Thanh Thanh Dẫn Nhĩ
-
Chương 2
Sáng sớm hôm sau.
Khi Thẩm Du tỉnh lại, mưa đã ngừng. Tối hôm qua cô quên đóng cửa sổ, giờ phút này toàn bộ căn phòng đều là hơi thở thanh mát sau cơn mưa.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời thưa thớt vài đám mây, nền trời xanh biếc, mặt đất vẫn còn ướt. Trận mưa lớn này dường như đã rửa sạch toàn bộ thành phố.
Thẩm Du tùy tiện lấy chút đồ ăn trong tủ lạnh, sau đó theo thói quen trở về phòng làm đề thi. Giờ ăn trưa cũng lười ra cửa, cô gọi đồ ăn ngoài, ăn qua loa hai miếng rồi buông xuống.
Làm xong mấy bộ đề thi, cơn buồn ngủ ập đến, Thẩm Du dụi dụi mắt, trở về giường ngủ một giấc. Khi tỉnh lại thì đã qua năm giờ chiều, chiến trường của các thí sinh thi đại học trước đó đã chấm dứt. Cô thức dậy và dọn dẹp mọi thứ.
Khi ra khỏi phòng, cô phát hiện mẹ cô đã về.
Lúc này, bà Thẩm đang đứng ở trong huyền quan (1) cởi giày. Sau khi nghe thấy động tĩnh, bà nhìn về phía Thẩm Du, lập tức lộ ra một nụ cười.
"Phải đến trường rồi sao?"
Không ngờ tới mẹ lại trở về, Thẩm Du đi tới, kinh ngạc nói: "Sao mẹ lại về? Tối qua điện thoại không phải nói tháng này mẹ rất bận sao?"
"Trở về xem con thế nào." Bà Thẩm đưa tay xoa đầu cô, ánh mắt bà áy náy: "Gần đây công ty quá bận rộn, ba con đi công tác bên ngoài cũng không về kịp. Chuyện của mẹ bên kia gần như đã xử lý xong, liền tranh thủ thời gian trở về một chuyến, những việc còn lại đợi tối mẹ trở về giải quyết sau."
Sau đó, bà Thẩm lấy hai nghìn tệ từ trong ví ra đưa cho cô, nói: "Lần này mẹ phải đi một tháng, cầm nhiều một chút, đừng bạc đãi mình. Ngày mai kiểm tra trình độ, đừng quá tạo áp lực cho mình."
Vẫn là một bộ dáng lải nhải, nhưng Thẩm Du lại không cảm thấy không kiên nhẫn chút nào, ngoan ngoãn nghe, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng.
Gia cảnh Thẩm Du rất tốt, cha mẹ cô và bạn bè liên doanh (2) điều hành một công ty niêm yết (3)
Bởi vì là con gái duy nhất, ông Thẩm và bà Thẩm đều vô cùng cưng chiều cô, tuy bận rộn, nhưng những đứa trẻ khác có, cô cũng có không ít, thậm chí còn nhiều hơn. Trong hoàn cảnh này, Thẩm Du không bị chiều hư cũng khiến người khác kinh ngạc.
Năm đó khi thành lập công ty, thời gian bọn họ làm bạn với cô càng ngày càng ít, mà Thẩm Du cũng dần dần từ một cô gái mặt mày sáng sủa hoạt bát biến thành một nữ sinh quái gở ít nói.
Cô vô thức thay đổi như vậy, đợi đến khi bọn họ phát hiện thì đã hoàn toàn không biết nên hỏi từ đâu.
"Còn nữa, ở phương diện học tập cố gắng như vậy là được rồi, tinh thần thoải mái mới quan trọng." Bà Thẩm thở dài, cưng chiều nhéo nhéo má cô: "So với thành tích, con đối với mẹ mà nói quan trọng hơn."
Nói xong bà liền nắm tay Thẩm Du đứng lên, ôn nhu nói: "Đi thôi, hôm nay mẹ đưa con đến trường."
Trong lòng ấm áp, Thẩm Du cong đôi mắt, đi theo bà đến huyền quan. Cô vừa định cầm lấy chiếc ô bình thường hay dùng, ánh mắt cô dừng lại, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm chiếc ô màu xanh đậm treo bên cạnh nó.
-
Vị trí của trường trung học Z khá hẻo lánh, để thuận tiện cho Thẩm Du đi học, ông Thẩm mua một căn nhà trong tiểu khu gần trường học, xem như đặt một tổ ấm ở bên này. Ông còn đặc biệt chọn một căn trong cùng một tòa nhà với bạn học cấp hai của Thẩm Du là Đường Chiêu Văn, làm Thẩm Du vô cùng vui vẻ.
Bên này tuy cách công ty khá xa, nhưng ngoại trừ thời gian đi công tác chỉ dành một ít thời gian bên Thẩm Du, những khi khác ba mẹ Thẩm đều ở bên này nghỉ ngơi, sét đánh cũng không rời.
Khi vừa vào năm nhất cao trung, Thẩm Du và Đường Chiêu Văn ngày ngày đều đi học cùng nhau, hơn nữa lúc mới lên năm hai cao trung, bắt đầu phải ở lại trường, bọn họ từ nhà trở về trường cũng sẽ hẹn nhau cùng đi. Nhưng bắt đầu từ nửa sau học kì cuối năm hai, không biết vì chuyện gì, Đường Chiêu Văn bắt đầu trốn tránh cô.
Ngay từ đầu cô còn có chút buồn bực và không biết phải làm sao, lâu dần thì đã quen. Cô chưa bao giờ nói chuyện này với ba mẹ, tránh để bọn họ lo lắng cho cô trong thời gian bận rộn.
Điển hình là cô chỉ nói chuyện tốt mà không nói chuyện xấu.
Trong lúc chờ thang máy, bà Thẩm dùng điện thoại di động nhắn tin cho khách hàng, Thẩm Du nhàn rỗi không có việc gì làm liền gấp ô lại, bỏ vào trong cặp sách. Sau khi sửa sang lại, thang máy cũng vừa vặn đến. Cô gọi mẹ một tiếng, vừa định đi vào, tầm mắt liền nhìn thấy người trong thang máy, sắc mặt cứng đờ, bất giác dừng bước.
Bà Thẩm chuyển ánh mắt từ điện thoại di động vào thang máy, thấy người bên trong thì cười chào hỏi. Bà vỗ vỗ đầu Thẩm Du, cười mắng: "Ngây ngốc cái gì, mau đi vào đi."
Nhìn thấy thái độ của người nọ khác thường ấn nút giữ cửa thang máy mở, Thẩm Du vặn ngón tay, khẩn trương đi theo mẹ vào thang máy.
Bà Thẩm nhìn hai đứa nhỏ, cười nói: "Chiêu Văn à, cháu hẹn nhau với Du Du sao?"
Đường Chiêu Văn dừng một chút, lãnh đạm nhìn Thẩm Du một cái, không nói thêm gì, chỉ đáp một tiếng, mang theo chút ý tứ không tình nguyện.
Không nghĩ tới cậu ta lại có phản ứng như vậy, Thẩm Du vừa thở phào nhẹ nhõm, mẹ Thẩm lại đột nhiên tỏ vẻ hiểu rõ nói: "Cũng đúng, mẹ quên mất hai đứa vẫn luôn hẹn cùng nhau về trường. Được rồi, vậy thì mẹ không cản trở hai đứa nữa."
Thẩm Du ngây ngẩn cả người, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Bà Thẩm không chú ý tới sự khác thường của cô, tiếp tục nói: "Du Du, vậy mẹ trực tiếp đến công ty nhé, con ở trường phải chăm sóc bản thân thật tốt. Chiêu Văn, giúp dì ấn tầng hầm."
Thẩm Du không yên lòng nói: "Mẹ, mẹ lái xe cẩn thận."
Sau khi xuống tầng một, hai người trước sau ra khỏi thang máy, cùng quay đầu lại nói lời tạm biệt với bà Thẩm. Chờ cửa thang máy đóng lại, Đường Chiêu Văn thu hồi nụ cười, biểu tình lập tức trở nên lạnh như băng, cứng rắn nói: "Đừng đi theo tôi."
Lòng Thẩm Du nhất thời chua chát, ngay cả tay cũng không biết đặt ở đâu, cô luống cuống tay chân lấy ô ra, đặt ở trên tay. Có đồ vật trong tay, cô như được tiếp thêm một sức mạnh vô hình, tâm tình của cô cũng vì vậy mà trấn định không ít.
Đến lúc cô ngẩng đầu lại, đã không thấy bóng dáng Đường Chiêu Văn đâu.
Cậu ta đi rất nhanh, căn bản là không cho cô có cơ hội đuổi theo.
-
Đoạn nhạc đệm nhỏ bất ngờ này khiến Thẩm Du nhất thời sinh ra cảm xúc không muốn về trường sớm.
Vừa vặn đến giờ cơm tối, cô cúi đầu suy tư một lát, tiếp tục đi về phía trước, vào một quán thức ăn nhanh gần đó.
Bởi vì quán ăn này nằm ngay bên cạnh trường học và khu dân cư, dựa vào vị trí địa lý thuận lợi, kinh doanh rất thịnh vượng. Trong khoảng thời gian này, các chỗ ngồi bên ngoài quán ăn đều chật kín người.
Lúc này đã hơn năm giờ chiều, nhưng đang là giữa mùa hè, mặt trời vẫn gay gắt như cũ, ánh nắng rọi theo mái nhà xuống, vài tia nắng chiếu lên mặt Thẩm Du. Cô khẽ nhíu mày, gọi một phần cơm gà xé với ông chủ. Không có bàn trống, cô cũng không muốn chủ động đi ghép bàn cùng người khác, đành phải bổ sung thêm một câu: "Gói lại giúp cháu."
Sau đó lấy số đứng ở bên ngoài đợi.
Vào những ngày tháng sáu, thời tiết nắng nóng khó nhịn được. Mặt đất vốn bị mưa to làm ướt đã bốc ra hơi nóng phả vào mặt. Thẩm Du vừa mới từ trong điều hòa mát mẻ ra, lúc này không thể thích ứng được với thời tiết, sống lưng cùng trước trán đều bị mồ hôi làm ướt.
Thẩm Du nhịn không được dùng bàn tay quạt gió cho mình, thở dài một hơi. Bởi vì người quá đông đúc cộng thêm thời tiết buồn bực này, cô có chút không kiên nhẫn đợi.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, do dự không biết có nên thúc giục ông chủ một chút hay không. Ngay lúc ấy, một người phục vụ mặc tạp dề đi ra, nhìn xung quanh, hét lên: "Một phần cơm gà xé đóng gói! Đừng chặn bảng số! Tôi không thấy bảng số!"
Không có ai đi đến.
Thẩm Du cúi đầu nhìn bảng số trên tay mình, theo bản năng định đi tới, mở miệng. Lời còn chưa nói ra, phía sau đột nhiên nâng lên một cánh tay thon dài rắn chắc, nương theo hơi thở bạc hà thanh mát mà lạnh lẽo, cùng với thanh âm có chút lười nhác của thiếu niên: "Số 34?"
Người phục vụ gật đầu ngay lập tức: "A! Đúng đúng đúng!"
Thân thể Thẩm Du có chút cứng đờ, không hề có phòng bị đối với khoảng cách gần trong gang tấc này.
Thiếu niên tựa như không biết, thanh âm lại gần một chút, mang theo ý cười nhàn nhạt, ngữ khí chậm rãi nói với nhân viên phục vụ, lại làm Thẩm Du sinh ra ảo giác rằng cậu đang nói chuyện với mình.
"À, là của tôi."
-
Đến khi Thẩm Du ngẩng đầu lên, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng rời đi của chàng thiếu niên.
Dáng người cao lớn, đồng phục học sinh sọc xanh trắng, giày thể thao màu trắng, lưng đeo một cái cặp sách màu đen. Lúc đi bộ sải bước rất rộng, chưa đi được mấy bước đã bị một người bạn học quen biết ôm lấy bả vai.
Cậu không phòng bị, theo bản năng cúi người về phía trước, rất nhanh đã ổn định lại, bả vai run run như là đang cười.
Chàng thiếu niên khí thế kiêu ngạo.
Thẩm Du không hiểu tại sao lại thất thần.
Không biết qua bao lâu, bên tai lại vang lên tiếng kêu của nhân viên phục vụ. Cô mới phục hồi tinh thần, sờ sờ bên tim đang đập nhanh một cách quái dị của mình, mỉm cười đưa bảng số qua.
(1) Huyền quan là một thuật ngữ trong phong thủy, chỉ không gian giữa cửa chính và phòng khách. Hiểu đơn giản thì đây là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.
(2) Liên doanh là một thỏa thuận kinh doanh trong đó hai hoặc nhiều bên đồng ý tập hợp các nguồn lực của họ nhằm mục đích hoàn thành một nhiệm vụ cụ thể. Nhiệm vụ này có thể là một dự án mới hoặc bất kỳ hoạt động kinh doanh nào khác.
(3) Công ty niêm yết là một công ty công cộng mà sau khi đăng ký, cổ phiếu của công ty sẽ được mua bán công khai trên sàn giao dịch chứng khoán, khi đã trở thành công ty niêm yết, đồng nghĩa với việc công ty sẽ chịu sự quản lý chặt chẽ của nhà nước, đây được coi là hình thức phát triển cao nhất của một doanh nghiệp.
Khi Thẩm Du tỉnh lại, mưa đã ngừng. Tối hôm qua cô quên đóng cửa sổ, giờ phút này toàn bộ căn phòng đều là hơi thở thanh mát sau cơn mưa.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời thưa thớt vài đám mây, nền trời xanh biếc, mặt đất vẫn còn ướt. Trận mưa lớn này dường như đã rửa sạch toàn bộ thành phố.
Thẩm Du tùy tiện lấy chút đồ ăn trong tủ lạnh, sau đó theo thói quen trở về phòng làm đề thi. Giờ ăn trưa cũng lười ra cửa, cô gọi đồ ăn ngoài, ăn qua loa hai miếng rồi buông xuống.
Làm xong mấy bộ đề thi, cơn buồn ngủ ập đến, Thẩm Du dụi dụi mắt, trở về giường ngủ một giấc. Khi tỉnh lại thì đã qua năm giờ chiều, chiến trường của các thí sinh thi đại học trước đó đã chấm dứt. Cô thức dậy và dọn dẹp mọi thứ.
Khi ra khỏi phòng, cô phát hiện mẹ cô đã về.
Lúc này, bà Thẩm đang đứng ở trong huyền quan (1) cởi giày. Sau khi nghe thấy động tĩnh, bà nhìn về phía Thẩm Du, lập tức lộ ra một nụ cười.
"Phải đến trường rồi sao?"
Không ngờ tới mẹ lại trở về, Thẩm Du đi tới, kinh ngạc nói: "Sao mẹ lại về? Tối qua điện thoại không phải nói tháng này mẹ rất bận sao?"
"Trở về xem con thế nào." Bà Thẩm đưa tay xoa đầu cô, ánh mắt bà áy náy: "Gần đây công ty quá bận rộn, ba con đi công tác bên ngoài cũng không về kịp. Chuyện của mẹ bên kia gần như đã xử lý xong, liền tranh thủ thời gian trở về một chuyến, những việc còn lại đợi tối mẹ trở về giải quyết sau."
Sau đó, bà Thẩm lấy hai nghìn tệ từ trong ví ra đưa cho cô, nói: "Lần này mẹ phải đi một tháng, cầm nhiều một chút, đừng bạc đãi mình. Ngày mai kiểm tra trình độ, đừng quá tạo áp lực cho mình."
Vẫn là một bộ dáng lải nhải, nhưng Thẩm Du lại không cảm thấy không kiên nhẫn chút nào, ngoan ngoãn nghe, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng.
Gia cảnh Thẩm Du rất tốt, cha mẹ cô và bạn bè liên doanh (2) điều hành một công ty niêm yết (3)
Bởi vì là con gái duy nhất, ông Thẩm và bà Thẩm đều vô cùng cưng chiều cô, tuy bận rộn, nhưng những đứa trẻ khác có, cô cũng có không ít, thậm chí còn nhiều hơn. Trong hoàn cảnh này, Thẩm Du không bị chiều hư cũng khiến người khác kinh ngạc.
Năm đó khi thành lập công ty, thời gian bọn họ làm bạn với cô càng ngày càng ít, mà Thẩm Du cũng dần dần từ một cô gái mặt mày sáng sủa hoạt bát biến thành một nữ sinh quái gở ít nói.
Cô vô thức thay đổi như vậy, đợi đến khi bọn họ phát hiện thì đã hoàn toàn không biết nên hỏi từ đâu.
"Còn nữa, ở phương diện học tập cố gắng như vậy là được rồi, tinh thần thoải mái mới quan trọng." Bà Thẩm thở dài, cưng chiều nhéo nhéo má cô: "So với thành tích, con đối với mẹ mà nói quan trọng hơn."
Nói xong bà liền nắm tay Thẩm Du đứng lên, ôn nhu nói: "Đi thôi, hôm nay mẹ đưa con đến trường."
Trong lòng ấm áp, Thẩm Du cong đôi mắt, đi theo bà đến huyền quan. Cô vừa định cầm lấy chiếc ô bình thường hay dùng, ánh mắt cô dừng lại, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm chiếc ô màu xanh đậm treo bên cạnh nó.
-
Vị trí của trường trung học Z khá hẻo lánh, để thuận tiện cho Thẩm Du đi học, ông Thẩm mua một căn nhà trong tiểu khu gần trường học, xem như đặt một tổ ấm ở bên này. Ông còn đặc biệt chọn một căn trong cùng một tòa nhà với bạn học cấp hai của Thẩm Du là Đường Chiêu Văn, làm Thẩm Du vô cùng vui vẻ.
Bên này tuy cách công ty khá xa, nhưng ngoại trừ thời gian đi công tác chỉ dành một ít thời gian bên Thẩm Du, những khi khác ba mẹ Thẩm đều ở bên này nghỉ ngơi, sét đánh cũng không rời.
Khi vừa vào năm nhất cao trung, Thẩm Du và Đường Chiêu Văn ngày ngày đều đi học cùng nhau, hơn nữa lúc mới lên năm hai cao trung, bắt đầu phải ở lại trường, bọn họ từ nhà trở về trường cũng sẽ hẹn nhau cùng đi. Nhưng bắt đầu từ nửa sau học kì cuối năm hai, không biết vì chuyện gì, Đường Chiêu Văn bắt đầu trốn tránh cô.
Ngay từ đầu cô còn có chút buồn bực và không biết phải làm sao, lâu dần thì đã quen. Cô chưa bao giờ nói chuyện này với ba mẹ, tránh để bọn họ lo lắng cho cô trong thời gian bận rộn.
Điển hình là cô chỉ nói chuyện tốt mà không nói chuyện xấu.
Trong lúc chờ thang máy, bà Thẩm dùng điện thoại di động nhắn tin cho khách hàng, Thẩm Du nhàn rỗi không có việc gì làm liền gấp ô lại, bỏ vào trong cặp sách. Sau khi sửa sang lại, thang máy cũng vừa vặn đến. Cô gọi mẹ một tiếng, vừa định đi vào, tầm mắt liền nhìn thấy người trong thang máy, sắc mặt cứng đờ, bất giác dừng bước.
Bà Thẩm chuyển ánh mắt từ điện thoại di động vào thang máy, thấy người bên trong thì cười chào hỏi. Bà vỗ vỗ đầu Thẩm Du, cười mắng: "Ngây ngốc cái gì, mau đi vào đi."
Nhìn thấy thái độ của người nọ khác thường ấn nút giữ cửa thang máy mở, Thẩm Du vặn ngón tay, khẩn trương đi theo mẹ vào thang máy.
Bà Thẩm nhìn hai đứa nhỏ, cười nói: "Chiêu Văn à, cháu hẹn nhau với Du Du sao?"
Đường Chiêu Văn dừng một chút, lãnh đạm nhìn Thẩm Du một cái, không nói thêm gì, chỉ đáp một tiếng, mang theo chút ý tứ không tình nguyện.
Không nghĩ tới cậu ta lại có phản ứng như vậy, Thẩm Du vừa thở phào nhẹ nhõm, mẹ Thẩm lại đột nhiên tỏ vẻ hiểu rõ nói: "Cũng đúng, mẹ quên mất hai đứa vẫn luôn hẹn cùng nhau về trường. Được rồi, vậy thì mẹ không cản trở hai đứa nữa."
Thẩm Du ngây ngẩn cả người, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Bà Thẩm không chú ý tới sự khác thường của cô, tiếp tục nói: "Du Du, vậy mẹ trực tiếp đến công ty nhé, con ở trường phải chăm sóc bản thân thật tốt. Chiêu Văn, giúp dì ấn tầng hầm."
Thẩm Du không yên lòng nói: "Mẹ, mẹ lái xe cẩn thận."
Sau khi xuống tầng một, hai người trước sau ra khỏi thang máy, cùng quay đầu lại nói lời tạm biệt với bà Thẩm. Chờ cửa thang máy đóng lại, Đường Chiêu Văn thu hồi nụ cười, biểu tình lập tức trở nên lạnh như băng, cứng rắn nói: "Đừng đi theo tôi."
Lòng Thẩm Du nhất thời chua chát, ngay cả tay cũng không biết đặt ở đâu, cô luống cuống tay chân lấy ô ra, đặt ở trên tay. Có đồ vật trong tay, cô như được tiếp thêm một sức mạnh vô hình, tâm tình của cô cũng vì vậy mà trấn định không ít.
Đến lúc cô ngẩng đầu lại, đã không thấy bóng dáng Đường Chiêu Văn đâu.
Cậu ta đi rất nhanh, căn bản là không cho cô có cơ hội đuổi theo.
-
Đoạn nhạc đệm nhỏ bất ngờ này khiến Thẩm Du nhất thời sinh ra cảm xúc không muốn về trường sớm.
Vừa vặn đến giờ cơm tối, cô cúi đầu suy tư một lát, tiếp tục đi về phía trước, vào một quán thức ăn nhanh gần đó.
Bởi vì quán ăn này nằm ngay bên cạnh trường học và khu dân cư, dựa vào vị trí địa lý thuận lợi, kinh doanh rất thịnh vượng. Trong khoảng thời gian này, các chỗ ngồi bên ngoài quán ăn đều chật kín người.
Lúc này đã hơn năm giờ chiều, nhưng đang là giữa mùa hè, mặt trời vẫn gay gắt như cũ, ánh nắng rọi theo mái nhà xuống, vài tia nắng chiếu lên mặt Thẩm Du. Cô khẽ nhíu mày, gọi một phần cơm gà xé với ông chủ. Không có bàn trống, cô cũng không muốn chủ động đi ghép bàn cùng người khác, đành phải bổ sung thêm một câu: "Gói lại giúp cháu."
Sau đó lấy số đứng ở bên ngoài đợi.
Vào những ngày tháng sáu, thời tiết nắng nóng khó nhịn được. Mặt đất vốn bị mưa to làm ướt đã bốc ra hơi nóng phả vào mặt. Thẩm Du vừa mới từ trong điều hòa mát mẻ ra, lúc này không thể thích ứng được với thời tiết, sống lưng cùng trước trán đều bị mồ hôi làm ướt.
Thẩm Du nhịn không được dùng bàn tay quạt gió cho mình, thở dài một hơi. Bởi vì người quá đông đúc cộng thêm thời tiết buồn bực này, cô có chút không kiên nhẫn đợi.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, do dự không biết có nên thúc giục ông chủ một chút hay không. Ngay lúc ấy, một người phục vụ mặc tạp dề đi ra, nhìn xung quanh, hét lên: "Một phần cơm gà xé đóng gói! Đừng chặn bảng số! Tôi không thấy bảng số!"
Không có ai đi đến.
Thẩm Du cúi đầu nhìn bảng số trên tay mình, theo bản năng định đi tới, mở miệng. Lời còn chưa nói ra, phía sau đột nhiên nâng lên một cánh tay thon dài rắn chắc, nương theo hơi thở bạc hà thanh mát mà lạnh lẽo, cùng với thanh âm có chút lười nhác của thiếu niên: "Số 34?"
Người phục vụ gật đầu ngay lập tức: "A! Đúng đúng đúng!"
Thân thể Thẩm Du có chút cứng đờ, không hề có phòng bị đối với khoảng cách gần trong gang tấc này.
Thiếu niên tựa như không biết, thanh âm lại gần một chút, mang theo ý cười nhàn nhạt, ngữ khí chậm rãi nói với nhân viên phục vụ, lại làm Thẩm Du sinh ra ảo giác rằng cậu đang nói chuyện với mình.
"À, là của tôi."
-
Đến khi Thẩm Du ngẩng đầu lên, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng rời đi của chàng thiếu niên.
Dáng người cao lớn, đồng phục học sinh sọc xanh trắng, giày thể thao màu trắng, lưng đeo một cái cặp sách màu đen. Lúc đi bộ sải bước rất rộng, chưa đi được mấy bước đã bị một người bạn học quen biết ôm lấy bả vai.
Cậu không phòng bị, theo bản năng cúi người về phía trước, rất nhanh đã ổn định lại, bả vai run run như là đang cười.
Chàng thiếu niên khí thế kiêu ngạo.
Thẩm Du không hiểu tại sao lại thất thần.
Không biết qua bao lâu, bên tai lại vang lên tiếng kêu của nhân viên phục vụ. Cô mới phục hồi tinh thần, sờ sờ bên tim đang đập nhanh một cách quái dị của mình, mỉm cười đưa bảng số qua.
(1) Huyền quan là một thuật ngữ trong phong thủy, chỉ không gian giữa cửa chính và phòng khách. Hiểu đơn giản thì đây là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.
(2) Liên doanh là một thỏa thuận kinh doanh trong đó hai hoặc nhiều bên đồng ý tập hợp các nguồn lực của họ nhằm mục đích hoàn thành một nhiệm vụ cụ thể. Nhiệm vụ này có thể là một dự án mới hoặc bất kỳ hoạt động kinh doanh nào khác.
(3) Công ty niêm yết là một công ty công cộng mà sau khi đăng ký, cổ phiếu của công ty sẽ được mua bán công khai trên sàn giao dịch chứng khoán, khi đã trở thành công ty niêm yết, đồng nghĩa với việc công ty sẽ chịu sự quản lý chặt chẽ của nhà nước, đây được coi là hình thức phát triển cao nhất của một doanh nghiệp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook