Có người gõ cửa ghế lô, hắn bực mình cằn nhằn: "Tôi đã bảo miễn làm phiền rồi mà."

Giọng Lý Giới Tái hơi ngập ngừng: "Thưa tham mưu trưởng, là cô Song Bảo bên Tư lệnh phu nhân tới."

Bấy giờ giọng hắn mới dịu hơn: "Chuyện gì vậy?"

Song Bảo ở bên ngoài, đáp: "Lão phu nhân nói lát nữa thiếu gia về thì đứng ngoài cửa chờ bà, tối nay bà muốn ngài cùng nhau về phủ."

Hắn cúi đầu nhìn nàng, nói: "Cô về báo với lão phu nhân là tôi đã biết." Song Bảo trả lời ‘vâng’ rồi rời khỏi sương phòng.

Hắn thì thầm: "Em đừng khóc nữa, để anh sai người thả anh ta ra." Nàng cứ lặng lẽ rơi lệ, khiến lòng hắn buồn bã suýt phát điên. Nàng khẽ ‘ừ’ một tiếng rồi vùi mặt vào ngực hắn. Hắn quay qua nói: "Lấy khăn nóng tới đây." Bọn sai vặt đi một lát rồi mang tới. Nàng cúi gằm, không dám ngước đầu lên.

Hắn thấy nàng như thế thì bật cười, cầm khăn lau khô mặt nàng, nói: "Mai mốt em không được làm ngơ anh đâu đấy." Mùi vị bị nàng phớt lờ khó chịu hơn so với thuở nhỏ bị cha đánh đòn. Hắn luôn cảm thấy trái tim mình dán bên cạnh nàng, cứ lâng lâng nửa vời. Mặt nàng đỏ lên, thì thầm: "Vâng."

Ra khỏi rạp hát, tùy tùng đã mở sẵn cửa xe. Hắn vừa định đỡ nàng lên xe, thì nghe tiếng cười của chị dâu Thẩm Nhiễm Thanh vọng tới: "Mẹ xem chú ba kìa! Có nên đánh đòn hay không? Chú ấy định chuồn êm đó."

Bấy giờ hắn mới ngừng động tác, ôm nàng xoay lại. Thẩm Nhiễm Thanh khoác chiếc áo choàng màu đỏ, xinh đẹp và hào phóng, dìu một vị lão phu nhân. Vị lão phu nhân kia mặc chiếc áo sườn xám nhung tím thẫm, khoác áo lông chồn màu đen, trên cổ đeo chuỗi ngọc trai sáng rỡ tròn lẳng đều đặn như những trứng chim bồ câu, vừa nhìn đã biết là hàng xa xỉ. Dưới ánh đèn đêm le lói, diện mạo bà ta tương tự sáu – bảy phần với Đoàn Húc Lỗi, với làn da trắng trẻo, chắc chắn thời thanh xuân là một mỹ nhân. Dù bây giờ bà ta đã luống tuổi nhưng vẫn giữ gìn rất tốt, bà ta đứng bên cạnh Thẩm Nhiễm Thanh mà như hai chị em, khó thể so sánh. Thậm chí sự cao quý chỉ có hơn chứ chẳng kém.

Hắn cười, nói: "Chào mẹ, chào chị dâu." Đoàn lão phu nhân mỉm cười, không quan tâm đến hắn mà chuyển ánh mắt sang Tĩnh Kỳ. Hồi lâu sau, bà ta mới nói: "Đi thôi." Sau đó bà ta được Thẩm Nhiễm Thanh và nha hoàn dìu lên một chiếc xe khác.

Hắn đỡ nàng lên xe, căn dặn: "Chạy về phủ Tư lệnh!" Dường như hắn cũng cảm thấy sự bất thường của nàng, mỉm cười an ủi: "Con dâu có xấu xí vẫn phải gặp cha mẹ chồng." Lúc hắn và nàng thành thân ở miền Bắc, hắn nói cha mẹ đã qua đời, chỉ còn mình hắn. Đêm nay gặp luôn cả mẹ và chị dâu của hắn, khiến nàng vô cùng lúng túng, giờ lại đi tới phủ Tư lệnh. Xem ra, mẹ hắn chắc chắn không biết lai lịch của nàng. Nếu mẹ hắn biết thì…

Nàng vừa giận vừa thẹn, trừng mắt liếc xéo hắn, trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ. Nàng quay lại thì bắt gặp hắn cũng đang trầm ngâm suy tư, dáng vẻ ấy rõ nét như điêu khắc. Đột nhiên nàng cảm thấy thật bất đắc dĩ và bất lực. Hắn ngang ngược đem nhốt nàng trong biệt thự, nhưng nhốt được bao lâu? Đã hai tháng trôi qua, chuyến tàu tới Mỹ nhiều lắm là hơn nửa năm. Khi tàu cập bến, người được anh cả sắp xếp không đón được bọn họ, tất nhiên sẽ điều tra ra chuyện ở Hải Xuyên, điều tra ra hắn. Và tất nhiên, anh cả sẽ dùng mọi biện pháp để cứu nàng.

Nếu nàng đoán không lầm thì hôm hắn bắt nàng với Đổng Mộ Huân, anh trai và mẹ hắn đều không biết. Nếu họ biết, chắc chắn không thể tỉnh bơ để nàng sống thoải mải trong biệt thự suốt những tháng qua.

Ngay lập tức nàng như được đánh thức,[1] thậm chí đã minh bạch. Cuộc sống tươi đẹp là thế, nhưng chỉ vụng trộm mà có được. Thực sự giữa hắn và nàng đã sớm chấm hết, những ngày lén lút mau chóng sẽ tàn phai.

Đầu nàng gục xuống dựa vào vòm ngực hắn, dịu dàng thì thầm: "Ngày mai chúng ta đi Sơn Tây nhé." Hồi ở miền Bắc, nàng đã nghe nói cảnh non xanh nước biếc hiếm có của Tây Sơn. Đôi chân mày hắn giãn ra, mỉm cười tán đồng: "Được!" Hai người ôm lấy nhau, có hương vị như không tiếng động mà thắng tiếng động.[2]

Rất nhanh xe đã giảm tốc độ, chạy vào con đường trải nhựa. Một tòa nhà vô cùng tráng lệ hiện ra trước mắt, trước cửa có đôi sử tử bằng đá sừng sững đồ sộ. Trong sân có người hầu tới mở cửa. Họ xuống xe vào đại sảnh, nhưng không thấy bóng dáng của mẹ hắn và Thẩm Nhiễm Thanh. Song Bảo hành lễ: "Chào Tam thiếu gia, lão phu nhân nói mệt mỏi cần nghỉ sớm, kêu ngài sáng mai tới vấn an!"

Hắn khoát tay tỏ vẻ đã hiểu và kéo nàng đi lên lầu ba. Phòng ốc rất lớn, vừa vào đã có một phòng khách nhỏ, ghế sofa kiểu Tây, cộng chiếc bàn trà mạ vàng. Sâu bên trong mới là phòng ngủ, cũng trang trí theo phong cách Châu Âu.

Nàng khó ngủ vì trước nay luôn quen hơi giường, huống gì còn tới một nơi xa lạ. Mãi tới tận khuya nàng mới mơ màng chợp mắt chốc lát, thì trời đã hừng đông. Hắn cũng thức rất sớm, rửa mặt chải đầu xong mới cùng nàng xuống lầu. Kẻ hầu người hạ đưa điểm tâm lên, có đủ cả hai kiểu Tây – Trung. Hắn rót cho nàng ly sữa, hỏi: "Lão phu nhân đã thức chưa?"

Bọn nha hoàn đáp: "Thưa thiếu gia, lão phu nhân đã thức và dùng điểm tâm rồi ạ."

Xuyên qua khoảnh sân mới tới lầu của lão phu nhân. Mẹ hắn mặc áo sườn xám màu đen, búi tóc lên cao và cài một cây trâm ngọc phỉ thúy. Trên cổ, trên tay đều đeo đủ bộ trang sức bằng ngọc, vừa nhìn đã biết đó loại ngọc chất lượng hàng đầu, trông láng lẫy như mặt hồ nước trong xanh.

Đoàn Húc Lỗi mỉm cười, bước lên gọi: "Chào mẹ." Lão phu nhân Sở Bích Trúc ngước lên lườm hắn, cười mắng: "Nếu không phải tối qua con bị chị dâu túm được, chắc đã quên luôn bà mẹ già này rồi?" Bà ta được cưới vào nhà mấy năm mới sinh ra cậu ba này, hắn thua anh trai cả nhiều tuổi, nên từ bé tới giờ rất được nuông chiều.

Hắn kéo tay Tĩnh Kỳ, nói: "Đây là mẹ anh!", rồi ngước lên nhìn mẹ mình giới thiệu: "Mẹ gọi cô ấy bằng Tĩnh Kỳ là được!" Nàng chưa từng nghĩ sẽ gặp thân nhân của hắn trong hoàn cảnh này. Trên thực tế, trước kia nàng cũng chưa từng nghĩ gia đình hắn còn ai khác. Nàng chỉ biết cha mẹ hắn đã qua đời để lại chút tài sản, nên hắn được cơm no áo ấm và có thể vào đại học. Buồn thay, tất cả những điều đó đều là gian dối.

Nàng khẽ sờ sờ cằm, cười nhẹ, nói: "Xin chào lão phu nhân!" Từ lúc nàng đi vào thì Sở Bích Trúc đã đánh giá kĩ, bấy giờ bà ta mới lịch sự nói: "Chào tiểu thư Tĩnh Kỳ, mời ngồi!" Bọn nha hoàn đứng bên cạnh mang nước trà và bánh trái lên.

Sở Bích Trúc cầm tách trà trong tay nha hoàn, hỏi khách sáo: "Tiểu thư Tĩnh Kỳ quê ở đâu? Nghe giọng nói dường như không phải ở miền Nam chúng tôi."

Không ngờ mẹ hắn là người khéo léo đến thế. Tĩnh Kỳ cười nhạt, đáp: "Nhà tôi ở miền Bắc."

Sở Bích Trúc dĩ nhiên biết chất giọng nàng là ở miền Bắc, gật đầu nói: "Miền Bắc đất lành nhiều người tài, mới sinh ra một mỹ nhân giống tiểu thư Tĩnh Kỳ đây. Tôi nghe nói An Dương là thành phố đô hội nhất miền Bắc, không biết so với Thanh Đức thì sao?"

Trong lúc bà ta đang nói chuyện thì Đoàn Húc Lỗi chen ngang: "Mẹ à, dĩ nhiên Thanh Đức chúng ta tốt hơn." Thực ra nơi đâu thì có điểm đặc sắc riêng của nơi đó, nhưng trước mặt mẹ, hắn đành phải làm bà thỏa mãn. Sở Bích Trúc lườm hắn rồi uống hớp trà, khách sáo nói: "Tiểu thư Tĩnh Kỳ, mời dùng trà!" Coi Húc Lỗi nôn nóng, ngay cả câu hỏi của bà cũng xen miệng.

Hôm qua Nhiễm Thanh từ ghế lô của cậu ba trở về, liền cười nói với bà: "Chả trách chú ba từ chối hôn nhân với Lam gia, hóa ra chú ấy dấu diếm một cô gái trẻ. Dáng vẻ cô gái đó thực sự hiếm thấy." Bà vừa nghe xong đã nhíu mày: "Thật à?" Chẳng phải lúc trước bọn thị vệ bên cạnh hắn còn bảo hắn rất ít gần phụ nữ. Bà còn tưởng hắn một lòng chuyên chú vào việc chỉnh đốn quân đội, nhưng tuổi hắn đã lớn cũng nên lập gia đình.

Thẩm Nhiễm Thanh vểnh môi, mỉm cười nói: "Chú ba còn để cô bé gọi con bằng chị dâu đấy! Mẹ không muốn nhìn thử hả?" Bấy giờ bà mới quan tâm, quay sang nhìn Thẩm Nhiễm Thanh, hỏi: "Có chuyện này sao?"

Thẩm Nhiễm Thanh đáp: "Mẹ của con ơi, con nói dối mẹ làm chi?" Với thân phận nàng ta thì chắc sẽ không, nhưng điều này chẳng phải sẽ làm trò cười cho kẻ ăn người ở trong nhà sao? Mãi đến khi vở tuồng chấm dứt, bà mới giáp mặt tại cửa rạp. Dù dưới ánh đèn mờ, bà vẫn kịp nhìn thấy Húc Lỗi nắm chặt lấy tay cô nàng.

Bà ngắm thật kĩ, thấy dáng người cô nàng thướt tha xinh đẹp, đứng bên cạnh Húc Lỗi thật xứng lứa vừa đôi. Đặc biệt làn da nàng trắng như tuyết, ánh mắt trong trẻo long lanh hệt nước hồ thu ở Tây Sơn. Thấy cô nàng đối đáp khôn khéo, xem ra cũng là người xuất thân từ gia đình giàu có, chứ không phải cô gái nhỏ bình thường.

Bà khẽ cười, hỏi: "Nhà tiểu thư Tĩnh Kỳ ở đâu, làm nghề gì?" Sao nghe hỏi cứ như đang điều tra, Tĩnh Kỳ quay đầu nhìn hắn một cái. Hắn lại đón đầu: "Anh trai cô ấy buôn bán tơ lụa." Hắn biết mẹ sẽ hỏi mấy thứ này, nên đã sớm nghĩ ra đáp án.

Sở Bích Trúc gật đầu, nói: "Nếu cô rảnh thì ở trong phủ chơi lâu thêm, cũng để Húc Lỗi đưa cô đi tham quan khắp Thanh Đức."

Xem ra mẹ cũng có chút thích nàng, nếu không tuyệt đối sẽ chẳng giữ nàng lại trong phủ, Đoàn Húc Lỗi thầm nghĩ. Hắn chỉ thấy Tĩnh Kỳ trả lời khách sáo: "Cảm ơn lão phu nhân."

Mẹ đi ra, hắn liền gọi người đến biệt thự lấy ít quần áo mang tới. Trước khi ra ngoài, hắn còn ngập ngừng hồi lâu rồi mới nói: "Em ở đây giết thời gian cũng được. Buổi chiều em hãy đi đánh bài, tâm sự với chị dâu nhé." Ra tới cửa mà hắn vẫn chưa yên tâm, ngoảnh đầu nhìn nàng vài lần. Thực sự chẳng cần hắn thốt khỏi miệng, nàng cũng biết hắn lo lắng điều gì. Hắn sợ nàng nói họ nàng là Hách Liên. Mặc dù chỉ gặp mặt mẹ hắn hai lần, nhưng nàng cảm giác mẹ của hắn rất có uy tín trong phủ Tư lệnh.

Chị dâu hắn lại rất nhiệt tình, sớm căn dặn Song Bảo tới mời nàng. Sòng bài kia ngồi toàn các bà lớn, thân nhân những tướng lĩnh miền Nam. Thấy nàng, họ đều ngạc nhiên nhưng ai cũng là người khôn khéo, mau chóng dằn xuống. Đánh vài ván bài, hơi quen thuộc họ mới mở miệng hỏi Thẩm Nhiễm Thanh: "Tư lệnh phu nhân, vị tiểu thư này là ai?"

Thẩm Nhiễm Thanh uốn cong mắt lên, mỉm cười đáp: "Đây là bạn của chú ba nhà chúng ta, tiểu thư Tĩnh Kỳ."

Hai người nọ nhìn nhau, nói: "Thì ra là vậy, thế mà chúng tôi còn nghĩ chệch đi đấy." Dứt lời, liền nhìn Tĩnh Kỳ cười: "Chào tiểu thư Tĩnh Kỳ!"

Thẩm Nhiễm Thanh mỉm cười, tức giận nói: "Các chị cứ nghĩ tùm lum, đừng nhìn tôi liên tục như thế. Tôi chẳng hào phóng gì đâu." Mặc dù là những lời bóng gió, nhưng Tĩnh Kỳ đều hiểu hết, nàng chỉ nhìn các lá bài mà không tiện nói theo.

Thẩm Nhiễm Thanh cười nói: "Khoan! Khoan… cái này là bài tẩy của tôi, tới rồi!"

Một vị phu nhân khác lắc đầu thở dài: "Hôm nay Tư lệnh phu nhân thực sự hên quá, từ lúc ngồi xuống đến giờ cứ ăn mãi."

Thẩm Nhiễm Thanh xoay qua Tĩnh Kỳ, cười híp mắt: "Ngày mai theo tôi đánh tiếp nhé, có cô ở đây vận may mới quay đầu phía tôi, hổm rày tôi thua cả nửa tháng trời. Huống gì cô thua tôi cũng không lo, tôi tới chỗ chú ba đòi tiền." Tĩnh Kỳ chỉ cười nhẹ, nàng rất ít khi chơi nên không biết cách tính toán tỉ mỉ.

Cứ thế nàng bị lôi đi đánh bài mấy ngày liền. Ngoài Thẩm Nhiễm Thanh, nàng cũng dần quen thuộc với hai vị Lâm phu nhân và Cao phu nhân. Hôm đó mới vừa bắt đầu chơi, Cao phu nhân đã hỏi: "Tiểu thư Tĩnh Kỳ làm sao quen được với tham mưu trưởng của chúng tôi thế?"

Tay nàng hé lá bài đã sai số, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười: "Chúng tôi quen nhau ở An Dương."

Vị Lâm phu nhân kia rất thích truy đuổi tới cùng: "Tại sao quen nhau vậy? Kể chúng tôi nghe chút đỉnh cho đỡ buồn."

Nàng suýt nữa quên mất hai người quen nhau ra sao, những tháng ngày đó như trong giấc mơ, chặt hoài không thể đứt. Hồi lâu sau, nàng mới nói: "Chúng tôi quen nhau… ở trên đường."

Thẩm Nhiễm Thanh thấy nàng không muốn nói thêm, liền cười thay đổi đề tài: "Hai chị thật là, tại sao chuyện trai gái của người ta mà cũng muốn hỏi thăm tường tận? Mai mốt họ đám cưới, các chị cứ chuẩn bị quà mừng hậu hĩnh vào là được."

Mặt nàng bỗng đỏ gấc, thậm chí cổ cũng nóng lên, chậc lưỡi: "Tư lệnh phu nhân." Lòng nàng lại mặn đắng, thực ra nàng và hắn vốn đã sớm thành hôn… chẳng qua không được vẹn toàn!

Thẩm Nhiễm Thanh lại vỗ tay nàng, cười nói: "Hôm trước còn gọi tôi bằng chị dâu cơ mà?" Dù mới có vài tuần nhưng nàng ta thấy rõ, chú ba quả nhiên đã động lòng. Hôm qua cùng nhau ăn cơm, chú ba liên tục gắp thức ăn đã đành, ngay cả rượu nhấp môi cũng muốn can thiệp, xem chừng…

Thấy Tĩnh Kỳ vào tắm rửa, vị Cao phu nhân tiến sát nàng ta nhỏ giọng thăm dò: "Thế ra chuyện của tham mưu trưởng đã quyết định rồi à? Chẳng phải lúc trước còn nói sẽ qua lại với tiểu thư nhà Lam gia sao?"

Lâm phu nhân cũng chụm đầu, nói luyên thuyên: "Đúng vậy! Tôi còn nghe tham mưu trưởng và tiểu thư nhà Lam gia đã gặp nhau vài lần rồi."

Thẩm Nhiễm Thanh uống một hớp trà, liếc mắt vào phòng tắm rồi nói: "Chắc tám – chín phần là chọn cô này. Cô bé cứ như là bảo vật của chú ba nhà chúng tôi, nâng niu miễn bàn luôn. Lão phu nhân đã gặp qua rồi, còn khen biết cư xử nhưng chưa hiểu rõ hoàn cảnh gia đình. Các chị cũng biết lão phu nhân thương chú ba cỡ nào rồi đó, nếu nhỡ kém một chút mà chú ba năn nỉ lão phu nhân, thì cuối cùng cũng xong tuốt… Phía Lam gia là do nhà chúng tôi tính toán kết thân, chẳng qua hồi đó chú ba cứ dửng dưng khiến lão phu nhân đành gác lại. Vốn định tìm một nhà môn đăng hộ đối khác, ai dè mới vài ngày… đã đưa người về… Tôi à, cũng đỡ bớt phân tâm." Xuất thân lão phu nhân Sở Bích Trúc từ thế lực miền Nam, năm xưa cha ông đã hùng bá một cõi, cả lão Tư lệnh Đoàn Tông Khang cũng dựa vào bà một nửa mà lập nghiệp. Nếu bà nói được, nghĩa là có ý tán đồng. Huống gì mức độ bà yêu thương cậu ấm đó, khắp miền Nam có ai mà không biết?

Hôm nay hắn về thì sòng bài của các nàng còn chưa giải tán. Hắn vào phòng thay quần áo xong mới tới đại sảnh. Thẩm Nhiễm Thanh vừa trông thấy đã cười trêu ghẹo với hai vị phu nhân Cao – Lâm: "Đúng là tuổi trẻ, một ngày không gặp như cách ba thu!" Da mặt Tĩnh Kỳ mỏng, lập tức đỏ bừng.

Hắn lơ đễnh, chỉ đơn giản đứng sau lưng nàng nhìn ván bài, mỉm cười nói: "Chị dâu nhớ nương tay."

Thẩm Nhiễm Thanh mỉm cười liếc hắn: "Chú tới kịp lúc lắm, hôm nay không thua nhiều, chỉ vài trăm đồng thôi. Nhớ viết thành ngân phiếu đấy!" Từ trước tới nay họ chơi đánh bài, nhưng không ai nói với nàng một ván tốn bao nhiêu. Nàng lại không quan tâm lắm.

Hắn bật cười, lắc đầu giận dữ: "Sáng mai em sẽ đổi thành sơn tặc, thời buổi này làm nghề đó cũng tốt."

Thẩm Nhiễm Thanh sao có thể không hiểu ý hắn, mỉm cười mắng: "Chú ba hay nhỉ! Dám nói móc nói méo chị đây là cướp cạn." Nào ai đế ý tới vài trăm bạc, mọi người đều bật cười.

Nàng cũng cười, chuẩn bị ra bài thì hắn ngăn lại: "Em đừng đánh quân này." Tay hắn từ phía sau duỗi tới trước nàng, lấy quân bài ném ra ngoài: "Con này." Cử chỉ đó thân mật khôn tả. Cao phu nhân và Lâm phu nhân vừa thấy đã đưa mắt nhìn nhau, tỏ vẻ hiểu ý.

[1]Nguyên tác thành ngữ: ‘Thể hồ quán định’ có nghĩa là thức tỉnh, xuất phát từ quyển ‘biến văn Đôn Hoàng’ của kinh Phật.

[2]Nguyên tác ‘vô thanh thắng hữu thanh’ xuất xứ từ bài thơ Tỳ Bà Hành của thi sĩ Bạch Cư Dị

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương