Hắn vẫn nhớ rõ giáo viên đại học của hắn đã từng nói một câu.

“Với những chuyện có thể làm thay đổi cuộc sống của mình, ngươi phải chấp nhận mạo hiểm. Hầu hết những chuyện có ý nghĩa phi thường đều xảy ra một cách tình cờ. Chỉ những chuyện không quan trọng mới cần một kế hoạch chu toàn”

Mạo hiểm, là một từ ngữ xuyên suốt quá trình phát triển của nhân loại.

Nguy hiểm thường đi kèm với hấp dẫn.

Hắn không cam lòng như vậy.

Hắn muốn giành lại đồ vật của mình.

Lương Cừ nắm chặt nắm tay, dòng nước bị ép ra, tràn ra từ khe hở giữa những ngón tay của hắn, phân tán thành bọt nước màu trắng.

Đồ vật đã tới tay, hắn chưa từng có thói quen phải chắp tay dâng cho người khác như vậy.

Trương Thiết Ngưu cướp đi con thuyền của hắn, cho nên hiện giờ Trương Thiết Ngưu cũng đã chết.

Nếu tình hình trước mắt có phần nắm chắc, hắn nhất định muốn đánh cuộc một phen, liền đánh cuộc xem giữa hắn và con Tinh quái này, bản lĩnh của ai lớn hơn.

…..

Bên trong Võ quán Dương thị, Lý Lập Ba cùng Trần Kiệt Xương đang đối luyện cùng nhau, nếm thử Đấu pháp bên trong Tam quyền pháp.

Khác với Lương Cừ đã học xong toàn bộ ba môn quyền pháp, Lý Lập Ba chỉ học được Viên quyền cùng Hổ quyền, Trần Kiệt Xương thì chỉ học được mỗi Hổ quyền, những cái khác hai người cũng không tính toán học qua, mà là chuẩn bị tập trung bồi dưỡng huyết khí trong lồng ngực.

Một phương diện là Lỗ Thiếu Hội không thật tâm dạy dỗ cho bọn họ, một phương diện là tốc độ học tập của Lương Cừ quá nhanh, khiến cho hai người cảm giác có chút khẩn trương, dù sao hai môn quyền pháp kia cũng chỉ có tác dụng giúp bọn họ mở rộng thêm tầm mắt, chủ yếu vẫn là luyện tập Viên quyền cùng với Hổ quyền thích hợp nhất với chính mình.

Hai người đơn giản từ bỏ, tính toán dùng nhiều thời gian hơn để tăng lên bản thân, muốn thử xem bản thân trong ba tháng có thể đột phá được cửa ải hay không, sau đó còn lưu lại Võ quán.

Nếu có thể đột phá được cửa ải, cơ hồ có thể tính là bản thân đã trở nên nổi bật.

Nếu như ở thị trấn Bình Dương này, Võ Giả chỉ đột phá được một cửa ải cũng không tính là gì, ngay cả phần nộp thuế cũng không được miễn giảm. Nhưng ở thị trấn Nghĩa Hưng, như vậy cũng đã đủ dùng rồi, chất lương sinh hoạt có thể bay vọt lên.

Đơn giản nhất chính là vấn đề tưới nước làm ruộng, xảy ra phân tranh sẽ phải làm sao bây giờ? Hai bên khẳng định sẽ muốn tìm người tới hỗ trợ, nhưng tìm ai?

Nông phu ở thị trấn Nghĩa Hưng tất nhiên sẽ nghĩ tới ở quê nhà còn có một vị Võ Giả đã đột phá được cửa ải, nhưng cứ đơn giản tìm người tới hỗ trợ như vậy sao?

Dù sao, ngươi cũng phải mang theo mấy đấu gạo tới tìm người ta giúp đỡ mới được chứ?

Thời gian càng lâu, danh vọng sẽ càng lớn, ngươi còn tiếp tục xấu hổ vì ngồi không ăn bám nữa sao?

Phát tài ở một địa phương nhỏ cũng không cần phải quá mức phức tạp, hiện tại hai người vẫn chỉ là người bán cá, nhưng ai biết được về sau sẽ như thế nào.

Trong lòng hai người mang theo sự chờ đợi về một tương lai tốt đẹp phía trước, cho nên giành giật từng giây để tu luyện.

“Này, hai tên bên kia, mùi hôi trên người các ngươi nồng nặc quá, lăn xa một chút được hay không hả”

Động tác của Lý Lập Ba cùng Trần Kiệt Xương liền cứng lại, một lát sau, lại tiếp tục làm chuyện của mình, nhưng động tác lại ‘suy yếu’ hẳn mắt thường có thể nhìn thấy được.

“Không nghe thấy hả? Chính là hai người các ngươi đấy, hai tên bán cá”

“Xem ra lỗ tai của bọn họ cũng có vấn đề rồi”

“Ha ha ha”

Ba người trẻ tuổi đang ngồi xổm ở một bên của Diễn Võ Trường, chỉ trỏ về phía bọn họ.

Những người khác cũng nhìn thấy nhưng không có ai đứng ra nói giúp bọn họ.

“Ngươi nói chuyện khó nghe quá đấy, Lư Đình Tài”. Một người khác đi tới.

Nghe thấy thanh âm này, Lý Lập Ba cùng Trần Kiệt Xương buông lỏng trong lòng, liếc nhìn nhau rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Ồ”. Thanh niên gọi là Lư ĐÌnh Tài kia kéo ống quần xuống, rộng mở chân ngồi dịch xuống ở trên ghế, hắn nghiêng đầu nói:

“Tiết Đinh Nghĩa, ngươi không ngửi thấy mùi gì sao?”

“Cũng ngửi thấy”. Thanh niên vồn nhìn như đứng ra can ngăn kia đột nhiên lại nở một nụ cười tươi:

“Vậy để bọn họ lăn xa hơn một chút nữa đi”

Lý Lập Ba cùng Trần Kiệt Xương đều ngẩn người ra, cơ hai bên mặt như phồng cao lên, cảm xúc giận giữ cùng tự ti đồng thời dâng lên trong lòng.

Bọn họ mỗi lần đến Diễn Võ Trường đều lựa chọn vị trí trong góc, có ý muốn tránh khỏi những người khác, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng bị nhục nhã đến như thế.

Rõ ràng không oán không thù gì, tại sao….

“Không thì như thế này”

Lư Đình Tài đột nhiên đứng lên, đi về phía hai người.

Lúc này, Lý Lập Ba cùng Trần Kiệt Xương mới phát hiện người này lại cao đến đáng sợ, cơ hồ cao sáu thước rưỡi, đi đến gần sát bọn họ liền phải ngước nhìn hắn.

Lư Đình Tài từ trên cao nhìn xuống, nhếch môi, để lộ ra hàm răng trắng bóng dày đặc:

“Nếu các ngươi muốn tiếp tục lưu lại tại nơi này, mỗi người 2 lượng bạc, thế nào?”

Lỗ Thiếu Hội ở bên cạnh phảng phất như coi một màn xảy ra trước mặt này như không khí, vẫn đang tập trung vào việc nâng tạ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương