Thành Tâm Chúc Phúc
-
Chương 1
Tôi chưa từng nghĩ mình có được cậu, như cách tôi nghĩ mình sẽ không thể nào mất đi cậu, dù bấy giờ cậu có đang ôm ấp trong lòng một người con gái, người mà cậu bấy lâu nay đem lòng thương yêu.
Chúc mừng cậu, cuối cùng thì Nhạn Phương cũng đáp lại tấm lòng son sắc ấy sau gần bao nhiêu năm mà sự non nớt, chưa từng trãi đời đã ngăn con bé hiểu ra.
Dù đó là nhà tôi, là sofa nhà tôi và người ngồi trên đó, một là bạn trai, một là em gái ruột.
Tất cả sự trớ trêu bấy giờ không thể đã kích tôi nhiều hơn nữa, vì tôi sớm biết chuyện này rồi cũng sẽ có ngày xảy ra, nhưng không ngờ nó lại sớm đến vậy.
Nhạn Phương ôm cậu, vừa thấy tôi bước vào nên nó giật mình ngượng ngùng.
Đôi mắt thơ ngây của nó, đôi mắt trong vắt và đẹp như viên pha lê mà bất kì ai cũng không nỡ vấy bẩn.
Nó nhìn tôi, làm cả tâm can của tôi đều hổ thẹn, nó lại cười xinh đẹp, ngại ngùng nói:
- Anh hai, anh về rồi đấy à! Em…ngoài trời mưa quá nên em gọi anh Đằng đến đón, thôi…giờ cũng tạnh mưa rồi, em về trước đây, không làm phiền hai người nữa.
À, cuối tuần hai anh nhớ phải về ăn cơm đấy, bọn ẹm…có chuyện cần thưa với ông nội.
- Ừ! Anh biết rồi, để anh đưa em về?
- Không cần ạ! Anh Đại tài xế vừa mới tới đang đỗ xe dưới nhà, thôi em đi trước đây!
- Ừ!
Nhạn Phương đi rồi, tôi vẫn rất bình tĩnh nhìn Sa Đằng, tôi cũng chẳng biết mình chờ đợi cái gì, có lẽ là một tiếng chia tay trong hòa bình hoặc là một lời giải thích hời hợt…cậu và em gái tôi chỉ ôm nhau một xíu, không có chuyện gì xảy ra nữa.
Nhưng thật trớ trêu, tất cả đều không có.
Cậu không nói, không gì, cậu chỉ đứng dậy mở của sổ để khí lạnh sau cơn mưa ùa vào căn phòng nhỏ.
Nơi này đã là tổ ấm của chúng tôi được ba năm, hoặc là chỉ có một mình tôi đơn phương coi nó là tổ ấm, còn với Sa Đằng…nó là “tổ lạnh” chăng?
Phải, cậu chẳng bao giờ ấm áp khi ở cạnh tôi, ngoại trừ lúc bên cạnh Nhạn Phương, tôi mới may mắn nhìn thấy một chút ôn nhu trên gương mặt luôn cau có và lạnh lùng.
Lúc này Nhạn Phương đi rồi, mang ít hơi ấm hiếm hoi cũng đi luôn, cậu đối mặt tôi bằng ánh mắt lạnh băng, đứng trước mặt, nhìn xuống tôi như nhìn thứ côn trùng thấp kém.
- Anh nhìn cái gì? Yên tâm đi, tôi không nói quan hệ của chúng ta cho cô ấy biết, tôi không muốn tâm trí cô ấy bị nhiễm bẩn bởi chuyện này.
Anh cũng không muốn em gái mình bị sốc đúng không?
- Ba năm qua…cậu chưa từng có chút tình cảm nào với tôi sao?
Tôi chẳng biết mình hỏi cái gì nữa.
Tôi tự cười chế nhạo mình, chuyện đó còn phải hỏi sao? Quả nhiên, tôi thấy Sa Đằng cười một cách khinh miệt, tựa như lần đầu tiên tôi gặp riêng cậu và đề nghị một cuộc giao dịch bất chính và mất liêm sỉ, một cái gật đầu của cậu để đổi lấy cơ ngơi nhà họ Thụy và người cha đang đứng trên bờ lao lý của cậu.
Tôi biết, cậu chịu ở cạnh tôi chỉ vì giao dịch đó, bây giờ thì khác rồi.
Cuối cùng Nhạn Phương cũng để ý tới cậu, cậu có thể đường đường chính chính là con rể nhà họ Phong, có được cơ ngơi sự nghiệp mà…không phải ép lòng ở cạnh một gã gay.
Còn tôi…tôi cũng chẳng thể làm được gì, tôi không thể làm tổn thương em gái mình, cũng không thể nói ra tất cả sự thật.
Sa Đằng, mấy năm nay tôi chưa từng nghĩ cậu đẹp trai như vậy, cho đến lúc tôi thực sự nghĩ mình nên để cậu tự do mà đi rồi.
Cậu ép tôi vào vách tường, luồn hơi thở nóng ran phả vào mặt mang theo giọng nói chậm rãi mà thách thức:
- Sao hả? Phong Nhạn Gia, tôi lại không “thương yêu” anh đủ nên gần đây anh cảm thấy cô đơn à?
Đôi bàn tay từ eo dời xuống khóa quần, tôi hốt hoảng ngăn tay Sa Đằng, luống cuống nói trong sự mơ hồ và bất ổn từ tận trong tâm trí.
- Khoan…khoan đã…tôi nghĩ bây giờ không ổn…tôi…
- Anh thanh cao cái mẹ gì?
Sa Đằng bắt đầu thô lỗ, tôi biết, khi cậu khó chịu, cậu đều thô lỗ như vậy.
Những động tác tiếp theo cũng không thuộc quyền phản kháng của tôi, có nghĩa là, dù tôi có nói hay phản kháng gì cũng vô nghĩa.
Nói nhẹ nhàng là bị ép buộc, nói nặng hơn là…bị cưỡng bức.
Những giày vò thể xác không đau đớn bằng giày xéo trong tâm hồn, tôi đôi lúc muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn là làm những chuyện này, nhưng ngay từ ban đầu, sự ti tiện của tôi đã khiến cậu nghĩ vậy chăng?
Quả nhiên, yêu một người đến ti tiện là có thật, tôi yêu Sa Đằng rất lâu, rất lâu trước đó mà tôi cũng không tài nào nhớ nổi, đã yêu cậu thành thói quen, mà thói quen kia bắt đầu hình thành nhiều vết thương và sẹo hằng lên chằn chịt.
Hơi thở của cậu, mùi mồ hôi, nhịp thở, trong căn phòng quen thuộc nhưng hôm nay lạ lẫm phát sợ.
Tôi ngẩn cổ đón nhận từng sự xa lạ và đam mê, đau đớn, dằn vặt và mù mịt, cuối cùng lại là trống rỗng.
Sa Đằng tựa lưng đầu giường, rít một điếu thuốc, đó là thói quen bày tỏ sự bất mãn của cậu sau những trận mây mưa với người mà cậu khinh ghét ư? Tôi chẳng biết, vì chưa bao giờ tôi hiểu được cậu, dù chỉ một ít.
Tôi đi tắm, mặc vào một bộ đồ chỉnh chu mà tôi nghĩ sẽ thích hợp ở chỗ làm vào sáng hôm sau.
Sa Đằng lúc này cũng để ý thấy rõ tôi có ý định bỏ đi vào giữa đêm, cuối cùng cậu không nhịn được hỏi:
- Anh lại muốn làm cái quái gì vậy hả?
Tôi chuẩn bị một ít quần áo và tập hồ sơ để vào vali, rất điềm tĩnh đáp:
- Tôi phải đi công tác, chắc sẽ vài hôm, cuối tuần không thể về nhà ăn cơm được.
Cậu và em gái…cứ về nhà trước.
Tôi…có thể hỏi cậu một lần nữa không Sa Đằng?
- Chuyện gì?
- Cậu thực sự nghĩ chuyện của chúng ta…rất hoang đường à? Bao nhiêu năm trôi qua…cậu vẫn không thể có chút tình cảm nào với tôi sao?
Sa Đằng bật cười, cậu dụi điếu thuốc vào gạt tàn và nhìn tôi, vẫn bằng ánh mắt khinh rẻ và không cần phải khách sáo nói:
- Có cảm tình chứ, tôi có cảm tình với cái mông của anh lắm mà!
Tôi kéo hành lí đi, nước mắt đắng ngắt ở cổ họng.
Tôi nghĩ đây là giây khắc cuối cùng giữa hai chúng tôi, lúc tôi trở về căn nhà này, chắc cậu cũng đi rồi, và một mình tôi sẽ đối diện với bốn bức tường lạnh ngắt.
Tôi sợ mình không chịu nổi, thế nên.
- Tôi biết rồi, cảm ơn cậu! Thành tâm chúc phúc!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook