Thanh Thanh Dẫn Nhĩ
-
Chương 22
Sau đó Thẩm Du như càng tức giận thêm, dùng tay trái chống thái dương, lấy cánh tay làm tường ngăn cách anh. Cô cúi đầu làm đề, mặc kệ anh nói gì cô cũng không trả lời nữa.
Chu Từ Dẫn rất thất bại, dùng bút gãi đầu, tự hỏi về đề thi kia. Rồi.. Tâm trạng thậm chí còn thất vọng hơn.
Đại khái là dư quang chú ý tới động tĩnh của Chu Từ Dẫn, cũng với toàn thân anh tản ra sự chán nản. Rất nhanh sau đó, Thẩm Du phiền não quay trở lại, bắt đầu giảng giải đề thi này cho anh.
Sau khi xác định anh nghe hiểu, cơn tức của Thẩm Du còn chưa tiêu tan, hướng về phía Chu Từ Dẫn mặt mày sáng sủa nói: "Tớ có thể nói rõ với cậu, tớ hiện tại còn đang rất không vui. Bây giờ là hai giờ chiều, từ giờ đến sáu giờ cậu đừng nói chuyện với tớ, làm bài tập thật tốt, có gì khó đợi đến ngày mai rồi hỏi tớ."
Chu Từ Dẫn những tưởng rằng mưa đã qua và nắng đang lên, không cam lòng đáp một tiếng.
Ngay sau đó, Thẩm Du lấy ra một cặp tai nghe từ trong ngăn kéo, đeo vào rồi chỉnh âm thanh lớn nhất.
Từ trước đến nay cô có thói quen này, nghe nhạc thích đeo tai nghe nghe, thích chỉnh đến âm thanh cực lớn, để cô không nghe được âm thanh xung quanh, cả người chìm vào trong âm nhạc.
Nhận thấy được động tác của cô, biểu tình Chu Từ Dẫn trở nên không dễ nhìn. Anh cũng không để ý đến Thẩm Du lúc này đang tức giận, trực tiếp đưa tay tháo cả hai bên tai nghe của cô ra, giáo huấn nói: "Đừng chỉnh lớn tiếng như vậy, đối với lỗ tai không tốt đâu."
"..."
Thẩm Du sửng sốt một chút, phá lệ không phản bác, trực tiếp rút tai nghe ra, bỏ vào trong ngăn kéo.
Thấy thế, sắc mặt Chu Từ Dẫn mới tốt hơn một chút.
Một lúc lâu sau.
"Vậy gì nhỉ." Chu Từ Dẫn hắng giọng, mặt dày nói, "Bản thân cậu bởi vì hành vi cử chỉ của Chu nào đó, vừa nãy nói còn rất không vui, bảo Chu nào đó đừng nói chuyện với cậu. Không biết tâm tình của cậu hiện tại như nào."
"..."
"Nếu tâm tình của cậu vẫn không tốt như cũ, vậy xem như lời của tớ không phải đang nói với cậu."
Thẩm Du không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười: "Hiện tại tâm tình có chút tốt hơn rồi."
"Ồ" Mặt Chu Từ Dẫn nâng lên, "Vậy lời này của tớ là nói với cậu."
Cô nhìn anh một cái, khuôn mặt vốn đang căng thẳng cũng không nhịn được, cười thành tiếng: "Được rồi, học đi."
Hai người không ầm ĩ nữa, tiến vào trạng thái học tập.
Thời gian tập trung luôn luôn trôi qua cực kỳ nhanh chóng, ánh sáng chiếu lên rồi xuống, thế giới luân chuyển, mặt trời từ từ lặn xuống.
Trong nháy mắt, đã đến giờ cơm tối. Một cuộc điện thoại của bà Thẩm đã phá vỡ bầu không khí học tập của hai người họ, Thẩm Du dụi mắt, nhận điện thoại, nói vài câu rồi cúp máy.
Sau đó, Thẩm Du nhìn về phía Chu Từ Dẫn còn đang nghiên cứu đề vật lý nói: "Ba mẹ tớ bảo tớ ra ngoài ăn cơm, cậu có muôn đi cùng không?"
Chu Từ Dẫn đưa tay cầm lấy điện thoại di động của mình, mở ra xem tin nhắn: "Không được rồi, ba mẹ bảo tớ về."
Thẩm Du gật đầu.
Hai người không trì hoãn lâu, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ra cửa, đi về phía nhà ga.
Trên đường đi, Chu Từ Dẫn hỏi: "Ba mẹcậu không đến đón cậu đi ăn sao?"
Thẩm Du trả lời tin nhắn của mẹ, thuận miệng trả lời: "Họ vừa mới ra khỏi công ty, không về nhanh như vậy được, tớ đưa cậu đến nhà ga trước."
"..."
Chu Từ Dẫn mím môi, vẻ mặt không được tự nhiên, không thể giải thích được tâm trạng xấu bất thường này, "Tớ có bảo cậu đưa tớ đâu. Hơn nữa con gái đi đưa con trai, có lý gì chứ?"
Tầm mắt Thẩm Du nâng lên khỏi điện thoại, đăm chiêu nhìn anh: "Là vô lý."
"Vậy!"
"Nhưng cậu không giống, cậu cũng chưa làm việc gì có lý cả." Thẩm Du nói, "Vậy thì đừng so đo nhiều như vậy."
"..."
-
Đến nhà hàng.
Ngồi vào chỗ, nhìn ba mẹ đang nói chuyện công việc, Thẩm Du buồn chán cầm điện thoại di dộng lên, lên wechat nhắn một tin cho Chu Từ Dẫn: 【Về đến nhà chưa? 】
Gần như cùng lúc tin nhắn được gửi đi, điện thoại cô rung lên.
Thẩm Du nhìn lướt qua, Chu Từ Dẫn không trả lời. Cô nghi hoặc mở thông báo nhìn thoáng qua, là Dư Tiêu Tiêu.
Dư Tiêu Tiêu: 【Thẩm Du, có thể là ngày mốt tớ sẽ tới nhà cậu. 】
Thẩm Du: 【Được, đến lúc đó tớ sẽ ra ngoài đón cậu. 】
Cô cũng không chú ý Dư Tiêu Tiêu nhắn lại gì nữa, lại mở hộp thoại với Chu Từ Dẫn, ngón tay giật giật, muốn nhắn cái gì đó, chú ý tới anh còn chưa trả lời, cô cũng không để sự chú ý vào đó nữa.
Thẩm Du thoát wechat, nhấn nút nguồn, đặt điện thoại lên bàn rồi trò chuyện với ba mẹ.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Du trực tiếp lên lầu, trở về phòng. Cô kết nối với mạng wifi ở trong nhà, điện thoại lập tức rung lên hai lần, Thẩm Du không tự chủ được mà cong môi, mở thông báo ra.
Chu Từ Dẫn: 【Đến rồi, ăn cơm chưa? 】
Chu Từ Dẫn: 【Được lắm, vừa được ăn cơm liền phớt lờ tớ. 】
Thẩm Du không nhịn được cười thành tiếng, cô vừa đi vào phòng thay đồ cầm một bộ đồ ngủ, vừa trả lời: 【Bây giờ tớ đi tắm, đừng nói là tớ phớt lờ cậu. 】
Phía bên kia.
Chu Từ Dẫn sau khi đọc được tin nhắn, dừng lại một chút, xấu xa trả lời một câu "Cùng nhau nha". Sau đó nhìn tin nhắn ở trên, tựa hồ cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, anh sờ sờ mũi, cũng cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Một tiếng sau.
Thẩm Du từ phòng tắm đi ra, vừa dùng khăn lau tóc, vừa đi tới trước bàn cầm lấy điện thoại di động, thấy Chu Từ Dẫn trả lời, cô sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên chính là gọi điện thoại cho anh.
Chỉ vang lên một tiếng, đầu bên kia liền bắt máy.
Giọng nói thiếu niên cực kỳ thanh mát, cách điện thoại nghe ra nhiều hơn bình thường vài phần từ tính, vừa mở miệng liền trêu chọc cô: "Tiểu Du Du, tách ra còn chưa đủ ba tiếng đã nhớ tớ rồi sao?"
Nhất thời xúc động nên gọi điện, sau khi gọi điện thì Thẩm Du lại không biết nói cái gì, cô nghẹn nửa ngày cũng chỉ nói ra một câu: "Ba chữ vừa rồi cậu nhắn trên wechat.."
Chu Từ Dẫn ở đầu bên kia chờ một hồi, thấy cô không tiếp tục nói nữa, liền tiếp lời, giọng nói ra vẻ khó hiểu.
"Sao vậy?"
Thẩm Du không nói gì, bên kia lại tiếp tục nói: "Cậu đi tắm, vừa đúng lúc tớ cũng muốn đi tắm, không phải là cùng tắm sao?"
Che lại khuôn mặt bị nóng đến đỏ lên, Thẩm Du thầm mắng tư tưởng tà ác của bản thân, không tự nhiên kéo đến một đề tài khác.
"Cậu biết đường đến nhà tớ không?"
Chu Từ Dẫn ừ một tiếng, vừa định nói ngày mai cô không cần ra ngoài đón anh. Còn chưa mở miệng, đã nghe thấy Thẩm Du vui vẻ trả lời: "Vậy ngày mai cậu có thể tự mình đến nhà tớ? Tớ sẽ không ra ngoài đón cậu nữa!"
Chu Từ Dẫn: "..."
Mặc dù ngay từ đầu đã định nói như vậy.
Nhưng cảm giác mà bản thân chủ động nói cùng với cô chủ động đề xuất hoàn toàn khác nhau được không? Trong nháy mắt tâm tình trở nên khó chuyện là chuyện thế nào?
Tâm tình Chu Từ Dẫn cực kỳ khó chịu: "Cậu không muốn gặp tớ sớm hơn sao?"
Vì để có thể thức dậy muộn nửa tiếng Thẩm Du làm bộ như không nghe thấy, cố ý chuyển đề tài: "Đúng rồi, lúc cậu đến giúp tớ mua một phần bữa sáng ở quán ăn sáng hôm nay, mai tớ muốn ăn bánh rán với sữa đậu nành."
Loại thái độ quen thuộc này làm Chu Từ Dẫn rất là hưởng thụ, sắc mặt anh sáng hơn một chút, nhưng giọng nói vẫn cứng rắn như cũ.
"Biết rồi."
Hai người lại tùy ý nói vài câu, sau đó Thẩm Du liền cúp điện thoại. Cô ngẩn người tại chỗ, đi về phòng tắm dùng máy sấy sấy khô tóc, rồi mới ngồi xuống bàn học tiếp tục giải đề.
Bởi vì buổi trưa không ngủ trưa, Thẩm Du vừa làm xong một bô đề thi Tiếng Anh liền mệt đến mức mắt cũng không mở ra được, cô dụi dụi mắt, cố gắng chống đỡ làm thêm một bộ đề trắc nghiệm rồi mới quyết định phần còn lại để ngày mai lại chiến tiếp.
Thẩm Du nhào lên giường, cả người chôn vào trong chăn. Cô nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng, đột nhiên nhớ tới những hành động của Chu Từ Dẫn hôm nay, nắm cổ tay cô, còn có những lời nói mập mờ.
Có phải anh có cảm tình với cô hay không?
Còn chưa nghĩ thông suốt, cơn buồn ngủ đột nhiên ập tới, kéo cô vào giấc mộng một cách vô ý thức.
-
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức còn chưa đổ chuông, Thẩm Du đã bị một cuộc điện thoại đánh thức. Cô cau mày, tâm tình khi bị đánh thức rất khó chịu, cô lẩm bẩm một tiếng, ngay cả tên người gọi cũng không thèm nhìn, cô nhắm mắt lại nhận điện thoại.
"A lô!"
Cô kéo dài âm cuối, giọng nói có vẻ mềm mại.
Chu Từ Dẫn liếm liếm môi dưới. Nghe thấy cô vẫn đang trong trạng thái mơ ngủ, anh nhẹ giong, mang theo ý cười: "Giờ tớ đến quán ăn sáng đó rồi, cậu nên dậy rồi đó."
Sự không kiên nhẫn của Thẩm Du chợt tiêu tan. Cô cúi đầu ừ một tiếng, buông điện thoại ra, tiếp tục ngủ.
Nghe được bên kia truyền đến tiếng hít thở đều đều, Chu Từ Dẫn nhịn không được cong khóe miệng. Anh cúp mày rồi đi vào quán ăn.
Thẩm Du cũng không nằm trên giường lâu, rất nhanh cô đã đá văng chăn ra, ép mình rời giường. Cô xoa xoa đôi mắt rồi đi vào phòng tắm để rửa mặt, sau đó thay quần áo.
Lúc xuống lầu chuông cửa vừa vặn vang lên, Thẩm Du bước nhanh hơn, chạy tới mở cửa.
Nhìn thấy biểu tình ngốc trệ cùng mái tóc có chút lộn xộn của cô, Chu Từ Dẫn không hiểu sao có chút muốn cười. Anh nhếch môi, khom lưng đổi dép lê đi trong nhà, trêu chọc nói: "Buồn ngủ như vậy sao?"
Thẩm Du dụi dụi mắt, nhỏ giọng nói: "Ở nhà liền nhịn không được cảm giác muốn ngủ."
Chu Từ Dẫn giơ tay chọc đầu cô, không nói gì nữa, xách bữa sáng đi tới phòng ăn.
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, yên lặng ăn sáng.
Tốc độ ăn cơm của Chu Từ Dẫn từ trước đến nay luôn rất nhanh, không bao lâu đã giải quyết xong phần ăn của anh. Anh nhàm chán ngồi đối diện Thẩm Du, một tay chống cằm. Đuôi mắt hơi giương lên, lông mi mỏng khép lại, phiếm chút ý xuân. Tầm mắt nhìn thẳng vào cô.
Trong nhà vốn chỉ có hai người bọn họ.
Sự chú ý của Thẩm Du đều đặt lên người anh, hành động vốn nhỏ bé cũng trong nháy mắt bị phóng đại lên.
Bầu không khí mờ ám bay bổng trong không khí.
Nhận thấy ánh mắt anh thật lâu rồi không dời đi nơi khác, hành động của Thẩm Du dần dần trở nên không tự nhiên, cô đột nhiên nhớ tới suy nghĩ trước khi đi ngủ ngày hôm qua.
Vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn đang như một túi bột nhão, chưa nghĩ rõ tính ảnh hưởng của những lời này liền nhất thời xúc động mà thốt ra.
"Chu Từ Dẫn, có phải cậu có chút thích tớ rồi không?"
Nghe thấy thế, biểu tình Chu Từ Dẫn sửng sốt, hiển nhiên không kịp phản ứng. Xác định mình không nghe lầm, anh lúng túng sờ sờ sống mũi, dời tầm mắt, làm bộ như không nghe rõ.
"Hả? Cái gì?"
Vừa mới nói ra thì Thẩm Du đã lập tức hối hận. Phản ứng này của anh giống như không nghe rõ, làm cho cô thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Du rũ mắt xuống, che đi cảm xúc trong mắt, mạnh mẽ kéo ra một nụ cười. Sau vài giây im lặng, cô nuốt nước bọt, cố tình vấp vài từ: "Cậu, cậu có phải có chút thích, thích làm bạn với tớ không?"
Có khoảng thời gian đệm này, Chu Từ Dẫn cũng không còn không biết làm sao như vừa rồi. Anh mím môi, biểu tình trở nên sâu thẳm, không hề chật không biết phải làm gì.
Mà là mang theo một chút hung hắn, hơn nữa còn có chút ám chỉ.
"Thích nha."
Chu Từ Dẫn rất thất bại, dùng bút gãi đầu, tự hỏi về đề thi kia. Rồi.. Tâm trạng thậm chí còn thất vọng hơn.
Đại khái là dư quang chú ý tới động tĩnh của Chu Từ Dẫn, cũng với toàn thân anh tản ra sự chán nản. Rất nhanh sau đó, Thẩm Du phiền não quay trở lại, bắt đầu giảng giải đề thi này cho anh.
Sau khi xác định anh nghe hiểu, cơn tức của Thẩm Du còn chưa tiêu tan, hướng về phía Chu Từ Dẫn mặt mày sáng sủa nói: "Tớ có thể nói rõ với cậu, tớ hiện tại còn đang rất không vui. Bây giờ là hai giờ chiều, từ giờ đến sáu giờ cậu đừng nói chuyện với tớ, làm bài tập thật tốt, có gì khó đợi đến ngày mai rồi hỏi tớ."
Chu Từ Dẫn những tưởng rằng mưa đã qua và nắng đang lên, không cam lòng đáp một tiếng.
Ngay sau đó, Thẩm Du lấy ra một cặp tai nghe từ trong ngăn kéo, đeo vào rồi chỉnh âm thanh lớn nhất.
Từ trước đến nay cô có thói quen này, nghe nhạc thích đeo tai nghe nghe, thích chỉnh đến âm thanh cực lớn, để cô không nghe được âm thanh xung quanh, cả người chìm vào trong âm nhạc.
Nhận thấy được động tác của cô, biểu tình Chu Từ Dẫn trở nên không dễ nhìn. Anh cũng không để ý đến Thẩm Du lúc này đang tức giận, trực tiếp đưa tay tháo cả hai bên tai nghe của cô ra, giáo huấn nói: "Đừng chỉnh lớn tiếng như vậy, đối với lỗ tai không tốt đâu."
"..."
Thẩm Du sửng sốt một chút, phá lệ không phản bác, trực tiếp rút tai nghe ra, bỏ vào trong ngăn kéo.
Thấy thế, sắc mặt Chu Từ Dẫn mới tốt hơn một chút.
Một lúc lâu sau.
"Vậy gì nhỉ." Chu Từ Dẫn hắng giọng, mặt dày nói, "Bản thân cậu bởi vì hành vi cử chỉ của Chu nào đó, vừa nãy nói còn rất không vui, bảo Chu nào đó đừng nói chuyện với cậu. Không biết tâm tình của cậu hiện tại như nào."
"..."
"Nếu tâm tình của cậu vẫn không tốt như cũ, vậy xem như lời của tớ không phải đang nói với cậu."
Thẩm Du không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười: "Hiện tại tâm tình có chút tốt hơn rồi."
"Ồ" Mặt Chu Từ Dẫn nâng lên, "Vậy lời này của tớ là nói với cậu."
Cô nhìn anh một cái, khuôn mặt vốn đang căng thẳng cũng không nhịn được, cười thành tiếng: "Được rồi, học đi."
Hai người không ầm ĩ nữa, tiến vào trạng thái học tập.
Thời gian tập trung luôn luôn trôi qua cực kỳ nhanh chóng, ánh sáng chiếu lên rồi xuống, thế giới luân chuyển, mặt trời từ từ lặn xuống.
Trong nháy mắt, đã đến giờ cơm tối. Một cuộc điện thoại của bà Thẩm đã phá vỡ bầu không khí học tập của hai người họ, Thẩm Du dụi mắt, nhận điện thoại, nói vài câu rồi cúp máy.
Sau đó, Thẩm Du nhìn về phía Chu Từ Dẫn còn đang nghiên cứu đề vật lý nói: "Ba mẹ tớ bảo tớ ra ngoài ăn cơm, cậu có muôn đi cùng không?"
Chu Từ Dẫn đưa tay cầm lấy điện thoại di động của mình, mở ra xem tin nhắn: "Không được rồi, ba mẹ bảo tớ về."
Thẩm Du gật đầu.
Hai người không trì hoãn lâu, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ra cửa, đi về phía nhà ga.
Trên đường đi, Chu Từ Dẫn hỏi: "Ba mẹcậu không đến đón cậu đi ăn sao?"
Thẩm Du trả lời tin nhắn của mẹ, thuận miệng trả lời: "Họ vừa mới ra khỏi công ty, không về nhanh như vậy được, tớ đưa cậu đến nhà ga trước."
"..."
Chu Từ Dẫn mím môi, vẻ mặt không được tự nhiên, không thể giải thích được tâm trạng xấu bất thường này, "Tớ có bảo cậu đưa tớ đâu. Hơn nữa con gái đi đưa con trai, có lý gì chứ?"
Tầm mắt Thẩm Du nâng lên khỏi điện thoại, đăm chiêu nhìn anh: "Là vô lý."
"Vậy!"
"Nhưng cậu không giống, cậu cũng chưa làm việc gì có lý cả." Thẩm Du nói, "Vậy thì đừng so đo nhiều như vậy."
"..."
-
Đến nhà hàng.
Ngồi vào chỗ, nhìn ba mẹ đang nói chuyện công việc, Thẩm Du buồn chán cầm điện thoại di dộng lên, lên wechat nhắn một tin cho Chu Từ Dẫn: 【Về đến nhà chưa? 】
Gần như cùng lúc tin nhắn được gửi đi, điện thoại cô rung lên.
Thẩm Du nhìn lướt qua, Chu Từ Dẫn không trả lời. Cô nghi hoặc mở thông báo nhìn thoáng qua, là Dư Tiêu Tiêu.
Dư Tiêu Tiêu: 【Thẩm Du, có thể là ngày mốt tớ sẽ tới nhà cậu. 】
Thẩm Du: 【Được, đến lúc đó tớ sẽ ra ngoài đón cậu. 】
Cô cũng không chú ý Dư Tiêu Tiêu nhắn lại gì nữa, lại mở hộp thoại với Chu Từ Dẫn, ngón tay giật giật, muốn nhắn cái gì đó, chú ý tới anh còn chưa trả lời, cô cũng không để sự chú ý vào đó nữa.
Thẩm Du thoát wechat, nhấn nút nguồn, đặt điện thoại lên bàn rồi trò chuyện với ba mẹ.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Du trực tiếp lên lầu, trở về phòng. Cô kết nối với mạng wifi ở trong nhà, điện thoại lập tức rung lên hai lần, Thẩm Du không tự chủ được mà cong môi, mở thông báo ra.
Chu Từ Dẫn: 【Đến rồi, ăn cơm chưa? 】
Chu Từ Dẫn: 【Được lắm, vừa được ăn cơm liền phớt lờ tớ. 】
Thẩm Du không nhịn được cười thành tiếng, cô vừa đi vào phòng thay đồ cầm một bộ đồ ngủ, vừa trả lời: 【Bây giờ tớ đi tắm, đừng nói là tớ phớt lờ cậu. 】
Phía bên kia.
Chu Từ Dẫn sau khi đọc được tin nhắn, dừng lại một chút, xấu xa trả lời một câu "Cùng nhau nha". Sau đó nhìn tin nhắn ở trên, tựa hồ cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, anh sờ sờ mũi, cũng cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Một tiếng sau.
Thẩm Du từ phòng tắm đi ra, vừa dùng khăn lau tóc, vừa đi tới trước bàn cầm lấy điện thoại di động, thấy Chu Từ Dẫn trả lời, cô sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên chính là gọi điện thoại cho anh.
Chỉ vang lên một tiếng, đầu bên kia liền bắt máy.
Giọng nói thiếu niên cực kỳ thanh mát, cách điện thoại nghe ra nhiều hơn bình thường vài phần từ tính, vừa mở miệng liền trêu chọc cô: "Tiểu Du Du, tách ra còn chưa đủ ba tiếng đã nhớ tớ rồi sao?"
Nhất thời xúc động nên gọi điện, sau khi gọi điện thì Thẩm Du lại không biết nói cái gì, cô nghẹn nửa ngày cũng chỉ nói ra một câu: "Ba chữ vừa rồi cậu nhắn trên wechat.."
Chu Từ Dẫn ở đầu bên kia chờ một hồi, thấy cô không tiếp tục nói nữa, liền tiếp lời, giọng nói ra vẻ khó hiểu.
"Sao vậy?"
Thẩm Du không nói gì, bên kia lại tiếp tục nói: "Cậu đi tắm, vừa đúng lúc tớ cũng muốn đi tắm, không phải là cùng tắm sao?"
Che lại khuôn mặt bị nóng đến đỏ lên, Thẩm Du thầm mắng tư tưởng tà ác của bản thân, không tự nhiên kéo đến một đề tài khác.
"Cậu biết đường đến nhà tớ không?"
Chu Từ Dẫn ừ một tiếng, vừa định nói ngày mai cô không cần ra ngoài đón anh. Còn chưa mở miệng, đã nghe thấy Thẩm Du vui vẻ trả lời: "Vậy ngày mai cậu có thể tự mình đến nhà tớ? Tớ sẽ không ra ngoài đón cậu nữa!"
Chu Từ Dẫn: "..."
Mặc dù ngay từ đầu đã định nói như vậy.
Nhưng cảm giác mà bản thân chủ động nói cùng với cô chủ động đề xuất hoàn toàn khác nhau được không? Trong nháy mắt tâm tình trở nên khó chuyện là chuyện thế nào?
Tâm tình Chu Từ Dẫn cực kỳ khó chịu: "Cậu không muốn gặp tớ sớm hơn sao?"
Vì để có thể thức dậy muộn nửa tiếng Thẩm Du làm bộ như không nghe thấy, cố ý chuyển đề tài: "Đúng rồi, lúc cậu đến giúp tớ mua một phần bữa sáng ở quán ăn sáng hôm nay, mai tớ muốn ăn bánh rán với sữa đậu nành."
Loại thái độ quen thuộc này làm Chu Từ Dẫn rất là hưởng thụ, sắc mặt anh sáng hơn một chút, nhưng giọng nói vẫn cứng rắn như cũ.
"Biết rồi."
Hai người lại tùy ý nói vài câu, sau đó Thẩm Du liền cúp điện thoại. Cô ngẩn người tại chỗ, đi về phòng tắm dùng máy sấy sấy khô tóc, rồi mới ngồi xuống bàn học tiếp tục giải đề.
Bởi vì buổi trưa không ngủ trưa, Thẩm Du vừa làm xong một bô đề thi Tiếng Anh liền mệt đến mức mắt cũng không mở ra được, cô dụi dụi mắt, cố gắng chống đỡ làm thêm một bộ đề trắc nghiệm rồi mới quyết định phần còn lại để ngày mai lại chiến tiếp.
Thẩm Du nhào lên giường, cả người chôn vào trong chăn. Cô nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng, đột nhiên nhớ tới những hành động của Chu Từ Dẫn hôm nay, nắm cổ tay cô, còn có những lời nói mập mờ.
Có phải anh có cảm tình với cô hay không?
Còn chưa nghĩ thông suốt, cơn buồn ngủ đột nhiên ập tới, kéo cô vào giấc mộng một cách vô ý thức.
-
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức còn chưa đổ chuông, Thẩm Du đã bị một cuộc điện thoại đánh thức. Cô cau mày, tâm tình khi bị đánh thức rất khó chịu, cô lẩm bẩm một tiếng, ngay cả tên người gọi cũng không thèm nhìn, cô nhắm mắt lại nhận điện thoại.
"A lô!"
Cô kéo dài âm cuối, giọng nói có vẻ mềm mại.
Chu Từ Dẫn liếm liếm môi dưới. Nghe thấy cô vẫn đang trong trạng thái mơ ngủ, anh nhẹ giong, mang theo ý cười: "Giờ tớ đến quán ăn sáng đó rồi, cậu nên dậy rồi đó."
Sự không kiên nhẫn của Thẩm Du chợt tiêu tan. Cô cúi đầu ừ một tiếng, buông điện thoại ra, tiếp tục ngủ.
Nghe được bên kia truyền đến tiếng hít thở đều đều, Chu Từ Dẫn nhịn không được cong khóe miệng. Anh cúp mày rồi đi vào quán ăn.
Thẩm Du cũng không nằm trên giường lâu, rất nhanh cô đã đá văng chăn ra, ép mình rời giường. Cô xoa xoa đôi mắt rồi đi vào phòng tắm để rửa mặt, sau đó thay quần áo.
Lúc xuống lầu chuông cửa vừa vặn vang lên, Thẩm Du bước nhanh hơn, chạy tới mở cửa.
Nhìn thấy biểu tình ngốc trệ cùng mái tóc có chút lộn xộn của cô, Chu Từ Dẫn không hiểu sao có chút muốn cười. Anh nhếch môi, khom lưng đổi dép lê đi trong nhà, trêu chọc nói: "Buồn ngủ như vậy sao?"
Thẩm Du dụi dụi mắt, nhỏ giọng nói: "Ở nhà liền nhịn không được cảm giác muốn ngủ."
Chu Từ Dẫn giơ tay chọc đầu cô, không nói gì nữa, xách bữa sáng đi tới phòng ăn.
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, yên lặng ăn sáng.
Tốc độ ăn cơm của Chu Từ Dẫn từ trước đến nay luôn rất nhanh, không bao lâu đã giải quyết xong phần ăn của anh. Anh nhàm chán ngồi đối diện Thẩm Du, một tay chống cằm. Đuôi mắt hơi giương lên, lông mi mỏng khép lại, phiếm chút ý xuân. Tầm mắt nhìn thẳng vào cô.
Trong nhà vốn chỉ có hai người bọn họ.
Sự chú ý của Thẩm Du đều đặt lên người anh, hành động vốn nhỏ bé cũng trong nháy mắt bị phóng đại lên.
Bầu không khí mờ ám bay bổng trong không khí.
Nhận thấy ánh mắt anh thật lâu rồi không dời đi nơi khác, hành động của Thẩm Du dần dần trở nên không tự nhiên, cô đột nhiên nhớ tới suy nghĩ trước khi đi ngủ ngày hôm qua.
Vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn đang như một túi bột nhão, chưa nghĩ rõ tính ảnh hưởng của những lời này liền nhất thời xúc động mà thốt ra.
"Chu Từ Dẫn, có phải cậu có chút thích tớ rồi không?"
Nghe thấy thế, biểu tình Chu Từ Dẫn sửng sốt, hiển nhiên không kịp phản ứng. Xác định mình không nghe lầm, anh lúng túng sờ sờ sống mũi, dời tầm mắt, làm bộ như không nghe rõ.
"Hả? Cái gì?"
Vừa mới nói ra thì Thẩm Du đã lập tức hối hận. Phản ứng này của anh giống như không nghe rõ, làm cho cô thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Du rũ mắt xuống, che đi cảm xúc trong mắt, mạnh mẽ kéo ra một nụ cười. Sau vài giây im lặng, cô nuốt nước bọt, cố tình vấp vài từ: "Cậu, cậu có phải có chút thích, thích làm bạn với tớ không?"
Có khoảng thời gian đệm này, Chu Từ Dẫn cũng không còn không biết làm sao như vừa rồi. Anh mím môi, biểu tình trở nên sâu thẳm, không hề chật không biết phải làm gì.
Mà là mang theo một chút hung hắn, hơn nữa còn có chút ám chỉ.
"Thích nha."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook