Vài chiếc ô tô màu đen dừng trước gốc cây bạch quả trong tiểu viện. Lý Giới Tái bước xuống rồi đi tới một chiếc xe khác, kính cẩn mở cửa mời Đoàn Húc Lỗi ra.

Hắn chầm chậm mở cửa xe, ngước đầu nhìn cây bạch quả cành lá xanh biếc xum xuê. Mắt hắn hơi nhạt nhòa, ra lệnh: "Các người hãy canh giữ ngoài cửa đi." Những năm gần đây, mọi cử chỉ hành động của hắn đều được bảo vệ nghiêm ngặt, đến miền Bắc lại càng thêm cẩn thận. Dù hiện giờ trước cửa đậu bốn chiếc xe, nhưng hắn biết từ khi hắn đi vào con ngõ nhỏ, đội canh gác của Hách Liên Tĩnh Phong cũng phong tỏa nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Dù hắn có quyền cao chức trọng, nhưng vì sao không được hạnh phúc như năm đó? Từ ngày nàng xuất hiện rồi rời khỏi, hắn có gì để vui mừng đâu? Mắt hắn liếc về phía cánh cổng sơn màu đỏ đậm do được tu sửa hằng năm, nên màu sắc vẫn giữ nét rực rỡ như trong kí ức.

Từ ngày tuyên bố đổi màu cờ, hắn có thể tự do ra vào thành An Dương. Mỗi lần đến An Dương, hắn đều tới tiểu viện này để ngắm nhìn. Dẫu bên trong đã sớm nhạt nhòa mùi vị của nàng, nhưng hắn vẫn đứng trông ngồi ngắm suốt cả buổi. Bởi lòng hắn ngập tràn hoài niệm, bao nhiêu ngọt ngào giữa hai người đều ở tại nơi đây. Vành tai và mái tóc dựa vào nhau… cảnh còn như cũ, mà người xưa đi rồi…

Lý Giới Tái nối gót đằng sau, thấy Đoàn Húc Lỗi đẩy cửa đi vào, do hắn đã căn dặn nên y không bước theo mà cùng vài người hầu lẳng lặng đứng canh ngoài cửa. Từ ngoài nhìn vô, bên trong là một tiểu viện thơ mộng với vườn hoa hồng nở tươi tắn. Y không rõ vì sao mỗi lần Tư lệnh tới An Dương đều nhất định phải đến nơi này, chỉ mơ hồ đoán nó có liên quan tới tiểu thư Tĩnh Kỳ. Những năm gần đây, Tư lệnh lãnh đạo rất nghiêm minh và mạnh mẽ, ít biểu hiện cảm xúc chân thật. Y hầu cận nhiều năm nên biết, điều duy nhất có thể khiến hắn bộc lộ tính tình là việc của tiểu thư Tĩnh Kỳ.

Nếu hai miền Nam – Bắc đừng có chiến tranh, nếu năm đó Tư lệnh vẫn giấu tiểu thư Tĩnh Kỳ ở bên người, nếu năm đó Tư lệnh cãi lời của lão phu nhân và Đoàn tư lệnh, thì… Đáng tiếc sự đời không có chữ ‘nếu’… Hiện giờ Tư lệnh đã có vợ, dù hai người sống bất hòa thì Tư lệnh cũng đã có vợ… Tiểu thư Tĩnh Kỳ tuyệt đối không thể làm vợ lẽ… Hơn nữa trong bữa tiệc sinh nhật, có lẽ tiểu thư Tĩnh Kỳ đã quên mất Tư lệnh rồi. Mà hôm đó Tư lệnh lại uống say mèm, đủ chứng minh hắn đối với nàng vẫn nhớ mãi không quên… Nếu không sao từng ấy năm trôi qua, mối quan hệ giữa hắn và vợ chỉ là bề ngoài văn vẻ. Người khác mù mờ, nhưng bọn họ là người hầu thân tín chẳng lẽ cũng ngu ngơ?

Nghĩ tới phu nhân Lam Thủy Tiệp, y chán ghét quẹt ngang khóe môi. Có một số việc nếu muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm. Coi ra tính tình Tư lệnh vẫn còn tốt, cứ mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Đoàn Húc Lỗi chầm chậm rảo bước quanh ngôi nhà, cuối cùng đi đến trước một bình hoa bằng thủy tinh. Đây là chiếc bình năm đó nàng mua, vì yêu thích hình dáng đặc sắc của nó. Nàng rất thích cắm hoa, bất kể loại hoa cao quý hay bình thường, được bàn tay nàng phù phép đều biến thành tao nhã thanh lịch.

Hồi đó nàng thích cắt mấy cành hoa trong vườn, hoặc mua vài nhành khi đi ngang trên đường, mang về liền cắm vào chiếc bình này. Những ngày sống cùng nàng, có tiếng cười, có ánh mặt trời, và có vô số đóa hoa nở rộ…

Hắn từ từ đưa tay dịu dàng vuốt ve, như thể đang sờ bàn tay mịn màng và mát lạnh của nàng. Hắn luôn muốn đem chiếc bình về Nam bộ, nhưng lại không nỡ. Bởi vì căn nhà này chỉ có chiếc bình ấy mới chứng minh được chuyện giữa hắn với nàng thực sự tồn tại, không phải do ảo tưởng của riêng hắn.

Không biết qua bao lâu, giọng Lý Giới Tái truyền tới: "Thưa Tư lệnh, đã trưa rồi, ngài nên về dùng bữa."

Hắn nhẹ giọng đáp: "Tôi đã biết." Sau đó chầm chậm nhìn xung quanh nhà, rồi đi tới đại sảnh. Hắn ở đại sảnh bịn rịn chốc lát mới chịu ra khỏi cửa.

Ngày mai hắn sẽ trở về Nam bộ. Dựa theo hành trình, buổi chiều hắn phải đích thân tới phủ Tư lệnh để từ giã Hách Liên Tĩnh Phong. Chuyến đi này đã chậm ba ngày so với dự tính, vì nguyên nhân gì thì chính hắn hiểu. Hắn muốn ở lại An Dương lâu hơn, dẫu không thể gặp mặt. Nhưng chỉ nghĩ đến nàng và hắn sống chung một nơi, hít thở cùng một bầu không khí, hắn thấy rất xứng đáng. Cách ngần ấy năm giờ mới gặp được nàng, với hắn đã là chuyện vô cùng xa xỉ.

Hách Liên Tĩnh Phong và Đoàn Húc Lỗi tán gẫu cả canh giờ về những hành động liên tiếp của nước A thời gian gần đây, hai người đều có đồng quan điểm. Đang bàn thảo thì tên canh gác gõ cửa, rồi đi vào báo: "Thưa tổng Tư lệnh, Phương quân trưởng xin gặp, nói có chuyện quan trọng."

Hách Liên Tĩnh Phong gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Đoàn Húc Lỗi nói: ‘Tổng Tư lệnh có việc, tôi xin cáo từ trước."

Hách Liên Tĩnh Phong đứng dậy giữ lại: "Cậu có khó dịp đến thành An Dương, đáng lẽ nên ở chơi thêm vài ngày. Nhưng gần đây nước A liên tiếp gây hấn ở biên giới Nam bộ, cậu quay về đó lòng người Nam bộ sẽ ổn định hơn, vì vậy tôi cũng không dám giữ cậu ở lâu. Tối nay tôi đã chuẩn bị bữa tiệc, chỉ một bàn và vài người thân thiết, coi như là tiệc tiễn cậu."

Đoàn Húc Lỗi lịch sự nhã nhặn đáp lời: "Cảm ơn tổng Tư lệnh."

Hách Liên Tĩnh Phong nói: "Tôi đã sắp xếp một căn phòng, cậu hãy nghỉ ngơi trước đi." Dứt lời hắn liền gọi: "Đinh Lực, đưa Đoàn tư lệnh tới tiền sảnh uống trà, tôi sẽ lập tức tới ngay."

Bành Đinh Lực đứng ngoài cửa, giơ tay theo nghi thức quân đội, đáp: "Vâng."

Nhìn bóng dáng cao lớn của Đoàn Húc Lỗi ra khỏi cửa, ánh mắt Hách Liên Tĩnh Phong dừng vào khung ảnh gia đình sáu người trên bàn làm việc. Trong ảnh, Hách Liên Trí nép vào ngực hắn cười híp mắt. Hắn thở dài sâu kín một hơi, Tĩnh Kỳ đã trở về nhưng sẽ chẳng bao giờ là cô thiếu nữ vô sầu vô lo… không thể tiếp nhận người khác, thậm chí cả đứa con trai cũng không thể nhận mặt… Nghĩ tới đây, hắn đấm mạnh lên bàn một cái.

Đôi khi hắn không ức chế nổi mà suy nghĩ, nếu năm xưa hai nhà đừng kết hận thù, đừng đứng trên hai bờ chiến tuyến, thì Đoàn Húc Lỗi nhất định sẽ là trợ thủ tốt nhất của hắn, và cũng là nơi nương tựa vững vàng cho Tĩnh Kỳ. Lúc Đoàn Húc Lỗi lấy danh nghĩa Sở Thiên Lỗi ở trong phủ, mọi cử chỉ hành động của hắn ta đối với Tĩnh Kỳ, lọt vào mắt hắn chắc chắn là tình yêu… Hắn cứ ngỡ đứa em gái đã may mắn tìm được đức lang quân như ý… Nào ngờ đâu…?

Văn phòng của Hách Liên Tĩnh Phong nằm ở phía Bắc phủ Hách Liên, Đoàn Húc Lỗi theo Bành Đinh Lực đi xuyên qua con hành lang rất dài. Vừa tới ngõ rẽ, bỗng có một bóng dáng quen thuộc đập vào tầm mắt, làm trái tim hắn như bị moi ra treo lơ lững giữa không trung. Có lẽ đang buổi trưa nắng gắt, khiến hắn tưởng là trong giấc mộng.

Tiếng Bành Đinh Lực cung kính vang lên đằng trước hắn: "Chào tiểu thư Tĩnh Kỳ!" Hóa ra không phải trong mơ mà thật sự là nàng. Hắn dừng bước theo bản năng, thấy nàng mặc bộ sườn xám màu xanh lục nhạt, mái tóc dài uốn cong thả trên vai. Nàng từ ngã rẽ phía đối diện đi tới, dường như không thấy hắn hoặc xem hắn là chậu hoa trên hành lang, cứ thế mà chầm chậm luớt qua. Ánh mắt nàng chớp liên tục nhưng chẳng quét về phía hắn, lập tức rời đi.

Hắn đứng chết lặng, toàn thân hóa đá, mắt dõi theo bóng nàng, đợi nàng mang theo hương thơm lướt qua, bấy giờ hắn mới đủ sức để hít thở. Hơi thở kia chìm dưới cuống phổi, lúc này mới chầm chậm phun ra từ miệng hắn. Nàng mãi mãi không biết, khi nàng đi ngang qua, hắn đã dùng mọi sức lực mới có thể khống chế bản thân đừng giữ nàng lại.

Hắn không biết mình đứng đó bao lâu, có lẽ là vài giây mà cũng có lẽ rất lâu. Bỗng giọng nói của Bành Đinh Lực vang lên đưa hắn về thực tại: "Đoàn tư lệnh, xin mời đi lối này." Bây giờ hắn mới phục hồi tinh thần, di chuyển bước chân. Tất cả đều đã thành dĩ vãng.

Tiền sảnh nằm ở phía Tây, từ cửa sổ phía Đông nhìn ra có thể thấy trăm hoa khoe sắc như mây như sương trong hoa viên rộng lớn. Hắn từng ở đây, nên biết hoa viên lớn này là vị trí trung tâm của phủ Hách Liên. Phía Đông hoa viên là lầu Tiểu Dương, nơi sinh hoạt hằng ngày của vợ chồng Hách Liên Tĩnh Phong, người không phận sự miễn vào. Đằng sau phòng nàng, cũng có một vườn hoa nho nhỏ…

Bọn nha hoàn đưa trà lên, Bành Đinh Lực kính cẩn nói: "Xin Đoàn tư lệnh hãy chờ chốc lát, tổng Tư lệnh xử lý xong công việc sẽ lập tức tới ngay." Đoàn Húc Lỗi gật đầu uống một hớp trà, Bành Đinh Lực mạn phép lui ra ngoài.

Dù đại sảnh có khá nhiều kẻ hầu người hạ, nhưng ai nấy đều im lặng đứng đó khoanh tay, vì vậy rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nổi có thể nghe tiếng văng vẳng của một cậu bé trong khu vườn vọng tới: "Anh ơi, trên cây có tổ chim kìa." Hách Liên Tĩnh Phong có ba con trai và một con gái, trưởng nam và trưởng nữ hắn đều biết. Nghe giọng nói non nớt này ắt hẳn còn nhỏ, xem chừng là của cặp anh em song sinh.

Hắn chầm chậm đứng dậy, thong thả đến bên song cửa. Thấy hai cậu bé tầm bảy – tám tuổi đưa lưng về phía hắn, một cậu bé chỉ tay vào gốc cây đại thụ cao vút, hưng phấn réo gọi: "Anh ơi, là tổ chim thật đấy." Từ phía hắn nhìn tới cũng thấy trên cành cây có một tổ chim, trong tổ có vài chú chim nhỏ nhú đầu kêu chiêm chiếp.

Cậu bé chỉ lao nhao vài tiếng rồi chuẩn bị trèo lên cây, đứng bên cạnh có một cậu bé khác kéo áo của cậu bé lại nói: "Tiểu Trí! Đừng trèo lên, cao quá. Đợi lát nữa chú Bành bắt dùm cho chúng ta."

Cậu bé tên Tiểu Trí lắc đầu nguầy nguậy: "Em không chịu, em muốn tự mình bắt." Dứt lời liền cởi áo ấm vứt bừa trên mặt đất. Hai bàn tay nho nhỏ ôm lấy thân cây, hai chân đạp từ từ từng cái trèo lên. Cơ thể bé bỏng nhưng rất linh hoạt.

Cậu bé đứng dưới là người anh, cọ cọ hồi lâu dường như cũng không chịu được sự cám dỗ, hét toáng lên: "Em cẩn thận đấy…" Rồi cậu bé nhìn xung quang, thấy không có ai bèn nói: "Bỏ đi… anh cũng trèo lên luôn!"

Cảnh tượng này khiến Đoàn Húc Lỗi bất giác nhớ lại thời thơ ấu của mình. Trước đây hắn cũng từng trèo cây bắt chim, lượm trứng. Anh trai Đoàn Húc Nhân luôn làm người anh cả bảo vệ. Giờ nhớ tới, thoáng chốc đã mấy mươi năm trôi qua, anh cả cũng đã qua đời. Hắn bật cười khốn khổ, con người sáng sớm chưa biết buổi chiều sẽ xảy ra chuyện gì, huống chi cuộc đời dài lâu như vậy?

Chân hắn bất giác đi ra khỏi phòng, rảo bước tới khu vườn. Hai cậu bé đã trèo tới gần tổ chim, ánh mặt trời theo táng lá lăn tăn chiếu trên người bọn họ. Cậu bé tên Tiểu Trí nắm được nhánh cây, ngoái nhìn anh trai mỉm cười: "Em đến nơi rồi, em đến nơi rồi…"

Từ phía hắn trông tới, có thể nhìn thấy nụ cười cậu bé, ánh mắt uốn cong hình trăng non, lờ mờ mang bóng hình của người đó. Trái tim hắn dường như bị dáng vẻ này nhẹ nhàng chạm phải. Đám trẻ nhà Hách Liên trưởng thành đều đặc biệt đẹp đẽ, mới vài năm mà Hách Liên Duệ đã thành một thanh niên tuấn tú, Hách Liên Huyên trỗ mã thành thiếu nữ xinh đẹp. Tương lai cậu bé này cũng sẽ là một chàng trai khôi ngô. Hắn khẽ bật cười ra tiếng.

Ngay lúc đó bỗng có tiếng nói quen thuộc như trống chiều chuông sớm[1] dội vào đầu hắn: "Hai thằng nhóc này, sao trèo cao dữ vậy hả? Nguy hiểm lắm! Mau tuột xuống đây cho cô!" Hồi lâu sau hắn mới từ từ xoay cần cổ cứng đờ qua, chỉ thấy bên trái đằng trước có một bóng dáng màu xanh nhạt, ngước đầu nói chuyện với mấy đứa trẻ bằng giọng điệu lo lắng.

"Tiểu Đức, cháu là anh trai, mau đưa em xuống đây!" Thì ra cậu bé còn lại tên Tiểu Đức. Cậu bé đó ngẩng đầu nhìn em trai, vẻ mặt hơi do dự. Bóng dáng màu xanh nhạt khẽ quay sang nói với ả nha hoàn bên cạnh: "Cô mau gọi vài người hầu đến đây, chạy nhanh đi." Rồi lập tức ngước lên, cất giọng uy hiếp nhẹ nhàng: "Nếu các cháu không xuống, chờ cha các cháu tới…" Tiếng nói dịu dàng ấy dường như chỉ hiện ra trong những giấc chiêm bao.

Hai cậu bé vừa nghe nhắc tới cha thì hơi sợ hãi, đưa mắt liếc nhìn nhau. Tiểu Đức chầm chậm bò xuống, bò được một nửa, cậu bé cúi đầu ngó mặt đất vẫn còn sâu hoáy, bắt đầu hoảng hốt, xuống không được mà không xuống cũng chẳng xong.

Hắn cũng nhận ra nên tới gần gốc cây, nói: "Cháu bò thấp chút nữa rồi nhảy xuống, chú sẽ đỡ cháu." Rõ ràng nàng cứng đờ, nhưng không quay lại.

Tiểu Đức vẫn chưa đủ can đảm, bò xuống chút xíu rồi nói: "Cháu không trườn nữa đâu."

Nàng không né tránh khiến tâm trạng hắn thực thoải mái, hắn mỉm cười nói: "Tốt lắm, vậy cháu nhảy xuống đi."

Nàng vội giãy nãy: "Đừng! Tiểu Đức, cháu ôm cây nằm đó cho cô, cô đi gọi người lấy thang."

Hắn quay sang nhìn gương mặt trắng nõn mịn màng của nàng, nói: "Tay chân con nít yếu lắm, không vịn lâu đâu. Chỗ này không cao lắm, anh đỡ được."

Nàng chẳng quay đầu cũng không nhìn hắn, kiên quyết nói: "Không được!"

Trên nhánh cây, Tiểu Đức bắt đầu kêu: "Cô ơi, cháu ôm không nổi nữa… cháu sắp rơi rồi…" Sau đó một tiếng thét ‘A’ vang lên, cậu bé ngã thẳng xuống.

Nói thì chậm làm thì mau, Đoàn Húc Lỗi đã nhanh chóng đón được. Cậu bé chẳng hề sợ hãi mà còn bật cười khoái trá: "Vui quá cơ." Rồi cậu bé ngẩng đầu bảo em trai: "Em mau bò xuống rồi nhảy giống anh đi, vui lắm!"

Nàng dường như bị dọa, trợn mắt che miệng. Giờ nghe Hách Liên Đức nói thế thì mặt càng thêm trắng, la lên: "Hách Liên Trí, cháu ôm chặt thân cây cho cô, đừng cử động. Cô đi gọi người…"

Hắn dịu dàng nói: "Em đừng lo, kêu nó bò xuống chút xíu là anh sẽ đón được." Có thể đứng gần nghe hơi thở của nàng, cùng nàng nói chuyện, hệt như trong mơ. Hắn ao ước cứ tiếp tục mà mãi mãi không cần tỉnh lại.

Nàng kinh hoàng, nói: "Không được…"

Dường như Hách Liên Trí cũng muốn trải nghiệm giống anh trai, nên từ từ trườn xuống, trườn đến độ cao tương tự liền hét toáng lên: "Cô ơi, cháu sắp ngã rồi."

Tĩnh Kỳ vội la lên: "Đừng nhảy…" Lời nàng chưa dứt thì cậu bé đã buông tay, hoàn hảo rơi vào vòm ngực hắn. Cậu bé chẳng chút sợ hãi, mà còn duỗi tay ra cười toe toét đưa cho nàng thứ gì đó: "Cô, cháu tặng cô nè."

Nàng phục hồi bình tĩnh nhìn kĩ, thì ra là chú chim nhỏ. Nàng từ từ nhận lấy, chỉ thấy sinh vật mềm mại đó nằm trong bàn tay nàng hơi ngọ nguậy, y hệt năm đó vừa sinh bé ra… Bé nho nhỏ hồng hồng, mềm mại như con mèo, cọ tới cọ lui bên cạnh nàng…

Nàng lắc mạnh đầu gạt bỏ hồi tưởng, đem con chim đưa cho Hách Liên Đức. Nàng xoay người thấy Hách Liên Trí vẫn nằm trong ngực hắn, tay bé còn ôm cổ hắn, trên mặt lộ vẻ vui sướng. Cổ họng nàng trào nổi chua xót, nàng đưa tay ra nói: "Tới đây cô bồng." Hách Liên Trí nghiêng qua, nàng đón lấy. Cậu bé thật nặng, nàng về mấy ngày nay đều bế bé rất nhiều lần, nhưng bé đã không còn nhẹ hẫng, dễ làm người ta có cảm giác sợ bé đau như hồi mới sinh.

Vì dựa gần nhau nên mùi vị trên người hắn như thuốc độc quấn quanh chóp mũi nàng, hương vị đó vẫn quen thuộc hệt ngày xưa. Nàng xoay đi hít sâu một hơi rồi thở hắt thật mạnh, sau đó rời bước. Hắn đứng yên tại chỗ, trăm ngôn ngàn ngữ mà chẳng biết bắt đầu từ đâu, chỉ buột miệng: "Mấy năm nay em sống có khỏe không?"

Bờ lưng nàng đưa về phía hắn khẽ run lên một chút, hồi lâu sau mới thản nhiên đáp: "Cảm ơn anh, tôi khỏe lắm." Dứt lời, bước chân nàng gấp rút bỏ đi như có con thú hoang rượt đuổi.

Hách Liên Đức chạy theo phía sau, kêu: "Cô ơi, chờ Tiểu Đức với!"

Từ xa có vài ả nha hoàn và người hầu thấy nàng liền hành lễ: "Chào tiểu thư Tĩnh Kỳ." Bấy giờ trái tim nàng mới bình tĩnh, tinh thần mới hồi phục. Nàng thả Hách Liên Trí xuống, ngoái đầu nhìn Hách Liên Đức đang lót tót theo sau: "Tiểu Đức, chúng ta đi chụp hình nhé." Hai tay nàng dắt hai đứa, chầm rãi khuất khỏi tầm mắt hắn.

Mấy ngày nữa Hách Liên Duệ sẽ đi du học. Nàng vừa trở về, khó có dịp gia đình đoàn viên, nên chọn một ngày đẹp trời để chụp vài kiểu ảnh. Chưa bắt đầu thì Hỉ Thước đã phát hiện cặp anh em sinh đôi biệt tăm. Chị dâu nói mấy đứa trẻ tuổi này rất nghịch ngợm, trong thoáng chốc liền phóng đi như bay, chạy trốn mất dạng.

Dù chị dâu thường gởi ảnh của Tiểu Trí cho nàng, nhưng xa cách nhiều năm, lần đầu tận mắt gặp bé nàng vẫn muốn rơi lệ… Năm đó nàng và chị dâu đi tới biệt viện, lúc ấy là khi nàng thoái chí nản lòng nhất… Nàng không mong chờ đứa bé ra đời, thậm chí rất nhiều lần muốn phá bỏ bé. Nhưng anh cả với chị dâu kiên quyết phản đối, hơn nữa bác sĩ Ngô cũng phân tích rõ ràng. Nếu nàng bỏ đứa bé, có thể đời này nàng không bao giờ có con nữa, mà cả tính mạng cũng bị đe dọa…

Nàng không biết đã trải qua những tháng ngày đó ra sao. Bụng nàng từ từ lớn dần, ăn gì cũng chẳng được… nuốt thứ gì liền nôn ra thứ nấy. Đứng bên cạnh bà chị dâu đẫy đà, nàng gầy trơ xương khiến người ta phát hoảng. Mãi đến khi thai nhi được hơn năm tháng, đứa bé biết cử động, biết đá nàng, nàng mới chính thức cảm nhận có một sinh mệnh nho nhỏ đang nằm trong bụng mình, sống chết gắn bó với nàng. Khi nàng buồn, nó đá nàng… lúc nàng vui, nó cũng đá nàng… Đấy là một sinh mệnh thuộc về riêng nàng.

Sau đó anh cả tuyên bố với bên ngoài chị dâu đẻ sinh đôi. Thứ nhất là suy nghĩ cho nàng; thứ hai, vì lo cho đứa bé. Dẫu lúc bắt đầu, vợ chồng anh chị và nàng đều không chào đón sự có mặt của bé. Nhưng bé thực sự đã đến rồi, lại khiến người ta yêu thích. Thậm chị anh cả còn nói với chị dâu: "Bé cưng xinh đẹp quá, dù lấy mười tòa thành ra đổi cũng đáng lắm. Vật chất này nọ hôm nay là của mình, ngay mai sẽ là của người khác, nhưng bé yêu này vĩnh viễn sẽ là của dòng họ Hách Liên chúng ta." Nàng núp bên ngoài không dám đi vào, nước mắt rơi lả tả.

Hắn vẫn còn hỏi nàng có khỏe không ư? Nàng có thể khỏe sao? Nàng khỏe thật sao? Trong mắt hắn, nàng chỉ có giá trị bằng bốn tòa thành. Nhưng nàng lại đem mọi thứ mình sở hữu dâng hiến cho hắn… Thế nên dù người khác tốt đẹp hơn, nàng cũng không thể đón nhận…

Hiện giờ nhớ tới vẫn còn đau đớn hằn sâu. Đã từng ấy năm rồi nàng cứ ngỡ mình đã phục hồi nguyên trạng… Hắn quay lưng với nàng, chẳng lẽ nàng phải dùng cả cuộc đời để lãng quên?

[1]Nguyên tác: "Mộ cổ thần chung" Trong đạo Phật quy định, chùa chiền buổi tối gióng trống, buổi sáng gõ chuông. So sánh với lời nói làm con người giác ngộ (theo baidu.com)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương