Tiểu Trúc vẻ mặt nghiêm túc như là đại sự.

Mà Hạ Uyển Đồng nhìn cũng đoán được vài phần.

“Hàn vương trả lời thế nào.


Nàng cũng chỉ hỏi nhẹ nhàng, biểu cảm không có gì thay đổi.

“Vương gia chỉ nói sẽ trực tiếp gặp người.

Nói xong Tiểu Trúc cúi đầu.

Nàng ta nhớ lại vẻ mặt vương gia khi nghe nàng bẩm báo, phải nói là lạnh hơn cả băng.

Tiểu Trúc thực sự vẫn muốn ở đây hơn, ít nhất Huyện chúa cũng không kinh khủng như thế.

Thật áp lực nha.

“Trực tiếp?”
Hạ Uyển Đồng có chút khó hiểu.

Nhưng cũng không hỏi thêm, xua tay để Tiểu Trúc ra ngoài.

Hiện tại mục tiêu của nàng là tìm kiếm cái hộp nhỏ kia, chắc chắn có uẩn khúc.

Nếu không Hạ gia cũng không bị diệt tộc một cách lộ liễu như vậy.

Hạ Uyển Đồng day day trán, cảm giác thật mệt.

Nhưng trước mắt nàng cần thế lực để chống lưng, ít nhất không bị người tùy ý chà đạp.


Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cảm giác ở thế giới này, thiếu nhất chính là thuốc và công cụ chữa trị.

Nàng thoáng nghĩ qua, nếu có thể mở y quán bán thuốc thì tốt rồi.

Thuốc ở đâu nhỉ?
“Tiểu An, ngươi vào đây.


Hạ Uyển Đồng lên tiếng.

Tiểu An nhanh chóng cung kính có mặt.

“Chủ tử gọi nô tài.


“Thường thì dược liệu, thảo mộc mọi người sẽ lấy ở đâu?”
Tiểu An hơi suy nghĩ.

“Thường chúng tiểu nhân chỉ được sai bảo đi mua ở các y quán, còn về thảo dược gì đó thì các tiểu đồ đệ y quán sẽ tự đi hái ở núi Thiên Sơn ngoại thành.


Hạ Uyển Đồng nghe tới mấu chốt thì mắt sáng lên.

“Núi Thiên Sơn?”
Trong lòng nàng âm thầm tính toán, nếu là lên núi hái thuốc vậy thì ở đây sẽ có nhiều loại thảo dược rồi.

Dù sao thời này không bị ô nhiễm, có lẽ thảo dược phong phú và khá nhiều.

Chưa kể, nàng còn muốn nuôi trồng thảo dược, có thể cung cấp nha, không cần phải lên núi vất vả.

“Trong sản nghiệp của ta, có chỗ nào là để trồng trọt hay nông trang, điền trang gì đó không?”
Tiểu An nhanh chóng bẩm báo.

“Có hai thôn trang ở vùng ngoại thành, hơi xa một chút, nhưng đất đai ở đó vẫn trồng trọt, chỉ là gần đây có chút suy giảm.


“Được rồi, ta hiểu rồi.

Ngươi đi sắp xếp một chút, ngày mai ngươi cùng thêm hai người theo ta đến núi Thiên Sơn.


Hạ Uyển Đồng cảm thấy cần đi một chuyến, dù sao thì cũng không thể ngồi ăn không được.

Mà trồng thảo dược cũng khá tốt nha, chất lượng sẽ do bản thân điều chỉnh, cũng không sợ lúc cần lại không có dùng.

Tiểu An cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng cũng không tiện hỏi, nên chỉ vâng dạ lui ra.

Đến tối, Hạ Uyển Đồng dường như đã có thể lên kế hoạch cụ thể, nàng cảm giác mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.

Lúc nàng vừa thoát áo ngoài, cửa sổ bỗng nhiên bật ra.

“Ai?”
Hạ Uyển Đồng hơi giật mình quát.

Nhưng đêm tối u lạnh, chỉ có khí lạnh nhàn nhạt.

“Hàn vương?”
Nàng nhíu mày trong hư không đen tối hỏi.


“Ngươi cũng xem như có chút bản lĩnh.


Hàn vương từ từ bước ra, dáng vẻ vẫn băng lãnh như vậy.

“Vì mùi thảo dược trên người ngài.

Người Hoàng thất thường dùng đàn hương, riêng ngài lại có mùi thảo dược… là mùi của cỏ anh túc.


Hạ Uyển Đồng cũng không vì thoát áo khoác ngoài mà ngại ngùng, dù sao nàng cũng là người hiện đại.

Y phục cổ đại quá mức rườm rà, nàng có chút không thích lắm.

“Xem ra Hạ tiểu thư không đơn giản như bổn vương nghĩ.


Hàn vương hơi có chút bất ngờ, tuy thấy nàng thay đổi trong đêm cũng chỉ nghĩ là do biến cố mà tự biết suy nghĩ.

Nhưng y thuật thì không thể nào một đêm mà biết chứ?
Hàn vương khi về phủ nghe Tiểu Trúc thông tri, cũng cảm thấy quái lạ.

Cổ độc trong người hắn là do một lần bị phục kích mà bị ám toán, cũng chỉ có Hạ tướng biết.

Nhưng Hạ tướng chắc chắn không nói những chuyện này cho Hạ Uyển Đồng.

Hắn cũng cho điều tra lại mọi thứ liên quan tới Hạ Uyển Đồng, nhưng hầu như không có gì bất thường.

Còn vật kia… cả hoàng thất đang tìm kiếm, hắn còn nghi ngờ không biết vật trọng miệng bọn họ có thật hay không?
Nếu có thật Hạ gia lại bị diệt dễ dàng vậy sao?
“Hạ tiểu thư truyền tin cho bổn vương là muốn gì ở ta?”
Hắn cũng không tỏ ra ngại ngần, ngồi xuống bàn từ từ nhìn Hạ Uyển Đồng bằng ánh mắt đánh giá.

Xem ra hắn cần nghiêm túc hơn rồi.

“Nếu ta đoán không nhầm, cổ độc trên người ngài cũng không quá khó giải, chỉ là… tìm không được cổ mẫu, cũng là không có thuốc dẫn cổ.


Nàng cũng sảng khoái ngồi đối diện hắn, nhàn nhã nói.


“Nói vậy, cũng không có cách chữa.


Hàn vương lạnh băng nói.

Mà lúc này Hạ Uyển Đồng chỉ cười nhếch mép.

“Thật ra thì… vẫn còn cách khác.

Thay vì tìm cổ mẫu hay là thuốc dẫn quý giá kia, ta có phương pháp đơn giản hơn nhiều.


“Chỉ là… phương pháp này có thể nói là chỉ mình ta làm được.

Nói cho ngài cũng không sao.


“Yếu điểm của cổ trong người ngài chính là đêm trăng tròn, nó sẽ bị tác động từ ánh trăng, chỉ cần dùng máu của người dẫn dụ cổ theo đường máu đi qua máu một người khác… mà máu người kia còn tốt hơn máu của ngài…”
Hạ Uyển Đồng nói đến đây thì ngừng lại, thật ra nàng là muốn dùng máu của nàng dẫn dụ cổ qua người nàng.

Ở trong người nàng rồi thì có nhiều cách diệt nó, một thiên tài y sư như nàng còn sợ vài cổ độc này sao?
“Ý ngươi là… muốn dẫn cổ mà một người khác? Người kia là ai?”
“Ta chỉ cần muốn hỏi vương gia có muốn giải cổ hay không? Còn là phương thức nào, ta tự có cách.


Hạ Uyển Đồng không muốn giải thích quá nhiều.

“Ngươi muốn gì?”
Hàn vương quả quyết hỏi.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương