiên tri, đợi sẵn trong sân, giữa vườn hoa đào khoe sắc, màu đỏ không cam tịch mịch nhiễm khí lành ban sớm. Y quỳ xuống, cất giọng kiên định: “Sư phụ, đệ tử đã minh bạch, xin hãy thụ giới cho con”.
Y không biết ở một nơi khác, nàng cũng nói một câu như vậy: “Thu Oánh Bích cầu xin cửa Phật thu nhận, thụ giới cho đệ tử”.
“Con chưa đầy hai mươi tuổi, không thể thụ giới, mau về nhà đi”. Nàng đi mấy ngôi chùa đều bị cự tuyệt, ai cũng sợ địa vị hiển hách của Thu gia. Nàng bất lực, y muốn thụ giới cũng mặc, phải đến xin y hồi tâm chuyển ý. Vô Sắc tự, hừ, đốt hết thì đã sao? Nàng không tin y không đếm xỉa đến tính mạng toàn tự.
Vô Sắc tự. lúc nàng tới đã là ngày mồng năm tháng tư, mọi nghi thức đều hoàn tất, chỉ đợi ngày y đăng đàn thụ giới. Nàng đến vừa hay đúng lúc y chuẩn bị hoàn thành bước cuối cùng: thụ Tỷ Khiêu giới, nàng vẫn còn cơ hội.
Trên Tỷ Khiêu đàn, truyền giới đại hòa thượng, cùng bảy người làm chứng đang đợi, Như Hằng cởi giày bước lên giới đài ba tầng cao bảy thước, như bước sang một thế giới khác. Y quỳ xuống, trong lòng phẳng lặng hiếm thấy, khẽ mỉm cười, cắt đứt mọi nghiệt duyên, hôm nay y lại trùng sinh, đạt thành viên mãn.
Bất chợt, một tiếng hét phá tan an tĩnh của cửa Phật: “Dừng tay!”
Đàn chim trên cành cây tung cánh, mấy trăm hòa thượng ngẩng nhìn, chỉ mình y vẫn quỳ bất động, tuy tâm niệm rúng động. Từ xa bóng áo tím vút tới, cầm đao lao đến chỗ thân ảnh đang quỳ, ánh mắt lấp lánh vạn sợi tơ tình.
Y bất động như đã tọa hóa. Nàng đến trước mặt y, chộp lấy tay áo: “Đi theo thiếp”.
Y vẫn ngồi yên, thân thể phảng phất mọc rễ dưới đất, nàng vận lực cũng không thể lay động y mảy may, lúc đó mới biết nội lực của y cực cao. Y không muốn theo nàng chăng? Không, y muốn chứ, bất giác nàng giận dữ liếc nhìn tăng chúng.
“Đi theo thiếp”. Nàng dịu giọng, gần như van xin.
Y lặng lẽ lắc đầu.
“Đi theo thiếp”. Sống mũi nàng cay xè, máu tràn ra khuôn mặt, vì sao, vì sao y cố chấp như thế?
Y thở dài, mục quang chăm chắm nhìn xuống đất, chậm rãi nhưng kiên quyết cất lời: “Duyên phận giữa chúng ta đã dứt, nữ thí chủ, xin hay lui gót”.
“Không!” Nàng kề đao vào cổ y, nam nhân trong lòng nàng vẫn bất động.
Tâm Viễn cạnh đó phất tay áo, nàng không chống nổi luồng đại lực, đao bị hất bay, loạng choạng lùi lại hai bước. Tâm Viễn như mọc rễ đứng giữa nàng và y, ngăn cách mọi si luyến của nàng: “Phật môn thanh tịnh, không được làm ồn, xin thí chủ lui bước”.
“Tránh ra”. Nàng vung đao chém tới, ai cản nàng đều là địch nhân.
Tâm Viễn phất tay áo, quấn chặt cây đao, nàng cảm giác trái tim cũng bị trói chặt, rung mạnh tay vẫn không thoát được, nội công Tha Sơn Công Thác hoàn toàn vô dụng, hàng my trắng của lão hòa thượng tựa hồ rung lên đắc ý. Nàng cười lạnh, chợt bỏ đao, bản tay chộp tới như vuốt chim ưng lăng lệ, Tâm Viễn lại phất tăng bào, đao phong như độc xà có linh tính thè lưỡi mổ vào mặt nàng.
Nàng chật vật tránh đi, đao phong lướt qua mặt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lão hòa thượng khác nào một ngọn núi cao ngăn đường, mặc cho khe suối tự chảy qua sườn, không kể gì đến tấm lòng hoa tự đa tình, mặc cho nàng tự sinh tự diệt.
Nàng biết mình không phải đối thủ, phẫn hận nhìn Như Hằng, từ đầu đến cuối y chưa hề nhìn nàng, vì sao phải bỏ nàng mà đi? Không lẽ cố chấp trong lòng trọng yếu hơn người thương? Nàng nhìn y như nhìn một người xa lạ.
“Thí chủ xin hãy lui gót, đã vô duyên hà tất cưỡng cầu”. Lời Tâm Viễn vang lên ngoài xa, ẩn chứa uy nghiêm.
“Trần Anh Hồng, ta muốn nghe ngươi nói một lời”.
“Nữ thí chủ, Như Hằng đã tận trần duyên, xin hãy về đi”. Sau cùng Như Hằng cũng mở miệng, cất lên câu nói vô tình.
Trước mắt nàng tối sầm, cố nén lòng cầm đao đi khỏi cửa chùa, mỗi bước đều lắc lư rình ngã gục nhưng thầm bảo bản thân quyết không được ngã, nàng đến đây ôm lòng gửi gắm cả đời cho y, kết quả thế này sao? Từ nay về sau sẽ chia cách hai nơi chân trời góc biển, nàng phải nhớ mối hận này.
Yêu một người không nên yêu, hồng nhan mặc cho nước trôi xuôi.
“Quả dưa ngốc, chỉ cần chàng đồng ý xá giới, chúng ta sẽ được ở bên nhau”. Nàng nhìn y nóng bỏng, chỉ cần mở miệng là có được hạnh phúc, còn việc gì dễ hơn chăng?
“Ta phải quay về”.
“Chàng đi, thiếp cũng cắt tóc làm ni cô, đến chân trời góc biển cũng nhất định theo chàng”. Nàng vẫn hào sảng như xưa.
Y kinh hãi, luyến ái là một chiếc kén tầng tầng lớp lớp trói buộc, thoát được cũng khắc ghi những dấu ấn đau thương. Sao nàng không chịu buông bỏ, nữ tử si tình này không hiểu tâm sự của nam nhân khiến y vừa hoảng sợ vừa khó xử: “Ta... không được, nàng cũng không...” Y vừa hoảng loạn vừa khẩn trương.
“Thiếp nhất định phải làm vậy”. Tia sáng loáng qua trong mắt nàng, nhìn y hồi lâu rồi thở dài. Y vẫn không phản ứng gì, nàng đưa đao lên, một mớ tóc xanh chạm khẽ vào cần cổ mảnh mai rơi xuống, bám vào vạt váy. Y nghẹt thở, phảng phất mớ tóc hóa thành dây thừng từng vòng trói chặt y lại.
Đọc lại kinh sách, tạm hóa thân thành Ma Đăng Già Nữ, y mới hiểu được tâm ý của nàng lúc đó, biết không nên yêu nàng nhưng không thể kìm nén được. Vì một chút yếu lòng mà vạn kiếp bất phục, nhưng vẫn nguyện chìm vào yêu thương. Y gục xuống bàn trầm tư, nếu được lựa chọn, nếu có một kiếp khác, y sẽ thỏa nguyện cho nàng nhưng sinh mệnh đâu phải do mình quyết định.
Đêm đó, y hoang mang rời khỏi Thu phủ biệt uyển.
Nàng đang ngủ say sưa, y vội vội vàng vàng như tội nhân, không dám ngoái lại nhìn, thậm chí đập đầu cả vào hòn giả sơn. Lòng y ủ rũ cực điểm, đã mắc tội với nàng, lại mắc tội luôn với Phật tổ.
Y gấp sách ngẫm nghĩ, Ma Đăng Già Nữ xuất gia rồi, tu thành chính quả nhanh hơn A Nan, vì cớ gì mà y lại ngăn cản nàng xuất gia? Nàng không ngại hy sinh mà y lại sợ, có lẽ trong sâu thẳm lòng y sợ không quên nổi nàng. A Nan gặp Như Lai rồi mới xuất gia, còn y thật ra vì cái gì? Vì trốn tránh khổ ải của đời người? Sống một buổi sớm tất phải chịu ngàn vạn dày vò, một ngày chết đi lại chịu cảnh trùng cắn kiến đốt. Ân ái không dài lâu, chỉ như mây khói trôi qua trước mắt, để đạt đến đời đời kiếp kiếp, y không muốn lưu luyến niềm vui tạm bợ kiếp này.
Lại bảy ngày nữa trôi qua, y sám hối xong xuôi, đẩy cửa ra ngoài. Bên ngoài ánh nắng chan hòa, trời xanh ngăn ngắt, niềm vui ngộ đạo ngập lòng y, chính thị tâm cảnh vạn dặm quang đãng, không một gợn mây này. Tâm Viễn như có tiên tri, đợi sẵn trong sân, giữa vườn hoa đào khoe sắc, màu đỏ không cam tịch mịch nhiễm khí lành ban sớm. Y quỳ xuống, cất giọng kiên định: “Sư phụ, đệ tử đã minh bạch, xin hãy thụ giới cho con”.
Y không biết ở một nơi khác, nàng cũng nói một câu như vậy: “Thu Oánh Bích cầu xin cửa Phật thu nhận, thụ giới cho đệ tử”.
“Con chưa đầy hai mươi tuổi, không thể thụ giới, mau về nhà đi”. Nàng đi mấy ngôi chùa đều bị cự tuyệt, ai cũng sợ địa vị hiển hách của Thu gia. Nàng bất lực, y muốn thụ giới cũng mặc, phải đến xin y hồi tâm chuyển ý. Vô Sắc tự, hừ, đốt hết thì đã sao? Nàng không tin y không đếm xỉa đến tính mạng toàn tự.
Vô Sắc tự. lúc nàng tới đã là ngày mồng năm tháng tư, mọi nghi thức đều hoàn tất, chỉ đợi ngày y đăng đàn thụ giới. Nàng đến vừa hay đúng lúc y chuẩn bị hoàn thành bước cuối cùng: thụ Tỷ Khiêu giới, nàng vẫn còn cơ hội.
Trên Tỷ Khiêu đàn, truyền giới đại hòa thượng, cùng bảy người làm chứng đang đợi, Như Hằng cởi giày bước lên giới đài ba tầng cao bảy thước, như bước sang một thế giới khác. Y quỳ xuống, trong lòng phẳng lặng hiếm thấy, khẽ mỉm cười, cắt đứt mọi nghiệt duyên, hôm nay y lại trùng sinh, đạt thành viên mãn.
Bất chợt, một tiếng hét phá tan an tĩnh của cửa Phật: “Dừng tay!”
Đàn chim trên cành cây tung cánh, mấy trăm hòa thượng ngẩng nhìn, chỉ mình y vẫn quỳ bất động, tuy tâm niệm rúng động. Từ xa bóng áo tím vút tới, cầm đao lao đến chỗ thân ảnh đang quỳ, ánh mắt lấp lánh vạn sợi tơ tình.
Y bất động như đã tọa hóa. Nàng đến trước mặt y, chộp lấy tay áo: “Đi theo thiếp”.
Y vẫn ngồi yên, thân thể phảng phất mọc rễ dưới đất, nàng vận lực cũng không thể lay động y mảy may, lúc đó mới biết nội lực của y cực cao. Y không muốn theo nàng chăng? Không, y muốn chứ, bất giác nàng giận dữ liếc nhìn tăng chúng.
“Đi theo thiếp”. Nàng dịu giọng, gần như van xin.
Y lặng lẽ lắc đầu.
“Đi theo thiếp”. Sống mũi nàng cay xè, máu tràn ra khuôn mặt, vì sao, vì sao y cố chấp như thế?
Y thở dài, mục quang chăm chắm nhìn xuống đất, chậm rãi nhưng kiên quyết cất lời: “Duyên phận giữa chúng ta đã dứt, nữ thí chủ, xin hay lui gót”.
“Không!” Nàng kề đao vào cổ y, nam nhân trong lòng nàng vẫn bất động.
Tâm Viễn cạnh đó phất tay áo, nàng không chống nổi luồng đại lực, đao bị hất bay, loạng choạng lùi lại hai bước. Tâm Viễn như mọc rễ đứng giữa nàng và y, ngăn cách mọi si luyến của nàng: “Phật môn thanh tịnh, không được làm ồn, xin thí chủ lui bước”.
“Tránh ra”. Nàng vung đao chém tới, ai cản nàng đều là địch nhân.
Tâm Viễn phất tay áo, quấn chặt cây đao, nàng cảm giác trái tim cũng bị trói chặt, rung mạnh tay vẫn không thoát được, nội công Tha Sơn Công Thác hoàn toàn vô dụng, hàng my trắng của lão hòa thượng tựa hồ rung lên đắc ý. Nàng cười lạnh, chợt bỏ đao, bản tay chộp tới như vuốt chim ưng lăng lệ, Tâm Viễn lại phất tăng bào, đao phong như độc xà có linh tính thè lưỡi mổ vào mặt nàng.
Nàng chật vật tránh đi, đao phong lướt qua mặt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lão hòa thượng khác nào một ngọn núi cao ngăn đường, mặc cho khe suối tự chảy qua sườn, không kể gì đến tấm lòng hoa tự đa tình, mặc cho nàng tự sinh tự diệt.
Nàng biết mình không phải đối thủ, phẫn hận nhìn Như Hằng, từ đầu đến cuối y chưa hề nhìn nàng, vì sao phải bỏ nàng mà đi? Không lẽ cố chấp trong lòng trọng yếu hơn người thương? Nàng nhìn y như nhìn một người xa lạ.
“Thí chủ xin hãy lui gót, đã vô duyên hà tất cưỡng cầu”. Lời Tâm Viễn vang lên ngoài xa, ẩn chứa uy nghiêm.
“Trần Anh Hồng, ta muốn nghe ngươi nói một lời”.
“Nữ thí chủ, Như Hằng đã tận trần duyên, xin hãy về đi”. Sau cùng Như Hằng cũng mở miệng, cất lên câu nói vô tình.
Trước mắt nàng tối sầm, cố nén lòng cầm đao đi khỏi cửa chùa, mỗi bước đều lắc lư rình ngã gục nhưng thầm bảo bản thân quyết không được ngã, nàng đến đây ôm lòng gửi gắm cả đời cho y, kết quả thế này sao? Từ nay về sau sẽ chia cách hai nơi chân trời góc biển, nàng phải nhớ mối hận này.
Yêu một người không nên yêu, hồng nhan mặc cho nước trôi xuôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook